NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Máy Tính Sát Thủ

Chương 12

Tác giả: Christian Grenier
Ads Top

Chữ NCF sáng lên rồi một giọng phụ nữ cất lên từ chiếc loa lớn:

– Xin chào. Tôi là OMNIA 3, máy tính có bộ nhớ mạng nơ ron thế hệ thứ ba. Tôi không có ổ cứng nhưng bộ nhớ RAM lên đến 128 Gb với sức mạnh gấp một trăm lằn máy tính thế hệ trước. Tôi có thể được điều khiển bằng tiếng nói hoặc bằng mắt. Nếu quý vị muốn sử dụng tối đa các tính năng của tôi, mời quý vị tiến hành cài đặt các chức năng ngay từ bây giờ.

Logicielle chỉ ngần ngại trong giây lát. Rồi cô theo các hướng dẫn được cung cấp sẵn trên máy: cô nhìn chằm chằm vào các điểm đỏ hiện lên trên màn hình trong khoảng hai mươi giây để máy tính kích hoạt nhận diện bằng mắt; cô cũng dành ra mười lăm phút đọc các văn bản trên màn hình để máy tính ghi nhận các âm vị có thể biến đổi trong giọng nói của cô.

– Thao tác này sẽ phải được bắt đầu lại từ đầu với mỗi người sử dụng. Quý vị muốn OMNIA 3 gọi quý vị là gì?

Cô định chọn một biệt danh nào đó nhưng rồi thay đổi ý định. Các nạn nhân đều dùng tên thật của họ. Chỉ có Lavigne không bao giờ dùng chức năng điều khiển bằng giọng nói của máy.

– Logicielle, cô nói.

– Quý vị có muốn cài đặt các tính năng điều khiển bằng giọng nói và ánh mắt cho một người dùng khác ngay bây giờ không?

– Không.

– Bây giờ, quý vị sẽ tùy chọn tiếng nói của tôi và cả trình độ ngôn ngữ. Quý vị cũng có thể tạo cho tôi một khuôn mặt riêng: khuôn mặt này sẽ hiện ở một cửa sổ nhỏ mỗi khi chúng ta nói chuyện.

Logicielle từ chối; chắc cô sẽ scan một tấm ảnh và nghịch ngợm khả năng sửa hình của máy một chút. Không có câu trả lời, máy vi tính tự động lưu chế độ giọng nói lịch sự và ôn hòa như ban đầu. Cô chọn chế độ xưng hô thân mật, trên thanh âm tần, cô chọn giọng nam. Dù cảm thấy niềm tin của mình thật vô lý nhưng cô luôn nghĩ máy vi tính phải thuộc giống đực.

– Từ bây giờ, OMNIA 3 thông báo với một giọng rất nam tính và êm ái, những chỉ dẫn có thể sẽ được chuyển trực tiếp vào chương trình mà bạn sử dụng. Bạn có đồng ý với thao tác này không?

– Tôi đồng ý, Logicielle nói sau một giây suy nghĩ.

Kiểu xưng hô bạn mình này khiến cô hơi sốc; tuy nhiên đó chỉ là một thỏa thuận, cô có thể thay đổi bất kỳ lúc nào.

– Này Logicielle, OMNIA 3 nói, hôm nay bạn muốn làm gì?

Cô bỏ chiếc đĩa lấy ở nhà Sauzon vào đầu đọc HDX.

– Tôi muốn biết nội dung của chiếc đĩa này.

– Chiếc HDX hai mặt nhiều lớp này còn mới nguyên và có thể ghi lại được. Nó có thể lưu giữ hàng nghìn Gb dữ liệu.

Cũng đúng thôi. Mà sao cô lại cảm thấy hơi thất vọng nhỉ?

– Điều tôi cần bây giờ, Logicielle lẩm bẩm trước màn hình, là khám phá và vận hành thử chương trình TTCT. Bạn có ý tưởng phải làm như thế nào không?

– Tôi không hiểu câu hỏi của bạn, Logicielle. Bạn có thể diễn đạt cách khác không?

– Ờ, rốt cuộc mày cũng chỉ là cái máy ngu ngốc thiển cận thôi phải không?

OMNIA 3 im lặng. Liệu nó có giả điếc khi bị mắng không nhỉ? Hay nó chỉ trả lời khi được hỏi theo ngôn ngữ thân mật?

Khả năng của món đồ chơi đời mới này cũng có hạn thôi. Cô thở dài:

– Rồi… Tôi muốn nối mạng.

OMNIA 3 có modem đặc biệt khiến tốc độ truy cập nhanh vượt trội. Logicielle gửi cùng một thông báo tới rất nhiều phòng Chat khác nhau: Ai có thể cung cấp cho tôi phần mềm TTCT nhỉ? Xin vui lòng gửi lại cho tôi tin nhắn vào hòm thư!

Đồng hồ chỉ 01strong2. Đã quá muộn để có thể gọi Germain lên mạng. Cô sẽ gọi cho ông ngày mai. Cô tắt máy rồi giật nảy mình vì giọng nam cất lên từ OMNIA 3 thầm thì:

– Chúc ngủ ngon Logicielle. Chúc một đêm tốt lành.

Cô quay đầu lại. Nghĩ cho kỹ thì chẳng có phép màu nào cả. Nhưng không hiểu sao cô cảm thấy cần phải thận trọng quay cái màn hình vào tường trước khi ngủ.

Giấc ngủ mãi vẫn không đến. Cô nghĩ phải chăng cô đã không đáp lại kẻ mới đến theo phép lịch sự. Rồi cô lại tự hỏi tại sao mình lại phải làm thế.

– Cô làm việc ở đây hay ở nhà cũng không quan trọng, Delumeau nói. Cô có thể mang cái OMNIA 3 của cô đến văn phòng. Và cả đi điều tra ở Périgord nếu cô cho điều đó là cần thiết. Quan trọng nhất là cô phải phá vụ này càng sớm càng tốt, cô hiểu chưa?

Ông cảnh sát trưởng không dễ chịu như hôm trước. Và Logicielle hiểu rằng tâm trạng khó chịu này sẽ ngày càng tăng nếu cuộc điều tra giẫm chân tại chỗ.

– Ra là thế, em đồng ý nhận món quà đắt tiền của lão già đó hả?

Cô ngẩng đầu lên nhìn Maxime đang mỉm cười liếc cô. Anh chàng chỉ Delumeau đang khuất dần trong hành lang:

– Sếp vừa kể anh nghe rồi. Kosto đã mang cho em một cái OMNIA 3 hả?

– Chỉ là gửi tạm thôi mà Max. Nói thật với anh, tôi sẽ cảm thấy yên tĩnh hơn khi cái máy ấy được chuyển đi đấy… Mà anh không có việc gì để làm sáng nay à?

– Anh đợi phân công của em mà, trung úy, Max đáp rồi đứng giậm gót. Lệnh của sếp đấy!

– Tuyệt. Vậy anh quay trở lại nhà Boulazac ở Saint-Ouen rồi lục soát văn phòng của ông ta. Anh sẽ tìm thấy ở đó tạp chí tin học và tài liệu.

– Em muốn tìm cái gì?

– Một quảng cáo hoặc là rao vặt liên quan đến việc bán phần mềm TTCT.

– Rõ, Max nói rồi lúc lắc đầu. Cũng nên yêu cầu Germain tiến hành tìm kiếm trong căn hộ của những nạn nhân ở Périgord.

Và dặn ông ấy kiểm tra sát sao danh bạ của họ.

– Đã làm rồi. Anh nghĩ là tôi bó chân ngồi đây đợi anh về hả?

Khi Maxime đã đi khỏi, Logicielle gọi cho cảnh sát trưởng vùng Bergerac. Germain tỏ ra rất vui mừng với bước tiến mới của cuộc hành điều tra.

– Bác sẽ cử một nhóm ba người đến nhà của các nạn nhân, ông nói với cô. Logicielle cố gọi điện cho biên tập viên của một số tạp chí tin học tên tuổi.

– TTCT? Nó là cái quái gì thế?

– Một phần mềm lậu nặng đến 83 Gb. Chỉ chạy được trên máy OMNIA 3. Tôi muốn biết xem liệu quý vị có cho đăng mẩu rao vặt nào…

– Cô muốn chúng tôi tìm dấu vết của nó hả? Nhưng mỗi tuần chúng tôi có hàng nghìn quảng cáo! Phải đến một trăm trang ấy! Mà tôi còn nhiều việc khác phải làm…

– Nghe này, các anh phải lưu nội dung quảng cáo ở dạng thông tin số chứ? Chỉ cần thực hiện thao tác tìm nhanh với bốn chữ cái TTCT là xong! Mấy phụ âm này không được ghép với nhau bao giờ. Nó có quá phức tạp không vậy?

– OK. Chúng tôi sẽ thử. Nhưng nếu nó đúng là một phần mềm lậu, bọn tôi không chịu trách nhiệm đâu nhé? Cần phải xác nhận lại là…

– Anh an tâm: nếu các anh từng đăng quảng cáo đẩy thật thì tôi mừng quá. Cái chúng tôi quan tâm là tìm ra người đã viết chương trình ấy.

Cầm bút chì trong tay, Logicielle bới bản copy của những quyển sổ danh bạ mà Germain đã fax. Cô cố gắng tìm suốt cả một ngày, cụm từ viết tắt TTCT biết đâu có thể được ghi lại trong thời gian biểu của nạn nhân.

Carrier có kiểu chữ viết dễ đọc: ông ta hay ghi lại các cuộc hẹn với khách hàng. Việc này chỉ mất mười lăm phút.

Maruani thì ngược lại, chỉ dùng sổ tay để ghi lại tất cả mã đồ đạc mà khách đặt mua. Chữ viết bé xíu và không rõ ràng lắm.

Logicielle cố gắng ghi nhớ những cái tên xuất hiện trong quyển sổ tay: cô ngờ là những người đàn ông này đã gặp nhau mấy tháng trước, và điều này chẳng có gì là không thể vì họ đều có địa chỉ liên lạc của một số người khác trong nhóm. Nhưng cô không tìm thấy bất kỳ một cuộc hẹn nào. Cũng như cụm từ viết tắt TTCT. Cô tìm kiếm với tâm trạng chẳng mong cũng chẳng ngóng gì trong quyển danh bạ điện tử của Antoine Bron thì đột nhiên cô nhìn thấy ngày 3 tháng Ba: tải phần mềm TTCT: http://www.peri97.24.fr.

– Chết tiệt, cô lẩm bẩm. Đây rồi! Cả đường link nữa chứ!

Sở cảnh sát không kết nối Internet. Cô định đứng dậy chạy ngay về nhà thì chuông điện thoại bàn reo vang. Đó là Germain. Giọng ông run lên vì phấn khích:

– Logicielle à? Bọn bác thấy nó rồi! Bác gọi cho cháu từ nhà bà Sauzon, ở Bergerac, cháu nhớ chứ? Cháu có lý, đó là một tin rao vặt… nhưng cháu có đoán ra bác tìm thấy nó ở đâu không?

– Trong một tạp chí tin học?

– Không. Trong tờ rao vặt miễn phí của địa phương, tên rất đơn giản là 24! Cháu biết không, đây là tuần báo của từng tỉnh, đăng tải những tin rao vặt giữa các cá nhân với nhau để mua bán ô tô, nhà cửa, đồ hi-fi… Ở đây, bác đang có một bản của Bergerac. Số của tuần cuối cùng tháng Hai.

– Bác thính thật đấy, bác Germain, đã thám thính ngay mấy tờ báo rồi.

– Không. Vì không có bất kỳ tờ tạp chí tin học nào ở nhà nạn nhân, chỉ có tuần báo truyền hình, thông tin chứng khoán hoặc là nguyệt san chuyên về đồ cổ thôi. Bác tìm thấy ở nhà Sauzon một bộ sưu tập các loại báo miễn phí. Cháu có nhớ Sauzon là người buôn đồ cũ không? Cho nên ông ta đăng tin rất thường xuyên trên tờ 24. Ông ta cũng đọc báo này để lượm lặt các tin rao bán đồ đạc. Những cái ông ta quan tâm sẽ được khoanh tròn bằng bút dạ. Nhờ thế bác mới tóm được cái tin rao bán phần mềm tin học này: Sauzon đã khoanh tròn nó. Chắc bằng cách đó ông ta đã tải chương trình TTCT về… Bác sẽ fax cho cháu ngay lập tức!

Một phút sau, Logicielle nhận được nguyên vẹn trang báo đó:

Hãy trang bị những kiệt tác cổ độc nhất vô nhị với những đièu kiện đặc biệt. Không dành cho dân nghiệp dư. Hãy truy cập trang http://www.peri97.24.fr để tải phần mềm TTCT.

– Lần này, cô thì thầm trước khi gác máy, chúng ta tóm được hắn rồi bác Germain! Cô lao bốn bậc một xuống cầu thang. Trong đầu cô bùng nổ hàng nghìn giả thuyết: cô sẽ vào mạng, hẳn là thế rồi. Gửi một tin nhắn vào hòm thư của kẻ đối thoại bí ẩn kia, được thôi. Nhưng liệu hắn có đồng ý cung cấp cho cô chương trình đó không? Và liệu TTCT có đắt lòi mắt không nhỉ? À, vấn đề này chắc Kosto sẽ giải quyết! Nhưng cô làm thế nào để giăng bẫy rồi xác định kẻ nào là thủ phạm ẩn sau địa chỉ Internet đó chứ?

Trên mạng, người ta có thể lấy bất kỳ cái tên nào mình thích, cũng là để tránh khả năng người khác biết được mình đang ở đâu. Địa chỉ peri97.24 rất có thể là của một thằng nhóc ở ngoại ô Paris mà cũng có thể là của một bà già ở tận Los Angeles.

– Mình phải nhử tên này, cô lẩm bẩm. Phải thuyết phục hắn chat trực tiếp với mình ở một phòng chat nào đó. Tuy nhiên phải thật cảnh giác.

Đây là lần đầu tiên cô thực hiện thẩm vấn một nghi can như thế! Với nguy cơ là chỉ cần sơ sẩy một chút thôi, hắn sẽ ngắt mạng ngay. Trong trường hợp đó cô sẽ không bao giờ tìm thấy hắn nữa. Vì đa phần người sử dụng Internet đều không bao giờ khai báo tên thật cũng như địa chỉ. Và peri97.24 hẳn là càng phải cẩn thận hơn nữa.

Logicielle dừng lại giữa đường, tập trung vào mạch suy nghĩ của mình:

– Chương trình của hắn… Nếu mình có được, chắc chắn là hắn sẽ bị lộ.

Đúng thế. Nhưng một khi cô đã tải TTCT lên chiếc đĩa HDX mới, cô cũng phải chịu những nguy cơ tương tự như những nạn nhân đã chết trước màn hình khác! Trong trường cảnh sát, cô đã được dạy làm thế nào để kêu gọi đầu hàng, bắt giữ nghi can hay tước vũ khí của kẻ gian… Nhưng không ai dạy cô cách làm thế nào để vô hiệu hóa những cái bẫy chết người của một phần mềm tin học cũng như làm thế nào để bắt kẻ đã viết ra phần mềm đó.

Một chiếc mô tô rồ ga leo cả lên vỉa hè rồi phanh két lại suýt đâm vào cô. Cô lùi lại để tránh đụng phải bánh xe trước.

– Anh điên hả? cô quát.

– Ờ thì… Này, ý tưởng hay cho một cái nick name mới đấy: Max điên, em thấy thế nào?

Max nhấc mũ bảo hiểm ra khỏi đầu như trong phim trinh thám; trông anh ta có vẻ ranh mãnh và vui sướng.

– Thỏa thuận nhé! anh ta nói, vẻ rất tự tin. Nếu anh đưa cho em thông tin về tên viết ra phần mềm TTCT thì em sẽ đổi lại cho anh cái gì nào?

Logicielle phe phẩy tờ fax của Germain và quyển sổ nhật ký của Antoine Bron trước mũi anh ta.

– Không gì hết: tôi còn có cả hai bản cơ!

Lúng túng, Max tắt động cơ xe máy.

– Đừng bảo là ông bạn Germain của em đã đánh bại anh chứ?

– Quả thế, bọn tôi đã tìm được cùng lúc, bác ấy và tôi: tôi đã tìm thấy địa chỉ Internet này trong quyển nhật ký của Antoine Bron cùng lúc bác Germain tìm ra mẩu rao vặt trong một tờ báo địa phương. Cô chỉ cho anh ta bản fax.

– Đúng là địa chỉ ấy rồi đấy, Max nói. Nhưng anh chẳng mong tìm thấy nó trong đó.

Anh ta lôi từ dưới chiếc áo da khoác ngoài ra một tờ báo hạng sang “Ngôi nhà tuyệt hảo.”

– Boulazac đặt báo thường kỳ. Anh đã xem qua phần rao vặt. Nhìn này.

Hai dòng được khoanh tròn bằng bút dạ đỏ:

Hãy trang bị những kiệt tác cổ độc nhất vô nhị với những điều kiện đặc biệt. Không dành cho dân nghiệp dư. Truy cập trang http://www.peri97.24.fr để tải phần mềm TTCT.

– Không thể tin được! Logicielle thầm thì. Một catalogue đồ cổ trên đĩa HDX? Cái gì có thể chiếm đến 83 Gb dữ liệu nhỉ?

– Ừ, Max nói. Lưu ý này, đây là quyển catalogue-giết-người. Hệt như quyển sách cấm trong “Tên của đóa hồng”, em nhớ không?

Cô ngồi lên yên sau của chiếc mô tô rồi nói:

– Đến nhà tôi, tài xế! Anh biết địa chỉ chứ?

– Ờ, thuộc lòng ấy chứ! Nhưng anh báo cho em biết là em không đội mũ bảo hiểm đâu đấy.

– Nhiệm vụ đặc biệt mà, Logicielle nói. Nếu gặp chuyện gì thì tôi đã có hậu thuẫn

Bình luận
Ads Footer