NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Tôi Là Đạo Sĩ

Quyển 2 – Chương 8: Tổng tiến công

Tác giả: Nguyễn Điệp
Chọn tập
Ads Top

Thật ra thì tôi cũng không bất ngờ lắm đâu, vì tôi cũng đoán 50 – 50 khả năng ông lão có liên quan đến sư bá của tôi rồi, chỉ có điều là tại sao đến bây giờ sư bá mới nói cho tôi biết.

Có lẽ ông lão hiểu được tôi đang nghĩ gì, ổng điềm đạm nói:

– Có lẽ cháu vẫn thắc mắc vì sao lão không nhận mình là Trần Diệu ngay từ đầu, thực ra cũng có nhiều lý do khó nói. Thứ nhất lão đã không còn là “diệu trấn đạo trưởng” từ 20 năm về trước rồi, vùng đất Nam Định này hầu như họ theo thiên chúa giáo nên những người theo đạo giáo như chúng ta, họ không bao giờ tin tưởng chứ đừng nói là nhờ trừ yêu bắt ma.

– Thứ hai, đêm hôm đó lão còn chưa biết có còn mạng trở về hay không thì nhận người liệu có ích lợi gì? Và thứ ba là lão không biết cháu tìm lão có mục đích gì, nếu như có ý đồ không tốt há chăng lão tự hại mình sao? Vì thế lão cũng muốn thử cháu nên bảo cháu đến nghĩa địa làng chài. Quả thật cháu còn trên cả mong đợi của lão!

Haiz, hóa ra lão bá vẫn còn nghi ngờ tôi, ông lão đâu biết rằng nếu tôi không có nội lực thâm hậu cộng thêm pháp bảo hộ thân thì giờ chắc đã an nghỉ nơi chín suối rồi. Nhưng cũng phải công nhận sư bá thực sự cao thâm khó lường.

Rồi ông lão lại hỏi tôi:

– Thế sư phụ cháu bảo cháu tìm lão có việc gì?

Tất nhiên là tôi lại lôi cái bài kể nghèo kể khổ ra để nói với ông lão và có thêm thắt đôi chút. Nhưng tuyệt nhiên tôi không nhắc đến lão già hai mặt mà tôi nhận làm sư phụ năm xưa ( Có lẽ vì ghét -_-). Ông lão mỉm cười như tin lời tôi lắm, ổng gật đầu hiền từ:

– Sư phụ con đã có lời nhờ vả, tất nhiên ta cũng không chối từ… nhưng… muốn ta nhận con làm đệ tử thật sự khó có thể! Ta đã từng hứa với trời là chỉ nhận đệ tử là người trong nhà thôi! Hay là con cưới cái P nhé, lúc đấy có thể danh chính ngôn thuận nhận ta là sư phụ!

Ẻm khó ưa đứng ngay đấy, cau có giận dỗi:

– Ông còn nói đùa thế! Là cháu giân ông luôn đó!

Ông lão cười lớn nói:

– Ha ha ha! Ta chỉ nói đùa chút thôi! Chưa gì hai má đã ửng hồng rồi! Muốn người ta hỏi cưới cũng đâu cần vội thế chứ!

Ẻm khó ưa quay mặt đi vào bên trong có vẻ ấm ức lắm ( WTF làm như tôi muốn cưới ẻm lắm ấy -_-). Rồi ông lão hiền từ nói tiếp:

– Tuy ta không thể nhận con là đệ tử nhưng vẫn sẽ truyền dạy đạo pháp cho con! Như vậy cũng không làm trái lời thề với trời. Từ giờ cứ gọi ta là sư bá đi!

Tất nhiên là tôi quỳ lạy sư bá rồi xin phép ra ngoài. Sư bá nhìn tôi đi xa rồi ngồi xuống uống trà. Trong mắt lão có chút ưu tư:

– Ngày tháng sau này của đất nước phải trông cậy vào con rồi!

12h đêm ở một nhà quàn xác gần khu vực Hà Nội, một cơn gió thổi mạnh kéo theo những luồng khói đen mờ ảo. Những kẻ thân người đầu quạ mặc những bộ giáp hết sức kì dị từ từ hiện ra…

– Không hiểu sao tự nhiên anh cả gọi chúng ta nhỉ?

Thần trùng mắt ánh tím lên tiếng phá ta sự im lặng, Thần trùng mắt ánh đỏ nhanh nhẩu trả lời:

– Chắc là liên quan đến tên thần trùng cấp thấp nhất vừa chết ấy mà… Chờ ổng tới biết ngay thôi…!

Vừa dứt lời bỗng có thêm một cơn gió mạnh thổi tới kéo theo luồng âm khí nặng nề quái đản, Vua của thần trùng cũng là anh cả hiện ra vô cùng to lớn và uy nghiêm:

– Các anh em tới rồi à…! Dạo này vẫn sống tốt chứ?

Bọn thần trùng tất nhiên là cười nói vui vẻ, không ai dám hỏi lý do vì sao lại có cuộc họp này…! Chỉ có thần trùng mắt ánh đen lạnh lùng hỏi lại:

– Anh cả! Anh không phải gọi tụi em đến đây chỉ để hỏi thăm vấn đề sức khỏe chứ?

Vua thần trùng phá lên cười:

– Ké ké ké! Hắc trùng đệ từ xưa đến nay vẫn vậy! Ta không xã giao nữa, hôm nay ta gọi anh em đến về vấn đề của dương trùng vừa chết!

Thần trùng mắt ánh đỏ ngạc nhiên:

– Chết tên thấp nhất thôi mà…! Chúng ta chỉ cần tìm một hồn ma có oán hận nặng nề nâng cấp thành thần trùng thay thế ví trí còn khuyết là xong! Đâu phải vấn đề gì ghê gớm?

Vua thần trùng điềm đạm nói:

Tìm người thay thế là chuyện nhỏ! Nhưng ta nhận được tin là dương trùng bị diệt bởi “phá hồn kiếm”!

10 tên thần trùng kia vừa nghe đến 3 chữ “phá hồn kiếm” liền giật mình sửng sốt! Hắc trùng đập mạnh tay xuống bàn, đôi tay y vẫn còn run run, miệng hắn nghiến ken két vì tức giận:

– Đã 100 năm…. 100 năm rồi! Mối hận này nhất định phải trả…! Sư huynh… phải tìm ra truyền nhân của Mao Tiểu Phương cho hắn sống không bằng chết!

Các thần trùng khác cũng nhiệt liệt tán thành hưởng ứng, vua thần trùng đứng dậy chống hai tay lên bàn dõng dạc nói:

– Nếu anh em đã nhất trí trả thù thì chuẩn bị xuất phát tiến thẳng về Quất Lâm, Nam Định!

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer