Alếchxăng cùng với đội kị binh đi qua một bãi sa mạc, ròng rã trong mười một ngày rồi. Trời nắng như thiêu như đốt, cát nóng bốc lên làm cho khó thở. Nước đem theo đã hết, mọi người đều khát đến bỏng cả cổ.
Bỗng có hai người dân Maxêđoan dắt đến một con la mang một thùng nước. Một người múc nước vào một cái mũ sắt dâng lên cho Alếchxăng.
Alếchxăng hỏi nước ấy đem đi đâu. Họ trả lời :
– Nước này chúng tôi kiếm được từ xa, đem về cho lũ con đương lả đi vì khát. Nhưng nhà vua cũng khát, xin để Người uống trước.
Alếchxăng cầm lấy chiếc mũ, nhưng thấy tướng sĩ đều ngoảnh cổ nhìn một cách thèm thuồng, ông liền trả mũ nước và nói :
– Trẫm không thể uống một mình, trong khi toàn quân đương khát. Cảm ơn lòng tốt của các người. Các ngươi hãy mau mau đem nước về cho các cháu nhỏ.
Thấy nhà vua cũng nhịn khát, tướng sĩ đếu cảm phục và thúc ngựa tiến nhanh về phía trước.