NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm

Chương 65: Gặp Ma Trong Rừng Thông

Tác giả: Cầu Vô Dục
Chọn tập
Ads Top

Hồn du địa phủ âm phong tán. / Thi tán hoang sơn thảo mộc hương.

Người chết đi như cây đèn bị tắt, thế giới sau khi chết như thế nào, không ai biết. Những điều người ta biết chỉ là cần phải tôn trọng thi thể của người chết. “Nằm yên trong lòng đất” là một tư tưởng truyền thống của người Trung Quốc, tuy nhiên, sau khi nằm trong lòng đất, có thực sự được “yên” hay không?

Trời đã tối hẳn, tôi vẫn còn đang ra sức nhấn ga trên đường cao tốc để cho chắc xe có in hai chữ “cảnh sát” trên thân lao như bay. Bàn chân phải dường như đã tê dại, nếu phía trước mà có đèn đỏ, tôi thực sự nghi ngờ không biết mình có thể di chuyển bàn chân lên chỗ phanh xe được hay không nữa. May sao, trên đường cao tốc không có đèn đỏ.

Tên tôi là Mộ Thân Vũ, một cảnh sát hình sự đen đủi vừa mới lành vết thương. Cách đây không lâu, trong khi bắt giữ nghi phạm, tôi đã bị thương, hơn nữa là vết thương không hề nhẹ. Bị thương vì việc chung, tôi cứ tưởng mình sẽ được nghỉ ngơi mươi ngày hay nửa tháng, nhưng vừa mới nhích ra khỏi giường thì đã lại bị Tổ trưởng bắt về làm việc. Khó khăn lắm mới xử lý xong vụ án, Tổ trưởng bỗng nhiên lại nói với tôi với vẻ mặt của mèo thương chuột rằng: “A Mộ này, những ngày vừa qua cậu đã vất vả quá rồi. Thế này đi, tôi cho cậu một kỳ phép để cậu nghỉ ngơi.”

“Tổ trưởng, tôi không nghe nhầm đấy chứ?! Trước đây tôi xin xỏ anh đến cả mấy trăm lần như con nít mà anh cũng vẫn không cho tôi nghỉ, sao bây giờ lại chủ động đuổi tôi đi thế?” Con cáo già này hẳn có rắp tâm gì đây, vì thế tôi cũng phải đối phó cho cẩn thận.

“Tôi đâu có phải mang họ Chu, đừng có coi tôi như Chu Bát Bì như thế, thỉnh thoảng cũng phải cho cậu nghỉ ngơi đôi chút chứ.” Tổ trưởng mỉm cười hết sức ranh mãnh, khiến tôi có cảm giác như sắp bị mang ra bán.

“Tôi đã theo anh mấy năm rồi, trong bụng anh nghĩ gì sao tôi còn không biết! Có gì anh cứ nói thẳng ra, dù sao thì tôi cũng chẳng thể phản đối được kia mà!” Tôi đưa mắt nhìn anh ấy một lượt với ánh mắt coi thường.

“Thực ra cũng không có gì, đó là tôi muốn cho cậu một chuyến du lịch bằng kinh phí nhà nước, ngoài ra cho cậu thêm cơ hội kiếm người yêu.” Nụ cười của anh ấy khiến tôi thấy lạnh cả người.

“Tổ trưởng, mặc dù tôi vẫn đang độc thân, nhưng anh cũng không cần phải bán vội tôi chẳng khác gì tống khứ quả cam đáy sọt như vậy!”

“Cậu thấy cô gái này có giống với tấm mía cuối làn không?”1 Tổ trưởng đưa cho tôi một tấm ảnh.

1. “Mía cuối làn” và “Cam đáy sọt” đều là phương ngôn Quảng Đông, ý đều chỉ những món hàng ế, phần nhiều dùng để chỉ các cô gái lớn tuổi chưa lấy được chồng. Gần nghĩa với cụm từ này còn có “Quýt trên bàn thờ” có nghĩa là chỉ những quả quýt dùng để cúng lâu ngày, thậm chí tới mức khô quắt.

Tôi đón tấm ảnh và nhìn, đó là ảnh của một cô gái mặc sắc phục cảnh sát, khuôn mặt và thân hình đều khá xinh xắn, là kiểu con gái mà tôi thích, vì vậy bèn đáp: “Ừ, cũng được đấy!”

“Nghe nói cô ấy còn là gái trinh đấy.” Ánh mắt Tổ trưởng trở nên ấm áp.

“Bây giờ, tôi cho cậu một cơ hội để cưa cô ấy”.

Tôi nghi hoặc nhìn Tổ trưởng, hỏi lại: “Có chuyện tốt đến thế sao?”

“Đúng vậy, đúng là có chuyện tốt như vậy đấy. Công việc lần này của cậu là ‘cưa gái’, xuất phát ngay lập tức. Những người muốn cưa cô ấy có cả đống, đừng có để lỡ cơ hội này đấy…”

Tôi đã bị Tổ trưởng đẩy lên xe đi trong trạng thái vẫn còn sửng sốt để đến một thị trấn xa lạ chưa bao giờ nghe thấy và hầu như chẳng thể nào tìm thấy trên bản đồ.

Khi lái xe tới đường cao tốc thì đã là hơn 10 giờ đêm, bụng đói cứ réo ùng ục, nên tôi ghé vào một hàng cơm bên đường để chiêu đãi anh bạn ruột, tiện thể hỏi thăm đường tới thị trấn hẻo lánh đó.

“Cậu muốn tới huyện Xung Nguyên thì cứ đi thẳng theo con đường này, tới khi xuyên qua một khu rừng thông, đi thêm khoảng hai mươi phút nữa thì tới nơi. Chỗ đó cách đây rất xa, tôi khuyên cậu để ngày mai hãy đi tiếp thì tốt hơn, nếu cậu muốn qua đêm thì ở đây chúng tôi có sẵn phòng.” Khi tôi hỏi thăm chủ hàng cơm về đường đi tới nơi cần đến thì ông ta đã đưa ra chuyện thuê phòng và cứ một mực khuyên tôi nghỉ lại đó.

Trông ông ta rất có dáng của một con buôn, thức ăn thì chán chết, cơm thì nguội ngắt. Hàng cơm tồi tệ ấy mà cũng định giữ tôi lại. Thèm vào, cố gắng nuốt cho qua món ăn như đồ dành cho lợn, thanh toán xong tôi quyết định rời đi, mặc cho ông chủ hàng cơm ra sức níu kéo: “Cậu cứ nghỉ lại một đêm đi. Đường đến Xung Nguyên không có đèn đường đâu! Hơn nữa, trong rừng thông ấy toàn là mộ, nghe nói thường xuyên có ma ở đó, buổi tối không có ai dám đi con đường ấy đâu.”

Tôi giả bộ cảm ơn ông chủ hàng cơm, rồi vội rời ngay khỏi quán. Nhưng, tôi đã nhanh chóng thấy hối hận vì điều đó.

Đường tới huyện Xung Nguyên đúng như lời của ông chủ hàng cơm, không hề có lấy một ngọn đèn đường, mặt đường thì gồ ghề, xóc tung cả lên, tưởng chừng như chút đồ ăn vừa mới nhét vào bụng ộc hết cả đến nơi. Hơn nữa, con đường ấy dài hơn trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, đã đi gần tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa thấy rừng thông trong lời của ông chủ hàng cơm đó đâu. Xem ra, ông ấy đã không nói dối tôi. Chà, chỉ tại cái bụng dạ hẹp hòi của tôi. Tới khoảng giờ Tý, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy rừng thông, có điều vào giờ này và ở một nơi như thế này thì chẳng lấy đâu ra khách sạn mà ở? Đành nhanh chóng lái xe đến huyện thị, tìm một đồn cảnh sát rồi tính vậy. Nhưng, khi tôi vừa lái xe đến giữa rừng thông thì ước nguyện nhỏ nhoi ấy cũng bị dập tắt, chiếc xe bỗng nhiên chết máy!

Trời đất ơi, suốt dọc đường chiếc xe vẫn rất ổn, sao bỗng dưng lúc này lại bị chết máy cơ chứ? Khởi động mấy lần vẫn không thành công, đành phải qua đêm ở chốn hoang vắng này thôi. Khu vực hẻo lánh này hẳn chẳng có trộm cướp gì đâu. À, mà tôi là một cảnh sát cơ mà, hơn nữa lại còn đi trong chiếc xe của cảnh sát nữa, cứ cho là có trộm cướp thì cũng chẳng dám động đến tôi.

Mặc dù không có kẻ có mắt nào dám động đến tôi, nhưng qua đêm giữa một nơi hoang vắng như thế này vẫn không khỏi làm cho người ta thấy bất an. Đúng như câu nói “Giờ Sửu không đấu với ma”, giữa đêm khuya thanh vắng thường làm cho người ta thấy âm u sợ hãi, hơn nữa lại còn ở một nơi chẳng hề có chút hơi người như thế này. May mà trên xe có đèn pin cường độ mạnh, thế nên tôi xuống xe, mở nắp ca pô để kiểm tra. Vì tôi không biết sửa xe ô tô nên nhìn một hồi lâu vẫn không phát hiện ra điều gì, cuối cùng đành bỏ cuộc. Khi tôi chuẩn bị trở lại xe và qua cái đêm dài dằng dặc này thì bỗng nhiên thoáng thấy trong vạt rừng thông hai bên đường hình như có thứ gì đó đỏ đỏ trắng trắng. Cầm đèn pin lên soi vào rừng, cảnh tượng nhìn thấy khiến tôi sợ đến suýt ngất: “Khắp rừng thông toàn là những gã mặt đỏ, áo trắng! Những gã ấy đứng bên cạnh rừng thông… nói chính xác hơn thì là chúng bay lượn bên cạnh những cây thông, vì tôi phát hiện ra là chúng đều lơ lửng cách mặt đất chừng nửa mét, rồi lượn lờ bên cạnh cây thông.”

Tôi vội nhảy vào xe, khóa chặt cửa xe tại, rồi nhắm mắt cầu khẩn thần phật đến cứu giúp. Một lúc sau, thấy xung quanh vẫn không có động tĩnh gì, tôi mới dám mở mắt ra. Những gã kì quái đó vẫn bay đi bay lại, và hình như hoàn toàn không có ý định tấn công tôi. Tuy chúng không có ý định động chạm đến tôi, nhưng số lượng thì rất đông, tôi đếm gần tới một trăm cả thảy, bị chúng bao vây hẳn là một việc khiến người ta rất không dễ chịu. Nếu cứ tiếp tục ở lại đây đến hết đêm thì e trời chưa sáng tôi đã phát điên lên rồi.

Để không bị những gã kì quái ấy làm cho phát điên, tôi bèn nhìn rõ xem rút cục chúng là những gì, nên liều mạng dùng đèn pin chiếu lên thân chúng qua cửa kính xe. Không chiếu thì còn được, vừa mới chiếu lên một cái, tôi giật mình hết hồn, vì tôi nhìn thấy mình xuất hiện bên ngoài xe. Ôi trời! Thì ra đó là ánh phản quang của cửa kính xe. Tôi định mở cửa xe ra, nhưng rồi lại sợ vừa mở ra thì lập tức có một bàn tay to tướng đầy máu me túm lấy cổ, vì vậy đành để đèn pin dán vào kính của xe chiếu ra ngoài. Kết quả của cách làm ấy tuy không thật tốt lắm nhưng khiến tôi cảm thấy tương đối an toàn.

Sau khi quan sát kĩ, tôi thấy những gã đó bay không xa, cảm giác như bị treo lên cành cây, không lẽ đây là một vụ tử tự tập thể! Gần một trăm người với cùng một kiểu ăn mặc, cùng tự sát tại một địa điểm? Đáng sợ quá! Tuy nhiên, đó chưa hẳn là điều đáng sợ nhất, vì ngay sau đó tôi nhìn thấy ngay cạnh mỗi một gã đó đều có một nấm đất, quan sát kĩ còn nhìn thấy phía trước của mỗi nấm đất đều có một tấm bia đá như bia mộ. Tôi nghĩ, mình đã gặp ma mất rồi!

Hèn nào ông chủ hàng cơm nói, ban đêm không có ai dám đi qua con đường này, khắp nơi đâu đâu cũng thấy những con ma chết treo mặt đỏ áo trắng, ai mà dám lân la tới đây! Chà, bây giờ có hối hận thì cũng đã quá muộn rồi, hi vọng chiếc xe bỗng dưng chết máy lại có thể nổ máy một cách bất ngờ như vậy. Có điều, niềm hi vọng ấy có lẽ cũng rất xa xôi, vì chiếc đèn pha ở đầu xe hình như tối hơn lúc trước. Tôi nghĩ, có thể ắc quy đã hết điện.

Tắt đèn pha, mở khóa lần nữa, hi vọng có thể làm cho máy nổ được. Nhưng mở mấy lần vẫn không được, đang định từ bỏ thì bỗng nhiên lại thành công.

Xem ra, hôm nay cũng không đến mức quá tệ, nếu tiện thể đưa một người đẹp đi cùng thì quá tuyệt. Có điều việc người đẹp xuất hiện giữa nơi hoang vắng này có lẽ còn khó hơn cả việc ma cái xuất hiện… suýt nữa thì tôi quên việc mình đang có nguy cơ bị hàng trăm con ma chết treo vây lấy.

Đúng lúc tôi đang định nhấn hết ga nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái đó thì từ trong rừng thông bỗng nhiên có một cái bóng màu đen bước ra, rồi lao thẳng vào chiếc xe của tôi như con thiêu thân. Tôi sợ hết hồn, thấy xe đâm vào cái bóng ấy đến nơi, bèn vội vàng đạp phanh, nhưng không kịp mất rồi. Khi đối phương lao tới phạm vi chiếu sáng của chiếc đèn pha đầu xe, tôi nhìn thấy một khuôn mặt con gái xinh đẹp, trông thấy quen quen, nhưng tôi vẫn còn chưa kịp nhớ ra là mình có quen cô gái ấy hay không thì đã nghe thấy tiếng va chạm mạnh, tiếp đó, cô gái ấy biến mất trước mắt tôi.

Không biết có phải tôi lại gặp ma không, và lần này đúng là tôi đã gặp một con ma xinh đẹp.

Cú phanh gấp bất ngờ khiến chiếc xe lại chết máy, trời ơi, không lẽ là các con ma chết treo trong rừng thông nhiệt tình, hiếu khách muốn tiếp đón tôi đấy chứ? Bỗng nhiên tôi cảm thấy rất lạnh, toàn thân run lên. Mặc dù tôi cảm thấy khả năng mình gặp ma rất lớn, nhưng là một cảnh sát nhân dân, tôi không thể phủi mông bỏ đi được! Song nếu bây giờ bảo tôi phải xuống xe để kiểm tra thì tôi rất rất không muốn. Đúng lúc tôi đang đắn đo xem có nên xuống xe kiểm tra hay không thì bỗng nhiên một tiếng động vang lên bên tai, tôi vội thò đầu ra nhìn theo bản năng và không kìm được kêu lên một tiếng “ối!” – một bàn tay trắng trẻo nhưng dính đầy máu và bùn đất đang đặt trên kính xe.

Tôi lập tức kiểm tra cửa xe và kính xe, sau khi chắc chắn rằng tất cả đều đã được đóng chặt, bèn nhắm chặt mắt và lẩm nhẩm: “Tôi không trông thấy gì, tôi không trông thấy gì…”, nhưng chưa hết hai câu thì tiếng đập cửa xe lại vang lên.

Thế là tôi lẩm nhẩm thành tiếng thật to. Ai ngờ, tiếp đó lại nghe thấy tiếng vặn nắm cửa, may mà tôi đã khóa cửa rồi, nhưng chắc chắn một điều rằng nếu cứ ở lại đây sẽ không tránh khỏi rắc rối, tẩu vi vẫn là thượng sách. Nghĩ vậy tôi ra sức nổ máy.

“Rút cục anh có phải là cảnh sát hay không vậy? Đâm vào người khác rồi mà định bỏ mặc để chạy à!” Từ phía ngoài cửa xe vọng vào tiếng nói phẫn nộ của con gái. Nghe vậy, tôi thấy hơi yên tâm một chút, thì ra xe đã đâm vào người, không phải là gặp ma. Tuy nhiên, khi đưa mắt nhìn lên cửa kính xe thì tôi lại một lần nữa giật thót mình khi nhìn thấy một khuôn mặt co rúm.

“Nếu cô còn làm tôi hết hồn nữa thì tôi có thành ma cũng sẽ tố cáo cô tội mưu sát!” Tôi mở cửa xe, quát vào mặt kẻ dán sát mặt vào kính xe dọa tôi.

Cửa xe vừa bật mở, một khuôn mặt con gái dính đầy bùn đất lập tức xuất hiện ngay trước mắt tôi, có điều cô ta vừa mở miệng đã lập tức mắng tôi: “Anh đâm vào tôi rồi mặc kệ và bỏ đi, bây giờ lại còn định hủy hoại dung nhan của tôi à?!”

“Thưa cô, đề nghị cô hãy nói cho rõ ràng, tôi vẫn còn chưa chạy đi nên không thể nói là bỏ mặc và chạy trốn. Hơn nữa, tôi cũng chẳng có ý định hủy hoại dung nhan của cô, chính cô mới là người làm tôi sợ hết hồn.” Tôi đáp với vẻ rất không vui, bụng thầm nghĩ: “Điệu bộ của cô lúc này mà còn phải cần đến tôi hủy hoại nữa sao?”

Cô ta chìa bàn tay nõn nà bê bết máu, túm lấy vai tôi, nói với giọng rất giận dữ: “Đừng có bao biện nữa, lập tức theo tôi về đồn cảnh sát!”

“Thưa cô, cô chưa nhìn thấy đây là xe cảnh sát sao?” Tôi không biết nên cười hay nên khóc nữa.

Cô gái lại nói với giọng đầy chính nghĩa: “Xe cảnh sát thì sao, cảnh sát vi phạm luật thì được nhởn nhơ ngoài pháp luật ư? Huống chi anh lại không mặc sắc phục cảnh sát, ai mà biết anh có phải là kẻ ăn trộm chiếc xe này hay không. Hầu hết cảnh sát trong huyện Xung Nguyên này tôi đều biết, chỉ có anh là chưa thấy bao giờ!”

“Thôi, được, dù sao thì tôi cũng có việc muốn đến đồn cảnh sát, lên xe đi!”

Tôi hoàn toàn không muốn tiếp tục giằng co với cô ta ở cái nơi quỷ quái này, vì thế đành phải làm theo lời cô ta.

Vừa lái xe rời khỏi rừng thông đáng sợ ấy, tôi lập tức nghĩ tới một vấn đề.

Cô gái này nửa đêm mò tới cái nơi quái quỷ ấy làm gì nhỉ? Ông chủ hàng cơm nói rằng, ban đêm không có ai dám qua lại con đường này, tất nhiên càng không thể có người nửa đêm tới đây để dạo bộ, vậy thì vì sao cô ta lại xuất hiện ở đó? Bỗng nhiên tôi nhớ đến kênh phim kinh dị của Tây Ban Nha vừa mới lan tràn trên mạng, cô gái này không lẽ lại là con ma giả làm người đi nhờ xe? Có lẽ, cô ta đã cố tình để tôi va phải, lừa để tôi cho cô ta lên xe, rồi sau đó nhân lúc tôi đang lái xe thì… Để tránh cho mình khỏi bị sợ hết hồn, tôi bèn hỏi thăm dò: “Đêm hôm khuya khoắt cô đến đây để đi dạo, không sợ gặp phải kẻ xấu à?”

Cô ta bỗng dưng run lên cầm cập, sau đó nghiến răng đáp: “Tôi đến là để bắt kẻ xấu xa như anh!”

“Oan uổng quá, là do cô bất ngờ lao ra thì tôi mới va vào đấy chứ! Nửa đêm khuya khoắt, ai mà ngờ được rằng lại có người bất ngờ lao ra từ một nơi rừng núi hoang vu như thế này.” Tôi đưa mắt theo dõi mỗi một biểu hiện nhỏ nhất trên mặt cô ấy.

“Anh va vào tôi, còn định nói là lỗi tại tôi à?! Cứ cho rằng tôi bất ngờ lao ra là không đúng, thì anh cũng không thể bỏ mặc rồi rời đi chứ!” Thái độ của cô ta rất hống hách, thực sự làm cho người khác khó mà chịu nổi.

“Tôi đâu có bỏ mặc và rời đi, ở một nơi không nhà không cửa, không thôn không xóm này thì ai mà dám xuống xe!”

“Đồ nhát gan!” Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt coi thường.

Đôi co với cô ta một lúc, tôi nghĩ đã đến lúc đi vào vấn đề chính: “Vừa rồi nhìn thấy những thứ màu trắng đó sợ quá nên cô mới chạy ra đường phải không?”

Cô ta do dự một lát, toàn thân bỗng run lên cầm cập: “Không lẽ anh nhìn thấy rồi?”

“Nhìn thấy gì?” Tôi phải xác định xem có phải ý cô ta muốn nói rằng tôi đã nhìn thấy ma chết treo hay không.

“Đó là những con khỉ đầu ngựa mặt đỏ, mặc đồ màu trắng.” Giọng nói của cô ta cũng run rẩy.

“Khỉ đầu ngựa? Là loài gì vậy? Có hại người không?” Những lời của cô ta khiến tôi lại thấy hồi hộp, may mà chúng tôi đã rời khỏi khu vực rừng thông đó.

“Tôi nghe người ở đây nói rằng, trong rừng thông có rất nhiều khỉ đầu ngựa. Nếu ai mà nhìn thấy chúng vào lúc ban đêm thì sẽ phải ở lại rừng thông mãi mãi, nếu rời khỏi đó thì sẽ bị chúng xé thành từng mảnh nhỏ và ăn thịt…” Cô ta vừa nói, vừa co người lại, giọng nói cũng mỗi lúc một nhỏ.

Nghe những lời ấy của cô ta, toàn thân tôi cũng nổi đầy da gà, nhưng tôi vẫn tỏ vẻ bình thường, mỉm lời nói: “Chẳng qua chỉ là những lời đồn đại, không phải thật như thế đâu!”

Bỗng nhiên cô ấy chỉ vào chiếc giương chiếu hậu, kêu to lên: “Anh nhìn xem, chúng đuổi theo sau thật rồi kìa!”

Tôi liếc vào gương chiếu hậu, nhưng chẳng nhìn thấy gì, bèn quay hẳn người nhìn về phía sau. Song, chưa kịp nhìn rõ tình hình ở đó thì tiếng kêu kinh hoàng ré lên bên tai, tôi vẫn còn chưa kịp phản ứng thì một khuôn mặt hãi hùng hiện ra trước mắt tôi…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer