NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Hãy Hôn Em Nếu Anh Có Thể

Chương 12

Tác giả: Carly Phillips
Ads Top

Với trang web Hot Zone đã được quyết định và việc thực hiện nằm trong đôi tay thành thạo của Claudia, thì Lexie dành ngày thứ Bảy hiệu quả để làm việc trên trang web của Coop. Anh dành cả ngày để lần lượt làm nhiệm vụ. Mặc dù cô làm việc bên ngoài phòng của bà nhưng bà Charlotte không có ở nhà. Bà đã ngủ khi Lexie về nhà đêm qua và đã đi trước khi Lexie thức dậy.

Lexie đánh giá cao sự trì hoãn bởi vì cô vẫn chưa nghĩ ra cách đối phó với phát hiện của cô. Bất kể cô đã cố gắng bao nhiêu cách để xoay chuyển mọi việc thì cô vẫn luôn quay lại một kết luận giống nhau. Bà cô và bà Sylvia đã đánh cắp đồ trang sức từ bộ sưu tập của gia đình Lancaster. Lexie xoa xoa thái dương của mình với một nỗ lực không ngừng ngăn không cho chứng đau đầu dai dẳng nặng hơn. Cú sốc và nỗi đau không quá trầm trọng khi cô chúi đầu vào công việc thiết kế, nhưng mỗi lần cô nghỉ ngơi thì kí ức về việc phát hiện ra sự thật lại ùa về. Người phụ nữ mà cô yêu mến, tôn sùng và kính trọng lại là một kẻ trộm.

Làm thế quái nào mà chuyện đó lại xảy ra cơ chứ?

Và sự phát hiện đó nói gì về bản thân Lexie đây? Cô đã luôn luôn tìm thấy niềm an ủi trong cái thực tế là mặc dù cô không thích những người còn lại trong gia đình cô, nhưng cô có thể tin tưởng vào một ý nghĩ có thể an ủi cô là cô yêu quỷ bà của mình – một tuýp người có tính cách phóng khoáng, vui vẻ, chấp nhận cuộc sống như nó vốn có. Nhưng không phải là một tên trộm.

Chuông cửa reo lên và Lexie nhảy lên để trả lời nó. Cô ngạc nhiên khi thấy Coop đứng ngoài cửa, trông vẫn quyến rũ như trước trong chiếc quần jean mài và một chiếc áo phông đơn giản. Cơ bắp của anh bó lại bên dưới lớp vải và màu xanh thẫm làm nổi bật đôi mắt tuyệt đẹp của anh.

Cô ước rằng anh không luôn luôn ảnh hưởng sâu sắc đến cô như thế. Một sức ảnh hưởng mà khiến cô khao khát muốn túm lấy tay anh và lôi anh lên giường. Hoặc là trên quầy bếp, hay bất cứ chỗ nào gần nhất. Giá như cô biết bà cô sẽ ra ngoài cả ngày thì có lẽ cô thực sự sẽ làm điều đó, nhưng cô lại không biết được là khi nào bà Charlotte sẽ về.

Chẳng thể có tình yêu vào buổi chiều, cô nghĩ một cách châm biếm. “Anh làm gì ở đây vào lúc sớm như thế này?” cô hỏi anh, giọng cô nghe không hào hứng lắm so với những hoócmôn cuồng nhiệt và những suy nghĩ đầy ham muốn của cô. “Em đã không mong đợi anh đến trước sáu giờ đấy.” Thời gian mà anh có nhiệm vụ đi đón cô đến tham dự bữa tối tra tấn ở nhà cha mẹ cô.

“Anh đã viết xong câu chuyện của mình sớm và anh đã nghĩ rằng có lẽ em cần dừng suy nghĩ của mình lại và nghỉ ngơi.” Anh dùng ngón tay vỗ nhẹ vào thái dương của cô.

Cô cười toe toét, cảm thấy hài lòng một cách kì lạ khi anh hiểu cô rõ như vậy.

“Anh đã nghĩ đúng rồi đấy. Dù vậy em đã làm việc rất hiệu quả trên trang web của anh.”

“Anh có thể vào nhà để em có thể chỉ cho anh xem được không?” Anh vẫn đứng ngoài hành lang.

“Chắc chắn rồi. Em xin lỗi.” Cô lắc đầu, xấu hổ. “Em thực sự bị phân tâm. Nào anh vào đi.” Cô vẫy anh vào. “Nhưng anh vẫn chưa thể nhìn thấy những bản thiết kế đâu. Em muốn làm anh bất ngờ với tài năng xuất sắc của em.”

Anh cười, tiếng cười đó chẳng thể làm dịu đi ý thức tình dục mà cô đang cảm nhận. “Đã bao giờ anh nói rằng anh yêu cái tính khiêm nhường của em nhiều như thế nào chưa nhỉ?” anh hỏi.

Cô nghiêng đầu sang một bên, và nhìn thẳng vào mắt anh. “Khi anh giỏi về một việc gì đó thì anh không nên giấu giếm nó,” cô nói một cách thẳng thắn, hi vọng anh sẽ hiểu được là cô không chỉ đang nói về riêng bản thân mình.

Anh công nhận. “Hay lắm.” Ít nhất quan điểm của cô cũng không trôi qua tâm trí anh, mặc dù anh quyết định không đi sâu vào cuộc trò chuyện đó nữa. “Vậy chiều nay em muốn đi đâu? Anh muốn đưa em đi ra khỏi căn hộ này, hôm nay là một ngày đẹp trời và đây đúng là một tội lỗi.” Anh chỉ màn cửa cuốn đã được kéo chặt bởi bà cô.

“Em đồng ý.” Cô muốn được nhìn thấy một chút ánh nắng mặt trời.

Cô có một ý tưởng về nơi họ có thể đi, nhưng cô cắn bên trong má, cân nhắc xem cô có muốn chia sẻ nơi đặc biệt của mình với anh hay không. Cô lo lắng rằng khi cô làm như vậy thì nó sẽ không bao giờ là của riêng cô nữa. Rằng cô sẽ luôn liên tưởng nó với anh, ngay cả sau khi anh đi khỏi cuộc đời cô.

Suy nghĩ đó làm cho cổ họng cô rõ ràng nghẹn lại, sự lo sợ khiến cho cô gần như không thể nói nên lời. Cô nên sợ hãi với sự sâu sắc mà cô đang ngày càng cảm nhận đối với người đàn ông này, nhưng cô lại không thể ngăn những lời nói đó buột ra khỏi miệng cô. “Để em lấy túi xách và em sẽ làm anh ngạc nhiên.”

“Anh rất thích những điều bất ngờ.” Một nụ cười hài lòng và quyến rũ nở trên môi anh. “Em dẫn đường đi.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, Lexie nghĩ thầm. Nơi đặc biệt của cô sẽ không bao giờ như trước nữa.

Coop ngắm nhìn Lexie khi cô bước lên gờ tường nhỏ và áp sát trán cô vào cửa sổ trên tầng cao nhất của Tòa nhà Empire State. Anh đã đến đây khi anh còn nhỏ và lần nữa khi tường thuật một hoặc hai bản tin, nhưng không phải là một địa điểm du lịch mà bình thường anh sẽ lựa chọn đi đến để thư giãn, xếp hàng để vào, chờ đợi, đám đông trong thang máy… Chắc chắn không dành cho anh.

Nhưng một điều lạ đã xảy ra khi họ đến tầng mà Lexie chọn lựa. Cô dẫn anh đến chỗ những cái cửa sổ và khi họ đứng bên nhau, nhìn ra ngoài những hình ảnh phản chiếu trên nền trời tuyệt đẹp, tất cả sự ồn ào, sự lộn xộn, mọi người xung quanh anh dường như đều biến mát. Anh có thể hiểu vì sao cô lại đến đây khi cô cần ở một mình.

“Bước lên với em.” Cô khuyến khích anh dựa vào cửa sổ với cô.

“Anh không dám chắc là anh muốn cảm nhận cái cảm giác không trọng lượng đó đâu,” anh lẩm bẩm.

“Anh sợ à?” cô hỏi.

Với một tiếng rên rỉ đầy cam chịu, anh giẫm chân lên gờ tường, những ngón chân của anh chạm vào tấm kính dày.

Như thể cảm nhận được sự miễn cưỡng của anh, Lexie với tay ra và nắm chặt tay anh trong tay cô. “Bây giờ anh hãy nhìn ra ngoài đi,” cô nói, và thật nhẹ nhàng, những ngón tay cô nắm tay anh chặt hơn. Anh để cho bản thân mình tin tưởng và làm như cô nói, ngắm nhìn phong cảnh thật khó tin từ một cách nhìn mới mẻ và rõ ràng. Anh cảm thấy như thể anh đang bay trên thành phố, và rơi tự do mà không cần một cái lưới an toàn. Và anh thích điều này.

Anh nghiêng đầu và liếc sang, ngắm nhìn nét mặt nhìn nghiêng đầy thanh thản của Lexie – đây là nét mặt thanh thản nhất mà anh từng nhìn thấy và anh cảm nhận rằng anh đang nhận được một ý niệm lờ mờ về trái tim và tâm hồn cô. Và không hiểu sao anh biết rằng cô khó mà chia sẻ phần cơ thể này của cô với những người khác. Nó thể hiện một sự tin tưởng rất lớn – và điều đó vừa làm anh hài lòng vừa khiến anh lo sợ.

“Em không thích việc chúng ta phải rời khỏi đây,” cô thì thầm.

Anh siết chặt tay cô. “Anh hiểu, nhưng chúng ta vẫn còn thời gian mà.” Nhưng thậm chí khi anh nói, anh cũng nhận rằng thời gian ở bên cô không phải là điều mà anh có thể chắc chắn được.

Lexie ngồi ghế sau xe của Coop, nhường ghế trước cho bà cô. Bà Charlotte nói chuyện với Coop không ngớt, để để Lexie một mình với những suy nghĩ của cô.

Cô đến gần nhà của gia đình cô với một nỗi bất an. Bình thường cô gặp cha mẹ cô ở một nhà hàng và đi ngay sau bữa tối cho nên cô không phải kéo dài sự khó chịu hay phải kiếm cớ để đi. Tối nay thì khác và không chỉ bởi vì Coop có mặt ở đó để chứng kiến sự bất thường.

Khi họ bước về phía con đường nhỏ trước cửa nhà, bà Charlotte dẫn đường, bấm chuông cửa và đi vào như thể bà là chủ nơi này vậy. “Xin chào! Chúng ta đến rồi đây!”

Lexie ném sang Coop một cái nhìn thích thú.

Anh đẩy nhẹ tay anh vào trong tay cô, lòng bàn tay ấm áp và rắn chắc áp sát vào của anh da cô.

Những tiếng bước chân vang lên từ phòng bếp và cha cô sải bước đến lối vào được lát bằng đá cẩm thạch. Tất nhiên ông mặc com-lê và đeo vạt, khiến Lexie cảm thấy lạc lõng trong chiếc váy bô-hê-miêng mùa hè của mình. Không phải là cô cần quần áo cho việc đó. Đáng ngạc nhiên là sự có mặt của Coop, trong chiếc quần kaki thô và chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, lại khiến cho Lexie cảm thấy thấy thoải mái, tự tin hơn một chút.

“Mọi người đến đúng giờ đấy!” cha cô lưu ý, như là một lời chào hỏi.

“Coop đã lái xe đưa chúng ta đến đây và cậu ấy rất đúng giờ,” bà Charlotte nói một cách tự hào, như thể bà có việc gì đó để làm với thực tế đó. “Sam Cooper, đây là con trai ta, Cary.”

“Rất vui được gặp bác Cary,” Coop giơ tay ra, trong khi Lexie chờ đợi hậu quả. “Tên bác là Grant.” Cha cô nhìn mẹ mình trừng trừng một cách khó chịu, trái ngược hoàn toàn với đôi má ửng đỏ vì ngượng ngùng của ông.

“Cháu đừng nghe nó,” bà Charlotte nói. “Tên cúng cơm của nó là Cary Grant Davis.”

“Tên pháp lý của con đã là Grant kể từ khi con 18 tuổi,” ông nhắc nhở mẹ.

Cuộc tranh cãi này là bình thường và được mong đợi, cũng như thật là hài hước, và Lexie phải cố nén cười.

“Rất vui thưa ngài Davis,” Coop nói một cách lịch thiệp, bằng cách nào đó vẫn giữ được vẻ mặt chân thành.

Cha của Lexie bắt tay Coop. “Grant sẽ hay hơn.”

Bà Charlotte khịt khịt mũi. “Hay cái con khỉ ấy! Cha của con và ta đã đặt tên cho con phỏng theo Cary Grant trong bộ phim It Takes a Thief.” Đôi mắt bà Charlotte bắt đầu mơ màng.

Ông Grant đảo mắt.

Nhưng Lexie thì không còn thấy thích thú gì với sự việc phụ đó nữa.

Với việc gợi nhớ lại bộ phim yêu thích của bà cô, Lexie trở nên chắc chắn hơn nữa về vai trò của bà Charlotte trong vụ trộm cách đây nhiều năm. Cô chỉ không thể hiểu được vì sao bà cô lại làm một chuyện như vậy. Lexie vẫn chưa quyết định được cách đối phó với điều mà cô đã biết đó.

Cô tự hỏi không biết Coop có nhận ra việc bà đã nhắc đến bộ phim đó hay không, nhưng anh vẫn tập trung vào cha của Lexie.

“Vào phòng khách đi nào,” ông Grant nói và họ đi theo ông vào một nơi được trang trí nội thất một cách trang trọng, bao gồm một chiếc đàn piano cánh – chỉ để trưng bày – và một quầy rượu có bồn rửa nằm ở góc phòng.

Mẹ của Lexie, bà Caroline, đang chờ họ, ăn mặc cũng thích hợp như chồng của bà trong một chiếc váy màu đen đơn giản và đeo một chuỗi ngọc trai. “Tôi rất vui khi mọi người đều có thể có mặt ở đây!”

Cha anh giới thiệu bà với Coop, trong khi Lexie hôn lên một bên má mát lạnh của bà.

“Tôi làm cái gì cho mọi người uống nhé?” Ông Grant hỏi.

Lexie sẽ thích một cái gì đó nhiều cồn, nhưng bất cứ cái gì cô chọn cũng sẽ gặp phản đối, cho nên tốt hơn hết là giữ cho mình tỉnh táo và cảnh giác. “Không cần làm gì cho con đâu, cám ơn cha.”

Coop lắc đầu. “Cháu cũng không cần, cám ơn bác.” Rõ ràng là anh đang làm theo cô.

“Anh uống gì đó đi,” Lexie thúc giục.

“Ta đang có một chai martini. Ta sẽ pha cho cháu một ly,” ông Grant nói trước khi Coop có thể trả lời.

“Con biết đấy, hôm trước ta đã đọc một bài báo thú vị trên mạng,” bà Charlotte nói. “Nó nói rằng các trung tâm cai nghiện đang nhận thấy rằng con số những người chủ ngân hàng được nhận vào trung tâm vì nghiện rượu đã tăng lên.” Ánh mắt khiếm nhã của bà nhìn chằm chằm về phía con trai mình.

“Mẹ!” Bà Caroline nói, cảm thấy sốc.

Mặt cha Lexie chuyển sang một màu đỏ thẫm hơn, nhưng ông không nói gì cả, trong khi Coop nhìn thẳng vào mắt của Lexie, mắt anh mở to.

Cô chỉ nhún vai. Nếu đến bây giờ anh vẫn chưa quen với bà của cô thì sau buổi tối nay anh sẽ quen thôi.

“Tất cả chúng ta ngồi đi nào,” bà Caroline gợi ý. “Lexie, mẹ, đến đây nào, và chúng ta sẽ cùng trò chuyện.”

Lexie và Coop ngồi cạnh nhau trên đi văng. Bà Charlotte chiếm mất cái ghế ưa thích của ông Grant, ngồi ở đó bà có thể nhìn thấy mọi người trong phòng. Sau khi pha chế đồ uống xong, cha của Lexie tham gia cùng họ, và ngồi cạnh vợ ông trên một chiếc ghế yêu thích đối diện với chiếc ghế sôfa.

Chiếc đồng hồ treo tường cũ kĩ mà vẫn thường đánh thức Lexie dậy khi cô còn nhỏ kêu tích tắc ầm ĩ trong căn phòng yên tĩnh. Lexie đung đưa chân cô ra phía trước rồi về phía sau cho tới khi Coop đặt tay anh lên đầu gối của cô, làm bớt đi hành động lo lắng đó.

“Chị Margaret và anh Stan đâu ạ?” Lexie hỏi về chị gái và chồng của chị cô.

“Chị con có một cuộc họp khẩn cấp với ngài thống đốc bang,” bà Caroline trả lời một cách tự hào.

Cha của Lexie gật đầu, tươi cười. “Nó là một người cố vấn đáng tin cậy của ông ấy.”

“Ta hi vọng con bé chỉ là như thế. Nhiều người phụ nữ thành đạt đã được biết đến là sử dụng mọi thủ đoạn để có được vị trí cao.” Bà Charlotte liếc xuống ly rượu trống trơn của mình. “Ta sẽ uống một ly nữa, làm ơn đi.” Bà giơ cánh tay về phía người con dâu của mình.

“Mẹ uống đủ rồi đấy ạ,” bà Caroline và ông Grant cùng lên tiếng.

“Thật là những kẻ phá đám.”

“Nào Coop,” cha của cô nói, lờ đi cơn bùng nổ của mẹ ông. “Nói cho bác nghe về bản thân cháu đi.”

Coop ngả người về phía trước trong chiếc ghế. “Cháu là phóng viên tuần tra tội phạm làm việc cho tờ báo Daily Post ạ.”

“Rất ấn tượng,” ông Grant nói, một sự chấp thuận thấy rõ trong giọng nói của ông.

Lexie rất ngưỡng mộ sự thoải mái của Coop trong vị trí của anh, ngay cả khi đang gặp mặt cha mẹ cô, những người đang nhìn anh với vẻ vừa tò mò vừa ngạc nhiên thích thú. Cô đọc được một cách rõ ràng biểu hiện trên gương mặt họ. Làm thế nào mà một người đàn ông tốt như thế này lại có thể ở bên cạnh đứa con gái lông bông của họ nhỉ?

“Lexie kể với cháu rằng bác là chủ tịch của Ngân hàng Tiết kiệm và Cho vay Metro,” Coop nói.

Trôi chảy, Lexie nghĩ thầm, ấn tượng. Rõ ràng là anh đã có nghiên cứu, vì cô chưa bao giờ nói với anh một cách cụ thể nơi mà cha cô đang làm việc. Lexie ngồi lên tay mình để cố gắng không vỗ tay hoan nghênh việc anh đã có sự chuẩn bị.

Hai người đàn ông đang có một cuộc thảo luận ngắn gọn về những vấn đề kinh tế và kinh doanh khi mẹ của Lexie cuối cùng cũng cho mọi người biết đến sự có mặt của mình.

Bà hắng giọng. “Nào hãy kể cho bác nghe xem cháu và con gái bác đã gặp nhau như thế nào. Mới đây cháu cũng ở Indonesia à?” bà hỏi, giọng của bà nghe cũng kinh ngạc như khi Lexie thông báo cho bà những kế hoạch của cô.

Coop, vẫn đặt tay lên chân của Lexie, siết chặt cô một cách dịu dàng. Ít nhất anh đã không rùng mình với điểm dừng chân trong chuyến đi cuối cùng của cô.

“Thực ra chúng cháu đã gặp nhau trong thành phố.”

Trước khi anh có thể bắt đầu giải thích về việc họ đã gặp nhau phía trên thùng đựng rác thải Dumpster như thế nào thì Lexie quyết định tận dụng cuộc trò chuyện này như một cơ hội để phán đoán xem cha mẹ cô biết những gì về chiếc vòng cổ của bà cô – và quá khứ mờ ám của người phụ nữ lớn tuổi đó.

“Con không biết là cha mẹ có xem tin tức hay không, nhưng Coop là một người hùng của địa phương đấy,” Lexie nói một cách tự hào. Cô miêu tả lại những hành động của anh ở cửa hàng đồ trang sức và món phần thưởng sau đó.

“Cháu không muốn nhận bất cứ cái gì nhưng người phụ nữ đó cứ nài nỉ,” Coop giải thích.

“Và họ đã chiếu tất cả sự việc đó trên chương trình bản tin. Bà và con đang xem và chúng con nhận ra rằng chiếc nhẫn của Coop rất hợp với một trong những chiếc vòng cổ của bà. Con đã quyết định là con muốn mua chiếc nhẫn đó từ anh ấy để tặng bà nhân ngày sinh nhật sắp tới của bà.” Lần đầu tiên Lexie tiết lộ kế hoạch thực sự của cô cho bà cô nghe.

“Tại sao… Bà không biết phải nói gì!” bà Charlotte gửi cho Lexie những nụ hôn gió từ chỗ bà ngồi. “Cháu luôn là một đứa trẻ thật là đáng yêu,” bà nói, toét miệng cười hạnh phúc.

“Cái vòng cổ nào của mẹ thế?” cha của Lexie hỏi.

“Cái vòng mà có ý nghĩa nhất với bà ấy ạ, bởi vì nó là một món quà của ông,” Lexie gợi ý, hi vọng rằng cha cô sẽ nhớ ra và có thể thêm một vài chi tiết nào đó cho câu chuyện.

Ông Grant bị sặc vì ly rượu martini của mình. “Con nói sao? Lexie, con chắc chứ? Ông của con chưa bao giờ là một người thích tặng quà! Thực tế ông là một người rất keo kiệt đáng ghét…”

“Cary Grant Davis, hãy rút lại những lời nói đó ngay!” Bà Charlotte đứng vụt dậy khỏi ghế.

Ông Grant làu bàu nản chí. “Thôi được, nó là sự thật.”

Lexie đã luôn biết rằng những kí ức của cha cô về người cha của ông không hợp với những kí ức của bà cô về người chồng của mình. Lexie đã quá nhỏ để nhớ ông cô là một người đàn ông to lớn với giọng nói trầm vang và đã rất yêu thương cô.

Bà Charlotte lôi một tẩm giấy lụa trong váy bà ra và bắt đầu chấm chấm lên mắt bà. “Ôi.” Ông Grant nhìn mẹ của mình, rõ ràng là thấy bực mình với sự diễn kịch của bà. “Con xin lỗi,” cuối cùng ông nói.

Bà Charlotte sụt sịt. “Tốt.”

“Thôi được rồi. Bây giờ chuyện đó đã được dàn xếp xong, quay lại với chiếc vòng cổ. Cả hai người có nhớ nó không ạ? Bởi vì nó có một lịch sử thú vị,” Lexie nói. “Hóa ra nó thuộc về một gia đình có tên là…”

“Ôi tim của ta!” bà Charlotte kêu lên, đứng dậy và ôm chặt lấy ngực của bà.

Lexie nheo mắt, không thể nói là bà của cô đang giả vờ vì chủ đề đó hay bà đang cảm thấy không khỏe thật.

Coop đi theo, quàng tay quanh vai bà. “Bà ngồi xuống đi,” anh nói, nhẹ nhàng đưa bà đến chỗ đi văng.

“Mẹ à, mẹ không sao chứ?” ông Grant hỏi. Đột nhiên quan tâm một cách chân thành, ông cũng quanh quẩn gần bên mẹ của mình.

“Con gọi xe cấp cứu nhé?” bà Caroline đã đặt tay lên chiếc điện thoại rồi.

Lexie nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng của cha mẹ mình. “Bà đã nói với con rằng bà mới được chuẩn đoán là bị cao huyết áp. Có lẽ những viên thuốc điều trị của bà không có tác dụng chăng?”

Bà Charlotte rên rỉ và cầm một tờ tạp chí trên bàn lên để quạt.

Mẹ Lexie gật đầu và gọi 9-1-1, trong khi đó cha cô chạy vào trong bếp, và lẩm bẩm về một viên thuốc aspirin của trẻ con và một ly nước.

Nửa tiếng sau, mặc dù bà cô khẳng định rằng bây giờ bà đã khỏe rồi, nhưng những nhân viên hỗ trợ công tác cấp cứu vẫn nài nỉ đưa bà đến bện viện. Dự thảo dùng để tiến hành điều trị yêu cầu điều đó, vì những biểu hiện khác như là chứng hoảng loạn hay ợ chua, có thể là một cơn đau tim. Họ cần phải kiểm tra tim của bà và Lexie đồng ý.

Sau mấy tiếng đồng hồ mệt lử, bà Charlotte đã được cho về, được chuẩn đoán là bị mắc chứng hoảng loạn. Ông Grant muốn mẹ ở lại qua đêm để họ có thể để ý tới bà. Nhưng khi người phụ nữ lớn tuổi cố gắng đổ lỗi cho con trai bà đã khiến cho bà đau buồn về người chồng quá cố đáng thương của bà, thì Lexie bước vào, cùng với Coop, đưa bà về nhà. “Ít nhất bà cũng đã cứu chúng ta không phải ăn đồ ăn tồi tệ của Caroline,” bà Charlotte nói khi họ dẫn bà về căn hộ của bà.

Lexie đảo mắt. “Bà đã làm cháu tổn thọ đấy.”

Bà Charlotte lê bước xuôi theo hành lang với đôi giày trông như dép lê của mình. “Bà có thể chịu đựng được không nếu như cha của cháu là một tên ngốc nhẫn tâm?”

Coop, người đã dành cả buổi tối ở bên cạnh Lexie, cười tủm tỉm.

Anh đã là chỗ dựa vững chắc của cô trong khi các bác sĩ đưa người bà trông có vẻ yếu của cô đi trên một chiếc xe lăn. Giữa việc an ủi Lexie rằng bà Charlotte sẽ không sao thì anh còn làm cô xao nhãng đi bằng cách hỏi cô những câu hỏi về những nơi mà cô đã đến thăm trong các chuyến du lịch của cô. Hơn một lần Lexie nhận thấy sự quan tâm rõ rệt trong vẻ tò mò và những câu hỏi thẳng thắn của anh. Tất nhiên, một lần trước đây, cô đã tự thuyết phục mình rằng sự tò mò của một người đàn ông chỉ là sự quan tâm chân thành mà thôi.

Bất chấp điều đó, cô nợ Coop việc anh đã ở bên cô. Anh đã có thể về nhà trong khi cô và cha mẹ cô giải quyết với bệnh viện, nhưng anh đã khăng khăng ở lại đó vì Lexie và để chắc chắn rằng bà Charlotte không sao. Không còn nghi ngờ gì về điều đó nữa, người đàn ông này là một người giám hộ.

Sửng sốt vì ý nghĩ đó, Lexie tập trung vào bà cô. Cô để cho họ vào trong căn hộ và quay lại tìm bà Charlotte đang đứng đằng sau cô, trông bà yếu và mệt mỏi. “Bà à, tối nay làm ơn hãy ngủ thật ngon bà nhé? Sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn,” Lexie nói, kiệt sức một cách không thể tin nổi.

Bà Charlotte gật đầu và bước thật nhẹ nhàng đến phòng ngủ.

Ngay khi cô nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại, Lexie rơi uỵch xuống đi văng. Toàn bộ cơ thể cô đau nhức, nhưng không gì làm trái tim cô đau đớn hơn là ý nghĩ về việc sẽ mất đi người bà của mình. Coop quỳ xuống bên cạnh cô và vén tóc trên gương mặt cô. “Bác sĩ đã nói là bà khỏe mà,” anh nói, như đọc được suy nghĩ của cô.

“Nhưng huyết áp của bà vẫn quá cao. Bà cần phải điều chỉnh thuốc trị bệnh của mình.”

“Và bà sẽ làm như vậy.” Giọng nói an ủi của anh khiến cô bình tĩnh, như nó đã làm suốt cả buổi tối nay.

“Anh có vô tình nhận ra rằng không phải những lời bình luận của cha em đã đẩy bà tới tình trạng nguy kịch – mà chính là khi em đề cập đến cái vòng cổ – hay không?” Coop gật đầu, anh cũng đã cảm nhận điều giống như vậy. Anh đã không định đưa ra chủ đề này, nhưng bây giờ khi Lexie đã đề cập đến nó trước thì anh tán đồng. “Bà chắc chắn đã không muốn bàn luận về nó.”

“Bởi vì bà có điều gì đó phải giấu và bà biết chúng ta nắm được những gì bà đã làm.”

Anh nhận thấy sự đau đớn trong giọng nói của cô, nhưng một lần nữa anh không thể chối bỏ sự thật.

“Nếu chúng ta bắt bà đối diện thì huyết áp của bà có tăng vụt lên không? Ý em là, anh có nghĩ chúng ta có thể sẽ gây ra một cơn đau tim hay một cơn đột quy hay không?” Cô xoa bóp hai thái dương bằng cả hai tay.

Anh ước gì anh có thể được một điều gì đó mà sẽ mang đến một sự an ủi và dỗ dành, nhưng đến giờ anh vẫn chưa có một gợi ý nào.

“Anh có thể lấy cho em mấy viên thuốc Tylenol trong tủ đựng thuốc ở trong phòng tắm được không?” cô hỏi. “Cái đầu em sẽ giết em mất.”

“Chắc chắn rồi.” Cám ơn vì đã có điều gì đó có ích để làm, anh đứng dậy và đi về phía phòng tắm để lấy thuốc và sau đó sang phòng bếp để lấy một cốc nước.

Vài phút sau anh quay lại và thấy Lexie đã ngủ mất rồi.

Anh đặt mấy viên thuốc và cốc nước lên trên bàn, sau đó ngồi xuống đi văng bên cạnh cô, không chắc là nên đắp chăn cho cô và để cô nằm đây, hay là đưa cô vào trong phòng ngủ để nằm ngủ thoải mái hơn. Lúc này anh chẳng làm việc nào trong hai việc trên, mà nhẹ nhàng tháo kính cô ra, để chúng sang bên cạnh, và ngồi thoải mái, bằng lòng lắng nghe tiếng cô thở.

Nhịp thở đều đều và khe khẽ khác hẳn với cuộc đấu tranh tư tưởng đang diễn ra ác liệt bên trong cô. Người bà mà cô kính yêu có một quá khứ mà cô muốn giữ kín, và cô và Coop càng gây áp lực ép cô phải tiết lộ ra sự thật nặng nề bao nhiêu thì họ có thể sẽ càng gây nguy hiểm cho sức khoẻ của cô bấy nhiêu.

Đáng tiếc là Coop không biết hành động như thế nào ngoại trừ tìm hiểu quá khứ đó một cách trung thực. Anh có một linh cảm rằng Lexie cũng cần phải biết để cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm, nếu không có chuyện gì nữa. Họ đã tán đồng điều đó.

Sẽ phải làm gì với thông tin khi mà họ đã khám phá ra đây? Anh có cảm giác rằng quyết định đó là một cuộc tranh cãi gay gắt đang sẵn sàng xảy ra.

Bà Charlotte đi tới đi lui trong phòng ngủ của mình, chờ đợi cho tới khi bà nghe thấy Coop bỏ về vào lúc tối. Sau đó bà ngồi trên giường một cách sốt ruột, lắng nghe tiếng cánh cửa phòng ngủ của Lexie đóng lại, nhưng bà vẫn chưa nghe thấy tiếng cửa cọt kẹt và đóng sầm một cái như thường lệ. Cuối cùng, bà quyết định ráng hết sức mình và bước thật nhẹ nhàng ra khỏi phòng ngủ của mình – đi qua cô cháu gái đang ngủ ngon lành trên đi văng trong phòng của gia đình – và đi đến căn hộ của bà Sylvia.

Bà và người bạn thân nhất của mình và là một cộng sự cũ có nhiều điều cần bàn luận. Và họ cần tạo dựng một kế hoạch tỉ mỉ. Rõ ràng là Coop và Lexie biết được điều gì đó. Bà Charlotte không biết chắc họ đã biết được cái gì – hay biết được bao nhiêu – nhưng một chút nhận biết thôi cũng là một điều nguy hiểm. Họ có thể sẽ để lộ ra điều bí mật mà bà đã giữ kín một cách cẩn thận. Bà không thể để Coop tiết lộ quá khứ là một tên trộm trèo tường của mình được. Bà, Sylvia và Ricky có quá nhiều thứ để mất.

Nếu chuyện đó chỉ phụ thuộc vào Lexie thì bà Charlotte biết nỗi lo lắng về sức khỏe của bà sẽ ngăn không cho cô tìm hiểu sâu hơn. Nhưng Coop, anh chàng phóng viên đó, sẽ không từ bỏ một cách dễ dàng như vậy, điều này có nghĩa là bộ đôi đó sẽ vẫn bám đuôi bà.

Trừ khi tình yêu dành cho Lexie giữ cậu ta im lặng. Và bà Charlotte chắc chắn rằng anh chàng đó đã yêu cháu gái bà. Bà đã nhìn thấy sự quan tâm của cậu ta ở bệnh viện – không chỉ dành cho bà Charlotte, cầu Chúa phù hộ cho cậu ta – mà cũng còn dành cho một cô gái Lexie đang sợ hãi nữa. Bà tự hỏi liệu cậu ta có nhận thức được điều đó hay chưa, về phần cháu gái bà, nó đã hoàn toàn vì anh chàng đó rồi, nhưng Lexie đáng thương đã bị tên Drew khó ưa kia để lại vết thương lòng quá lớn, nên bà Charlotte sợ rằng Lexie sẽ không nhận ra một điều nào tốt khi nó cứ nhìn chằm chằm vào nỗi đau đó.

Bà Charlotte không thể lo lắng về chuyện mai mối vào lúc này được. Bà và Sylvia cần quan tâm đến việc khác trước. Ricky, tên đáng khinh một dạ hai lòng, đang có những món đồ thuộc về mỗi người trong số họ. Cái đêm thực hiện vụ cuối cùng của họ, bà Charlotte đã tìm thấy cái vòng cổ, trong khi Ricky đã xác định được vị trí của chiếc nhẫn và chiếc vòng tay trong một cái tủ khác. Họ giao hẹn gặp nhau ở bên ngoài, nơi mà ông ta sẽ đưa chiếc vòng tay cho Sylvia, và hoàn thành việc thường làm của mỗi người là bỏ đi với một món đồ nữ trang rẻ tiền vì sự cố gắng của họ. Nhưng trước buổi tối hôm đó, bà Charlotte đã đưa cho ông ta một món đồ khác nhờ giữ hộ cho an toàn, một thứ vừa có giá trị về tiền bạc vừa có giá trị về tình cảm. Ông ta đã không đến, mà đã biến mất và mang theo cả hai món đồ đó đi cùng ông ta.

Tên khốn tồi tệ và vô dụng đó đã cầm chiếc nhẫn cưới của bà Charlotte. Và bà muốn lấy lại nó.

Bình luận
Ads Footer