NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Lọ Lem Bướng Bỉnh

Chương 12

Tác giả: Carole Mortimer
Ads Top

Có người đang đi theo nàng!

Lúc đầu January không chắc khi phát hiện ra chiếc xe đang đi phía sau, cách xe nàng một đoạn. Nhưng sau khi đi được ba dặm thì nàng dám khẳng định điều đó, cứ mỗi lần nàng rẽ ở khúc cua nào đó vào một con đường nhỏ – vắng vẻ – là y rằng chiếc xe cũng rẽ theo.

Đột nhiên nàng thấy những cảnh báo nghiêm trọng của Max về sự an toàn của nàng khi lái xe một mình lúc nửa đêm không còn vô lý nữa!

Trừ khi Max chính là người đi theo nàng…?

Chắc chắn là không, nàng biết gã là người kiên định, nhưng không phải là kẻ thù dai? Và đe dọa nàng như vậy thì không phải là hành động của kẻ thù dai!

Vậy đó là ai?

Nàng lại liếc vào gương chiếu hậu, hai chấm đèn pha vẫn ở phía sau, cách một khoảng quá xa nên nàng thậm chí còn không nhận ra được loại xe chứ đừng nói đến người lái. Nhưng chắc chắn nàng không định dừng lại đương đầu với họ!

Nàng không thích cảm giác này, không một chút nào.

Tất nhiên, cũng có thể nàng hiểu nhầm là chiếc xe bám theo nàng, có thể tình cờ ai đó sống gần chỗ nàng cũng đang trên đường về nhà. Có lẽ nàng đã phản ứng thái quá bởi những cảnh báo đáng sợ của Max!

January nghĩ ra một cách để kiểm tra thực hư khi nàng hình dung ra quãng đường còn lại. Cách đây khoảng nửa dặm nữa có một con đường nhỏ dẫn tới một lối đi tắt về trang trại. Và chỉ có duy nhất trang trại nhà nàng ở đó. Nếu chiếc xe cũng đi vào con đường tắt thì chắc chắn là nó đi theo nàng.

January nắm chặt vô lăng khi thấy chiếc xe cũng rẽ vào con đường nhỏ, cảm thấy lạnh toát dù người ướt đẫm mồ hôi vì biết chắc nàng đang bị theo dõi.

Nếu nói rằng nàng đang sợ hãi thì vẫn chưa đủ, nàng chưa bao giờ kinh hãi như này trong suốt cuộc đời!

Điện thoại di động!

Ba chị em có một chiếc điện thoại di động, May giữ nó cả ngày khi làm việc ở trang trại, nhưng khăng khăng January phải mang theo nó trong các buổi tối nàng đi làm. Nàng luôn cho rằng như vậy là không cần thiết, nhưng lúc này nàng vô cùng biết ơn sự lo xa quá đáng của May!

Nhưng nàng nên gọi cho ai?

Các chị nàng ở trang trại ư?

Cả May và March đều là những người ngủ rất say và điện thoại di động nàng đã cầm theo, ở trang trại chỉ còn một chiếc cố định đặt ở phòng khách dưới tầng một.

Max ư?

Tuyệt đối không!

Cảnh sát ư, và nói với họ là nàng nghĩ mình đang bị theo dõi sao?ếu nhầm lẫn thì nàng sẽ trở thành một kẻ cực kỳ ngu xuẩn và làm trò cười cho tất cả mọi người.

Nhưng nếu nàng không nhầm…?

Gọi cho cảnh sát, nàng nhanh chóng quyết định khi chiếc xe vẫn kiên trì đi theo nàng dọc con đường nhỏ…

Khoan, chờ chút! Chiếc xe đã dừng lại, ánh đèn pha nhạt dần lúc January rẽ vào lối đi tắt dẫn thẳng lên trang trại, vài phút sau nàng có thể thở phào nhẹ nhõm khi thấy chiếc xe quay lại, chạy thẳng ra con đường lớn họ vừa đi qua.

Lạ thường. Rất, rất kỳ quặc.

Có lẽ cả lạ thường và kỳ quặc, mười phút sau, January vẫn run bắn lên lúc nàng đỗ xe ở sân và bước trên con đường trải sỏi!

Xét cho cùng, có khi lại là điều tốt vì sau đêm mai nàng sẽ không phải lái xe cả một quãng đường dài từ khách sạn về nhà nữa. Nàng đã xin nghỉ buổi tối thứ Bảy để tham dự đám cưới của Sara và Josh.

Dù sao nàng cũng không định mang lại cho Max sự mãn nguyện vì đã đúng về những nguy hiểm khi lái xe ban đêm và để gã tiếp tục can thiệp vào cuộc sống của nàng một cách quá đáng như vậy.

Nàng cũng sẽ không kể cho các chị về chiếc xe đã bám theo nàng đêm nay, họ đã có quá nhiều nỗi lo lắng rồi. Với lại, nàng chỉ còn phải đi làm một buổi tối duy nhất nữa thôi nên cũng không đáng để nhắc đến nó.

“Chị không hiểu”, May thắc mắc lúc hai chị em ngồi uống cà phê sáng hôm sau, còn March đã đi làm. “Lý do gì khiến Peter Meridew cho em thôi việc?”

“Sa thải em”, January lạnh lùng sửa lại. “như ông ta nói là vì sự an toàn của em”, nàng nhăn nhó. “Một lý do thích đáng!”, nàng chán nản nói thêm, biết rõ ai là nguyên nhân chính khiến mình rơi vào cảnh thất nghiệp sau đêm nay. Và tại sao!

“Nhưng đừng lo lắng, em sẽ tìm công việc khác”, nàng tỏ ra lạc quan.

Ở đâu, nàng không dám chắc. Có thể nàng sẽ đợi đến khi khu liên hợp thể thao ra đời và xin một công việc ở đó. Nàng không nghĩ vậy!

May vẫn băn khoăn, “Có thể trong hoàn cảnh này, chúng ta thực sự nên xem xét đề nghị mua trang trại của Jude Marshall..

“Cái gì?” January nhảy dựng lên, nhìn chị gái hoài nghi. Hẳn là May đang nói đùa, chị ấy sẽ không làm vậy sau tất cả những gì họ đã cùng nhau trải qua! “May, em sẽ tìm công việc khác”, nàng quả quyết. “Hơn nữa, nếu bán trang trại thì chúng ta sẽ sống ở đâu?”, nàng thắc mắc.

May nhún vai. “March có thể mua một căn hộ trong thị trấn, nó sẽ đỡ vất vả đi đi về về. Hai đứa có thể ở đó cùng nhau.”

January không thể tin vào những điều nàng vừa nghe, “Còn chị thì sao?”.

“Chị ư?”, chị gái nàng trông có vẻ lúng túng. “Chà, điều này, January. À, em thấy… chị…”

“Chị làm sao?” January lập tức cảnh giác, rõ ràng May có điều gì đó khó nói.

Hai má May đỏ bừng. “Chị vừa nhận được một đề nghị, em biết không. À, không hẳn là một đề nghị… giống như là…”

“May!” January nôn nóng giục giã. “Làm ơn nói luôn đi!”

Nếu chị nàng có bạn trai, ai đó mà May thực sự nghiêm túc thì hẳn đây là lần đầu tiên January nghe nói đến. Nhưng nếu thế… Cả ba chị em đều hiểu rằng họ chỉ có thể tiếp tục quản lý trang trại cùng nhau nếu cả ba đồng lòng, hay nếu đó là điều cả ba đều muốn làm. Một người đi lấy chồng hiển nhiên sẽ làm thay đổi mọi thứ. Cho dù nếu người chồng đồng ý sống ở trang trại, thì chắc hẳn anh ta cũng không muốn sống cùng hai người còn lại, như nàng đã nhận ra từ mối quan hệ ngắn ngủi với Ben.

May thở dài ngượng ngùng. “Một đạo diễn đã tới gặp chị sau khi xem chị diễn kịch câm hồi Giáng sinh, đề nghị chị đến thử vai mà… à, mà…”

“May…!” January hét lên thích thú, “Thật vậy sao?”.

May đỏ mặt lúng túng. “Chị đã nói dối về cuộc hẹn với nha sĩ hôm trước, thực ra chị đi ăn trưa cùng vị đạo diễn đó. Ông ta…”, cô liếm môi. “Dường như ông ta đã tới nghỉ Giáng sinh cùng gia đình chị gái ở gần đây, họ đã cùng nhau tới xem vở kịch và gặp chị. January, nếu chị tới thử vai và thành công, ông ta muốn chị xuất hiện trong một bộ phim dự kiến sẽ bấm máy vào mùa hè này!”, cô kết thúc một cách hoài nghi.

January biết chị nàng rất có khả năng diễn xuất, thực tế là rất giỏi, nhưng điều này…!

Nó vượt xa giấc mơ ngông cuồng nhất của bọn họ. Và chắc chắn là của cả May nữa.

“Nhưng em biết không?” May than thở. “Nếu chị đi thử vai và được ông ta giao cho một vai diễn. Chị sẽ không thể ở lại trang trại làm việc nữa”, cô xúc động chỉ ra. “Em và March sẽ không thể tự lo liệu được ở đây, cho dù có việc làm hay không.”

January hoàn toàn hiểu điều này. Tuy nhiên, đây là cơ hội tuyệt vời cho May.

“Nhưng tất nhiên chị phải nắm lấy nó”, nàng cương quyết nói với May. “Chị không thể từ chối.” Nàng lầm bầm phản đối khi thấy chị gái vẫn nghi ngờ.

“Chị nói là… có thể.” May nhăn nhó. “Chị cần thời gian suy nghĩ kỹ càng”, cô tự vệ trước cái nhìn trách cứ của January. “Xét cho cùng, đó là một bước ngoặt quan trọng.”

“Nhưng nếu chị thành công…!”

“Chị không chắc mình có muốn thế hay không. Không phải theo cách này”, May nói thêm một cách khó khăn.

“Nhưng chị đã nghĩ về nó đúng không?” January khăng khăng.

“Ừ”, chị nàng thở dài. “Bây giờ em lại bị mất việc và chúng ta lại đang có một đề nghị mua trang trại… Tất cả dường như đều dẫn đến một thứ, có thể đó là điều chúng ta phải làm. January, chị không biết. Hoàn toàn không biết.” Cô yếu ớt lắầu.

January biết rằng cá nhân nàng ghét phải nói với Max là họ đã thay đổi ý kiến và chấp nhận đề nghị của Jude Marshall, cũng như ghét vẻ mặt đắc thắng của gã khi nghe thấy điều này. Nhưng May xứng đáng được nhận cơ hội này phải không…?

“Chúng ta hãy đợi xem ý kiến của March thế nào nhé?” January đề nghị, dù tin chắc March cũng đồng tình với nàng.

Là chị em nên bọn họ luôn quan tâm, săn sóc đến nhau, nhưng May luôn giữ vai trò trụ cột, là người chịu trách nhiệm chính trong nhà. Hoàn toàn công bằng khi cô có cơ hội được làm điều gì đó cho riêng mình.

Việc Max đến trang trại vào buổi chiều, thông báo gã sẽ quay lại Mỹ cùng với lời khuyến cáo Jude Marshall nên xây dựng khu liên hợp xung quanh và chừa trang trại nhà Calendar ra là điều mà cả nàng và May đều không tưởng tượng nổi!

Nhưng gã đủ khôn ngoan để nhận ra cả January và May đều không tỏ ra vui mừng với thông tin này. Gã nheo mắt nhìn chị em khi cả ba đang đứng trong căn bếp ấm áp. “Đó chính là điều các cô muốn phải không?”, gã khó chịu.

“Đúng vậy”, May thận trọng trả lời.

“January?”, gã căng thẳng lên tiếng, đôi mắt xanh quyến rũ.

Nàng miễn cưỡng chạm vào ánh mắt gã, khó chịu nhận ra gã đẹp trai làm sao trong bộ com lê đen và áo sơ mi trắng. Nhưng nàng cũng nhớ rõ những lời đã nói với gã đêm qua và sự rút lui cay đắng mà chị em nàng dự định sẽ làm.

Nhưng đó là vì May phải không…?

“Đó là điều chúng tôi muốn, đúng vậy”, nàng chậm rãi xác nhận.

Mắt gã nheo lại. “Nhưng các cô đã thay đổi ý định rồi đúng không?”, gã sắc sảo phỏng đoán.

January nhìn May cầu xin, biết rõ nàng không thể trả lời. Nàng chắc chắn không thể!

“Đúng, chúng tôi… đang suy nghĩ về nó”, chị nàng trả lời Max qua loa.

Max nhìn hai chị em vẻ không tin, lắc đầu, hoàn toàn không hiểu được điều gì diễn ra trong đầu họ.

Giống như gã, January thừa nhận với cái cau mày âm thầm.

Đàn bà, đến bao giờ gã mới hiểu được họ? Max kinh ngạc nhìn cả May và January.

Gã đã mất ngủ cả đêm qua, lặp đi lặp lại trong đầu từng lời January đã nói, dằn vặt bản thân vì đã vi phạm lời thề không cho phép ai chen vào cuộc đời gã, không bao giờ quan tâm quá nhiều đến ai để họ có thể khiến gã tổn thương.

Bởi January đã làm tổn thương gã đêm qua. Khiến gã đau đớn hơn bất kỳ nỗi đau nào từ trước đến nay.

Cuối cùng, gã quyết định điều duy nhất có thể làm là quay về Mỹ, giải thích tình hình với Jude và để mặc anh ta tiếp tục nếu còn quan tâm. Một điều mà Max cực kỳ chắc chắn là: Gã không thể làm gì hơn được nữa…

Và bây giờ, có vẻ như chị em nhà Calendar đã thay đổi ý định và muốn bán trang trại!

Dù không có ý làm vậy nhưng gã đột ngột ngồi xuống ghế, nếu cần thì gã có thể ngồi chờ cả ngày để yêu cầu thái độ đúng mực từ January! “Liệu ai có thể vui lòng nói cho tôi biết chuyện gì đang diễn ra không?”, gã mệt mỏi gợi ý và không chỉ kiệt sức vì thiếu ngủ.

“Dùng chút cà phê nhé.” May rót cà phê vào một cái ly và đặt trước mặt gã.

Rượu whisky có lẽ sẽ tốt hơn, Max cau mày thầm nghĩ, nhưng vẫn uống một ngụm cà phê nóng. “Sao?”, gã đành giục giã khi thấy cả hai chị em dường như đều không có ý định nói gì cả.

“Tôi chỉ nói là chúng tôi đang suy nghĩ thôi, Max”, May nôn nóng nhắc lại. “Hoàn cảnh đã thay đổi…”

“January đã cho tôi biết đêm qua, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột!”, gã gật đầu gọn lỏn.

May ném cho January cái nhìn dò hỏi sắc lẹm, January trả lời bằng cái lắc đầu cảnh giác.

“January nghỉ việc tạm thời không phải là hoàn cảnh mà cô đang nói đến sao”, Max chậm chạp nhận ra, nheo mắt suy nghĩ. “Có thể nói cho tôi không?”, gã nhẹ nhàng gợi ý.

“Không!” January gắt lên.

“Được”, May kiên quyết phản đối, cau mày nhìn January. ‘‘Em không được bắn sứ giả đâu”, cô khiển trách em gái một cách hài hước.

Max nhếch miệng cười, “Tôi sẵn lòng nán lại và đợi một trong số các cô bắn Jude!”.

“Tôi đoán vậy”, January ghê gớm đáp trả. “Nhưng, chẳng phải anh đang chuẩn bị chạy về Mỹ đó sao?”, nàng khinh khỉnh nói thêm.

Lúc này điều mà gã muốn làm nhất là giữ nàng nằm ngang đầu gối và đánh một cái thật mạnh vào mông. Gã biết May đã đoán đúng ý nghĩ này qua nụ cười trêu chọc cô dành cho gã!

Quay trở lại Mỹ không phải là ý tưởng hay ho trong lúc kẻ được gọi là Kẻ tấn công ban đêm vẫn chưa bị bắt, nhưng với sự căm ghét của January thì gã cũng không thể ở lại đây.

Nếu nói gã thất vọng với tính không kiên định của chị em nàng trong việc bán trang trại thì vẫn chưa đủ. Gã đã ngưỡng mộ sự cương quyết của ba chị em, cảm thấy thích thú phần nào khi phải quay về và nói với Jude rằng câu trả lời chắc chắn là không!

Không có gì phải nghi ngờ, gã sẽ chẳng bao giờ hiểu được phụ nữ. Nhưng khả năng chị em Calendar có thể thay đổi ý nghĩ cũng không ảnh hưởng tới kế hoạch riêng của gã. Sẽ có người khác xử lý, gã đã chịu đựng quá đủ rồi.

“Đúng thế”, gã bình tĩnh thừa nhận. “Vậy chuyện gì xảy ra?”, gã quay sang May và quyết định, trong hai chị em thì cô là người có thể cho gã câu trả lời thẳng thắn nhất. “Có ai trong các cô chuẩn bị lấy chồng sao hay đại loại vậy?” Nếu đó là January…!

Gã cảm thấy như bị đâm vào ngực với ý nghĩ nàng sẽ kết hôn với một gã đàn ông xa lạ nào đó. Chỉ ngay sau khi gã rời đi!

“Đại loại thế”, May lạnh nhạt.

Ngay lập tức trái tim Max bắt đầu đập trở lại. Cho đến lúc đó gã thậm chí còn không nhận thức được nó đã ngừng đập hồi lâu!

May trông có vẻ hơi bi rối, “Một đạo diễn đã mời tôi thử vai cho bộ phim ông ta định khởi quay trong mùa hè này”. Lời nói của cô càng trở nên e dè. “Có thể tôi sẽ không được tham gia, nhưng…”, cô nhún vai tiếc nuối.

A ha! Câu trả lời cho cuộc hẹn không có thật với nha sĩ của May hồi đầu tuần. Nụ cười tự chế giễu của May đã khẳng định phỏng đoán của gã là đúng đắn.

Tốt, tốt, tốt. Có nghĩa May sẽ đi vắng trong suốt thời gian tham gia đóng phim. Và gã biết March đã có một công việc toàn thời gian. Vậy January sẽ làm gì?

Như đoán được sự tò mò của gã, January phân trần, “Tôi đã luôn thắc mắc sẽ thú vị như thế nào nếu được làm thành viên của một nhóm nhạc trên một con tàu du lịch”.

“Em hả?” May nhăn mặt, rõ ràng là lần đầu tiền nghe thấy điều này.

“Đúng vậy”, January thừa nhận với một cái nhún vai ngượng nghịu, đồng thời đưa mắt giận dữ nhìn Max, hiển nhiên không vui vẻ chút nào khi gã được coi như một thành viên của gia đình để “thổ lộ trái tim”.

Một điều gã hoàn toàn đồng ý là ngay cả January cũng không tin vào điều đó, dù nàng cho rằng gã không có trái tim!

Gã đột ngột đứng dậy, một lần nữa lại đăm đăm nhìn May. “Có vẻ mọi thứ đều ổn thỏa.” Gã gật đầu. Tôi hy vọng mọi việc sẽ tiến triển tốt với cô. Tôi chỉ cảm thấy có nghĩa vụ tới gặp cô và thông báo những gì tôi dự định làm vào ngày mai.” Gã hít mạnh một hơi, đã đến lúc thực sự chia tay January, hai chân gã nặng như chì nhưng trái tim gã thậm chí còn nặng hơn.

“Anh thật tử tế, Max”, May ấm áp nói với gã. “Phải không January?”, cô gợi ý có chủ định.

“Rất tử tế”, nàng lặp lại cộc lốc.

Gã mỉm cười tự chế giễu, “Cô ấy thực sự muốn nói là sẽ rất vui mừng khi tôi rời khỏi đây, May!”, gã lẩm bẩm.

January nhìn gã chằm chằm. “Có gì đáng ngạc nhiên sao? Anh chẳng làm gì nhưng lại khiến mọi thứ rối tinh rối mù lên từ lúc đến đây!”, nàng buộc tội, cơn giận của nàng lại bắt đầu bùng lên, khuôn mặt tái nhợt nhưng hai gò má đỏ bừng vì tức tối.

“January!” May quát lên.

“Rõ ràng anh ta đã làm thế, May”, nàng nóng nảy phản bác. “Anh ta đã quấy rầy chúng ta về việc mua trang trại”, nàng giận dữ khẳng định, nhưng Max cho rằng có phần không công bằng. “Còn làm em mất việc dù anh ta tuyên bố là vì lo ngại đến sự an toàn của em”, nàng tiếp tục phẫn nộ. “Và bây giờ anh ta lại khiến em mắc bệnh hoang tưởng vì em bắt đầu tưởng tượng có người bám theo em trên đường về nhà đêm qua!”

Max giật mình, mắt gã nheo lại vì sự cảnh giác đột ngột. “Có người đã đi theo em đêm qua sao?”, gã chậm chạp lặp lại.

“Tất nhiên là không”, nàng cáỉnh gạt đi, “chỉ là tôi nghĩ họ làm thế…”.

“Tại sao em lại nghĩ thế?”, gã nhẹ nhàng cắt ngang, mọi cơ bắp trên người đều căng lên, thái dương giật giật.

January cười coi thường. “Bởi vì rõ ràng là họ sống đâu đó quanh đây và cũng về nhà muộn như tôi!”, nàng khịt mũi chế nhạo.

Max nhìn nàng dò hỏi, “Em chắc chứ?”.

Nàng gật đầu. “Tôi vẫn đang đứng đây, đúng không?”, nàng bác bỏ.

Đúng, nàng vẫn đứng đây và bằng lời nói cho thấy nàng đang bực bội hơn bao giờ hết. Ồ tuyệt, vậy gã còn đòi hỏi gì nữa? Chẳng có gì xảy ra kể từ khi họ chia tay nhau đêm qua. Nhưng thực sự đó chỉ là những gì nàng nói thôi!

“Em nói đúng”, gã lạnh lùng thừa nhận. “Nhưng như tôi biết thì em sẽ tới khách sạn tối nay phải không?” Một tờ thông báo đêm nay là buổi biểu diễn cuối củng của January đã được dán bên ngoài phòng bar.

Max mím môi chán nản khi đọc nó, rõ ràng Peter Meridew làm vậy là không đúng! Bằng cách đưa ra một thông báo rộng rãi, ông ta đã gián tiếp thông tin cho người nào quan tâm rằng đêm nay là đêm cuối cùng January sẽ lái xe một mình về nhà…!

“Đúng, tôi sẽ đến đó”, January xác nhận, cằm vênh lên thách thức. “Liệu tôi có hy vọng gặp anh ở đấy không?”

Gã cong môi lên, dài giọng, “Tôi sẽ không lấy làm ngạc nhiên”.

Đôi mắt xám của nàng như tối đi, “Cả tôi cũng vậy!”.

Gã làm động tác như chịu thua nàng, rồi quay sang nhăn nhó với May, rõ ràng cô đang rất không hài lòng vì sự lỗ mãng của cô em út. “Tôi thực sự mong cô sẽ thành công với sự nghiệp diễn xuất”, giọng gã ấm áp.

May lại tỏ ra lúng túng, “Tôi chưa quyết định có đi theo nó hay không”.

“Chị ấy sẽ tham gia”, January quả quyết.

“Có thể”, May công nhận. “Chúc anh có chuyến bay về nhà an toàn vào ngày mai, Max.”

Một lần nữa, một người trong hai chị em lại nhầm tưởng nhà gã là ở Mỹ. Nhưng lúc này gã quá mệt mỏi để đính chính lại.

“Cám ơn”, gã mỉm cười, “Tôi sẽ gặp lại em, January”.

Nàng đáp trả bằng một cái nhìn hàm ý rất rõ. Không, nếu tôi nhìn thấy anh trước!

Max mỉm cười đồng tình. “Hoặc có thể là không”.

Tuy nhiên, vẻ hài hước biến mất ngay lúc gã bước ra khỏi cửa, đứng lại một chút và nheo mắt nhìn khắp vùng đồng quê xung quanh.

Có kẻ bám theo January đêm qua? Hay như nàng nói, đó chỉ là một người sống trong vùng cũng đi làm về muộn như nàng?

Gã không trả lời được. Cả nàng cũng vậy. Không hẳn. Nàng không dám chắc.

Gã biết January không thích, nhưng chắc chắn cảnh sát nên biết về chuyện này.

Chiều hôm đó, lúc về khách sạn để sắp xếp đồ đạc, gã cũng gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.

Cho Josh.

January có thể cho rằng gã đang bị chứng hoang tưởng, nhưng nếu nó giúp nàng an toàn thì gã sẵn sàng mắc căn bệnh này.

Bình luận
Ads Footer