Giống như bị nước lạnh tạt vào mặt. Được rồi, anh sẽ kết hôn với em? Như ném vào cô trong cơn giận dữ, bực bội, như thể cô đã cầu xin anh cưới cô vậy.
Được rồi, anh sẽ kết hôn với em. Và sau đó anh trông như bừng tỉnh khỏi cơn mơ hồ, như thể anh cũng bị sốc với chính mình như cô vậy. Anh hẳn đã không có ý nói như thế.
Anh đã rèn luyện cho gương mặt mình lúc nào cũng có biểu hiện của sự lịch thiệp, tất cả những giận dữ và ghen tuông của anh – vì chuyện đã xảy ra – cô biết – đã bị đóng gói giấu đi hết, giờ anh đang trình diện cho cô thấy bộ mặt ngoại giao của mình. Đang chờ cô trả lời cho cái hành động thiếu thận trọng của anh, rõ ràng là không được lên kế hoạch trước, và dường như ngay lập tức hối hận với đề nghị kết hôn của mình.
Cô muốn tát vào mặt anh, để làm vỡ òa những giọt nước mắt – không, không được tát anh! Không thể người đó!
Sẽ đáng đời anh nếu cô chấp nhận anh.
Anh vẫn đang chờ, mắt anh không thể đọc được, tất cả những dấu hiệu của cảm xúc thờ ơ. Công việc của một nhà ngoại giao là nói dối vì đất nước mình. Anh sẽ là một nhà ngoại giao tuyệt vời, cô chắc chắn.
Anh có thể đã làm tình với cô với một sự dịu dàng và đam mê, đã trộm mất đến mẫu cuối cùng của trái tim tuyệt vọng thiếu cảnh giác của cô, nhưng trong một thoáng cô đã nhìn thấy điều anh thật sự nghĩ.
Nó trượt sâu vào trong trái tim cô.
Cô muốn anh, nhưng cô cũng quá kiêu hãnh để chấp nhận cái rõ ràng là một lời đề nghị hôn nhân không định trước. Đặc biệt là khi cô đã biết được kiểu cô dâu mà anh muốn có – một cô gái có nguồn gốc tốt, có những liên quan phù hợp. Mà cô thì không có những điều đó.
Cô có thể bị tuyệt vọng đủ để kết hôn với Mr. Hulme, nhưng với anh, cô chỉ đặt mình nằm mập mờ ở giữa. Với Nash, cô muốn mọi thứ, thân thể, trái tim, và linh hồn.
Anh đang chờ, đang nhìn cô với những biểu hiện kinh khủng, trống rỗng, ngoại giao.
Nếu cô nhận lời anh, lợi dụng cảm giác tội lỗi và ghen tuông tạm thời của anh để bẫy anh vào hôn nhân, đây sẽ là khuôn mặt cô sẽ thấy suốt đời còn lại của cô, tất cả đều lịch thiệp ,ngoại giao và trống rỗng, với đôi mắt không thể đọc được. Nó không chỉ làm tan vỡ trái tim cô, mà còn sẽ nghiền nát nó thành tro bụi.
Cô cho anh một cái nhìn kiêu hãnh. “Có phải anh nghĩ em sẽ chấp nhận một lời cầu hôn như thế này? Được thốt lên trong sự oán giận bực bội, và ném nó xuống trong đống bụi bẩn để em nhặt nó lên?”
Quai hàm nghiến chặt của anh rơi xuống.
“Cảm ơn anh, Mr. Renfrew, nhưng không, cảm ơn anh. Em sẽ làm theo quyết định của mình. Tạm biệt. Thật vui vì đã biết anh. Anh có thể thấy mình đi ra ngoài được rồi đấy.” Cô quay lưng lại để anh không thể thấy được cô đang chiến đấu với những giọt nước mắt.
“Rất tốt, thưa cô,” anh nói trong một giọng bị bóp nghẹn và ào ra khỏi nhà.
Cô đã từ chối anh. Nash đi ra chỗ anh đã buộc con ngựa. Cô đã từ chối anh. Đuổi anh đi với một sự từ chối phũ phàng trong một giọng điệu xứng đáng với một nữ công tước.
Anh cảm thấy bớt căng thẳng; được giải thoát. Anh không có ý đưa ra một lời đề nghị như thế. Anh không có ý định cái đã ám anh nói ra.
Anh muốn phi nước đại, để rời khỏi toàn bộ cái đống lộn xộn mất thể diện phía sau anh, nhưng ngựa anh đã mệt. Hai lần chạy điên cuồng là đủ cho một buổi sáng.
Rời khỏi với một tốc độ như rùa này thì…thật là bực bội.
Anh cố khóa tâm trí nét biểu hiện bị tác động mạnh của cô ấy. Anh tự nhắc nhở mình rằng, việc đó là không thể, rằng Maddy là người quá chất phác, quá ngây thơ cho cuộc sống của anh. Nhưng có một cảm giác đóng băng lại ở sâu tận trong tâm anh, ở giữa cái cái cảm giác choáng váng vì hành động bốc đồng của mình, với chuyện cô đã từ chối anh.
Sự từ chối của cô đang châm chích vào anh.
Cô ấy đã nói gì nhỉ? Một lời cầu hôn như vậy sao? Được thốt lên trong sự oán giận bực bội – oán giận bực bội? – và ném nó xuống trong đống bụi bẩn.
Thật là vô lý. Anh không ném bất kỳ cái khỉ khô gì vào trong đống bụi bẩn cả. Chẳng có xíu bụi nào trong ngôi nhà đó; cô ấy đã giữ nó sạch sẽ và gọn gàng như mới. Vậy còn oán giận bực bội…
Một phụ nữ trung niên hướng đến anh trong một chiếc xe chó hai bánh, một giỏ hoa đặt cạnh chỗ ngồi của bà. Mỉm cười với anh vẻ mong đợi, bà dừng lại với ý định rõ ràng muốn nói chuyện với anh. Một người tá điền khác?
“Chào bà?” Nash cắn cảu chàu rồi phi đi tiếp.
Thay vì kết hôn với Nash, Maddy đã chọn một con dê già phóng đãng gấp ba lần tuổi cô!
Nó còn nhiều hơn là châm chích. Nó vết cắt sâu. Và đang mưng mủ.
Một con chó gầy nhom chạy ra từ một trang trại, sủa dữ dội.
Được rồi, anh sẽ kết hôn với em.
Chúa lòng lành, có đúng là anh đã nói như vậy không? Trong cái tông giọng đó? Với người phụ nữ anh muốn làm tình tất cả các đêm, người đã làm đảo lộn anh hoàn toàn với sự ấm áp và rộng lượng của mình. Người chẳng có một nỗ lực nào để bẫy anh vào hôn nhân, người chỉ cứu sống anh, dịu dàng với vết thương của anh, và chăm sóc cho anh hơn bất cứ ai trong đời anh.
Đồ đần! Đâu rồi nhà ngoại giao với tài thuyết phục nổi tiếng cho những lời ngọt xớt của mình?
Vấn đề là, anh đã được dùng để đối phó với nam giới, đàm phán với nam giới. Anh hiểu đàn ông. Đàn ông thì hoặc là logic, hoặc là không logic, dễ dàng đủ để đọc được, để bị lèo lái bởi những cảm xúc anh có thể hiểu: tham vọng, tư lợi, quyền lực.
Còn phụ nữ…Anh chưa bao giờ hiểu phụ nữ. Anh giữ họ ở một khoảng cách, tán tỉnh, làm chệch hướng bất kỳ ý định nghiêm túc nào, thỉnh thoảng tự cho phép mình hưởng thụ trong vui vẻ chuyện yêu đương với một phụ nữ có cùng ý định. Không bao giờ để bất kỳ cảm xúc nào xa hơn. Anh luôn làm rõ ràng ngay từ đầu.
Nhưng anh đã để Maddy Woodford gần gũi với anh hơn bất kỳ người phụ nào trong đời mình.
Tuy vậy Maddy Woodford đã không bôi xáp cảm xúc lên anh. Cô đã không nhỏ nước mắt hoặc la lối hoặc xỉ vả anh; cô ấy không đeo bám, cô ấy cũng không cầu xin. Cô ấy không đòi hỏi anh bất cứ gì, chỉ mình cơ thể anh. Cô ấy đã yêu anh rất ngọt ngào và hào phóng ở đêm đó, làm phá vỡ tất cả sự tự chủ của anh, sau đó để anh đi với một nụ cười, dù run run, và một lời tạm biệt cương quyết.
Anh đã là người trở nên dễ xúc động. Đây là lần đầu tiên trong đời anh. Cái ý nghĩ cô ấy cưới một con dê cụ nhợt nhạt, nằm trên giường với một lão già chà bàn tay qua cô, chảy nước dãi, phục vụ ông ta, lão già nhỏ dãi lên làn da tinh khiết như lụa của cô…Nó làm anh điên tiết.
Anh nhắm mắt lại, nhận ra các cảm xúc cáu kỉnh đang tràn qua anh.
Ghen tuông.
Cha và mẹ anh, lịch sử lặp lại.
Hãy đặt cô ấy ra ngoài tâm trí ngay! Quên cô ấy đi. Mình đã đề nghị, và cô ấy đã từ chối rồi mà.
Chết tiệt, cuộc sống có nhiều đơn giản hơn trước khi anh gặp Maddy Woodford: êm đềm, vui vẻ, tương đối có trật tự. Anh biết chính xác anh là ai và anh muốn gì.
Giờ anh là một đống của những khao khát trái ngược nhau đang móc móng vuốt vào bên trong anh như những con thú hoang dã, đang xé anh ra thành từng mảnh.
Anh muốn cưỡi bão tố, nguyền rủa gió và tru lên với mặt trăng. Thay vào đó anh lại bị buộc phải nước kiệu từ từ xuyên qua ánh mặt trời với hoa mùa xuân và những con chim chết tiệt đang hót líu lo.
Anh muốn đấm ai đó, bắn vào cái gì đó, bóp cổ ai đó. Chết tiệt, anh phải làm cái gì đó mới được!
Mình đúng là đồ ngốc, đồ ngốc! Madday mắng nhiếc mình âm thầm khi cô đi đi lại lại quanh căn nhà, đóng gói và phân loại đồ đạc. Sau mọi điều mình luôn luôn nói về việc nắm bắt cơ hội khi nó đến. “Cơ hội” đó là lợi dụng sự ghen tuông nhất thời của anh ấy. Ít nhất thì mình cũng có được người chồng mà con tim mình khao khát.
Không chỉ con tim. Khi cô đi đi lại lại quanh ngôi nhà, cô cảm thấy những cơn đau nhẹ ở những nơi không mong muốn, và những tiếng vọng của đêm yêu thương gợn sóng nhẹ nhàng qua cô.
Mỗi lần nó xảy ra, cô nhắm mắt lại, đắm mình vào mỗi cảm xúc nhỏ bé, tích trữ, ghi nhớ nó cho tương lai dài đăng đẳng cô đơn mà cô đã quá ngốc nghếch giữ chặt lấy.
Cô đổ lỗi cho tất những bài hát, những bài thơ và những câu chuyện về sự từ bỏ tất cả cho tình yêu. Vì lợi ích của người cô yêu.
Người cô yêu, người đã sốc với chính mình vì một lời cầu hôn bất ngờ, và giờ đã ra đi, hướng về tương lai rực rỡ của anh, không nghi ngờ là đang tự chúc mừng mình vì đã may mắn thoát được một người phụ nữ không phù hợp nhất.
Người cô yêu, người đã hôn cô như một giấc mơ, và đã làm tình như…
Một làn sóng nóng bỏng, khoái cảm rùng mình xuyên qua cô, đang đọng lại ở trung tâm cô, đang siết chặt như một nắm tay nhung sâu bên trong cô. Cô nhắm mắt lại để thưởng thức nó.
“Em định bọc anh lại trong miếng gấm bạc màu ấy có phải không?” một giọng nói trầm sâu từ cửa ra vào.
Cô xoay tít. Miếng gấm bạc màu nào?
“Anh sẽ không cho phép.” Anh sải bước vào trong ngôi nhà. “Anh đang sống, đang hít thở. Với những nhu cầu.” Anh đóng cửa lại đằng sau anh và quay lại, đôi mắt xanh chán chường nhìn vào cô trong cái cách làm tim cô run rẩy. “Và anh không sẵn sàng để bị cất vào trong một cái hộp.”
“Cái gì-“
“Ngồi. Xuống.” Đó không phải là một yêu cầu.
Maddy chớp mắt. Và ngồi xuống. Mở to đôi mắt khi anh sải bước vào trong, như thể đang đi đến một quyết định, và sau đó đến đứng trước mặt cô.
Rồi quỳ xuống trên một đầu gối.
Maddy ngừng thở. Tim cô đập thình thịch trong ngực như một nắm tay đang đập vào một cánh cửa.
Đôi mắt anh xanh đậm và ảm đạm. Anh nắm lấy tay trái cô trong tay anh và nói, “Madeleine Woodford, em sẽ cho anh vinh dự có được bàn tay của em trong lễ cưới chứ?”
Trong một lúc cô quá choáng váng để trả lời.
Anh đưa ra một nụ cười vẻ tội nghiệp. “Mỗi người đàn ông đều được quyền làm hỏng lời cầu hôn đầu tiên của anh ta. Em phải thừa nhận lần này không phải là lời bị ném trong bụi, cũng không phải bị thốt ra trong oán giận bực bội.”
Cô đã chạm vào tự ái của anh bằng những lời đó, cô nhận ra.
Xúc phạm cảm giác của anh về chính mình.
Anh chờ phản ứng của cô.
“Tại sao anh muốn cưới em chứ?” cô hỏi, sau đó âm thầm nguyền rủa bản thân mình vì đã hỏi thế. Đó là một điều kỳ diệu vì anh đã trở lại, hỏi cô lần nữa. Chỉ có vài người được cho cơ hội thứ hai trong đời. Nhưng cô muốn biết – phải biết tại sao.
Đau nhói cho các từ…
Anh mỉm cười. “Vì sự hủy hoại thanh danh của em, anh không thể làm ít hơn việc khôi phục lại được nó từ kết quả của hành động khinh suất của mình.”
Ồ, ra vậy. Maddy nuốt nỗi thất vọng của cô xuống. Đó không phải là vấn đề tại sao – nó không phải, thật sự không phải. Cô vẫn sẽ chấp nhận lời đề nghị của anh. Lịch thiệp với phụ nữ cũng là một lý do tốt đủ để kết hôn.
Chẳng ích gì khi khóc cho điều ngoài tầm với.(*)
(* Nguyên văn “No point crying for the moon”: một thành ngữ, có nghĩa muốn cái gì đó ngoài tầm với, khó như chiếm mặt trăng làm của riêng vậy – ND)
“Lời đề nghị này, dĩ nhiên, bao gồm cả bọn trẻ,” anh nói. “Anh biết em muốn giữ chúng bên nhau. Anh là một người có của cải. Không ai sẽ thiếu thốn thứ gì.”
Cô cắn môi và xoay sở cho một cái gật đầu.
Anh hiểu sai cho lý do của sự im lặng của cô và siết chặt tay cô. “Hãy tin anh, nếu anh không nghĩ đây là điều tốt nhất để làm, anh cũng sẽ tìm ra một giải pháp khác cho vấn đề này.”
Vấn đề này. Đó là cô.
Ồ, tại sao cô không thể chỉ nói vâng và kết thúc chuyện này? Có chuyện gì với cô vậy? Cô cố gắng nuốt xuống một lần nữa, nhưng có một cục nghẹn lớn trong cổ họng cô.
Một vết nhăn nhỏ hình thành giữa chân mày anh. “Anh cho rằng em nghĩ điều này là quá sớm, rằng em chỉ mới biết anh một thời gian ngắn. Nhưng đây là điều cần thiết để chúng ta chặn đứng tin đồn.”
Tin đồn, đúng vậy.
Anh cho cô một cái nhìn sắc sảo. “Em chắc đang lo lắng, có lẽ, bởi vì em biết anh đã có kế hoạch cho một…một loại cô dâu khác.”
Maddy đưa ra một cái nhún vai. Cô biết.
Anh chắc đã nhìn thấy điều gì đó trong biểu hiện của cô, vì cái cau mày của anh sâu thêm. “Em có các phẩm chất đáng ao ước khác.”
Maddy đột ngột khó thở lần nữa. “Thật sao?”
“Đúng vậy, thật sự. Khả năng đối phó với những hoàn cảnh khó khăn không mong đợi là điều quan trọng đối với vợ của một nhà ngoại giao. Trong tuần vừa rồi chúng ta đã tìm cách xoay sở xử lý được hai vụ dưới những điều kiện căng thẳng trong ngôi nhà chật hẹp này. Em đã giữ được một cái đầu lạnh và gần như đã đối phó được, hơn là với một sự đa cảm cao độ, như hầu hết các phụ nữ anh quen biết.”
Ồ. Ý anh là cô đã không la hét hay trở nên cuồng loạn trong một cơn khủng hoảng. Đủ đúng. Cô chán với cái thực tế đó lắm rồi.
Một sự đa cảm cao độ là thứ gì đó chỉ có một phụ nữ được nuông chiều mới có khả năng có. Như một sách lược, nó hoàn toàn phụ thuộc vào việc có ai đó sẵn sàng và chờ đợi để đến giải cứu bạn. Không ai từng đến giải cứu Maddy; cô luôn luôn phải tự giải cứu lấy chính mình.
Cho đến khi Nash Renfrew bước vào cuộc đời cô, cô nhắc mình. Và bây giờ anh đang đề nghị nhận lấy tất cả những rắc rối của cô và cưới cô.
Cưới cô. Cưới cô. Lý do không quan trọng, Maddy tự bảo mình. Những từ ngữ không quan trọng. Chỉ có thực tế mới quan trọng.
Nash cầm tay cô. “Anh tin rằng chúng ta sẽ đối xử tốt với nhau.”
Đối xử tốt với nhau? Maddy cố gắng để dung hòa người đàn ông đã từng làm cô run rẩy, khoái lạc đêm đó với người xa lạ có giọng điềm tĩnh đang ngỏ lời cầu hôn với một sự kể lại những thiếu hụt và những phẩm chất của cô.
“Đó không phải là một kết hợp của tình yêu, Maddy,” anh nói nhẹ nhàng. “Đừng nhầm chuyện giữa chúng ta đêm qua là vì, vì tình yêu. Đó…đó chỉ là chuyện giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Đôi khi. Nếu họ may mắn. Đó là một biểu hiện lành mạnh của ham muốn, đó là tất cả.”
Có lẽ thế, Maddy nghĩ. Cô không thể nói lên những cảm xúc của anh, chỉ có của cô.
Anh kéo một lọn tóc đằng sau tai cô và thậm chí còn vuốt nhẹ da lên da làm cô muốn bủn rủn. Anh nói, “Em có những ý niệm lãng mạn, anh cảm thấy thế, nhưng tin anh đi, sự sắp xếp thực tế này còn tốt hơn là một sự kết hợp tình yêu.”
Ở cái nhìn nghi ngờ của cô, anh giải thích thêm. “Anh đã kể với em cha mẹ anh đã có một kết hợp tình yêu. Tình yêu của một đời, họ đã gọi nó như thế. Mỗi sự tương tác là thừa mứa đam mê và đầy rẫy…cảm xúc.” Mắt anh ảm đạm. “Nó đã xé gia đình tụi anh ra từng mảnh. Một mối quan hệ như thế sẽ là lời nguyền rủa với anh.”
Lời nguyền rủa? Đến lượt Maddy nhìn chằm chằm. Anh có thể không có ý đó.
Câu này, từ người đàn ông đã vuốt ve ngực của cô khi anh hầu như không có ý thức? Người đã thậm chí còn không biết tên chính mình, đã cuộn thân thể to lớn ấm áp của mình quanh cô, bảo vệ và yêu thương, ngay cả trong giấc ngủ. Người đã ngủ với bàn tay khum trên ngực cô? Người có thể làm cô khóc trong đêm với với vẻ đẹp và sức mạnh của chuyện ái ân với anh? Và người làm bên trong cô tan chảy với niềm vui ngay cả khi anh vắng mặt.
Anh muốn một cuộc hôn nhân không đam mê, không cảm xúc?
Cô sẽ hứa không có chuyện như thế. Nhưng giờ không phải lúc để thú nhận điều đó. Cô gập đôi tay mình lại và cố gắng nhìn nghiêm trang. Và sự vô cảm cho phù hợp. Tim cô đập thình thịch.
“Vậy, em sẽ nói gì, Maddy Woodford? Em sẽ lấy anh chứ?”
Nếu là người tốt thì nên từ chối anh. Cũng như không công bằng chút nào với một người như anh, bất chấp sự bảo đảm của anh, rằng thế giới của anh sẽ nhìn nhận cuộc hôn với cô như là một cuộc hôn nhân tương xứng.
Nhưng cuộc sống vốn dĩ là không công bằng.
Nó đã không công bằng với Grand-mère, cũng không công bằng với Mama, và nó cũng vậy với Maddy và bọn trẻ.
Nhưng Nash đã tự nguyện. Với tự do ý chí của mình, và anh cũng đã hỏi cô lần thứ hai. Đây quả là hành động điên rồ của anh, để sống chịu đựng và hối tiếc.
Cô sẽ nắm bắt lấy cơ hội này – với người đàn ông này – với cả hai bàn tay.
Grand-mère, bà có đang nhìn thấy không? Maddy hít một hơi dài và thốt ra những từ định mệnh, “Cám ơn anh, Mr. Renfrew. Em vinh dự được chấp nhận lời cầu hôn của anh.”
“Tuyệt,” anh nói và hôn tay cô.
Anh hôn lên mu bàn tay cô một cách chậm chạp, với một cái nhìn như thiêu đốt từ đôi mắtt màu xanh mãnh liệt. Và nó đã gởi một cơn rùng mình nóng bỏng xuyên qua cô, tập hợp tất cả các lò nung trong dạ dày cô.
Cô muốn anh hôn môi cô nên đã nghiêng người về trước, mời gọi điều đó.
Nhưng anh đứng dậy, lấy một cuốn sổ ghi chép nhỏ và cây bút chì từ túi ra, rồi nói, “Anh sẽ lập tất cả các thỏa thuận.”
Có lẽ hôn bị giới hạn trong phòng ngủ. Không quan trọng, Maddy quyết định, miễn là được hôn.
Cô sẽ cưới Nash Renfrew.
Grand-mère sẽ rất vui mừng: cuộc hôn nhân này sẽ trả lại cho Maddy vị thế của dòng dõi và xuất thân của cô, nếu không thì cũng là sự giáo dục của cô, đặc quyền mà cô đáng lẽ có.
Grand-mère cũng sẽ phê chuẩn cho cái cách mà người đàn ông này mặc một cái áo khoác vừa khít với cái quần ống chẽn bằng da hoẵng, chưa kể đến đôi mắt đẹp màu xanh. Grand-mère đã từng để mắt tới một người đàn ông trẻ trung đẹp trai, và xiêu lòng một cách đặc biệt với một người đàn ông mắt xanh. Bà đã chuyển cả hai điều đó cho Maddy. Mặt Pháp của cô…
Nash Renfrew trong một cái áo khoác vừa khít với quần da hoẵng là một người đàn ông đẹp trai. Trần truồng trên giường thì còn hơn cả đẹp.
Cô sẽ kết hôn với anh chứ? Hãy thử ngăn cô lại xem.
Liệu cuộc hôn nhân này có phải sẽ là một cuộc dàn xếp máu lạnh như anh nói anh muốn thế? Sẽ không nếu cô có thể xoay sở.
Liệu họ sẽ hạnh phúc? Cô hy vọng thế. Cô chắc chắn sẽ cố gắng.
Liệu anh ấy có bao giờ yêu cô không? À, câu này vẫn còn là câu hỏi…
“Giờ thì,” Nash nói, cây viết chì và quyển sổ đã sẵn sàng, “Anh nên thông báo cuộc đính hôn của chúng ta với ai đây?”
Maddy suy nghĩ. “Không ai cả,” cuối cùng cô nói. Có vài họ hàng ở rải rác, nhưng không quan tâm đến Maddy và bọn trẻ khi họ cần được giúp đỡ; cô không muốn làm gì với họ khi bây giờ may mắn của cô đã thay đổi. Và chỉ có vài bạn bè trong làng, nhưng cô chưa biết họ đã phản ứng thế nào với tin đồn về cô.
Anh cau mày và liếc tới bức thư chưa được hoàn thành của Mr. Hulme đang nằm trên bàn. “Cũng không với lão đó luôn à?”
Đặc biệt là không với lão ấy, Maddy nghĩ. “Không. Ông ấy không biết em ở đâu, và em cũng không thích ông ấy biết em sẽ kết hôn.”
Nash cau mày. “Nhưng không phải em đã hứa hôn với ông ấy rồi sao?”
Maddy lắc đầu. “Chưa, chưa bao giờ. Ông ấy đã hỏi cưới em cách đây hai năm, nhưng em đã từ chối. Nhưng ông ấy vẫn nói lời đề nghị đó sẽ vẫn để mở, vì vậy khi em…em…”
“Không còn hy vọng, em đã quyết định đổi ý,” anh nói nhẹ nhàng.
“Vâng.”
Anh ngập ngừng, như thể muốn nói gì đó, sau đó đổi ý. Anh nói nhanh, “Được rồi. Vậy thì, sẽ là một đám cưới nhỏ, không ồn ào, nhé?”
Cô gật đầu.
“Và em thích làm lễ ở nhà thờ ở đây, hay đâu đó khác? Những lựa chọn thay thế là nhà nguyện gia đình ở Alverleigh, St. George’s, Hanover Square trong London, hoặc nơi khác nếu em thích.”
“Ở nhà thờ trong làng này, em nghĩ vậy, với mục sư Matheson.” Ít nhất thì ở đó sẽ có vài người cô quen biết ở đám cưới mình, ngay cả nếu họ chỉ là Lizzie, bà Metheson, và vài dân làng tò mò đến để xem và bàn tán.
“Tốt, vậy anh sẽ thu xếp càng sớm càng tốt. Anh sẽ đi gặp ông ấy bây giờ.” Anh nhặt lên đôi găng tay.
“Em cần một chiếc váy mới,” cô buột miệng. “Em đã phải nhận lời cầu hôn trong bộ áo cũ rích này rồi, nhưng em từ chối kết hôn với nó.”
Anh vẫy tay lơ đễnh. “Tất nhiên rồi. Tất cả sẽ được lo hết.”
“Và đôi giày mới. Đôi này đã bị lủng lỗ nếu em quỳ gối trước bàn thờ, mọi người sẽ thấy-“
Anh liếc nhìn giày cô và cau mày. “Chúa lòng lành, anh sẽ không mơ đám cưới với em trong những thứ cũ rích như thế này. Em sẽ cần một tủ quần áo hoàn toàn mới, tất nhiên là thế.”
Vẻ chê bai của anh về trang phục của cô làm cô thấy khó chịu. Cô khó mà giữ cho mình vẻ bề ngoài đáng kính được – đột nhiên cô nhận ra điều anh đang nói. “Một tủ quần áo hoàn toàn mới?”
Anh nhìn lên từ danh sách của mình. “Đương nhiên. Sau đám cưới, chúng ta sẽ tới Luân Đôn ở đó một nhà may sẽ may đo mọi thứ em cần.”
Một tủ quần áo hoàn toàn mới ư? Cô nuốt xuống. Đối với một cô gái phải lo lắng về việc làm sao có tiền mua một đôi giày mới cho bọn trẻ, thì chuyện này tiến triển quá nhanh. Nhưng với một tủ quần áo hoàn toàn mới. Cô có thể thích ứng kịp. Những bộ quần áo. Những bộ đồ mới đẹp đẽ. Đã bao lâu rồi cô có một bộ áo mới nhỉ?
Anh thêm vào trong một giọng làm yên tâm, như thể việc đi mua sắm cho một tủ quần áo hoàn toàn mới sẽ là một chuyện khó khăn với cô, “Cô của anh sẽ giúp em. Bà ấy có khiếu thẩm mỹ tuyệt vời và bà ấy rất thích đi mua sắm.”
Cô của anh. “Có phải đó là người cô sẽ tìm kiếm cho anh một cô dâu phù hợp?”
Anh gật đầu. “Phải, cô Gosforth, Maude, Quý bà xứ Gosforth. Là em gái của cha anh, bà ấy bị góa đã nhiều năm rồi, và không có con. Bà ấy rất tuyệt vời, quản giao, và hoàn toàn à la mode. Bà ấy sẽ rất vui để cho em thấy những tủ đồ.”
“Em hiểu,” Maddy nói một cách thận trọng. “Anh không nghĩ bà ấy có thể sẽ bực bội em à?”
Anh nhìn cô ngạc nhiên. “Bực bội em? Tại sao bà ấy phải vậy?”
“Có lẽ bởi vì sau tất cả công sức bỏ ra để kiếm cho anh một cô dâu đủ điều kiện, thì anh lại đi chọn em.”
Anh nhún vai. “Có bất cứ giận hờn nào thì bà ấy cũng sẽ trút lên anh, chứ không phải em đâu. Cô Maude không bao giờ giữ một bực tức nào. Bà ấy rất thích anh – cũng như tất cả các đứa cháu của bà – và chẳng bao giờ có thể giận lâu.”
Maddy cho anh một cái nhìn nghi ngờ. Cô thấy không chắc.
“Bên cạnh đó,” anh thêm vào, “ngay cả khi bà ấy rất giận dữ đi nữa, bà ấy chắc cũng sẽ không thể cưỡng lại được viễn cảnh mua sắm cho em và bọn trẻ.”
“Bọn trẻ?” À, dĩ nhiên anh ấy cũng muốn bọn trẻ được ăn mặc đúng cách, cô khiển trách mình. Tất cả đều quá đột ngột; cô vẫn chưa nắm bắt được hết sự thay đổi lớn trong cuộc sống của mình.
Anh hiểu lầm cô. “Cô Maude rất thích trẻ con, vì vậy đừng quá lo lắng chuyện đó – anh sẽ thu xếp mọi thứ. Em chỉ cần hoàn thành việc thu dọn và sẵn sàng mà thôi. Chúng ta sẽ đi vào chiều nay, ngay sau bữa trưa khi anh có thể.”
“Đi vào chiều nay á? Tại sao? Và đi đâu-“
Ngay lúc đó có người gõ cửa. Cô ngập ngừng.
“Mở cửa đi,” anh nói với cô. “Anh sẽ giải thích sau.”
Nhưng đó là Lizzie.
“Ồ, Lizzie,” Maddy kêu lên. “Bạn có thể chờ một-“
“Không cần,” Nash ngắt ngang. Anh gật đầu với Lizzie và làm cử chỉ mời cô vào. “Anh sẽ đi bây giờ. Đừng lo về tại sao hay ở đâu, chỉ cần sẵn sàng thôi.” Anh liếc nhìn Lizzie và thêm vào trong một giọng hạ thấp, “Và không nói với bất cứ ai về chuyện rời đi này, không với cả Lizzie, em hiểu không?” Anh cầm túi đồ và nón của mình lên.
“Nhưng-“
“Hãy tin anh.” Anh đi, đóng cửa lại sau lưng.
Cô quay lại thấy Lizzie đang nhìn cô vẻ trêu chọc. “Chuyện gì đang diễn ra vậy Miss Maddy?”
“Chúng ta sẽ làm một tách trà nhé, Lizzie, rồi mình sẽ kể cho bạn tất cả. Thật là một buổi sáng có nhiều sự kiện quan trọng.”
“Là anh à!” Mục sư kêu lên với vẻ ghê tởm khi ông mở cửa cho Nash. Đôi mày rậm của ông nhíu lại, giống những con sâu bướm màu xám đang tức giận. “Anh còn dám vác mặt đến đây khi làm cho cô gái tội nghiệp đó-“
“Tôi ở đây là để sắp xếp một đám cưới,” Nash nói quả quyết.
“Thật sao? Hmmm. Tôi nghĩa tốt hơn là anh nên vào trong.”
Ông mục sư dẫn Nash vào một phòng sách nhỏ, ấm cúng. Các cuốn sách và giấy viết đang bày ra trên một cái bàn phụ nhỏ, và từ chỗ nào đó bên ngoài, âm thanh của những giọng trẻ con trôi tới. Có lẽ bọn chúng được nghỉ giải lao từ các bài học của mình.
“Có đúng không?” Mục sư hỏi.
“Cái gì đúng không?”
“Rằng anh là em trai của bá tước Alverleigh. Và là người thừa kế bất động sản của Sir Jasper Brownrigg. Ngồi xuống, ngồi xuống,” mục sư thêm vào vẻ bực mình, vẫy tay chỉ Nash đến cái ghế đã mòn nhưng trông thoải mái.
“Đúng vậy.” Nash ngồi ở cái ghế được chỉ định và vắt chân lên.
Mục sư đưa mắt nhìn chiếc ủng của Nash với những dải ruy băng màu đen buộc xung quanh và khịt mũi. “Hẳn nó một trong các mốt kinh dị của thời trang London.”
Nash mỉm cười. “Không, nó là gu của riêng tôi.”
Mục sư khịt mũi lần nữa. “Anh sẽ cưới xin đàng hoàng sau khi chung chạ với cô gái tội nghiệp đó chứ?”
“Cô ấy chưa bao giờ như thế,” Nash nói. “Chưa bao giờ.”
Đôi mày rậm của mục sư giãn ra. “Tôi hiểu.” Ông nhìn chăm chú gương mặt Nash trong một lúc. “Cô ây đã bị hủy hoại tới chừng mực mà làng này quan tâm. Không có lửa thì làm sao có khói. Danh tiếng chỉ là ảo ảnh.”
“Thực vậy,” Nash nhẹ nhàng. “Đó là lý do tôi ở đây. Một đám cưới, ngay khi có thể được sắp xếp.”
Mục sư gật đầu cộc lốc. “Ngẫu nhiên là ngài giám mục sẽ đến đây vào chiều nay trong một kỳ nghỉ ngắn. Ông ấy có thể cấp cho anh một giấy phép. Tiết kiệm cho anh một chuyến đi đến Salisbury.” Ông mở cuốn sổ ghi chép của mình và đọc lướt qua các mục. “Anh không thể đám cưới cho đến 10 ngày sau khi giấy phép được cấp. Có nghĩa là đến ngày thứ Sáu tuần kế. Nếu anh muốn đám cưới sớm hơn, anh cần phải có một giấy phép đặc biệt, có nghĩa là sẽ phải làm một chuyến đi tới Luân Đôn.”
“Không, thứ sáu tuần kế cũng được.” Nash dừng lại. “Vị giám mục dự định sẽ ở đây trong bao lâu?”
“Một tuần. Tại sao?”
“Ông ấy có thể được thuyết phục ở lại để dự một lễ cưới không nhỉ?” Với sự hiện diện của một giám mục sẽ là một lợi thế cho Maddy, làm cho cái đám cưới này trông ít vội vàng hơn.
Ngài mục sư cho anh một cái nhìn sắc sảo. “Vậy có bất kỳ người thân nào của anh tới tham dự không? Anh trai anh, ngài bá tước, chẳng hạn?”
Nash gật đầu. “Anh trai tôi, ngài bá tước; cô tôi, quý bà Gosforth; anh kế tôi và vợ, quý bà Helen; và vài người khác. Và sẽ có một buổi tiệc nhỏ ở trang viên Whitehorn mà ngài giám mục, ngài, và bà Matheson sẽ được mời, tất nhiên.”
Mục sư Matheson gật đầu. “Vậy thì tôi tin ngài giám mục sẽ thật sự quan tâm.” Ông nghiêng người nhìn Nash một cách xét đoán. “Một đám cưới được tiến hành bởi một giám mục và có sự tham dự bởi những vị khách quý như vậy sẽ làm các phụ nữ trong làng này kích động cho mà xem.”
Nash mỉm cười. “Hy vọng nó sẽ biến tâm trí họ đến những…chủ đề thú vị hơn.”
Mục sư nói một thẳng thắn, “Không gì xấu xa hơn những kẻ ngồi lê đôi mách tự kích động mình.”
“Đúng. Và, dĩ nhiên, Miss Woodford sẽ chỉ mời những người mà cô ấy xem là bạn.”
Ngài mục sư Matheson mỉm cười lần đầu tiên. “Ồ, điều đó sẽ làm họ thay đổi thái độ, thật vậy. Rất tốt, tôi sẽ chuyển lời yêu cầu của anh đến ngài giám mục.” Ông liếc nhìn Nash và đưa ra một cái gật nhỏ, như thể xác nhận điều gì đó với chính mình. “Vợ tôi và tôi sẽ làm điều mà chúng tôi có thể để thuyết phục ông ấy ở lại. Vội vã thì cũng được, nhưng nó ít xứng đáng hơn một đám cưới đầy đủ mà chúng ta có thể cho cô ấy.”
“Tuyệt vời, chúng ta đã hiểu nhau hơn rồi.” Nash đứng lên. “Tôi sẽ đưa Maddy và bọn trẻ đi thăm gia đình tôi vào cuối ngày hôm nay, nhưng tôi sẽ đánh giá cao nếu ông giữ điều này cho mình. Chúng tôi sẽ trở lại trong một tuần nữa, nhưng trong khi chờ đợi, tôi muốn mọi người nghĩ Maddy vẫn đang ở nhà như thường lệ.”
Mục sư Matheson đồng ý, và trông có vẻ tò mò, nhưng Nash không giải thích.
Mục sư tiễn anh ra cửa trước. “Vợ tôi sẽ rất vui khi nghe về đám cưới này. Bà ấy rất thích cô gái và bọn trẻ. Bất cứ gì chúng tôi có thể giúp, chỉ cần hỏi.” Ông đưa tay ra với Nash.
Nash bắt chặt nó. Anh đã hiểu sai người đàn ông này trước đây. “Chỉ có một hiểu lầm nhỏ: ngài giám mục có thể nói lời cầu nguyện hoặc thực hiện một lời ban phước lành hay đại loại vậy, còn chúng tôi muốn ông sẽ chủ trì buổi lễ.”
Mắt ngài mục sư gần như lồi ra. “Tôi? Thay vì ngài giám mục? Chúa tôi, tại sao?”
“Ông là một người bạn đáng tin cậy của Maddy và sẽ ý nghĩa với cô ấy hơn nếu để ông làm lễ cưới cho chúng tôi, hơn là một tá các giám mục hoặc thậm chí là một ngài tổng giám mục đi nữa.”
Ngài mục sư nhìn chằm chằm trong một lúc và mặt ông từ từ đỏ lên. Ông rút ra một cái khăn tay lớn màu trắng và hỉ dữ dội vào nó. “Tôi rất vinh hạnh, cậu bé của tôi, rất vinh hạnh,” ông nói trong một giọng đằn đặc.
Làm một chuyến khởi hành lần thứ ba trong ngày hôm đó đến nhà mới của mình, Nash dừng lại trong làng, đói muốn xỉu, và ăn hai miếng bánh pa-tê cùng với bia tại quán trọ. Với cô gái mang bánh và người đàn ông đem bia đến cho anh, anh tình cờ tiết lộ thông tin rằng anh sẽ trở về vào tuần tới để tham dự đám cưới của mình. Vâng, với Miss Woodford. Một cuộc đính hôn bí mật đã có từ lâu rồi. Hai năm qua cô ấy đã chờ anh trở về từ Nga. Vâng, cô ấy là người rất kiên nhẫn, anh thực sự là một người đàn ông may mắn. Và vâng, Rusia là một chặng đường dài từ đây. Nước ngoài thật sự.
Và vậy là, anh nghĩ khi cưỡi ngựa về hướng Whitehorn, tin đồn sẽ chệch sang hướng mới thú vị.
Kế tiếp, kiểm soát phần thừa kế của mình thôi.