Bath, Anh Quốc, năm 1819
“Tìm một người vợ phù hợp cho cháu?” Cô của Ngài Nash Renfrew nhìn anh qua cái kính cầm tay của mình. Maude, Lady Gosforth, rất thích sử dụng kính cầm tay. Nó làm mắt bà lồi lên khủng khiếp và thường làm cho người đối diện lúng túng.
Nash chưa bao giờ bị lúng túng. “Nếu cô có thể, cô Maude”.
Bà khụt khịt. “Từ những gì cô nghe nói, cháu không có khó khăn trong việc tìm kiếm phụ nữ. Ngay cả ở St Petersburg.”
Nash không khỏi chớp mắt. Làm quái nào mà bà ấy biết các hoạt động của anh ở St Petersburg khi bà thường trú ở Bath nhỉ? Nhưng những mối liên hệ của bà là huyền thoại. Đó là lý do mà anh nhờ bà giúp đỡ.
Anh đáp lạnh lùng, “Không hẳn thế.”
Cô anh khịt mũi. “Không phải vậy à. Và cháu muốn cô sắp xếp một vũ hội trong bốn tuần lễ? Một vũ hội-bắt đầu của mùa này?”
“Nếu nó không phải là một nhiệm vụ quá sức, cô yêu quý”.
“Quá sức? Dĩ nhiên là vậy rồi! Ta đã quá già để tổ chức thêm nữa những buổi dạ hội!” bà nói với một nỗ lực để trông yếu ớt.
“Cháu xin lỗi, cô Maude. Cháu đã không thấy thế. Trông cô rất rạng ngời…Thôi được, cháu sẽ thuê ai đó vậy-“
“Thuê ai đó? Cháu sẽ không làm vậy chứ. Những sự kiện được tổ chức bởi những kẻ làm thuê” – bà nói với giọng ghê tởm – “không được gì trừ sự tầm thường. Cô sẽ cố gắng, bằng cách nào đó, để tìm ra năng lượng mà sắp xếp mọi thứ – và tìm cho cháu một cô nàng phù hợp – nhưng cô cảnh báo cháu trước, Nash, với một thông báo gấp rút như vầy khi mà đầu mùa lễ hội này các lời mời đã được đưa ra hết rồi, nó sẽ là cái tầm thường nhất, sẽ là như thế.”
“Cháu biết. Cháu xin lỗi.” Nash không lo lắng chuyện nó sẽ là cái gì trừ sự hoa lệ. Anh nói thêm một cách tình cờ, “Liệu cháu có thể thuyết phục cô gởi lời mời đến cô của Sa Hoàng, Bà đại công tước Anna Petrovna Romanova.”
Cái kính cầm tay rơi xuống. “Cô của Sa Hoàng?”
“Bà ấy sẽ đến Luân Đôn vài ngày trước vũ hội. Bà ấy không biết ai ở Luân Đôn và đã yêu cầu sự trợ giúp của cháu. Bà ấy sẽ không quan tâm một việc nhỏ như vầy đâu.” Bà đại công tước cũng là người thích giao du như cô của anh và yêu thích sự ồn ào.
“Một bà đại công tước?” Cô Maude ngồi dậy, mắt bà lấp lánh tham vọng. Bà kéo dài một tiếng thở dài mệt mỏi. “Cháu làm cô rối tung rồi đấy, nhóc”.
“Cháu biết”. Anh làm ra vẻ sám hối. Với một quý bà đại công tước của nước Nga, vũ hội này sẽ là sự kiện của năm và cô của anh cũng biết thế.
Nash đã xin nghỉ việc để trở lại nước Anh vì hai lý do: để sở hữu thừa kế, và để tìm một người vợ. Ngài đại sứ biết sẽ khó khăn thế nào để mời một bà đại công tước già rời Luân Đôn để đến tham dự vũ hội của anh. Anh biết những quý bà lớn tuổi sẽ độc đoán và khó tính thế nào. Nash đã biết điều đó từ một đời đối phó với những bà cô lập dị và độc đoán, những bà cô tuyệt vời. Một trong số đó hiện đang nhìn anh chăm chú qua kính cầm tay.
“Vậy là từ trên đỉnh những vũ hội và những quý bà công tước, cháu mong đợi cô sẽ gạt lớp khí mỏng tìm thấy cho cháu một người vợ?”
“Không phải là bất kỳ người vợ nào. Mà là một người thích hợp. Cháu muốn có một cuộc hôn nhân tuyệt vời.”
Một bên chân mày nhướng lên. “Đương nhiên, cháu là một Renfrew, sau tất cả. Đó là điều chúng ta làm. Nhưng định nghĩa của cháu về một cuộc hôn nhân tuyệt vời là như thế nào?”
Nash đưa ra những ý tưởng về chuyện này. Ngoài nguồn gốc sinh sản, có giáo dục, và trí thông minh, cô dâu của anh cần phải là người không chỉ được sinh ra từ gia đình tốt, mà còn phải là người có giao du với giới thượng lưu. Cô ấy nên có một số hiểu biết về chính trị nhưng không xúc động về “những lý do”. Cô ấy cần được đào tạo tốt trong việc quản lý những dịp lễ hội lớn và có một mức độ nhất định của sự quyến rũ. Trên hết, cô ấy phải là người kín đáo, tránh các tin đồn, và có sự khoan dung về sự lập dị của người khác. Về con cái, anh không cần người thừa tự và không thích thú với trẻ con lắm. Nếu vợ anh muốn có một đứa, anh cho là anh sẽ không để tâm.
“Và cô nghĩ cháu mong đó sẽ là một người thừa kế xinh đẹp”, cô Maude “chua” vào khi anh nói xong.
Nash cho bà một nụ cười sáng chói nhất của anh. “Được vậy thì tuyệt, cô yêu quý”.
Bà dịu đi thấy rõ. “Pshaw! Con trai!” Rồi bà nhìn anh vẻ quan tâm, với cái nhìn mà tất cả các đứa cháu của bà đều quen thuộc. “Không quan tâm đến việc kết hôn vì tình yêu sao?”
Nash nhướn mày hoài nghi. “Kết hôn vì tình yêu?”
“Các em của cháu đều làm vậy và chúng đều rất hạnh phúc”.
“Gabriel và Harry đã không lớn lên ở Alverleigh với ví dụ hàng ngày về tình yêu vĩ đại của bố mẹ cháu,” Nash chỉ ra. “Nếu chúng thấy, chúng sẽ vẫn là những người độc thân, như cháu và Marcus”.
“Gabriel và Harry đã được nuôi dưỡng bởi bà cô không chồng tuyệt vời của cháu trên đền thờ bách thần mà đàn ông xếp hạng thấp hơn những chú chó và những chú ngựa cộng lại, và trên những chú gián chút xíu,” cô anh ân cần chêm vào.
“Bà ấy đã làm thế, tất nhiên, dòng dõi Renfrew tôn kính mà, để cân bằng những thứ khác một chút.”
Nash nhún vai. “Ý cháu là, họ chưa bao giờ nhìn thấy những kết hợp tình yêu có thể hủy diệt như thế nào. Hôn nhân của cháu sẽ là một liên minh đã được lên kế hoạch một cách cẩn thận dựa trên những tham vọng được chia sẻ, không phải trên những sự đam mê mù quáng.”
Bà khịt mũi lần nữa. “Một sự sắp xếp lạnh lùng”.
“Điều đó sẽ phù hợp với cháu một cách hoàn hảo”.
“Nhưng phải đồng hành suốt đời mà không có tình yêu hay đam mê-“
“Đam mê?” Nash cắt ngang lời bà. “Theo cả bố mẹ cháu, thì cả hai người họ suốt đời đều đam mê nhau. Và khi họ không xé toạc nhau ra – và cả gia đình cháu – khỏi những trận ghen tuông cãi vã của họ, thì họ lượn lờ nhau như những con chó động đực”. Nash kiếm chế một cơn rùng mình. “Cháu thà ở trong…một tảng băng hơn là sống như thế.”
“Cháu sai rồi, cậu bé thân mến, nhưng cô sẽ không cố thay đổi suy nghĩ của cháu. Cháu có một cái đầu cứng nhắc huyền thoại của những người đàn ông nhà Renfrew, sau tất cả. Cô sẽ tìm cho cháu người hoàn hảo của cháu, nhưng đừng có mà trách cô nếu cháu rơi vào sự nhàm chán chỉ sau sáu tháng nhé.”
Anh nhún vai thờ ơ. “Hôn nhân không có nghĩa là để được giải trí.”
Bà lườm anh. “Nhưng, cậu bé thân mến, nó thế đấy. Hôn nhân sẽ là một cuộc phiêu lưu không ngừng nghỉ.”
“Công việc của cháu đã cho cháu tất cả các chuyến phiêu lưu cháu muốn rồi. Nhưng theo những gì cô nói thì có lẽ điều cháu muốn sẽ là một cuộc hôn nhân tồi tệ.”
Maude rùng mình. “Đừng bao giờ nói đùa những điều như vậy,” bà nghiêm khắc. “Đừng bao giờ!”