NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Xúc Xắc Tình Yêu

Chương 9

Tác giả: Emily Giffin
Ads Top

Tôi tránh mặt Darcy trong ba ngày, một việc rất khó. Chúng tôi chưa bao giờ không nói chuyện với nhau lâu như thế. Cuối cùng khi cô ấy gọi điện, tôi đổ lỗi cho công việc, bảo rằng mình bận ngập đầu – điều đó đúng – dù tôi vẫn khối thời gian để mơ mộng đến Dex, gọi điện cho Dex, e- mail với Dex. Cô ấy hỏi tôi có rỗi để sáng Chủ nhật đi ăn bữa nửa buổi hay không. Tôi đồng ý, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng phải đối diện cho xong chuyện. Chúng tôi nhất trí gặp nhau ở quán EJ gần nhà tôi.

Sáng Chủ nhật, tôi đến EJ trước, thở phào nhẹ nhõm khi thấy quán ăn đầy trẻ con. Những tiếng hò hét vui vẻ của bọn trẻ khiến tôi nhãng đi, đỡ hồi hộp một chút. Nhưng tôi vẫn lo lắng trước ý nghĩ phải ngồi cùng Darcy. Thời gian qua tôi cũng đã có thể đối diện với cảm giác tội lỗi bằng cách không nghĩ ngợi gì đến cô ấy hết, gần như vờ rằng Dex còn độc thân và chúng tôi đang trở lại hồi học ở trường luật, trước khi tôi nảy ra ý nghĩ giới thiệu Darcy với anh ấy. Nhưng trưa nay thì cách đó bất khả dụng rồi. Và tôi sợ rằng việc dành thời gian ở bên cô ấy sẽ buộc tôi phải kết thúc mọi chuyện với Dex, điều tôi không hề muốn làm một chút nào.

Một lát sau, Darcy vào quán mang theo chiếc túi Kate Spade màu đen to đùng mà cô ấy dùng để chạy đi làm những việc nặng, nhất là để chuẩn bị cho lễ cưới. Tôi biết ngay mà, chiếc cặp tài liệu màu da cam quen thuộc thò ra khỏi miệng túi, trong đó nhét đầy những tờ xé ra từ các tạp chí cưới. Dạ dày tôi chùng xuống. Tôi chỉ chuẩn bị tinh thần cho việc gặp Darcy thôi chứ không phải đám cưới.

Cô ấy thơm lên má tôi hai lần theo kiểu của người châu Âu, trong khi tôi thì mỉm cười, cố gắng cư xử cho tự nhiên. Cô ấy tuôn ào ào chuyện buổi hẹn hò của Claire tối hôm trước với một bác sĩ phẫu thuật tên Skip, một người chưa biết mặt. Cô ấy nói buổi hẹn đó không được tốt đẹp, rằng Skip thấp hơn Claire, không hỏi xem Claire có muốn dùng món tráng miệng không, thế nên anh ta làm cho ra đa tìm kẻ ky bo kẹt xỉ của cô ấy phát tín hiệu. Tôi thì lại nghĩ có lẽ cái ra đa duy nhất báo động là ra đa phát hiện “kẻ khinh người đáng ghét” của Skip thì đúng hơn. Có thể anh ta chỉ muốn đi về, thoát khỏi cô ta mà thôi. Nhưng tôi không nói ra ý kiến đó. Vì Darcy không thích tôi chỉ trích Claire trừ phi cô ấy tự khơi mào ra trước.

“Cậu ấy quá khó chiều,” Darcy nói khi người ta dẫn chúng tôi ra bàn. “Cứ như là cậu ấy chỉ thấy toàn những thứ mình chẳng thích, cậu hiểu không?”

“Khó chiều thì cũng chấp nhận được,” tôi nói, “Nhưng những tiêu chuẩn cậu ấy đặt ra thật vớ vẩn.”

“Vậy cậu nghĩ sao?”

ấy suy nghĩ hơi nông cạn.”

Darcy nhìn tôi chăm chăm không hiểu gì.

“Chỉ là mình thấy cậu ấy đặt quá nặng vấn đề tiền bạc, ngoại hình và anh chàng đó quan hệ với giới thượng lưu thế nào. Cậu ấy đang tự thu hẹp phạm vi của mình – và cả cơ hội tìm kiếm một người bạn trai nữa.”

“Mình không nghĩ cậu ấy khó chiều đến thế,” Darcy nói. “Cậu ấy từng đi chơi với Marcus mà anh ta có phải là người có mối quan hệ tốt với những người giàu có đâu. Anh ta xuất thân từ một thị trấn tầm thường nào đó ở Wyoming. Tóc anh ta cũng mỏng nữa.”

“Ở Montana,” tôi nói, ngạc nhiên khi thấy Darcy lại nông cạn đến vậy. Tôi đoán cô ấy trở nên như thế từ khi chuyển đến sống ở Mahattan, mà cũng có thể từ khi sinh ra, nhưng đôi khi, nếu hiểu rõ một ai đó, bạn lại không nhìn nhận họ theo đúng con người thật sự của họ. Tôi thật sự nghĩ rằng mình đã cố tình cho qua điểm quan trọng này trong tính cách của cô ấy, có lẽ không muốn nhìn nhận người bạn thân nhất của mình theo cách như thế. Nhưng kể từ sau cuộc chuyện trò với Ethan, cái tính hời hợt, thích ép người khác của cô ấy dường như càng trở nên quá mức, không thể cho qua được nữa.

“Montana, Wyoming. Sao cũng được,” cô ấy nói, phẩy tay như thể bản thân cô ấy không sinh ra ở vùng Trung Tây vậy. Tôi không thích cái kiểu Darcy coi thường những người có cùng xuất thân, thậm chí thỉnh thoảng còn chê bai Indiana gọi nơi ấy là lạc hậu, xấu xí.

“Mình thích mái tóc của anh ta,” tôi nói.

Cô ấy cười khì. “Mình thấy cậu đang bênh anh ta. Hay đấy.”

Tôi lờ đi.

“Gần đây cậu có liên lạc với anh ta không?”

“Có vài lần. E- mail là chính.”

“Có gọi điện không?�

“Ít thôi.”

“Cậu gặp anh ta chưa?”

“Chưa.”

“Khỉ thật, Rachel. Đừng để lụi tàn chứ,” cô ấy nhả kẹo cao su ra, gói vào tờ giấy ăn. “Ý mình muốn nói là, đừng để mất mối này. Cậu sẽ không làm được hơn thế nữa đâu.”

Tôi chăm chứ đọc thực đơn mà cảm thấy cơn giận cùng sự phẫn nộ mỗi lúc một tăng. Nói như vậy thật thô lỗ hết sức! Không phải tôi nghĩ Marcus có gì đó không ổn, nhưng sao tôi lại không thể làm được hơn thế chứ? Mà điều đó nghĩa là thế nào? Trong suốt bao nhiêu năm làm bạn, tôi vẫn thầm hiều rằng Darcy là đứa xinh dẹp, may mắn, hấp dẫn. Nhưng hiểu ngầm là một chuyện. Còn nói ra như thế – cậu không thể làm tốt hơn được nữa đâu – thì lại là chuyện khác rồi. Cô ấy dám nói như thế với tôi, thật sự không thể tin nổi. Tôi định đáp lại mấy câu nghe cũng chấp nhận được, nhưng rồi lại thôi. Cô ấy không biết lời nhận xét đó cay nghiệt đến thế nào đâu; cũng chỉ cho tính vô tâm bẩm sinh của cô ấy mà thôi. Vả lại, xét trong hoàn cảnh hiện nay thì tôi thực sự chẳng có quyền giận cô ấy.

Tôi ngẩng lên khỏi quyển thực đơn và liếc Darcy, lo sợ cô ấy có thể nhận ra tất cả những điều đó khi nhìn nét mặt tôi. Nhưng cô ấy hoàn toàn không biết gì. Mẹ tôi lúc nào cũng nói cảm xúc của tôi toàn lộ ra ngoài, nhưng trừ phi Darcy thực sự muốn hiểu tôi, còn không thì cô ấy chẳng thấy được điều gì hết.

Người bồi bàn tiến lại gần để chúng tôi gọi đồ ăn mà không mang theo sổ ghi, điều đó luôn khiến tôi bị ấn tượng. Darcy gọi bánh mì nướng không và một cốc cà phê cappucino, tôi gọi trứng ốp lết kiểu Hy Lạp, thay pho mát sữa cừu bằng pho mát cheddar và khoai tây chiến. Cứ để cô ấy là đứa thon thả hơn.

Darcy rút cái cặp tài liệu màu da cam và bắt đầu đánh dấu những tờ danh sách. “Nào. Chúng ta có nhiều việc phải làm hơn mình tưởng đấy. Tối qua mẹ mình gọi điện hỏi, ‘Con làm việc này chưa? Làm việc kia chưa?’ và mình bắt đầu thấy hoảng rồi.”

Tôi nói với cô ấy rằng vẫn còn nhiều thời gian. Bản thân rồi cũng đang ước có thêm thời gian.

“Còn đâu hình như ba tháng thì phải, Rach ạ. Rồi ngày đó sẽ đến trước khi chúng ta nhận ra.”

Lòng tôi chùng xuống khi tôi tự hỏi ba tháng tới đây tôi còn được gặp Dexter bao nhiêu làm nữa. Và đến lúc nào chúng tôi mới dừng lại? Nên dừng lại sớm thôi chứ không để đến khi muộn. Nên dừng lại ngày bây giờ.

Tôi nhìn Darcy trong lúc cô ấy xem qua tập tài liệu, viết những dòng chú thích nhỏ xíu ở bên lề, cho đến khi người bồi bàn mang đồ ăn đến. Tôi kiểm tra bên trong lớp trứng ốp lết – pho mát cheddar. Anh ta làm đúng như tôi yêu cầu. Khi tôi bắt đầu ăn thì Darcy càu nhàu về cái vương miện đội đầu của cô dâu.

Tôi gật gù, chỉ nghe nửa vời, vẫn còn khó chịu vì những lời nói thô lỗ của cô ấy.

“Cậu có nghe mình nói không đấy?” cuối cùng cô ấy hỏi.

“Có.”

“Vậy mình vừa nói gì?”

“Cậu bảo không biết tìm vương miện ở đâu.”

Cô ấy cắn một miếng bánh mì, trông vẫn còn ngờ vực. “Thôi được. Vậy là cậu có nghe.”

“Đã bảo rồi mà,” tôi nói rồi rắc muối lên món khoai chiên.

“Cậu có biết mua ở đâu không?”

“Bọn mình đã thấy mấy cái ở VeraWang, trong tủ kính ở tầng một ấy, đúng không? Mình tin là Bergdorf có đấy.”

Tôi nghĩ lại những ngày đầu khi Darcy mới đính hôn, khi đó ít nhất tôi cũng có chút cảm xúc đấy. Dù ghen tị vì cuộc sống của cô ấy từ trước tới giờ thật suôn sẻ, tôi thực sự thấy mừng cho cô ấy và đã hết lòng đóng vai trò của một cô phù dâu chính. Tôi nhớ lại chuyến săn lùng áo cưới cho cô ấy mất bao nhiêu thời gian. Cả hai đã xem tất cả váy ở New York này. Chúng tôi đã cuốc bộ đến cửa hàng Kleinfeld ở Brooklyn. Chúng tôi đến trung tâm thương mại và cả những cửa hiệu áo cưới nhỏ ở Village, tìm đến cả những nhà thiết kế nổi tiếng ở đại lộ Madison – VeraWang, Carolina Herreran Yumi Katsura, Amsale.

Nhưng Darcy không bao giờ có cảm giác mà người ta thường hay thấy khi cảm xúc dâng trào và khóc trong phòng thử váy. Cuối cùng tôi cũng hiểu ra vấn đề đích thực là gì. Đó là vấn đề giống như khi Darcy đi thử áo bơi. Mặc thứ gì trông cô ấy cũng xinh đẹp. Những chiếc váy ôm sát lấy thân người khoe được cặp hông nhỏ nhắn và chiều cao của cô ấy. Còn những chiếc váy phồng thì lại nhấn vào vòng eo thon. Càng thử nhiều váy thì cả hai chúng tôi càng bối rối khó chọn. Sau cùng, cuối ngày thứ bảy mệt nhoài dài dằng dặc đó, khi chúng tôi đến cửa hàng cuối cùng ở Wearksatt, khu Soho, tôi quyết định rằng đến nốt cửa hàng cuối cùng này thôi. Một cô gái có gương mặt tươi tắn chưa bị cuộc sống và chuyện yêu đương làm cho mệt nhoài bèn hỏi Darcy cô ấy hình dung ra ngày trọng đại ấy sẽ như thế nào. Darcy nhún vai không rõ và nhìn tôi để tôi trả lời hộ.

“Cô ấy sẽ tổ chức đám cưới trong thành phố,” tôi nói.

“Tôi cực kì mê những đám cưới ở Mahattan.”

“Phải. Và đám cưới sẽ được tổ chức vào đầu tháng Chín. Vậy nên chúng tôi biết thời tiết sẽ ấm… Tôi nghĩ Darcy muốn váy cưới đơn giản thôi, không diêm dúa quá.”

“Nhưng không được quá đơn điệu.” Darcy chen vào.

“Đúng vậy. Không quá đơn điệu,” tôi nói. Lạy trời.

Cô gái đó dí một ngón tay vào thái dương, bước đi vội vã rồi quay lại với bốn cái váy chữ Anh trông hầu như chẳng khác gì nhau. Lúc đó tôi quyết định sẽ chọn một trong số mấy cái váy đó làm váy cưới. Khi Darcy thử chiếc thứ hai, một cái váy chữ Anh bằng lụa và xa tanh màu trắng nhạt đằng sau hở xuống đến tận eo và có đính hạt ở phần thân áo bên trên, tôi há hốc miệng kinh ngạc. “Ôi Darcy. Cậu mặc trông thật tuyệt vời,” tôi nói (Tất nhiên đúng là thế rồi.) “Đây chính là chiếc váy đó đấy!”

“Cậu nghĩ thế à?” Giọng cô ấy run run. “Cậu chắc chứ?”

“Chắc chắn,” tôi nói. “Cậu cần phải mua chiếc váy này.i>”

Lát sau, chúng tôi đặt mua chiếc váy đó và nói chuyện về những lần thử váy. Darcy và tôi đã là bạn từ lâu lắm rồi, nhưng tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi nhận ra mình có ảnh hưởng đến cô ấy. Tôi chọn cho cô ấy váy cưới, thứ quan trọng nhất cô ấy được mặc trong đời.

“Vậy hôm nay cậu không ngại chạy đi chạy lại cùng mình chứ?” giờ thì cô ấy hỏi. “Việc duy nhất mình thực sự muốn làm cho xong là tìm đôi giày. Mình cần giày cho lần thử váy tiếp theo. Chắc bọn mình sẽ đến xem ở Stuart Weitzman rồi ù đến Barney. Cậu đi với mình được chứ?”

Tôi nhúng một đĩa trứng ốp lết vào nước sốt. “Tất nhiên… nhưng hôm nay mình thực sự phải làm việc rồi,” tôi nói dối.

“Cậu lúc nào cũng làm việc! Mình chẳng hiểu ai mê việc hơn – cậu hay Dex,” cô ấy nói. “Thời gian gần đây anh ấy đang làm một dự án lớn. Chẳng bao giờ anh ấy ở nhà cả.”

Tôi vẫn cụp mắt xuống, tìm nốt miếng khoai tây ngon nhất còn lại trên đĩa, “Thế à?” tôi nói, nghĩ đến những buổi tối mới đây khi Dex và tôi ở lại chỗ làm đến khuya, nói chuyện điện thoại với nhau. “Tệ quá nhỉ?”

“Cậu nói xem. Anh ấy chẳng bao giờ có thời gian giúp mình chuẩn bị cho lễ cưới. Mình bắt đầu thấy bực lắm rồi đấy.”

Sau bữa trưa và nhiều cuộc nói chuyện về đề tài đám cưới thêm nữa, chúng tôi đi bộ đến Madison, rẽ trái, tiến về cửa hiệu Stuart Weitzman. Khi vào, Darcy xuýt xoa khen ngợi cả tá xăng đan, nói với tôi rằng đôi giày được đóng thật hoàn hảo, hợp không chê vào đâu được với đôi chân thon, gót chân nhỏ nhắn của cô ấy. Cuối cùng chúng tôi cũng đến được chỗ bán giày xa tanh cho cô dâu ở phía sau. Cô ấy săm soi từng chiếc một, chọn ra bốn đôi để thử. Tôi quan sát cô ấy xỏ giày đi quanh cửa hàng theo kiểu bước trên sàn diễn thời trang, cuối cùng cô ấy chọn đôi có gót cao nhất. Suýt nữa thì tôi hỏi cô ấy có chắc chắn là đôi giày ấy đi thoải mái không, nhưng lại thôi. Cô ấy càng sớm quyết định thì tôi càng sớm được tha.

Nhưng Darcy còn chưa xong chuyện với tôi. “Đến đây rồi bọn mình sang bên Elizabet Arden xem son môi nhé?” cô ấy hỏi trong khi trả tiền

Tôi miễn cưỡng đồng ý. Chúng tôi đi qua phố 5, trong khi đó tôi phải chịu đựng cô ấy lải nhải về mascara không trôi và chuyện tôi phải nhắc cô ấy mua vài lọ để dùng trong ngày cưới, vì cô ấy không thể ghìm được nước mắt trong lễ cưới đâu.

“Ừ,” tôi nói. “Mình sẽ nhắc cậu.”

Tôi tự nhủ mình hãy coi những nhiệm vụ đó bằng cái nhìn khách quan đi, cứ coi như là một người tổ chức đám cưới không quen biết cô dâu ấy, chứ không phải là người bạn lâu năm nhất, nhưng bất trung nhất, của cô dâu. Dù sao, nếu tôi tận tâm hết sức với Darcy thì mặc cảm giác tội lỗi sẽ vơi đi. Tôi hình dung Darcy phát hiện ra hành vi xấu xa của tôi và sẽ nói, “đúng, tất cả những chuyện đó đều là sự thật. Cậu phát hiện ra rồi. Nhưng xin phép nhắc cho cậu nhớ là TÔI CHƯA BAO GIỜ BỎ NHỮNG NGHĨA VỤ LÀM PHÙ DÂU CHÍNH CỦA MÌNH!”

“Xin hỏi hai chị cần gì ạ?” người phụ nữ đằng sau bàn tính tiền ở hiệu Elizabeth Arden hỏi chúng tôi.

“Vâng. Chúng tôi muốn tìm son hồng. Màu hồng tươi nhưng vẫn dịu và trong sáng dành cho cô dâu ấy,” Darcy nói.

“Và chị là cô dâu?”

“Vâng, đúng vậy.” Darcy khoe một nụ cười giả tạo của dân PR.

Người phụ nữ cười tươi đáp lại và đưa ra những lời gợi ý dứt khoát, nhanh chóng mang ra năm thỏi son, đặt lên bàn tính tiền ngay trước mặt chúng tôi. “Son của chị đây. Đẹp tuyệt.”

Darcy nói với cô ta rằng tôi cũng cần một thỏi hồng tương tự. Tôi là phù dâu chính.

“Hay quá. Hai chị em phải không?” Người phụ nữ mỉm cười. Hàm răng to vuông vức của cô ta khiến tôi nhớ đến những viên kẹo cao su Chiclets.

“Không,” tôi nói.

“Nhưng cô ấy cũng như chị tôi,” Darcy nói một cách đơn giản và chân thành.

Tôi cảm thấy mất hết tinh thần. Tôi hình dung ra mình trong Ricki Lake, chương trình “Bạn Thân Nhất Cướp Mất Chú Rể Của Tôi”. Khán giả la ó trong khi tôi lắp ba lắp bắp thanh minh và xin lỗi. Tôi giải thích rằng mình không cố ý, chỉ là do tôi không thể kiềm chế được. Tôi từng băn khoăn không hiểu làm sao người ta phát hiện ra được những người phạm tội bất trung đáng khinh miệt như thế (đấy là chưa nói đến chuyện làm thế nào họ thuyết phục được những người đó tự thú trên truyền hình quốc gia). Giờ tôi sắp gia nhập vào hội những kẻ ngoài lề xã hội. Brandi có đuôi i phải cạnh tranh gay gắt với tôi rồi.

Chuyện này phải dừng lại thôi. Ngay bây giờ. Ngay giây phút này. Tôi còn chưa ngủ với Dex trong lúc tỉnh táo sáng suốt. Còn chuyện chúng tôi lại hôn nhau ư? Đó chỉ là một nụ hôn thôi mà. Thời khắc thay đổi tất cả sẽ là lúc chọn màu son cô dâu. Ngay bây giờ. Một, hai,ba, bắt đầu!

Rồi tôi lại nghĩ đến mái tóc mềm mại, đôi môi thơm mùi quế của Dexter và những lời anh ấy nói – Thực sự tôi thích tất cả những gì thuộc về em. Tôi vẫn không thể tin nổi Dex lại dành cho tôi tình cảm đó. Và tôi cũng có tình cảm như thế với anh ấy, sự thật đó tôi không thể nào lờ đi được, Có lẽ mọi chuyện đúng ra phải như thế. Những từ như “số phận” và “người tri kỷ” cứ quay cuồng trong đầu tôi, những từ ngữ đó tôi từng coi thường khi còn đôi mươi. Tôi nhận ra điều trớ trêu ấy – chẳng phải bạn càng già đi thì sẽ càng trở nên hoài nghi hơn sao?

“Cậu thích màu này chứ?” Darcy quay sang tôi. Môi dẩu ra.

“Đẹp đấy,” tôi nói.

“Có chóe quá không?”

“Mình nghĩ là không. Đẹp lắm.”

“Mình thì thấy hơi chóe quá. Đừng quên là mình sẽ mặc váy trắng. Trông sẽ khác lắm. Còn còn nhớ Kim Frisby trang điểm trong lễ cưới không, trông cô ta như một con điếm ấy? Mình muốn trông thật nóng bỏng, nhưng cũng thật ngọt ngào. Cậu biết đấy, như thiếu nữ trinh trắng, Nhưng vẫn phải nóng bỏng.”

Tự nhiên, không ngờ được là tôi lại sắp khóc đến nơi – chỉ là tôi không thể chịu nổi cuộc nói chuyện về đám cưới thêm một giây phút nào nữa. “Drace, mình thực sự phải đi làm đây. Thành thật xin lỗi

Môi dưới của cô ấy trề ra. “Đi mà, chỉ một chút xíu nữa thôi. Việc này không có cậu mình không làm được!” Rồi cô ấy nói với người bán hàng. “Tôi không có ý xúc phạm chị đâu.”

Người bán hàng mỉm cười như thể hiểu hết, không sao cả. Cô ta nhận ra điều Darcy đã nói là sự thật và có lẽ đang tự hỏi phù dâu chính kiểu gì mà lại bỏ mặc cô dâu trong giây phút quan trọng thế này.

Tôi hít một hơi dài và nói với cô ấy là tôi ở lại thêm vài phút cũng được. Cô ấy bôi thêm vài thỏi, lau bằng dung dịch tẩy trang giữa các lần thử sắc hồng.

“Cái này thế nào?”

“Đẹp.” Tôi mỉm cười thành thật.

“Đẹp thôi chưa đủ!” cô ấy đốp lại. “Phải hoàn hảo. Trong mình phải thật hoàn hảo!”

Trong lúc quan sát đôi môi mọng màu hồng dâu của cô ấy trề ra, sự hối hận trong tôi đã tan biến hết. Tất cả những gì tôi cảm thấy là nỗi uất ức đến cùng cực.

Tại sao mọi thứ với cậu cứ phải là hoàn hảo? Tại sao tất cả đều đến được tay cậu trong một chiếc hộp hoàn hảo bằng chiếc nơ của Martha Steward? Cậu đã làm gì để xứng đáng có được Dex chứ? Tôi gặp anh ấy trước. Tôi đã giới thiệu anh ấy với cậu. Lẽ ra tôi phải đến với anh ấy. Tại sao hồi đó tôi lại không làm vậy? Ồ, phải rồi, vì tôi nghĩ rằng mình không xứng với anh ấy. Tôi đã lầm. Rõ ràng tôi đã nhìn nhận sai. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ… nhất là với một người có cô bạn như cậu, người bạn tự cho rằng mình có quyền được hưởng điều tốt đẹp nhất trong tất cả mọi thứ, người không lúc nào ngừng việc lấn át, nổi trội hơn bạn, đến nỗi bạn bắt đầu tự đánh giá thấp chính bản thân mình, không dám trông đợi gì nhiều. Đó là lỗi tại cậu, Darcy ạ, cậu đã lấy đi những gì đáng lẽ ngay từ đầu phải thuộc về tôi.

Tôi sốt ruột lắm rồi, chỉ muốn rời khỏi cô ấy mà thôi. Tôi nhìn đồng hồ và thở dài, gần như tin rằng mình thực sự phải đi làm, và rằng Darcy vẫn chẳng quan tâm gì đến cảm giác của người khác hết, y như mọi khi, toàn tận dụng thời gian của tôi thôi. Tôi nghĩ công việc của tôi quanút so với thỏi son để cậu dùng trong một sự kiện mà vài tháng nữa mới đến đấy!

“Xin lỗi Darce – đâu phải lỗi tại mình khi mình phải đi làm.”

“Bỏ đi.”

“Đó không phải lỗi tại mình.” Tôi nhắc lại.

Không phải tại tôi.

Tình cảm dành cho Dex đâu phải lỗi tại tôi.

Và tình cảm anh ấy dành cho tôi – tôi biết đó là tình cảm thật sự – cũng không phải lỗi của anh ấy.

Trước khi tôi thoát được, Darcy dùng di động gọi điện cho Claire. Cậu thử đồ trang điểm của Bobbi Brown chưa? Tôi có thể nghe thấy tiếng Claire hỏi, rồi sau đó nói một cách đầy hiểu biết theo tạp chí Bride rằng hãng đó có dòng trang điểm dành cho cô dâu rất đẹp và son nhiều chất dưỡng ẩm nhưng không quá bóng.

“Bây giờ cậu đến gặp mình được không?” Darcy nài nỉ qua điện thoại. Khả năng ra lệnh cho người khác của cô ấy thật vô đối.

Cô ấy ngắt máy và bảo rằng tôi đi được rồi. Claire sẽ đến thẳng đây luôn. Cô ấy xua tay về phía tôi; tôi bị đuổi.

“Tạm biệt,” tôi nói. “Mình nói chuyện với cậu sau nhé?”

“Ừ. Sao cũng được. Chào.”

Khi tôi quay lưng đi, cô ấy tung ra lời đe dọa sau cùng. “Nếu cậu không cẩn thận, mình sẽ giáng cậu xuống làm phù dâu thường, đôn Claire lên vị trí phù dâu chính.”

Chị em mà thế đấy.

Đi khuất nơi đó rồi, tôi gọi vào di động của Dexter ngay lập tức. Việc đó thật hèn hạ, gọi điện trong khi Darcy đang đi mua đồ cho đám cưới, nhưng tôi đang tức đến xì khói ra đây. Cô ấy đáng bị như thế vì tội hay đòi hỏi, độc đoán, ích kỉ, chỉ biết

“Anh đang ở đâu đấy?” tôi hỏi Dex sau khi chúng tôi chào nhau.

“Ở nhà.”

“Ồ.”

“Thế còn em? Anh tưởng em đang đi mua đồ?”

“Lúc trước thôi. Nhưng em bảo phải đi làm.”

Tôi nhận thấy cả hai chúng tôi đều đang nhắc đến chuyện có liên quan đến Darcy.

“Ừm, em phải làm việc thật à?” anh ấy ngần ngừ hỏi.

“Không hẳn.”

“Tốt. Anh cũng thế. Anh gặp em được không?”

“Hai mươi phút nữa em sẽ về đến nhà.”

Dex đến trước cả khi tôi về, anh đấy đang đợi tôi ở sảnh, chuyện trò với José về đội bóng chày Mets. Nhìn thấy anh ấy tôi vui biết bao, nhẹ cả người vì tránh xa được Darcy. Tôi mỉm cười và cất lời chào. Tự hỏi chẳng biết José có nhận ra Dex từ những lần trước anh ấy đến cùng Darcy không. Hy vọng là không. Tôi không chỉ muốn có được sự ủng hộ của bố mẹ mình mà thậm chí còn muốn cả người gác cửa cũng đồng tình.

Dex và tôi đi thang máy rồi bước trên hành lang dẫn đến căn hộ của tôi. Tôi hồi hộp chờ đợi điều sắp tới, háo hức đón nhận những cái vuốt ve của anh ấy. Chúng tôi ngồi trên sofa. Anh ấy nắm lấy tay tôi và chúng tôi bắt đầu hôn thật gấp gáp đến nỗi có cảm giác như đang ngoại tình vậy. Đó là một từ thật trầm trọng – đáng sợ. Nó phá hỏng mọi hình ảnh về trường Chủ Nhật 1 và Mười Điều Răn Của Chúa. Nhưng không phải ngoại tình. Đâu có ai kết hôn. Chưa kết hôn. Tôi rũ bỏ tất cả những điều đó khỏi tâm trí khi hôn Dex. Lúc này đâu sẽ không còn cảm giác tội lỗi nào nữa.

Đột nhiên, việc ngồi trên sofa dường như thật kỳ cục. Giường của tôi sẽ thoải mái hơn nhiều. Chỉ vì chúng tôi ngồi trên giường không nhất thiết phải là sẽ có chuyện gì khác xảy ra. Đó chỉ là cách nhìn nhận của thanh niên thôi. Còn tôi là một người phụ nữ trưởng thành có kinh nghiệm sống (dù ít ỏi), và tôi có thể tự kiềm chế bản thân trên chính chiếc giường của mình chứ. Tối đứng dậy, dẫn anh ấy đến phía bên kia phòng. Anh ấy đi theo, vẫn nắm tay tôi. Chúng tôi ngồi xuống chân giường. Dex bỏ đôi giày lười ra. Anh ấy không đi tất. Anh động đậy hai ngón chân cái rồi xoa chân vào nhau. Anh ấy có lòng bàn chân cong cong rất đẹp và hai mắt cá nhỏ nhắn.

“Lại đây nào,” anh ấy gọi, kéo tôi lại gần, cả hai tiến về phía mấy cái gối. Dex thật mạnh mẽ, làn da anh ấy thật ấm áp. Cả hai giờ đều nằm nghiêng, hai cơ thể áp vào nhai. Anh ấy hôn tôi thêm nữa, và chúng tôi đổ nhào về phía anh ấy nằm. Đột ngột anh ấy ngừng hôn, hắng giọng rồi nói, “Thật lạ, ở bên em như thế này. Nhưng cảm giác cũng thật tự nhiên, Có lẽ là do chúng ta làm bạn với nhau từ lâu.”

Tôi nói tôi hiểu hết ý anh ấy muốn nói gì. Tôi nghĩ lại hồi học ở trường luật. Những ngày đó chúng tôi không phải bạn thân nhưng cũng đủ gần gũi để biết được rất nhiều điều về nhau, những chuyện vẫn thường xảy ra dù bạn có tập trung vào các từ như “bất cẩn gây tai nạn” hay các cách để tuyên bố hủy bỏ một hợp đồng. Tâm trí tôi thu thập lại tất cả những gì tôi biết được về Dex vào những ngày trước khi là người theo Công giáo. Hồi trung học anh chơi bóng rổ và chị gái tên là Tessa, học ở Cornell và giờ dạy ngữ văn tại một trường cấp ba ở Buffalo. Bố mẹ anh ly hôn khi anh còn rất nhỏ. Bố anh đã tái hôn. Mẹ vượt qua được căn bệnh ung thư vú.

Và rồi cả những chuyện tôi biết được qua Darcy, những chi tiết về cuộc sống riêng của anh ấy mà dạo gần đây tôi thấy mình nhớ lại tất cả và nghĩ đến chúng thật nhiều. Ví dụ như chuyện Dex hay cáu bẳn vào buổi sáng. Tối nào trước khi đi ngủ anh ấy cũng chống đẩy ít nhất là năm mươi lần, chẳng bao giờ để bát đĩa bẩn lại trên bàn. Chuyện anh ấy đã suy sụp khi ông mất, đó là lần duy nhất cô ấy thấy Dex khóc. Trước Darcy anh ấy từng có quan hệ nghiêm túc với hai bạn gái, một người tên Suzanne Cohen, là một nhà phân tích nghiên cứu ở công ty Goldman Sachs, cô ta bỏ anh ấy, khiến anh ấy tan nát cõi lòng.

Khi gộp tất cả lại, tôi biết cũng nhiều. Nhưng tôi còn muốn hơn nữa. “Kể cho em nghe tất cả mọi điều về anh đi.” Tôi nói cứ như thiếu nữ mười tám tuổi vậy.

Dex vuốt ve khuôn mặt ngón tay kéo một đường dọc theo sống mũi tôi, quanh miệng tôi, dừng lại ở cằm. “Em kể trước. Em mới là người đầy những bí ẩn.”

Tôi bật cười. “Tất nhiên là không,” tôi đáp, thầm nghĩ anh ấy nhầm tưởng ngượng ngùng với bí ẩn rồi.

“Đúng thế. Ở trường luật em kín tiếng lắm. Và trầm tính nữa, không muốn hẹn hò với ai cả – dù lắm chàng theo đuổi… Anh chẳng biết được nhiều điều về em.”

Tôi lại cười. “Anh bảo thế là sao? Ở trường luật em chẳng kể với anh bao nhiêu rồi còn gì.”

“Ví dụ?”

Tôi kể ra vài chi tiết cá nhân.

“Anh không nói đến những chuyện kiểu đó,” anh ấy nói. “Ý anh là những chuyện quan trọng ấy. Em cảm nhận về mọi thứ ra sao.”

“Em ghét Zigman,” tôi nói một cách yếu ớt.

“Anh biết. Nỗi sợ của em đúng là hết chỗ nói. Rồi khi cuối cùng ông ta gọi đến em, em làm tốt đấy chứ.”

“Không đâu,” tôi nói, nhớ lại mình đã va vấp thế nào trong suốt một tràng dài dằng dặc những câu hỏi đến là khổ.

“Có đấy. Chỉ là em không nghĩ mình làm được thôi. Em không nhìn nhận bản thân đúng như con người thật của em.”

Tôi rời mắt đi chỗ khác, nhìn chăm chăm vào một đốm mực trên tấm vải phủ giường.

Anh nói tiếp. “Em tự thấy mình tầm thường, chẳng có gì đặc biệt. Nhưng ở em không có điều gì là tầm thường hết, Rachel ạ.”

Tôi không thể nhìn anh. Mặt tôi đang nóng bừng bừng.

“Và anh biết khi ngượng em hay đỏ mặt.” Anh mỉm cười.

“Không đúng!” ôi lấy một tay che mặt và đảo tròn mắt.

“Có đấy. Em đáng yêu lắm. Tuy nhiên em lại không biết điều đó. Đó là điểm đáng yêu nhất.”

Không một ai, thậm chí ngay cả mẹ tôi, nói rằng tôi đáng yêu cả.

“Và em cực kỳ xinh đẹp, theo kiểu tự nhiên nhất, tươi tắn nhất. Trông em giống như một trong mấy cô gái Ivory. Còn nhớ những tấm biển quảng cáo đó không?… Có lẽ em còn quá trẻ ấy chứ. Giống một cô người mẫu ở J.Crew. Tất cả đều thật tự nhiên.”

Tôi bảo anh ngừng lại đi. Dù tôi rất thích những gì anh vừa mới nói với mình.

“Đó là sự thật.”

Tôi muốn tin anh lắm.

Anh hôn lên cổ tôi, bàn tay trái đặt trên hông tôi.

“Dex.”

“Ừmmmm?”

“Ai bảo ở trường luật em không muốn hẹn hò?”

“Em không hẹn hò, chẳng phải thế sao? Em đến đó để học chứ không phải yêu đương. Điều đó rõ quá còn gì.”

“Em có đi chơi với Nate đấy chứ.”

“Đến năm cuối cùng mới thế.”

“Thì lúc đó anh ta mới mời em.”

“Anh chàng dũng cảm.”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên.

“Suýt nữa thì anh mời em đi chơi rồi, em biết chứ?”

Tôi bật cười khi nghe

“Đúng thế đấy,” anh nói, có vẻ hơi bị tổn thương chút xíu.

Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ,

“Em còn nhớ lần chúng ta ôn thi cuối kỳ môn Luật bồi thường không?”

Tôi hình dung ra ngón tay cái của anh trên mặt mình, lau đi giọt nước mắt của tôi. Vậy là điều đó có một ý nghĩa nhất định.

“Em hiểu rõ những gì anh đang nói, phải không?”

Mặt tôi nóng bừng khi tôi gật đầu. “Em nghĩ vậy. Có, em hiểu.”

“Rồi lúc anh đề nghị cùng em đi bộ về, em lại từ chối. Hạ gục anh luôn.”

“Em có hạ anh đâu!”

“Em chỉ toàn nói chuyện học hành.”

“Không phải. Chỉ là lúc đó em không nghĩ…” Giọng tôi nhỏ dần.

“Ừ, sau đó em giới thiệu anh với Darcy. Thế là anh hiểu em không hề thích anh.”

“Em chỉ không nghĩ là… Em không biết anh lại nhìn nhận về em như thế.”

“Anh thích được ở bên cạnh em,” Dex nói. “Đến giờ vẫn vậy.” Anh nhìn tôi chăm chăm không chớp mắt.

Tôi bảo mình chưa từng gặp ai ít chớp mắt hơn anh. Dex cười, nói mình chưa bao giờ thua trong cuộc thi nhìn lâu không chớp. Tôi thách anh, bắt chước mở to mắt ra. Tôi nhận ra tròng mắt bên trái của anh có một vệt đen, giống như tàn nhang trên mắt vậy.

Vài giây sau, tôi chớp mắt. Anh cười một cái thật nhanh, nụ cười của người thắng cuộc, rồi hôn tôi thêm nữa. Anh thay đổi tốc độ, sức ép, và cả những lần chạm lưỡi, đó là những điểm tuyệt vời nhất của nụ hôn mà rất hay bị bỏ qua một khi mối quan hệ đã trở nên gắn bó lâu dà với Dex sẽ chẳng bao giờ trở nên nhàm chán. Anh sẽ không bao giờ ngừng hôn tôi như thế này.

“Kể cho em nghe về Suzanne đi,” tôi nói khi chúng tôi cuối cùng cũng tách ra. “Và cả cô bạn gái hồi trung học của anh nữa.”

Ai cũng biết là không nên nhắc lại chuyện với người xưa trong khi đang hẹn hò yêu đương. Dù có khao khát muốn biết ngay từ đầu đi nữa, nhưng có những điều trong trò chơi hẹn hò mãi về sau này bạn mới nên nhắc đến. Không cần phải là người thích quy định này nọ như Claire thì mới hiểu được. Hẹn hò với một ai đó đều là một sự khởi đầu mới mẻ cho cả hai. Đem những mối quan hệ trong quá khứ – và nói đúng ra thì là những mối quan hệ tan vỡ – ra để xào xáo lại, làm thế chẳng được gì. Nhưng nếu đem so với một thực tế là anh đã đính hôn thì chuyện người xưa cũng không phải là một chủ đề tệ hại. Ở đây, trong căn phòng của tôi, không cần bày vẽ này nọ. Những quy định đó không áp dụng được. Có lẽ đó là lợi điểm suy nhất trong chuyện của chúng tôi.

“Anh có yêu họ không?” Vì lý do nào đó, tôi lại muốn biết.

Anh ngả người nằm ngửa và nhìn chăm chăm lên trần nhà, tập trung suy nghĩ. Tôi thích anh suy nghĩ về những câu hỏi tôi đưa ra, giống như anh vẫn làm vào các kỳ thi ở trường luật. Tôi còn nhớ anh nhìn chằm chằm vào khoảng không trong bốn mươi lăm phút đầu tiên của bài thi. Không viết một chữ chừng nào chưa suy nghĩ thấu đáo câu trả lời.

Anh hắng giọng. “Alice thì không. Nhưng Suzanne thì có.”

Chẳng trách Suzanne lúc nào cũng khiến Darcy khó chịu đến thế. Cô ấy muốn mình là người duy nhất anh từng yêu. Tôi nhớ cô đã hạ gục Blaine hồi trong học như thế nào. “Anh không yêu Cassandra, đúng không? Đúng không?” Cho đến lúc cuối cùng anh ta cũng nói “đúng”. Chỉ yêu mình em thôi, Darcy.”

“Sao với Alice lại không?” tôi hỏi. Tôi muốn nghe về người anh không yêu trước tiên.

“Anh không biết. Cô ấy ngọt ngào đáng yêu. Rất đáng yêu. Anh chẳng hiểu sao mình không yêu cô ấy. Đó là một thứ ra không thể nào thực sự điều khiển được.”

Dex nói đúng. Điều đó không liên quan gì đến chuyện người kia vốn dĩ có xứng đáng hay không, hay tất cả phẩm chất đẹp của họ. Nó là thứ bạn không thể ép bản thân mình cảm nhận được hay là không, dù bao năm qua tôi làm điều đó khá tốt. Cứ xem Joey thì biết. Tôi hẹn hò với cậu ta hai năm mà chẳng bao giờ có nổi một phần nhỏ xíu của những cảm xúc trong tôi lúc này đây.

“Dĩ nhiên đó chỉ là hồi trung học thôi,” anh nói tiếp. “Từng ấy tuổi thì làm sao mà nghiêm túc chín chắn được?”

Tôi gật đầu, nghĩ đến anh chàng Bradon bé bỏng dễ thương. Rồi tôi hỏi Dex về Suzanne. “Thế anh yêu cô ấy chứ?”

“Ừ. Nhưng chuyện đó về lâu về dài cũng không đi đến đâu cả. Cô ấy là người Do Thái và kỳ vọng ở anh quá nhiều. Cô ấy muốn anh đổi tôn giáo, nuôi dạy những đứa con mang dòng máu Do Thái, tất tần tật. Có lẽ đối với anh như thế cũng được thôi… anh không sùng đạo cho lắm… nhưng anh không thích việc cô ấy biến nó thành quy định rạch ròi. Anh thấy rồi cả đời cô ấy sẽ nạt nộ anh. Giống như mẹ cô ấy đã làm với bố cô ấy thôi. Vả lại, bọn anh còn quá trẻ, chưa thể hứa hẹn gì … Nhưng lúc cô ấy bỏ đi, anh vẫn cảm thấy mình như chết rồi.”

“Giờ cô ấy kết hôn chưa?”

“Thật buồn cười là em lại hỏi câu đó. Thực sự thì anh mới nghe một người bạn của cả hai nói rằng cô ấy đính hôn rồi. Khoảng một tháng sau khi…” Anh ngừng nói, có vẻ không thoải mái.

“Sau khi anh cũng vậy?”

“Ừ,” anh nói khẽ. Anh kéo tôi lại gần hôn tôi thật mạnh mẽ, xóa hết ý nghĩ về Darcy. Chúng tôi cởi bỏ áo quần và chui vào dưới chăn.

“Em lạnh kìa,” anh nói.

“Lúc nào bất an em cũng lạnh.”

“Em bất an điều gì? Đừng như vậy.”

“Dex,” tôi áp vào cổ anh, nói.

“Gì vậy, Rach?”

“Không có gì.�

Thân thể anh bao bọc lấy tôi. Tôi không còn thấy lạnh nữa.

Chúng tôi hôn nhau thật lâu, vuốt ve khắp mọi nơi,

Tôi không biết giờ là lúc nào, nhưng ngoài trời càng lúc càng tối dần.

Tôi suýt ngăn anh lại, vì những lý do quá dễ hiểu. Nhưng cũng vì tôi đang nghĩ chúng tôi nên chờ đợi cho đến khi được ở bên nhau một đêm. Nhưng điều đó có lẽ chẳng bao giờ đến. Và cũng có thể tôi sẽ không bao giờ được tắm cùng với anh, nhìn anh cạo râu vào buổi sáng, hay đọc tờ Times số ra ngày Chủ nhật bên tách cà phê, để thời gian cứ thế trôi đi. Chúng tôi sẽ không bao giờ được nắm tay nhau trong Công viên Trung tâm, cuộn tròn trong chăn trên bãi cỏ Sheep Meadow. Nhưng giờ tôi có thể có anh. Không ai ngăn được chúng tôi tận hưởng giây phút này.

Tôi chỉ nhìn thấy một chút xíu của Dexter khi chúng tôi chuyển động cùng với nhau – thấy phần tóc mai lốm đốm bạc, bờ vai vững chãi, bên tai cong cong. Đầu ngón tay tôi lướt nhẹ qua chỗ xương đòn của anh, rồi sau đó bám chặt hơn.

— —— —— —— ——-

1 Lớp học mà nhà thờ thường mở vào Chủ nhật để dạy giáo lý và chữ nghĩa cho trẻ em.

Bình luận
Ads Footer