NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Freud Thân Yêu

Chương 17-5

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Chọn tập
Ads Top

Typer: Lam Anh – Diễn đàn

Khoang tàu trống rỗng. Giờ đã quá muộn, lại gần bến cuối nên không còn hành khách nào khác. Chân Ý ngẩng đầu lên. Biện Khiêm đứng cách cô tầm hai ba mét, tay ôm Tư Côi, hờ hững nhìn cô. Tư Côi khép mắt, lựa vào lòng anh không chút biểu cảm. Chân Ý đã từng gặp rất nhiều tội phạm, không ít kẻ biến thái, có kẻ âm u tàn bạo, có kẻ kiêu ngạo tự tin. Nhưng Biện Khiêm khác hẳn, trong muôn vàn người cô gặp suốt tám năm qua, anh lại là người bình đạm chừng mực, ôn hòa không hề lộ sự sắc bén.

Chân Ý bỗng dưng muốn khóc vì không thể tin nổi bộ mặt ẩn giấu của anh. Sự phản bội trong tình thân không hề kém tình yêu, tim quặn đau như mất máu, nhưng cô vẫn gắng gượng nuốt trôi nước mắt, chậm rãi đứng dậy, chỉ nhìn Tư Côi: “Cậu thế nào rồi?”

Nước mắt còn vương trên khuôn mặt tái nhợt của Tư Côi, không biết bị soát người hay thế nào mà quần áo rất xộc xệch. Tư Côi ngước mắt nhìn cô, không đáp. Trái tim Chân Ý nguội lạnh.

“Cô ấy không sao đâu, anh phải đưa cô ấy đi.” Dứt lời, Biện Khiêm cúi xuống ngậm lấy môi Tư Côi, mút rất sâu và mãnh liệt.

Sống lưng Chân Ý lạnh toát. Hôn xong, Biện Khiêm ngẩng lên nhìn Chân Ý vẻ thờ ơ: “Tiểu Ý, em đừng nhúng tay vào chuyện này.”

Anh ôn hòa thân thiết đến vậy khiến Chân Ý bàng hoàng, nhớ lại hồi cô học luật, anh đã liên hệ với giáo sư hướng dẫn và tiền bối trong giới chỉ bảo cho cô. Khi đi làm ở văn phòng của anh, cô ngạo nghễ đến nỗi không có vụ án liền muốn đến trễ về sớm, chạy ra ngoài chơi suốt ngày.

“Anh Biện Khiêm, tại sao vậy?”

“Xét về ý nghĩa nào đó, những việc anh làm là đúng đắn.” Một câu ngắn gọn, không muốn giải thích nhiều, “Tiểu Ý, bây giờ em sống tốt hơn mong đợi ban đầu.”

Chân Ý cảm thấy bất lực.

Tàu điện ngầm lao vun vút, biển quảng cáo sặc sỡ trong đường hầm như đèn kéo quân rực rỡ, là quảng cáo công ích mừng năm mới với các minh tinh ăn mặc tươi sáng đang gửi lời chúc năm mới vui vẻ.

“Anh chạy không thoát đâu.” Chân Ý sắc mặt tái nhợt, nói, “Cảnh sát sẽ nhanh chóng chặn lối ra tiếp theo.”

Biển quảng cáo trong đường hầm tối đen biến mất, thay vào đó là cảnh đêm phồn hoa lộng lẫy lơ lửng trên mặt biển của thành phố K, mọi sắc thái hòa vào ánh nước thành vùng ảnh ngược.

Chân Ý sửng sốt, đột nhiên nhớ ra bến cuối của chuyến tàu này đặt tại cầu treo trên biển. Chưa đến một phút rưỡi, tàu đã đến điểm cuối. Cánh cửa vừa mở, gió biển lạnh giá gào thét ùa vào. Biện Khiêm dắt Tư Côi ra ngoài, Chân Ý xông lên dang tay ngăn cản: “Hai người không được đi.”

Biện Khiêm không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm như trời đêm tĩnh mịch. Chân Ý sợ hãi trước ánh nhìn ấy, lòng thấy khó hiểu, không biết bởi gió biển hay vì ánh mắt của anh mà lưng cô lạnh toát. Biện Khiêm khẽ nói gì đó nhưng cô không nghe rõ. Ngay sau đó, anh giơ tay lên dao động trước mặt cô. Và rồi Chân Ý thất thần, càng thêm mù mờ.

Biện Khiêm hơi cau mày, lấy làm lạ, vậy mà lại không thể thôi miên cô. Anh cụp mắt suy nghĩ chốc lát liền lập tức hiểu ra. Anh phớt lờ Chân Ý, cứ thế đẩy cô ra, đi tới bên cầu. Chân Ý vẫn chưa khỏe hẳn nên không có sức lực ngăn cản. Bến tàu điện ngầm vắng tanh, đèn trên cầu sáng tỏ, mặt biển sâu thẳm tịch mịch, chập chùng cơn sóng. Cách vịnh là cảng Elizabeth sầm uất. Người người chờ đợi đếm ngược tới năm mới trong hân hoan rộn rã. Trên tòa nhà văn phòng cao vút tới tầng mây, chữ “Happy new year” đủ mọi sắc màu lấp lánh như sao.

Biện Khiêm đi về phía đó thế nào được? Bến cuối đặt ở tầng hai của chiếc cầu hai tầng, rất gần mặt nước. Chân Ý đột nhiên nghĩ đến, Biện Khiêm không định ra khỏi bến tày mà đi thẳng xuống trụ cầu theo thang thoát hiểm, hẳn anh đã chuẩn bị phương tiện trên biển. Chân Ý đoán được đại khái quá trình. Cảnh sát lập bẫy, định thông báo tin tức giả để dụ Biện Khiêm đến bệnh viện gặp Tư Côi, sau đó giăng lưới chờ bắt anh. Người đầu tiên giống Biện Khiêm xuất hiện thu hút sự chú ý của cảnh sát rồi dụ họ truy đuổi suốt chặng đường, trong khi Biện Khiêm đã thật sự bắt Tư Côi đi. Anh lái một chiếc taxi không gây chú ý, ngồi tàu điện ngầm rồi đón thuyền rời khỏi, như thế thì ai nghĩ được cách chạy trốn kỳ lạ này chứ?

Chân Ý thấy Biện Khiêm ôm Tư Côi sắp đi tới bên cầu, thậm chí trông thấy một loạt họng súng màu đen ngoài lan can, ở đó là những người ẩn nấp chờ rời đi cùng Biện Khiêm. Dù sợ hãi, nhưng trong phút chốc, cô không thể nghĩ được gì khác, bèn nắm chiếc búa an toàn bên cửa kính, đập vào đầu Biện Khiêm. Anh ta lảo đảo, đau đớn ôm gáy, buông lỏng tay làm Tư Côi ngã xuống đất. Chân Ý lập tức xông tới đỡ Tư Côi, kéo sang một bên.

Nhưng người Tư Côi mềm oặt, Chân Ý không đỡ cô ấy đứng dậy được.

“Nằm trên giường lâu quá, không nhúc nhích nổi nữa.” Tư Côi khó nhọc cất tiếng. Cô vốn bị thương, lại nằm lâu chưa tập vật lý trị liệu đã xuống giường nên nhất thời không thể cử động bình thường.

“Cậu muốn đi cùng anh ấy ư?” Chân Ý nhìn Tư Côi, nóng lòng đến nỗi toàn thân run rẩy, “A Tư, cậu nhìn tớ đi, cậu muốn đi cùng anh ấy ư?”

Tư Côi mỉm cười, sắc mặt tái nhợt: “Lúc người đầu tiên xuất hiện, tớ đã biết không phải anh ấy rồi, nhưng tớ muốn một mình hỏi anh ấy nên đã để mọi người đuổi theo. Khi anh ấy đến, tớ muốn bóp cò, trong lòng thật sự muốn nổ súng bắt người. Nhưng mà…” Cô cố gắng cong khóe môi, nước mắt tuôn rơi lã chã.

Chân Ý đau lòng trào nước mắt: “Đừng nói nữa, A Tư. Cậu đừng nói nữa.”

Chân Ý biết Tư Côi không đành lòng. Giả bộ ngủ lâu như vậy chỉ vì không muốn tỉnh dậy đối mặt. Nhưng sau lúc đấu tranh nội tâm, cô vẫn đưa ra sự lựa chọn chính xác. Cô tưởng mình rất kiên cường, song người đàn ông này đã mạo hiểm đến bệnh viện để ở bên cô, chăm sóc cô, hôn cô. Khi nghe cáo phó của cô, anh lường được đó là cạm bẫy, vậy mà vì muốn xác nhận tình trạng của cô, anh vẫn một mình dấn thân vào ngay nguy hiểm. Lúc anh nghiêng người vuốt ve cô, cô bỗng nhảy phắt dậy, giơ súng ngắm bắn. Nhưng rồi anh từng bước đến gần, cô đau lòng rơi lệ, tay run lẩy bẩy. Vào thời khắc ấy, cô hiểu mình không nỡ nổ súng.

“Chân Ý, cảm ơn cậu đã đuổi theo cứu tớ. Tớ không muốn đi cùng anh ấy, đương nhiên là không muốn.” Giọng Tư Côi yếu ớt như tấm lụa, nhưng lời lại kiên định như sắt. Chân Ý ngạc nhiên và cảm động, đau đớn cõi lòng, ôm chặt lấy Tư Côi: “Không đi, tớ không cho cậu đi. Cảnh sát đến rồi, cậu yên tâm, cảnh sát…” Bỗng im bặt. Cô nghe thấy tiếng mở chốt an toàn lanh lảnh giữa gió biển thét gào.

Lưng Chân Ý lạnh run, cô quay đầu đối diện với họng súng đen ngòm. Mặt Biện Khiêm lạnh lùng: “Tiểu Ý, giao cô ấy cho anh.”

“Anh sẽ không giết em.”

“Anh sẽ không giết em. Nhưng nếu em tiếp tục cản trở, anh sẽ bắn lên chân em hai cái lỗ. Như vậy, anh sẽ thuận lợi rời đi, còn em phải nằm đây với thương tích đầy mình. Cuối cùng, thằng nhãi yêu em sẽ đau lòng và kẻ đuổi đến bến tàu điện ngầm sẽ chìm sâu vào áy náy.”

Không hổ là người học tâm lý, hai ba câu nói của anh đã chạm vào điểm yếu của Chân Ý, khiến cô sững sờ vài giây. Biện Khiêm bước tới, nện báng súng vào sau đầu cô. Trước mắt Chân Ý bỗng tối sầm, cô khuỵu người xuống. Anh nhanh chóng ôm eo Tư Côi, kéo cô ấy vào lòng.

Chân Ý ôm cái gáy đang đau dữ dội, nằm dưới đất gọi với theo: “Tư Côi không muốn đi cùng anh, anh phá hủy tình yêu và cuộc đời của cậu ấy, cậu ấy sẽ hận anh. Cậu ấy muốn bắt đầu cuộc sống mới chứ không phải cùng anh trở về MSP.”

“Anh muốn đưa cô ấy thể nghiệm cuộc đời mới.” Biện Khiêm dừng bước, ngoảnh lại nhìn Chân Ý, “Nếu cô ấy không yêu anh, muốn bắt đầu cuộc sống mới không có anh thì sao lại bằng lòng sinh con cho anh chứ?”

Chân Ý giật thót, nhìn về bụng Tư Côi. Gió biển làm áo cô ấy dán sát vào người, không thấy quá rõ, nhưng quả thật đã hơi phồng lên.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Biện Khiêm chậm rãi lướt đến bụng Tư Côi, nói: “Cô ấy bị thương nặng như vậy mà nó vẫn an toàn, chứng tỏ nó là kỳ tích.” Anh cúi đầu kề sát mặt Tư Côi: “A Tư, tin anh, mọi thứ của hiện tại rồi sẽ thay đổi.”

Tư Côi lắc đầu, ra sức đẩy khiến bản thân suýt ngã xuống. Biện Khiêm hoảng hốt, lập tức kéo cô lại, không ngờ Chân Ý nhanh tay ôm lấy Tư Côi trước anh ta rồi ngã xuống đất. May mà Tư Côi ngã lên người Chân Ý nên không bị thương. Đầu Chân Ý đập lên nền xi măng, xây xẩm mặt mày.

Đúng lúc ấy, tiếng súng vang dội một nửa đoạn cầu. Hằng hà cảnh sát cùng vô số khẩu súng nhắm vào Biện Khiêm. Lần đầu tiên Chân Ý cảm thấy tốc độ của cảnh sát lại nhanh đến vậy. Lính đánh thuê ẩn mình ngoài lan can cũng đồng loạt đứng dậy, nâng súng chĩa vào cảnh sát, tạo thành thế giằng co. Biện Khiêm phản ứng nhanh hơn, một tay ôm Tư Côi, một tay nhấc Chân Ý dậy, bóp chặt cổ cô rồi gí súng lên đầu cô. Trong tiềm thức, anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy Tư Côi làm con tin mà chỉ có Chân Ý. Cô bị anh bóp nghiến, hít thở khó khăn, nòng súng lạnh băng gí lên huyệt thái dương. Hai bên bị ép sít sao khiến cô bắt đầu hoảng hốt, và sâu thẳm là nỗi đau trong lòng. Nước mắt tuôn rơi dữ dội, nhưng giữa thế giới mịt mùng bọt nước, cô trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cảnh sát dàn hàng, hoặc đứng hoặc ngồi. Ngôn Cách mặc chiếc áo khoác màu trắng, hai tay rẽ lối chậm rãi đi ra từ đám người. Tim Chân Ý thót lên cổ họng. Sau Biện Khiêm là hàng loạt họng súng, chẳng may bóp cò làm Ngôn Cách bị thương thì phải làm sao đây?

“Biện Khiêm.” Ngôn Cách không nhìn Chân Ý, chậm rãi tới gần, “Bác sĩ nói tình trạng sức khỏe của Tư Côi không tốt, anh đưa cô ấy đi theo đường biển chòng chành có thể khiến cô ấy sẩy thai.”

Một câu nói chạm vào điểm yếu của Biện Khiêm. Sức lực trên cổ họng Chân Ý vơi bớt giúp cô hít thở dễ hơn. Thế nhưng Biện Khiêm cười lạnh nhạt: “Chúng tôi đi máy bay trực thăng.”

“Ồ.” Ngôn Cách chậm rãi nói, “Xem ra tối nay phải có trận thương vong rồi.”

Lời này khiến Biện Khiêm hơi khựng lại. Anh không sợ phải giao chiến, nhưng lại lo Tư Côi trở thành người bị thương. Biện Khiêm lẳng lặng liếc nhìn Tư Côi bên cạnh, sắc mặt cô nhợt nhạt, trông yếu ớt vô cùng. Anh vốn không muốn bắt cóc Chân Ý nhưng xem ra bây giờ không được rồi.

Biện Khiêm kéo Chân Ý lùi về sau một bước, lơ đãng hỏi Ngôn Cách: “Sao lại nghi ngờ tôi?”

“Người gọi điện là người bên cạnh Chân Ý, lần thôi miên nhảy lầu cuối cùng là Thôi Phỉ, sau đó mọi chuyện đã thay đổi. Kẻ đứng sau không hề thay đổi hình thức gây án mà chỉ giao trách nhiệm thanh trừ vật thí nghiệm cho Hoài Sinh, còn bản thân thì không nhúng tay. Bởi lẽ cuộc sống của anh ta đã có thay đổi. Khi ấy, người bên cạnh Chân Ý không có gì thay đổi lớn, ngoại trừ anh và Tư Côi.” Mắt Ngôn Cách sâu hơn, nói, “Một người không còn độc thân thì làm việc sẽ không thuận tiện. Hoặc có lẽ vì tình yêu nên đã nảy sinh biến chuyển. Chỉ có cảnh sát chịu trách nhiệm vụ án này mới có thể bắt chước cách thức gây án của kẻ vệ đạo. Những cảnh sát khác không có qua lại với Chân Ý, trừ Tư Côi. Anh thì đã vào Cục Cảnh sát làm việc, biết tin tức nội bộ vốn không khó khăn. Vậy nên chỉ có thể là hai người.”

Biện Khiêm cười thản nhiên: “Xem ra anh nghi ngờ tất cả mọi người, thậm chí A Tư.”

“Anh biết tâm lý học chuyên nghiệp và thuật thôi miên, nắm rõ nội bộ cảnh sát như lòng bàn tay, có IQ cao cùng khả năng khống chế và thực thi.” Ngôn Cách dừng lại, giữa màn đêm mắt anh càng đen hơn. Anh đắn đo gì đó, cuối cùng vẫn nói, “Lúc đầu anh nhận lời cảnh sát Tư chỉ đơn giản vì cô ấy là cảnh sát và là bạn thân nhất của Chân Ý. Xét cho cùng, khi Chân Ý đầy đủ thực lực, cô ấy sẽ không ở lại văn phòng luật của anh nữa, nên chỉ khi tiếp xúc với tuyến đầu của vụ kiện, anh mới có thể tiếp tục sắp xếp hướng đi cho cô ấy.”

Tư Côi cúi đầu rủ mi, không thấy rõ biểu cảm. Nhưng lời này đã kích thích Biện Khiêm vốn luôn dửng dưng, lực tay trên cổ Chân Ý siết chặt thêm.

“Nhưng anh đã yêu cảnh sát Tư. Bởi vì yêu cô ấy nên anh không muốn đích thân ra tay mà giao nhiệm vụ cho người khác. Vì vậy, anh nóng lòng cứu Lệ Hữu ra để anh ta chịu trách nhiệm.”

“Anh biết quan hệ của tôi và Lệ Hữu?”

“Đúng. Hai người rất thân thiết, thân thiết đến độ một bên tình nghuyện bị nhốt cũng không phản bội để người kia được tự do, thân thiết đến mức dù người kia nghiêm khắc thi hành kế hoạch thì cũng không phản bội. Giống như cặp anh em trong Người gối. Người gối không chỉ là nghi thức của Hoài Sinh, mà còn là nghi thức của anh.”

Ngôn Cách đi tới chỗ cách Biện Khiêm ba, bốn mét rồi dừng lại. “Hồi bé, bố anh bị bỏ tù, mẹ chạy theo kẻ thù. Anh và anh trai sống nương tựa lẫn nhau, nhưng rồi anh trai chết ngoài ý muốn. Cái chết của anh ấy không để lại dấu vết mà chỉ là lời của một mình anh. Không lâu sau khi ra đời, Lệ Hữu đã phẫu thuật ghép tim, chúng tôi không tìm được bệnh án của Lệ Hữu, nhưng lại tìm được chữ ký của người giám hộ, vừa hay đó là bố anh, Dĩ nhiên, bố anh đã sửa tên nên các đặc công đã phải tốn rất nhiều công sức để điều tra.”

Biện Khiêm hơi nhướng mày: “Anh đã điều tra ra rồi. Tôi vốn định lần sau mới cứu Lệ Hữu, nhưng bây giờ…” Anh gí súng vào đầu Chân Ý, “Phải trao đổi thôi.”

“Anh không giết Chân Ý đâu.” Giờ phút này, Ngôn Cách lý trí đến gần như ác nghiệt, dưới ánh đèn màu trắng sáng ngời, khuôn mặt trắng trẻo của anh không còn màu máu, “Bởi vì cô ấy là vật thí nghiệm hoàn mỹ. Lần trước bắt cóc Chân Ý là để tiến hành bước thí nghiệm cuối cùng nhằm thử thách cô ấy. Nếu bị Chân Tâm đánh bại, cô ấy sẽ bị giết như Tống Y, Đường Thường và Thôi Phỉ. Nếu cô ấy chiến thắng Chân Tâm, cô ấy sẽ được trả tự do như An Dao. Sự thật chứng minh rằng cô ấy là kết quả hoàn mỹ. Nếu hôm ấy Hoài Sinh cứu được Lệ Hữu, lúc lên thuyền máy rời đi, anh ta sẽ để Chân Ý ở lại bến tàu theo mệnh lệnh của anh.”

Chân Ý sợ hãi túa mồ hôi lạnh. Sự kiên trì bằng cả tính mạng đã cứu sống cô.

Biện Khiêm tiếp tục im lặng, Ngôn Cách lại nói đúng. Nếu vậy thì tất cả vật thí nghiệm đều đã có kết quả cuối cùng. Hoài Sinh và Lệ Hữu sẽ biến mất, còn Biện Khiêm sẽ tiếp tục sống cuộc sống bình thường mà không bị bất cứ ai nghi ngờ. Đáng tiếc đã bị Tư Côi phát hiện ra đầu mối.

“Cảnh sát Tư không muốn đi theo anh, anh có suy nghĩ cho cảm nhận của cô ấy không?” Ngôn Cách hỏi, “Cô ấy không chấp nhận niềm tin của anh.”

“Niềm tin?” Biện Khiêm cười dửng dưng, “Niềm tin gì?”

“Niềm tin của thành viên MSP.” Gió biển thổi phất phơ mái tóc ngắn của Ngôn Cách, phía sau bóng dáng màu trắng cao ráo vào lạnh lùng ấy là cảng Elizabeth rực rỡ sắc màu, “Các anh kiên trì theo đuổi thứ khoa học cổ điển, nguyên sinh và không lai tạp. Đồng thời, các anh cho rằng mình làm tất cả là vì khoa học, chỉ cần mục đích thuần túy, hi sinh cá nhân ở phạm vi nhỏ là việc không đáng bận tâm.”

Biện Khiêm hơi nheo mắt lại, khóe môi nở nụ cười tự tin: “Đúng. Chính là như vậy. Tôi đã gặp rất nhiều nhà khoa học cả đời giữ lòng trong sáng, không màng danh lợi, mà chỉ muốn tìm tòi, khám phá để vượt qua tri thức và giới hạn của con người trong mọi lĩnh vực. Cũng như tổ chức MSP, luôn tìm hiểu tất cả mọi thứ về tinh thần con người. Tinh thần vốn là lĩnh vực thâm sâu vĩ đại và rộng lớn vô biên. Đột phá giới hạn tinh thần của loài người, không ngừng theo đuổi tiến bộ và phát triển, khám phá tiềm năng, mài giũa ý chí thì loài người mới có thể thực sự nhảy vọt và phát triển được.” Anh không phải là người đào tạo nhiệt huyết, nhưng lời nói ra bình ổn và thong thả, toát lên vẻ khiêm tốn từ trong nội tâm, nhỏ bé và kính cẩn như con người trước tự nhiên và chân lý. “Thí nghiệm và số liệu của mỗi tổ chức sẽ được gửi lại cho nhà khoa học. Họ cập nhật số liệu và tiến hành cải thiện phương pháp. Nghiên cứu hành vi và tâm lý của những người khác nhau sẽ rút ra được quy luật, sau đó phản hồi cho xã hội, để loài người căn cứ vào kết quả của thí nghiệm mà xem xét hoàn cảnh và bản thân, từ đó nâng cao chính mình.”

Ví dụ đơn giản nhất là đứa trẻ của gia đình ly hôn thường dễ sản sinh vấn đề tâm lý. Điều này nhắc nhở các cặp đôi phải thận trọng khi kết hôn, nuôi con dưỡng cái và ly hôn.

Ngôn Cách lắng nghe nhưng không đưa ra bất cứ bình luận nào. Trước kia, anh cho rằng tổ chức của Lệ Hữu dùng thuốc để gây bệnh tâm thần, về sau phát hiện ra nhánh rắn cạp nong đôi của MSP, mục đích họ dùng thuốc kích phát bệnh tâm thần là để nghiên cứu các loại thuốc chữa bệnh tâm thần theo hướng ngược lại, đồng thời phát triển mức độ tư duy của con người. Từ đó giúp mỗi một nhân cách của người đa nhân cách đều có khả năng siêu phàm ở một lĩnh vực nào đó.

Lời Biện Khiêm nói khiến cả thế giới yên ắng đến độ chỉ còn tiếng gió: “Khôn sống mống chết. Tinh thần và tư tưởng không có sức cạnh tranh sẽ bị loại bỏ như gen. Lịch sử luôn là vậy, vì sự tiến bộ và phát triển của toàn thể, hi sinh phần nhỏ là điều tất yếu. Đây chính là quy luật của lịch sử loài người. Như tổ thí nghiệm cô nhi viện, chúng tôi đã có số liệu thí nghiệm hoàn mỹ, chúng sẽ đem lại hạnh phúc cho nhiều người. Có vài người tầm thường phải hi sinh, nhưng cũng có người lột xác hoàn mỹ và trở thành tinh anh ưu tú.”

Chân Ý biết mình là một trong những người lột xác hoàn mỹ mà anh nói, cô không biết tất cả những gì mình có ngày hôm nay có phải nhờ thí nghiệm này thúc đẩy không. Nhưng có thể khẳng định, nếu không có thí nghiệm này thì cô sẽ không như ngày hôm nay. Có lẽ tốt hơn, có lẽ tệ hơn. Biện Khiêm nhã nhặn chừng mực, nói lời ôn hòa, không mang sự áp đặt và trách móc nặng nề, nhưng lại khiến ai cũng rối rắm khó hiểu, hoang mang dao động.

“Nhưng…” Chất giọng thanh khiết của Ngôn Cách kéo tất cả trở lại, “Đây không phải niềm tin của cảnh sát Tư. Niềm tin của cô ấy và luật sư Chân là niềm tin bình thường nhất nhưng kiên định nhất của mỗi một người bảo vệ chính nghĩa: bảo vệ từng người dân bé nhỏ, không hi sinh lợi ích và tính mạng của cá thể. Không đem tính mạng ra so sánh, cũng không đem tính mạng ra làm phép toán. Vì một người, có thể đối chọi với đám đông đại biểu cho quyền lực.”

Biện Khiêm sửng sốt.

Ngôn Cách đứng thẳng tắp trong cơn gió đêm. Thế giới này ồn ã và nhộn nhịp, mê say và thối nát, riêng anh sáng suốt, không vướng bụi trần. “Niềm tin của cô ấy trái ngược với anh, chính vì vậy mà cô ấy mới chủ động đưa ra kế hoạch bắt anh.”

Biện Khiêm thảng thốt. Và khoảnh khắc ấy, Tư Côi vốn mềm oặt dưới đất đột nhiên đứng dậy, thần tốc rút khẩu súng dự bị của Biện Khiêm gí lên đầu anh, tay kia bẻ ngoặt tay phải của anh. Chân Ý thoát khỏi kìm kẹp, ngã nhào xuống đất, vội bò bằng cả tay lẫn chân đến cạnh Ngôn Cách, ôm lấy chân anh. Ngôn Cách cúi đầu liếc nhìn cô gái ngồi bên chân với nước mắt chan hòa như con mèo mướp. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, trái tim buông lỏng phần nào.

Tư Côi gí súng vào đầu Biện Khiêm, toàn bộ súng sau lưng Biện Khiêm liền nhắm vào Tư Côi. Biện Khiêm nâng tay lên, vỏ súng dao động trên ngón trỏ của anh. Khuôn mặt thanh tú vẫn ung dung, mỉm cười với Tư Côi: “Em muốn giết anh à?”

“Em muốn bắt anh. Bác sĩ Ngôn nói rất đúng, vì vậy em mới muốn tận tay bắt anh.” Tư Côi vẫn cong khóe môi, mái tóc ngắn của cô tự do bay múa trong làn gió biển, “Đầu tiên là để cảnh sát truy đuổi tên giả dạng khắp thành phố vì không muốn nổ súng ở bệnh viện, sau đó để một mình em bị anh dẫn lên cầu là vì không muốn gây chiến ở nơi giao thông đông đúc, tổn thương người dân vô can.”

Nụ cười trên mặt Biện Khiêm vơi dần từng chút rồi tan biến hẳn. Ánh mắt anh sâu thẳm u ám, nhìn cô đăm đăm hồi lâu, gằn từng chữ: “Yếu ớt suốt chặng đường là giả bộ? Lúc ở bệnh viện không nỡ bắn anh cũng là giả sao?”

“Phải. Vì lo rằng bắn anh sẽ khiến thuộc hạ đóng quân ở xung quanh nổ súng vào bệnh viện. Nhóm cảnh sát rời đi đầu tiên cũng được lập kế hoạch từ trước. Em hiểu rõ chắc chắn anh sẽ có sự chuẩn bị này. Vì thế, em đã tương kế tựu kế để anh gỡ bỏ phòng bị mà dẫn em đến nơi anh dự định khởi hành.” Cùng lúc đó, đội đặc cảnh thực sự sẽ âm thầm theo đuổi.

Chân Ý ngơ ngác, thảo nào cảnh sát nhanh như vậy! Nhìn gò má dưới làn tóc bay múa cùng tư thế giơ súng và cố gắng nhẫn tâm của Tư Côi, lòng cô đau thắt lại. Biện Khiêm lấy lại vẻ lạnh nhạt, nói: “Nổ súng đi.” Anh buông lời thẳng thừng, “Muốn bắt anh về là chuyện không thể nào, nên hãy một phát bắn chết anh đi.”

Tay Tư Côi giơ thẳng tắp nhưng không nhúc nhích. Họng súng của đội đặc cảnh và lính đánh thuê đang đối nghịch nhau, không một động tĩnh. Gió biển lớn dần, cảng Elizabeth đằng xa rực rỡ pháo hoa. Trong bóng đêm tăm tối, Tư Côi cười vẻ bi thương, nụ cười tuôn rơi nước mắt: “A Khiêm, em yêu anh, rất rất yêu. Nhưng em không thể vì tình yêu mà từ bỏ niềm tin đối với chính nghĩa được. Em không phải là nhà triết học, không biết chúng ta ai đúng ai sai, nhưng rõ ràng hai ta hoàn toàn trái ngược. Em tuyệt dối không thể nhập bọn cùng anh. Không chỉ vậy mà cả đời này em sẽ vẫn dốc sức chống lại niềm tin của anh.”

Mắt Biện Khiêm tối sầm, lóe lên nỗi đau thấu xương tủy. Tư Côi nén nước mắt, giơ tay lên mở chốt. Chân Ý giật mình khi thấy súng của lính đánh thuê chĩa thẳng vào Tư Côi. Giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc này, Biện Khiêm bỗng xoay người, tóm lấy súng của Tư Côi rồi xoay người cô lại. Khẩu súng trên tay phải của anh vòng quanh ngón trỏ, cầm lại vững vàng chĩa vào hông cô. Cô nhấn cò súng theo phản xạ có điều kiện, nhưng không vang tiếng. Không có đạn! Tư Côi hoảng hồn, Biện Khiêm cúi đầu kề sát tai cô: “Cảnh sát xuất hiện nhanh vậy, anh sẽ không ngờ tới ư?” Tay phải giơ lên, bỗng xuất hiện một băng đạn màu đen.

Anh kiên quyết nói: “A Tư, anh tha thứ cho hành động vừa rồi của em. Chúng ta rời khỏi đây đi.”

Nói đoạn anh giữ lấy Tư Côi, muốn ôm cô nhảy qua lan can. Chân Ý cuống lên, nhưng Ngôn Cách chỉ lẳng lặng nhìn theo mà không có lời nói cử chỉ nào muốn ngăn trở. Sự náo nhiệt nơi cảng xa theo gió bay đến, ánh đèn rực rỡ dường như cũng theo cùng, lóe sáng trên mặt Biện Khiêm. Không ai chú ý, nhưng Tư Côi bỗng thấy kinh hoàng. Cô biết rõ khi nãy Ngôn Cách chỉ kéo dài thời gian, chờ tay súng bắn tỉa tiếp cận theo đường biển giữa đêm. Tay súng bắn tỉa ở trong tối, họ ở ngoài sáng.

Tư Côi sững người, mở căng hai mắt nhìn chằm chằm điểm đỏ chiếu vào lưng Biện Khiêm. Trong tích tắc, cô quên đi tất cả suy nghĩ và sự kiên định của mình, dốc hết sức lực đẩy anh ra: “A Khiêm!

Ngôn Cách bỗng ngồi thụp xuống ôm lấy Chân Ý vào lòng rồi ngã nhào xuống đất, dùng cả người bảo vệ cô kín kẽ. Chân Ý bất ngờ, còn chưa hiểu ra đã nghe thấy tiếng súng kêu “chíu”, ngay sau đó là hàng loạt tiếng súng nối nhau vang lên. Tim cô như ngừng đập, thảng thốt lạnh cả người, “Ngôn Cách!”

“Anh không sao.” Anh lập tức trả lời cô. Ngay sau đó, mạnh mẽ lặp lại một lần, “Chân Ý, anh không sao.”

Cô ngẩng đầu muốn nhìn nhưng đôi mắt đã được che lại dưới bàn tay dày rộng dịu dàng, mang hương thơm thoang thoảng của anh. Qua vòng tay bảo vệ của anh cô mơ màng trông thấy rừng súng mưa đạn ngoài kia. Không có tiếng súng quy mô lớn mà chỉ có mấy tiếng “chíu chíu” vang lên, chưa được mười mấy giấy đã biến mất. Chân Ý vẫn còn sợ hãi, cô ngã về phía trước, liếc thấy Tư Côi đẩy Biện Khiêm ra. Cô lập tức giãy khỏi vòng tay của Ngôn Cách, tập trung nhìn lại thì lính đánh thuê đã biến mất, Tư Côi không gặp nguy hiểm.

Thế giới trong đêm tĩnh lặng, chỉ còn gió biển thét gào hòa cùng tiếng nức nở tan nát cõi lòng của người con gái. Tư Côi được Biện Khiêm nhanh nhẹn ôm vào lòng, cô ngẩng đầu kề sát cổ Biện Khiêm bật ra tiếng khóc nghẹn ngào, bả vai run lẩy bẩy. Biện Khiêm không lên tiếng, chỉ ôm siết lấy Tư Côi. Dưới ánh đèn sáng ngời, mặt anh thanh tú và khắc sâu, đôi môi tái nhợt nở nụ cười nhạt, nói câu gì đó bên tai Tư Côi. Tiếng gió quá lớn, chỉ mình Tư Côi nghe thấy. Cô ngơ ngẩn, ngừng khóc như thể bất động. Cuối cùng, anh lẳng lặng và yếu ớt cúi đầu xuống, đôi môi chậm rãi lướt qua gò má Tư Côi.

Bóng đêm lộng lẫy, cảng Elizabeth đối diện như dải ngân hà chói lọi, pháo hoa rực rỡ sắc màu bay lên không trung, nổi bật giữa bầu trời đêm và vùng biển cả. Đêm nay, mọi người trên thế giới đều chúc tụng, còn riêng anh lại im lìm, ngã xuống trong cơn gió biển, đắm mình vào lòng biển sâu thăm thẳm.

“A Khiêm!” Tư Côi hét lên, vươn tay bắt lấy. Chân Ý xông tới cản lại trước người Tư Côi, bảo vệ bụng cô ấy.

“A Khiêm!” Tư Côi khóc thét, vùng vẫy muốn kéo anh nhưng Biện Khiêm đã rơi xuống đáy biển, bọt biển tóe lên bị thủy triều nuốt trọn.

“A Tư, cậu đừng như vậy. Trong bụng cậu còn có em bé mà.” Chân Ý rơi nước mắt, cô không biết Biện Khiêm ra sao, nhưng cô không muốn anh chết.

Ngôn Cách cởi áo khoác, giẫm lên lan can tung người nhảy xuống biển.

“Ngôn Cách!” Chân Ý hốt hoảng, nhưng thấy tâm trạng Tư Côi kích động, cô không dám buông tay.

Thêm nhiều cảnh sát nhảy xuống cầu. Gió đêm sắc lẻm lạnh giá khiến người ta rét run. Tư Côi ôm Chân Ý, khóc tan nát tim gan. Chân Ý vừa lạnh vừa sợ, khóc cùng cô ấy: “A Tư, đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi, sẽ tốt lên mà.” Miệng nói vậy nhưng lòng cô đau đến chết lặng. Nhìn Tư Côi tuyệt vọng bi thương đến thế, cô e rằng cô ấy sẽ không thể tốt lên được.

Cảng biển giữa màn đêm đón ánh pháo hoa rực rỡ đằng xa từ từ nở rộ trên không trung. Vệt nước mắt khô ran trước gió đọng lại trên mặt, Tư Côi đứng giữa bến tàu trống trải, bần thần nhìn đám người bận rộn. Chân Ý khoác tấm chăn cho bạn rồi ôm chặt lấy bả vai cô đơn gầy gò. Người Biện Khiêm ướt đẫm, lồng ngực đầm đìa máu, được đặc công đặt lên băng ca. Giữa bao bóng người đan xen và hớt hải, mắt anh nhắm nghiền, những lọn tóc đen dán lên khuôn mặt trắng bệch. Tư Côi nhìn đăm đăm từ khoảng cách mười mấy mét với ánh mắt thẫn thờ. Cuối cùng, anh được đưa lên trực thăng, cửa cabin đóng sầm lại, không trông thấy anh nữa.

Cánh quạt gia tốc xoay tròn, dấy lên cơn gió mãnh liệt khiến người chao đảo. Tư Côi được Chân Ý ôm, ngơ ngác lùi lại, nhìn lên chiếc trực thăng trên trời. Trong bóng đêm, nước mắt một lần nữa chảy tràn trên khuôn mặt tái nhợt.”

“Chân?”

“Gì thế?”

“Cả đời này tớ sẽ không còn được gặp lại anh ấy nữa, có phải không?”

“…”

Chân Ý ngẩng đầu lên, bầu trời sao trên biển thật lấp lánh, chiếc trực thăng màu xám đậm nhanh chóng ẩn mình vào màn đêm. Cô ôm vai Tư Côi, cúi đầu để rơi giọt nước mắt lên cổ cô ấy. Pháo hoa rực rỡ chói lòa, nở rộ khắp bầu trời năm mới.

Cuối cùng, Tư Côi được nhân viên cứu hộ đưa về bệnh viện.

Trên cầu thắp đèn sáng trưng, bến tàu trống trải cô tịch, bờ vịnh cứ thế trầm lặng dập dờn cơn sóng, tất cả quay về vẻ tĩnh mịch vốn có. Gió trên biển hơi lớn, ùa tới khiến người ta lạnh buốt tâm can. Ngôn Cách trông ra cảng Elizabeth bên kia mặt biển rồi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, chỉ còn ba phút nữa là đến 0 giờ. Anh quay sang người bên cạnh, là Mạnh Hiên – tổ trưởng tổ đặc công thuộc Bộ An ninh Quốc gia. Anh ta vừa cúp máy: “Tổ thí nghiệm này đã kết thúc, vụ án cũng được phá rồi. Cấp trên muốn khen ngợi cậu.”

“Không cần.” Ngôn Cách nhìn về cảng biển xa xăm, ánh sáng lấp lánh hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của anh.

“Tùy cậu.” Mạnh Hiên biết tính anh, chào một câu chuẩn bị rời đi, lại quay đầu nhìn xe Ngôn Cách. Qua lớp kính tối đen không thấy bóng người, anh ta hỏi: “Tình hình của cô Chân thế nào?”

“Rất tốt.” Giữa hàng mày anh lại bao phủ lớp mây đen nhàn nhạt. Anh cảm nhận được tinh thần cô luôn cảnh giác, cứ sợ Chân Tâm nhào tới bất cứ lúc nào.

“Gần đây MSP đang nghiên cứu phát triển một loại thuốc kỳ lạ, nghe nói dùng để điều trị nhân cách phân liệt.”

Mắt Ngôn Cách liếc tới.

“Xóa trí nhớ. Bởi vì nhân cách phụ sinh ra phụ thuộc vào trí nhớ, nên xóa đi trí nhớ là có thể loại bỏ nhân cách sinh ra.”

Mắt Ngôn Cách thoáng lóe lên, vẻ mặt hững hờ như nước. Anh không nóng ruột, cũng không nản lòng trước bệnh tình của Chân Ý. Cứ vài ngày lại phụ đạo tâm lý cho cô một lần, dù phải kéo dài suốt cả cuộc đời, anh cũng không hề chán ngán.

Ngôn Cách mở cửa xe, Chân Ý vùi mình trên ghế say ngủ, bọc chăn cuộn tròn chỉ để hở khuôn mặt trắng ngần. Nhìn đồng hồ đeo tay, đã quá 0 giờ. Ở cảng biển đối diện, pháo hoa đã phủ kín cả bầu trời đêm. Anh chỉnh kim phút lùi lại một vạch rồi cúi người, khẽ vuốt trán cô, cất giọng nhẹ nhàng lôi cuốn: “Hey!”

“Hả?” Cô ngái ngủ đáp lại, vì tay anh hơi lạnh nên cô khẽ run lên, nhíu mày vẻ ghét bỏ rồi rúc đầu vào chăn.

“Chân Ý…” Anh đưa tay luồn vào kéo mặt cô ra, giọng điệu dụ dỗ, “Xem giờ này.” Anh giờ đồng hồ tới trước mặt cô, đếm chậm rãi, “Mười, chín, tám…”

Chân Ý nghiêng đầu gục trên lòng bàn tay mát lạnh của anh. Lúc nghe tiếng đếm ngược, cô mơ màng mở mắt ra, ngơ ngác nhìn hồi lâu rồi dần dần tập trung trở lại. Cô nhìn kim giây nhích từng vạch một bằng đôi mắt lấp lánh ánh sao, hân hoan reo hò: “Sắp sang năm mới rồi.”

Trong buồng xe ấm áp và kín bưng, anh khẽ cong khóe môi, tiếp tục đếm: “Bảy, sáu, năm…”

Bàn tay nhỏ bé của cô níu lấy tấm chăn, má vùi trên lòng bàn tay anh, không hiểu vì sao lại thấy hồi hộp và mong đợi đến lạ. Anh chậm rãi cúi đầu, nhích tới gần cô: “Bốn, ba, hai…”

Cô nhắm mắt lại, anh nghiêng người hôn môi cô.

“Ưm…” Cô yểu điệu kêu lên, hệt như con mèo biếng nhác.

Năm mới tới rồi.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer