NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cương Thi Dị Truyện

Chương 5: Bắt Nguồn Của Nước Mắt

Tác giả: Tiểu Hỏa Long
Chọn tập
Ads Top

– Hôm nay cả ba chúng ta tập trung ở đây để bàn về việc thu phục tên Cương Thi của Lạc Gia Trang, chắc mọi người cũng hiểu rõ tầm quan trọng của nó rồi chứ?

Thiên Nghĩa nói một cách nghiêm túc trước sự có mặt đông đủ của cả hai người Tuệ Như và lão Thiên.

– Em không có ý kiến gì nên để hai người bàn luận tìm cách giết hoặc chí ít là phải phong ấn nó lại.

– Thôi đi cô nương, giết không dễ thế đâu, huống hồ gì hắn đã là cương thi mấy trăm năm rồi, cũng chả biết hắn đã hút máu bao nhiêu lần thì sao mà lường trước được sức mạnh của hắn mà ra tay.

Thiên Nghĩa đáp lời lão Thiên:

– Ông nói cũng có lý! vậy bây giờ ông có cao kiến gì để phong ấn nó lại không?

Lão Thiên tặc lưỡi rồi thở dài:

– Hiện nay cao lắm thì chỉ có thể phong ấn nó hai ngày là cùng, không có bùa nào phong ấn được nó vĩnh viễn nữa rồi vì nó đã giết ba mạng người rồi, Kình Lực đã tăng lên gấp bội, hoặc có thể dùng mỹ nhân kế để dụ nó.

– Ý ông là sao? bộ ông tính dùng tôi làm vật thí nghiệm à, không bao giờ, tôi không muốn gặp lại hắn ta khi mà bạn thân nhất của tôi bị hắn giết hại một cách dã man như vậy.

– Ta hiểu, nhưng không còn cách nào khác để dụ hắn lộ diện mà thu phục cả, cô phải hiểu điều đó chứ!

Trong lúc ngập ngừng Tuệ Như cũng phải gật đầu mà đồng ý.

– Thôi được, vì trả thù cho Kiến Nam tôi sẽ liều một phen, nhưng mà Thiên Nghĩa anh phải ở cạnh bảo vệ em đấy, em không nghĩ Lạc Gia để em yên đâu.

– Cô yên tâm, tôi sẽ luôn theo sát và đề phòng.

Sau khi bàn bạc cặn kẽ tất cả giải tán và trở về nhà chuẩn bị hành động, Tuệ Như trong lòng lúc này vẫn còn canh cánh nỗi đau đó, cái mà cô thấy khó hiểu là không biết tại sao Lạc Gia lại tha mạng cho cô và lại còn nhìn cô một cách say đắm và gọi một cái tên vô cùng xa lạ là Lục Nhi, từ hôm đó cô quyết định lên mạng tìm hiểu về dòng tộc này, không ai ngờ giữa đời thường lại có một điều không tưởng đến như vậy, một cương thi ở thời cổ trang sống sờ sờ và tìm cô.

Một tuần sau, cả ba tập hợp ở một khu đất bị bỏ hoang gần khu rừng và lần mò tìm tung tích của Lạc Nhất Trung, Tuệ Như và Thiên Nghĩa cùng nhau bàn kế khi gặp được cương thi thì phải làm gì, Thiên nghĩa cố dạy cho Tuệ Như vài thế võ phòng thân trong khi lão Thiên thì lụi cụi ngồi chuẩn bị lại bùa phép, ấn chú và các công cụ bắt ma linh tinh của ông ấy, khi đó khoảng thời gian qua Nhất Trung đã không tìm thức ăn gì mà chỉ nằm một chỗ trong cái hang cũ lúc trước, không biết bằng cách nào mà lúc kiểm tra hiện trường cảnh sát lại không tìm thấy hắn.

Ngay sau khi trời vừa sụp tối, cả ba người cùng dắt nhau vào rừng để tìm tung tích của Lạc Nhất Trung, ba người vừa đi vừa tám chuyện.

Lão Thiên cất lời:

– Ta thật không ngờ đám cương thi này lại có thể xuất hiện ở nơi đây, ta cứ nghĩ rằng chúng chỉ có ở bên Trung Quốc thôi chứ.

Tuệ Như rung rung:

– À ờ… thật ra thì… khoảng một tháng trước đã có một đoàn khảo cổ bên Trung Quốc gửi một cái xác nghi là của Lạc Gia đem qua đây, do không ai biết được một chút kiến thức gì về bùa chú và các phong ấn nên đã tùy tiện tháo lá bùa trên trán của cương thi ra và đã vô tình giết hại họ, Kiến Nam vì tò và đam mê khảo cổ nên cũng đã bị cương thi giết.

Thiên Nghĩa chen ngang:

– Tôi cảm thấy khó hiểu là tôi cũng có xem rất nhiều phim cương thi và thông thường ai bị cương thi hút máu thì cũng đều thành cương thi mà phải không?

– Đúng là như vậy nhưng… nếu bị hút cạn máu thì cũng chết như thường.

Đang nói giữa chừng, Tuệ Như cảm nhận được hình như có ai đó ở phía sau cô, rồi đột ngột có một luồng hơi thở lạnh toát thổi vào sau gáy làm cho Tuệ Như buốt cả sống lưng, cô quay người nhìn lại nhưng không thấy ai cả, cô quay lại tính bước tiếp thì bất ngờ tên Cương Thi đứng ngay trước mặt áp sát vào người cô làm cô hoảng sợ và hét lớn.

– Lụ..c N..h…i!!! Nhấ..t Tru..ng, uy..ên ươn..g

Hai người kia cùng quay lại và kịp nhảy vào cứu Tuệ Như nhưng không có cách nào vì lúc này Lạc Gia đã ôm gọn lấy cô ấy, Thiên Nghĩa vẫn rì rầm cây côn sắt bên mình còn ông Thiên thì đã chuẩn bị trên tay kiếm gỗ và đạo đùa các thứ, trước khi kịp ra tay Thiên Nghĩa vung côn về phía Thi Vương nhưng không dám mạnh tay sợ làm trúng Tuệ Như, lão Nhất Thiên thì cũng vung gươm nhưng bị Lạc Nhất Trung đánh gãy làm đôi dù kiếm đã được vẽ ấn chú vào đó… lão bị chưởng bật ra xa máu đỏ từ miệng bắt đầu tràu ra, lão ngã quỵ ngồi một chỗ chỉ còn Thiên Nghĩa xung phong lên đánh đối đầu với Lạc Gia, Nghĩa liên tục vung côn trúng vào đầu hắn nhưng có vẻ không có tác dụng gì, cứ như da hắn cứng như thép vậy, ông Thiên cố gắng chạy đến chỗ Thiên Nghĩa vẽ chú ấn lên cây gậy rồi đưa lại cho Thiên Nghĩa, uy lực trên đòn đánh của Thiên Nghĩa mới bắt đầu phát huy, liên tục bị trúng mấy phát côn vào đầu Nhất Trung hơi choáng và buông Tuệ Như ra, cô ấy sợ quá nên đã ngất xỉu, Thiên Nghĩa nhanh chóng ôm lấy Tuệ Như và giao cho lão Thiên rồi tiếp tục đơn thân đấu với Cương thi… đánh nãy giờ dùng sức quá nhiều nên Thiên Nghĩa cũng thấm mệt, Lạc Gia tiếp tục nhào tới chỗ Tuệ Như thì lại bị Thiên Nghĩa ngăn cản, đôi tay thâm đen thô ráp, da bị bong tróc do thời gian dài nằm dưới đất chìa tới chạm phải côn của Thiên Nghĩa và rụt lại, Lạc Gia đành rút lui vào sâu trong rừng, mọi chuyện tới đó tất cả cùng nhau dìu dắt trở về nhà, và lại một lần nữa để tên cương thi đó trốn thoát, ở phía xa xa trong lùm cây Lạc Nhất Trung vẫn nhìn theo hướng Tuệ Như đi về, nước mắt bỗng dưng rơi trên gương mặt lạnh nhạt của hắn, liền lấy tay vội quẹt ngang nước mắt, trong lòng hắn tự hỏi đây là thứ gì.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer