Vua Đavít có một người con là Ápxalông. Khi lớn lên, hoàng tử là một thanh niên rất đẹp trai: thân hình cân đối, bộ mặt khôi ngô, lại có mớ tóc dài và rậm khiến hoàng tử lấy làm tự hào.
Càng ngày, Ápxalông càng trở nên kiêu ngạo và thích ăn chơi. Chàng tụ họp một đám thanh niên cùng đam mê tửu sắc, ăn sang, mặc đẹp, lại thích tổ chức những cuộc vui xa xỉ. Mỗi lần ra khỏi cung là có tiền hô hậu ủng, đem theo xe, ngựa đầy đường.
Bọn thanh niên du đãng được Ápxalông chiều chuộng nên càng nghênh ngang, hống hách.
Ít lâu sau chúng nổi lên cướp ngôi vua. Quốc vương Đavít phải chạy trốn ra khỏi thành Giêrudalem. Các tướng ta liền tập hợp chung quanh nhà vua và quyết tâm đánh bọn nổi loạn. Dưới sự chỉ huy của ba viên tướng, đứng đầu là tướng Giôáp, quân đội tiến vào thành. Nhà vua Đavít đề nghị với tướng ta là đừng giết đứa con bất hiếu của mình.
Bọn quân nổi loan bị đánh tan tành. Ápxalông cưỡi một con la chạy trốn vào rừng nhưng mớ tóc đẹp và dài của chàng vướng vào cành một cây sổi và chàng bị treo lơ lửng ở giữa trời.
Một quân nhân trông thấy, đến báo cho Giôáp. Viên tướng nói:
– Anh đã thấy nó thế, sao không đâm cho nó bỏ mạng?
Người lính nói:
– Nhưng nhà vua đã đề nghị đừng giết con trai Người kia mà!
Giôáp liền chạy đến, cầm lao đâm chết Ápxalông. Thế là hết đời một đứ con bất hiếu.