NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Xúc Xắc Tình Yêu

Chương 4

Tác giả: Emily Giffin
Ads Top

Ngày lập hạ đã qua được mấy hôm, và tất cả những gì Darcy nói đến chỉ là kỳ nghỉ ở Hamptons. Cô ấy gọi điện, e-mail cho tôi liên tục, gửi thông tin về những bữa tiệc ngày Tưởng niệm liệt sĩ, những đơn đặt chỗ trước ở các nhà hàng, và những đợt bán hàng mẫu mà chúng tôi đảm bảo tìm được những bộ quần áo mùa hè đẹp nhất. Tất nhiên là những việc đó tôi đều sợ chết khiếp. Giống như bốn mùa hè trước, tôi sẽ ở cùng nhà với Darcy và Dex. Năm nay ở chung với chúng tôi còn có cả Marcus, Claire, và

“Cậu có nghĩ là lẽ ra bọn mình nên thuê cả căn nhà không?” Darcy hỏi ít nhất cũng phải đến lần thứ hai mươi. Tôi chưa từng thấy ai cứ dằn vặt băn khoăn mãi như thế sau khi việc đã đâu vào đấy. Mỗi khi ra khỏi quán kem Baskin-Robbins là cô ấy lại hối tiếc vì đã lỡ ăn mất rồi.

“Không, nửa nhà là đủ rồi. Có thuê cả căn cũng chẳng sử dụng hết đâu mà,” tôi nói, điện thoại kẹp dưới tai trong khi tiếp tục sửa lại bản ghi nhớ tóm tắt lại điểm khác biệt về điều khoản cá nhân chi trả một phần trong luật bảo hiểm giữa hai bang Florida và New York.

“Cậu đang đánh máy đấy à?” Darcy hỏi, lúc nào cũng muốn tôi hết sức chú ý lắng nghe.

“Không,” tôi nói dối, gõ bàn phím khẽ hơn.

“Tốt nhất là cậu đừng có làm thế…”

“Mình không mà.”

“Ùm, mình nghĩ chắc cậu đúng, thuê một nửa thì tốt hơn… Mà chúng ta còn khối việc phải làm trong thành phố để chuẩn bị cho lễ cưới nữa.”

Lễ cưới là đề tài duy nhất tôi muốn tránh nói đến còn hơn cả kỳ nghỉ ở Hamptons. “Ừm, ừ.”

“Vậy cậu sẽ đi cùng bọn mình hay đi tàu hỏa?”

“Tàu hỏa. Mình chưa biết liệu có rời khỏi đây mà về cho đúng giờ được không,” tôi nói, thầm nghĩ mình chẳng muốn phải ngồi chung ôtô với cô ấy và Dex. Tôi chưa gặp lại Dex kể từ khi anh ta rời khỏi căn hộ của tôi. Chưa gặp lại Darcy kể từ sau vụ phản bội đó.

“Thế à? Vì mình đang nghĩ là bọn mình nhất định, nhất định nên đi ô tô… Cậu không thích đi xe vào dịp cuối tuần đầu tiên được đi chơi sao? cậu biết đấy, nhất lại là vì cuối tuần đó sẽ dài lắm. Bọn mình không muốn bị mắc kẹt trong taxi hay gì gì đâu… Thôi mà, đi ô tô cùng bọn mình đi!”

“Để xem đã, tôi nói như một bà mẹ nói với đứa con để nó thôi không nhắc đến chủ đề đó nữa.

“Không có “để xem đã” gì hết. Cậu sẽ đi cùng bọn mình.”

Tôi thở dài và nói với cô ấy rằng tôi thực sự phải quay lại làm việc tiếp.

“Thôi được rồi. Giời ạ. Mình sẽ để cho cậu làm tiếp cái việc ôi-quan-trọng lắm đó của cậu…Mà tối nay chúng ta vẫn theo kế hoạch chứ?

“Tối nay cái gì cơ?”

“Này!? Cô nàng hay quên. đừng có nói với mình là cậu phải làm việc đến khuya đấy – cậu đã hứa rồi. Những bộ bikini. Nhớ ra được tí gì chưa?”

“Ồ, phải,” tôi nói. Tôi hoàn toàn quên mất là mình đã hứa cùng cô ấy đi mua áo tắm. Một trong những nhiệm vụ ít vui vẻ dễ chịu nhất trên đời. xếp ngay hàng đầu cùng với việc phải cọ toilet và lấy tủy răng. “Ừ, có chứ. Mình vẫn đi.”

“Tuyệt. Mình sẽ gặp cậu tại quán sữa chua ở tầng hầm khu Bloomie. Cậu biết đấy, cạnh quầy bán quần áo cho phụ nữ béo ấy mà. Đúng bảy giờ.”

° ° °

Tôi đến ga tàu điện ở phố 59 muộn giờ hẹn mất mười lăm phút và chạy đến tầng hầm của khu Bloomingdale, lo lắng sợ Darcy sẽ dẩu môi trề mỏ giận dỗi. tôi không còn hơn sức đâu mà nói ngọt để cô ấy thôi dỗi. Nhưng trông cô ấy lại vui vẻ, ngồi ở quán với một cốc sữa chua dâu đông cứng. Cô ấy mỉm cười và vẫy vẫy. Tôi hít một hơi thật sau, tự nhắc bản thân là trên ngực mình chẳng có dấu hiệu nào nói rằng tôi lăng nhăng hết.

“Chào Darce”.

“Này, ở đây! Ôi chúa ơi. Mình sắp căng cả bụng không mặc vest được mất thôi!” Cô ấy trỏ cái thìa nhựa vào dạ dày. “Nhưng kệ. mình đã quen bị béo rồi.”

Tôi đảo tròn mắt. “Cậu không béo”.

Hàng năm, cứ vào mùa mặc áo bơi là chúng tôi lẠnói về chủ đề đó. Không, hầu như ngày nào cũng nói thì đúng hơn. Trọng lượng của Darcy luôn luôn là căn nguyên của cuộc nói chuyện. cô ấy nói với tôi cân nặng hiện tại của mình – lúc nào cũng trong khoảng năm bảy, năm tám cân – lúc nào cũng là quá béo nếu xét theo những tiêu chuẩn khắt khe cô ấy tự đặt ra. mục tiêu của cô ấy là khoảng năm lăm cân thôi – tôi luôn nói như thế là quá gầy đối với một người cao 1m75. Cô ấy gửi email cho tôi trong khi đang ăn một túi khoai tây chiên, “Ngăn mình lại đi! Cứu với! Gọi cho mình càng sớm càng tốt!” Nếu tôi mà gọi lại thì cô ấy sẽ hỏi, “Mười lăm gram chất béo có nhiều quá không?”, hoặc là, “Bao nhiêu gram chất béo thì bằng nửa cân?” Tuy nhiên, điều khiến tôi bực là ở chỗ, cô ấy cao hơn tôi bảy phân, nhưng lại nhẹ hơn tôi những hơn hai cân. Khi tôi nói ra điều đó, cô ấy bảo, “Ừ, nhưng ngực cậu to hơn.” “Có to hơn đến hai cân đâu,” tôi nói. “Dù sao đi nữa,” cô ấy sẽ nói, “trông cậu như thế là hoàn hảo rồi.” Lại quay về nói tôi đấy.

Tôi thì còn lâu mới béo, nhưng việc cô ấy lôi tôi ra để nói về cái đề tài này thật giống như việc tôi đang kêu ca phàn nàn với một người phụ nữ mù là tôi phải đeo kính áp tròng vậy.

“Mình quá béo rồi. Béo thật ấy! Thế mà lúc trưa mình ăn bao nhiêu. Nhưng kệ xác. Miễn là mình chưa thành một con bò mặc váy cưới là được…” Cô ấy nói, ăn nốt thìa sữa cuối cùng và ném cốc vào thùng rác. “Nói với mình là mình còn khối thời gian để giảm cân trước lễ cưới đi.”

“Cậu còn khối thời gian,” tôi nói.

Và tôi cũng còn khối thời gian trước lễ cưới để thôi nghĩ về một sự thật là tôi đã lên giường với ông chồng tương lại của cậu.

“Mình phải kiềm chế ăn uống thôi, cậu biết đấy, nếu không rồi mình sẽ phải đi mua đồ ở đây cho mà xem,” Darcy trỏ vào khu bán quần áo ngoại cỡ mà không thèm để ý xem có người phụ nữ đẫy đà nào đang trong tầm nghe hay không.

Tôi bảo cô ấy đừng có ngớ ngẩn.

“Dù sao thì,” cô ấy nói trong khi chúng tôi đi cầu thang cuốn lên tầng hai, “Claire bảo rằng chúng ta già quá rồi, không mặc được biniki nữa. Rằng áo một mảnh thì đẳng cấp hơn. Cậu thấy điều đó thế nào!? Nét mặt và giọng nói cho thấy quá rõ cô ấy nghĩ thế nào về ý kiến của Claire trong chuyện áo bơi

“Mình nghĩ chẳng có giới hạn tuổi nào được mặc bikini hết,” tôi nói. Claire có toàn những quy định vớ vẩn; có lần cô ấy nói với tôi rằng mực đen chỉ nên dùng để viết những lời chia buồn mà thôi.

“Chính xác! Mình cũng bảo cậu ấy như thế… Với lại, có thể cậu ấy nói thế chỉ vì cậu ấy mặc bikini không đẹp, cậu có nghĩ thế không?”

Tôi gật đầu. Claire luyện tập thể dục rất đều đặn và từ bao nhiêu năm nay không hề động tới đồ chiên rán, nhưng cái số vốn dĩ đã bắt cô ấy phải đẫy đà rồi. Tuy thế, cô ấy lại được bù đắp bằng cách ăn mặc không chê vào đâu được và cả quần áo đắt tiền. Cô ấy sẽ xuất hiện ở bãi biển trong chiếc áo bơi một mảnh giá ba trăm đô la, cái váy xa rông phù hợp đi kèm, chiếc mũ lôi cuốn, cặp kính thiết kế, tất cả sẽ che được một dải thịt thừa quanh vòng eo.

Chúng tôi đi quanh tầng hai, khắp các giá quần áo để tìm được bộ nào ổn ổn. Có một lúc, tôi để ý thấy rằng cả hai bọn tôi đều chọn bộ bikini Anne Klein đơn giản màu đen. Nếu cuối cùng cả hai đều muốn mua, thì Darcy hoặc sẽ khăng khăng nói rằng cô ấy tìm thấy trước, hoặc là sẽ bảo cả hai cùng mua giống nhau cũng được. Rồi sau đó, trong suốt cả mùa hè, cô ấy mặc bộ áo tắm đó trong sẽ đẹp hơn cho xem. cảm ơn, cho tôi xin kiếu.

Tôi lại nhớ đến lần cô ấy, Annalise và tôi đi mua ba lô, đó là thời điểm một tuần trước khi vào học năm lớp bốn. Tất cả chúng tôi đều chọn ngay cùng một cái túi. Nó màu tím với những ngôi sao màu bạc in trên túi bên ngoài – đẹp hơn nhiều so với tất cả những chiếc túi khác. Annalise nêu ý kiến là cả ba đứa cùng mua một loại, còn Darcy bảo “không”, rằng giống hệt nhau thì quá là trẻ con. Ăn mặc giống nhau chỉ hợp với bọn lớp ba thôi.

Thế là bọn tôi oẳn tù tì. Tôi ra đấm (tôi thấy ra như thế thì đa phần là thắng nhiều hơn). Tôi sung sướng đập nắm tay mình trên những ngón tay xòe ra kình kéo của hai đứa, và lôi chiếc túi màu tím bỏ vào giỏ mua đồ chung của ba đứa. Annalise chần chừ không đi, rên rỉ rằng bọn tôi đều biết cô ấy thích màu tím rồi mà. “Mình tưởng cậu thích màu đỏ hơn chứ, Rachel!”

Đầu óc Annalise thật chẳng bằng tôi. Tôi chỉ nói với cô ấy rằng đúng, tôi thích màu đỏ hơn, nhưng cô ấy có thể thấy quá rõ rồi, ở đây làm gì có chiếc túi nào màu đỏ chứ. Thế là Annalise đành lấy cái túi màu vàng, có in hình mặt cười. Darcy cứ cân nhắc những cái còn lại, cuối cùng bảo với bọn tôi rằng sẽ quyết định vào lúc đi ngủ, và ngày hôm sau sẽ cùng với mẹ cô ấy quay lại mua. Tôi quên mất lựa chọn chiếc túi của Darcy cho đến buổi đầu tiên của năm học mới. Khi tôi đến bến xe buýt, Darcy đứng đó với một chiếc túi màu tím giống hệt của tôi.

Tôi chỉ vào cái túi đó, không dám tin. “Cậu mua túi giống mình.”

“Mình biết,” Darcy nói. “Mình đã quyết định là mình muốn có nó. Ai quan tâm chúng ta có giống nhau hay không chứ!?”

“Mình biết,” Darcy nói. “Mình đã quyết định là mình muốn có nó. Ai quan tâm chúng ta có giống nhau hay không chứ?”

Chẳng phải chính cô ấy là đứa đã nói rằng ăn mặc giống nhau là trò trẻ con sao? “Mình quan tâm đấy,” tôi nói, cảm giác cơn giận cứ lớn dần trong mình.

Darcy đảo tròn mắt và chép miệng nhai kẹo cao su. “Ôi giời, Rachel, cứ làm như quan trọng lắm. Chỉ là một cái túi thôi mà.”

Annalise cũng bực bội, vì lý do riêng của cô ấy. “Sao hai cậu lại có thể giống nhau, còn mình thì bị ra rìa? Cái túi của mình rõ là chóe.”

Darcy và tôi lờ cô ấy đi.

“Nhưng cậu đã bảo bọn mình không nên giống nhau còn gì,” tôi trách Darcy khi chiếc xe buýt vòng qua chỗ rẽ và dừng lại đánh kít ngay trước mặt bọn tôi.

“Mình đã nói thế ư?” cô ấy nói, nghịch nghịch mái tóc chải bồng lên cứng quèo, mới xịt vài lần gôm Breck. “Ừm, ai thèm quan tâm?”

Darcy nói câu “ai thèm quan tâm?” (sau này thay bằng “mặc kệ”) giống như lời đáp cuối cùng trong cuộc tranh cãi bị động. Khi ấy tôi không hề nhận ra rằng đó là thủ đoạn của cô ấy; tôi chỉ biết một điều rằng cô ấy luôn tìn cách đạt được điều mình muốn và khiến cho tôi trở thành một đứa ngốc nếu tôi cãi lại.

Chúng tôi lên xe buýt, Darcy đi đầu. Cô ấy ngồi xuống, với tôi đằng sau, vẫn còn giận đùng đùng. Tôi quan sát Annalise ngần ngừ rồi ngồi xuống cạnh tôi, nhận ra rằng tôi có lý. Chuyện cái balô màu tím đó lẽ ra có thể đã biến thành một trận cãi nhau to rồi, nhưng tôi không muốn để cho vụ phản bội của Darcy phá hỏng ngày đầu năm học mới. Chẳng đáng phải cãi nhau với cô ấy. Kết quả cuối cùng hiếm khi khiến tôi hài lòng lắm.

Tôi kín đáo bỏ bộ bikini Anne Klein về chỗ cũ trên giá khi hai chúng tôi tiến đến xếp hàng dài để vào phòng thử đồ. Khi có một phòng trống, Darcy quyết định cả hai đứa cùng vào thay cho tiết kiệm thời gian. Cô ấy cởi đến chiếc quần lót dây màu đen và áo ren cùng bộ, cân nhắc xem nên thử bộ nào trước. Tôi nhìn lén cô ấy qua tấm gương. Thân hình cô ấy thậm chí còn đẹp hơn cả lần trước, vào mùa hè năm ngoái. Đôi bắp chân dài, thon gọn hoàn hảo nhờ vào chế độ tập luyện để chuẩn bị cho đám cưới, làn da cô ấy đã nâu sẵn nhờ đều đặn bôi kem và thỉnh thoảng đi tới tiệm làm nâu da.

Tôi nghĩ đến Dex. Chắc chắn anh ta đã so sánh thân hình tôi và Darcy sau (mà thậm chí có thể là trong, vì anh ta “không say đến mức đó”) cái đêm bọn tôi ngủ với nhau. Thân hình tôi đâu được đẹp bằng. Tôi thấp hơn, ẻo lả hơn, trắng trẻo hơn. Và cho dù ngực tôi lớn hơn, nhưng ngực cô ấy lại đẹp hơn. Trông chúng tràn đầy sức sống hơn của tôi, với một tỷ lệ phân chia lý tưởng.

“Đừng có nhìn thân hình béo ú của mình nữa đi!” Darcy ré lên khi bắt gặp tôi đang liếc nhìn trong gương.

Giờ thì tôi bị buộc phải khen cô ấy rồi đây. “Cậu không béo, Darce ạ. Trông cậu tuyệt lắm. Mình có thể thấy rõ chắc chắn là cậu đang luyện tập thể dục.”

“Cậu thấy thế à? Chỗ nào trên người mình đẹp lên?” Darcy thích lời khen phải cụ thể.

“Tất cả. Đôi chân cậu trông nhỏ nhắn – đẹp đấy.” Cô ấy chỉ bắt được tôi nói có vậy thôi.

Cô ấy quan sát kỹ đôi chân, nhíu mày trước bóng mình trong gương.

Tôi cởi váy áo, để ý thấy chiếc quần lót cốt tông và áo lót cốt tông không cùng bộ hơi bẩn của mình. Tôi nhanh chóng thử bộ thứ nhất, bộ tankini màu xanh hải quân pha trắng, để lộ năm phân ở phần thân. Bộ đó trung hòa giữa sắc lệnh mặc đồ một mảnh của Claire và niềm yêu thích bikini của Darcy.

“Chúa ơi! Cậu mặc bô đó đẹp hết ý! Mua đi nhé!” Darcy nói. “Cậu có mua không

“Chắc là có,” tôi nói. Trông không đẹp hết ý, nhưng cũng không tệ. Hàng bao nhiêu năm qua tôi đã đọc đủ các bài viết trong tạp chí về các loại áo bơi và khuyết điểm cơ thể, để biết bộ áo nào tôi mặc đẹp nhất. Cái này được đấy.

Darcy mặc lên người bộ bikini màu đen bé tẹo, áo cắt hình tam giác, quần chỉ vừa đủ che. Cô ấy trông nóng bỏng hết sức. “Cậu thích chứ?”

“Đẹp đấy,” tôi nói, thầm nghĩ Dex sẽ thích lắm.

“Mình có nên mua không?”

Tôi bảo cô ấy cứ thử những bộ khác trước khi quyết định. Cô ấy nghe theo, lấy bộ thứ hai treo trên mắc. Tất nhiên bộ nào khoác lên người cô ấy mà chẳng đẹp. Cô ấy không thuộc loại nào trong số các loại khuyết điểm của cơ thể nêu ra trên các tạp chí. Sau khi bàn bạc kỹ, tôi quyết định mua một bộ tankini, còn Darcy lấy ba bộ bikini bé tẹo – một đỏ, một đen, và một màu da để trông cô ấy như là không mặc gì, dù ở khoảng cách nào đi nữa.

Khi đi thanh toán tiền những bộ áo tắm, Darcy tóm lấy cánh tay tôi. “Ôi khỉ thật! Mình suýt thì quên nói với cậu!”

“Gì vậy?” tôi hỏi, cảm thấy lo lắng vì câu nói độ ngột của cô ấy, cho dù tôi biết cô ấy sẽ không nói rằng, “Mình quên không nói với cậu là mình biết chuyện cậu ngủ với Dex rồi!”

“Marcus thích cậu đấy!” Nghe giọng cô ấy và cái từ “thích”, cứ như bọn tôi đang còn học lớp mười ấy.

Tôi cố tình tỏ ra chậm hiểu. “Mình cũng thích anh ta,” tôi nói. “Anh ta là người tử tế.” Và là một nhân chứng ngoại phạm che đậy cho việc làm sai trái chứ còn gì nữa.

“Không, ngốc ạ. Ý mình là, anh ta thích cậu ấy. Chắc chắn hôm ở bữa tiệc cậu đã chứng tỏ được mình, vì sau đó anh ta đã gọi cho Dex và xin số của cậu. Mình nghĩ cuối tuần này anh ta sẽ mời cậu đi chơi đấy. Tất nhiên mình muốn đó là một buổi hẹn kép, nhưng Marcus không đồng ý, anh ta không muốn có người chứng kiến.” Cô ấy thả mấy bộ bikini xuống bàn thanh toán, lục tung túi tìm v

“Anh ta xin Dex số điện thoại của mình ấy à?” tôi hỏi, thầm nghĩ đây quả là một bước tiến.

“Ờ. Dex thật dễ thương khi anh ấy nói với mình điều đó. Anh ấy…” Darcy ngẩng lên, lựa chọn từ ngữ sao cho phù hợp. “Giống như là muốn bảo vệ cho cậu vậy.”

“Cậu nói ‘muốn bảo vệ’ là thế nào?” tôi hỏi, chú ý tới vai trò của Dex trong vụ trao đổi này còn hơn cả ý định của Marcus nữa kìa.

“Ừm, anh ấy cho Marcus số, nhưng khi nói chuyện điện thoại xong, anh ấy hỏi mình nhiều cậu lắm, như là cậu có đang hẹn hò với ai không, và mình có nghĩ là cậu sẽ thích Marcus không. Và cậu biết đấy, anh ta có đủ thông minh để đến với cậu không. Những chuyện kiểu thế. Thật là dễ thương.”

Tôi suy nghĩ về thông tin đó trong lúc người nhân viên nhập mã tính tiền những bộ bikini của Darcy.

“Thế cậu nói gì với anh ấy?”

“Mình chỉ bảo là cậu hoàn toàn còn chưa có ai hết, và tất nhiên cậu sẽ thích Marcus. Anh ta đáng yêu đấy chứ. Cậu có thấy thế không?”

Tôi nhún vai. Marcus từ San Francisco chuyển đến New York mới được có mấy tháng. Tôi biết rất ít về anh ta, trừ một điều là anh ta và Dex kết bạn ở Đại học Georgetown, nơi Marcus nổi tiếng là kẻ tốt nghiệp xếp hạng bét. Rõ ràng Marcus chẳng bao giờ đến lớp, lúc nào cũng phê phê. Câu chuyện đáng xấu hổ nhất là chuyện anh ta ngủ quên vào ngày thi cuối kỳ môn thống kê, đến muộn hai mươi phút chỉ để phát hiện ra rằng thay vì lấy máy tính thì anh ta lại ném nhầm cái điều khiển từ xa vào ba lô. Tôi chưa dám chắc liệu anh ta là kẻ thích tự do chơi bời hay chỉ đơn giản là một tên hề.

“Thế nào, cậu khoái chứ? Nếu hẹn hò với anh ta trước khi bọn mình chia ra ở, cậu sẽ xí được anh ta trước cả Claire và Hillary đấy.”

Tôi bật cười và lắc đầu.

“Mình nói thật mà.” Darcy ký tên đơn thanh toán, mỉm cười với nhân viên thu tiền. “Claire sẽ thích cắm ngập móng tay lên người anh ta lắm.”

“Ai nói mình sẽ hẹn hò chứ?”

“Ôi, xin cậu đấy. Đừng có lại bắt đầu cái câu vớ vẩn đó. Cậu sẽ đi. (A) Anh ta là một anh chàng dễ thương. Và (B) Rachel, mình không có ý gì đâu, nhưng cậu không thể cứ luôn khó chiều thế được, Cô Nàng Không Ân Ái trong… bao lâu ấy nhỉ? Hơn một năm à?”

Người nhân viên cửa hàng ngẩng lên nhìn tôi đầy thông cảm. Tôi trừng mắt nhìn Darcy khi ném bộ tankini của mình lên bàn tính tiền. Ờ, phải – một năm.

Chúng tôi rời khỏi khu Bloomingdale, tìm một chiếc taxi trên đại lộ 3.

“Thế nào, cậu sẽ đi chơi với Marcus chứ?”

“Chắc thế.”

“Hứa nhé?” cô ấy hỏi, lôi điện thoại di động ra khỏi túi.

“Cậu muốn mình lấy máu ra thề hả? Ừ, mình sẽ đi,” tôi nói. “Cậu đang gọi cho ai đấy?”

“Dex. Anh ấy cược với mình hai mươi đô la rằng cậu sẽ không đi.”

Darcy nói đúng – tôi chẳng còn việc gì khác nữa. Nhưng lý do thực sự khiến tôi nhận lời Marcus khi anh ta gọi điện mời tôi đi chơi là vì Dex đã nói tôi sẽ không đi. Tôi sẽ đi chơi với Marcus để đề phòng trường hợp Dex nghĩ rằng anh ta đã phù phép tôi và tôi sẽ làm Marcus phải thất vọng vì tôi còn bận nghĩ đến Sự cố đó.

Nhưng ngay khi vừa đồng ý, tôi lại bắt đầu bị ám ảnh bởi ý nghĩ Marcus thực sự biết được điều gì. Dex đã nói gì với anh ta chưa? Tôi quyết định là mình phải gọi điện cho Dexter để tìm hiểu mới được. Tôi cúp máy ba lần trước khi có thể quay đủ số. Dạ dày tôi chao đi một cái khi anh ta trả lời ngay sau tiếng chuông cửa đầu tiên. “Dex Thaler nghe.”

“Marcus biết gì về chuyện xảy ra hôm thứ Bảy tuần trước?” tôi buột miệng tuôn ra, tim đập loạn xạ.

“Ừm, chào cô,” anh ta nói.

Tôi dịu giọng xuống một chút. “Chào Dex.”

“Thứ Bảy tuần trước? Thứ Bảy tuần trước nào cơ? Nhắc hộ cho tôi nhớ với.”

“Tôi không đùa đâu đấy! Anh đã nói gì với anh ta?” Tôi hốt hoảng nhận ra chính mình đang nói cái giọng điệu đà eo éo mà Darcy rất giỏi nói ấy.

“Thế cô nghĩ tôi nói gì với anh ta? Dex hỏi.

“Dexter! Nói cho tôi biết đi!”

“Ôi, bình tĩnh đi nào,” anh ta nói, giọng điệu vẫn còn thích thú. “Tôi chẳng nói gì với anh ta hết… Cô nghĩ đây là gì? Phòng thay đồ ở trường trung học chắc? Sao tôi lại kể với người khác về chuyện của chúng ta chứ?”

Chuyện của chúng ta. của chúng ta. Chúng ta. Chúng ta.

“Tôi chỉ thắc mắc là anh ta biết được điều gì rồi. Ý tôi muốn nói là, anh đã kể với Darcy là đêm đó anh đi cùng với anh ta…”

“Ừ, tôi nói, ‘Marcus, đêm qua tôi đi cùng cậu, sáng nay chúng ta cùng ăn sáng – được chưa?’ Chuyện có thế thôi. Tôi biết với các cô gái – với phụ nữ – thì không như vậy.”

“Anh nói thế nghĩ là sao?”

“Ý tôi là, cô và Darcy kể tất tần tật từng chi tiết cho nhau nghe. Như kiểu ngày hôm đó cô ăn gì, cô định mua loại dầu gội đầu nào chẳng hạn.”

“Và như kiểu cô ngủ với chồng chưa cưới của người kia lúc nào chứ gì? Chi tiết kiểu thế ấy hả?”

Dex bật cười. “Ừ, đó là một ví dụ khác.”

“Hay như kiểu anh cá là tôi sẽ từ chối Marcus?

Anh ta lại cười, biết rằng mình lộ tẩy rồi. “Cô ấy nói với cô rồi đúng không?”

“Phải, cô ấy nói rồi.”

“Và điều đó có khiến cô khó chịu không?”

Tôi nhận ra rằng mình đang bắt đầu thấy thoải mái hơn, gần như là thích thú với cuộc nói chuyện. “Không…nhưng điều ấy khiến tôi nhận lời Marcus.”

“Ồ!” anh ta cười. “Tôi thấy câu đó tác dụng ra sao rồi. Vậy ý cô nói là nếu cô ấy không tiết lộ tin đó với cô thì cô đã từ chối anh bạn của tôi?”

“Anh không muốn biết?” tôi ngượng ngùng hỏi, hầu như không nhận ra chính mình nữa.

“Thực sự là có. Cô giúp tôi mở mang đầu óc với.”

“Tôi không dám chắc… Sao anh lại nghĩ tôi sẽ từ chối?”

“Cô không muốn biết đâu,” anh ta bắt bẻ.

Tôi mỉm cười. Đây thật đúng là một trò đùa giỡn tán tỉnh.

“Thôi được rồi. Tôi đã nghĩ cô sẽ từ chối bởi vì Marcus có vẻ không phải là típ người cô thích,” cuối cùng anh ta cũng nói.

“Thế thì là ai?” tôi hỏi, và ngay lập tức cảm thấy hối hận. Tán tỉnh kiểu này đâu phải là cách để chuộc lỗi. Làm thế không thể biến cái sai của tôi trở thành cái đúng được. Lý trí của tôi đang nói như vậy, nhưng trái tim tôi thì đập như chạy đua trong lúc chờ đợi câu trả lời của anh ta.

“Tôi không biết. Suốt bảy năm nay tôi vẫn đang cố công tìm hiểu điều đó đây.”

Tôi băn khoăn không hiểu anh ta nói ra câu đó là có ý gì. Tôi xoắn dây điện thoại vào mấy ngón tay, chẳng nghĩ ra được điều gì để đáp lại. Lúc này chúng tôi nên cúp máy thôi. Câu chuyện đang diễn biến theo chiều hướng

“Rach?” Giọng anh ta nhỏ, nghe thật gần gũi.

Tôi cảm thấy không thở nổi khi nghe anh ta gọi tên mình như thế. Cái từ một âm tiết đó nghe thật thân quen, ấm áp. “Vâng?”

“Cô vẫn còn nghe máy đấy chứ?” anh ta thì thầm.

Tôi cố gắng nói. “Vâng, tôi vẫn còn đây.”

“Cô đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì,” tôi nói dối.

Tôi phải nói dối thôi. Bởi lẽ, cái điều tôi đang nghĩ đến là: Có lẽ tôi thích típ người như anh nhiều hơn một chút so với trước đây tôi từng nghĩ đấy.

Bình luận
Ads Footer