NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Twilight Series Tập 2: Trăng Non

Chương 3: Kết thúc

Tác giả: Stephenie Meyer
Ads Top

Sáng hôm sau, cả người tôi mệt rã rời. Suốt đêm qua, tôi chỉ ngủ chập chờn; cánh tay thì tê buốt, còn cái đầu thì nhức như búa bổ. Tuy nhiên, tất cả những trở ngại đó không ngăn được tôi ngắm nhìn gương mặt của Edward – gương mặt điềm tĩnh và tự nhiên – khi anh hôn nhẹ lên trán tôi rồi phóng ra khỏi phòng theo lối cửa sổ. Bất giác tôi cảm thấy sợ, tôi sợ khoảng thời gian mình thiếp đi, sợ anh nghĩ đến điều đúng, điều sai trong lúc canh cho tôi ngủ. Mối lo âu càng lúc càng lớn dần trong tâm trí, bùng nổ khắp đầu tôi.

Edward vẫn đứng chờ tôi ở trường, như thường lệ, nhưng gương mặt của anh lại mang đầy vẻ đăm chiêu. Một điều gì đó ẩn hiện thấp thoáng trong mắt anh, tôi không rõ đó là điều gì, song nó làm cho tôi có cảm giác bất an. Tôi hoàn toàn không muốn khơi gợi lại những chuyện tối hôm qua, nhưng nếu trốn tránh vấn đề thì mọi việc có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn chăng? Tôi không biết nữa.

Edward mở cửa xe cho tôi.

– Hôm nay em cảm thấy thế nào?

– Em rất thoải mái – Tôi nói dối, khẽ rùng mình khi cánh cửa xe đóng sầm lại và cái âm thanh nặng nề ấy còn vang rền khá lâu trong đầu tôi…

Chúng tôi cùng bước đi bên nhau trong yên lặng, anh thu bước chân của mình ngắn lại để có thể sóng bước cùng tôi. Vẫn còn quá nhiều điều tôi muốn hỏi, nhưng đành phải chờ, vì chúng là những câu hỏi chỉ nên dành cho Alice: Sáng nay, Jasper thế nào rồi? Sau khi tôi ra về, mọi người đã nói những gì? Rosalie có nói gì không? Và điều quan trọng nhất, đó là với khả năng kỳ diệu nhìn trước được tương lai, Alice đã thấy được những gì? Cô có thể biết Edward đang nghĩ gì không, tại sao anh lại rầu rĩ như thế? Phải chăng chỉ là do bản năng mà những nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó cứ ám mãi lấy tôi không chịu buông, dù cố rũ bỏ cách mấy cũng chẳng thể được?

Buổi sáng hôm ấy trôi qua thật lâu. Tôi nóng lòng muốn gặp Alice, dẫu biết rằng có mặt Edward ở đó thì tôi cũng sẽ chẳng hỏi han được gì. Suốt cả buổi, Edward vẫn tỏ vẻ xa cách. Thảng hoặc, anh lại hỏi thăm cánh tay của tôi, và tôi lại nói dối.

Alice vẫn thường có mặt ở bàn ăn trước chúng tôi; bản thân tôi cũng không muốn để cô bạn phải chờ đợi một kẻ chậm như rùa là mình. Nhưng hôm nay, Alice đã không đến, cô bạn ấy không chờ chúng tôi với một khay thức ăn mà cô chẳng bao giờ đụng đến.

Edward không hề giải thích một lời nào về sự vắng mặt của Alice. Tôi chỉ đinh ninh rằng lớp học của cô bạn ra trễ – cho đến lúc tôi trông thấy Conner và Ben, hai người bạn cũng học chung lớp tiếng Pháp với Alice ở tiết học thứ tư.

– Alice đâu rồi, anh? – Tôi lo lắng hỏi Edward.

Anh đang ngắm nghía thanh ngũ cốc, mân mê nó trên tay và chậm rãi nghiền nát từng mảng một.

– Cô ấy đi với Jasper rồi.

– Anh ấy vẫn ổn chứ?

– Jasper phải đi xa một thời gian.

– Hả? Đi đâu cơ?

Edward nhún vai:

– Chẳng có nơi nào đặc biệt cả.

– Vậy là Alice cũng đi – Tôi thẫn thờ tuyệt vọng. Tất nhiên là khi Jasper cần, Alice sẽ cùng anh ta thôi.

– Ừ. Alice sẽ đi xa một thời gian. Cô ấy đã cố thuyết phục Jasper đến Denali.

Denali là nơi ở của một nhóm ma-cà-rồng khác – những ma-cà-rồng tốt bụng, giống như gia đình nhà Cullen. Đó là gia đình bà Tanya. Thỉnh thoảng tôi lại được nghe kể về gia đình của bà. Mùa đông năm ngoái, khi sự xuất hiện của tôi khiến thị trấn Forks trở thành một địa ngục trần gian đối với Edward, anh đã chạy đến với họ. Rồi sau đó, Laurent, kẻ còn giữ được phép lịch sự tối thiểu trong nhóm ma-cà-rồng của James, cũng đã chọn tới sống với họ hơn là đứng về phía James chống lại gia đình Cullen. Vì vậy cho nên Alice khuyến khích Jasper đến với họ cũng là lẽ đương nhiên.

Tôi khẽ nuốt không khí vào trong họng, cố đẩy cơn nghẹn bất ngờ kéo lên cổ xuống. Cảm giác tội lỗi khiến tôi cúi gằm mặt xuống bàn, đôi vai so lại lúc nào không hay. Tôi đã khiến họ phải bỏ nhà ra đi, giống như trường hợp của Rosalie và Emmett vậy. Tôi chính là đại họa của đời họ.

– Tay em lại đau à? – Edward hỏi một cách lo lắng.

– Ai mà thèm quan tâm tới cái tay đáng ghét này chứ? – Tôi làu bàu giận dữ.

Anh chỉ ngồi im, không bộc lộ một thái độ phản kháng nào, còn tôi thì gục hẳn đầu xuống mặt bàn.

Đến cuối ngày, sự im lặng đã trở nên kỳ cục hết chỗ nói. Tôi không muốn là người “vẫy cờ trắng” đầu tiên, nhưng mà hình như chỉ có cách đó thì Edward mới chịu nói chuyện trở lại với tôi thì phải.

– Hôm nay anh hãy đến trễ một chút nhé! – Khi cùng anh đi tới chỗ chiếc xe tải, tôi quyết định lên tiếng. Ngày nào cũng vậy, cứ sau giờ học là anh lại đến nhà tôi.

– Trễ à?

Anh ngạc nhiên nhìn tôi… Vậy là tốt rồi.

– Em phải làm việc. Hôm qua em nghỉ, em đã đổi ca với bà Newton.

– Ồ – Edward hơi ngớ người.

– Vậy, khi nào em về đến nhà thì anh hẵng đến. Thế nhé – Tôi rất không thích ở trong tình trạng không biết chắc chắn về chuyện đó.

– Nếu em muốn.

– Lúc nào em cũng cần anh cả – Tôi nhắc để Edward nhớ, hình như có hơi thiết tha hơn một cuộc nói chuyện thông thường.

Những tưởng anh sẽ phá ra cười hay đơn thuần chỉ là mỉm cười, hoặc chí ít thì cũng có một phản ứng nào đó trước những lời tôi nói. Đằng này…

– Ừ – Anh chỉ trả lời một cách thờ ơ.

… Rồi Edward hôn lên trán tôi một lần nữa trước khi đóng cửa xe lại… Và thế là anh quay gót, bước đi một cách lịch lãm đến chiếc xe hơi của mình.

Cố nén lòng để cơn kích động khỏi bột phát, tôi cố giữ bình tĩnh khi lái xe ra khỏi bãi, nhưng đang lúc trên đường tới cửa hàng nhà Newton thì mọi thức chợt vỡ òa, tôi hổn hển thở như vừa suýt bị chết ngạt xong.

Edward cần có thời gian, tôi tự nhủ với chính mình. Rồi anh ấy sẽ vượt qua được chuyện này. Có lẽ anh đang buồn vì từng người thân trong gia đình mình ngày một ly tán… Nhưng Alice và Jasper rồi sẽ sớm quay trở về kia mà, Rosalie và Emmett cũng sẽ vậy thôi. Nếu cần, tôi sẽ sẵn sàng rời xa căn nhà to trắng muốt tọa lạc bên bờ sông – tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào căn nhà đó nữa. Chuyện đó đối với tôi không có ý nghĩa lắm. Tôi vẫn sẽ được gặp Alice ở trường. Bạn ấy rồi sẽ đi học trở lại, phải không nhỉ? ừ, dầu sao thì bạn ấy cũng sẽ đến đằng nhà tôi chơi. Alice đâu có muốn bố Charlie buồn vì sự vắng mặt của bạn ấy.

À, vẫn còn một điều khác, một điều chắc chắn, đó là tôi sẽ vẫn còn được gặp lại bác sĩ Carlisle – trong phòng cấp cứu.

Cuối cùng thì những gì đã xảy ra vào tối hôm qua chẳng là gì cả. Chẳng có gì xảy ra cả. Nghĩ đến đây, tôi nghe lòng mình dịu xuống – chung quy cũng chỉ tại cái số tôi nó thế. Nếu so với mùa xuân vừa rồi thì chuyện này chỉ bé bằng bằng cái móng tay. Khi ấy, James đã tra tấn, hành hạ tôi, còn tôi thì chỉ biết nằm gục trong vũng máu chờ chết – vậy mà Edward đã sắp xếp thế nào đó được vào ở bệnh viện cả tháng trời để chăm sóc cho tôi, anh ấy đã làm tốt hơn bây giờ rất nhiều… Ừm, hay là tại vì lần này, người anh phải chống đối hòng bảo vệ tôi không phải là kẻ thù? Bởi vì lần này, người ấy lại chính là anh trai của anh?

Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thỏa hơn nếu anh đưa tôi đi, ừ, như thế sẽ tốt hơn, chứ ai lại để cho gia đình phải phân tán như vậy. Càng một mình suy tư, tôi lại càng cảm thấy đau lòng. Chỉ cần anh học hết năm nay thôi thì bố sẽ không còn cấm đoán nữa. Anh và tôi sẽ sống xa nhà để học đại học, không thì giả vờ như vậy cũng được, giống như Rosalie và Emmett trong năm học này. Dĩ nhiên rồi, Edward chắc chắn sẽ đợi được một năm. Một năm đối với một người bất tử thì có nghĩa lý gì đâu? Ngay cả đối với tôi, nó cũng chẳng to tát gì mấy.

Sau một hồi độc thoại, tôi cuối cũng cũng lấy lại được một chút điềm tĩnh gọi là để có thể mở được cửa xe và mạnh dạn bước chân vào bên trong cửa hàng. Hôm nay, trong giờ thể dục, Mike đã thắng tôi; vừa nhác thấy tôi đến, ngay tức khắc, anh ta giơ tay lên vẫy. Chụp vội lấy cái áo vét, tôi khẽ gật đầu về phía Mike – lúc này trong đầu tôi vẫn còn đang tràn ngập những viễn cảnh thi vị, trong đó có tôi, có Edward và những vùng đất tuyệt vời mà hai chúng tôi sẽ cùng nhau viếng thăm.

… Và mạch suy tưởng đó của tôi đã bị Mike cắt đứt:

– Sinh nhật của cậu thế nào?

– Ôi – Tôi lầm bầm – Mình rất vui là nó đã kết thúc đấy.

Mike kín đáo khẽ liếc mắt nhìn tôi như thể tôi là kẻ mất trí vậy.

Thời gian làm việc trôi qua một cách chậm chạp. Tôi đang mong ngóng được gặp lại Edward, lòng thầm cầu nguyện cho đến lúc tôi gặp lại anh, anh đã vượt qua được giai đoạn khó khăn nhất của mình, cho dù đã gặp phải chuyện gì đi chăng nữa. Sẽ không có chuyện gì đâu – tôi cứ lặp đi lặp lại với chính mình – Mọi thứ rồi sẽ trở lại bình thường thôi mà.

Trở lại con đường quen thuộc dẫn về nhà, tôi như trút được gánh nặng Nhưng kìa…. nơi cửa nhà tôi, chiếc xe hơi màu bạc sáng bóng của Edward đang đậu sừng sững như đập vào mắt. Bực bội quá thể….

Chạy ùa qua cửa trước, tôi gào to trước khi ló mặt vào trong nhà:

– Bố? Edward?

Khi cất tiếng kêu như vậy, tôi đã nghe thấy bên tai cái nhạc hiệu quen thuộc của chương trình thể thao vọng ra từ phòng khách.

– Trong này này – Bố nói vọng ra.

Treo chiếc áo đi mưa lên mắc xong, tôi tất tả bước vào phòng.

Edward đang ngồi trong chiếc ghế bành, còn bố tôi thì ngồi trên ghế xôpha. Cả hai người đang chú mục vào chiếc tivi. Ngài cảnh sát trưởng nhà tôi thì xưa nay vẫn thế rồi. Chỉ có Edward là không chú tâm lắm.

– Vâng – Tôi lên tiếng một cách yếu ớt.

– Bella đây rồi – Bố trả lời, mắt vẫn không rời khỏi màn hình chiếc tivi – Edward và bố mới ăn pizza xong. Hình như vẫn còn bày trên bàn đấy.

– Vâng ạ. Vâng ạ. Tôi ngập ngừng ở ngưỡng cửa, chờ đợi. Và Edward, cuối cùng cũng ngước mặt lên nhìn, nở một nụ cười nhã nhặn.

– Anh sẽ ra với em ngay – Anh lên tiếng. Đôi mắt lại ngay tức thì trở về với cái màn hình của chiếc tivi.

Đứng thừ ra một lúc, tôi có cảm giác ớn lạnh. Dường như không một ai nhận biết. Tôi cảm nhận rõ một luồng cảm xúc, dường như là đau khổ, đang dần dần dâng lên đến ngực mình. Thẫn thờ, tôi rảo bước vào bếp.

Chẳng còn tinh thần đâu mà “pi” với “za”. Tôi ngồi trên chiếc ghế của riêng mình, rút cả hai chân lên, vòng tay bó gọn lấy hai cái đầu gối. Dường như đang xảy ra chuyện gì đó không hay, dường như có cái gì đó tệ hại hơn tôi tưởng nhiều… Và ngoài kia là tiếng cười đùa, hò hét vui vẻ phát ra từ chiếc tivi…

Tôi cố gắng trấn tĩnh lại lòng mình, cố gắng thuyết phục bản thân mình. Liệu điều tệ hại nhất có thể xảy ra là gì? Tôi ngập ngừng. Không, câu hỏi này không đúng lắm. Không hiểu tại sao dạo này tôi lại cứ hay có những suy nghĩ lộn xộn thế không biết.

Thôi được rồi, tôi tự nói với mình, điều tệ hại nhất mà mình có thể chịu đựng được là gì? Câu hỏi này tôi cũng không biết nốt. Nhưng biết sao được, hôm nay, tôi đã nghĩ đến tất cả những khả năng có thể xảy ra rồi.

Hãy tránh xa gia đình của Edward ra. Tất nhiên anh cũng không muốn Alice phải rời xa tôi. Nhưng nếu Jasper bị cấm không được đến gần tôi thì tôi cũng đâu có dịp được gặp Alice thường xuyên. Tôi khe khẽ gật đầu với chính mình – ừ, được rồi, tôi làm như vậy được mà.

Hoặc là đi xa. Có lẽ Edward không muốn đợi đến hết năm học, có lẽ là tôi và anh sẽ phải đi xa ngay lúc này đây.

Trước mặt tôi, nằm im lìm, chỏng chơ trên bàn ăn là hai món quà của bố mẹ tặng tôi hôm sinh nhật, chiếc máy ảnh không có cơ hội chụp hình tôi chung với gia đình Cullen đang nằm một cách lạnh lẽo bên cạnh quyển album. Chạm tay lên mặt bìa tuyệt đẹp, láng o của tập album, tôi thở dài vì không khỏi chạnh lòng nghĩ tới mẹ. Sống xa mẹ, nhưng không đến độ quá xa xôi cách trở như hiện tại thì dẫu sao tôi cũng còn cảm thấy dễ thở hơn, nhưng rồi mai đây… Còn bố, bố sẽ vẫn ở đây, lại tiếp tục vò võ một mình với cuộc sống hiu quạnh. Cả hai người sẽ bị tổn thương biết dường nào…

Nhưng hai chúng tôi sẽ trở lại mà, phải không nhỉ? Hai chúng tôi sẽ về thăm bố mẹ, tất nhiên là thế rồi, đúng không?

Nhưng tôi không thể chắc chắn về câu trả lời.

Buồn bã, tôi tựa cằm lên đầu gối, mắt không rời khỏi hai món quà chứa đựng biết bao tình yêu thương của bố mẹ. Trước đây, chẳng phải tôi đã biết trước là con đường tôi chọn sẽ chông gai lắm đó sao. Và không tránh khỏi phản ứng tự nhiên, tôi lại nghĩ đến trường hợp tệ hại nhất – trường hợp tệ hại nhất mà tôi có thể sẽ phải chịu đựng.

Tay lại mân mê quyển album, tôi lơ đãng giở trang bìa: một tấm ảnh mẫu đang nằm giữa những mấu kim loại nhỏ đặt ở các góc. Trong này sẽ lưu lại một phần đời của tôi – một ý tưởng không tệ chút nào. Lòng tôi bỗng dưng nao nao đến lạ. Từ hồi đặt chân đến Forks tới giờ, tôi chưa hề có cảm giác như thế.

Trong lúc loay hoay, nghịch ngợm cái sợi dây buộc vào máy ảnh, tôi mơ màng nghĩ đến tấm ảnh chụp đầu tiên. Liệu những tấm ảnh ấy sẽ có giống hệt ngoài đời không nhỉ? Chưa thể biết được. Chỉ thấy là Edward dường như không quan tâm lắm đến việc tấm ảnh đầu tiên chụp mình có thể bị hỏng. Bất giác tôi bật cười khi nhớ lại tiếng cười vô tự lự của Edward trong buổi tối hôm qua. Và rồi tiếng cười của tôi hốt nhiên tắt ngúm. Mọi thứ đã thay đổi quá nhiều và quá đột ngột. Nghĩ đến đây, đầu óc của tôi trở nên váng vất, tưởng chừng như tôi đang đứng trên một đỉnh núi cao ngất trời.

Không muốn để đầu óc vẩn vơ vơ vẩn nữa, tôi chụp ngay lấy cái máy ảnh, nhanh chân rảo bước lên lầu.

Căn phòng của tôi chẳng thay đổi gì mấy so với cái hồi cách đây mười bảy năm, khi mẹ hãy còn ở đây. Vẫn là những bức tường màu xanh lơ, vẫn là cái màu vàng của những tấm màn cửa có viền đăng- ten treo trước cửa sổ. Chỉ có cái giường là vật duy nhất mới thay cho cái giường cũi của trẻ con; không hề gì, mẹ vẫn có thể nhận ra được cái mền -món quá của bà ngoại – đang nằm vắt ngang trên giường.

Thôi không nghĩ ngợi nữa, tôi đưa máy ảnh lên chụp một “pô” căn phòng của mình. Tối nay cũng chẳng có nhiều việc cho tôi làm – ngoài trời đã tối lắm rồi – trong lòng tôi, cảm xúc mỗi lúc một dày thêm lên; gần như là giữa lúc này đây, tôi đang tự ép buộc mình thì phải. Ừ, cần phải ghi lại mọi điều về Forks, tôi sắp phải đi xa kia mà.

Sự thay đổi vẫn đang tiếp diễn. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được điều đó… Tương lai rồi đây sẽ chẳng vui vẻ gì, mà làm sao có thể vui vẻ nổi khi mà cuộc sống hiện tại của tôi đang diễn ra vô cùng tốt đẹp.

Tôi bước xuống cầu thang, lăm lăm trong tay chiếc máy chụp ảnh, cố gắng phớt lờ cảm giác đói run người khi chợt chạnh lòng nghĩ đến cái khoảng cách lạ lùng mà tôi từng nhìn thấy trong mắt Edward. Rồi anh sẽ vượt qua được chuyện này. Không chừng anh đang lo lắng rằng tôi sẽ buồn nếu anh đề nghị tôi cùng đi xa với anh cũng nên – tôi thầm đón định như thế. Nhất định tôi sẽ không xen vào, để anh được tự nhiên nghiền ngẫm. Điều cần duy nhất cho tôi lúc này là chuẩn bị trước tinh thần để đón nhận lời đề nghị của anh.

Nghĩ rồi, tôi lên phim, nhưng khi bước vào phòng khách thì bỗng dưng tôi lại trở thành một kẻ lén la lén lút thế nào ấy. Vẫn biết khó lòng mà chụp lén được Edward, nhưng xem kìa… anh vẫn không ngửng mặt lên. Một cơn lạnh không rõ từ đâu bỗng cuộn xoắn lấy bụng của tôi; tiếp tục “diễn tuồng phớt tỉnh Ăng- lê”, tôi đưa máy ảnh lên, bấm nút.

Cả hai người lập tức đều cùng ngước lên nhìn tôi. Đôi lông mày của ngài cảnh sát trưởng cau lại ra chiều phản đối. Còn gương mặt của Edward thì vẫn điềm nhiên, chẳng để lộ bất kỳ một cảm xúc nào.

– Con đang làm gì đấy, Bella? – Bố càu nhàu.

– Con có làm gì đâu – Tôi cố cười thật tươi rồi tiến đến phía chiếc ghế xôpha mà bố đang ngồi trong tư thế uể oải. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống đất, sát bên chân của bố – Bố cũng biết là thể nào mẹ cũng sẽ gọi điện thoại hỏi xem có có đang sử dụng những món quà sinh nhật của mình không mà. Con phải làm ngay trước khi mẹ bắt đầu cảm thấy “tủi thân tủi phận” chứ.

– Thế nhưng tại sao con lại chụp hình bố? – Bố phàn nàn.

– Vì bố của con rất điển trai – Tôi trả lời, vẫn cố gắng giữ nụ cười tươi tỉnh trên môi – Còn nữa, là vì từ lúc bố mua máy ảnh cho con, bố hiển nhiên đã trở thành một trong những đề tài của con rồi.

Bố loáng thoáng lầm bầm mấy câu gì đó rất khó hiểu.

– Edward – Tôi cố nói bằng chất giọng tự nhiên nhất – Chụp cho em một tấm với bố đi.

Dứt lời, tôi tung chiếc máy ảnh về phía Edward, cẩn trọng lảng tránh ánh mắt của anh, rồi ngồi khom gối bên cạnh tay ghế, nơi bố đang chống cằm ở đó. Ngài cảnh sát trưởng thở dài thườn thượt.

– Em cười lên, Bella – Edward khe khẽ yêu cầu.

Tôi toét miệng cười thật tươi, cùng lúc đó, chiếc máy ảnh cũng vừa nhá đèn.

– Để ta chụp cho hai đứa nào – Bố bất ngờ đề nghị (Bố chỉ muốn cái ống kính ấy không còn hướng vào mình nữa đây mà).

Edward đứng ngay dậy, trao chiếc máy ảnh vào tay bố.

Tôi đứng lên, bước về phía Edward – thế chụp này vừa nghi thức, lại cũng vừa lạ lẫm đối với tôi. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, và tôi cũng chỉ choàng một tay ôm hờ quanh thắt lưng của anh. Tôi rất muốn ngước nhìn lên gương mặt của Edward, nhưng tôi lại sợ…

– Cười lên, Bella – Lần này là bố nhắc tôi,

Hít vào một hơi thật sâu, tôi lại tạo một nụ cười trên môi. Ánh đèn lóe lên bất thần khiến tôi chói mắt.

– Tối nay chụp thế là đủ rồi – Bố nói rồi ấn bừa chiếc máy ảnh vào một khe nệm trên ghế xôpha và lại xoài người ra ghế – Hiện thời, con không cần phải chụp cả cuộn phim đâu.

Cánh tay của Edward buông thõng xuống, rời khỏi vai tôi một cách tự nhiên, và cũng tự nhiên như thế, anh khẽ lách mình thoát khỏi vòng tay của tôi. Anh trở về chỗ ngồi của mình là chiếc ghế bành.

Ngập ngừng một lúc, tôi quyết định đến ngồi lại ở chỗ chiếc ghế xôpha, và bất giác lo lắng về nỗi đôi tay của mình sẽ run lẩy bẩy. Cố khoanh chặt hai tay vào bụng hòng che giấu cảm xúc đang có nguy cơ hiển hiện rành rành ra bên ngoài, tôi tựa cằm lên gối, mắt đăm đăm dõi vào màn hình tivi đang ở ngay trước mặt, nhưng tôi nào có thể nhìn thấy được cái gì ở đó…

Mãi đến khi chương trình tivi kết thúc, tôi vẫn không mảy may nhúc nhích lấy một xăngtimet. Loáng thoáng tôi nhận ra Edward đã đứng lên.

– Thưa ông, có lẽ đã đến lúc cháu phải về rồi – Anh lên tiếng.

Bố vẫn không rời mắt khỏi chương trình quảng cáo.

– Ừ, gặp lại cậu sau nhé.

Tôi líu quíu đứng dậy – sau một hồi lâu ngồi bất động, đôi chân của tôi trở nên co cứng – Tôi lẽo đẽo bước theo Edward ra cửa trước. Edward cứ cắm đầu mà đi, tiến thẳng ra chỗ đậu xe.

– Anh có ở lại với em không? – Tôi hỏi, giọng nói không còn một chút hi vọng nào.

Tôi đã đoán trước được câu trả lời của anh… Nên dẫu có đau lòng thì điều đó cũng không đến nỗi nhiều quá.

– Tối nay thì không.

Tôi chẳng buồn hỏi lý do vì sao lại như thế.

Edward nhanh chóng ngồi vào xe, khởi động máy và phóng đi, trong khi tôi vẫn ngây dại đứng đấy, im lìm. Hình như trời đang mưa. Tôi vẫn cứ đứng như vậy mà đợi, cũng không rõ là mình đang đợi cái gì, mãi cho đến khi cánh cửa sau lưng tôi bỗng bật mở.

– Bella, con đang làm gì đấy? – Bố cất tiếng hỏi, sửng sốt khi thấy tôi đứng trơ trọi một mình, từ đầu tới chân ướt mèm.

– Dạ, không có gì – Tôi quay người lại, thất thểu bước vào nhà.

Đêm hôm ấy thật dài, thế nhưng để nghỉ ngơi thì thật sự chỉ rất ngắn.

Tôi bừng tỉnh khi tia nắng yếu ớt đầu tiên rọi vào cửa sổ. Tôi lật đật mặc bộ quần áo đến trường như một cái máy, và đợi cho bầu trời sáng sủa hơn. Lúc còn đang nhấm nháp tô ngũ cốc, tôi bỗng nhận ra rằng ngoài trời cũng đủ sáng để chụp mấy bức ảnh. Nghĩ là làm, tôi chụp một tấm chiếc xe tải của mình, rồi một tấm chụp mặt chính diện của ngôi nhà mà tôi đang sống cùng với bố. Tiện thể, tôi quay sang chụp thêm vài “pô” khu rừng ở phía trước nhà nữa. Tôi cảm thấy vui lên khi thấy nó chẳng có vẻ gì là u ám hay ma quái như lúc thường ngày… và chợt hiểu rằng tôi sẽ nhớ lắm – nhớ cái màu xanh bạt ngàn, cái cảnh sắc thiên thu, cái huyền bí của khu rừng. Tôi sẽ nhớ, nhớ, nhớ tất cả về nó.

nhức. Tôi muốn có đá.

Tôi cẩn thận bỏ cái máy ảnh vào tũi xách trước khi lên xe đến trường, và cố gắng tập trung đầu óc vào những kế hoạch mới để khỏi phải miên man nghĩ đến Edward, khỏi phải nghĩ đến sự thật rằng cuối cùng thì cho đến tối hôm qua, anh vẫn chưa vượt qua được tất cả mọi chuyện. Song song với nỗi lo lắng, sợ hãi mơ hồ, tôi bắt đầu trở nên mất bình tĩnh. Khi nào đây, đến khi nào thì chuyện này mới chịu kết thúc?

Suốt cả buổi sáng hôm ấy, mọi chuyện vẫn không có chút thay đổi nào, vẫn tiếp tục trôi qua trong nặng nề. Edward lặng lẽ bước đi bên cạnh tôi, không có vẻ gì là đang chú ý đến tôi cả. Còn tôi thì chỉ biết cố gắng chú tâm vào bài vở, ấy vậy mà ngay cả đến môn ruột – môn Quốc văn – tôi cũng không làm sao tập trung tâm trí cho được. Thầy Berty phải lặp lại câu hỏi về phu nhân Capulet (phu nhân Capulet là mẹ của Juliet, một nhân vật trong vở kịch nổi tiếng Romeo và Juliet của Shakespeare) những hai lần, tôi mới nhận thức được là thầy….. đang hỏi tôi. Edward khe khẽ cất tiếng “nhắc tuồng” cho tôi, xong, lại im bặt, diễn tiếp cái màn ngậm hột thị và lờ phắt tôi đi.

Trong bữa ăn trưa hôm ấy, sự im lặng vẫn tiếp diễn. Tôi khổ sở đến mức có cảm tưởng như mình sắp sửa không kìm được lòng mà hét lên cho hả, nhưng cuối cùng, để làm nguội mình, và cũng để tạm thời quên đi cơn hờn mát, tôi nhoài người sang ranh giới vô hình để nói chuyện với Jessica.

– Jess này?

– Chuyện gì vậy Bella?

– Bồ làm giúp mình một việc được không? – Miệng hỏi, tay tôi với lấy chiếc túi xách – Mẹ mình muốn mình chụp vài tấm ảnh bạn bè để cho vào tập ảnh. Bồ chụp ảnh mọi người dùm mình nhé?

Nói xong, tôi đưa chiếc máy ảnh cho cô bạn.

– Tất nhiên rồi – Jesssica trả lời, gương mặt rạng rỡ hẳn lên với nụ cười kéo dài đến… tận mang tai, rồi cô quay ngoắt lại, chụp ngay một kiểu ảnh Mike đang ngậm đầy một miệng thức ăn.

Rồi sau đó, đúng như tôi dự liệu, ở bên kia “biên giới” bắt đầu xảy ra “chiến tranh”. Mọi người nhao nhao hẳn lên, chiếc máy ảnh nhanh chóng được chuyền tay hết người này đến người kia, cả bàn rộn rã những thang âm của cảm xúc, cười rúc rích có, hậm hẹ nhau có, kể cả những lời phàn nàn, ta thán đòi được chụp hình cũng có. Tất thảy mọi người không khác gì những đứa trẻ. Mà dường như hôm nay, trong ngôi trường này, chỉ có duy một mình tôi là bất ổn mà thôi.

– Úy, chết chưa – Jessica lên tiếng bằng một giọng nói ngậm ngùi khi đưa trả lại tôi chiếc máy ảnh – Chắc bọn mình đã chụp hết phim của bồ rồi.

– Không sao đâu. Mình nghĩ có lẽ mình đã có được những bức ảnh mình cần rồi đấy.

Tan trường, Edward vẫn giữ thái độ lặng thinh trong lúc đưa tôi đến bãi đậu xe. Chiều nay tôi lại phải làm việc, và lần đầu tiên kể từ hôm sinh nhật, tôi cảm thấy thực sự vui. Thật ra, với tôi mà nói thì thời gian lúc này quả thật chẳng giúp ích được gì, nhưng chắc hẳn nếu được ở một mình thì sẽ dễ chịu hơn.

Trong lúc lái xe đến cửa hàng nhà Newton, tôi dừng lại ở Thrifway nhờ rửa hình và hẹn sau giờ làm việc sẽ đến lấy. Về đến nhà, tôi chỉ: “Thưa bố con mới về!”, xong, chụp đại một thanh ngũ cốc trong nhà bếp, rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng lên phòng, trên tay vung vẩy xấp hình mới rửa.

Ngồi chễm chệ ở giữa giường, tôi hồi hộp mở phong bì. Thật buồn cười, không dưng tôi lại lo canh cánh không yên rằng tấm hình đầu tiên sẽ bị hỏng.

Tôi rút xấp hình ra, miệng há hốc. Edward trong ảnh đẹp không khác gì ngoài đời, đôi mắt hiền hòa, ấm áp mà từ hôm đó đến nay tôi không còn được trong thấy nữa đang âu yêm nhìn tôi. Thật tình, khó mà tin nổi trên đời này lại có ai khác đẹp… hoàn mỹ đến thế. Không có giấy bút, lời lẽ nào có thể tán dương một cách chính xác, đầy đủ về tấm hình này.

Tôi vội vàng nhanh tay giở sang những tấm hình khác, lựa ra ba tấm hình đặt riêng xuống giường, ngay bên cạnh mình.

Tấm hình đầu tiên chụp Edward trong nhà bếp, đôi mắt ấm áp của anh lấp lánh biết bao tình yêu thương và lòng bao dung. Tấm hình thứ hai chụp Edward và ngài cảnh sát trưởng đang xem chương trình thể thao. Sự khác biệt trong cảm xúc của anh hiện ra rõ mồn một. Đôi mắt của anh tỏ ra dè chừng, chịu đựng. Vẻ đẹp thần thánh vẫn còn y nguyên, nhưng gương mặt của anh thì đã trở nên lạnh lùng, hệt như một bức tượng đã thiếu đi cái thần vậy.

Tấm hình cuối cùng chụp Edward và tôi sượng sùng đứng cạnh nhau. Gương mặt của Edward vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng và không khác gì một pho tượng. Nhưng đó không phải là điểm nổi bật nhất của tấm hình. Chính sự tương phản một trời một vực giữa chúng tôi mới là điều đáng nói. Trông anh không khác gì một vị thánh trên thiên đường. Còn dung nhan của tôi thì trên mức tầm thường không được bao nhiêu… rất khờ khạo và… hết sức ngố. Thất vọng xen lẫn với một chút bực bội, tôi khẽ búng ngón tay vào tấm hình.

Tối nay, thay vì làm bài tập, tôi thức tới tận khuya lơ khuya lắc để lồng các tấm hình vào quyển album và không quên cầm cây bút bi, viết nguêch ngoạc vài chữ chú thích bên dưới tấm hình, tên người và ngày tháng. Riêng đối với tấm hình chụp Edward và tôi thì tôi không dám ngám đi ngắm lại lâu, vì thế, tôi gấp nó lại làm hai và nhét vào cái khe hẹp, để hiện ra ngoài phần hình có Edward.

Xong xuôi, tôi cho xấp hình rửa thêm vào một cái phong bì mới, hì hụi viết một bức thư cảm ơn thật dài để giử cho “bà Renee”

Edward vẫn không đến. Tôi không muốn phải thừa nhận rằng đó chính là lý do khiến tôi thức khuya, nhưng sự thật lại đúng là như vậy. Tôi cố hồi tưởng lại lần cuối cùng anh không đến… cũng giống y hệt như lần này, không nói rõ lý do, không điện thoại. Tất cả những hành động đó, anh chưa hề chọn lấy một.

Một lần nữa, tôi lại không có được một đêm an giấc.

Không khí ở trường vẫn y đúc như hai ngày vừa qua, vẫn là sự im lặng đáng lo ngại, khiến người ta phải nản lòng và bực bội. Nhác trông thấy bóng Edward đang đứng đợi tôi trong bãi đậu xe, tôi cảm thấy nhẹ nhõm được đôi chút, nhưng cảm xúc này trôi qua rất nhanh. Edward vẫn không hề thay đổi, nếu không muốn nói là đã trở nên xa cách hơn.

Quả tình là bây giờ mà nhớ lại nguyên do chính của mọi thứ rắc rối này cũng chẳng dễ dàng gì. Ngày sinh nhật của tôi đã trở thành một quá khứ xa xăm thăm thẳm nào rồi. Chỉ cần Alice quay trở lại – Thật sớm – Trước khi mọi chuyện không còn có thể kiểm soát được nữa.

Nhưng tôi không thể trông chờ vào điều đó. Tôi đã đi đến quyết định: nếu hôm nay, tôi không nói chuyện được với anh – một cuộc nói chuyện thật sự – thì ngay ngày mai, tôi sẽ đến gặp bác sĩ Carlisle. Tôi phải làm một cái gì đó.

Tan trường, nhất định sẽ phải làm rõ chuyện này với Edward, tôi tự nhủ với lòng mình như vậy. Tôi sẽ không chấp nhận một lời xin lỗi nào hết.

Trên đoạn đường sánh bước cùng Edward tiến tới phía chieecs Chevy, tôi lại dặn lòng rằng một khi đã quyết thì phải làm cho bằng được.

– Em có thể dành toàn bộ thời gian còn lại cho anh được không? – Edward đột ngột cất tiếng hỏi, trước khi chúng tôi đến được chiếc xe tải.

– Tất nhiên là được.

– Ngay bây giờ ấy cơ? – Anh mở cửa xe cho tôi, đề nghị tiếp.

– Được mà – Tuy không thích cái giọng nói hối hả, rất vội vã của anh, nhưng tôi vẫn cố giữ cho giọng nói của mình thật tự nhiên – Nhưng em cần phải bỏ thư cho mẹ đã. Em sẽ gặp lại anh sau.

Edward liếc nhìn phong thư dày cộp đang nằm trên ghế, ngẫm nghĩ điều gì đó thật nhanh và bất thình lình, anh chồm qua người tôi để chộp lấy nó.

– Để anh làm cho – Edward nói ngắn gọn – Anh sẽ gặp em ở nhà nhé – Anh lại nở một nụ cười tinh quái, nụ cười vẫn hằng làm mê đắm hồn tôi, nhưng lần này không còn nguyên vẹn như trước nữa. Đôi mắt của anh không hề cười với tôi.

– Vâng – Tôi gật đầu đồng ý, không còn tâm trạng để mỉm cười đáp lại. Edward nhẹ nhàng đóng cửa xe cho tôi rồi khoan thai tiến đến phía chiếc Volvo.

Anh chờ tôi ở nhà thật. Khi vừa lái xe vào khuôn viên nhà, tôi đã nhận ra chiếc Volvo của anh đang nằm ngay ngắn trong chỗ đậu xe quen thuộc của bố. Không hay rồi. Vậy là anh không có ý định ở lại. Chán nản, tôi lắc đầu và khẽ hít vào một hơi thật sâu, cố lấy lại dũng khí.

Edward bước ra khỏi xe cùng lúc với tôi bước xuống khỏi chiếc xe tải. Anh tiến tới đón tôi, đôi tay đỡ lấy chiếc túi đựng sách vở – rất bình thường. Nhưng rồi anh lại đặt chiếc túi trở lại vào xe – Chuyện này thì bất bình thường rồi.

– Đi dạo với anh đi – Edward đề nghị, anh dịu dàng nắm lấy tay tôi, nhưng trong giọng nói thì không để lộ một chút cảm xúc nào.

Im lặng. Tôi không nghĩ ra được một lời nào để phản đối ; chợt nhận ra rằng mình cũng đang muốn như vậy. Nhưng… tôi lại không thích điều đó. Tệ rồi đây, tệ rồi đây – giọng nói từ thế giới nội tâm của tôi bỗng cất lên, vang vang khắp trong đầu tôi, và nó cứ ra rả chỉ mỗi một cái điệp khúc ấy.

Mà thật ra Edward cũng đâu cần biết đến câu trả lời của tôi. Anh cứ kéo tôi đi về phía đông, rẽ ngoặt ra khỏi khoảnh sân trước nhà, hướng thẳng vào khu rừng. Tôi thấy se sắt cả cõi lòng trong lúc đôi chân miễn cưỡng bước theo anh. Chẳng phải mình cũng muốn như vậy đó sao, tôi tự chất vấn mình. Anh đã chủ động chọn thời gian lẫn không gian để tôi có thể giãi bày mọi uẩn khúc còn vướng mắc trong lòng. Thế thì tại sao, tại sao lòng tôi bất giác lại đau đớn như đang có ai vò xé thế này?

Edward giữ thái độ im lặng khi dẫn tôi đi ngang qua vài thân cây, sau đó thì dừng lại. Chúng tôi chỉ mới ngấp nghé có vài bước trên con đường mòn – Ở đây, tôi vẫn hoàn toàn trông thấy rõ được ngôi nhà.

Đi… chứ đâu có dạo.

Rất điềm tĩnh, Edward tựa lưng vào một thân cây rồi nhìn tôi trân trối, vẻ mặt của anh thật khó hiểu.

– Được rồi, mình nói chuyện đi – Cuối cùng, không nhịn được nữa, tôi lên tiếng. Hóa ra giọng nói của tôi cũng có thể rành rọt, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của chính tôi.

Anh hít vào một hơi thật dài, nói:

– Bella à, thật ra thì… cũng đã đến lúc phải rời khỏi đây rồi.

Tôi cũng hít vào một hơi thật sâu. Đúng, đây là sự lựa chọn mà tôi đã chấp nhận từ trước. Tất nhiên là tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi… Nhưng gì thì gì, tôi vẫn cần phải hỏi lại:

– Tại sao hả anh? Hay chăng chờ thêm một năm nữa hãy…

– Bella à, đã đến lúc rồi. Cuối cùng thì gia đình anh còn có thể ở lại Forks này trong bao lâu nữa đây? Carlisle lẽ ra đã phải qua tuổi ba mươi rồi, chính xác thì phải là ba mươi ba tuổi. Em hiểu không, đã đến lúc cần phải ra đi…

Quả là tôi không lường trước được câu trả lời này, khó hiểu quá đi mất. Tôi vẫn đinh ninh mục đích của chuyến đi là để gia đình anh được sống trong yên bình. Vậy thì tại sao chúng tôi lại phải ra đi trong khi gia đình anh cũng ra đi? Tôi nhìn anh đăm đăm, cố hiểu những gì anh vừa nói.

Edward cũng trân trối nhìn đáp trả lại tôi, gương mặt của anh lạnh băng.

Trong phút chốc, bụng tôi bỗng sôi lên, tôi nhận ra là mình đã hiểu lầm.

– Anh nói rằng đã đến lúc cần phải ra đi… – Tôi bần thần cả người, giọng nói trở nên lí nhí.

– Đó là anh muốn nói đến gia đình anh, trong đó có anh – Giờ đây, từng lời nói của anh đã quá rõ ràng, và phân định hẳn hòi.

Bất giác, tôi lắc đầu quầy quậy, cố xua đuổi sự thật phũ phàng đó ra khỏi tâm trí. Anh vẫn đứng đợi, không hề tỏ ra một chút dấu hiệu nào cho thấy là đang mất dần kiên nhẫn. Và tôi, phải mất cả một lúc lâu sau, mới có thể định thần lại được.

– Được rồi – Tôi trả lời – Em sẽ đi với anh.

– Không được đâu, Bella. Nơi bọn anh sẽ đến… Không, nó không phù hợp với em đâu.

– Anh ở đâu thì nơi đó cũng đều phù hợp với em hết.

– Nhưng anh không phù hợp với em, Bella.

– Đừng đối xử ác với em như vậy – Tôi những muốn hét to lên cho hả, nhưng những lời lẽ của tôi chẳng khác những lời van xin – Anh đã là một phần rất- rất quan trọng trong cuộc đời của em.

– Thế giới của anh không phải để dành cho em – Edward trả lời một cách dứt khoát.

– Chuyện xảy ra với Jasper… chẳng có nghĩa lý gì cả, Edward! Chẳng có nghĩa lý gì hết!

– Không sai – Anh gật đầu đồng ý – Điều đó chính xác như lời em nói.

– Anh cũng đã hứa rồi mà! Hồi ở Phoenix, anh đã hứa rằng sẽ luôn ở bên…

– Ấy là khi điều đó còn tốt cho em – Edward cắt ngang lời tôi.

– Không đúng! Đây là vấn đề linh hồn của em, có phải vậy không? – Tôi hét lên, bây giờ thì có thể bộc lộ rõ sự giận dữ được rồi, những lời lẽ mang nặng nỗi bực tức trong những ngày qua đột ngột được giải thoát… Nhưng không hiểu sao chúng vẫn không khác những lời van xin là mấy – Bác sĩ Carlisle đã đề cập với em chuyện đó rồi, và em không quan tâm, anh Edward ạ. Em không quan tâm! Anh nắm giữ linh hồn của em mà. Không có anh, em cũng không cần nó làm gì… Nó hoàn toàn là của anh!

Edward hít vào một hơi thật sâu, rồi cúi đầu nhìn đăm đăm xuống đất một lúc; đôi mắt của anh tối sầm lại, môi mím chặt đến có hằn. Rồi sau đó, anh ngước mặt lên, đôi mắt đã có sự chuyển biến, tàn nhẫn và khắc nghiệt hơn – cái màu vàng hổ phách long lanh dường như đã đông cứng lại rồi.

– Bella, anh không muốn em đi cùng anh – Edward phát âm rành rọt từng tiếng một, cặp mắt lạnh lùng ghim thẳng vào tôi, quan sát từng thái độ khi tôi tiếp thu từng lời anh nói.

Im lặng. Trong đầu tôi, từng lời nói của anh cứ vang vang không ngừng nghỉ, như muốn nhấn đi nhấn lại cái ý nghĩa của chúng.

– Anh… không… còn… cần… em… nữa ư? – Cuối cùng, tôi cũng trệu trạo được vài tiếng, mà chính bản thân cũng tự cảm thấy bối rối trước âm điệu nghẹn ngào này của mình.

– Ừ.

Tôi chỉ còn biết có mỗi việc là trố mắt ra nhìn anh, nhìn thật sâu vào đôi mắt đang hiện hữu ngay trước mặt mình. Anh cũng nhìn đáp lại, không một chút bứt rứt hay hối hận nào. Đôi mắt màu hoàng ngọc – sắc lạnh, trong veo nhưng sâu thăm thẳm. Tôi có cảm giác như ánh mắt của mình đang chìm đắm vào một không gian sâu hun hút đến hàng dặm, không tìm thấy đáy; không, tôi không đọc được bất cứ một dấu hiệu nào, dù chỉ là cỏn con, cho thấy là lòng anh hoàn toàn ngược lại với những gì anh vừa thốt ra.

– Ừm, điều đó thì lại có thể làm đảo lộn mọi thứ – Đáp lời Edward xong, bản thân tôi cũng tự cảm thấy ngạc nhiên về nỗi giọng nói của mình vẫn còn có thể bình thản và tỉnh táo đến như vậy. Cũng phải thôi, bởi vì con người tôi lúc này đã hoàn toàn tê liệt mọi cảm xúc lẫn tri giác. Tôi không còn biết anh đang nói gì nữa. Tất cả, dẫu sao, cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Edward quay mặt đi, mắt đăm đắm dõi vào những thân cây, những tán lá và lặp lại điều anh vừa mới thốt ra:

– Thật lòng mà nói thì anh cũng…. vẫn còn yêu em. Nhưng rồi chuyện xảy ra vào tối hôm ấy khiến anh nhận ra rằng đã đến lúc cần phải thay đổi mọi thức. Bởi lẽ, ngay chính bản thân anh cũng đã…. mệt mỏi với việc cứ phải tự mình huyễn hoặc mình, cứ mãi phải sắm vai một nhân vật vốn không phải là anh, Bella ạ. Anh vốn không phải là một con người thực thụ – Nói tới đây, anh quay lại nhìn tôi, gương mặt tuyệt mỹ trở nên thật xa xôi và lạnh lẽo, người bình thường thì dù có lạnh lùng cách mấy cũng không thể nào lạnh lùng hơn thế được – Và anh đã đẩy chuyện này đi quá xa rồi, anh có lỗi với em trong chuyện đó.

– Đừng… – Giọng nói của tôi không khác gì một lời thì thầm; nhận thức đang dần dần hồi phục trở lại trong con người tôi… từng chút, từng chút một…. Tôi cảm nhận rõ sự chua cay đang thấm trong từng mạch máu – Đừng đối xử với em như vậy.

Edward vẫn đứng đấy, mắt không rời khỏi tôi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, tôi chợt nhận ra rằng những lời nói của mình lúc này chỉ là gió thoảng mây trôi, tất cả đã quá muộn màng. Anh đã trở nên không còn gì có thể lay chuyển được nữa rồi.

– Em không phải là người để dành cho anh, Bella ạ – Anh nhanh chóng kết luận, và tôi thì không thể phản bác lại được. Hơn ai hết, tôi cũng tự thừa biết mình không xứng với anh kia mà.

Tôi mở miệng, toan nói một điều gì đó, nhưng rồi ngậm ngay lại. Edward kiên nhẫn chờ đợi, trên gương mặt tuyệt nhiên không có một cảm xúc. Tôi đành phải lên tiếng:

– Nếu như… quả thực lòng anh muốn vậy.

Anh gật đầu ngay tức khắc.

Toàn thân tôi trở nên tê buốt. Không hiểu sao từ cổ trở xuống, tôi không còn một chút xíu cảm giác nào.

– Anh chỉ mong em làm giúp anh một chuyện, dù rằng chuyện này thật ra cũng chẳng phải là điều to tát gì.

Không lẽ anh đã đọc điều gì trên gương mặt của tôi? Bởi vì có một cử động nào đó chợt thoáng hiện, nhưng rồi lại vụt tắt ngay… rất nhanh, trên gương mặt anh. Và trước khi tôi kịp nhận ra đó là cảm xúc gì thì anh đã mau chóng mang trở lại bộ mặt lạnh lùng như trước.

– Vâng, em sẽ làm bất cứ điều gì anh muốn – Tôi nói chắc như đinh đóng cột, giọng nói có hơi mạnh mẽ lên được đôi chút.

Và kìa, sự buốt giá trong đôi mắt ấy bỗng tan chảy. Trước mặt tôi là một đôi mắt long lanh, rừng rực những cảm xúc đang muốn thiêu cháy cả lòng tôi.

– Làm việc gì cũng phải cẩn thận, tuyệt nhiên không được làm những chuyện dại dột – Edward nhấn giọng, giọng nói của anh không còn xa cách nữa – Em có hiểu anh đang nói gì không?

Tôi gật đầu một cách bất lực.

Ngay vào phút giây ấy, đôi mắt của anh lại trở nên xa xăm và hoàn toàn lạnh lẽo.

– Đó là anh nghĩ đến chú Charlie. Chú ấy cần em. Em phải biết tự bảo trọng…. vì bố.

Tôi lại gật đầu.

– Em biết rồi – Tôi thì thào.

Edward có vẻ như nhẹ nhõm được đôi chút.

– Để đáp lại, anh cũng hữa chắc với em một điều – Anh tiếp tục nói – Anh xin hứa đây là lần cuối cùng em còn phải gặp anh. Anh sẽ không bao giờ trở lại. Anh cũng sẽ không bao giờ đặt em vào một tình huống tương tự như thế này nữa. Em cứ hãy tiếp tục cuộc sống của mình, một cuộc sống yên bình, không bị bất kỳ một trở ngại nào từ phía anh. Mọi chuyện rồi sẽ trở về đúng với trật tự của nó, như thể anh chưa hề tồn tại trên cõi đời này.

Hai đầu gối của tôi bắt đầu run lẩy bẩy, bởi lẽ tôi nhìn thấy cây cối xung quanh mình đang bắt đầu nghiêng ngả. Tôi cảm nhận rõ mồn một phía sau tai mình, máu đang lưu chuyển với tốc độ cực nhanh. Tiếng nói của anh bất chợt lại trở nên xa xăm…

… Rồi anh mỉm cười thật hiền từ, nói tiếp:

– Em đừng nên lo lắng. Em là một con người thực thụ… Trí nhớ của em rồi sẽ chẳng hơn gì một chiếc rây đâu. Thời gian đối với em, cũng như những người như em, là phương thuốc hữu hiệu nhất có thể chữa lành mọi vết thương.

– Thế còn trí nhớ của anh? – Tôi không thể không hỏi lại. Giọng nói run rẩy, đứt quãng, tựa hồ như cuống họng đã bị tắc, tôi sắp sửa nghẹt thở đến nơi.

– Ừm – Edward chỉ ngập ngừng trong đúng một giây ngắn ngủi – Anh sẽ không bao giờ quên. Nhưng mà những kẻ như anh…. dễ dàng tìm được niềm vui mới lắm – Anh lại mỉm cười, một nụ cười thanh thản nhưng vẫn không sao hòa được vào với ánh mắt của anh đang nhìn tôi.

Edward lùi lại một bước.

– Tất cả chỉ có vậy thôi. Bọn anh sẽ không quấy rầy em nữa đâu.

Câu nói cuối cùng này của anh bất giác khiến tôi chú ý. Tôi ngạc nhiên tột độ; vậy ra, tôi đã bỏ sót…

– Alice sẽ không bao giờ quay lại – Bây giờ tôi mới nhận ra điều này. Không rõ anh nghe được bằng cách nào… bởi những lời kia chỉ thốt ra trong câm lặng…. nhưng dường như anh đã hiểu.

Edward lắc đầu một cách chậm rãi, nãy giờ anh vẫn không rời mắt khỏi tôi.

– Ừ. Mọi người đã đi cả rồi. Chỉ còn mỗi mình anh ở lại để chào em.

– Alice đi rồi ư? – Giọng nói của tôi đầy ắp nỗi hoang mang, ngờ vực.

– Cô ấy cũng muốn chào em, nhưng anh không cho. anh bảo rằng nếu đoạn tuyệt thì sẽ tốt cho em hơn.

Cơn váng vất quen thuộc bất ngờ ập đến, thật khó mà tập trung được vào điều gì. Từng lời anh nói cứ lượn lờ, len lỏi và bám chặt lấy đầu óc tôi… Chợt, thoang thoáng bên tai tôi có lời nào nghe như của vị bác sĩ ở bệnh viện bang Phoenix hồi mùa xuân vừa rồi… Khi ấy, ông đang chỉ cho tôi xem mấy tấm phim chụp… Cháu thấy không, đứt hẳn này, vừa nói, ngón tay của ông lướt dọc theo hình ảnh chụp những khúc xương gãy của tôi. Thế là tốt lắm. Nó sẽ dễ lành hơn, và còn mau hơn nữa cơ đấy.

Tôi cố gắng thở lại một cách bình thường. Mình cần phải tập trung – tôi tự nhủ với chính mình, chỉ có như vậy thì mới mong tìm được đường thoát ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ này.

– Vĩnh biệt Bella! – Giọng nói của Edward lại cất lên, thật nhẹ nhàng và êm ái.

– Khoan đã! – Tôi vội vã lên tiếng, tay vươn tới với một hy vọng mong manh rằng đôi chân đã tê liệt mọi cảm giác này có thể tiến tới được vài bước.

Dường như anh cũng rướn người về phía tôi… song, thật ra, đó chỉ là một hành động để giữ lấy hai cổ tay của tôi, giữ chúng nằm yên ở hai bên sườn. Và anh cúi xuống, đặt vội đôi môi lạnh giá lên trán tôi, thật nhanh, rất nhanh. Mắt tôi nhắm nghiền lại.

– Em ráng bảo trọng nhé – Anh thở ra, hơi thở mơn nhẹ lên da thịt của tôi.

Một làn gió lạ ở đâu phả đến. Tôi mở bừng mắt. Những chiếc lá trên cây gỗ thích khẽ run rẩy, xao động theo làn gió hiền hòa ở lại phía sau anh.

Edward đã đi rồi.

Chỉ còn lại một mình tôi… với đôi chân không còn đủ sức để chống đỡ mọi sức nặng, với sự thật là tôi hoàn toàn bất lực, không bao giờ có được cơ hội để bắt kịp anh, vậy mà vẫn cứ phải lầm lũi bước đi. Xung quanh tôi, khu rừng đã nhanh chóng xóa nhòa mọi dấu vết về anh. Không một dấu chân, những chiếc là cũng đã thôi xao động; mặc kệ tất cả, tôi vẫn bước đi, bàng hoàng và vô định. Tôi không thể làm được việc gì khác cả. Tôi cần phải tiến sâu vào rừng. Nếu như vào thời khắc này đây, tôi thôi tìm kiếm anh, có lẽ tất cả những gì thuộc về tôi sẽ chấm dứt ngay mất.

Tình yêu, cuộc sống…. nào có là gì đâu. Tôi cứ bước đi, bước đi…. lừng lững tiến sâu vào khoảng rừng cây tầng thấp, bỏ quên thời gian đang lạnh lùng lướt qua. Dường như quả địa cầu dưới chân tôi đã chuyển động vòng xoay của nói hàng tiếng đồng hồ rồi, mà cũng có thể là mới chỉ được vài giây ngắn ngủi. Thời gian như ngừng trôi, bởi lẽ tôi có dấn bước sâu vào rừng đến thế nào thì cả khu rừng cũng vẫn không có sự thay đổi lớn. Trong lòng tôi, một nỗi bất an đang dần dần thành hình, liệu phải chăng từ nãy tới giờ, tôi chỉ đi loanh quanh hoài có một chỗ, một cái vòng tròn bé tẹo teo giữa một khu rừng mịt mùng, âm u… Vậy thì đã sao? Bước chân của tôi vẫn không chùn lại. Thảng hoặc, tôi lại trượt chân, trời càng lúc càng tối, tôi lại càng té ngã nhiều hơn…

Cho tới lúc chân tôi vấp phải một vật gì đó – bao quanh tôi lúc này đã là một không gian tối om om, tôi không có ý niệm gì về vật vừa ngáng chân mình – Tôi ngã sấp mặt xuống đất. Trở người lại cho dễ thở, tôi nằm thu lu trên đám dương xỉ ẩm ướt.

Tôi cứ nằm yên như thế, cảm nhận rất rõ ràng rằng thời gian đã trôi qua nhiều hơn tôi tưởng rất nhiều. Không thể nhớ nổi là hoàng hôn đã buông màn xuống được bao lâu rồi. Phải chăng ở đây, cứ tối đến là cả khu rừng lại khoác lên mình tấm áo choàng đen kịt như thế này? Hiển nhiên một điều là theo lẽ tự nhiên, ánh trăng trên cao kia vẫn có thể len lỏi được giữa những tầng mây, giữa những kẽ hở của vòm lá cây dày rậm mà xua tan ít nhiều bầu không khí âm u, phẳng lặng trên mặt đất này kia mà.

Không, không phải hôm nay. Hôm nay là một ngày tối đen như mực. Hình như đêm nay không có trăng – có thể là nguyệt thực, cũng có thể là trăng non.

Trăng non ư. Bất giác tôi rùng mình, không phải là do lạnh. Trời tối đen, đen, đen lâu lắm rồi… Tai tôi vừa thoáng nghe có tiếng gọi.

Ai đó đang gọi tên tôi. Tiếng kêu không vang vọng, nó bị chặn lại ở lưng chừng giữa một không gian đặc nghẹt những cây là cây, nhưng rõ ràng là tên tôi. Không thể nhận ra giọng nói của ai. Tôi có nghĩ đến việc trả lời, nhưng quả thực tôi ngạc nhiên quá, mãi đến một lúc lâu sau, tôi mới quyết định rằng mình nên trả lời. Nhưng đúng lúc ấy, tiếng kêu kia lại im bặt.

… Một lúc sau, tôi choàng tỉnh… Mưa, mưa đã đánh thức tôi dậy. Tôi không tin rằng mình đã ngủ quên; tôi chỉ tạm thời bị mụ mị đầu óc, cơn mê ấy đã trì níu toàn bộ sức mạnh còn tồn tại trong cơ thể tôi, làm tê cứng mọi tri giác để tôi không phải nhận thức được điều tôi không muốn biết.

Mưa khiến tôi bực bội đôi chút. Lạnh, lạnh thấu cả hồn tôi. Tự giải thoát mình ra khỏi cái thế nằm bó gối, tôi đưa hai tay lên bưng lấy gương mặt của mình.

Rồi tiếng kêu ấy lại cất lên. Lần này thì nó ở khoảng cách xa hơn, đôi lúc lại giống như có vài người cùng gọi tên tôi cùng một lúc. Cố gắng hít vào thật sâu, tôi nhớ rằng mình đã quyết định là sẽ trả lời, nhưng lại không tin lắm rằng người ta sẽ nghe thấy tiếng của mình. Tôi có còn đủ sức để hét lớn không đây?

Bỗng dưng, xung quanh tôi lại vang lên một tiếng động khác, một tiếng động kỳ lạ, ở rất gần. Nghe như tiếng khụt khịt… là tiếng của một con thú. Lớn lắm. Tôi có sợ không? Tôi cũng không chắc lắm. Tôi chỉ tự biết là toàn thân mình đang đông thành đá. Nhưng cuối cùng, chẳng có chuyện gì xảy ra. Tiếng khụt khịt ấy xa dần, xa dần rồi biến mất.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, tôi cảm nhận rõ mồn một từng giọt nước lạnh buốt rơi lã chã trên má mình. Và đúng ngay lúc ấy, lúc đang cố gắng thu gom toàn bộ sức mạnh để ngoảnh mặt sang phía khác thì tôi trông thấy một luồng sáng.

Thoạt đầu, luồng ánh sáng này chỉ mới lờ mờ quét lên những bụi cây phía xa xa. Rồi mỗi lúc, luồng sáng ấy lại mạnh hơn, lan ra nhanh hơn, soi rõ cả một khoảng rừng lớn, hoàn toàn không giống với ánh đèn pin một chút nào. Sau đó, bụi cây gần tôi nhất bỗng rực sáng, trong giây phút ấy, tôi nhận ra đó là chiếc đèn xách tay chạy bằng khí propan, nhưng tôi chỉ biết được có thế – luồng sáng quá mạnh khiến tôi bị lóa mắt mất cả một lúc lâu.

– Bella.

Giọng nói rất trầm và hoàn toàn xa lạ, nhưng có vẻ như lại biết rõ về tôi. Người mới đến gọi tên tôi không phải để kiếm tìm hú họa, mà chính xác là anh ta đã biết tôi đang ở đâu.

Tôi mở mắt thao láo, nhìn lên gương mặt sạm đen ở phía trên mình – dường như anh ta rất cao. Nhưng đó chỉ là ánh chừng thôi, vì tôi vẫn còn đang trong trạng thái nằm bệt ở dưới đất.

– Cô bị thương ư?

Tôi nghe hết, hiểu hết những gì anh ta nói, nhưng bởi vẫn chưa hết ngạc nhiên nên tôi cứ lặng thinh, chỉ biết nhìn anh ta chằm chằm. Làm thế nào mà ở ngay giữa rừng già, một con người hoàn toàn xa lạ lại có thể hỏi tôi một câu như thể đã biết được chính xác tình trạng của tôi?

– Tôi là Sam Uley, Bella.

Không thấy cái tên này gợi lên một ký ức thân quen nào cả.

– Chú Charlie bảo tôi đi tìm cô.

Charlie ư? Cả người tôi run bắn lên như bị điện giật, tôi chú ý hơn vào những gì người lạ mặt này vừa giải thích. Vậy là bố đã biết từ trước, nếu không có trường hợp ngoại lệ.

Người thanh niên có thân hình rất cao này đưa tay cho tôi. Và tôi lại nhìn chăm chăm vào đôi bàn tay ấy, không biết mình phải làm gì nữa.

Người thanh niên ngắm nghía tôi bằng đôi mắt đen lay láy trong đúng một giây, sau đó, anh ta khẽ nhún vai, rồi bằng một động tác thật nhanh nhẹn – chẳng tỏ ra là đang lấy sức chút nào – anh ta kéo tôi dậy và bế xốc tôi trong vòng tay.

Tôi nằm yên, toàn thân mềm nhũn không còn một chút sinh lực, mặc cho anh ta đưa tôi lao đi giữa cánh rừng ướt đẫm. Một chút tỉnh táo còn lại trong tôi bảo cho tôi biết rằng nên lấy làm khó chịu mới phải – ai lại dễ dàng để cho một người không quen không biết tự nhiên ôm mình thế này. Vậy mà lạ thay, tôi tuyệt không hề cảm thấy có một chút bực dọc nào cả.

Chẳng mấy chốc, trước mắt tô loáng thoáng xuất hiện những ánh đèn, trong không gian vang lên khe khẽ nhiều giọng nói của đàn ông. Guồng chân của Sam Uley cũng bắt đầu chậm lại, anh ta từ tốn bước vè phía “đội cứu hộ”.

– Cháu tìm thấy cô bé rồi! – Sam hét lên rất to.

Tiếng ồn hốt nhiên ngưng bặt, nhưng chỉ được vài giấy, ngay sau đó, trong không gian lại vang lên tiếng người trao đổi bàn tán, lần này thì ồn ã hơn. Rồi rất đột ngột, những gương mặt lạ hươ lạ hoắc lần lượt xuất hiện ra phía bên trên đầu của tôi. Giọng nói của Sam hóa ra lại dễ nghe nhất, có lẽ là do tai tôi đang áp chặt vào ngực của anh ta chăng?

– Không, cháu không nghĩ là cô bé bị thương – Người thanh niên giải thích với ai đó – Chỉ nghe cô bé cứ lặp đi lặp lại mãi là “Anh ấy bỏ đi rồi” mà thôi.

Chẳng lẽ tôi đã nói lớn tới vậy sao? Ngay lập tức, tôi bặm môi lại thật chặt.

– Bella, con ơi, con có làm sao không?

Giọng nói duy nhất tôi quen thuộc – dẫu cho đang ở bất cứ đâu, trong bất cứ hoàn cảnh nảo đi nữa, tôi vẫn nhận ra – cất lên đầy lo lắng.

– Bố ở ngay đây, con gái à.

Ngay sau câu nói đó là hai cánh tay của một người vừa đưa ra đỡ lấy lưng tôi, mang theo mùi da thuộc không lẫn đi đâu được của chiếc áo cảnh sát trưởng mà bố vẫn hay mặc. Và… hẫng một cái, bố có phần hơi loạng choạng khi đã đón trọn thân hình của tôi.

– Chú cứ để cháu bế cô ấy cho – Sam Uley đề nghị.

– Thôi, cứ để chú – Tôi nghe bố trả lời, hơi thở có phần hổn hển.

Và một cách chậm rãi, bố bước đi, người gồng lên thấy rõ. Tôi rất muốn nói với bố rằng hãy đặt tôi xuống, để tôi tự bước đi, nhưng không hiểu sao giọng nói của tôi lại biến đi đằng nào mất tăm mất tích.

Cả cánh rừng bỗng nhiên rực sáng, đâu đâu cũng thấy đèn đuốc sáng choang; bao quanh hai bố con là một đám đông, tay người nào người nấy đều lăm lăm một cây đèn, họ đang bước theo bố. Quang cảnh trông chẳng khác gì một cuộc duyệt bình, chí ít thì cũng như một đoàn người đang đi đưa tang vậy. Tôi nhắm nghiền mắt lại.

– Chúng ta sắp về đến nhà rồi, con gái à – Thỉnh thoảng bố lại lẩm bẩm.

Lách cách… Đó là tiếng mở khóa cửa… Tôi mở bừng cả hai mắt. Chúng tôi đang ở ngay hàng hiên, người thanh niên cao ráo, có nước da sậm màu tên Sam Uley đang giữ cửa cho bố, một tay anh ta đưa hờ về phía bố con tôi, tựa hồ như đã chuẩn bị sẵn sàng đỡ lấy tôi bất kỳ khi nào bố có lỡ tay… đánh rơi tôi xuống đất.

Nhưng bố đã xoay xở được khá tài tính để đưa tôi vào nhà, đưa được cả cái thân hình của tôi đến chiếc ghế tràng kỷ kê trong phòng khách.

– Thôi bố, cả người con đang ướt mèm mà – Tôi phản kháng một cách yếu ớt.

– Như vậy cũng có sao đâu con – Bố trả lời ngay. Rồi bố quay ngay sang người nào đó đang đứng gần – Mấy tấm mền nằm trên nóc tủ chén ấy, phải leo lên lầu mới với tới chúng được.

– Bella? – Lại là giọng nói của một người khác. Tôi ngước nhìn người đàn ông có mái tóc hoa râm đang cúi lom khom xuống chỗ mình, phải đến vài giây sau, tôi mới nhận ra được ông ta.

– Bác sĩ Gerandy? – Tôi thì thào.

– Đúng rồi, cháu bé – Người đàn ông trả lời – Cháu có bị thương ở đâu không, Bella?

Phải đến cả phút đồng hồ sau đó, tôi mới nắm được toàn bộ vấn đề. Tôi hơi khó hiểu khi nhớ lại câu hỏi của Sam Uley ở trong rừng, câu hỏi ấy cũng tương tự như câu hỏi của vị bác sĩ. Cô bị thương ư? Anh ta đã hỏi như vậy. Hai câu hỏi giống nhau, nhưng không hiểu tôi lại cảm nhận được ở đây vẫn còn một điểm nào đó khác biệt.

Bác sĩ Gerandy kiên nhẫn chờ đợi. Một bên lông mày của ông hơi nhướng lên, những vết nhăn trên trán lại hằn sâu hơn bao giờ hết.

– Cháu không bị đau ở đâu cả – Tôi nói dối. Mà xét cho cùng thì tôi cũng đâu có nói sai, thực tế, thân thể của tôi không hề có một vết trầy xước nào kia mà.

Bàn tay ấm áp của vị bác sĩ đặt hờ lên trán tôi, những ngón tay của ông cũng đồng thời khẽ ấn vào cổ tay tôi. Miệng ông khe khẽ đếm, mắt thì dõi vào mặt chiếc đồng hồ đeo tay.

– Cháu gặp phải chuyện gì vậy? – Bác sĩ Gerandy hỏi một cách bâng quơ…

… Nhưng cũng đủ để toàn thân tôi phải cứng đờ trong giây lát, bao nỗi hốt hoảng đã cố dồn nén vào tận đáy lòng lại một lần nữa dâng lên chẹn ngang lấy cổ họng của tôi.

– Cháu bị lạc trong rừng ư? – Vị bác sĩ tiếp tục bắt chuyện.

Và tôi hoàn toàn ý thức được rằng tất thẩy những người hiện có mặt xung quanh tôi đang dỏng tai lên hết cỡ chờ đợi câu trả lời của tôi. Ba người thanh niên dong dỏng cao có làn da sậm màu kia chắc hẳn là những người Quileute đến từ La Push, vùng đất dành riêng cho người da đỏ ở bãi biển, tôi thầm đoán, và Sam Uley là một trong số họ. Cả ba đứng tụm lại với nhau thành một nhóm riêng, sáu con mắt của họ nãy giờ cứ dán vào tôi không rời. Ông Newton cũng có mặt, ông đi cùng Mike và ông Weber – bố của Angela – tất thảy mọi người chỉ len lén nhìn tôi, không ai nhìn theo cái kiểu chằm chặp như mấy người lạ mặt kia cả. Đâu đó trong bếp và ngoài cửa trước phát ra những tiếng nói trao đổi ồm ồm khác…. Vậy ra có đến cả một nửa cái thị trấn này đã bủa đi tìm tôi… !?!

Ngài cảnh sát trưởng là người đang đứng ở gần tôi nhất. Bố lom khom cúi xuống để lắng nghe câu trả lời của tôi.

– Vâng – Tôi thì thào – Cháu đi lạc.

Bác sĩ Gerandy gật đầu, vẻ mặt đăm chiêu, những ngón tay của ông lại ấn nhẹ vào mấy cái mạch nằm phía bên dưới quai hàm của tôi. Gương mặt của bố tức thì trở nên căng thẳng.

– Cháu có thấy mệt mỏi trong người không? – Bác sĩ Gerandy lại hỏi.

Tôi gật đầu và ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

– Tôi nghĩ cô bé không bị làm sao đâu – Một lúc sau, tôi nghe thấy vị bác sĩ thì thầm mấy lời với bố như vậy – Chỉ bị kiệt sức thôi. Hãy cứ để cho cô bé ngủ đi, ngày mai, tôi sẽ đến kiểm tra lại – Nói đến đây, ông dừng lời. Nhưng ngay sau đó, ông lại nói thòng thêm một câu, chắc hẳn là do đã nhìn vào đồng hồ – Ừm, giờ cũng trễ rồi.

Bác sĩ vừa dứt lời thì tiếng cót két đồng thời cũng vang lên khi cả hai người đàn ông cùng lúc nhỏm dậy khỏi chiếc ghế tràng kỷ.

– Có thật như vậy không? – Tôi nghe tiếng bố thì thầm với vị bác sĩ. Giờ thì tiếng nói của cả hai người đã ở một khoảng cách khá xa chỗ của tôi rồi. Tôi cố căng rộng đôi tai ra hết cỡ – Họ đã đi rồi ư?

– Bác sĩ Cullen có nhờ chúng tôi giữ kín chuyện này – Bác sĩ Gerandy nói – Lời đề nghị quá đột ngột; và họ phải quyết định ngay. Carlisle không muốn sự ra đi của họ trở thành một đề tài ầm ĩ trong thị trấn.

– Nhưng nói trước thì vẫn hay hơn chứ – Bố càu nhàu.

Dường như bác sĩ Gerandy cũng không thoải mái lắm khi phải đáp lại, giọng nói của ông nghe có vẻ nhát gừng:

– Vâng, ưm, nhưng mà trong hoàn cảnh này, có nói trước cũng không xong đâu, dễ bị xì xầm này nọ lắm.

Tôi không muốn nghe thêm một lời nào nữa. Sẵn có tâm mền đã được ai đó đắp cho, tôi kéo lên quá tai của mình. Chẳng mấy lúc sau, tôi đã chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Tôi nghe thấy bố cảm ơn “đội cứu hộ”, từng người, từng người một khi họ ra về. Rồi sau đó, tôi cảm nhận rõ mồn một những ngón tay của bố đặt lên trán mình, một lát sau, lại có thêm một tấm mền nữa đắp lên người tôi. Chuông điện thoại bất ngờ reo vang, bố vội vã chạy đến nhấc máy, sợ tôi tỉnh giấc. Tôi nghe thấy tiếng bồ thì thầm thông báo:

– Vâng, chúng tôi đã tìm thấy con bé rồi. Nó không sao cả. Chỉ bị lạc thôi. Giờ thì nó ổn rồi – Bố lặp đi lặp lại những lời ấy.

Rồi có tiếng ken két rên rỉ của chiếc ghế bành… Bố vừa ngả người lên đấy, mệt nhoài.

Vài phút sau, điện thoại lại đổ chuông.

Bố làu bàu khi bị buộc phải đứng dậy, uể oải… nhưng rồi như chợt nhớ đến tôi, bố cuống cuồng chạy nhanh vào bếp, vội vã đến suýt bị ngã. Tôi thì chỉ làm mỗi một việc duy nhất: đó là rúc đầu thật sâu vào cái mền để mấy lời đối thoại mà bố cứ phải nhai đi nhai lại mãi kia thôi không lọt vào lỗ tai.

– À vâng ạ – Bố trả lời, vừa nói vừa ngáp dài.

Nhưng bất chợt, giọng nói của bố bỗng nhiên thay đổi rõ rệt, bố trở nên tỉnh táo hẳn.

– Ở đâu cơ? – Bố dừng lại – Cô chắc là nó ở ngoài vùng đất riêng chứ? – Lại ngừng – Nhưng cái gì cháy ở đó mới được chứ nhỉ? – Giọng nói của bố chứa đầy nỗi hoang mang lẫn lo lắng – Được rồi, tôi sẽ gọi xuống dưới đó và kiểm tra ngay.

Có chuyện rồi đây… Hồi hộp, tôi cố dỏng tai lên nghe ngóng, bố đang bấm lóc cóc vào bàn phím số điện thoại.

– A, Billy, tôi Charlie đây… Xin lỗi đã gọi sớm thế này nhé… À không, con bé không sao. Nó đang ngủ… Cảm ơn anh, nhưng mà tôi không gọi để nói chuyện đó. Bà Stanley vừa gọi cho tôi xong, bà ấy bảo là trông thấy lửa ở chỗ mấy vách đá ngoài biển, từ cửa sổ tầng hai, nhưng quả thật tôi không… Ồ! – Giọng nói của bố đột nhiên thay đổi về âm vực… có vẻ như bất ngờ, mà cũng có thể là do tức giận – Sao bọn trẻ lại làm thế? Ờ, ờ, thế. Vâng, vâng. Nhưng cẩn thận, đừng để lửa lan ra đấy nhé… Tôi biết rồi, biết rồi nhưng mùa này mà tụi nhỏ lại đi đốt cái này cái nọ thì tôi cũng lấy làm lạ đấy.

Ngài cảnh sát trưởng ậm ừ thêm một lát rồi nói tiếp một cách miễn cưỡng:

– Cảm ơn anh đã bảo Sam và mấy nhóc kia đến nhé. Anh nói đúng, tụi nhỏ biết rành rẽ khu rừng hơn bọn tôi ở đây nhiều. Chính Sam đã tìm ra con bé đấy, tôi rất biết ơn anh… Vâng, nói chuyện với anh sau nhé – Bố đáp lại, giọng nói có phần cáu gắt. Sau đó, bố gác máy.

Vừa lê bước trở ra phòng khách, bố vừa lầm bầm tiếng được tiếng mất.

– Có chuyện gì vậy bố? – Tôi cất tiếng hỏi.

Nghe thấy tiếng động, bố vội vã tiến ngay đến bên chiếc ghế tràng kỷ.

– Ôi, bố xin lỗi đã làm cho con thức giấc.

– Có cái gì cháy hả bố?

– Không có gì đâu con – Bố quả quyết – Người ta đốt lửa ăn mừng ở ngoài bãi đá ấy mà.

– Đốt lửa ăn mừng? – Tôi bất giác hỏi lại. Giọng nói của tôi không hề mảy may có lấy một chút hiếu kỳ, mà lạnh lẽo, không có trọng âm.

Bố nhíu mày, đáp:

– Tụi nhỏ ở vùng đất riêng đang nhảy múa, hò hét, làm ầm ĩ cả lên – Bố giải thích.

– Sao vậy bố? – Tôi lại hỏi, giọng nói vẫn đều đều, không cảm xúc.

Và tôi dám khẳng định rằng bố không muốn trả lời. Bố cứ dán mắt xuống nền nhà, trầm ngâm.

– Chúng nó ăn mừng tin tức – Giọng nói của bố run rẩy, xót xa.

Bản thân tôi thì chỉ quan tâm mỗi một thông tin thôi… chính là cái tin mà tôi đang cố dằn lòng không muốn nghĩ tới ấy. Và cuối cùng thì tôi cũng không thể kiềm chế được mình…

– Vì gia đình Cullen đã bỏ đi – Tôi thì thào – Ở La Push, người ta không thích nhà Cullen đâu… Tự dưng con lại quên mất điều đó.

Người Quileute có cả một kho truyện cổ về “người máu lạnh” hay những ma-cà-rồng – được xem là kẻ thù truyền kiếp của bộ tộc – những câu chuyện này cũng như những truyền thuyết khác về trận đại hồng thủy và nguồn góc tổ tiên người sói của họ, đã cùng thời gian, tồn tại từ rất lâu đời. Hầu hết chỉ là những câu chuyện hoang đường, là những chuyện kể dân gian. Nhưng mà có một số người lại tin tưởng một cách mù quáng vào chúng. Đơn cử là ông Billy Black, người bạn chí cốt của bố tôi – khi mà ngay cả con trai ông, Jacob, vẫn một mực cho rằng đó chỉ là những chuyện tầm phào, và rằng bố mình là hình tượng tiêu biểu của típ người mê tín dị đoan – thì chính ông Billy chứ ai, là người đã “khuyến cáo” tôi không được kết giao với nhà Cullen…

Cullen… cứ nhắc đến cái tên này, tâm hồn tôi lại dậy sóng, lòng nhói đau như có ai vò xé… dù tôi cũng tự hiểu rằng bản thân mình không hề muốn đối mặt.

– Hừ! Thật buồn cười hết chỗ nói – Bố nói bằng giọng mũi.

Cả hai bố con, không ai nói với ai một câu nào nữa, cứ thừ người ra trong im lặng. Ngoài kia, bầu trời đã không còn tối đen. Dường như sau cơn mưa, mặt trời đã bắt đầu ló dạng.

– Bella? – Bố bất ngờ xóa tan bầu không khí im lặng.

Với cảm giác bất an, tôi đưa mắt nhìn bố.

– Nó bỏ con lại giữa rừng à? – Bố hỏi dò.

Tôi tảng lờ, hỏi lái sang chuyện khác:

– Làm sao bố biết con ở đâu mà tìm thế? – Lý trí của tôi đồng thời cũng đang tìm cách xua đuổi cái nhận thức đang mau chóng khôi phục lại rất nhanh, càng lúc càng nhanh này.

– Thì con viết giấy để lại kia mà – Bố trả lời, ngạc nhiên tột độ trước câu hỏi của cô con gái. Nói đoạn, bố đưa tay ra sau, mò mẫm rút trong túi quần jean ra một mảnh giấy. Mảnh giấy bẩn thỉu, ướt mèm và nhăn nhúm bởi đã được mở ra gấp lại nhiều lần. Một cách cẩn thận, bố lại mở nó ra và “hùng hồn” giơ “bằng chứng” lên. Nét chữ cua bò này giống với tuồng chữ của tôi như hệt:

Con đi dạo với Edward, chỗ đường mòn – mảnh giấy viết – Sẽ về nhà sớm, B.

Thế là khi thấy con không về, bố liền gọi ngay đến nhà Cullen, nhưng không có ai bắt máy cả – Bố trả lời, giọng nói hạ thấp xuống – Bố bèn gọi cho bệnh viện thì được bác sĩ Gerandy cho hay là bác sĩ Carlisle đã đi rồi.

– Họ đi đâu hả bố? – Tôi trệu trạo hỏi.

Bố nhìn tôi chằm chằm:

– Bộ Edward không nói với con sao?

Tôi khẽ lắc đầu, bất giác co rúm người lại. Nghe nhắc đến tên anh, lòng tôi lại thấy trĩu nặng, quặn đau – cơn đau bấu chặt lấy hai lá phổi, mọi hoạt động hô hấp trong phút chốc bỗng ngưng trệ, hơi thở bị tắc nghẽn. Không ngờ chỉ một cái tên của anh thôi cũng đã có sức mạnh tác động đến tôi như vậy.

Bố trân trối nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc, nhưng cũng trả lời:

– Bác sĩ Carlisle đến làm cho một bệnh viện lớn ở Los Angeles. Bố ngờ là người ta trả cho ông ấy rất nhiều tiền.

Thành phố Los Angeles ngập tràn ánh nắng ư… Không, đó không bao giờ là nơi họ chọn để định cư. Tôi hốt nhiên nhớ lại cơn ác mộng của mình với chiếc gương… ánh sáng mặt trời lấp lánh trên da thịt của anh…

… Và gương mặt của anh… Nhớ đến đây, nỗi đau khổ trong phút chốc bỗng dâng cao đến đỉnh như muốn xé toạc cả hồn tôi.

– Bố muốn biết có phải Edward đã bỏ con lại một mình ở giữa rừng không? – Bố khăng khăng hỏi cho bằng được câu hỏi đó.

Tên anh một lần nữa lại khiến lòng tôi quặn thắt. Tôi lắc đầu, tâm can buốt đau, tuyệt vọng, không sao khống chế được nỗi đau này.

– Tất cả là lỗi tại con. Anh ấy tạm biệt con trên con đường mòn, ngay trước nhà… nhưng con cứ cố bước theo anh ấy.

Bố mở miệng, toan nói một câu gì đó; nhưng như một đứa trẻ con, tôi bịt ngay hai tai lại.

– Thôi, con không muốn nói chuyện này nữa đâu, bố. Bây giờ, con chỉ muốn về phòng thôi.

Nói là làm, trước khi bố kịp có phản ứng, tôi lồm cồm ngồi dậy, rời khỏi chiếc ghê tràng kỷ, ủ rũ lê từng bước chân lên cầu thang.

Ai đó đã bước vào nhà và để lại lời nhắn cho bố tôi, chính là cái mẩu giấy đã “chỉ điểm” tôi cho bố, để bố đi tìm tôi. Vừa nghĩ đến đó, một cảm giác ngờ ngợ rợn tóc gáy bỗng loang ra khắp đầu tôi. Bổ nháo bổ nhào vào phòng, tôi ngay lập tức đóng cửa phòng lại, chưa đủ… phải khóa trái nữa; việc kế tiếp của tôi là kiểm tra ngay chiếc máy nghe đĩa đang nằm lạnh ngắt ở trên giường.

Xem chừng như mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn trong lúc tôi không có mặt ở đây. Có đúng thật là thế không? Tôi ấn nhẹ tay vào cái chốt trên máy, cái lẫy tức thì bật ra và nắp máy từ từ được nâng lên.

Trống rỗng!?!

Còn gì nữa không… Quyển album mẹ tặng đang nằm đơn độc dưới sàn nhà, ngay bên cạnh chân giường. Tay run run, tôi giở tấm bìa lên.

Trang đầu…. chỉ trang đầu thôi là đủ rồi, không cần phải lật thêm nữa. Những mấu kim loại nho nhỏ nằm chơ vơ, tấm hình đã không cánh mà bay. Trang giấy hoàn toàn trống trơn, ngoại trừ duy nhất một dòng chữ nguêch ngoạc của tôi ghi ở dưới cùng: Edward Cullen, gian bếp của bố Charlie, ngày 13 – tháng Chín.

Tôi dừng tay ở đó. Chắc chắn là anh đã không bỏ sót bất kỳ một tấm hình nào.

Như thể anh chưa hề tồn tại trên cõi đời này – chẳng phải anh đã hứa chắc với tôi như vậy đó sao.

Thoạt đầu, tôi cảm nhận rõ rệt đầu gối của mình đang ty lên sàn nhà lót gỗ. nhưng rồi dần dần, hai lòng bàn tay của tôi cũng cảm nhận được độ nhẵn thín của thớ gỗ… từng nấc một, từng nấc một… cuối cùng, cả phần da mặt của tôi cũng cảm nhận đwocj cái sàn nhà láng o ấy. Ước sao cho lúc này tôi có thể ngất đi được, nhưng thất vọng thay, mọi tri giác lẫn cảm xúc của tôi lại không hề bị sứt mẻ đi lấy một mẩu nhỏ. Những đợt sóng khổ đau đang nghấp nghé ngang người tôi bất chợt trỗi dậy, dâng cao, cao, cao mãi và bất thần đổ ập xuống đầu tôi, nhấn chìm tôi xuống tận dưới đáy…

… Tôi không sao ngoi lên được.

THÁNG MƯỜI

THÁNG MƯỜI MỘT

THÁNG MƯỜI HAI

THÁNG GIÊNG

Bình luận
Ads Footer