NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 70

Tác giả: Lưu Ly Vận Kiều
Chọn tập
Ads Top

“Sếp! Có chuyện gì?” Tất cả mọi người đều trông thấy Tô Niệm Đường vọt ra ngoài, bọn họ chạy sang, chứng kiến sắc mặt không khá hơn là bao của Kỷ Lang.

Kỷ Lang xua tay: “Không có chuyện gì, mọi người tiếp tục công việc đi, tôi ra ngoài xem sao!” 

Hiện tại trạng thái của Đường Đường không ổn định, Kỷ Lang chỉ lo cô xảy ra chuyện. Anh vội chạy xuống lầu, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Tô Niệm Đường, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.

Kỷ Lang gọi điện thoại cho Tô Niệm Đường, nhưng không ai nhận máy. Anh nhìn bốn phía, không phát hiện ra bóng dáng của cô, cuối cùng ở cây cột điện cách đó không xa, anh tìm thấy điện thoại di động của cô. 

Có chuyện rồi!

Anh nhanh chóng quay về, sắc mặt u ám đến đáng đáng sợ: “Tiết Nhạc, camera … mau mau một chút!”

Tiết Nhạc buông công việc trong tay xuống, chạy sang máy vi tính, thao tác vài bước, đoạn băng ghi hình đã có.

Trên màn ảnh là hình ảnh Tô Niệm Đường đứng ở cửa cầu thang, cô tựa vào tường, hai tay ôm đầu, dáng vẻ rất đau khổ. Sau đó cô từ từ rời xa khỏi camera.

Ở một camera ở góc khác thu được hình ảnh Tô Niệm Đường xoay người, tựa trán vào cột điện. Đúng lúc này một người người đàn ông to lớn, đầu đội mũ dần dần tiến đến Tô Niệm Đường. Trên tay hắn cầm một vật gì đó, từ phía sau bịt miệng Tô Niệm Đường, cô giãy dụa vài cái rồi bất tỉnh, bị mang đi mất.

Kỷ Lang đấm mạnh lên bàn, vừa rồi anh không nên để cô chạy ra ngoài! Anh đã phải sớm nghĩ ra, sau khi giết Diệp Khả, hắn sẽ lập tức triển khai kế hoạch bắt cóc, hắn sẽ chú ý hành tung của Đường Đường, chờ đến khi cô chỉ có một mình là ra tay.

“Sếp! Làm sao bây giờ?” Tinh thần ai nấy đều rất căng thẳng.

Kỷ Lang ép mình phải tỉnh táo: “Báo cảnh sát, trước tiên báo cảnh sát. Sau đó chúng ta tăng nhanh tiến trình phá án.”

“Vậy em đi báo cảnh sát!” Tiết Nhạc cầm điện thoại, chạy qua một bên.

“Mọi người coi hồ sơ thế nào rồi?” Kỷ Lang hỏi dò.

“Em đã đọc sơ qua!” Mục Y lên tiếng: “Phần của em chính là đoạn hành hung của hung thủ. Trong ghi chép, đám người đó khai nhận sau khi giết chết già trẻ của gia đình người bảo lãnh thì liền lập tức đi tìm nhà chị dâu. Lúc ấy, trong nhà chỉ có mẹ của chị dâu, sau khi ngược đãi, chuẩn bị động thủ thì cảnh sát đến. Đám người đó không giết bà ấy mà chạy thoát thân, đến cổng thì bị bắt.”

Triệu Trạch nói: “Em đọc phần chi tiết tình huống của gia đình người bảo lãnh, người này chính là người cùng thôn với Tô Hải. Hai người cùng nhau buôn bán nhỏ, rồi cưới vợ sinh con, tháng ngày trôi qua êm đềm. Tô Hải không cam lòng chịu cuộc sống bình thường thế này, muốn đánh một mẻ lớn nên tìm nơi cho vay. Tuy nhiên vì gốc gác bần hàn, đám người cho vay e sợ ông ta không có tiền trả nên không muốn cho mượn. Cuối cùng, Tô Hải tìm đến một đám người xấu, tìm thêm người bảo lãnh, bấy giờ mới mượn được tiền.

Tô Hải nhanh chóng tiêu hết số tiền mượn được, bọn cho vay truy tìm. Thật sự trả không nổi nên Tô Hải bỏ trốn. 

Sau khi Tô Hải trốn, bọn chúng tìm người bảo lãnh trước, nhưng ông ta cũng không có tiền, lúc này ông ta mới nhận ra đã bị bạn thân hãm hại. Ngày hôm đó, ông ta ở bên ngoài, chỉ có vợ con ở nhà. Khi trở về, thấy nhà đầy máu, vợ con đã bị giết chết. Ông ta suy sụp, cảnh sát đưa đến bệnh viện. Vài ngày sau đến tìm ông ta lấy khẩu cung thì phát hiện ông ta không còn ở đó.”

Lê Huy tiếp lời: “Phần em coi cũng giống như của anh Triệu.”

Tiết Nhạc báo cảnh sát xong thì quay trở lại: “Cảnh sát ngay lập tức đến đây. Sếp! Của em chính là phần tổng kết của cảnh sát và những điểm đáng ngờ của vụ án.” Cậu ta ngừng một chút: “Vì khi ấy điều kiện có hạn nên cảnh sát cũng không thể truy xét được triệt để. Trinh sát cuối cùng cũng đưa ra điểm đáng ngờ, đó chính là theo như lời khai của đám hung thủ, bọn chúng cả quyết không hề giết mẹ của chị dâu, nhưng khi cảnh sát đến hiện trường thì bà ấy đã chết. Cảnh sát tham gia phá án đều cho rằng bọn chúng nói dối, có ý đồ muốn giảm hình phạt nên không nêu điểm đáng ngờ này ra. Toàn bộ hung thủ phạm án đều bị xử tử hình.”

Kỷ Lang cau mày, đầu anh cảm thấy hơi nhức, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm thái dương, rất đau.

Lúc ấy mẹ Đường Đường chưa chết? Như vậy bà ấy chết như thế nào?

“Sếp! Anh sao vậy?” Mọi người đỡ Kỷ Lang.

Kỷ Lang xua tay: “Tôi không sao, chỉ hơi mệt một chút!” 

Trong đầu anh tựa như có gì đó muốn thoát ra, muốn thoát khỏi sự kiềm chế thoát ra ngoài.

“Hic hic hic …” Tiểu Niệm Đường nghẹn ngào, Kỷ Lang ôm chặt cô vào lòng, không cho cô lên tiếng. Hai đứa trẻ trốn vào một góc tối. Bên tai là tiếng cười ghê rợn của bọn cướp, còn có tiếng mẹ Đường Đường kêu cứu.

Kỷ Lang cũng muốn bịt tai mình lại, nhưng Đường Đường ở ngay bên cạnh anh. Anh dù sao cũng là anh lớn, phải bảo vệ Đường Đường: “Đừng lên tiếng, nếu sợ thì cắn anh!” Kỷ Lang thì thầm bên tai Tô Niệm Đường, cảm nhận được cô bé run lẩy bẩy, anh lại ôm đầu cô thật chặt.

Lát sau Kỷ Lang cảm thấy bả vai đau buốt. Anh che miệng để không la lên. Một tên vô lại đang cưỡng bức mẹ của Tô Niệm Đường, một tên khác lục soát khắp nơi, muốn tìm ra được chỗ ẩn nấp của đứa trẻ. Cuối cùng, một tên khác chạy vào báo cảnh sát đến rồi.

Những hình ảnh này rất quen thuộc, là ác mộng của Kỷ Lang, anh thường mơ thấy những cảnh tượng này, nhưng lần này khác hẳn hoàn toàn. 

Mấy tên vô lại chạy đi, bên tai của bọn họ im lặng trở lại, Tô Niệm Đường thoát khỏi ngực của Kỷ Lang, xông ra ngoài, chạy đến bên cạnh mẹ mình: “Mẹ … Mẹ ơi … Mẹ ơi …” Giọng điệu non nớt của cô cất lên, rốt cục mẹ cô củng tỉnh lại. Thân thể tàn tạ của mẹ Tô khẽ nở nụ cười, nhìn con gái, muốn đưa tay xoa đầu Tô Niệm Đường, nhưng sợ bản thân dơ bẩn, nên cuối cùng thả xuống.

Bà ta nhìn con dao tên cướp để lại, nhẹ giọng: “Đường Đường, giải thoát cho mẹ có được hay không?”

Tiểu Niệm Đường ngơ ngác: “Bằng cách nào ạ?”

“Dùng cái này, hướng về phía mẹ.” Mẹ Tô chỉ vào con dao, hướng dẫn: “Đường Đường là bảo bối của mẹ, luôn biết nghe lời mẹ đúng không? Bây giờ mẹ rất khó chịu, con giúp mẹ bớt đau được không?”

Tô Niệm Đường chỉ mới năm tuổi, vốn dĩ chẳng biết cái gì. Nghe nói có thể giúp mẹ bớt đau, cô ngoan ngoãn cầm con dao, ngơ ngẩn. Kỷ Lang khó khăn lắm mới tiến đến, trông thấy Tô Niệm Đường cầm con dao chĩa mũi nhọn về phía mẹ Tô, anh không kịp ngăn cản: “Đường Đường, thả con dao xuống.”

Mẹ Tô đột nhiên duỗi tay, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tô Niệm Đường, hướng con dao đâm mạnh vào mình một nhát. Máu tươi bắn khắp mặt Tô Niệm Đường, mùi hương của mẹ trộn lẫn với mùi máu tanh. Tô Niệm Đường ngây người, cô hoảng hốt không biết bản thân mình đang làm gì.

Kỷ Lang xông đến bịt chặt hai mắt Tô Niệm Đường, không cho cô nhìn. Cảnh sát vừa vặn tiến vào, nhìn hiện trường. Tiểu Niệm Đường ngất đi trong lòng Kỷ Lang, tinh thần của Kỷ Lang lúc ấy cũng hoảng loạn…

Kỷ Lang giật mình tỉnh giấc, nhìn khắp gian phòng, là phòng nghỉ ở Sở Sự Vụ, Mục Y đang ngồi bên cạnh anh. Trông thấy Kỷ Lang tỉnh lại: “Sếp! Anh tỉnh rồi, vừa rồi sếp ngất hù chết bọn em!”

Kỷ Lang thở hổn hển, ngồi bật dậy. Anh nhớ ra rồi, nhớ ra hết mọi chuyện. Thì ra mẹ của Đường Đường không phải bị mấy tên cướp kia giết…

Năm đó, mẹ Đường Đường không có dũng khí tự sát, nhưng lại rất ích kỷ để lại bóng đen trong lòng của Đường Đường, khiến cô trở thành hung thủ giết chết mẹ mình, khiến cho Đường Đường không thể nào chịu đựng được thống khổ.

Viền mắt Kỷ Lang hoe đỏ, trong lòng hận người cha người mẹ thiếu trách nhiệm của Đường Đường đến tận xương tủy, lại càng cảm thấy đau xót cho Đường Đường và IA phải gánh chịu đau khổ.

“Sếp … Anh … Anh sao vậy?” Mục Y nhìn bộ dáng của Kỷ Lang, cô ta lo lắng.

Kỷ Lang lắc đầu: “Những người kia đâu?”

“Cảnh sát đến rồi, hiện nay đang truy tìm tung tích của chị dâu khắp thành phố.”

Kỷ Lang lên tiếng: “Cô ra ngoài trước đi, tôi không sao. Bây giờ tôi muốn gọi điện thoại.”

Mục Y gật đầu: “Vâng! Sếp anh đừng quá lo lắng.”

Kỷ Lang rút điện thoại, nhưng bàn tay run rẩy, điện thoại rơi xuống giường.

Anh nhặt lên, bấm số gọi cho Tô Hải.

“Tô Hải, Đường Đường bị bắt cóc rồi …”

“Cái gì? Tại sao lại bị bắt cóc? Trước đây không phải cậu đảm bảo nhất định sẽ không để con bé có chuyện sao?”

Kỷ Lang không để ý đến lời chất vấn của ông ta, hỏi thẳng: “Bây giờ tôi có vài vấn đề muốn xác định. Bọn cướp và hung thủ cơ bản chính là người đứng ra bảo lãnh cho ông năm đó. Trước khi đến thành phố Bắc, các ông đã làm gì?”

“… Lúc đó chúng tôi ở một thôn, chỉ loanh quanh trong làng. Bình thường sẽ theo cha lên núi săn thú. Khi săn được thú lớn chúng tôi còn giúp mẹ lột da động vật, giúp bà may áo ấm mặc trong mùa đông.”

Đúng rồi, như vậy có nghĩa là khả năng khâu vá và đao pháp của hung thủ khá tốt, e rằng cũng hay giết động vật nhỏ.

“Bây giờ khi giàu có, người nào có ấn tượng với ông nhất, hoặc có thể nói người nào địch ý với ông nhất?”

“Cái này không có …. Tôi thật sự không biết … Tôi cảm thấy mọi người đều trưng ra bộ mặt dối trá, cho dù không thích cũng chẳng biểu hiện ra mặt.”

“Đảm bảo người hắn hận nhất chính là ông. Vì vậy, hắn hành hạ Diệp Khả, Đường Đường là con gái ruột của ông, chẳng lẽ ông lại muốn vì mình mà con gái phải chịu thêm một lần thương tổn nữa ư?” Kỷ Lang lạnh lùng: “Vợ của ông năm đó không phải bị bọn cướp đó giết, mà bà ta đã nắm tay Đường Đường, tự đâm chính mình. Vợ chồng các người đã tạo ra vết thương trong lòng Đường Đường, bây giờ thái độ Đường Đường đối với ông như vậy tôi còn cho là quá nhẹ!”

Kỷ Lang cúp điện thoại, cuộn chặt tay thành nắm đấm, vừa khít có điện thoại gọi đến, là Chris.

“Chào anh bạn, tôi đã cẩn thận suy ngẫm vụ án của các người, tôi đã phát hiện ra một điểm, hung thủ chỉ có khả năng là một người …”

Kỷ Lang hít sâu một hơi: “Cám ơn ông, tôi đại khái cũng đoán ra hung thủ là ai. Hung thủ chính là …”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer