NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Căn Phòng Cấm

Chương 7

Tác giả: R.L. Stine
Ads Top

Thảo lo sợ lên tiếng trước:

– Thưa ba … mấy cái cây …!

Ông Bình nhìn chúng nó không chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng mà khủng khiếp. Ông không nói gì cả.

Thảo nói thêm:

– Chúng nó trói em Nguyên lại đó ba!

Nguyên run run giải thích:

– Con chỉ mới cúi xuống nhặt cái áo lên thôi.

Hai đứa ngước lên nhìn cha, chờ đợi ông phác một cử chỉ, mong ông thả lỏng hai nắm tay, guơng mặt bớt đi vẻ dữ dằn và nói chuyện với chúng nó. Nhưng ông vẫn nhìn chúng nó với một ánh mắt thật khủng khiếp tuy chỉ trong một giây lát nhưng đối với chị em Thảo thật lâu vô tận.

Cuối cùng ông lên tiếng:

– Các con không hề gì chứ?

Cả hai cùng lắc đầu nguầy nguậy, đồng thanh trả lời cha:

– Dạ tụi con không sao cả!

Ông Bình lạnh lùng nói:

– Các con khiến ba thất vọng vô cùng!

– Con xin lỗi ba – Thảo nói. Chúng con biết chúng con không nên làm thế.

Nguyên cố tự bào chữa:

– Chúng con không đụng tới cái gì cả, thật đó thưa ba!

Ông Bình lập lại:

– Ba quá thất vọng vì các con! Quá thất vọng!

Rồi ông ra hiệu cho hai đứa đi lên và ông quay lưng bỏ đi. Nguyên thì thầm với Thảo khi hai chị em bước lên thang lầu:

– Em tưởng ba sẽ la hét chúng mình dữ lắm.

Thảo cũng nói khe khẽ:

– Thật không giống tính ba chút nào cả.

Hai đứa theo cha vào nhà bếp. Ông Bình ra dấu bảo chị em Thảo ngồi xuống ở bàn ăn và ông buông người ngồi trên chiếc ghế đối diện chúng nó. Ông lặng lẽ nhìn hết đứa này rồi nhìn sang đứa kia như là đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy chúng nó. Nét mặt của ông bất động gần như là mặt của một người máy.

Nguyên muốn phá tan bầu không khí nặng nề ấy, hỏi cha:

– Thưa ba, mấy cái cây dưới đó … có …cái gì vậy???

– Ý con muốn nói đến chuyện gì?

– Con muốn nói là …chúng nó kỳ quái quá!

– Ba sẽ giải thích cho các con hiểu tất cả mọi sự.- Ông Bình trả lời một cách máy móc trong khi đôi mắt vẫn không ngừng dò xét hai đứa chúng nó.

Thảo e dè chen vào:

– Chắc là thú vị lắm phải không ba?

Thảo không còn hiểu nổi ba nó nữa. Không hiểu chút nào cả. “Thông thường ba rất thẳng thắn. Nếu có điều gì khiến ông bực dọc, giận dữ thì ông nói thẳng ra ngay. Vậy mà bây giờ tại sao ba có vẻ rất kỳ lạ, rất khép kín và rất …lạnh lùng?”

Trong khi đầu óc của Thảo rối bời với bao nhiêu câu hỏi, ông Bình ngồi dựa ngữa hẳn ra phía sau khiến chiếc ghế như chỉ còn đứng trên sàn bằng hai chân thôi. Ông bình thản nói với hai đứa con:

– Ba đã cấm hai đứa không được xuống dưới kia. Ba tưởng đã nói quá rõ ràng hôm nọ rồi chứ!

Thảo và Nguyên đưa mắt nhìn nhau. Thảo nói:

– Thưa ba, chúng con hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.

Thấy cha đã dịu lại, Nguyên láu táu nói:

– Nhưng mà ba có thể đưa tụi con xuống dưới đó để giải thích công việc ba đang làm phải không ba?

Thảo cũng háo hức nói:

– Vâng, con cũng rất muốn như vậy đó ba à!

Ông Bình vừa đứng lên vừa trả lời:

– Sẽ có một ngày các con được toại nguyện. Không lâu đâu. Các con đồng ý chứ? Bây giờ ba phải trở xuống dưới ấy để làm việc.

Rồi ông bỏ đi ra, khuất dạng sau cánh cửa ở thang lầu.

Nguyên khẽ nhún vai nhìn chị đang ngồi chống cằm có vẻ tư lự:

– Dường như ba cũng không nhớ việc phải phạt chúng ta nữa!

– Nói tóm lại ba có vẻ gì khác thường lắm!

– Có lẽ ba bị xáo trộn vì vắng mẹ đó mà!

Nói xong Thảo đứng dậy, khẽ đẩy em:

– Thôi, tránh ra. Chị còn phải làm bài nữa.

Nguyên vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện vừa xảy ra:

– Em không thể nào tin mấy cây leo đó trói em được. Tối nay chắc chắn em sẽ bị ác mộng chị Thảo ơi!.

– Em đừng nghĩ tới căn phòng thí nghiệm dưới kia nữa là xong.- Thảo khuyên em, dẫu biết rằng lời khuyên đó thừa thải nhưng Thảo không biết phải nói gì hơn để trấn an em.

Thảo lên phòng riêng, cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Nhưng rồi sau đó trong trí nó lại hiện ra cảnh tượng Nguyên vùng vẫy cố thoát ra những thân cây leo khiến Thảo rùng mình. Thảo lôi tập vở ra, nằm sấp trên giường chuẩn bị học bài. Nhưng nó không tài nào tập trung tư tuởng để học, đầu óc Thảo cứ nghĩ đến những tiếng rên rỉ và nhịp thở của đám thảo mộc dưới kia.

Thảo cố gắng tự nhủ: ” Ít ra thì hai chị em mình cũng không bị ba phạt. Và lần này ba không la hét dữ tợn khiến tụi mình sợ hãi. Thêm vào đó, ba lại hứa sẽ đích thân đưa tụi mình xuống dưới đó để cắt nghĩa việc ba làm nữa.”

Nghĩ như thế nên Thảo cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nhưng sự nhẹ nhàng thanh thản đó không kéo dài được lâu. Tờ mờ sáng sớm hôm sau, khi Thảo xuống nhà để chuẩn bị buổi ăn sáng, Thảo kinh ngạc thấy cha đã bắt đầu vùi đầu vào công việc ở dưới kia tự bao giờ. Cánh cửa dẫn xuống tầng dưới đóng chặt và thêm vào đó một ổ khoá đã được gắn vào …

o O o

Chiều thứ bảy hôm sau … Thảo nằm trên giường nói chuyện điện thoại với mẹ:

– Con lo cho dì Hồng quá!

Bà Bình nói với con bằng một giọng thật mệt mỏi:

– Cuộc giải phẩu vừa rồi không thành công như ý muốn. Các bác sĩ bảo rằng dì con phải chịu đựng một cuộc giải phẩu khác nữa. Nhưng trước tiên phải chờ cho dì lấy lại sức rồi mới tiến hành.

– Như thế có nghĩa là mẹ chưa có thể về ngay được hả mẹ?

Nghe giọng Thảo đượm vẻ buồn rầu, bà Bình phá lên cười:

– Con đừng nói với mẹ rằng …con nhớ mẹ đấy nhé!

– Đúng vậy mẹ à …con nhớ mẹ lắm!

– Ba thế nào? Mẹ có nói chuyện với ba tối hôm qua nhưng mẹ..chỉ nghe được..như tiếng ba rít qua kẽ răng thôi.

Thảo than thở với mẹ dù nó không muốn như vậy:

– Mẹ biết đó, hiếm có dịp tụi con được nói chuyện với ba. Ba có bước lên nhà trên đâu. Suốt ngày ba giam mình dưới kia.

Bà Bình giải thích để an ủi con:

– Tại ba làm việc quá siêng năng. Dưới mắt ba những thí nghiệm của ông là quan trọng bậc nhất.

Thảo giận dỗi kêu lên:

– Hơn cả tụi con hay sao?

Thảo giật mình vì cái giọng đầy nước mắt của nó. Nó hối hận đã khởi đầu chuyện làu bàu lèm bèm cách cư xử của ba cho mẹ biết tuy nó đã rõ rằng mẹ cũng đang lo ngại không ít về chuyện ấy.

– Con phải hiểu hiện tại ba có rất nhiều việc phải chứng minh cho chính ông và cho những người khác. Theo mẹ, ba cố hết sức làm việc ngày đêm để chứng tỏ cho ông Mạnh và ban điều hành trường đại học thấy rằng họ đã dại dột sa thải ba …

– Nhưng trước đây tụi con gần gũi ba nhiều hơn từ lúc ba làm việc tại nhà.

Thảo nghe mẹ nó buông tiếng thở dài như mất kiên nhẫn:

– Thảo, mẹ đã cố gắng giải thích cho con hiểu. Mẹ tưởng con đã tới tuổi phải biết lý lẽ rồi chứ!

Thảo vội nói:

– Con xin lỗi mẹ.

Rồi nó thay đổi đề tài:

– Dạo này lúc nào trên đầu ba cũng sùm sụp chiếc nón lưỡi trai của mấy người chơi đánh banh ….

– Hả? Con muốn nói thằng Nguyên phải không?

– Không phải. Con nói là ba luôn luôn đội nón và không bao giờ bỏ xuống cả.

– Thật sao?

Bà Bình có vẻ rất ngạc nhiên. Thảo cười lớn:

– Tụi con đã phê bình rằng ba có vẻ “khờ khạo” với chiếc nón ấy nhưng ba vẫn cứ đội nó suốt ngày.

Bà Bình cũng bật cười rồi bảo con:

– Có người gọi cửa. Mẹ phải đi đây. Con nhớ cẩn thận mọi việc. Mẹ sẽ gọi lại con sau nhé!

Một tiếng clic khô khan vang lên. Cuộc đàm thoại chấm dứt. Thảo nhìn đăm đăm lên trần nhà, nhìn những bóng cây sau vườn nhảy múa dọi vào nhảy múa trên đó. Thảo thầm nghĩ: “Tội cho mẹ! Mẹ đã có quá nhiều lo lắng vì dì Hồng rồi, tại sao mình lại làu bàu về chuyện của ba nữa. Mình không nên làm như thế!”

Thảo ngồi bật dậy, lắng nghe sự im lặng bao trùm căn nhà. Nguyên đã đi lại nhà bạn. Ba làm việc dưới kia, dĩ nhiên sau khi đã khóa cửa cẩn thận. Thảo định nhấc điện thoại gọi Kim cho đỡ buồn chán nhưng nó cảm thấy đói, vội vã ra khỏi phòng, xuống nhà bếp tìm thức ăn.

Khi đứng trước ngưỡng cửa vào nhà bếp, Thảo hơi ngạc nhiên khi thấy cha đã có mặt trong đó, trước bồn rửa chén, lưng quay về phía nó.Thảo định lên tiếng chào cha nhưng ngưng lại. Thảo tò mò muốn biết ba nó đang làm gì?

Nép mình sát tường, Thảo theo dõi từng cử chỉ của ông Bình. Dường như ông đang ăn một thứ gì. Một tay ông giữ lấy cái túi nhỏ đang đặt trên quày bếp gần bồn rửa chén, tay kia cho vào túi, vốc từng nắm sền sệt giống như bùn bỏ vào miệng.

Ông nhóc nhách nhai và ngấu nghiến nuốt rồi lại cho tay vào túi vốc thêm nắm nữa cho vào miệng ngốn. Nhìn ông ăn, Thảo ngạc nhiên:

“Ba ăn thứ gì vậy kìa? Ba không bao giờ ăn cơm chung với Nguyên và mình. Ba cứ viện lý do là không cảm thấy đói. Nhưng sự thật trước mắt cho thấy rằng ba rất đói! Ba ăn như thể sắp chết vì đói!”

Thoáng một chốc ông Bình đã ăn xong. Ông vò cái túi, quăng vào thùng rác dưới bồn rửa chén. Rồi ông vừa lau hai bàn tay nhớp nhúa vào chiếc áo choàng trắng của ông vừa bước ra khỏi bếp hướng về lối đi xuống tầng dưới.

Thảo không dám thở mạnh, nhón gót đi lui lại về hướng phòng khách. Nó nghe tiếng cánh cửa đóng lại và âm thanh của ổ khoá được khoá lại cẩn thận.

Chờ một lúc để chắc chắn ông Bình đã ở dưới phòng thí nghiệm, Thảo vội vã vào nhà bếp. Nó phải biết thứ gì đã khiến ba nó ăn một cách ngon lành, ngấu nghiến như vậy.

Thảo lục lọi trong thùng rác dưới bồn rửa chén và lôi ra cái túi nhàu nát.

Vừa đọc xong cái nhãn hiệu in trên chiếc túi, Thảo cảm thấy như bị nghẹt thở …

Ba nó đã ăn một thứ phân bón cho cây..

Bình luận
Ads Footer