NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Ổ Buôn Người

Chương 11

Tác giả: Giản Tư Hải
Ads Top

Mãnh khấp khở vì chỉ ít phút nữa thôi, hắn sẽ tận mắt nhìn rõ người sáng lập ra Ô Phú. Khi ông ta nhìn thấy hai cô gái hắn mang theo ắt hẳn sẽ lác mắt ra cho mà xem.

– Nếu thành viên của chúng tăng lên từng ngày thì nhu cầu hàng cũng tăng với tỉ lệ như vậy nhỉ? – Mãnh phấp phỏng.

– Đúng! Nhưng phải bỏ lối làm ăn cũ của ông. Bây giờ chúng ta tìm hàng cao cấp, đại để phải người mẫu, hoa khôi hay diễn viên… Đương nhiên làm hàng xịn khó hơn và tinh vi hơn nhưng lãi sẽ nhiều hơn cách đánh hàng tạp của ông. Mãnh nghiến quai hàm vẻ không hài lòng với lời khích bác của Han.

– Hàng tạp? Thế này mà gọi là tạp hả. – Hắn vỗ bồm bộp phía sau ghế ám chỉ hai cô gái đang ngồi sau thùng xe.

Han cười ồ:

– Thế này thì được. Bét ra phải nở nang cao ráo như thế chứ. Tôi được biết ông đã từng đưa sang thành công một cô hoa hậu đấy thôi. Mãnh chột dạ, không biết thằng buôn rắn này lấy thông tin từ đâu. Xem ra thằng này buôn người cũng nên chứ đâu phải buôn rắn.

– Ai nói với ông thế?

– Lão Ken chứ ai. Lão ta luôn mồm khen tài của anh. Mãnh nhếch mép vẻ đắc ý:

– Thực ra đó là một nhân viên quèn một hãng liên doanh nhưng khá xinh. Tôi đã lòe lão Ken và Ma là hoa hậu. Chúng tin sái cổ. Cười đứt ruột. Thú thực vụ này là do tên Ma đặt hàng đấy.

– Cái gì cơ? đặt hàng?

– Đúng! Ma một lần thấy cô ta trên bìa tạp chí người mẫu hay thời trang nào đó rồi mang đến cho tôi xem. Hắn nói một câu rất tỉnh bơ “mang con này sang đây cho tao’. Tôi vỗ bụng hắn an ủi vì mấy tờ tạp chí ấy toàn là người cao sang đến đại gia trong nước còn khó với tới, huống hồ là kẻ xa xôi và xấu xí như hắn. Tên dị hợm này rút ra một xấp đô la đặt lên tờ báo rồi nói một giọng kẻ cả: “Mày không giúp tao nhờ thằng khác, nếu mày làm tao không để cho mày thiệt’. Tôi ngạc nhiên trước sự chịu chơi và sở thích bệnh hoạn của hắn … Hắn là vua ở Poshan. Hắn đã muốn cái gì ắt phải làm bằng được.

– Vậy là ông bắt cóc cô ta dưới áp lực của tên Ma?

Hàm Mãnh ngừng nhai, hắn đưa tay lên ngang cổ làm dấu hiệu cắt đứt. Han tròn mắt nhìn Mãnh vẻ thán phục:

– Một phi vụ tưởng bất khả thi. vậy mà ông vẫn làm được!

Gã buôn người không thèm đáp, chỉ có cặp quai hàm mạnh mẽ đang từ từ chuyển động đáp lại những lời khen của Han. Một thoáng im lặng giữa hai người đàn ông trong chiếc xe đêm. Bên ngoài cửa sổ đen ngòm, cây cỏ hai bên đường chạy vùn vụt về phía sau.

– Anh Mãnh này! Bây giờ thì tôi mới thấy thiệt thòi vì quen biết anh quá muộn. Nói một câu chân thành là nếu được anh và Ken hỗ trợ, tôi sẽ dấn thân không khoan nhượng vào thị trường béo bở này. Tôi sẽ đích thân đặt hàng để cho ông mang sang. Giá cả tôi trả cao hơn tên Ma và cho ứng trước 50% luôn nhưng với điều kiện phải thực sự xinh cơ.

Mãnh trong bụng sướng như được vàng. Làm cho Ma luôn bị bắt chẹt và hớt tay trên. Được cộng tác với tay đại hiệp thế này quả là sắp vớ bẫm. Dấu niềm hân hoan trong khuôn mặt chai lì, hắn nhăn nhe nhìn Han vẻ khó chịu.

– Mẹ ngon lành thế này mà còn ông còn đòi hơn à? Mấy đứa trên tạp chí thời trang gột hết son phấn váy ve thì còn tệ hại hơn thế này nhiều. – Hắn lại vỗ tay về phía sau ghế như nhắc nhở. Bỗng như sực nhớ ra điều gì, Mãnh hốt hoảng:

– Dừng xe! Bỏ mẹ rồi, mở cửa ra mau xem chúng còn sống không. Cái thùng kín mít như quan tài kia có khi nó chết ngạt mẹ nó rồi đấy.

– Không sao đâu. Có hai cửa sổ thông khí đường hoàng thơm tho lắm. Bên trong tôi đã bố trí nước khoáng và hai tấm đệm để chúng tha hồ mà ngủ. Lát nữa đến Nam Tu ấy mà.

– Thế hả? Nhưng làm với ông có nghĩa là qua mặt tên Ma. Hắn biết thì không để cho chúng ta yên đâu.

– Chờ đợi đến bao giờ. Lát nữa tôi đặt hàng cho anh luôn. Mang đến Poshan mọi thứ để tôi lo hết. Ma ư? Tôi sẽ đuổi cổ hắn đi chỗ khác cho anh xem.

– Hy vọng thế.

Thực lòng thì Han đang dần dần lấy được lòng tin của gã buôn người khét tiếng đến từ nước Nam này.

Chiếc xe thùng lượn vòng ven đồi rồi chạy một mạch vào con phố nhỏ. Khi đến một khách sạn lớn nhưng bề ngoài không khác với những ngôi nhà cao tầng cũ kĩ của thập kỉ 80. Chiếc xe chạy xuống tầm hầm, ở đây đẳng cấp của khách sạn mới thực sự lộ ra qua những chiếc xe đắt tiền sắp hàng lớp dưới đó. Khi Han vừa dừng xe, đã có hai kẻ mặc áo bảo vệ chực sẵn. Chúng mau lẹ mở thùng hàng và dẫn hai cô gái đi vào một ngách nhỏ. Một cầu thang đặc biệt dẫn thẳng lên khu VIP thuộc tầng trên. Tất cả bọn họ được đưa tới một căn phòng dát vàng rực rỡ dưới ánh đèn pha lê. Mãnh và hai cô gái rụt rè bước theo Han trên tấm thảm Thổ Nhĩ Kì phủ kín mặt nền. Mãnh lác mắt với những đồ nội thất và trang thiết bị mà lần đầu hắn được tận mắt chứng kiến. Một cung điện nguy nga trong truyện cổ tích. Hắn thầm nghĩ.

– Mời hai cô qua phòng bên tắm rửa và thay đồ để ra mắt Lã đại gia ạ! – Một gã hầu tách hai cô gái qua hành lang bên trái rồi nói với sang Han:

– Các bác đang đợi hai anh trong phòng này đấy, nhanh lên. Han và Mãnh dẫm chân một chỗ chỉnh lại áo quần tóc tai rồi cố lấy vẻ lịch lãm đẩy cửa bước vào. Một phòng lớn hiện ra trước mắt. Bữa tiệc đang dở dang với những tay trọc phú cạnh những ả đào thiếu vải đang ngả ngỡn vuốt ve nhau.

– A đây rồi, chú Han đáng mến. Hôm nay có mang niềm vui đến cho ngài Lã đấy chứ? – Một gã mặc bộ com-lê màu sáng nhổm dậy cười toe toét.

– Bác yên tâm, đang tắm rửa trang điểm, chờ lát nữa có ngay. Han tranh thủ kéo Mãnh đứng ngang hàng:

– Xin giới thiệu! Đây là anh Mãnh, một doanh nhân thành đạt nước Việt!

Người đàn ông to béo từ đầu đã ấn tượng khi một trung niên cao lớn vận bộ đồ lính có nét mặt đẫm màu sương gió bước vào. Không chút bối rối lão ta cười hô hố.

– Ô Hô..! chào anh Mãnh, hân hạnh được gặp anh. – Lão trườn người qua chiếc bàn lớn bày la liệt các món ăn nắm chặt tay Mãnh.

– Nào chúc tất cả sức khỏe. – Tên to béo nâng chai rượu loại Brandy mồi vào cốc hai vị khách mới.

Cuộc vui vừa bắt đầu chưa đến nửa tiếng thì cánh cửa mở ra. Hai thiếu nữ đẹp tuyệt trần trong bộ váy ngắn lấp lánh xuất hiện.

Han đặt li xuống nhổm dậy ưỡn ngực chỉ tay về hai cô gái:

– Đây! thưa các vị. Đây là hai công chúa nước Nam xin được ra mắt. 43

Người đàn ông tên Lã sững người như bị trúng gió. Lão thộn mặt ra trong tích tắc rồi một tràng vỗ tay tán thưởng rào lên làm hắn tỉnh hẳn.

– Hai em vào ngồi đi! – Lão lật đật lao ra đưa hai tay kéo cả hai cô.

– Hai em là diễn viên… hay ca sỹ…?

Phần vì không biết tiếng, phần vì chưa hết choáng ngợp nên hai cô gái vẫn thần mặt ra. Mãnh nhanh nhảu đỡ lời:

– Dạ, hai em là người mẫu cao cấp đấy ạ.

Lão cười lấp liếm:

– Người mẫu hả? Tốt! Tốt lắm. Suy cho cùng thì chúng ta cũng chả cần diễn xuất, hay giọng hát làm quái gì. Người mẩy thế này là nhất rồi. Lão cười híp mắt vuốt nhẹ vai cô gái bên cạnh.

– Nào, chúng ta cạn li mừng người đẹp đã về.

Khi tất cả đã ngà ngà say, các cô gái dìu họ sang phòng khác. Chỉ còn lại Mãnh và Han. Mãnh cao hứng tuyên bố với Han:

– Quả thực đi với anh tôi mới được thực sự mở mắt ra xem giới đại gia Nam Tu ăn chơi. Liệu các tay chơi này cần hàng thực sự hay chúng lại đẩy đi đâu đó nữa?

– Không phải việc của tôi và anh. – Han bỏ đi về chiếc bàn chè và cà phê góc phòng lấy ba quyển tạp chí mà Lã đại gia vừa đi du lịch qua Sài Gòn và Bangkok tháng trước. Hắn lật từng trang ngồi xem rồi bỗng dừng lại trước một hình cô gái tươi như hoa mặc quần lửng đang cầm mic trên sàn diễn rồi chỉ cho Mãnh.

– Tôi muốn thử tài ông đây. Ông cần bao nhiêu để đưa được cô ta sang Poshan.

– Trời đất, đây là cô ca sỹ trẻ và nổi tiếng nhất miền bắc đấy. Ý ông muốn…

– Chả lẽ mang cho tên thất phu Jack Ma một cô hoa hậu mà không mang cho Lã đại nhân được cô ve sầu này à? – Han cười cười nhìn Mãnh khích tướng.

– Vấn đề không phải là có thể hay không thể. Cốt yếu của nghề kinh doanh này là chi phí hay giá thành bỏ ra cho phi vụ có đáng để các ông chi ra không.

– Thế bao nhiêu? ông nói đi đừng úp mở.

– Để thực hiện vụ này chúng tôi thường gọi là đi câu, và chia làm 3 giai đoạn. Thả mồi, chờ cá cắn câu và cuối cùng là dứt câu. Có thể phải mất nhiều thời gian và huy động rất đông lực lượng đấy. Khó tính chuẩn nhưng không quá 20 ngàn đô-la Han cười ruồi:

– Tưởng gì chứ ngần đó thì … mà cũng xứng đáng đồng tiền bát gạo đấy. Mai về ông làm luôn cho. Tôi ứng cho ông ngay bây giờ hay là mai?

Mãnh liếc túi áo thô luôn căng phồng của Han rồi nhìn nhanh xuống đất 44

– Thôi mai đi, làm với anh tôi yên tâm.

– Tiền nong không hề gì, tôi có mấy nhà đầu tư túi không đáy kia. – Han hất hàm về những cánh cửa khép hờ mà bạn bè Lã đại nhân vừa đi vào. – Nhưng hàng phải xịn, đúng như đơn hàng. Tôi sẽ cắt tấm ảnh này chờ ông mang sang đối chiếu. Hàng nhại, hàng giả là tôi hủy hợp đồng luôn đấy.

Mãnh không hề thấy tự ái. Hắn cười hề hề rồi dơ bàn tay ra nắm chặt tay Han:

– Yên tâm đi! Tôi thề.

– Nhớ mặt cô ta chưa? Đừng mang nhầm hàng sang tôi đổi lại đấy. Mãnh đáp gọn:

– Tôi sẽ ghi chép tên tuổi và địa chỉ cô ta rồi gửi về Việt Nam cho đồng bọn. Văn bản hẳn hoi. Nhầm thế đếch nào được.

– Chuyên nghiệp lắm! Thôi ông đi nghỉ đi. Tôi đã chuẩn bị chỗ nghỉ cho ông ở phòng 405. Sáng mai tôi đích thân chở ông về Poshan bắt đầu làm việc. Chìa khóa phòng của ông đây.

Han đứng dậy dìu Mãnh đã mềm nhũn sau hơn nửa chai Cognac rồi cũng về

phòng riêng nghỉ. Trong căn phòng đầy đủ tiện nghi của khách sạn năm sao, Han tiến lại máy chữ gõ một dòng rồi nhấn máy fax.

Ngay tức thì tại Poshan, người thanh niên tên Sam đang sốt ruột đi đi lại lại trong một phòng trọ chợt nghe tiếp bip phát ra từ chiếc máy Panasonic. Hắn đã được hướng dẫn phải bí mật chuyển tin này cho ai ở Hà Nội. Khi từ giấy A4 đã trôi qua máy fax, hắn vội nhặt lên:

‘’Nạn nhân đầu tiên, Thúy Nga, 22 tuổi, 34 Lệ Chân-Hải Phòng’.

Bình luận
Ads Footer