NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Lắng Nghe Tiếng Yêu

Chương 12

Tác giả: Carole Mortimer
Ads Top

“Em đã để Will đứng đợi ở…?” May há hốc miệng khó tin khi vội vã chạy xuống lầu. “Và anh ấy cùng đi với một người nữa!” Cô quay người vài giây trao cho March cái nhìn mang ý khiển trách trước khi nhanh chân đi đến phòng bếp.

March chậm rãi theo sau, cô không có tâm trạng nói chuyện với Will hay bạn của anh và cũng không buồn cư xử lịch thiệp. Sau ngày vừa trải qua…!

Ngay khi cô lặng lẽ bước vào phòng bếp vài phút sau, Will và người đàn ông kia đã được mời vào nhà và đang ngồi tại bàn trong khi May đặt ấm nước để pha trà.

“Đừng ngớ ngẩn như thế Will, dĩ nhiên anh không cần xin phép chúng tôi để cho một người bạn ở lại qua đêm cùng phòng với anh”, May vừa mỉm cười nói qua loa vừa lấy những cái tách.

“March cũng nghĩ thế sao?”

March kiềm chế sự phẫn uất khi đột ngột trở thành tâm điểm chú ý lúc đứng tựa lưng vào cửa, cau mày nhìn Will trước khi ánh mắt quay trở lại người đàn ông ngồi kế bên anh.

“Anh chắc hẳn là người ‘bạn’ đang được nói đến?”, cô hỏi thăm dò.

Người này thấp gầy, với mái tóc vàng hoe thưa thớt, đôi mắt xanh rất lớn phía sau cặp kính gọng vàng.

“Này, tôi không phải loại ‘bạn’ đó đâu nhé.” Người đàn ông cười lớn, tay đưa lên xua xua. “Tôi đã có một vợ và ba đứa con đang chờ ở nhà”, anh ta thêm vào.

March có thể cảm thấy hai gò má ửng hồng, cố ý tránh ánh mắt giận dữ của Will. “Và nhà anh ở đâu, anh…?”, cô gợi hỏi lịch sự.

“London”, người đàn ông gầy đáp lại một cách bình tĩnh. “Và tên tôi là Whitford, Graham Whitford.”

Từ cuối anh ta đã nói như là… như là…

Graham!

Không phải Will từng nói với cô rằng anh đã gửi những bức tranh của cô cho một người bạn tên là Graham, một Graham cũng sống ở London…?

Cô quay nhanh về phía Will, đôi mắt nheo lại nghi ngờ. Lúc nhìn thấy biểu hiện quá ư vô tội trên mặt anh khi ánh mắt của anh chăm chú nhìn cô thì March biết rằng những kết luận mình đưa ra là chính xác. Người đàn ông này chính là Graham, anh đã gửi những bức tranh của cô cho người này.

Nhưng người đàn ông này đang làm gì ở đây?

Cô không bận tâm đến việc anh ta đang làm gì ở đây – ngày hôm nay đã đủ thảm hại rồi. Đơn giản là cô không thể đương đầu với bất cứ điều gì khác trong buổi tối nay.

“Nếu hai người lượng thứ, tôi phải ra ngoài một lát.” Cô đẩy người khỏi cửa, không nhìn bên trái cũng chẳng ngó bên phải khi tóm lấy cái áo khoác treo trên móc và giật toang cửa.

“Tôi có thể đi cùng với cô được không?” Graham Whitford là người cất tiếng nói, đứng lên khi March quay người nhìn anh ta với nét mặt cau có. “Khi nãy Will đã nói với tôi đây là thời điểm những chú cừu sinh con và…”

“Anh ấy đã nói thế sao?” March quay lại trao cho Will cái nhìn cay độc.

“Cậu ấy đã nói thế”, Graham nhẹ giọng khẳng định. “Được sinh ra và lớn lên ở London, những đứa nhóc của tôi sẽ rộn lên thích thú nếu tôi có thể nói với chúng là mình đã nhìn thấy vài con cừu mới sinh”, anh ta phỉnh phờ.

Bởi vì anh ta đã thấy cô gần như từ chối yêu cầu của mình, March rầu rĩ nhận ra. Cô không có tâm trạng để nói chuyện với bất cứ người bạn nào của Will, đặc biệt với người mà anh đã gửi những bức tranh của cô!

“Cừu thì vẫn là cừu thôi.” Cô nhún vai.

Graham nhăn mặt. “Tôi quen nhìn chúng khi đã là món thịt nướng ngày Chủ nhật, đi kèm với xốt bạc hà!”

March trừng mắt nhìn anh ta bởi tính khinh bạc đó. “Anh được hoan nghênh bám theo sát gót nếu thực sự muốn thế”, cô thừa nhận một cách khiếm nhã.

“Tôi muốn”, Graham quả quyết, đi cùng cô.

March bắn cho Will cái nhìn trừng trừng đầy phẫn nộ cuối cùng trước khi đánh bạo ra ngoài với làn gió lạnh ngắt, bỏ mặc Graham Whitford đuổi kịp cô nếu đó là điều anh ta lựa chọn.

Anh ta đã làm thế, dễ dàng bắt kịp với những sải chân dài của cô, mặc dù anh ta thấp hơn March một vài phân.

“Cô biết mà, cậu ấy chỉ đang cố giúp cô thôi.” Graham nói khẽ.

March đã chìm sâu trong suy nghĩ – suy nghĩ tức giận, hướng thẳng vào Will – điều đó khiến cô mất vài giây để tiếp nhận những gì người đàn ông kia vừa nói. Nhưng ngay khi làm thế, miệng cô mím lại lo sợ. “Hầu hết những người thích xen vào chuyện của người khác muốn coi hành động của họ theo cách đó, anh không nghĩ thế sao?”, cô chán ghét nói.

Cô thực sự không có tâm trạng cho chuyện này! Ngày hôm nay đã kinh khủng lắm rồi, tất cả mọi thứ như một mớ hỗn độn – việc phải đứng đây và lắng nghe người đàn ông này đưa ra đánh giá về công việc mà anh ta sẽ không bao giờ được nhìn thấy ban đầu là quá mức chịu đựng.

Và chính bản thân Graham, một người đàn ông với gương mặt vui vẻ, anh ta thực sự không nên đặt mình vào vị trí này.

Anh ta lắc đầu khi theo cô vào lán cừu. “Will là người không thích xen vào chuyện của kẻ khác nhất mà tôi biết… Ôi”, anh ta đột nhiên im lặng, đi qua March để đứng bên rào quây gia súc, nơi một con cừu cái đang rất vui vẻ cho hai chú cừu con vừa mới sinh bú sữa. “Chúng luôn làm như thế sao?” Anh ta say sưa ngắm nhìn khi những cái đuôi ngắn và dày cộm lông ve vẩy trong trạng thái xuất thần.

Nét mặt của March trở nên dịu đi khi cô đến đứng kế bên anh ta, hai cánh tay bám vào rào quây, chưa bao giờ bỏ mất những ý nghĩ tự hỏi về niềm hạnh phúc của việc làm mẹ. “Chúng luôn làm thế”, cô khàn khàn khẳng định. “Đối với chúng, cuộc sống không phức tạp”, cô nói thêm, bị áp đảo khi suy nghĩ đến cuộc sống của chính mình dường như đột ngột trở nên phức tạp như thế nào.

“March, tôi muốn tổ chức một buổi triển lãm tác phẩm của cô.” Ánh mắt của Graham Whitford không rời khỏi cừu mẹ và con của nó khi anh ta điềm đạm nói. “Dĩ nhiên là với sự đồng ý của cô”, anh ta khẽ nói.

Một lần nữa, anh ta nói bằng sự điềm tĩnh đến mức khiến March tốn vài giây để lĩnh hội chính xác những gì anh ta đã nói. Nhưng một khi đã hiểu, cơn tức giận khiến hai gò má ửng đỏ khi cô quay qua trừng mắt nhìn anh ta. “Thật sao?”, cô ngắt lời mỉa mai, lắc đầu phẫn nộ. “Và đó là ý tưởng của ai?”

Anh ta nhún vai. “Thôi được, dĩ nhiên Will chịu trách nhiệm vì đã gửi tác phẩm của cô cho tôi, nhưng tôi lựa chọn tác phẩm để triển lãm trong phòng trưng bày của mình.” Lời cuối cùng đã nói rõ thực tế sự việc chứ không phải sự kiêu ngạo.

March lắc đầu lần nữa. “Will chắc hẳn là một người bạn tốt của anh. Hoặc có lẽ…”

“March, tôi không…”

“Xét đến cùng hoặc có thể đó là ý tưởng của một ai khác…!”, cô quả quyết kết thúc khi hoài nghi lúc trước trở thành sự ngờ vực rõ ràng hơn. “Có thể một người ‘bạn’ khác đã đặt ý tưởng đó vào đầu anh?”

Graham cau mày tỏ vẻ khó hiểu. “Tôi không biết…”

“Tôi đang ám chỉ đến Jude Marshall!”, cô quát lên, giọng nói mang ý buộc tội.

“Jude…?” Graham chậm rãi lặp lại, rõ ràng quen thuộc với cái tên này.

Như cô đã biết anh ta sẽ như thế! Will Davenport chết tiệt! Tên khốn kiếp!

Cô đột nhiên gật đầu. “Anh biết hắn ta phải không?”, cô tuyên bố thẳng thừng.

Graham nhún vai. “Đúng thế, tôi có… quen biết Jude, trong vài năm”, anh ta xác nhận có phần ngạc nhiên. “Nhưng tôi không thấy anh ta đã làm gì với mong muốn triển lãm tác phẩm của cô ở phòng trưng bày của tôi?”

“Ôi, làm ơn, hãy ngừng xúc phạm trí thông minh của tôi đi!” March chán ghét ngắt lời, cuối cùng cô đã biết chính xác những gì đang diễn ra ở đây.

Đề nghị với cô một buổi triển lãm tác phẩm, tại London phồn hoa và một cô gái nhà Calendar nữa rời khỏi trang trại. Ít nhất đủ lâu để Jude Marshall bước vào và mua trang trại ngay trước mặt họ.

“Anh ta đã làm gì, đưa tiền cho anh để triển lãm tác phẩm của tôi trong vài tuần và nó sẽ khiến tôi phân tâm, đúng thế không?”, cô giận dữ tiếp tục, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, rất tức giận đến mức muốn đánh một ai đó. Và người đó không phải là Graham Whitford!

“Đề nghị tôi…!” Graham trông sửng sốt vì ý kiến đó. “March, tôi có thể cam đoan với cô…”

“Ôi, không cần phải như vậy!” Cô cắt ngang trong gay gắt. “Tôi thành thật hy vọng rằng một trong hai người bọn họ đã thanh toán chi phí đến đây cho anh… bởi vì anh đã có một chuyến đi hoàn toàn lãng phí!”

Cô trừng mắt nhìn anh ta. “Chắc anh cũng hiểu, tôi biết tác phẩm của mình là thứ vô giá trị”, cô miệt thị. “Thứ vô giá trị của miền thôn dã quê mùa!”, cô thêm vào, từng từ như lưỡi dao cắt vào người.

Điều đó đã trở nên rất rõ ràng với cô trong buổi triển lãm địa phương ngắn ngủi đó – cô không để cho bản thân bẽ mặt thêm ở thủ đô!

“Nhưng…”

“Ồ, tôi không trách anh”, cô nặng nề cam đoan với Graham Whitford. “Công việc là công việc, và những thứ tương tự khác.”

Không, cô biết chính xác ai là người mình nên khiển trách – và một trong số đó giờ phút này đang ngồi ở nhà cùng với May!

Cô đi về phía cửa. “Hãy đảm bảo anh đã khóa chốt cửa lán cừu một khi đã ngắm thỏa thích những con cừu mới sinh”, cô nói với Graham.

“Tôi… nhưng cô định đi đâu?” Graham trông hoàn toàn bối rối bởi hướng đi của cuộc đối thoại.

“Đến nói chuyện với kẻ đồng lõa của anh!” Đôi mắt thoáng sáng lên vì tức giận trước khi giật toang cửa, đóng sầm lại phía sau khi cô lao về ngôi nhà ở phía bên kia.

Làm sao anh ta dám? Làm sao Will Davenport dám làm như thế với cô?

Đề nghị trả tiền cho chủ phòng trưng bày nhỏ bé để triển lãm tác phẩm của cô nhằm mục đích khiến cô tránh khỏi lối đi và để lại đoạn đường thênh thang cho Jude Marshall chiếm lấy trang trại nhà Calendar!

Nó tồi tệ hơn cả sự hèn hạ – nó độc ác và tàn nhẫn. Để Graham Whitford đến đây, đề nghị một buổi triển lãm với cô, trao cho cô hy vọng rằng tác phẩm của mình xét đến cùng có thể đẹp, chỉ dành cho buổi triển lãm hứa hẹn sẽ thất bại lần nữa ở London và tất cả mọi nơi.

Điều này chắc chắn là việc tổn thương nhất mà Will Davenport từng làm với cô!

“March không chịu nói về lý do đằng sau chuyện đó”, May đang nói chuyện với Will thì nhíu mày khi March lao vào, mang theo luồng gió lạnh khi cô đóng sầm cửa lại.

Nhưng luồng gió lạnh đó, Will nhận ra khi thận trọng nhìn March, không là gì so với ánh mắt lạnh lẽo mang theo cơn thịnh nộ cô hướng về phía anh!

Anh từ từ đứng lên. “Em đã làm gì với Graham…?”, anh chậm rãi nói, cùng lúc tự trừng phạt bản thân vì luồng nhiệt nóng khao khát anh cảm nhận khi nhìn thấy ngực cô phập phồng vì kích động. Đây không phải là thời điểm để khao khát March Calendar!

“Theo nghĩa bóng hay nghĩa đen?” March mạnh mẽ đốp lại anh.

“March…”

“Tôi sẽ ở ngoài cuộc nếu như tôi là cô, May à.” Will nhẹ nhàng nói với May khi cô ấy nói giọng khẩn khoản với March, đôi mắt nheo lại của anh vẫn còn đặt nơi cô em. March rõ ràng đang cáu tiết.

“Cả hai”, anh đột ngột trả lời March.

Miệng cô cong lên thành một nụ cười không chút hài hước. “Theo nghĩa đen, tôi đã để anh ta ở lại ngắm đàn cừu. Theo nghĩa bóng, tôi để anh ta không chìm đắm vào ảo tưởng như những gì tôi nghĩ về anh ta cũng như lời đề nghị triển lãm tác phẩm của tôi. Về phần anh…!” Cô tức giận băng ngang phòng chỉ bằng hai sải chân, cánh tay đưa lên di chuyển thành hình vòng cung cho anh một cái tát mạnh. “Anh là một kẻ hèn hạ! Tuyệt đối và hoàn toàn đáng khinh bỉ!” Giọng cô run lên đầy xúc động.

“March!” May há hốc miệng kinh ngạc vì thái độ của cô em.

Ánh mắt của Will vẫn còn khóa lấy ánh mắt của March, má trái đang đau nhói vì cái tát, bây giờ cái nhìn của anh lạnh băng khi gặp ánh nhìn đầy lửa tức giận của cô.

Cách đây vài giây, khi May giải thích những gì xảy ra với March sáng sớm hôm nay, anh đã quan tâm và lo lắng cho cô, hy vọng rằng những gì Graham nói sẽ có thể giúp giảm bớt lo nghĩ của cô. Nhưng dường như nó mang lại kết quả trái ngược!

“Anh không nghĩ như thế”, anh gầm lên khi cô đưa tay lên lần thứ hai, dễ dàng bắt lấy tay cô, siết chặt lấy.

“Anh làm đau tôi”, cô thở gấp.

Anh đang làm đau cô! Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì với anh? Và anh không có ý nói đến cái tát.

Bàn tay của anh vẫn còn giữ chặt lấy tay cô, cảm giác khung xương mỏng manh bên dưới nhưng anh cũng tức giận với bản thân lúc này lại quan tâm đến những việc đó. “Graham không giải thích việc cậu ấy muốn triển lãm tác phẩm của em…?”

“Ồ, anh ta đã ‘giải thích”’, cô điên tiết ngắt lời, đôi mắt ánh lên cơn tức giận vừa quay lại. “Và tôi đã nói với anh ta rằng anh ta có thể làm gì với lời đề nghị đó!”

Cơn căng người vì tức giận dần rời khỏi người Will khi anh từ từ buông tay cô ra, khá bối rối.

“Em đã nói với cậu ta…”

“Những gì anh ta có thể làm”, March lặp lại khinh miệt, bàn tay bị bóp khi nãy giờ nằm trong tay còn lại. “Anh nghĩ tôi là một kẻ hoàn toàn ngu ngốc phải không, Will?”, cô thách thức.

“Không, hoàn toàn không”, anh chầm chậm trả lời, không thể suy nghĩ gì thêm.

Anh đã nghĩ, một khi March chấm dứt việc khó chịu với mình vì chuyện lúc đầu đã gửi một vài bức tranh của cô cho Graham, rằng cô sẽ rất vui sướng vì lời đề nghị của Graham về việc triển lãm tác phẩm. Hơn cả vui sướng, March tức giận hơn bao giờ hết. Anh không hiểu phản ứng của cô. Hơn bất cứ thứ gì anh hiểu về March, anh nặng nề thừa nhận.

“Tôi chẳng ngu ngốc đâu, Will Davenport”, March nói với anh một cách cay độc. “Nhưng anh hãy trở về nói với Jude Marshall rằng không có kế hoạch nào của hắn khiến chúng tôi rời khỏi đây thành công…”

“Jude…?” Bây giờ Will thật sự bối rối. Bối rối sao? Anh trở nên mơ hồ hơn những gì từng trải qua trước đây!

“Hãy nói cho hắn ta biết rằng hai chị em còn lại của nhà Calendar sẽ ở nguyên tại đây”, cô kết thúc một cách cứng rắn, nhìn anh thách thức.

Will lắc đầu, toàn bộ cuộc đối thoại này là một bí ẩn hoàn toàn đối với anh. Nhưng anh cảm thấy có quá nhiều cảm xúc bị phá vỡ trong thời điểm này để cố gắng làm sáng tỏ nó.

Anh quay lại phía May, May trông có vẻ bối rối bởi tình huống này hơn những điều anh cảm thấy. “Tôi thật sự xin lỗi về điều này, nhưng tôi nghĩ, trong hoàn cảnh này, tốt nhất tôi nên rời đi”, anh khàn giọng nói với cô.

“Đúng… anh đi đi”, March gay gắt đồng ý.

“Ý tôi là tôi sẽ dọn đi.” Will vẫn nói chuyện với May, bây giờ anh quá tức giận để nhìn March. “Rời khỏi căn phòng. Tôi xin lỗi”, anh xin lỗi lần nữa khi May vẫn sửng sốt với cuộc hội thoại này.

Và có lẽ hơi bức thiết để anh đi nơi khác. Nhưng lúc này – và trong khoảng thời gian sắp tới, anh cảm thấy – càng cách xa March bao nhiêu thì nó sẽ càng tốt cho mọi người.

Tránh xa cô – tránh xa cô ra – anh có thể suy nghĩ sáng suốt, cho một điều nào đó…

“Tôi mới là người phải xin lỗi, Will, May nhẹ nhàng cam đoan, cùng lúc liếc nhìn March dò xét, ánh mắt đó rõ ràng không mang lại cho cô câu trả lời nào. “Nhưng có lẽ sẽ tốt nhất…”, cô chấp nhận với cái lắc đầu buồn bã.

“Đúng… đi đi”, March nhìn anh khinh miệt. “Bỏ trốn luôn đi!”

Will thở dài chán nản. “Anh không phải đang bỏ trốn, March, đơn giản anh đang loại bỏ hiện diện thực sự ngoài ý muốn của mình.”

Cô gật đầu. “Và đưa cả bạn anh đi cùng.”

Will nhún vai. “Sau những gì em đã nói lúc nãy, anh nghi ngờ việc cậu ta có thêm lý do nào nữa để ở lại đây.”

Cô cười nhạt. “Coi nào, ít nhất chúng ta cùng đồng ý với nhau một điều!”, cô chanh chua nói.

Nhưng lần này có điều gì đó trong giọng nói khiến Will nhanh chóng nhìn cô. Có phải anh đã nhìn thấy những giọt nước mắt trong đôi mắt đẹp bướng bỉnh xám lục của cô? Và nếu đúng như thế thì chúng là những giọt nước mắt tức giận hay đau khổ? Khi anh không nhìn thấy lý do nào khiến March cảm thấy điều sau cùng, anh chỉ có thể kết luận…

“Tôi là một kẻ ngốc khi từng nghĩ rằng anh có thể khác biệt, Will Davenport.” Cô lắc đầu khi nhìn anh, nước mắt bây giờ đang lấp lánh trên hàng mi. “Một kẻ ngu ngốc”, cô tự nhạo trước khi xoay gót và chạy khỏi phòng.

Anh có thể nghe thấy tiếng bước chân cô chạy nhanh lên lầu, mấy giây sau là tiếng cửa phòng ngủ đóng lại.

Sự thinh lặng cô bỏ lại trong phòng bếp được lấp đầy bằng tình trạng căng thẳng cực độ khiến người ta có thể nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ.

May thở dài yếu ớt. “Ôi”, cô buồn bã thì thầm. “Tôi thật xin lỗi, Will à.” Cô nhìn anh dò xét. “Nếu có bất cứ lời an ủi nào, tôi không nghĩ toàn bộ cơn tức giận đó là do anh.”

Anh chậm rãi lắc đầu. “Không phải”, anh tuyên bố thẳng thừng.

May trông khó chịu vì câu trả lời của anh. “Con bé chỉ thực sự khó chịu vì mất công việc”, cô biện hộ. “Khi nãy tôi đang nói với anh rằng tôi thậm chí không biết thật sự chuyện gì đã xảy ra. March chỉ vừa về nhà một lúc sau giờ ăn trưa và nói rằng Clive đã trả lương một tháng và bảo con bé thôi việc.”

Will biết tất cả điều đó, rõ ràng cũng như May, anh đã lo lắng cho March khi họ nói chuyện trong lúc cô và Graham đi kiểm tra bầy cừu. Nhất là khi Will có thể đoán ra lý do Clive Carter sa thải March tùy tiện như thế – anh không quên cuộc nói chuyện với March lúc ăn trưa vào tuần trước về việc mua nhà đất dưới giá thị trường rồi sau đó bán lại với giá cao để kiếm lợi nhuận lớn. March đã đối chất Clive Carter với những gì cô biết hay gã đàn ông đó đã phát hiện ra rằng cô biết điều đó. Nhưng dù là gì, Carter đã quyết định loại bỏ vấn đề rắc rối bằng việc sa thải March.

Nhưng toàn bộ những việc đó không liên quan đến hiện tại. Will không thể làm gì để giúp cô – hơn nữa, March sẽ không muốn sự giúp đỡ từ anh. Cách đây vài phút, cô đã nói rõ ràng rằng mình không xem xét bất cứ điều gì anh giúp.

Anh lắc đầu. “Tôi thực sự xin lỗi về điều này, May, nhưng tôi…”, anh ngừng lại khi Graham bước vào phòng bếp. “Những con cừu thế nào?” Anh rầu rầu hỏi bạn mình – Chúa mới biết March đã nói gì với cậu ta trong khi hai người ở ngoài cùng nhau!

Ban đầu Graham đồng ý xem tác phẩm của March vì anh, nhưng sau khi xem chúng thì rõ ràng chính Graham là người quyết định đề nghị March triển lãm tác phẩm tại phòng tranh của cậu ta. Từ chút ít những gì March đã nói, lời đề nghị của bạn anh rõ ràng đã bị quăng trả lại. Graham ắt hẳn đang tự hỏi cậu ta bước vào chốn quỷ quái nào thế?

Graham mỉm cười trêu ghẹo. “Một đống rắc rối.”

Will gật đầu, nhăn mặt. “Mình nghĩ chúng có thể như thế!”

“Nhưng rất thú vị”, Graham nhẹ nhàng thêm vào khi tiến sâu vào phòng.

“Đó là một cách để diễn tả”, Will thừa nhận, ước mình chưa bao giờ xem qua tranh của March, để nó không dính líu đến Graham.

“Hừm.” Graham gật đầu suy xét. “Có ai giải thích với tôi tại sao March lại nghĩ rằng việc tôi đề nghị triển lãm những bức tranh của cô ấy bởi vì Jude Marshall đã trả tiền để tôi làm thế không?”

Anh ta đầu tiên nhìn Will rồi sau đó đến May, rõ ràng đang hy vọng một trong hai người có thể làm sáng tỏ vấn đề này.

Ồ, được thôi, anh có thể làm điều đó, Will thừa nhận với cơn thịnh nộ đang tăng lên vì tất cả lời ám chỉ tối nghĩa của March đột nhiên trở nên rõ ràng.

Cô gái đó…!

Làm sao cô ấy dám?

Cô thực sự nghĩ anh đã kết hợp… rằng anh là một trong những người đã lên kế hoạch để…? Không phải một phần trong đó mà là kẻ xúi giục! Chết tiệt, lần này March đã đi quá xa.

Rất xa!

Bình luận
Ads Footer