Edit:
Thu Hà Đỗ
Mọi người nghe Tô Niệm Đường nói, đưa mắt nhìn nhau. Đặng Phỉ nuốt nước miếng: “Vì sao em có cảm giác như chị đang ở hiện trường vậy? Sao chị biết Diệp Khả sau khi bỏ chạy thì gặp hung thủ?”
“Đoán!” Tô Niệm Đường lạnh lùng nói: “Diệp Khả sau khi rời khỏi rừng cây nhỏ thì không có tung tích. Cảnh sát truy tìm nhiều ngày như vậy cũng không có kết quả, đủ để chứng minh rằng khi đó cô ta còn chưa kịp làm gì đã gặp phải hung thủ”.
Kỷ Lang gật đầu, lời vừa rồi đúng là rất có lý. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy còn có chi tiết nào đó đã bị bỏ qua.
“Báo cáo khám nghiệm tử thi chi tiết khi nào có tôi sẽ đưa anh một bản.” Đặng Phỉ lên tiếng: “Hai người ra ngoài đi, có hai người ở đây, tôi không thể chuyên tâm làm việc.”
Kỷ Lang gật đầu, giữ chặt cánh tay Tô Niệm Đường: “I.A, chúng ta ra ngoài trước đã.”
Ánh mắt Tô Niệm Đường dời xuống cánh tay đang bị Kỷ Lang giữ chặt, dừng lại một chút rồi mới tùy ý để Kỷ Lang lôi kéo.
Kỷ Lang thở phào nhẹ nhõm, may mà cô không cố chấp gạt tay anh ra. Đi được một nửa, Kỷ Lang liếc nhìn bộ quần áo, anh nhớ lại bộ quần áo Diệp Khả mặc trong bức ảnh chụp hiện trường, đột nhiên dừng bước.
Tô Niệm Đường không để ý nên đụng vào người Kỷ Lang, cô nhíu mày: “Anh làm sao thế?”
Kỷ Lang buông tay Tô Niệm Đường, xoay người hỏi Đặng Phỉ: “Đó là bộ quần áo mặc trên người Diệp Khả?”
Đặng Phỉ gật đầu: “Đúng vậy!”
“Không đúng … Y phục của Diệp Khả đã bị thay rồi…” Kỷ Lang nhớ, ngày hôm đó, Diệp Khả không mặc bộ đầm này, quần áo cô ta đã được hung thủ thay ra.
“Quần áo chúng tôi còn chưa kiểm tra qua, nếu thật sự đúng như lời anh nói, đây không phải là quần áo của Diệp Khả thì nhất định có thể tìm được dấu vết để lại.” Đặng Phỉ cam đoan.
Kỷ Lang gật đầu: “Được, vất vả cho cô rồi!”
Căn cứ vào phác họa của Tô Niệm Đường, Kỷ Lang thông báo cho cảnh sát tổng hợp tư liệu về tất cả những bác sĩ ngoại khoa có tiếng trong địa bàn. Lúc trước Đường Đường có nói, hung thủ khả năng là người có địa vị xã hội, như vậy hung thủ ngoài lĩnh vực chuyên khoa, hẳn là cũng có danh tiếng thực sự.
Tuy nhiên, với suy đoán của Tô Niệm Đường về quá trình Diệp Khả bị sát hại, Kỷ Lang không dám gật bừa. Có thể khẳng định, hung thủ đã sớm chú ý đến Diệp Khả, luôn luôn tìm cơ hội để xuống tay chỉ một mình cô ta mà thôi. Như vậy, mục tiêu kế tiếp của hắn là ai đây? Còn nữa, vì sao hung thủ lại chọn Diệp Khả làm mục tiêu?
“Bởi vì trong mắt hung thủ, cô ta là một người đàn bà phóng đãng, hư hỏng.” Gương mặt Tô Niệm Đường không biến sắc: “Có bạn trai nhưng vẫn qua lại thân thiết với người đàn ông khác. Trong mắt hung thủ, đó chính là một người đàn bà hư hỏng.”
Kỷ Lang mím môi, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Tô Niệm Đường.
Mọi người ở Sở sự vụ hơi kinh ngạc nhìn Tô Niệm Đường, cảm thấy cô dường như thay đổi rất nhiều. Kỷ Lang cũng không nói lại chuyện Tô Niệm Đường có hai nhân cách cho những người khác, nên không ai biết; duy chỉ có một mình Tiết Nhạc là sùng bái cô thực sự, bởi vỉ cậu ta đã biết chị dâu chính là thần tượng trong lòng mình.
“Sếp, chúng ta không cần điều tra bạn trai của Diệp Khả sao?” Lê Huy dọ hỏi.
“Án mạng này không có quan hệ nhiều với bạn trai Diệp Khả … chỉ là …” Kỷ Lang ngừng một chút, khẽ kều chân Tô Niệm Đường ngồi bên cạnh, thở dài hỏi: “Đã thông báo cho Tô Hải chưa?” Dù sao Diệp Khả vẫn là con nuôi của Tô Hải, dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thông báo cho ông ta.
“Phía cảnh sát đã thông báo, nhưng Tô Hải chẳng có biểu hiện gì, nói cảnh sát thấy nên làm gì thì hãy làm như thế”. Lê Huy mím môi: “Nói thế nào thì cũng là con nuôi của ông ta, làm sao có thể vô tình như vậy, không hề để tâm.”
Nếu Diêp Khả không bày mưu bắt cóc Tô Niệm Đường, nói không chừng Tô Hải sẽ không tuyệt tình như vậy. Nhớ tới việc Tô Niệm Đường bị bắt cóc, dẫn theo một loạt hậu quả, Kỷ Lang muốn hận cũng chẳng có ai để hận, người đã chết rồi.
“Ông ta không cần tỏ vẻ máu lạnh.” Tô Niệm Đường lạnh lùng lên tiếng: “Ông ta vẫn ích kỷ như vậy!” Oán niệm của Tô Niệm Đường đối với Tô Hải sẽ chẳng vì đổi qua một nhân cách khác mà thay đổi. Tô Hải muốn cầu xin Tô Niệm Đường tha thứ, e rằng sẽ rất khó.
Lúc này, Kỷ Lang có tin báo từ Cục cảnh sát. Hứa Thiên Lập thông báo đã trải qua sàng lọc, cuối cùng tìm được sáu bác sĩ ngoại khoa phù hợp với phác họa nghi phạm, đều là những bác sĩ tương đối nổi danh trong thành phố.
Bác sĩ Trương ở Bệnh viện Nhân dân, từng học chuyên tu ở nước ngoài, sau khi về nước nhiều lần tổ chức tọa đàm ở đại học Y, vợ đã mất sớm.
Bác sĩ Lý và bác sĩ Mạnh ở bệnh viện Di Ái, vừa là đối thủ vừa lại bạn học, hai người đều là những bác sĩ có uy quyền trong giới ngoại khoa. Trong đó, bác sĩ Lý có vợ có con, bác sĩ Mạnh đã ly hôn nhiều năm.
Bác sĩ Hoàng ở bệnh viện lớn nhất thành Bắc cũng là chuyên gia nổi danh trong giới, rất có danh tiếng đối với bệnh nhân, đã ly hôn, hiện tại sống cùng con.
Bác sĩ Phạm và bác sĩ Đường ở bệnh viện Thị Lập, có tiếng trong giới y học. Đặc biệt là bác sĩ Phạm, vô cùng được bệnh nhân tín nhiệm, tán dương không dứt. Bác sĩ Đường nổi danh cùng thời với bác sĩ Phạm, nhưng danh tiếng không bì kịp. Trong đó, bác sĩ Đường mới ly hôn. Bác sĩ Phạm vợ mất đã nhiều năm, chỉ có một cô con gái, lúc trước đã bị hại chết.
“Bác sĩ Phạm này …” Triệu Trạch nhíu mày.
Kỷ Lang gật đầu:“Chính là Phạm Vĩ, là cha của nạn nhân Phạm Vân.” Kỷ Lang ngẫm nghĩ, trong phương diện cuộc sống, hai cha con Phạm Vĩ thực ra rất giống nhau, nhân duyên không được tốt lắm.
“Sếp, sáu người này … chúng ta tiến hành điều tra hết ư?”
Kỷ Lang sờ sờ cằm, đang định nói, điện thoại reo vang, Kỷ Lang ra hiệu muốn nghe điện thoại trước.
Người gọi đến là Christopher: “Chào anh bạn của tôi, tình hình I.A gần đây thế nào rồi? Có thể khống chế được không?” Lần trước I.A không kiềm chế được, thiếu chút nữa bóp chết Kỷ Lang. Thừa dịp I.A hôn mê, Kỷ Lang liền gọi cho Christopher, ông ta nói sẽ rất nhanh xử lý xong công việc ở Mỹ. Điều cần làm đầu tiên đó chính là Kỷ Lang cố gắng ổn định I.A, đừng vội ra sức để Đường Đường tỉnh lại.
Kỷ lang không còn cách nào, đành phải dựa theo sự chỉ đạo của Christopher.
“Gần đây không có gì. Chỉ là … ở đây chúng tôi phát sinh án mạng, giúp I.A di dời mọi sự chú ý, tập trung phá án”. Kỷ Lang đáp lời: “Tôi thấy trạng thái hiện nay của cô ấy vẫn vậy.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi … Cậu hiện giờ cần tận lực chiều theo ý muốn của cô ấy, chờ tôi đến Trung Quốc rồi nói tiếp.” Christopher khuyên nhủ: “Tôi sẽ nhanh chóng đến đó.”
“Được!” Kỷ Lang ngắt điện thoại, đứng ở ngoài cửa nhìn I.A đang nói chuyện ở bên trong. Hai tay cô khoanh trước ngực, giống như đang nói gì đó. Đầu ngẩng cao, dáng vẻ khinh khi người bên cạnh. Rõ ràng là cùng một người, mà thần thái lại khác nhau đến vậy. I.A kiêu ngạo, Đường Đường khiêm tốn, một người vì sao lại có thể phân hóa thành hai nửa trái ngược nhau như thế?
“Vừa nói chuyện gì?” Kỷ Lang đi vào, thấp giọng dò hỏi.
“Sếp, chị dâu nói có thể hoàn toàn loại bỏ bốn người, chỉ cần tập trung xem xét hai bác sĩ ở bệnh viện Thành phố mà thôi”. Giọng nói Tiết Nhạc đầy sùng bái: “Chị dâu phân tích rất có logic!”
Kỷ Lang nhìn về phía Tô Niệm Đường, ý muốn cô thuật lại lần nữa những suy đoán của mình. Không ngờ Tô Niệm Đường lại xoay người, tiếp tục ngồi trên sôpha, hoàn toàn không để ý tới Kỷ Lang.
Kỷ Lang:“…”
Đây là I.A cao ngạo lạnh lùng sao?
Triệu Trạch nói: “Căn cứ vào vụ án mạng đầu tiên của Lý Linh Linh và vụ án thứ hai của Dương Tuệ, có thể phán đoán hai người kia thường lui tới bệnh viện thành phố. Mẹ của bạn trai Lý Linh Linh nằm viện, ngay tại bệnh viện thành phố. Lý Linh Linh nhất định là có qua thăm nom. Về phần Dương Tuệ, lúc trước Hà Uy cũng vào bệnh viện đó điều trị. Dựa theo quan hệ của hai người, Dương Tuệ có khả năng lén vào đó thăm Hà Uy. Do đó, căn cứ vào hai điểm này, có thể phán đoán, khả năng hung thủ chính là một trong hai nghi phạm công tác ở bệnh viện thành phố.”
“Có lý, nếu khoanh vùng nghi phạm ở bệnh viện thành phố, như vậy hiềm nghi lớn nhất chính là bác sĩ Đường.” Kỷ Lang gật đầu: “Bác sĩ Đường vừa mới ly hôn, chúng ta có thể dựa theo dấu hiệu này để điều tra.”
“Nhưng sếp…” Mục Y nhỏ giọng: “Chị dâu nghi ngờ là bác sĩ Phạm”.
“Phạm Vĩ?” Kỷ Lang kỳ quái hỏi lại: “Vì lý do gì?”
Vợ của Phạm Vĩ đã mất sớm, cho nên không thể có chuyện vợ ra bên ngoài ngoại tình hoặc làm cái gì khác?
“Chị dâu nghi ngờ chính nguyên nhân vợ của Phạm Vĩ đã mất nhiều năm, không ‘giải quyết’ được ‘bức xúc’ nên mới phát bệnh.”
Kỷ Lang: “…” Lý do này có gượng ép quá không?
Tô Niệm Đường thấy Kỷ Lang nghi ngờ nhận định của mình, hừ giọng: “Tôi luôn mẫn cảm đối với phần tử tội phạm. Một người không bao giờ là hoàn mỹ. Vẻ ngoài càng hoàn hảo thì sâu trong nội tâm càng đen tối, đây chính là lý do tôi nghi ngờ Phạm Vĩ”.
Đây chính là suy từ tâm lý của tội phạm mà ra, như thể cô cũng có khuynh hướng phạm tội như vậy.
“Nếu không, đều điều tra cả hai người?” Triệu Trạch đề nghị.
“Hừ!” Tô Niệm Đường quay mạnh bước đi.
Kỷ Lang nghĩ đến lời Christopher nói, cần tận lực thỏa mãn yêu cầu của I.A, đã như vậy thì cứ theo đó mà điều tra. Sắp xếp mọi chuyện xong xuôi, Kỷ Lang vội vàng đuổi theo, không dám để I.A đi loạn.
Kỷ Lang nhìn từ xa trông thấy Tô Niệm Đường đi về hướng khu cư xá của hai người, không lẽ cô lại về nhà? Không hiểu sao, Kỷ Lang lại cảm thấy hơi vui mừng, ít nhất dù cho Tô Niệm Đường biến thành bộ dạng như thế nào đi nữa, vẫn coi nơi ấy là nhà của mình. Kỷ Lang rảo bước theo cô, đến khu nhà mình ở, thì dừng chân.
Tô Niệm Đường đang đứng nói chuyện với Cố Minh Sinh, Kỷ Lang tiến lên vài bước,
“Tôi vốn dĩ đến trường học chào tạm biệt cô. Sau này cô muốn gặp tôi, chỉ còn cách đến bệnh viện … nhưng không nghĩ tới cô lại xin nghỉ. Tại sao vậy?” Sắc mặt cậu ta tái nhợt, đôi môi gần như không có huyết sắc.
Tô Niệm Đường không nói gì, liếc nhìn anh ta, sau mới lạnh lùng lên tiếng: “Cố Minh Sinh? Nhất Cố Minh Sinh, thật là một cái tên hay!”
Cố Minh Sinh đưa mắt nhìn Tô Niệm Đường lạ lẫm, ánh mắt cô nhìn cậu ta cũng đầy xa lạ. Ngay cả trong lời nói, cũng tựa như là lần đầu họ quen biết nhau. Lúc trước, lần đầu Tô Niệm Đường gặp Cố Minh Sinh cũng nói: “Cố Minh Sinh? Nhất Cố Minh Sinh, thật sự là một cái tên hay. Nhưng là tại sao nhìn qua không hề có chút sức sống, âm u quá vậy?”
“Tô Niệm Đường, cô sao vậy?” Cố Minh Sinh nhíu mày, Tô Niệm Đường ở trước mắt thực sự rất xa lạ, nhưng khuôn mặt này thì rõ ràng là Tô Niệm Đường.
“Cậu đến tìm tôi vì nói với tôi, cậu sẽ nằm viện lâu dài?” Tô Niệm Đường không trả lời cậu ta, mà hỏi ngược lại: “Nếu đúng là vậy, tôi biết rồi, cậu có thể đi.”
“… Cô không phải Tô Niệm Đường, cô là ai?”