NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Điệp Viên 007 – Sòng Bạc Hoàng Gia

Chương 22

Tác giả: Ian Fleming
Ads Top

Quán rượu thúc giục

Từ hôm ấy Bond hồi phục rất nhanh.

Anh ngồi dậy trên giường, viết báo cáo cho M. Anh giảm nhẹ những gì vẫn được xem là cách ứng xử nghiệp dư về vai trò của Vesper. Tung hứng với giọng điệu nhấn mạnh, Bond làm cho vụ bắt cóc nghe có chất Machiavel hơn cả sự thật. Anh ca ngợi nét lạnh nhạt và điềm tĩnh của Vesper trong suốt thời gian qua, không nói đến việc anh đã phát hiện một số hành vi không phù hợp của Vesper.

Vesper đến gặp Bond môi ngày và anh háo hức trong đợi những cuộc viếng thăm này. Nàng vui vẻ nói vê những chuyến phiêu lưu của ngày hôm trước, những khảo sát dọc bờ biển, và những nhà hàng nơi nàng đã vào ăn. Nàng đã đánh bạn với Cảnh sát trưởng và một trong những giám đốc của sòng bạc; chính họ là những người đưa nàng đi chơi vào buổi tối và thỉnh thoảng còn cho nàng mượn xe trong ngày. Vesper theo dõi công việc sửa chữa chiếc Bentley, vốn đã được kéo về xưởng xe ở Rouen; thậm chí nàng còn dàn xếp để người ta gửi đến một số quần áo mới từ căn hộ của Bond ở London. Không một bộ nào nguyên vẹn trong tủ trang phục nguyên thủy của anh. Từng đường chỉ khâu đều bị cắt vụn để tìm khoản tiền 40 triệu franc.

Vụ Le Chiffre không bao giờ được nhắc đến giữa hai người. Đồi khi Vesper kể Bond nghe những câu chuyện hoạt kê về bộ phận của Trưởng trạm S. Hiển nhiên nàng được thuyên chuyển từ W.R.N.S. đến đây. Và anh kể cho cô gái về một vài chuyên phiêu lưu trong công tác tình báo.

Bond ngạc nhiên thấy mình dễ dàng trò chuyện với cô gái.

Với hầu hết phụ nữ, kiểu cách của anh là một hỗn hợp giữa vẻ lầm lì và đam mê. Những cuộc tiếp cận dài dòng với sức cám dỗ khiến anh buồn chán chẳng kém việc gỡ rối mớ bòng bong hậu quả. Anh nhận thấy có điều gì đó kinh khủng trong cái không thể tránh được của mô hình từng vụ ái tình. Đường biểu diễn tọa độ parabol quy ước – tình cảm, chạm tay, nụ hôn, nụ hôn say đắm, cảm nhận thể xác, cao trào trên giường, rồi lại thêm giường, rồi ít giường đi, rồi cảm giác nhàm chán, nước mắt, và nỗi cay đắng sau cùng – đối với Bond thật đáng xấu hổ và giả dối. Hơn thế nữa, anh cố ý lảng tránh cảnh dàn dựng cho mỗi màn diễn xuất trong vở kịch – cuộc gặp gỡ tại một buổi tiệc, nhà hàng, xe taxi, căn hộ của Bond, của cô gái, rồi cuối tuần ra biển, rồi lại những căn hộ, sau đó là những chứng cớ ngoại phạm ngâm ngầm và cuộc chia tay đầy giận dữ ở bậc cửa nào đó dưới cơn mưa.

Nhưng với Vesper điều này có thể không xảy ra.

Trong căn phòng ảm đạm với cuộc điều trị buồn chán, sự hiện diện của nàng mỗi ngày là một ốc đảo lạc thú, một điều gì đó để mong đợi. Trong câu chuyện của họ không có gì khác ngoài tình bạn với một cảm xúc đam mê xa cách. Sâu bên trong là hương vị của lời hứa không nói ra mà vào thời điểm thích hợp và riêng tư sẽ gặp nhau. Vượt lên trên hết là bóng tối âu lo của những vết thương và cái tủ nhốt kín tốc độ hồi phục chậm chạp.

Dù Bond thích hay không thích, cành cây đã thoát được con dao của anh và sẵn sàng bùng nở thành hoa.

Bond hồi phục với những bước tiến triển đáng thích thú. Anh đã được phép đứng dậy, sau đó được ra vườn ngồi. Rồi anh có thể đi một quãng ngắn, rồi một đoạn đường dài. Thế rồi một buổi chiều bác sĩ xuất hiện trên chuyến bay thăm viếng đến từ Paris và tuyên bố anh đã bình phục. Y phục được Vesper mang đến, những lời chào tạm biệt được trao đổi với các y tá và một chiếc xe thuê đưa họ đi.

Ba tuần lễ trôi qua kể từ ngày Bond mấp mé bên bờ vực tử thần, giờ đây đã là tháng Bảy, mùa hè nóng nực lung linh trên bờ biển và phả ra khơi. Bond dang vòng tay ôm lấy khoảnh khắc vào lòng.

Nơi họ đến được dành làm một ngạc nhiên cho Bond. Anh đã không muốn quay lại một trong những khách sạn to ở Royale, và Vesper bảo sẽ tìm một nơi xa thành phố. Nhưng nàng nhất quyết giữ bí mật, chỉ nói đã tìm được một địa điểm mà Bond sẽ ưa thích. Anh hạnh phúc được phụ thuộc vào cô gái nhưng che giấu sự đầu hàng bằng cách gọi nơi đó là “Cái Lỗ trên Biển” (nàng thú nhận địa điểm này ở bờ biển), và tán dương những thú vui thôn dã như kiểu đi vệ sinh ngoài trời, rận rệp và gián.

Chuyến đi của họ bị gián đoạn bởi một biến cố kỳ lạ.

Trong lúc xuôi đường bờ biển theo hướng về Les Noctambules, Bond mô tả cuộc săn đuổi trên chiếc Bentley, sau cùng chỉ cho nàng thấy khúc quanh trước khi xe lật, và địa điểm chính xác nơi đặt những chiếc cọc hiểm ác. Anh giảm tốc độ xe, thò đầu ra ngoài để chỉ cho nàng những vết cắt sâu trên mặt đường do cọ sát với mâm bánh xe, cùng những cành cây gãy ở bờ giậu và vết dầu nơi xe dừng lại.

Nhưng Vesper tỏ ra lơ đãng và bồn chồn, chỉ bình luận bằng những từ cộc lốc. Đã một hoặc hai lần Bond bắt gặp nàng liếc nhìn gương chiếu hậu; nhưng khi có cơ hội nhìn ngược ra sau qua cửa kính sau thì họ đã vào một khúc quanh, và Bond không nhìn thấy gì.

Sau cùng anh nắm lấy tay cô gái.

“Em đang bận tâm điều gì, Vesper”, Bond nói.

Nàng cười tươi nhưng có vẻ căng thẳng. “Có gì đâu. Hoàn toàn không có gì. Em có cảm giác ngớ ngẩn rằng chúng ta bị theo dõi. Có lẽ do căng thẳng. Con đường này đầy bóng ma”.

Thốt tiếng cười ngắn để che giấu, nàng ngoái nhìn ra sau lần nữa.

“Kìa”. Giọng nói của cô gái có nét hoảng hốt.

Bond chiều lòng quay đầu lại. Quả thật cách đó một phần tư dặm là một chiếc xe đen đang theo sau với tốc độ nhanh.

Bond bật cười.

“Chúng ta không phải là những người duy nhất sử dụng con đường này”, anh thốt lên.

“Vả lại, ai muốn theo dõi chúng ta? Chúng ta có làm gì sai đâu”. Bond vỗ vào tay Vesper. “Đó là một tay lái buôn dầu chùi bóng xe đứng tuổi trên đường đến Havre. Có lẽ ông ta đang nghĩ đến bữa ăn trưa và cô tình nhân ở Paris. Thật đây, Vesper, em không được nghĩ xấu cho người tốt”.

“Em mong anh nói đúng”, nàng bồn chồn đáp. “DÙ sao chúng ta cũng gần đến nơi rồi”.

Vesper rơi trở lại tình trạng câm nín và ngây người nhìn ra cửa sổ xe.

Bond vẫn còn cảm nhận được sự căng thẳng của nàng. Anh mỉm cười với chính mình trước điều anh cho rằng đơn giản chỉ là cơn chếnh choáng sau chuyến phiêu lưu mới đây của họ. Nhưng Bond quyết định làm cho nàng vui, và khi họ đến một làn đường nhỏ dẫn về phía biển và chạy chậm lại để quanh vào, anh bảo tài xế dừng xe ngay nơi họ rời đường chính.

Khuất sau bờ giậu cao, họ cùng quan sát bằng kính chiếu hậu.

Qua tiếng rì rào khẽ khàng của những tiếng động mùa hè họ nghe tiếng xe đến gần. Vesper bấm móng tay vào tay Bond. Tốc độ của chiếc xe kia không đổi khi đến gần nơi họ ẩn nấp và họ chỉ thoáng thấy nét mặt nhìn nghiêng của một người đàn ông khi chiếc xe màu đen phóng qua.

Thật ra người đàn ông có liếc nhanh về phía họ, nhưng trên đầu họ trong bờ giậu lại có một bảng sơn màu vui nhộn chỉ đường, có hàng chữ “Nhà trọ Fruit Détendu, tôm cua, các món rán”. Theo Bond, rõ ràng chính tấm bảng là cái đã lôi kéo ánh mắt của tài xế.

Khi tiếng ống xả lốp bốp mờ dần xuống dưới đoạn đường, Vesper ngồi phịch xuống góc ghế. Mặt nàng tái xanh.

“Hắn nhìn chúng ta”, cô gái thốt lên. “Em khẳng định với anh. Em đã biết chúng ta bị theo dõi. Bây giờ họ biết chúng ta ở đâu”.

Bond không còn kiên nhẫn được nữa. “Vớ vẩn”, anh gắt. “Hắn nhìn tấm bảng kia”. Anh chỉ tấm bảng cho Vesper thấy.

Cô gái có vẻ nhẹ nhõỊjì hơn một chút. “Anh thực sự nghĩ như vậy?” nàng hỏi. “Vâng, em thấy. Dĩ nhiên anh nói đúng. Thôi nào, em xin lỗi đã quá ngốc nghếch. Em không biết điều gì ám ảnh em”.

Vesper chồm ra phía trước, nói với tài xế qua lớp kính ngăn và xe tiếp tục chạy. Nàng ngồi lại, quay sang Bond với nét mặt rạng rỡ. Sắc hồng hào gần như đã tái hiện trên má. “Em rất tiếc. Chỉ vì – chỉ vì em không thể tin là tất cả đã kết thúc và không còn phải sợ ai nữa”. Nàng bóp tay Bond. “Hẳn anh nghĩ em rất ngốc ngếch”.

“Tất nhiên là không”, Bond nói. “Nhưng chắc chắn lúc này không thể có ai quan tâm đến chúng ta. Quên hết đi. Toàn bộ vụ việc đã chấm dứt, xóa sạch. Đây là chuyến đi nghỉ của chúng ta và không có mây ám trên trời. Đúng thế không?” anh nhấn mạnh.

“Không, dĩ nhiên là không”. Vesper khẽ rùng mình. “Em điên mất. Chúng ta sẽ đến nơi trong thoáng nữa. Em hy vọng anh thích”.

Cả hai cúi ra phía trước, vẻ linh hoạt đã trở lại trên nét mặt cô gái, biến cố chỉ để lại dấu hỏi nhỏ nhất lơ lửng trên không trung. Thậm chí nó cũng tan biến khi họ đi qua những đụn cát và nhìn thấy biển, cùng ngôi nhà trọ nhỏ, khiêm tốn giữa rừng thông.

“Em e nhà trọ không được rộng”, Vesper lên tiếng. “Nhưng rất sạch, thức ăn thì tuyệt vời”. Nàng lo lắng nhìn Bond.

Vesper không cần phải lo lắng. Bond ưa thích ngôi nhà từ cái nhìn đầu tiên – lối đi nhỏ dẫn ra tận mép thủy triều cao, căn nhà thấp hai tầng lầu với mái che cửa sổ màu đỏ gạch tươi vui, vịnh nước xanh và cát vàng hình bán nguyệt. Đã lần nào trong đời anh bỏ tất cả, rẽ khỏi con đường chính để tìm một xó xỉnh bị lãng quên như chốn này, nơi anh có thể mặc cho thế giới trôi qua và sống với biển từ bình minh đến hoàng hôn? Thế mà giờ đây anh có cả một tuần lễ. Và Vesper nữa. Trong tâm trí, Bond đang vân vê chuỗi hạt những ngày vàng ngọc sắp đến.

Họ dừng xe trong sân sau nhà và được chủ nhà cùng vợ bước ra tiếp đón.

Ông Versoix là một người đàn ông đứng tuổi. Một cánh tay của ông đã mất khi chiến đấu trong lực lượng Nước Pháp Tự Do ở Madagascar. Ông là bạn của Cảnh sát trưởng Royale. Chính người Quản lý đã giới thiệu địa điểm với Vesper và nói chuyện với chủ nhân qua điện thoại. Kết quả là không gì tốt hơn hế với họ.

Bà Versoix đã bị cắt ngang việc sửa soạn bữa tối, trên người còn khoác tạp dề và cầm trong tay một cái muỗng bằng gỗ. Bà ta trẻ hơn chồng, bầu bĩnh và mộc mạc, ánh mắt ấm áp. Theo linh tính, Bond đoán vì không có con nên họ đã dành mối tình cảm bị ngăn trở đó cho bạn bè và một số khách quen, có lẽ cho cả một vài con vật cưng nữa. Anh nghĩ cuộc sống của họ có lẽ là một thứ đấu tranh, rằng quán trọ của họ hẳn rất cô độc vào mùa đông bên đại dương, với tiếng gió thổi qua các rặng thông.

Chủ quán trọ đưa Vesper và Bond đến phòng của họ.

Phòng của cô gái là một phòng đôi, Bond ở phòng kế bên trong góc nhà với một cửa sổ nhìn ra biển, và một cửa sổ khác có tầm nhìn ra cánh tay vịnh ở phía xa. Giữa họ là một phòng tắm. Mọi thứ đều sạch không một vết bẩn và tiện nghi rải rác.

Chủ nhân tỏ ra hài lòng khi cả hai biểu lộ thích thú. Ông ta nói bữa tối sẽ được dọn vào 7 giờ 30, và rằng bà chủ đang làm món tôm hùm nướng với bơ. Ông ta rất tiếc thời điểm lúc ấy quá vắng vẻ. Mới là thứ Ba. Sẽ có thêm khách vào cuối tuần. Mùa kinh doanh này không được khá. Nói chung họ có nhiều khách người Anh ở trọ, nhưng có những thời điểm khó khăn bên ấy và người Anh chỉ đến nghỉ cuối tuần ở Royale rồi về nhà, sau khi thua bạc ở Casino. Không được như ngày xưa. Ông ta nhún vai với vẻ triết lý. Nhưng mà chẳng có ngày nào giống như trước kia, không có thế kỷ nào giống như thế kỷ trước, và…

“Quả đúng thế”, Bond nói.

Bình luận
Ads Footer