NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Khách Sạn Hoàng Tuyền

Quyển 2 – Chương 20: Triệu tiên sinh thật sự

Tác giả: Liễu Ám Hoa Minh
Chọn tập
Ads Top

“Thời khắc huy hoàng nhất của cuộc đời ông ấy là lúc làm ra tác phẩm pha lệ nghệ thuật Tứ Đại Mỹ Nhân”. – ngữ điệu của chị Ngô nhanh chóng chậm lại, chậm đến mức tưởng chừng khiến mọi người chịu nỗi khổ lăng trì – “Sau đó ông ta giống như cố chấp muốn sưu tập Tứ Đại Mỹ Nhân phiên bản hiện đại. Ông ấy quả thật đã làm được chuyện đó. Cho dù những cô gái đó không được xinh đẹp tuyệt sắc đến vậy nhưng cũng giống vài phần. Ông ấy có tiền đương nhiên có thể mua được tất cả. Sau đó, ông ấy dẫn bốn cô gái đó về nhà, còn đặt tên theo Tứ Đại Mỹ Nhân. Cuối cùng còn biến thái ngay trước mặt tôi nữa… Tôi không chịu được muốn giết bọn họ! Vì vậy tôi thừa dịp ông ấy không có ở nhà, liền khóa trái cửa, một mồi lửa đốt trụi căn nhà sang trọng chẳng hề có tình người kia”.

Hàn Băng thầm ớn lạnh, cô hiểu đây chính là nỗi sợ hãi và áy náy lớn nhất trong lòng chị Ngô.

“Dường như tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của họ, họ cầu xin tôi, gương mặt xinh đẹp của họ cháy sém, dáng người xinh đẹp co lại như nắm tay. Nhưng đó là thứ họ xứng đáng nhận được, tại sao tôi phải cứu họ chứ? Tại sao phải hối hận? Vì tiền, vì lợi ích mà họ có thể buông bỏ tự tôn, phá hoại gia đình người khác. Loại đàn bà này sao đáng sống chứ!”

Chị Ngô lại kích động, Hàn Băng rất sợ tâm trạng chị ta trở nên quá khích sẽ khiến ảo cảnh xảy ra biến hóa, càng khiến họ không thoát ra được. Nhưng mà cô không biết xen vào thế nào mới làm gián đoạn cơn bùng nổ của chị ta, không khỏi liếc nhìn Xuân Thất Thiếu.

Xuân Thất Thiếu cho cô một ánh mắt trấn an, ý bảo cô an tâm nghe tiếp.

Quả nhiên cảm xúc của chị Ngô lại hạ xuống như tàu lượn siêu tốc. Tiếng cười lạnh mang theo thỏa mãn vô tận: “Tôi đã từng nói, quê hương chúng tôi có một bà đồng thông thạo âm dương, có thể câu hồn vía con người, đặt vào một món đồ. Tôi liền bỏ ra nhiều tiều mời bà ta câu hồn vía bốn ả nhét vào Tứ Đại Mỹ Nhân pha lê kia. Ha ha, không phải ông ấy yêu Tứ Đại Mỹ Nhân kia sao? Tôi thành toàn cho ông ấy. Trên đời này còn có người vợ nào vâng lời như tôi không? Mọi chuyện đều suy nghĩ cho ông ấy, cho đến khi ông ấy bị âm khí ăn mòn, trở nên xấu hơn cả heo, còn cặn hơn cả bã đậu. Mà bốn ả kia cho rằng đã chết thì xong rồi sao? Tôi phải khiến hồn vía họ không nơi nương tựa, mãi mãi không được siêu sinh”.

Nghe đến đây, Hàn Băng hơi không chịu nổi nữa. Một người phụ nữ hiền lành bị ép đến mức sản sinh nỗi thù hận biến thái. Tuy đáng thương nhưng cũng rất đáng sợ.

Hiện tại họ đã biết được bí mật chôn giấu tận sâu trong đáy lòng chị Ngô, kế tiếp là nghĩ cách thoát ra ngoài. Họ phải tìm được điểm yếu đuối nhất trong lòng chị ta,sau đó phá hỏng nó. Khi thế giới ảo tưởng của chị Ngô sụp đổ, họ chỉ cần nhận biết chính xác là có thể thoát đi ngay lập tức.

“Hàn Băng, nghĩ biện pháp điều khiển thông tin sóng não của mình. Thay đổi một chút nội dung ảo cảnh, khiến chị Ngô thấy…”. – đột nhiên tiếng Xuân Thất thiếu vang lên.

Hàn Băng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện đôi môi Xuân Thất thiếu chẳng hề mấp máy, thậm chí chẳng hề nhìn về phía cô, cô không khỏi càng kinh ngạc.

Tại sao giọng anh có thể cất lên trong đầu cô được? Lẽ nào sóng não của hai người họ có cùng tần số cho nên anh mới cảm ứng được nỗi sợ hãi và hoảng loạn của cô sao? Đây không phải là thần giao cách cảm của người yêu trong truyền thuyết chứ?

Tuy nhiên lúc này cô không thể suy nghĩ nhiều, chỉ vội vàng hỏi trong đầu: “Em thử xem sao. Nhưng mà muốn cho chị Ngô thấy cái gì?”

“Để chị ta thấy Lý Đạo thành chồng chị ta.”

“Hả?”

“Nhanh lên đi! Cố gắng lên! Anh cảm thấy bầu không khí không ổn, chỉ sợ chị Ngô nói xong tâm sự lại ẩn núp tiếp. Nếu như chị ta trốn trong thế giới của mình không chịu ra, chúng ta không thể tấn công nhược điểm của chị ta, không thể rời khỏi ảo cảnh được, cuối cùng sẽ bị giam cho đến chết.”

Hàn Băng vừa nghe thế cũng bất chấp mọi chuyện. Cô chưa từng làm chuyện như vậy, luôn bị động tiếp nhận. Nhưng sự phụ Tuệ Không đã nói, dị năng của cô thiếu huấn luyện, thật ra có thể điều khiển được.

Ơ! Hình như phần trí nhớ cô đã lãng quên kia khôi phục lại một chút thì phải?

“Hàn Băng, tập trung vào”. – Xuân Thất thiếu lại thúc giục.

Hàn Băng vội vàng tập trung. Cô thực sự rất ghét Triệu tiên sinh, cho nên đặt hình tượng Triệu tiên sinh vào người Lý Đạo khiến cô bài xích theo bản năng. Nhưng mà ghét cũng là một loại sức mạnh, dần dần trong mắt cô Lý Đạo vẫn là Lý Đạo, nhưng ánh mắt chị Ngô nhìn Lý Đạo đã thay đổi.

“Ông đã đến rồi sao?” – vẻ mặt chị ta mâu thuẫn, còn có một chút nhút nhát.

Hàn Băng giận chị ta hèn nhát không dám tranh đấu. Đôi khi bản thân người phụ nữ cũng phải có trách nhiệm nhất định với cảnh ngộ đáng thương của mình. Cái tên đàn ông thối tha kia đã cặn bã đến mức như vậy nhưng chị Ngô vẫn không hận ông ta hoàn toàn. Giết chết kẻ thứ ba có lợi ích gì, tên đàn ông này mới đáng chết. Dĩ nhiên cô không tán thành bạo lực, nhưng chia gia sản của ông ta, sống cuộc sống hạnh phúc hơn ông ta là cách trả thù tốt nhất của phụ nữ.

Rất nhiều kẻ thứ ba xen vào gia đình của người khác đều nói: thật ra không phải vì tiền mà là vì tình yêu.

Vậy thì họ nên nghĩ cách khiến người đàn ông ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng, sau đó tuổi già mà sống chung với tình yêu của kẻ thứ ba trẻ trung đi.

“Tôi đến xem bà sao còn chưa điên chết.” – Lý Đạo lạnh lùng nói. Giọng nói, vẻ mặt đều dọa Hàn Băng giật mình, cho rằng trong thoáng chốc Lý Đạo đã bị Triệu tiên sinh nhập vào.

Chị Ngô thoáng cái nghẹn lời: “Sao ông lại đối xử đối với tôi như vậy? Ban đầu ông đã nói…”

“Tôi nói rất nhiều lời, nếu như phải thực hiện hết từng câu thì không phải tôi sẽ chết vì mệt à?” – Lý Đạo tiếp tục tỏ thái độ đáng ghét – “Chưa từng thấy loại đàn bà nào lệ thuộc vào người khác như bà. Bà luôn muốn tôi bảo vệ, thì tôi không thể không bảo vệ sao? Hừ, bà muốn tình yêu thật sự của tôi thì phải vì tôi làm một chuyện.”

“Chuyện gì? Ông nói đi, ông nói đi. Nếu tôi làm được nhất định sẽ không tiếc gì hết.” – mắt chị Ngô lóe sáng.

Đến lúc này rốt cuộc Hàn Băng đã thấy rõ nỗi cố chấp và trạng thái tinh thần yếu ớt của chị ta. Chính bởi vì chị ta quá tin tưởng vào ảo cảnh mình đã sáng tạo là thật, cho nên chị ta mới nhập tâm như vậy.

“Đi chết đi!” – Lý Đạo cười khẩy – “Phát tài chết vợ là mơ ước của đàn ông. Tôi giàu rồi nhưng bà vẫn còn sống, khiến cho cuộc đời tôi không viên mãn. Bà biết tôi là người cầu toàn, làm sao có thể chấp nhận được thứ không hoàn mỹ tồn tại chứ? Cho nên bà đi chết đi có được không?”

Chị Ngô giật mình.

Không ngờ người mình thương yêu và tin tưởng rằng dù ông ta có hư hỏng vẫn yêu mình lại nói ra những lời như vậy. Nhưng mà thói quen vài chục năm nay khiến chị ta không nói gì cả, chỉ có đau lòng tuyệt vọng, nước mắt thi nhau rơi xuống như chuỗi hạt đứt dây.

“Ông…Ông…”

“Tôi cái gì mà tôi? Còn không đi mau.” – Lý Đạo trợn trừng mắt, biểu lộ vẻ mặt chán ghét chị Ngô đến tột cùng – “Bà luôn nhắc đến mấy chuyện trước đây của tôi, nhưng tôi đã chán ngấy cái pha lê nghệ thuật đó rồi. Cái thứ mà vừa ném đã vỡ ai lại muốn lúc nào cũng phải cẩn thận như vậy chứ? Dáng điệu dịu dàng yếu ớt của bà trưng cho ai xem hả? Thật là phiền chết đi được”.

Xuân Thất thiếu bên cạnh cũng không nhịn được nữa, nhảy lên níu cổ áo Lý Đạo: “Ông là tên bại hoại! Đồ cặn bã! Đồ vứt đi! Sao ông lại đối xử với vợ mình như vậy! Tôi không nhìn được nữa, tôi giết ông để ông đừng sống làm ô nhiễm không khí, làm hại phụ nữ!”

Trời ơi, anh đang đóng kịch gì vậy?

“Cậu là ai? Cậu làm gì được tôi!” – Lý Đạo vẫn cực kỳ nhập tâm, còn cố gắng phản kháng.

Đến cùng Xuân Thất thiếu vẫn trẻ tuổi hơn, khỏe mạnh hơn, cường tráng hơn, nên hai người vật lộn với nhau vài cái đã đè được Lý Đạo xuống đất, dùng hết sức lực bóp cổ ông.

“Loại người như ông mới phải chết đi cho rồi”.

“Buông ra!” – Lý Đạo lồng lộn kịch liệt, giãy dụa, duỗi thẳng chân, sau đó khò khè không phát ra tiếng.

Chị Ngô sợ hãi ngơ ngác đứng tại chỗ, cho đến khi Lý Đạo không còn động tĩnh mới đột nhiên lui về sau vài bước, lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cảnh tượng ngưng lại trong nháy mắt.

“Mau ra đi, ngay bây giờ!” – Xuân Thất thiếu hô to.

Tất cả mọi người đều tập trung ý niệm của mình, mang theo tâm trạng muốn thoát ra khỏi, nhắm chặt mắt. Vài giây sau lúc mở mắt ra, tất cả đã đổi khác.

Trong thế giới hư ảo người ta không phân biệt rõ nơi nào là thực. Nhưng trong thế giới chân thật thì trong lòng rất chắc chắn.

Hàn Băng thở phào một hơi. Bên cạnh là Xuân Thất thiếu, Lý Đaọ, hòa thượng Đàm và ông Trương khuân vác vẫn chưa tỉnh lại. Lúc này họ đang ngồi trên ghế salon ở đại sảnh, hoàn toàn tỉnh táo. Thời gian trên điện thoại di động vẫn là ngày họ phải rời khỏi khách sạn, có điều đã trôi qua mấy giờ.

Hóa ra mấy ngày ở trong ảo cảnh thật ra là quãng thời gian rất ngắn trong thực tế. Vậy khách sạn Hoàng Tuyền thì sao? Nó chịu tha cho họ rồi ư?

Hòa thượng Đàm bật dậy, chạy đến cửa, hoan hô một tiếng.

Hàn Băng biết ảo cảnh đã phá, họ đã làm khách sạn Hoàng Tuyền hài lòng. Trên thực tế, thế giới ảo tưởng của chị Ngô đã biến mất, rốt cuộc họ có thể rời đi. Nhưng mà…

“Lý Đạo không hổ là đại đạo diễn nhỉ, trình độ diễn xuất quá tuyệt vời”. – trong cảm giác hạnh phúc sống sót sau tai nạn, Hàn Băng không nhịn được nói đùa – “Khi nãy anh xấu xa đến mức khiến người ta muốn giết chết, sau đó giả chết phải nói là vô cùng chân thật”.

Hiện tại cô đã biết, Xuân Thất thiếu có thể nói chuyện với cô là bởi vì lợi dụng ảo cảnh, không phải là thần giao cách cảm của người yêu, vì khi đó anh và Lý Đạo cũng có thể thần giao cách cảm với nhau. Nếu sống trong cuộc sống thực tại, thì khi hai người trao đổi vẫn phải dựa vào tiếng nói, chữ viết hoặc ra dấu.

“Đó là đương nhiên, đừng xem thường anh nhé”. – Lý Đạo hơi đắc ý, ngay sau đó sắc mặt lại trầm xuống – “Chị Ngô ở đâu?”

Ba người kia vừa nghe, tâm trạng hồ hởi lập tức biến mất. Không ai bảo ai, mọi người cùng nhau giày vò ông Trương, không quan tâm ông ta có còn mê man hay không, vội vàng tìm thẻ phòng chạy đến lầu ba.

Mở cửa phòng ra, bên trong hoàn toàn yên tĩnh. Sau đó họ nhìn thấy chị Ngô nằm trên ghế salon, chị ta gầy hơn người đẹp Giang Nam trong ảo cảnh nhiều, gần như là da bọc xương. Bởi vì quá gầy, gương mặt cũng già nua xấu xí. Lúc này chị ta còn đang ngủ, trên mặt còn đọng lại nước mắt.

Bên cạnh chị ta là một đống tro tàn, nhìn từ than chì trên tay trên tay chị ta, đó là bức họa chị ta đã vẽ, tám phần là vẽ Triệu tiên sinh dựa theo trí nhớ. Người đàn ông họ nhìn thấy trong ảo cảnh chính xác là người trong bức họa, cho nên ông ta mới cháy nhanh như vậy. Nhưng đồ bị thiêu hủy trong ảo cảnh, trên thực tế cũng bị cháy, có thể thấy được phương diện sức mạnh tinh thần của chị Ngô mạnh mẽ cỡ nào.

“Làm sao đây?” – Hàn Băng hỏi, cảm thấy chị Ngô vô cùng đáng thương.

Triệu tiên sinh mới là kẻ đầu sỏ, nhưng ông ta vẫn sống khỏe mạnh, còn chị Ngô thì tinh thần thất thường. Cái chết của mấy người đàn bà kia có phải do chị Ngô đã bị điên nên mới không phải chịu trách nghiệm trước pháp luật hay không? Tên họ Triệu kia rất giàu có, hoàn toàn có thể giải quyết được chuyện này. Mà chị Ngô cũng vì chuyện này mới bị nhốt trong phòng bệnh nặng sao? Nhưng dù sao chị ta vẫn là người tàn bạo, trên người gánh bốn nhân mạng.

Bất kể cô đồng cảm với chị Ngô thế nào đi nữa, giết người vẫn là giết người, chỉ hi vọng chị Ngô có thể được cứu rỗi và tâm hồn thật sự được giải phóng.

Cuối cùng, theo chú ý của Xuân Thất thiếu, họ lục hành lý chị Ngô để tìm cách liên lạc với chồng chị ta. Lại báo cho cơ quan công an địa phương và bệnh viện có liên quan. Sau khi chị Ngô tỉnh lại thì bần thần ngơ ngác, lúc bị đưa đi chỉ cười cười nhìn mỗi Hàn Băng.

Lúc công an kiểm tra đồ đạc của chị Ngô, phát hiện ra bốn tác phẩm pha lê nghệ thuật. Hàn Băng rất kinh ngạc, không ngờ ảo cảnh được xây dựng hoàn mỹ đến vậy, mà đồ vật lại rất chân thật.

Sau đó, cô tận mắt nhìn thấy Triệu tiên sinh khẩn cấp bay đến xử lý vụ việc, là Triệu tiên sinh thật sự, cô rất kinh ngạc.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer