NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Chàng Công Tước Đáng Ghét

Chương 4

Tác giả: Barbara Cartland
Ads Top

– Chiếu này.

Verena tuyên bố

Công tước nhìn chằm chằm vào ván cờ, nét mặt buồn rầu

– Cô không thể nào thắng được nữa đâu, chàng nói vẻ hoài nghi

– Tôi sẽ thắng mà, ông đã để cho quân vua gặp nguy hiểm, đó là điều mà ông không bao giờ nên làm

– Từ trước tới giờ tôi vẫn tự tin rằng mình là 1 tay chơi rất cừ, công tước thành thật

– Ông có muốn chơi 1 ván nữa không? Verena hỏi

Công tước tựa đầu lên ghế bành nhung, được kéo ra gần cửa sổ để chàng có thể hít thở được không khí trong lành và hưởng chút ánh nắng mặt trời Hôm nay là ngày đầu tiên chàng được ăn mặc chỉnh tề và bác sĩ đã cho phép chàng được đứng lên và đi lại 1 chút Có nhiều lúc chàng cảm thấy rất ngạc nhiên khi nghĩ tới chuyện mình đang là 1 vị khách không mời của ngài Winchcombe 6 ngày rồi, dù vậy chàng vẫn không hề cảm thấy buồn chán hay muốn mau lên đường nữa. Sự thật thì mấy ngày đầu, đầu chàng cứ như búa bổ vậy, nhưng khi đỡ đau hơn, chàng nhận ra mình ngày 1 thú vị với cá tính cũa Verena và rất thích được ở lại cạnh nàng mà không sao tự giải thích nổi

Trước đây, chàng rất mong được giải trí tiêu khiển cùng những phụ nữ dí dỏm, ăn nói sắc sảo, rồi đi săn, đua ngựa. Nếu trước đây có ai nói là chàng sẽ vui vẻ ngồi nghỉ ngơi chỉ trò chuyện vối 1 thiếu nữ, bác sĩ và người hầu thì có lẽ chàng sẽ không baio giồ tin thậm chí còn cười nữa là khác. Nhưng Vrerena làm cho chàng cảm thấy thích thú, vui vẻ vô cùng chỉ vì nàng luôn cố làm chàng khuây khỏa thôi. Sự thật thì 2 người chơi cờ với nhau và nàng luôn là người chiến thắng còn nếu chơi bài Picker thì chắc chắn chàng chơi giỏi hơn rời, nhưng ván bài vui vẻ được lại nhờ ở chính sự lôi cuốn của bản thân nàng Công tước đã quá quen với những phụ nữ luôn chủ tâm quyến rũ đàn ông, ve vãn họ bằng đôi mắt long lanh, bờ môi gợi cảm và họ luôn lừa gạt và dùng mưu mẹo hòng khấy động lên những khao khát của đàn ông. Verena nhìn chàng bằng đôi mắt to vô tư, thẳng thắn, đôi mắt ấy như nói cho chàng biết là nàng chẳng bao giờ cho rằng chàng có được, dù là 1 chít xíu nào vẻ đẹp tiềm tàng của 1 người đàn ông hấp dẫn cả.

Mỗi khi nàng bước vào phòng thì dường như căn phòng bừng sáng hẳn lên và câu chuyện nào được nàng kể cũng trở nên hấp dẫn lạ kì, dù đó chỉ là những chuyện hết sức vặt vãnh, đại loại như: 1 con cáo nào đó cắn đứt đầu 6 con gà mái đêm qua, 1 con bò cái đoạt giải ở nông trại Wille vừa sinh 1 con bê 2 đầu, nào là con bò đực của ngài Upsminster xổng ra nhưng mãi sau đó mới được tìm thấy đang phục vụ cho cả 1 bầy bò cái bình thường của 1 trang trại nhỏ chưa bao giờ đủ sức trả tiền cho 1 lần lấy giống ngựa Tiếng cười nàng đem đến cho chàng niềm vui và cũng làm chàng khuây khỏa, quên đi những cơn đau đầu bất chợt Chàng không thể tin nổi 1 bàn tay của phụ nữ đặt lên trán lại có thể làm dịu đi nhanh chóng cơn đau buốt xé và làm mi mắt chàng xụp xuống, ngủ thiềp đi trước khi biết được chuyện gì xảy ra. Giờ Verena cảm thấy chàng đã mệt mỏi quá rồi nên nàng để bàn cờ qua 1 bên nói

– Hôm nay ông không được quá sức nhiều nữa, nếu không thì bác sĩ sẽ la tôi mất. Thế ông có cần tôi đọc cái gì đó không?

– Vậy cô thích tác phẩm nào thì cứ đọc. Chẳng hạn như “Tình yêu sét đánh” hay “Người thừa kế”

Nàng phá lên cười

– Làm sao ông lại có thể biết tên mấy quyển sách bậy bạ như thế nhỉ. Nhưng vì vết thương trên đầu ông nên tôi sẽ đọc cho ông tác phẩm “Phụ nữ giành lại quyền lợi chính đáng của mình” tác giả Mary Woollstonecraft

– Lạy trời, đừng có chuyện đó xảy ra, công tước thốt lên, và cô cũng đừng có nói là cô thích được làm 1 phụ nữ luôn miệng nói về quyền lợi của mình đấy

– Dĩ nhiên rồi, phụ nữ cần phải phản ứng lại khi bị đàn ông áp bức và lạm dụng chứ. Verena nhìn xoáy chàng.

– Còn tôi lại chưa bao giờ nghe 1 lời nói khoa trương đến thế đấy

– Vậy là ông tin 1 người đàn ông được quyền nắm toàn bộ vận mệnh của vợ và tài sản của người phụ nữ à? Phải như thế đàn ông mới chịu lấy họ à?

– Sao lại không nhỉ, đến bản thân mình mà phụ nữ còn không lo nổi nữa là.

– Thật là 1 ý nghĩ vô nhân đạo, thế ông không thấy là tôi đã giúp ông nội tôi cai quản tài sản này 3 năm nay rồi sao? Đến giờ ông tôi vẫn còn bị bệnh và mọi thứ vẫn do tôi điều khiển đấy thôi

– Có lẽ, nhưng từ đầu thì ông cô đã lập sẵn kế hoạch rồi, ông biết là sẽ rất lộn xộn nếu để phụ nữ lo trông nom tài sản 1 mình và bắt đầu từ đầu mà không có sự giúp đỡ hướng dẫn của 1 người đàn ông thông minh.

– Ông làm tôi tức điên lên được, Verena tuyên bố mắt nhìn xoáy vào chàng, không phải mọi phụ nữ đều ngu ngốc, suốt ngày lo sửa sang quần áo và lo cho con cái đâu

– Ồ vậy thì đàn ông sẽ muốn gì ở họ nhỉ, công tước hỏi 1 tia sáng lấp lánh trong mắt chàng.

– Ông cứ cố tình chọc tức tôi, coi chừng đó, hoàn cảnh ông hiện tại không cho phép bị kích thích đâu, tốt nhất là ông nên ghìm lại đi. Còn tôi, tôi sẽ không hơi đâu mà bàn cãi với ông nữa. Tôi sẽ đọc cho ông nghe 1 cái gì đó, dễ chịu trong sách thôi.

– Này cô, tình trạng của tôi hiện nay cùng với việc bị người khác làm bẽ mặt, có lẽ tôi nên nói rõ ra hơn, hoàn toàn do cô cả. Tôi đang lo lắng cho công việc của mình và không muốn đi vào cái ngôi nhà chết tiệt đó nhưng vì lo lắng cho sự an toàn của cô nên giờ đầu của tôi mới nhức như búa bổ thế này đây

– Nếu ông cho tôi là 1 cô gái ẻo lả yếu ớt cần được bảo vệ thì tôi sẽ đem cây súng trường ra đây và bắn ngay vào đầu ông 1 phát cho xong.

– Trời ơi, làm bị thương 1 người không có khí giới trong tay và lại còn đang bị thương nữa ư, công tước phản kháng giả bộ khiếp sợ chế giễu. Cô học đâu ra điều bất công ấy đấy, thế mà còn định đem ra thực tập như 1 người Pháp nữa. Verena mỉm cười làm lộ ra 2 đồng tiền trên má.

– Chẳng ích gì đâu, ông luôn có sẵn trong đầu bao nhiêu lời nhạo báng. Thôi, Caesaris Commentari của Latin hay Plutarch’s Lixes? Tôi đã đọc 2 tác phẩm này cho ông nội nghe và ông nói công tước vùng Wellington thường đem mấy quyển sách này bên mình trên đường đến Ấn Độ.

Công tước nhướng mày lên, không 1 thiếu nữ nào quen biết với chàng lại có thể đọc được tiếng Latin hay tỏ ra thích thú với Plutarch cả.

– Tốt nhất là lúc này cô đừng đọc gì cả, tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi. Cô không hiểu là chỉ có cô mới là người có điều kiện để bắt được “thần ác” sao? Nếu cô từ chối dùng những gì mình đã biết thì những người bảo vệ xe vàng lại bị giết nữa. Cô không đau xót trước cái chết của họ sao Verena?

Verena đứng phắt dậy, đi đi lại lại trong phòng

– Đây là 1 lí lẽ hết sức bất công, ông biết rõ rồi đấy

– Rất thật nữa là khác, không 1 ai khác có thể giúp tóm được bọn ăn cắp và giết người đó cả, vì sao cô biết rồi đấy, bọn chúng không có khác gì những người bảo vệ vàng bình thường đâu

– Có phải là ông đang nghĩ là tôi nên đến London, có cơ hội mỏng manh nhất gặp được bọn ăn cướp đó. Tôi không tin là hắn lại dành thời gian để đến Assamblies hay tham dự các buổi khiêu vũ.

– Tại sao lại không nhỉ? Ta sẽ thảo luận kĩ vấn đề này, Verena, cô nói tên cướp trông rất hào hoa phong nhã khá trẻ ăn mặc lịch sự. Hiện trong tay hắn có tiền bạc, vậy cô nghĩ hắn sẽ tiêu vào cái gì chứ?

– Tôi nghĩ rằng, những con ngựa…

Verena trả lời hơi miễn cưỡng.

– Dĩ nhiên rồi, mấy người sang trọng ăn mặc diêm dúa, luôn ước ao được làm chủ 1 con ngựa thuần chủng, vậy thì ta cứ hình dung là hắn sẽ đến Tattersall’s để mua 1 con ngựa chiến nhất đi. Kế đến hắn sẽ muốn cho mọi người ở Beau Ton biết được ngựa của hắn tuyệt như thế nào, và theo cách mô tả của cô, tôi cho rằng hắn phải là 1 hội viên ở đó. Hắn sẽ được mời đến các buổi khiêu vũ.

– Và đó sẽ là lúc tôi bị loại ra 1 bên, Verena xen vào, ông biết khá rõ là tôi không thể nào lọt vào Beau Ton được và nếu tôi có đi London chăng nữa thì chắc chắn tôi cũng chẳng được 1 gã ngỗng đực hay 1 thằng cha ăn mặc lòe loẹt như “thần ác” mời đến các buổi khiêu vũ đâu. Hơn nữa tôi chẳng thích thú gì khi được nhận 1 vé của Almack. Giọng nói của nàng không hề tỏ ra 1 chút nào thích thú, trong khi các cô cậu mới lớn đều công nhận đấy là 1 câu lạc bộ sang trọng bậc nhất của giới thượng lưu ở London. Almack được các nữ chủ nhân nổi tiếng của London như: phu nhân Jersey, Cowper và bà hoàng Lieven điều khiển. Luật lệ của Câu lạc bộ rất nghiêm khắc, có 1 lần 1 đức ông đến tham gia bữa tối sau 11 h, nhưng lại không mặc quần ngắn đến đầu gối theo qui định cũng bị mời ra.

– Việc này tôi có thể sắp xếp được.

Công tước nói không chút suy nghĩ

– Ông ấy à, tôi không thể nào tin nổi.

Verena kêu lên hoài nghi Hẳn nhiên thôi, cô gái dễ thương, công tước nghĩ thầm, mặt nhăn nhó. 1 người nổi tiếng tự dưng bị ép vào 1 hoàn cảnh thế này thì còn gì để nói nữa chứ

– Tôi có vài người bạn rất nổi tiếng.

Chàng nói hơi lưỡng lự, và chị tôi, không biết cô có tin không, chứ cũng là 1 trong số các nhận vật chủ chốt nổi tiếng của Beau Ton

– Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, nhưng tôi cứ nghĩ ông chỉ đơn thuần là 1 người lính thôi. Verena nói vội.

– Tôi có cảm giác đây không phải là 1 lời khen ngợi, chàng trả lời.

– Thật mà, tôi không tưởng tượng nổi là ông lại giao thiệp với mấy cái máy nói biết ăn mặc theo mốt mà đầu lại rỗng tuếch đó. Còn trước kia ông hỏi tôi biết gì về họ, tôi sẽ kể cho ông nghe.

Tôi đã đến LD 2 lần rồi, 1 lần khi tôi mới 15 tuổi, ông nội dẫn tôi đi chơi, lần đó rất thú vị, còn lần thứ 2 cách đây 2 năm, sau khi tôi được 17, ông nội nghĩ là tôi cần phải biết chút ít về xã hội thượng lưu, tôi đã dự nhiều bữa ăn tới và có 2 lần đến các buổi khiêu vũ Lần này chẳng vui vẻ chút nào cả, vì mẹ đỡ đầu của tôi, phu nhân Bingley đâu có còn trẻ trung gì, bà thường giữ im lặng sau khi chồng bà, 1 thẩm phán không được khỏe. Thấy tôi đến, bà cũng nnhiệt tình mời bạn bè đến chơi, họ đều là những người khá giả, và dĩ nhiên họ đều quen biết với ông tôi, đã cùng là lính như ông.

Verena dừng lại 1 lát rồi tiếp.

– Phu nhân Yarde trước đây đã từng là 1 trong số người theo tán tỉnh ông tôi, đi kèm tôi đến 1 buổi khiêu vũ của công tước bedford. Phụ nữ ở đây cũng đẹp lắm, còn đàn ông thì lại ăn mặc quá diện cứ dương dương tự đắc, làm ra vẻ gì đó ghê gớm lắm.

– Tôi đang nghĩ không biết ai có thể làm bạn nhảy của cô đây? công tước hỏi mắt lấp lánh.

– Tôi cứ tưởng lần đó họ sẽ nhìn tôi như 1 con bé quê mùa. Verena nói thẳng thắn, nhưng tôi lại cảm thấy như họ mong tôi quỳ xuống biết ơn vì họ đã chiếu cố cho 1 con bé quê mùa ấy

– Tôi hứa là khi tôi giới thiệu với họ thì họ sẽ tỏ ra rất kính trọng cô. Verena cười to, 2 đồng tiền hiện rõ trên má.

– Thế ông sẽ xoay sở ra sao nào? Ra lệnh cho họ phải thực hiện bổn phận của mình, y như họ là binh lính của ông chăng. Không đâu, cảm ơn ngài, thiếu tá Royd, tôi sẽ ở lại đây, nơi đây mọi người thích tôi và chiếc áo dài kinh khủng của tôi vô cùng

– Vậy là cô để cho bọn ác nhân đó được bình an vô sự chứ gì, có lẽ giờ đây, vợ của mấy người bảo vệ đó khóc lóc dữ lắm, vì bị trở thành goá phụ, tôi không nghĩ là người ta sẽ trợ cấp cho các bà goá ấy đâu, rồi con cái họ sẽ chết đói… ngoài cô ra, ai ở đây phải gánh trách nhiệm đó nào?

– Thôi đi. Verena giận dữ thốt lên, sao ông bất công quá vậy, rõ ràng là ông đang cố ép buộc tôi mà

– Nhưng tất cả đều là sự thật đấy thôi

– Ông biết rõ là tôi không thể bỏ đi trong khi ông nội đang bệnh thế này, nếu ông qua đời thì lúc đó tôi sẽ nghĩ tới lời đề nghị của ông.

– Ông nội cô chết rồi thì cô định sẽ làm gì? Cô không thể sống ở đây 1 thân 1 mình được

– Tôi hiểu rõ việc đó mà, tôi không đến nỗi thơ ngây đâu, cô giáo cũ của tôi, cô Richardson sẽ đến ở với tôi, cho tới khi tôi tự thu xếp ổn thoả, rồi tôi sẽ liên lạc vối Giles, chúng tôi sẽ làm đám cưới

– Vậy giờ ông ấy ở đâu, chàng hỏi

– Tôi nghĩ là Ấn Độ, lâu lắm rồi tôi không có tin tức gì của anh ấy cả, dĩ nhiên là nếu anh ấy phải đi nước ngoài thì lá thư sẽ phải long đong trên biển nhiều tháng mới tới được tay tôi, nhưng dù sao thì khi chúng tôi gặp lại nhau tôi sẽ nói với anh ấy về đề nghị của ông và hỏi ý kiến của anh ấy luôn. Tôi không ngạc nhiên đâu nếu anh ấy cho rằng cái ý tưởng này rất ngớ ngẩn.

Nàng vừa nói vừa lắc đầu bước ra khỏi phòng, khép cửa lại sau lưng.

Công tước vẫn ngồi im, miệng mỉm cười nghĩ sao chọc tức nàng dễ đến thế và thầm rủa mình sao vô ý đề cập làm gì đến cái xã hội thượng lưu đó để nàng nổi giận chê bai hết mọi người nhất là đàn ông. Chắc là khi cùng ông đến LD nàng không được thoải mái lắm và hơi bối rối Chàng hiểu với tất cả những gì được học, nàng dễ dàng nhận ra những hạn chế cũng như những tục lệ của xã hội thượng lưu rất khác với cảm giác tự do khi còn ở nhà. Chàng thầm nghĩ chắc khi 17, có lẽ Verena hơi vụng về như 1 con lừa con còn non nớt cùng với cái cảm giác thiếu tự tin, và không có trang phục hợp thời trang đã khiến nàng cảm thấy như bị coi thường và xấu hổ. Nhưng giờ nàng đã 20 rồi mà, nếu nàng sửa soạn tư trang thích hợp và được giới thiệu với đúng người thì chàng dám cá là nàng sẽ gây náo động trong giới thượng lưu ngay cho mà xem, và chàng cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên khi vợ chồng ngài Upminster không muốn mời Verena đến nhà khi có 1 người cầu hôn như công tước vùng Selchester Chàng biết ông Carter cũng đã gửi nhiều thư xin lỗi cho chàng vì Verena sau khi từ Copper Hall về, đã kể là ngài Upminster sau khi biết công tước không có ý định đến thăm, ngài đã tỏ ra rất giận dữ.

– Bao nhiêu là tiền để chuẩn bị bữa tiệc, lỗi tại mày tất cả, Charmine, mày luôn thoải mái sỗ sàng với đàn ông ngay từ lần đầu tiên. Mày đã khiến ông ấy cảm thấy là lời tán tỉnh của mình sẽ được đón nhận dễ dàng như vậy, ngài Upminster đã quát lên.

– Con không có khuyến khích ông ấy đâu mà cha, sự thật thì công tước rất ít nói chuyện với con, Charmine ấp úng

– Đó là lỗi tại mày, rõ ràng quá còn chối gì nữa hả, tao sẽ trừ đi những chi phí này vào phần tiền may quần áo của mày, ngài Upminster ngắt lời Verena kể lại rồi thêm vào.

– Nhưng phu nhân Upminster đã an ủi Charmine rằng bà đã trích tiền tiêu dùng của gia đình nên sẽ không ai phải chịu thiệt gì vì cái ông công tước đáng ghét hủy bỏ chuyến thăm cả. Charmine và Clive giờ rất tin họ có thể lập kế hoạch cho đám cưới của mình vào mùa xuân.

– Tôi đã nói với cô là không sao đâu mà.

– Tôi không thể hiểu nổi tại sao cái ông công tước đáng ghét ấy lại thay đổi kế hoạch nhỉ.

– Có lẽ ông ta đang bị giam giữ ở đâu đó, không thoát được.

– Vậy cũng tốt, mong sao ông ta bị cô nào đó trói chân lại và làm cho ông ấy phải khốn khổ, điêu đứng thì ông ta mới biết

– Cô quả là 1 con khỉ hay báo thù, cô luôn tỏ ra như thế với ông công tước hay sao?

– Ông muốn tôi phải là cô bé học sinh chắc. Riêng tôi chẳng việc gì phải kết tội ông ta cả, ông sẽ bị thất vọng thôi. Quan điểm của tôi rất tích cực, nhất là với đàn ông.

– Thế cô nghĩ gì về tôi nào, chàng hỏi và nhìn vào đôi mắt màu nâu đang chăm chú quan sát gương mặt chàng, như thể muốn tìm 1 cái gì đó sâu xa bên trong.

– Ông muốn nói về tương lai của ông à? Tôi có thể nhìn thấy được những cái vô hình, mẹ tôi là con út trong gia đình 7 con và điều này có nghĩa là mẹ tôi có những năng lực rất đặc biệt

– Tôi có nghe nói về tín ngưỡng đó, công tước bình luận, thế trước khi lấy cha cô thì mẹ cô là con của gia đình nào?

– Mẹ tôi là con gái ngài Merwin, bên ngoại không xem cha tôi là người xứng đáng lấy con út của mình nên mẹ tôi phải leo ra khỏi cửa sổ phòng ngủ chạy trốn với cha tôi.

– Một câu chuyện thật là lãng mạn, chàng nói khô khốc, tôi nghĩ là cô không biết chút gì về họ hàng bên ngoại đâu nhỉ

– Tôi đâu có muốn gặp họ làm gì sau khi họ khinh bỉ cha tôi như thế, cha tôi đẹp trai lắm đấy nhé và còn là 1 người lính rất dũng cảm nữa Theo tập quán thì những ai không dính dáng đóng góp gì vào cuộc sống của họ, sẽ bị ngược đãi, công tước trầm ngâm.

Chàng nghĩ dòng họ Merwin có thể rất thành công nếu giới thiệu Verena vào xã hội thượng lưu chứ không phải là 1 vị tướng, dù đã tham gia chiến đấu trên chiến trường.

– Tôi không bao giờ thèm nói chuyện với mấy người họ hàng kênh kiệu của mẹ tôi đâu, làm thể chẳng khác nào chuốc lấy sự khó chịu vào mình, nào, giờ ông đưa cho tôi 1 thứ gì đó mà ông hay mang theo bên mình đi.

Nàng vừa nói vừa bước tới cầm lấy chiếc đồng hồ của chàng đặt cạnh giường.

Chàng hơi lo sợ nàng sẽ nhận ra được dấu vết khắc riêng của gia đình chàng ở phiá sau chiếc đồng hồ to. Nhưng Verena không nhìn mà chỉ cầm hờ trên tay, mắt khép lại

– Ông đã ở kề bên cái chết, nàng nói chậm rãi, tôi thấy quanh ông bao trùm máu và cả bóng tối nữa nhưng ông không hề sợ hãi, tôi chưa bao giờ gặp ông trước đây, nhưng tôi biết ông là 1 người lính và 1 người lính rất cừ. Ông đã được nhận huy chương, nó giống như 1 đồng curon vậy, tôi không hiểu rõ lắm nhưng ông là người có địa vị cao, được kính trọng, ông đã giải ngũ, nếu không tối đoán ông sẽ có thể trở thành 1 đại tướng ấy

– Có lẽ sẽ có 1 cuộc chiến nữa chăng, tôi sẽ gia nhập lại trung đoàn.

– Tôi nghĩ là ông sẽ không làm như vậy đâu, Verena nói, giọng nói rất xa xăm, nhưng ông sẽ ở 1 vị trí rất quyền thế và sẽ có nhiều người, tôi không chắc lắm, nhưng hình như họ chờ ông hướng dẫn cho họ, có lẽ là ra lệnh. Nhưng ông sẽ gặp nguy hiểm… đến từ 1 người đàn ông, người này rất ghét ông, ông ta muốn ở ông 1 cái gì đó và ông ta quyết định chiếm lấy nó, nhưng ông sẽ được cứu thoát … 1 người phụ nữ sẽ cứu ong

– Thế người phụ nữ này trông như thế nào? chàng hỏi.

– Tôi không thể thấy cô ấy được. Tôi chỉ có thể thấy sự nguy hiểm, nguy hiểm trong bóng tối bao trùm và … cả trong 1 toà nhà … và có cả máu nữa.

Nàng mở mắt và nói nghiêm nghị, ông phải cẩn thận, thiếu tá, rất cẩn thận nữa là khác

– Tôi nghĩ là cô đang nói về quá khứ đó thôi, công tước đưa ra giả thiết, nhờ cô tôi đã gặp nguy hiểm rồi đấy thôi, tôi có thể nói ra hết mọi chuyện mà không nhờ 1 khả năng vô hình nào cả. Verena đặt lại cái đồng hồ trên bàn.

– Cũng được thôi, ông có thể chế diễu tôi tùy thích, nhưng tôi chắc với ông là chuyện đó sẽ đến thật đấy, và hãy cẩn thận, tôi không muốn có chuyện gì xảy ra cho ông hết

– Rất biết ơn sự quan tâm của cô, chàng nói nhưng nhìn vào mắt của Verena chàng nhận ra nàng thật sự lo lắng.

– Cô đâu có thật sự tin vào tất cả những chuyện vẩn vơ này phải không? Một thoáng, nàng không trả lời Những tia sáng màu vàng trong mắt nàng chiếu vào mắt chàng và chàng chợt có cảm giác rất lạ giữa 2 người. Một cái gì đó mà không ai trong họ tìm được hay mong chờ cả, Verena hít 1 hơi rồi quay đi.

– Tôi cũng mong là mình không tin chuyện này, nhưng lời dự báo của tôi trở thành sự thật, nàng trả lời giọng chùng xuống khi bước ra khỏi phòng.

Chàng nhớ lại những gì chàng vừa nói và tự hỏi mình có thuyết phục được Verena đến LD không và như vậy chàng có đưa cả 2 vào nguy hiểm không

Chàng chỉ biết chắc bọn cướp vàng là những tên giết người và nếu chúng nghi Verena biết được bí mật của chúng thì nàng sẽ bị giết ngay. Nhưng làm sao mà chúng lại biết được chứ, làm sao chúng có thể nghi ngờ 1 người ở cái tỉnh nhỏ bé này, dù chỉ là 1 người lạ mà chúng định giềt lại có thể đoán được đường đi nước bước của chúng.

– Rất khôn ngoan và đơn giản, chàng thầm nghĩ Cánh cửa phòng đột ngột mở ra và Traver bước vào.

– Cô Verena nghĩ là giờ này ông nên lên giường được rồi, ông đã thức gần bốn giờ và bác sĩ bảo là ông phải được thoải mái, ông lễ phép nói

Công tước định phản đối thì chàng nhận ra trên thực tế, mình đã rất mệt mỏi, đầu óc mụ đi dù chàng vẫn cố tự nhủ đó chỉ là sự tưởng tượng thôi, nhưng chàng lại muốn ngả lưng và đầu hàng.

– Được rồi Traver tôi không được khoẻ lắm nên khó mà tranh cãi với cô Verena và vì thế tôi sẽ vào giường ngay đấy, nhưng ngày mai, tôi sẽ thức cả ngày đó

– Hi vọng là cô Verena sẽ bàn lại với ông về điều quá sức tưởng tượng này, thưa ngài, Traver vừa nói vừa cười khoái trá.

– Cô ấy luôn làm theo ý mình sao, chàng hỏi.

– Cô Verena là 1 trong số các cô gái trẻ dễ thương nhất mà tôi biết, nhưng cô ấy cũng hệt như ông nội mình, luôn coi thường mọi chuyện. Khi còn trong binh đoàn, bọn binh lính chúng tôi thường kháo nhau là lao ra trước làn đạn còn dễ hơn thay đổi quyết định của ngài chỉ huy. Cô Verena cũng y hệt như ông mình vậy, chỉ có khác là ngài ấy khi muốn làm gì thường hay ra lệnh còn cô Verena lại dùng cách nói ngọt đến độ khó ai làm ngược lại được.

– Tôi nghĩ là cô ấy ra lệnh cho tôi thì có, chàng nói rầu rĩ

– Cũng vì ngài đang bị bệnh thôi, ở tuổi ấy chẳng cô gái trẻ nào phải lo toan mọi thứ cho 1 người đàn ông cả.

– Tôi cũng nhận thấy thế, công tước tán thành. Này Traver ông kể cho tôi nghe về anh chàng sắp đính hôn với cô Verena đi

– À đại úy Giles Winchcombe Smyth đó mà.

– Thì ra đó là tên của anh ta.

– Đại úy có bà con với cô verena, gọi là anh họ thôi chứ theo tôi chẳng có gì liên quan cả, mẹ của đại úy là em họ thứ 2 của ông nội cô Verena, tên thời con gái của bà ấy là Winchcombe, nhưng sau này bà ấy lấy 1 người tên là Smyth và thế là bà ấy ghép luôn tên mình vào tên chồng. Cuộc hôn nhân không được gia đình tán thành lắm, tôi nghe nói thế

– Và thế là ngài ấy đã không chấp nhận cho cuộc hôn nhân của cháu gái mình phải không? chàng hỏi.

– Vâng. Traver trả lời gay gắt, và nếu không sợ làm mất lòng thì tôi đã làm cho anh chàng đó 1 trận rồi, đó đâu phải là 1 cuộc đính hôn, giữa đại úy và cô Verena, và còn 1 cái gì đó ông chủ tôi giữ kín lắm

– Sao vậy, chàng hỏi rồi lên giường.thoải mái ngã mình xuống những chiếc nệm êm ái mà Traver đã kê phía dưới Traver liếc nhanh về phía cửa và nói nhỏ.

– Tôi cũng chẳng biết có nên kể cho ông nghe chuyện này không nữa, nhưng tôi thấy ông là 1 người lnh và hơn nữa ở đây tôi cũng chẳng có ai để tâm sự. Thôi được, tôi sẽ kể cho ông nghe sự thật, đó là nỗi lo sợ cái chết

– Ông có thể giải thíach rõ hơn nữa được không?

– Vâng, đại úy Giles đến thăm ông chủ tôi và tôi dám chắc là chỉ vì muốn bòn rút tiền thôi chứ chẳng có gì hơn. Chuyện này đã bắt đầu nhiều năm trước khi ông chủ với tôi từ Ấn Độ về.

– Cái anh chàng đại úy ấy bao nhiêu tuổi rồi? Tôi đoán là hắn còn rất trẻ.

– Không có đâu thưa ngài, đại úy Giles ít nhất cũng gần 40 rồi

– Gần 40 à, công tước thốt lên, già như thế mà sống với cô Verena sao được. Có chắc không đấy?

– Bên ngoài trông hắn có vẻ già hơn, Traver buồn rầu trả lời

– Kể tiếp đi Traver

– Mấy lần khác hắn đếncũng vậy thưa ngài, chỉ vì tiền mà thôi. Tiền. Gã đại úy đó mắc nợ lút đầu, chủ nợ luôn theo sát hắn, và có lẽ sợ tai tiếng mà hắn mới rời trung đoàn mà thật ra chẳng có trung đoàn nào ở đó cả.

– Vậy cái gì thế?

– Đội binh thứ 11 đó mà. Traver trả lởi vẻ khinh miệt

Chàng mỉm cười vẻ khuyến khích

– Ông cứ kể tiếp đi

– Vâng thưa ngài, sau khi ông chủ tôi với cô Verena từ LD quay về đây 2 năm trước, đại úy Giles đột ngột đến, ngài biết không, ngay lúc đó là tôi đã để ý đến hắn ta rồi. Thật ra thì trông hắn chẳng đẹp đẽ gì cả. Y như tôi đoán, đầu tiên hắn tìm ông chủ tôi để thảo luận 1 chuyện riêng tư gì đó. Tôi thấy rõ là ông chủ đang đau đớn với bệnh tật lại phải chuốc thêm bực mình vì món nợ không mời. Hôm ấy hắn mang đôi giày cao cổ bóng loáng, ai cũng khăng khăng là hắn mang khi còn ở LD, dù rõ ràng đôi giầy rất chật với chân hắn.

– Chắc hẳn hắn cũng thấy vướng víu khó chịu lắm, chàng nhận xét

– Vâng, ông chủ tôi rất là bực mình khó chịu còn hắn cũng quá quắt nữa. Khi tôi đi qua cửa phòng làm việc tôi có nghe loáng thoáng câu chuyện của 2 người, tôi chỉ tình cờ thôi, ngài hiểu cho tôi, vì họ nói giọng rất lớn, tôi buộc phải nghe cuộc đối thoại của họ.

– Hi vọng là không có gì rắc rối

– Ta sẽ cho mày 2000 bảng và không 1 hào nào cả, ông chủ đã gầm lên như thế, lúc đó dù ngài có đi qua quãng trường Barrack nghe cũng sẽ nghe được giọng nói của ông chủ tôi thôi, tôi xin thề như thế

– Và nếu mày còn vác mặt đến nữa, tao sẽ tống cổ mày ra cửa ngay lập tức, ông chủ tiếp, mày đã bòn rút của tao bao nhiêu rồi và tao không có ý định để cho Verena phải thừa kế 1 gia tài rỗng không, chỉ vì 1 thằng như mày đâu Traver ngưng lại 1 chút rồi tiếp

– Gã đại úy nói gì đó nhưng tôi chẳng nghe nổi và rồi ông chủ lại hét lên.

– Sao? Cho mày bất cứ cái gì mày thích ấy à? Mày bị quẩn trí rồi chắc, mọi thứ tao có: nhà cửa, ruộng đất và của cải của tao đều dành cho Verena hết và đó là lời cuối cùng của tao, đây cầm lấy 2000 bảng rồi cuốn xéo đi, nghe chưa? Traver hít 1 hơi

– Chắc sau đó mọi chuyện ổn thoả cả chứ?

– Ông chủ cũng nghĩ vậy đấy, nhưng do lũ ngựa cần được nghỉ ngơi sau khi từ LD trở về nên đại úy phải nghỉ lại hơn 2 ngày và thế là hắn có được 1 cơ hội thật tuyệt vời

– Ý ông là sao? – Ông chủ tôi đã nói rõ cho hắn biết cô chủ tôi là người thừa kế, ngài còn nhớ chứ? Trước kia hắn đâu có để ý gì đến cô Verena, hắn coi cô ấy chẳng khác gì 1 đứa con nít, còn giờ thì hắn tỏ ra quyến rũ cô ấy. Tất cả sức quyến rũ hắn đều lộ ra cho cô Verena thấy. Thế nhưng cô ấy như bị hắn thôi miên mới chết chứ, y như hắn là người lang thang ở barrack trình diễn những trò lừa gạt cho người khác xem vậy Chàng khẽ cau mày nghe Traver kể tiếp

– Thẳng thắn mà nói thì mấy cái trò của hắn khiến tôi phát bệnh luôn, thưa ngài, thật là bực mình khi phải chứng kiến 1 cô gái trẻ trung đáng yêu như cô Verena bị lừa gạt bằng những trò rẻ tiền. Nghe lời hắn kể mà sẽ tưởng là hắn đã từng chiến đấu tay không ở Boney vậy

– Vậy là cô Verena đang bị hắn thôi miên, chàng nói giọng chùng xuống như thể chàng đang nói với chính mình.

– Cái đó thì dĩ nhiên rồi, Traver trả lời, cô ấy từ LD về trong lòng đang buồn bã vô cùng, ông chủ tôi cũng đã cố hết sức, cô Verena không gặp 1 thanh niên nào ở nhà mẹ đỡ đầu của cô ấy khiến cô cảm thấy thú vị cả. Hơn nữa cô ấy đến Biggleswade trong mấy bộ đồ khá tồi tàn Traver lắc đầu

– Nhưng giờ cô Verena đã biết làm thế nào để thu hút sự thích thú của mọi người rồi. Trông cô ấy xinh hẳn ra, khác hẳn những ngày mà cô ấy còn là 1 đứa trẻ con, phải không?

– Tôi tin là ông đúng, Traver

– Vâng, thưa ngài, ngay khi chúng tôi trở về gã đại úy đã đến và thế là hắn đã lọt ngay vào thế hết sức thuận lợi. Những lời khen ngợi mà hắn dành để nói cho cô chủ, cách hắn hôn tay cô ấy trước khi đi ngủ, giúp cô ấy khoác áo vào, cứ hiển hiện trước mắt tôi. Trong lúc ấy cô chủ chẳng biết gì cả. Traver hạ thấp giọng xuống.

– Em xinh đẹp vô ngần Verena ạ, tôi nghe hắn nói thế với cô chủ. “Khi anh đang đóng quân ở miền đồng bằng ngập trong gió và cái nắng cháy da, tối tăm của những đêm phải đóng quân ở Ấn Độ, anh sẽ mãi nghĩ về em và bao nỗi buồn phiền của anh sẽ chẳng còn gì cả vì anh sẽ chỉ nhớ tới em thôi”

Traver khịt mũi tỏ vẻ khinh bỉ

– Chẳng qua đó chỉ là cách nói của thằng nhãi rác rưởi ấy thôi, sao mà tin được chứ

– Tôi hiểu ý ông, Traver, chàng nói, môi thoáng nhẹ 1 nụ cười

– Ngài biết không, vào cái buổi sáng hắn lên đường hắn còn kéo tôi ra nói. “Traver, khi nào ông cụ qua đời, tôi mong là ông sẽ báo ngay cho tôi biết, ông có thể dễ dàng tìm được tôi ở câu lạc bộ tôi hay đến. Tôi sẽ trở về ngay để chăm sóc cho Verena.” “Tôi dám chắc là ông chủ tôi đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi thưa ngài”

– Lúc đó tôi đã trả lời như vậy đấy.

– Có lẽ ông chủ sẽ chỉ định 1 người giám hộ tài sản cho đến khi cô Verena đủ tuổi. “Không cần phải làm phiền ông vì những vấn đề như thế đâu ông bạn, gã đại úy nói giọng thật là kiêu ngạo. Tôi sẽ là người giám hộ tài sản cho cô Verena vì ngay khi ông cụ qua đời thì chúng tôi sẽ làm đám cưới mà. Dù ông có nói lại mấy chuyện này cho ông cụ biết thì cũng vậy thôi. Không ai tin ông đâu, còn nếu ông hành động bậy bạ, tôi sẽ cho ông xéo đi mà không có được 1 xu dính túi” Traver lại khịt mũi nói với công tước

– Có những thứ tôi có thể sẽ báo lại cho ông chủ, thưa ngài, nhưng tôi rút ra từ kinh nghiệm là cái gì nói trước sẽ không thực hiện được dù cho ngài đã từng ở trong trung đoàn thì cũng vậy thôi, vì vậy tôi trả lời ngay hết sức lễ độ. “Ngài sẽ mong tin tôi ở Câu lạc bộ chứ?”

– The United Services, hắn trả lời, nhớ gởi điện gấp cho tôi, ông hiểu rồi chứ?

– Lúc đó tôi nghĩ hắn sẽ dúi cho tôi 1 nắm tiền thù lao đấy nhưng không có 1 xu nào cả. Hắn biến đi cùng tấm chi phiếu 2000 bảng mà ông chủ tôi đã quẳng cho, cùng những lời tạm biệt thật là trìu mến xum xoe với cô Verena.

– Anh sẽ nghĩ về em suốt cả ngày lẫn đêm, và anh sẽ nhớ mãi cho tới khi chúng ta gặp lại nhau

– Tôi rất ngạc nhiên khi thấy cô Verena tin hắn để lừa gạt ông nội, chàng nói

– Nếu nói chính xác thì cô ấy không làm thế đâu, vì cô ấy luôn tâm sự mọi chuyện với ông nội, ngài biết không, ngay tối hôm ấy tôi nghe cô ấy nói với ông chủ.

– Ông ơi Giles nói là anh ấy sẽ chăm lo cho cháu nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra với ông

– Ông biết chắc là hắn sẽ có ý đó mà, ông chủ trả lời giọng mỉa mai châm biếm. Nhưng cháu sẽ giúp ông, Verena bằng cách đừng có dính dáng gì đến thằng đểu đó. Hắn là 1 gã đàn ông vô cùng xấu xa y như cha hắn trước đây vậy. Còn mẹ hắn đã sai lầm khi thêm tên dòng họ mình vào tên cha hắn. Winchcombe Smyth. Smyth mới chính xác là tên của hắn – và sự giả mạo là bản chất tự nhiên của hắn mà

– Nhưng ông ơi, cháu thích anh ấy mà ông, cô ấy nói can đảm.

– Rồi cháu sẽ lại không thích nó đâu, ông chủ kêu lên, hắn sẽ không đặt chân vào căn nhà này nữa đâu, cháu hiểu không?

– Vâng thưa ông, cô trả lời

– Chỉ có vậy thôi sao, công tườc hỏi khi thấy Traver ngừng nói

– Ôi, ông chủ tôi chẳng bao giờ tỏ ra thông minh với phụ nữ cả, Traver buồn rầu nói, ông chủ là 1 sĩ quan chỉ huy rất lỗi lạc thưa ngài, ngài biết đấy, 1 quân nhân chặt chẽ về kỉ luật sẽ phải vâng lời tất cả các yêu cầu của ông chủ, nhưng trước 1 cô gái trẻ tuổi thì ông chủ lại ngốc nghếch y như 1 cậu bé nhỏ phụ đi cày thôi Traver thở dài

– Nếu ông chủ có nhiều kinh nghiệm hơn, thưa ngài, ông ấy có lẽ phải buộc cô Verena hứa danh dự là không quan hệ gì với gã đại úy Giles nữa, và vì cô ấy rất yêu ông nội nên tôi tin là cô ấy sẽ giữ lời hứa. Nhưng không ông chủ cứ luôn miệng chửi rủa, nói xấu gã đại úy và ra lệnh cho cháu gái mình phải quên hắn đi, chỉ có điều ngài cũng biết rồi đấy, nghĩa là khi 1 phụ nữ đang thích 1 người đàn ông sẽ nghĩ ngay là anh ta đang bị mọi người cư xử quá hà khắc khi nghe người thân của mình luôn miệng chê bai anh ta.

– Đúng, công tước tán thành

– Giờ này gã đại úy đang chờ nghe tin ông chủ qua đời, còn cô Verena thì suốt ngày tự huấn luyện mình trở thành vợ 1 người lính

Công tước phải thừa nhận đấy là sự thật vì vào buổi chiều khi Verena tuôn nước mắt, nàng đã yêu cầu chàng giúp đỡ

– Tôi đã quyết định rồi, nếu có 1 cuộc chiến tranh nổ ra tôi sẽ không ngồi nhà đâu, nàng đã nói với chàng, Traver đã chỉ tôi cách dựng lều, nấu nướng trong điều kiện khắc nghiệt của chiến trường. Nhưng chắc là có nhiều thứ khác tôi có thể học được nữa mà, ông có ý kiến gì không?

– Ý kiến của tôi là cô hãy yên phận ở nhà, chàng trả lời

– Đó chỉ là cách nhận xét cũa ông thôi, nàng phản đối giọng khinh bỉ, Giles trông còn hoạt bát và nhiệt huyết hơn ông, tôi có kể cho ông nghe là công tước Wellington nói với anh ấy sau trận Waterloo chưa?

– Nhiều lần rồi, chàng chua chát trả lời

– Vậy thì ông sẽ nghe lại 1 lần nữa, ông ấy đã nói đại úy, nếu tôi có được những người lính trẻ đầy nhiệt huyết như anh thì theo tôi, có lẻ cuộc chiến này sẽ nhanh chóng được kết thúc thôi Công tước từ nãy vẫn im lặng lắng nghe, nhưng không hề tin vào những lời nói đó, liền chua chát hỏi

– Ai thế nhỉ, tôi có thể hỏi thế chứ, ai đã kể lại cho cô nghe câu nói ấy thế? – Giles, dĩ nhiên rồi, Verena trả lời, ngừng 1 chút rồi tiếp Tôi biết ông đang nghĩ gì rồi, nàng nói lộ vẻ buộc tội, ông nghĩ là anh ấy khoe khoang khoác lác chứ gì, nhưng tôi không tin là ai cũng có thể nhận được lời khen nhiệt tình như thế đâu, Giles còn nói với tôi là “anh thà nghe câu nói đó còn hơn nhận được 50 huy chương”

– Và dĩ nhiên là cô đã thấy huy chương của anh ấy rồi chứ, công tước hỏi Verena lắc đầu

– Giles đâu có mặc đồng phục khi đến đây, nhưng tôi sẽ vui biết bao khi thấy anh ấy trong bộ đồ chẽn đỏ, chắc chắn là trông anh ấy phải lộng lẫy và oai hùng lắm.

– Tôi tin điều đó, công tước lạnh lùng nhận xét

– Anh ấy không cao được như ông, nhưng ông biết đấy, tôi chưa bao ggiờ hỏi ông ở trung đoàn nào?

– The Life Guards, công tườc trả lời

– Trung đoàn mà công tước Weelington đóng là ở Waterloo, Verena thốt lên, ra chiến trường mà ông thiếu Salamanca chắc là khó chịu lắm phải không

– Chắc chắn là tôi cảm thấy mất mát nếu không có ngựa

– Nếu tôi giàu có, Verena đăm chiêu nói, tôi sẽ mua thật nhiều ngựa, tôi sẽ có 1 đàn ngựa khổng lồ và thế là tôi sẽ chẳng cần bạn bè, chồng con hay cái gì khác cả. Chỉ có bầy ngựa thôi. Chúng chẳng bao giờ để ý đến việc ông mặc gì, nói gì hay cách ông nhìn nữa, chúng yêu ông và theo bản năng chúng biết được ông cũng rât yêu chúng

– Tôi thấy là bất cứ 1người đàn ông nào dành được sự hâm mộ của cô cũng sẽ như 1 con ngựa thôi, chàng nhận xét Nàng cười khúc khích – Chắc là anh ta phải là 1 con quái vật đầu người mình ngựa mất Công tước phá lên cười, Verena tiếp

– Nhưng người cũng giống thú vật thôi, tôi mong là ông có thể gặp được ngài Upminster, nếu nói chính xác thì ông ấy giống như 1 con lợn béo sắp được đưa ra chợ bán hơn.

– Tôi đã nhắc cô con thú nào thế nhỉ, chàng tò mò hỏi Verena suy nghĩ rồi nói

– Ồ dĩ nhiên, chẳng có gì khó khăn ở việc ông quan tâm cả, Napoleon gọi công tước Wellington là “The Leopard” ông nội tôi còn nói ngài ấy có ý ám chỉ đó là 1 lời lăng nhục. Nhưng “The Leopard” và những người gần gũi ông ta đều đã hi sinh vì chiến đấu rồi

– Sự thật thì đúng thế đó, chàng nói, nhớ lại những trò đùa của Napoleon với Leopard ghê tởm.

– Khi thấy mấy người làm vườn đem ông về trên 1 cánh cổng, tôi nhìn ông mà cứ ngỡ như đó là 1 đấu sĩ đã mất khả năng chiến đấu ở Colsseum, còn giờ trông giống như 1 Leopard hơn, tàn nhẫn ngoan cố không thể chế ngự được và lúc nào cũng có vẻ đắc thắng.

– Cảm ơn cô, nhưng tôi có thể cam đoan với cô thà bị coi như Leopard còn hơn là 1 con thú khác.

– Thế tôi sẽ là cái gì nhỉ? Verena hỏi

– Cô ấy à, 1 con muỗi nhỏ hay chọc tức, và luôn gây ồn ào, công tước trả lời ngay mà không cần suy nghĩ.

– Tôi không hiểu nỗi làm sao mà ông lại khó chịu đến thế cơ chứ? Và cứ như thế này thì ông chỉ được ăn cháo vào bữa tối thôi, tôi sẽ ra khỏi đây ngay lập tức và ra lệnh dẹp ngay mấy đĩa đồ ăn rất ngon đã được chuẩn bị sẵn cho ông

– Tôi xin lỗi, tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi không thể nào không chọc ghẹo cô được

– Vậy thì tôi giống cái gì nào?

– Tôi thật sự không biết nữa, có những lúc cô phỉ nhổ tôi cứ như thể tôi là 1 con mèo rừng vậy, nhưng cũng có những lúc tôi thấy cô thật là trìu mến, hệt như con sóc nhỏ màu đỏ của tôi ấy, như 1 đứa bé dễ thương ngồi trên vai tôi giật lấy mấy quả hạnh mà tôi cho nó.

– Tôi thì nghĩ, tốt hơn hết tôi nên là 1 con chim hay hót ấy, Verena đề nghị – Nhưng chẳng có gì giống nhau để so sánh cả, chàng nói, lần đầu tiên tôi biết cô, tôi nghĩ là cô giống 1 con yêu tinh hơn, những con người nhỏ bé yêu thiên nhiên, nấp trong những lùm cây già nua hé mắt nhìn qua các cành cây rậm rạp, nhìn bãi cỏ xanh nơi đêm qua họ đã khiêu vũ Chàng chợt ngừng lại và nhận ra Verena đang nhìn chàng hoài nghi

– Thế ông biết gì về mấy con yêu tinh đó, nàng nói thật dịu dàng

– Tôi là 1 đứa bé rất cô độc, cô biết không, các chị của tôi lớn hơn tôi rất nhiều tuổi nên tôi lúc nào cũng tưởng tượng ra nhiều chuyện

– Những chuyện đó ra sao, Verena sôi nổi hỏi

Chàng biết mình đã kích thích tính tò mò của nàng và đây là lần đầu tiên họ cảm thấy gần gũi nhau hơn, khác hẳn mối quan hệ bạn bè trước đó của 2 người

– Tôi hay nghĩ đến những con yêu tinh nhảy nhót trên các khúc gỗ miệng kêu “gộp gộp” như gà đang đào xới trên các mô đất, có lúc tôi lại tưởng tượng tới các nữ thần những thác nước và đôi khi tôi cũng đắm chìm trong nỗi khiếp sợ lũ rồng đang nấp mình sau những cây thông

Công tước vừa nói vừa nghĩ tới Henry Sheraton và tự chế nhạo mình. Giọng Verena chợt vang lên bên tai chàng như hết hơi do quá kinh ngạc khiến chàng quên hết mọi thứ và chỉ còn nhớ tới đôi mắt mở lớn có 2 đốm vàng đang nhìn chàng sửng sốt

– Những con rồng, nàng nói giọng run lên, kích động. Vậy là cả ông cũng tin rằng có chúng sao? Tôi cứ tưởng sẽ chẳng ai hiểu nổi chứ

– Dĩ nhiên là tôi tin rồi vì tôi chính là kị sĩ trong bộ áo giáp sáng chói mà… chàng kị sĩ ra tay diệt sạch những con rồng

– Lũ yêu tinh sẽ giúp ông chứ?

– Không, chúng chỉ cách cho tôi thôi, tôi nấp trong mấy cái hang của chúng ở phía dưới các ngọn đồi và chúng báo tin cho tôi dưới những cây già nua cạnh con suối bị bỏ bủa

– Còn lũ chim chóc đã báo cho ông biết khi mấy con rồng tới, Verena kêu lên, tôi chưa bao giờ có những giấc mơ như thế cả… và tôi cũng không tưởng tượng được là có 1 người đàn ông biết được những bí mật như thế

– Ồ chẳng qua chỉ vì cô cũng hay nhận thức được những điều huyền bí thôi và vì thế tôi nghĩ cô có vẻ giống 1 con yêu tinh hơn …

– Ước chi tôi thật sự là 1 con yêu tinh nhỉ, Verena nói, và tôi có thể đem đến cho ông nhiều ma thuật rất đặc biệt mà từ trước tới giờ ông chưa được biết Một thoáng im lặng hầu như lấy hết hơi, công tước thì thầm.

– Có lẽ cô đã có trong tay những ma thuật đó rồi

Bình luận
Ads Footer