NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Chàng Công Tước Đáng Ghét

Chương 5

Tác giả: Barbara Cartland
Ads Top

Nửa đêm công tước thức giấc lo lắng cho Verena, chàng cố vắt óc tìm cách giới thiệu Verena đến LD nhưng rồi tự hỏi không biết như thế có khôn ngoan không, nếu để nàng ra đi như vậy Dù không nhận thức rõ ràng nhưng đây là lần đầu tiên chàng quan tâm đặc biệt đến hoạt động của người khác mà không cho chàng cảm giác thiếu thoải mái Sáng hôm sau chàng thức dậy vẫn còn cảm thấy tức tối vì chưa tìm ra được giải pháp. Nhưng không sao, số phận sẽ quyết định cho chàng Tối qua chàng đã nói chuyện với Traver nên chàng thức dậy khá sớm và đi xuống lầu, người hầu đem bình nước nóng đến ngay sau khi chàng vừa ăn sáng xong, sau khi giúp chàng cạo râu, người hầu lại giúp chàng thay quần áo.

Chàng đã sẵn sàng và cảm thấy vui vui vì đầu óc mình hoàn toàn minh mẫn thì Verena gõ cửa.

– Hôm nay ông cảm thấy khoẻ hơn rồi chứ, Verena hỏi ngay khi chàng mời nàng mở cửa vào, im lặng rồi nàng nhìn chàng bằng đôi mắt dò xét và thốt lên

– Ồ trông ông có vẻ tốt hơn rồi đấy, ông đã thật sự khoẻ nên tôi cũng có nhiều thứ muốn chỉ cho ông đây. Tôi rất vui khi thấy ông nôn nóng muốn thăm Salamanca

Traver đi ra khi nàng nói, và công tước đứng tắm mình trong ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Verena chậm rãi bước đến bên chàng và chàng nhận ra bộ đồ dài bằng vải muslin làm lộ hết những đường nét mảnh mai hoàn hảo của cơ thể trẻ trung của nàng

– Nói sao nhỉ, trở lại với thế giới chăng, nàng hỏi khi đến cạnh chàng.

– Đó là 1 cảm giác rất lạ lùng, công tước nghiêm túc nói, đã 7 ngày nay tôi hoàn toàn bị cách li trong căn phòng này, đây chỉ là thế giới nhỏ thôi. Giống như 1 con thuyền nhỏ trôi dạt giữa đại dương bao la, ngày hôm qua đã ở sau lưng tôi và ngày mai sẽ là ở đâu đó phía chân trời xa xăm kia

– Chắc là ông cảm thấy chán nản lắm hả?

– Cô biết là tôi không hề cảm thấy thế mà, chàng nói giọng trầm xuống.

Trong mắt chàng có cái gì đó rất lạ khiến nàng phải ngoảnh mặt nhìn về phía cửa sổ

– Salamanca đang chờ chúng ta đấy, nàng nói nhanh, ông có cần Traver giúp xuống cầu thang không hay là ông tựa vào tôi cũng được.

– Đảm bảo với cô là tôi có thể tự đi xuống 1 mình được mà, công tước trả lời

– Ông phải cẩn thận đấy, bác sĩ đã bảo là ông không nên hoạt động nhiều quá. Công tước chưa kịp trả lời Traver đã xuất hiện ở ngưỡng cửa

– Cô Verena nhanh lên, ông kêu lên giọng khẩn cấp

Không hỏi thêm Verena quay đi ngay chạy ra khỏi phòng và chàng nghe tiếng bước chân vội vã của nàng trên lối đi về phía phòng ông nội nàng, chàng chờ và theo lính tính biết đã có chuyện xảy ra

Khoảng 5′ sau Verena trở lại chẳng còn cần phải nói công tước đã thấy được vẻ xúc động trong mắt nàng, khuôn mặt xanh xao, nàng bước đi như trong vô thức, hoàn toàn do sức mạnh bản năng hơn là bằng ý chí của chính mình Nàng bước về phía chàng như 1 cô bé đang tìm sự an ủi, vỗ về, vòng tay công tước mở rộng, ôm lấy nàng và nàng dấu mặt vào vai chàng, cứ đứng như vậy không 1 lời nào cả, chàng biết nàng không nhận ra chàng là 1 người đàn ông mà giờ đây chàng đơn thuần chỉ là 1 người an ủi vỗ về nàng lúc này thôi. Mùi hương ngọt ngào tươi mát tỏa ra từ mái tóc nàng và chàng biết rõ là trên tất cả, chàng quyết sẽ bảo vệ nàng. Nàng quay về phía chàng, đôi mắt bộc lộ nỗi đau đớn vô biên và chàng ước chi mình có thể gánh vác nỗi đau đó cho nàng hay giúp cho nàng bớt sợ hãi Verena đang run lên nhưng vẫn cố tỏ ra can đảm, gạt nước mắt xúc động nói, giọng chùng hẳn xuống:

– Tôi đã chờ điều đó nhưng… tôi vẫn không biết tại sao nó lại kết thúc như vậy, dù sao thì đó cũng là … 1 kết thúc.

– Tất cả đều luôn như vậy mà, công tước dịu dàng nói.

– Có lẽ ông không muốn chuyện này kéo dài lâu hơn nữa, Verena thì thầm, ông muốn chết như 1 người lính

Công tước vẫn ôm nàng trong vòng tay như thế cho đến khi nàng nhúc nhích mới buông ra, nàng bước về phía cửa sổ dõi mắt ra khu vườn.

– Tôi phải tỏ ra can đảm, nàng nói như thì thầm với chính mình

– Cô đang rất can đảm, công tước nói với nàng

Nàng quay ngoắt đầu lại khi nghe chàng nói, mắt mở lớn nhìn khuôn mặt chàng cứ như là lần đầu tiên gặp chàng vậy

– Tôi không muốn .. ông phải… phải … gặp ông nội, nàng thì thầm giọng run run

– Tôi đã rất hãnh diện nhớ tới vị tướng khi tôi gặp ông lần cuối, ngài cưỡi ngựa băng qua khắp các chiến trường sau chiến thắng của chúng tôi ở Waterloo, binh lính rầm rộ sau lưng ông.

Những giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt to đẹp của nàng khi chàng nói.

– Tôi phải trở lại giúp Traver 1 tay nữa, nàng nói vội vã.

– Tôi tin là cô chẳng có gì để làm nữa đâu, chàng trả lời bình thản, cô cứ ở lại đây đi để tôi xem có thể giúp gì cho cô không.

Verena định quay sang tranh cãi chàng nhưng chàng đặt tay lên vai nàng và dẫn nàng về phía chiếc ghế ở cửa sổ

– Tôi đã hứa với cô rồi mà, tôi sẽ giúp cô hết sức mình

Có 1 cái gì đó rất quyết đoán trong giọng nói của chàng khiến nàng vâng lời mà không hề cãi lại và công tước bước ra khỏi phòng, đi xuống nơi mà chàng biết ở đó mình có thể kiếm ra phòng ngủ của ông nội Verena. Chàng vừa tới nơi thì đã thấy Traver từ trong phòng bước ra.

– Tôi có thể giúp gì cho ông không, công tước hỏi.

– Không, cảm ơn thưa ngài. Traver trả lời. Tôi chuẩn bị cho người tới báo cho bác sĩ vì vợ của ông chủ nhà trọ đang liệm người chết ở Little Coper. Sẵn tiện tôi gửi 1 bức điện đến cho luật sư của ông chủ đang sống ở Biggleswade, Traver đóng cửa rồi tiếp

– Tôi biết là sẽ có nhiều lời chỉ dẫn mà chủ tôi mong làm ngay khi ngài chết, luật sư sẽ có mặt ở đây độ 2 giờ nữa, từ giờ tới lúc đó liệu ông có thể chăm sóc cho cô Vrena không ạ, có lẽ cô ấy đang rất đau buồn.

– Tôi sẽ lo cho cô ấy mà, công tước hứa rồi trở về phòng mình.

Verena vẫn ngồi bên cửa sổ.

– Nào được rồi đấy, chàng nói, Traver đã lo hết mọi chuyện rồi, cô đã hứa là sẽ dẫn tôi đi thăm Salamanca mà.

Gần 2 giờ sau đó công tước và Verena đã dạo thăm các chuồng ngựa rồi ngồi nghỉ 1 lát dưới bóng cây trong vườn và khi quay về nhà, 2 người đã thấy 1 cỗ xe độc mã đậu ngoài sân

– Chắc là ông Laybarrow đã đến rồi, Verena thốt lên, tôi biết là Traver sẽ báo cho ông ấy biết mà, chắc chắn ông nội có nhiều điều muốn nói lại lắm.

– Tôi sẽ chờ cho đến khi cô nghe hết những gì mà luật sư cần nói, công tước nói với nàng, có lẽ sau đó ông ta sẽ phải lên đường thôi.

– Ông không định đi chứ? nàng ngạc nhiên hỏi, nhưng ông không thể lên đường sớm thế được.

– Tôi đã khỏe rồi mà, và cô phải nhận thức rõ là giờ ông nội cô đã chết, tôi không thể ở trong nhà được nữa.

– Traver sẽ nhắn cô Richardson đến, cô ấy sẽ đi kèm tôi nếu cần, xin ông hãy khoan đi cho tới khi tôi bình tĩnh lại và biết mình cần phải làm gì đã

Công tước ngạc nhiên nhìn Verena tiếp

– Ông nội luôn dặn tôi là khi ông chết ông đã có đầy đủ mọi sự sắp xếp ổn thỏa cho cả tôi và việc mai táng ông, tôi không hề biết những điều khoản đó như thế nào cả, nhưng xin hứa danh dự với ông là tôi sẽ thực hiện hết những ý nguyện của ông nội.

Giọng nàng như đang thổn thức.

– Chỉ cần những gì ông tôi yêu cầu thôi, tôi cũng đã sợ lắm rồi! Có lẽ tôi ngốc nghếch quá, nhưng thiếu tá Royd, xin ông khoan đi vội

Vừa nài xin, Verana vừa giơ tay ra đặt lên tay chàng, 1 bàn tay nhỏ nhắn với những ngón thon dài nhạy cảm, có vài tàn nhang màu nâu trên làn da trắng trẻo. Lòng chàng dậy lên lòng trắc ẩn như trước 1 cô bé dễ thương đáng yêu, vì nàng còn nhỏ bé hơn nữa nàng 1 thiếu nữ sống ở miền quê hiểu biết rất ít về thế giới bên ngoài Rồi cái gì sẽ đến với nàng đây, công tước tự hỏi, và chợt nhận thức không bình thường chút nào ở chàng cả là trước sự ra đi của ông nàng, thế giới của Verena hoàn toàn sụp đổ hắn.

– Tôi sẽ ở lại trong lúc cô cần tôi, chàng nói bình thản.

– Tôi thật là xấu hổ vì mình đã sợ hãi đến thế, nàng nói giọng thật thấp, nhưng mà tôi không thể sợ hãi được.

– Thôi ta hãy vào nhà xem xem có ai cần gì không, quả thật sẽ ngốc nghếch vô cùng nếu ta đánh giá cao kẻ thù cũng như đánh giá quá thấp ông cô

Verena mỉm cười, nét mặt xanh xao

– Hi vọng là ông không gọi tôi là kẻ thù chứ

– Tôi đang nói đến những chỉ thị huyền bí, tôi tin là cô sẽ nhanh chóng nhận ra chúng chẳng ghê gớm như cô đoán đâu

– Có lẽ là ông đúng, nàng đồng ý rồi ngẩng đầu cao hơn 1 chút, bước vào nhà.

Ông Laybarrow 1 người đàn ông khá đứng tuổi, da hơi nhăn nheo hói đầu ngồi chờ họ ở ghế salon. Ông đang nói chuyện với 1 phu nhân có mái tóc xám mà ngay khi Verena xuất hiện, bà đã vội dang tay ra

– Ồ Richie, cháu thật là xúc động khi gặp cô, thật là tốt biết mấy khi cô đến đây – Cháu biết đấy Verena, ngay khi biết tin ông chết, cô đã mong được đến ngay với cháu, cô Richardson trả lời

Cô hôn Verena rồi nhìn công tước vẻ tò mò chẳng chút dầu diếm.

– Đấy là thiếu tá Royd, Verena giải thích, ông ấy đã ở đây vì 1 tai nạn nhẹ trong làng. Cháu sẽ kể cho cô nghe sau, xin giới thiệu với thiếu tá đây là cô giáo cũ của tôi, người mà đã có lần tôi đã từng nói đến đấy, cô Richardson.

Công tước cúi chào và cô Richardson khẽ nhún gối chào lại, công tước rất thích khuôn mặt điềm tĩnh, nhạy cảm và cách bỏ đi những câu hỏi không cần thiết

– Nếu cô vui lòng, cô Winchcombe cô cho phép tôi thông báo cho cô ngay những ước nguyện cuối cùng của ngài Alexander Winchcombe, ông Laybarrow nói, giọng khô khan vì thói quen nghề nghiệp. Chiều nay tôi có việc rất quan trọng cần quay về Biggleswade càng sớm càng tốt

– Vâng thưa ông Laybarrow, chẳng có lí do gì để trì hoãn cả và tôi rất sẵn lòng nghe những gì ông phải thông báo, thế cô Richrdson có được ở đây không, và nếu có thể tôi mang cả thiếu tá Royd, khách của tôi cũng cùng nghe luôn thể.

– Vâng nếu cô muốn thế cô Winchcombe

– Vậy thì tốt nhất là chúng ta ngồi ổn định đi, Verena đề nghị Ông Laybarrow ngồi xuống 1 cái ghế lưng cao và bắt đầu lóng ngóng trước chiếc túi xách da đen sờn rách.

Công tước vội đem đến cho ông cái bàn nhỏ, ông cảm ơn chàng rồi vội đặt chiếc túi lên, nắp túi mở ra bên trong toàn là những giấy tờ. Cuối cùng thì ông cũng rút ra 1 đống tài liệu 1 tờ giấy rồi khẽ sửa lại kính. Ông nhìn lên và nhận ra cả Verena, cô Richardson và công tước đều đã ngồi yên chỗ đối diện với ông. Ông khẽ hắng giọng

– Cô cần biết thưa cô Winchcombe. Là Mayhew, Bodkin và Critcuick đều là luật sư của ông nội cô và tôi chỉ thay mặt họ cho tới khi họ có thể có những thông tin đầy đủ về bệnh trạng của ngài Alexander

– Vâng tôi biết điều đó

– Tất cả những việc làm và tài liệu liên quan đến nhà cửa ruộng đất đều ở những ngài trong Lincoln’s Inn Field, ông Laybarrow tiếp. Giờ tôi sẽ đọc tóm tắt ý nguyện của ông cô và 1 số ước nguyện của ngài trong việc mai táng.

– Xin vui lòng tiếp tục ông Laybarrow, công tước quan sát Verena và nhận ra mấy thủ tục này thật rườm rà, nhưng nàng vẫn cố tỏ ra mình thật can đảm, dù mặt nàng đã tái nhợt

– Những ước nguyện này được viết ra cách đấy 18 tháng ngày 15-2-1822 “Tôi, Alexander Frederick Corrad Winchcombe là 1 vị tướng và từng là 1 sĩ quan được phong tước để lại tất cả tài sản của tôi, ruộng đất, nhà cửa và tiền bạc cho cháu gái tôi Verena Winchcombe khi tròn 21 tuổi hoặc sớm hơn thế nếu Verena lập gia đình.Tuy nhiên nếu tôi chết trước khi cháu tôi trưởng thành thì tôi yêu cầu bạn tôi cũng là luật sư Arthur Critchuick chỉ định ra 1 người giám hộ để quản lí tài sản của cháu tôi và bảo đảm cháu tôi sẽ không vướng phải 1 cuộc hôn nhân thiếu thích hợp. Tôi hi vọng là 1 người lính sẽ được chết như 1 người lính trên chiến trường, nhưng giờ điều ước này không trọn vẹn thì tôi mong mình được mai táng ở Consearated Ground tại tu viện cổ và ngoài cha xứ ra thì người duy nhất được có mặt ở đám tang của tôi là Wiliam Traver. Cái chết của tôi phải được giữ bí mật tuyệt đối trong 3 tháng và sau đó tin tức này được đăng lên Gozetle. Không 1 ai trong địa phương này được biết về cái chết của tôi và tôi không muốn ai biết hay biểu lộ sự tiếc thương bằng hoa, thư từ, hay than khóc dù là người nhà người quen biết tôi. Tôi mong là ngay khi tôi nhắm mắt thì cháu tôi sẽ rời căn nhà này cùng cô giáo, cô Richrdson, đến LD. Tại đây Verena có thể ở nhà mẹ đỡ đầu, phu nhân Bingley hay cô Richrdson có thể liên lạc với phu nhân Yarde và trông đợi sự giúp đỡ cùng những lời khuyên của quý phu nhân này. Tôi cũng mong là cháu gái tôi, cũng là y tá cho tôi đã từng hết lòng tận tụy chăm sóc tôi bao năm qua và là người tôi yêu thương nhất sẽ vui vẻ hạnh phúc với cuộc sống mới mà bấy lân nay vì tôi mà cháu đã bị tước đoạt hết mọi niềm vui. Tôi ao ước cháu tôi sẽ dần quen thuộc với những người thuộc tầng lớp của mình và cùng độ tuổi với mình. Cháu tôi sẽ được thừa hưởng toàn bộ tiền bạc và số tiền này sẽ được tiêu dùng cho tất cả những tiện nghi cần thiết cho cháu. Những ước nguyện của tôi là cháu sẽ không được đau buồn và cả mọi người trong nhà cũng vậy. Nếu cháu gái tôi có chút tình cảm với tôi thì tôi tin là những ước nguyện của tôi trước các vần đề này sẽ được cháu gái tôi và mọi người liên quan đến thực thi đúng. Còn người hầu của tôi, William Traver, tôi tin sẽ phục vụ cho cháu tôi như ông đã phục vụ cho tôi tận tuỵ trung thành đến khi ông đúng tuổi nghỉ hưu. Lúc này ông sẽ nhận được 500 bảng cùng 1 khoản trợ cấp 300 bảng 1 tuần cho đến suốt đời và khi ông cần thì sẽ có 1 căn nhà nhỏ ở Drove Gates.”

Ông Lybarrow ngưng đọc và nhận ra Verena đang nhìn ông lộ vẻ rất ngạc nhiên, thảng thốt, nàng vội vã bước tới

– Thật không thể như thế được, nàng kêu lên, làm sao mà ông nội lại có thể yêu cầu tôi làm như thế được chứ Cô Richrdson bước đến cạnh nàng.

– Cháu yêu, cô nghĩ là ông cháu luôn đau buồn vì bệnh tật của mình ông lại cho cháu quá ít chuyện vui vẻ. Cô nhớ khi ông đưa cháu về từ LD, ông đã nói với cô là ông không hài lòng chút nào với những người quen biết, ông cho là họ già nua ảm đạm quá, chẳng thích hợp tính tình trẻ trung của cháu

– Cháu không thích gặp những người ở LD

Như cảm thấy mình đang nói chuyện hơi thân mật vượt mức cần thiết trước mặt ông Laybarrow, nàng bước về phía viên luật sư già đang loay hoay đóng nắp chiếc cặp đen.

– Cảm ơn vì ông đã tỏ ra rất ân cần với gia đình chúng tôi, nếu tôi đến thăm LD tôi sẽ liên lạc với ông Critchuick

– Tối nay tôi sẽ viết thư cho ông ấy, nhưng còn 1 chuyện nữa tôi báo cho cô biết luôn là, giờ cô đã là 1 phụ nữ giàu có, nên những phí tổn của cô đến LD và dĩ nhiên là cả phí tổn bảo dưỡng ngôi nhà, cô có thể nhận ở văn phòng của tôi tại Biggleswade hay từ ông Critchuick ở LD

– Ông mới nói là tôi rất giàu có, Verena hỏi, tôi không nghĩ là ông nội tôi lại rất giàu có đâu

– Thật đấy cô Winchcombe, ông cô rất nổi tiếng, ông Laybarrow trả lời, ông Critchuick sẽ cho cô xem mọi giấy tờ liên quan đến vấn đề tài chính nhưng tôi nghĩ là cô sẽ được thừa hưởng 1 gia tài gần 90 ngàn bảng chưa kể nhà cửa và đất đai

Nói xong ông mới nhận ra Verena ngạc nhiên đến độ không thốt ra 1 câu nào. Lễ độ cúi xuống ông tiếp: Xin gởi đến cô lời chia buồn sâu sắc nhất cô Winchcombe. Đây là 1 lời an ủi gửi đến ông cô, 1 vị tướng phi thường và mọi người biết ông đều tỏ ra ngưỡng mộ tài năng của ông nhất là những ai đã từng phục vụ dưới thời ông cụ còn là tướng ấy

– Cảm ơn ông Laybarrow, Vereana nói, giọng chùng hẳn xuống.

Rồi ông vội vã bắt tay cô Richrdson, và công tước lúc đó đang ngồi ở ghế salon trong phòng khách, còn Traver đang chờ ông để đưa nón giúp ông lên xe. Ngay khi cánh cửa khép lại sau lưng ông luật sư, Verena đưa 2 tay lên má và kêu lớn

– Thật là ko thể tin nỗi, tôi không thể tin vào những gì mình nghe nữa, tôi sẽ chẳng đi LD đâu. Làm sao ông lại có thể yêu cầu tôi 1 việc như thế được chứ – Còn tôi thì lại nghĩ đấy là việc hợp lí nhất từ trước tới giờ đấy, công tước nhận xét – Nhưng tại sao cơ chứ, Verena hỏi gặng

Công tước khẽ liếc nhìn cô Richrdson và thấy là cô cũng rất tán thành ý kiến của chàng

– Làm sao cô có thể ở đây thoải mái được cơ chứ, cô sẽ luôn mang nặng cảm giác cô đơn khổ sở mất mát của 1 người từng có 1 người đồng hành gần 10 năm nay. Những gì ông nội cô yêu cầu Verena đều xuất phát từ nỗi khao khát muốn được đưa cô thoát khỏi nỗi đau đớn cô đơn thôi

– Và dĩ nhiên Verena thân yêu, cô Richrdson nhanh nhảu chen vào, cháu sẽ làm theo vì ông cháu ao ước thế mà dù theo cảm nghĩ riêng của cháu có thế nào cũng vậy. Thôi cô sẽ đi xuống bảo chị hầu phòng sửa soạn hành lí. Nếu sớm mai lên đường sớm thì ta sẽ đến LD trước khi trời tối Không chờ Verena chấp thuận, cô bước ra khỏi phòng, Verena quay về phía công tước

– Tôi phải đi sao, nàng nói như nài nỉ, giờ đây đó là những gì tôi sợ hãi nhất. Từ lâu rồi tôi có linh cảm về cái kế hoạch này mà, tôi ghét xã hội thượng lưu… ông nội biết rõ là tôi ghét nó như thế nào mà

– Tôi hứa với cô là mọi việc sẽ chẳng tệ đâu nếu cô biết lường trước, chàng trả lời, ít nhất nếu cô phải đi LD thì chúng ta lại có cơ hội để dò la tung tích của bọn quỷ sứ kia rồi, và chàng chỉ còn mỗi cách này mong làm nàng nguôi ngoai đi nỗi buồn riêng tư thôi.

– Vậy là ông đã thắng, nàng kêu lên, vẻ bực bội, mắt nhìn thẳng chàng Nàng tiếp giọng có vẻ rất cáu

– Những gì ông muốn đều đã gần thành sự thật rồi, ông muốn tôi phải đi LD, phải dò la bằng những cách này, các buổi khiêu vũ này truy tìm tung tích của 1 gã mà tôi chỉ mới gặp có 1 lần và biết đâu tôi lại không thể nhận ra hắn nều tôi có dịp đối diện với hắn.

– Điều đó đâu có đúng, công tước cố thuyết phục, cô biết rõ là tôi sẽ giúp cô tóm gọn bọn quỷ sứ kia ngay khi cô tỏ ra chú ý tới hắn mà

– Nhưng biết đâu hắn lại thay đổi hoàn toàn khi đến LD, Verena cáu kỉnh trả lời

– Dù sao thì cũng rất thú vị khi dò la tung tích của hắn mà, công tước đề nghị Verena liếc nhìn chàng và thấy môi chàng thoáng nụ cười

– Ông vui vẻ nhỉ, nàng buộc tội, thích chí vì ông đã làm theo được ý mình rồi hả. Thôi được để tôi nói cho ông nghe này thiếu tá Royd, tôi thì lại không định làm y như những gì ông đề ra đâu dù là ở LD hay ở đâu cũng vậy. Vả lại dù ông có quả quyết mấy đi thì mọi việc sẽ chẳng theo ý ông được đâu, vì nếu tôi ở nhà mẹ đỡ đầu của tôi thì tôi sẽ đi đến bất cứ nơi sang trọng nào và tìm ra nơi trú ẩn của bọn quỷ sứ kia.

– Rồi chúng ta sẽ tìm ra, công tước trả lời vẻ khó hiểu Verena bước qua phòng và dõi mắt ra vườn nói giọng đau khổ

– Tôi muốn ở lại đây, tôi muốn ngồi trên lưng Assaye băng qua các cánh đồng, muốn nói chuyện với Billy và bàn về đám cưới của Chairmaine

– … và cả ngôi nhà trống rỗng cùng cảm giác đau khổ tột cùng vì mất đi 1 người ông mình hằng yêu quí nữa, công tước thêm vào

– Có lẽ ông đúng, nàng thở dài thừa nhận, dù sao thì tôi cũng phải làm theo những ước nguyện của ông nội thôi và biết đâu nếu chúng ta tìm ra bọn quỷ đó thì chuyến đi của tôi sẽ có giá trị hơn, mà ông phải hứa là ghé thăm tôi khi đến LD đấy Qua giọng nói chàng như nghe được tiếng la thét sợ hãi và cô đơn của nàng giữa 1 thành phố to lớn xa lạ

– Tôi sẽ thăm cô thường xuyên nếu cô cho phép, công tước cam đoan. Verena nói hơi lớn 1 chút

– À mà tôi quên mất ông chưa đủ sức đi đâu, tôi tin là bác sĩ sẽ chẳng cho phép ông đi LD ít nhất là 2,3 ngày nữa.

– Ngày mai tôi sẽ lên đường sau khi cô và cô Richardson đi, cô không cần phải lo cho tôi đâu, cô Verena, tôi cần thăm 1 số người ở Eaton Socon và Salamca dễ dàng đưa tôi đến đó được mà

– Ông chắc là ông thật khoẻ không đã, Verena lo lắng hỏi

– Rất chắc nữa là khác, cô có cần tôi thu xếp 1 cỗ xe để chở cô đến LD hay 1 người giữ ngựa đi theo cưỡi Assaye không?

– Chúng tôi có thể đi bằng cỗ xe của ông nội mà, và 1 người giữ ngựa sẽ đi theo cưỡi Assaye, tuy nhiên có 1 chuyện hơi rắc rối là tôi muốn đi thăm vài chuồng ngựa khi đến LD, lũ ngựa có thể tạm xếp ở các chuồng ngựa gần nhà mẹ đỡ đầu của tôi ở quảng trường Manchester, nhưng tôi không thích làm phiền bà vì để ngựa của tôi ở đó lâu quá

– Được, cái đó tôi sẽ lo dễ dàng thôi

– Cảm ơn ông

– Giờ thì tôi có thể mua cho mình 1 đàn ngựa rồi

Nàng nói mà giọng như lo sợ chỉ là ảo tưởng thôi

– Tôi có thể giúp cô, chàng nói thành thật

– Ông có thể tìm cho tôi những con ngựa dù chỉ gần được như Salamca thôi sao? Verena hỏi

– Tôi xin cam đoan là cô sẽ có được những con ngựa có giá trị nhất, chàng hứa, dĩ nhiên là tôi không chắc chúng có thể cừ như Salamanca được

– Hoặc thông minh như Assaye, Verena nói thêm, miệng nhoẻn cười

– Tất nhiên là chẳng cần phải nói thế rồi, công tước tán thành. Hai cặp mắt họ chợt gặp nhau

– Đừng có sợ, công tước vỗ về thật dịu dàng, cô còn trẻ lắm và đáng yêu nữa Verena, thế giới có thể là nơi hấp dẫn tuyệt với khi cô có cả 2 điều này

– Tôi sẽ gây ra nhiều lỗi lầm,… nàng như đang thì thầm với chính mình

– Không đâu, nếu cô tin tôi, chàng nói

Nàng giơ tay về phái chàng như cần 1 sự ủng hộ, công tước nắm lấy tay nàng cảm nhận được sự mát lạnh khi nàng siết chặt tay mình

– Tôi sẽ tiêu diệt những con rồng, những bọn ác độc yêu tinh, chàng nói thật dịu dàng Verana hít thật sâu

– Tôi hi vọng có thể… Leopard. Nàng thì thầm giọng thật nhỏ. Sáng hôm sau cỗ xe ngựa vững chắc nhưng cũ kĩ chở Verena và cô Richardson, đi theo là 1 người hầu cưỡi trên lưng Assaye

– Xin chào Traver, Verena nói vừa giơ tay ra Traver nắm lấy tay cô chủ

– Tôi sẽ làm theo những ước nguyện của ông chủ và cô, tôi sẽ chăm sóc ngôi nhà này cho tới khi cô quay về Cô Richaedson đã chào tạm biệt công tước, rồi bước vào xe, Verena xúc động đưa cả 2 tay ra cho chàng, mắt mở to long lanh vì nước mắt

– Ông sẽ đến thăm tôi sớm nhé, nàng yêu cầu

– Ngày kia tôi sẽ tới, công tước hứa.

– Thế ông đã có địa chỉ nhà mẹ đỡ đầu của tôi chưa?

– À tôi có rồi, cô đã viết cho tôi đấy thôi, đi đường bình an nhé, Verena, tôi xin bảo đảm với cô là tôi sẽ cố hết sức mình để cô cảm thấy mau chóng thích nghi và thú vị với cuộc sống ở LD, chắc chắn lần này đến LD cô sẽ có cảm giác và cách nhìn khác trước nhiều cho mà xem.

– Tôi nghi ngờ lắm đó, Verena trả lời, thôi tạm biệt thiếu tá. Ông nhớ là phải đi chậm thôi đấy, đừng có hấp tấp nhé.

– Cô lại đang đẩy tôi vào trong ghế nữa rồi, công tước trả lời và thấy má nàng ửng lên 2 đồng tiền, trước khi nàng quay lưng bước vào xe.

Người đánh xe bắt đầu cho ngựa chạy chầm chậm, tay Verena vẫy vẫy ở cửa sổ cho đến khi cỗ xe chỉ còn là 1 bóng mờ mờ nhỏ bé trước mắt công tước.

– Thật tôi nghiệp, Traver lầm bầm.

– Cô ấy sẽ không sao đâu, công tước trả lời. Tôi sẽ lo cho cô ấy mà

– Thật sao, thưa ngài, tôi rất hi vọng và tin tưởng ngài và ngài có thể tin chắc 1 điều là tôi sẽ không gửi điện báo tới cái câu lạc bộ United Services ấy đâu

– Thế ra ảnh hưởng của ông với ông chủ có đấy chứ, công tước hỏi mắt lấp lánh. Môi Traver hiện lên 1 nụ cười

– Tôi có thể nhẹ nhàng gây ra ông chủ cái linh cảm là 1 ngày nào đó cô Verena sẽ kết hôn với 1 kẻ chẳng ra gì vì cô ấy còn quá ít kinh nghiệm mà

– Đó là ý nghĩ của ông đấy sao?

– Và dĩ nhiên thưa ngài, tôi đã chỉ cho ông chủ tôi thấy là các thiếu nữ rất thích các cuộc quen biết mới. Sau khi tôi nói thế, ông chủ lập tức hiểu ra ngay ai sẽ được gọi tới ngay khi ông nhắm mắt

– Xin chúc mừng ông, công tước nói.

Một lát sau, chàng đã trên lưng Salamanca đến White Hoses, sau khi ăn 1 bữa trưa nhẹ, chàng tiếp tục trở về LD dĩ nhiên là trên cỗ xe thượng thặng của mình và như thế chàng có thể chợp mắt được 1 chút. Nửa đêm chàng về tới Selchester, mệt mỏi và kiệt sức, chàng vùi mình ngủ li bì không mộng mị đến sáng hôm sau Sáng hôm sau tỉnh giấc chàng lờ mờ tự hỏi chẳng biết mình ở đâu. Và rồi những biến cố trong suốt 1 tuần lễ qua ồ ạt kéo về, chàng mới nhận ra mình đã lập 1 kế hoạch rất chắc chắn, rất thú vị và cảm giác này đã khiến cho chàng nôn nao hẳn lên, quên đi tình trạng yếu ớt của cơ thể Khi ở Eaton Socon, chàng đã định là sẽ mời bác sĩ riêng đến ngay khi chàng về đến Selchester nhưng giờ nghĩ lại chàng thấy mình còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm. Tuy nhiên ông Grayston cứ níu kéo chàng mãi nên phải đến sau bữa ăn trưa, công tước mới ở trên cỗ xe chuẩn bị đến lâu đài ở đường Charles, Mayfair. Sau khi hỏi thăm, chàng được người quản gia cho biết là ngài Adolphus Royd hiện đang ở trong phòng làm việc. Ngài Adolphus đã lên cân rất nhiều trong suốt 10 năm nay tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy cháu trai đã kêu toáng lên. – Trời ơi Theron, sao cháu không báo cho bác biết là cháu sẽ ghé thăm chứ? Vừa nói ông vừa giơ 1 bàn tay mập mạp ra

– Có chuyện gì cấp bách đến độ cháu tỏ ra ân cần 1 cách bất bình thường thế hả? Chắc là cháu đã trở về gấp lắm đây

– Cháu vừa mới về tối qua thôi, công tước nói.

– Lời cầu hôn của cháu đã được chấp thuận rồi à, ngài Adolphus tò mò hỏi.

– Cháu chẳng cầu hôn ai cả, cái mà cháu muốn hỏi bác là liệu chúng ta có quan hệ gì với ngài Merwin không?

– Merwin ấy à? Tại sao cháu nghĩ là chúng ta có quan hệ gì với cái máy nói ba hoa rỗng tuếch, chán ngắt đó chứ. Từ cái lần bác đến Oxford, ông ta đã khiến bác có cảm giác chán ghét rồi

– Những gia đình quý phái nhất thường liên hiệp với nhau bằng cuộc hôn nhân theo kiểu gia đình của họ, có lần bác đã nói với cháu thế mà.

– Điều đó thì đúng, nhưng bác không muốn kết giao với Merwin đâu, một thằng cha chán ngắt, rất chán nữa là khác.

– Bác Adolphus ơi, 1 đề tài mà bác là tác giả, cái đề tài mà không 1 ai có thể chê trách được là dòng dõi. Bác có thể giúp cháu bằng cách tìm ra mối quan hệ nhỏ, rất nhỏ thôi giữa gia đình cái ông Merwin đó và gia đình ta được không bác.

– Ồ không đâu, ngài Adolphus kiên quyết trả lời, mà bác không thể hiểu nổi Theron, tại sao cháu lại muốn có mối quan hệ thân thuộc chẳng chút thú vị và hơn nữa còn làm bác ghét cay ghét đắng nữa chứ.

– Thế ngài Merwin đã làm gì với bác thế, chàng hỏi gợi ý và giọng chàng có vẻ muốn cười lắm.

– Bác chẳng muốn đào xới lại chuyện cũ nữa, thôi đủ rồi đó Theron, bác sẽ không đề cập đến bất cứ cuộc viếng thăm nào với gia đình Merwin trong danh sách khách mà bác đi thăm đâu. Mà dù sao thì ngài Merwin, theo bác biết là đã chết cách đây 10 năm rồi.

– Vậy thì tại sao bác lại kiên quyết trả lời không như thế chứ, chàng chất vấn, hơn nữa cháu còn biết là ông ấy hiện vẫn có 1 người thừa kế.

– Hình như 1 người em họ đã thừa kế tước hiệu thì phải, ngài lạnh lùng trả lời, nhưng bác cũng không muốn quen biết với ông ta y như ông anh vậy. Thế vấn đề khó khăn nào khiến anh phải hành động như vậy hả Theron, dòng dõi ta cũng thuộc loại trâm anh thế phiệt để anh dự các buổi khiêu vũ lớn mà chẳng cần ai giúp cả.

– Bác làm cháu thất vọng quá đi, công tước vừa nói vừa đi tới đi lui trong phòng, thế còn dòng họ Winchcombe, ta không có quan hệ gì với gia đình này cả sao? – Winchcombe ấy à? Cái này thì lại rất khó xử đây Công tước đã hỏi bác mình 1 cách hết sức tự nhiên, thoải mái như chàng đã biết trước câu trả lời, giờ chợt hoạt bát hẳn.

– Đúng rồi, khó xử lắm đây, có 1 rắc rối là cháu thân yêu ạ, ông cố cháu đã lấy 1 người trong dòng họ Winchcombe

– Vậy à, công tước thốt lên, thế thì tại sao từ trước tới giờ bác chẳng bao giờ nói với cháu về chuyện này cả?

– Khi chuyện này xảy ra, bác đâu có định đặt nó vào trong lịch sử gia đình ta nên cũng chẳng nhắc tới làm gì – Mà cái quái quỷ gì thế, chàng hỏi.

– Vì đó là 1 cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối, là 1 cái gì đó mà chẳng có ai có thể cảm thấy hãnh diện cả.

– Sao thế ạ? Giờ thì chàng chẳng có lỗi gì khi tò mò và ngài Adolphus cũng hơi ngạc nhiên nhận ra cháu mình hiếm khi nào tỏ ra hứng thú gì với những quyển sổ gia phả của gia đình. Ngài rất hài lòng khi thấy cháu mình ngồi vào ghế có vẻ chuẩn bị lắng nghe chăm chú về dòng họ của mình.

– Bác có ý nói, chàng hỏi khi ngài Adolphus dừng lại định nhận xét, là bà cố của cháu là 1 người thuộc dòng họ Winchcombe

– Ồ không, ngài Adolphus cáu kỉnh nói. Bà cố của cháu là 1 người Newcastle, 1 gia đình rất nổi tiếng có dòng dõi trâm anh, và điều này cũng tạo cho tước hiệu chúng ta có nét đặc biệt hơn.

– Thôi, bác giải thích mau đi, công tước khẩn khoản nài nỉ

– Dòng họ Winchcombe không môn đăng hộ đối là nỗi bất hạnh cho gia đình ta, điều này giải thích tại sao bác không sát nhập nó vào trong phả hệ của gia đình ta.

– Một trò lừa đảo, phải không bác, vậy là bác luôn chú ý đến những nhánh nhỏ nhặt nhất bác Adolphus.

– Bác chẳng việc gì phải làm thế cả, nhưng cũng vô nghĩa thôi khi ghi vào sổ gia phả hành động ngu dại của 1 thanh niên.

– Bác thử kể cho cháu xem chuyện gì đã xảy ra thế? Và để cháu tự xét đoán bản thân xem

– Khi ông cố cháu đến Oxford, ông đã mê đắm 1 cô gái trẻ có tên là Winchcombe, con gái 1 gã nào đó trong quân đội. Chàng trai lúc đó mới 19 tuổi, 1 anh chàng tự do phóng khoáng đã gặp phải vô vàn khó khăn khi xin phép cha lấy cô gái. Cháu cũng có thể tưởng tượng ra câu trả lời rồi đó. Cha cô gái sau khi biết chuyện xảy ra cũng hkông tán thành cho 2 người lấy nhau. Ông cố cháu trong những ngày tháng đó chức tước không, vừa túng thiếu như hầu hết các sinh viên đại học chưa tốt nghiệp

– Rồi sao nữa, chàng hỏi, miệng nở 1 nụ cười

– Chàng thanh niên quý tộc và Arabella Winchcombe bỏ trốn đến Gretna Green.

– Chắc chằn là điều đó đã gây ra 1 tai tiếng hả bác.

– Đúng vậy đấy, cả 2 ông bố đều bắt đầu lên đường đến Gretna Green dù trong tay chẳng có 1 dấu hiệu hay 1 chỉ dẫn nào về đội trai gái bỏ trốn. Họ nghĩ mình đã bị lừa và sau khi xỉ vả nhau về lỗi lầm của con cái mình hơn 1 tuần, 2 ông quay về. – Rồi chuyện gì xảy ra nữa?

– Cặp tình nhân bị kẹt vào 1 vụ tai nạn xe cộ, chuyện xảy ra sau khi họ lạc đường trên những cánh đồng hoang ở Yorkshire, cả 2 đều bị thương, ông cố cháu bị gãy chân và xương sườn. Một điền chủ ở miền quê đã tốt bụng cho cả 2 ở lại nhiều tháng. Arabella rất mát tay, cô đã giúp người yêu mình hồi phục sức khoẻ nhanh chóng. Bác nghĩ cô ấy là 1 phụ nữ nhỏ bé tài giỏi, con gái của lính mà.

– Cháu thì lại tin chắc vào điều đó đấy, chàng trầm ngâm nhận xét.

– Rồi 4 tháng sau cả 2 đến Gretna Green và lấy nhau.

– Chúa ơi vậy thì chắc chắn là phải có tin đồn chứ bác?

– Trái lại nữa là khác, khi họ trở về miền nam thì cô Winchcombe, hay bà Royd, trở về sống với cha mẹ và qua đời sau khi sinh con 5 tháng. Đứa bé vẫn sống, còn ông cố cháu quay lại với việc học hay chính xác là với cuộc sống bê tha trụy lạc ở Oxford. Thế nhưng con người hoang tàn phóng đãng ấy vẫn được gia đình hoan ngênh nhiệt liệt và chẳng ai biết rõ những gì đã xảy ra cho đến kho ông loan báo cho cha mẹ là ông đã trở thành 1 người đàn ông goá vợ rồi.

– Chắc chắn là họ rất tò mò, muốn biết chuyện gì đã xảy ra, công tước lầm bầm.

– Bác rất nghi ngờ sau khi đọc lá thư mà chàng thanh niên để lại, theo bác khi trở về nhà thì ông cố cháu đã chán Arabella rồi

– Chắc rồi và theo lời bác nói thì ông là 1 công tước rất nghiêm chỉnh trong những năm tháng cuối đời

– À một điển hình của kẻ săn trộm trở thành người gác rừng đó mà, ngài Adolphus mỉm cười. không một người nào làm ra vẻ mô phạm hơn thế.

Công tước phá lên cười rồi nghiêm nghị bình luận

– Tuy nhiên cháu rất thương xót cho hoàn cảnh của Arabella.

– Dù sao thì bác cũng nói rõ cho cháu những gì cháu yêu cầu rồi đó: ông cố cháu sự thật đã lấy 1 người trong dòng họ Winchcombe. Mà cháu phải giữ kĩ bí mật này đấy, bác sẽ không công nhận quan hệ gì với lịch sử gia đình mà bác vừa sưu tập đâu, ngài Adolphus vặn lại.

– Trái lại bác sẽ giúp cháu bằng cách nói ra sự thật đấy, công tước nói. Bác sẽ thấy là câu chuyện bác vừa kể rất hấp dẫn, nói chính xác thì rất thú vị khi được ghi chép lại.

– Thôi đi bác sẽ bị đày xuống địa ngục mất, chưa bao giờ cháu tỏ ra thích thú gì với tổ tiên của mình cả và bác dám chắc là không vì 1 việc tình cờ nào khiến cháu phải suy ngẫm về danh tiếng của gia đình chứ.

Công tước không trả lời, ngài Adolphus nhìn cháu trai dò xét.

– Thế Merwin hay Winchcombe thì có gì đặc biệt với cháu không? Ông hỏi.

– Cả 2, công tước trả lời và bước ra khỏi phòng không làm cho trí tò mò của ông bác hài lòng tí nào cả.

Từ đường Curzon, chàng cho xe đến quán trọ, Lincoln Field và chỉ hơi gặp 1 chút khó khăn khi tìm đến văn phòng của ông luật sư Critchnick Một nhân viên có vẻ hơi khó chịu khi biết chàng không có giấy hẹn nhưng sau khi biết tên vị khách đặc biệt, hắn liền cúi người thật thấp, dẫn chàng vào trong 1 văn phòng. Ở đây chàng gặp 1 người đàn ông có gương mặt rất đứng đắn, nghiêm khắc và đeo kính nhưng tương đối trẻ ngồi sau 1 cái bàn lớn. Vừa nhìn thấy chàng , ngay lập tức ông ta làm 1 bài diễn thuyết dài dòng về việc rất vinh dự được ngài quan tâm hạ cố đến văn phòng của họ.

– Ông là ngài Critchnick? Công tước hỏi ngay sau khi bài diễn thuyết chấm dứt

– Đó là tên tôi, thưa ngài, nhưng theo tôi đoán thì ngài rất đang muốn gặp cha tôi, ông Arthur?

– Đúng vậy, công tước trả lời

– Vậy thì tôi phải báo cho ngài biết là cha tôi hiện đang rất khó ở, tôi phải thành thật nói cho ông biết cha tôi rất đau đớn vì bị 1 cú sốc và có khả năng sẽ không quay lại làm việc nữa.

Công tước ngồi vào 1 chiếc ghế chắn 1 lớp bụi mỏng không được sang trọng lắm.

– Tiếc quá, chàng nói, tôi rất muốn gặp cha ông, ông Critchnick. Theo tôi biết thì cha ngài là người có đủ quyền chỉ định 1 người giám hộ tài sản cho cô Verena Winchcombe cho đến khi cô Verena trưởng thành.

– Vâng đúng đấy, thưa ngài, sáng nay tôi có nhận được thư báo về cái chết của ngài Winchcombe. Cha tôi nếu có thể hiểu được những gì xảy ra ông sẽ rất đau buồn khi mất đi 1 người bạn cũ, 1 thân chủ rất được quý trọng.

– Nhưng rõ ràng là hiện nay ông đang thay cha mình quản lí công việc mà. Theo tôi nghĩ thì ông cũng có quyền chỉ định người giám sát tài sản cho cô Winchcombe mà.

– Vâng đúng thế.

– Tốt lắm, vậy thì công việc sẽ dễ dàng thôi. Tôi với tư cách là 1 người họ hàng và 1 người chịu trách nhiệm quản lí tài sản cho cô Winchcombe, nếu ngài chỉ định tôi.

Quá chán nản và mệt mỏi với cuộc hành trình tới LD nên suốt 10 dặm đường đầu Verena hầu như chẳng muốn trả lời những cuộc trò chuyện của cô Richardson và khi cô giáo nhắc đến ông nội thì nàng mới bắt đầu rơm rớm nước mắt, nhưng ngay lập tức nàng cố kềm lại, dù vậy bầu không khí trong xe vẫn sầu thảm mãi cho đến khi cô giáo bình tĩnh lại, lấy giọng thực tế nhận xét.

– Verena à, cô chẳng bao giờ nghĩ là lại có thể nhận ra em nhút nhát đến thế.

– Em chẳng muốn đến LD đâu

– Vậy thì cô sẽ không chịu trách nhiệm về em nữa, cô đã quen với cảm giác phiêu lưu mạo hiểm rồi và luôn sẵn sàng mỉm cười đương đầu với khó khăn, cố khắc phục trở ngại. Em có tin chắc mình có như vậy không? Verena mỉm cười

– Em không tin là cô phải xấu hổ về em đâu

Đó là do cô cứ cho rằng tôi không thể là 1 quý ông mà cô mong chờ thôi, công tước nói, 1 tia sáng lấp lánh trong mắt chàng. Thật là buồn cười, tôi có thể cam đoan với cô thế đấy, tôi đến không có người đánh xe ngựa không người cưỡi ngựa theo hầu cùng những viên hầu cận mặc chế phục.

– Lẽ ra ông nên nói cho tôi biết sự thật khi tôi hỏi tên ông, Verena vặn lại, ông không thật thà tí nào cả.

– À tại tôi không thích mình trở thành 1 con người bị chế nhạo thôi, chàng trả lời ngay 1 thoáng, 2 đồng tiền trên má nàng hiện ra đã phản bội lại vẻ kiên quyết của nàng.

Dù vậy nàng vẫn đi tới đi lui la lối

– Ông đã cư xứ hết sức là thái quá, đê tiện và hèn hạ.

– Tôi nghĩ “ghê tởm” mới đúng là từ cô cần đấy, vả lại cũng còn có 2 cách mô tả về tôi mà có lẽ cô đã quên rồi – Cái gì, Verena cáu kỉnh hỏi.

– Một gã tự phụ và vênh vang, đấy, làm sao tôi có thể lộ ra mình là ai sau lời định nghĩa chắc như đinh của cô được chứ. Hơn nữa tôi cũng đâu có nói dối cô, tên tôi là Theron Royd.

– Ông thật là đê tiện, tôi sẽ không tha thứ cho ông đâu, Verena nói.

– Không bao giờ à, chàng hỏi, thế chúng sẽ xử lí sao với bọn bất lương kia?

– Không làm gì cả, Verena nói cáu kỉnh, thế là tôi rảnh nợ và cách cư xử của ông càng củng cố thêm cảm tưởng của tôi thôi.

Nàng thở ra rồi hùng hồn tiếp.

– Tôi cứ nghĩ về những dự định Hall về cách ông cố tình dụ dỗ tôi bộc lộ quan điểm của mình ra, về cách ông nhờ tôi giúp đỡ chăm sóc ông. Vâng giờ đây, tất cả những gì tôi có thể nói, thưa ngài, tôi còn khinh bỉ ngài hơn trước khi chúng ta gặp nhau nữa cơ.

– Thật là không may, công tước nói bình thản, Vì Verena ạ, tôi cần thi hành 1 trách nhiệm đặc biệt –

Ý ông muốn nói gì, và cả cái lời nói vô lí về mối quan hệ của chúng ta nữa, ông biế rõ đó chỉ là 1 lời nói dối, như bao lời nói dối trước đó ông đã nói với tôi thôi.

– Thật ra thì đây là 1 sự thật, chàng trả lời, ông cố của tôi trước kia đã lấy 1 cô gái tên là Arabella Winchcombe.

– Tôi chưa bao giờ nghe nói về chuyện này cả. Nàng nghi ngờ nói.

– Tất nhiên rồi, đây là 1 chuyện không được hay ho lắm mà. Họ đã cùng trốn đi Gretna Green y như cha mẹ cô vậy. Thật là lãng mạn, tốt hơn là cô nên gặp bác tôi, ngài Adolphus Royd, bác tôi sẽ kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện.

– Tôi không có ý định gặp bác của ông hay ai khác trong gia đ2inh ông đâu, Verena trả lời, giọng khó chịu. Mẹ đỡ đầu của tôi đã chuẩn bị rất nhiều kế hoạch để giới thiệu tôi với xã hội thượng lưu. Tôi không cần sự giúp đỡ của ông và chắc chắn là không cần sự bảo trợ của ông nữa. Ông sẽ giúp đỡ tôi đấy, thưa ngài công tước đáng kính nếu ông vui lòng để tôi yên.

– Verena, đó là 1 điều rủi ro đấy và tôi không thể làm theo ý cô được. Tôi đã gặp ông Critchnick và ông ấy đã chỉ định tôi như ông cô đã đề nghị, làm 1 người giám hộ tài sản, bảo vệ cô tránh khỏi những người cầu hôn không thích hợp cho đến khi cô đủ 21 tuổi.

– Ông đã gặp ông Critchnick, Verena kêu lên, tôi định ngày mai sẽ gặp ông ấy. Ông lấy quyền gì để xen vào chuyện riêng của tôi thế hả?

– Ông Critchnick rất vui khi gặp tôi, chàng trả lời, sự thật rất thú vị Verena ạ, nên cuối cùng ông ấy đã chỉ định tôi làm người giám hộ hợp pháp cho cô.

Verena lặng người đi 1 lúc lâu, đôi mắt lộ vẻ rất tức giận đang dò xét khuôn mặt công tước như thể nàng nửa tin là chàng đang cố tình trêu chọc nàng. Khi nhận ra chàng đang nói thật nàng vừa hét lên giận dữ vửa dậm chân.

– Làm sao ông dám, làm sao ông dám?

– Có thể là cô đang rất tức giận tôi, nhưng tôi cam đoan với cô Verena, tôi có thể làm cho buổi đầu bước vào xã hội thượng lưu của cô trở nên hết sức dễ dàng hơn bất cứ ai khác đấy. Nên tất cả những gì cô cần làm bây giờ là hãy tin tôi, tôi hứa với cô là khi cô thôi la hét vào tôi như thế, cô sẽ nhận ra sự thật là tôi sẽ giúp cô được nhiều lắm đấy

– Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông cả, nàng trả lời dứt khoát rồi quay lưng lại với chàng ngó mông lung ra ngoài cửa sổ.

– Ngay cả khi tôi là 1 người giám hộ sao? Chàng nói bình thản, tôi không thể để cho mọi người suy đoán không hay vì nói chuyện với cô hơi lâu. Tôi sẽ sắp xếp để mẹ dỡ đầu của cô và cô dự 1 buổi tiệc nhỏ với chị tôi, nữ bá tước vùng Erth tối nay, nhưng trước tiên chúng ta sẽ ăn tối ở tòa Selchester rồi sau đó 7h45 tôi sẽ cho xe đón cô đi.

– Tôi sẽ không đến đâu, nàng trả lời kiên quyết, sẽ chẳng 1 thứ gì có thể kéo tôi đến bữa ăn tối của ông cả. Công tước chỉ khẽ thở dài như thể chàng đang nói chuyện với 1 cô bé đang giận dỗi.

– Nếu đó thật sự là lời cuối cùng của cô, chàng nói, thì có lẽ tôi sẽ xuống lầu và giải thích kế hoạch của tôi cho mẹ đỡ đầu của cô. Tôi tin chắc là bà ấy sẽ không đồng ý để cô bỏ lỡ 1 cơ hội gặp chị tôi, khiêu vũ và chơi với con gái của chị ấy đâu Chàng ngừng 1 chút rồi từ tốn thêm vào.

– Đây chỉ là 1 buổi tiệc nhỏ thôi Verena, cô không cần phải sợ đâu.

– Tôi đâu có sợ, Verena đáp lại gay gắt, tôi chỉ thấy ghê tởm cách cư xử của ông thôi.

– Cái đó chúng ta sẽ thảo luận vào dịp khác, tôi sẽ không làm phiền cô khi mẹ đỡ đầu của cô đang bận rộn đâu, tôi sẽ quay trở lại vào lúc 8h kém 15 Công tước ngừng 1 chút rồi nhìn vẻ căng thẳng giận dữ tột độ của nàng.

– Hôm nay cô mặc chiếc áo dài thật là đẹp đấy Verena, những ấn tượng ban đầu cũng rất quan trọng và tôi mong là gia đình tôi sẽ hãnh diện về người họ hàng mới của họ. Nhân đây tôi cũng xin chúc mừng cô đã chọn được 1 chiếc áo dài tuyệt như thế này.

– Tôi ghét ông vô cùng

Dù nói thế nhưng Verena vẫn có cảm giác như mình trông có vẻ giống 1 cô bé hay hờn dỗi hơn là 1 cô gái trưởng thành đang bị làm nhục Công tước bước tới giữ vai nàng và xoay nàng đối diện với chàng. Trước khi nàng nhận thức ra chàng định làm gì thì chàng đã cầm tay nàng đưa lên môi mình.

– Tha lỗi cho tôi nhé, cô yêu tinh nhỏ bé.

Chàng dỗ dành, mắt ánh lên nụ cười. Và nàng chưa kịp bộc lộ cơn giận của mình thì chàng đã quay gót ra khỏi phòng để mặc cửa mở sau lưng. Nàng vẫn đứng yên, nghe tiếng chân của chàng trên nền nhà qua đại sảnh và nàng biết chàng đã lấy nón và găng tay do 1 người hầu trao rồi.

Nàng bước xuống lầu quay trở lại với mẹ đỡ đầu thầm hi vọng dù biết điều đó thật hão huyền là phu nhân sẽ cảm thấy mệt mỏi xin kiếu không đến thăm toà Selchester nữa. Nhưng ngay khi Verena thuật lại lời mời của công tước cho mẹ đỡ đầu của mình thì bà lại tỏ ra rất kích động và vui sướng đến độ nàng không thể mở miệng giải thích lí do nàng không muốn đi tí nào cả.

– Tạo sao con không cho ta biết là con có quen với công tước vùng Selchester chứ con gái, phu nhân tò mò hỏi.

– Con cũng mới biết ông ấy thôi mà. Verena trả lời 1 cách khó khăn.

– Nhưng làm sao con gặp 1 nhân vật quan trọng như thế khi con sống ở miền quê hả?

– Ông ấy… ông ấy… đang trên đường đến thăm gia đình ngài Upminster, Verena trả lời và thầm nghĩ tốt nhất là nên nói thật

– Ồ giờ thì mẹ hiểu rồi, phu nhân thốt lên, gia đình Upminster có 1 cô con gái xinh đẹp mà. Mẹ cho rằng họ cố lấy lòng ngài ấy như bao vị cha mẹ đầy tham vọng khác ấy mà. Nhưng theo mẹ biết thì ông công tước này rất hay thoái thác.

Verena không trả lời và phu nhân tiếp.

– Nhưng từ trước tới giờ mẹ chưa hề nghe nói có mối liên hệ gì giữa dòng họ Winchcombe và Royd cả.

– Chuyện này đã xảy ra lâu lắm rồi Nàng ao ước có thể phủ nhận hết mọi lời khẳng định của công tước.

Nhưng nàng biết 1 khi công tước đã nói cho mẹ nàng biết có nghĩa là chàng đã tin chắc vào chuyện này rồi.

– Thật là thú vị, phu nhân hồ hởi nói, phu nhân Stridhold đã dồn dập gửi cho mẹ con mình bao nhiêu là thiệp mời: nào là ăn tối, khiêu vũ vào tuần sau. Con gái yêu quý, giờ thì mẹ có thể yên tâm rồi.

– Mẹ có chắc là mẹ có đủ sức đi nhiều như thế không hả mẹ? Verena ướm thử.

– Mẹ bảo đảm là không đến mức mệt mỏi khi xuống thăm toà Selchester đâu. Phu nhân trả lời. Ồ Verena nếu con biết là mẹ đã ao ước suốt cả đời như thế nào để được vào trong toà lâu đài nguy nga tráng lệ như thế đâu. Con thật là 1 cô gái may mắn nhất thế giới.

– Chỉ vì con là con gái đỡ đầu của mẹ thôi.

Verena nói rồi chào mẹ về phòng. Ban đầu nàng đã tự hứa sẽ dạy cho chàng 1 bài học bằng cách ăn mặc như 1 cô gái quê mùa, giờ nàng vẫn không cưỡng nổi sức hấp dẫn của 1 chiếc áo dài xanh lá mạ bằng sa kiêu sa

Chỉ sau khi cô hầu gái sửa soạn lại mái tóc, nàng mới nhận ra công tước có lẽ sẽ nghĩ nàng đã cố tình thử nhắc cho chàng nhớ lại những khu rừng nơi họ đã gặp nhau Nhưng nàng vẫn bướng bỉnh tự nhủ đó chỉ là 1 cách chàng biểu lộ sự giả dối với nàng thôi, rằng chàng thật sự chẳng thấy chút thú vị gì khi trò chuyện với 1 cô bé con hay nói càn như nàng.

– Ta ghét chàng, nàng nói 1 mình

– Cô nói cái gì vậy? người hầu gái hỏi.

– Ồ không, không Verena trả lời nhanh. Suốt dọc đường ngồi trên cỗ xe cạnh phu nhân, nàng luôn miệng nhắc về công tước, Verena cứ lặp đi lặp lại trong đầu câu nói

– Ta ghét chàng, ta căm thù chàng. Dù vậy nàng vẫn không dấu được sự ngưỡng mộ khi chàng bước chân vào phòng khách nơi nàng và phu nhân đang chờ chàng. Verena chưa bao giờ thấy công tước trong bộ đồ ăn tối và có thể nói là không 1 người đàn ông nào ăn mặc thanh lịch hơn chàng được.

– Ta ghét chàng, nàng thì thầm 1 mình và tránh nhìn vào mắt chàng, hạ thấp mi mắt xuống hay ngồi trong xe ngựa nhưng lại quay mặt nhìn ra cửa xe. Bóng nàng với chiếc mũi nhỏ thẳng và cái cằm kiên quyết in trên vách cỗ xe

– Từ lâu rồi tôi đã khao khát được ngắm nhìn toà Selchester lộng lẫy, phu nhân thổ lộ khi họ bước vào đại sảnh lát đá hoa cương bóng lộn.

– Tổ tiên của tôi đã sưu tập được 1 bộ đồ cổ thật lớn, công tước giới thiệu, còn bộ sưu tập của tôi thì đang nằm trong chuồng ngựa ấy. Vừa nói chàng vừa liếc nhìn Verena và biết nàng không thể kiềm nổi ánh mắt thích thú khi nghe nhắc đến ngựa – Thực ra thì hôm nay tôi có nghe nhắc đến 1 cặp ngựa hồng rất xuất sắc do ngài Manson, 1 người bạn của tôi định bán và tôi nghĩ là cô sẽ rất thích thú đấy Verena.

Một thoáng im lặng, Verena mong sao nàng nói lại với chàng là nàng không thích, nàng sẽ chỉ mua những con ngựa do chính nàng lựa chọn, chứ không cần sự giúp đỡ của chàng. Nhưng rồi hình bóng của Salamanca lại hiện ra, đầu ngẩng cao, các bắp thịt nổi lên dưới làn da bóng loáng, cái đuôi dài đen luôn ve vẩy đuổi ruồi – Tôi rất muốn xem chúng, nàng đầu hàng nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng xa cách và nàng biết ngay khi nàng cất tiếng nói chàng sẽ nghĩ là chàng đã chiến thắng, dù chỉ là 1 phần của “trận đấu” mà thôi.

“Chàng thật là quá quắt” nàng nghĩ “Ta ghét chàng” Nhưng nàng cũng không thể duy trì mãi sự yên lặng như thế khi công tước sau 1 bữa ăn ngon lành đã giới thiệu cho nàng và phu nhân xem những của cải quý giá của toà Selchester, rồi chàng cho xe chở họ đến 1 toà lâu đài ở quảng trường Berkeley của anh rể chàng. Nữ bá tước vùng Erth tuy lớn hơn chàng 6 tuổi nhưng trông vẫn còn rất trẻ đẹp, sắc đẹp 1 thời đã làm sững sờ cả xã hội thượng lưu khi lần đầu tiên bà rời trường trung học. Quanh bà luôn có những hoàng thân, công tước đại sứ, xin hỏi cưới, nhưng bà chỉ yêu và lấy bá tước vùng Erth và đến nay sau 19 năm chung sống họ vẫn rất hạnh phúc. Cô con gái lớn của họ nay đã 18 tuổi và hầu như cũng đáng yêu như mẹ ngày nào. Phu nhân Erth đương nhiên rất mong các con của mình sẽ là sự lựa chọn của tất cả những người độc thân đầy đủ tư cách nhất vì thế bà đã sắp xếp tất cả để con gái có mặt trong suốt các mùa chơi ở LD Dù bà chưa biết điều này, công tước đã quyết định Verena sẽ được tham dự hết những lệ hội đã được lên kế hoạch. Chàng nhắn 1 người hầu vào báo cho chị mình là chàng sẽ dự bữa tiệc tối của bà cùng 2 người bạn nữa nhưng lại không hề cho biết tên của họ. Nữ bá tước đã biết rõ tính nết em trai nên cứ nghĩ đó sẽ là đại tá Henry Sheraton và có lẽ là 1 người bạn nào đó đặc biệt lắm. Khi công tước lên đến đầu cầu thang rộng lớn của toà nhà Erth, dẫn đường để có thể giới thiệu phu nhân và Verena, chị của chàng dang rộng tay, hôn lên má chàng trìu mến. – Chị không nghĩ là cậu trở lại sớm thế, Theron. Bà thốt lên, cậu không có thời gian để thăm 3 tiểu thư xinh đẹp tóc vàng chị chọn cho cậu nữa mà. Thế còn cô gái của gia đình Upminster không đủ hấp dẫn để cậu tiến xa hơn sao? – À kế hoạch của em đã thay đổi rồi, chàng trả lời giọng hơi ngượng vì biết Verena đã nghe được hết những lời mà chị chàng đã nói. Thay vì thế Evelyn, em mang tới cho chị 1 vị khách rất bất ngờ. Có lẽ là em nên giới thiệu sơ, đây là phu nhân Bingley, người đã tỏ ra rất sốt sắng đón tiếp người bà con của chúng ta vừa đến LD, tiểu thư Verena Winchcombe. Nữ bá tước nhìn cậu em trai hơi bối rối. – Một người bà con, bà lặp lại – Vâng thật đấy, chàng vội trả lời, chị quên là ông cố của chúng ta đã lấy 1 cô gái tên là Arabella Winchcombe sao? Nữ bá tước dĩ nhiên là chưa từng nghe ai nói về Arabella Winchcombe, nhưng là 1 phụ nữ có giáo dục và lịch thiệp nên bà vẫn không lộ ra mình chẳng biết gì về chuyện này cả. – À, ông cố, bà thốt lên vẻ hiểu biết rồi quay sang chào phu nhân, bà giơ tay ra với Verena, kín đáo quan sát vẻ đẹp của nàng, nhưng rồi lại nhớ ra cậu em của bà không hứng thú lắm với mẫu người này.

Vậy thì tại sao, nữ bá tước tự hỏi cậu em của mình lại phải phiền phức đứng ra nhìn nhận mối quan hệ mà bà lờ mờ đoán là từ tài liệu do ngài Adolphus mải mê nghiên cứu đây. Tuy nhiên bà rất hiểu em trai mình, nếu chàng muốn thông báo 1 tin tức gì thì chàng sẽ thực hiện vào 1 thời điểm thật thích hợp của riêng mình. Nghĩ thế bà dẫn phu nhân đến giới thiệu cho 1 đô đốc lớn tuổi rồi đưa Verena vào phòng khách nơi con gái bà, Emmaline đang cùng bạn bè giải trí với ban nhạc. Một mình trong căn phòng xa lạ, với bao nhiêu là người không quen, Verena cảm thấy bẽn lẽn, nhưng cảm giác đó không tồn tại lâu vì Emmaline đã khéo léo giới thiệu nàng với các bạn của mình, tới tấp hỏi Verena mà chẳng cần chờ câu trả lời. Thanh niên trong phòng đều còn rất trẻ và vui tính. Chỉ khi ban nhạc ngừng chơi, Verena nghe đồng hồ điểm nửa đêm nàng mới nhận ra mình là 1 vị khách ở toà Erth hơn 2h rồi Nghĩ vậy và nàng kiên quyết bước qua phòng khách khác, nơi các vị khách có tuổi đang tán gẫu và uống champagne Công tước đang đứng cạnh lò sưởi. Verena liếc nhìn rồi bước đến cạnh chàng nói.

– Thưa ngài, chắc hẳn ngài cũng nhận ra mình sẽ dậy trễ vào sáng mai cho mà xem. Nếu tôi biết giờ giấc thì lẽ ra tôi đã về nhà cả tiếng trước rồi.

– Cô đang đề nghị hay ra lệnh cho tôi đấy hả? chàng hỏi.

– Tôi không muốn bác sĩ Graves lại bị gặp rắc rối nữa và cũng không muốn mifnh uổng công. Verena trả lời. Trong khi công tước hơi do dự nàng nói luôn.

– Đừng có bậy bạ như thế, ông biết rõ là mình đã thức khuya quá rồi mà. Lẽ ra ông không nên đến LD vào hôm qua. Tôi nghĩ là ông đi chậm hơn 1 chút thì tốt hơn Công tước nhìn nàng dò xét 1 chút rồi nói.

– Nếu đó là những gì cô muốn, Verena, tôi sẽ đưa cô về nhà và nghỉ ngơi. Có lẽ giờ đây cô rất tức giận khi nhớ lại những vết thương của tôi.

– Ồ không đâu, sự tức giận của tôi chẳng liên quan gì đến sức khoẻ của ông cả, và như ông từng nói tôi phải chịu trách nhiệm về vết thương trên đầu ông, vậy thì nếu ông dự định tháp tùng mẹ đỡ đầu tôi về quảng trường Manchester thì chúng tôi sẽ ra về ngay

– Nếu đó là điều cô mong muốn, chàng trả lời khô khan rồi quay bước đi tìm phu nhân và chỉ 1 chút sau họ đã ngồi trên cỗ xe của công tước. Trên đường về phu nhân luôn miệng cảm ơn công tước còn Verena chỉ nói khi chàng khẽ nhún chào

– Vì Chúa, ông hãy khôn ngoan đi thẳng vào giường đi

– Tôi sẽ thực hiện theo đúng chỉ dẫn của cô nhưng tôi hi vọng cô sẽ chấp nhận sáng mai cho tôi được ghé thăm cô và chở cô đến công viên, vừa nói chàng vừa nhìn quanh xem phu nhân có nghe họ nói chuyện không, rồi tiếp giọng thật nhỏ.

– Chúng ta phải tìm, như cô biết đấy, bọn thần ác kia.

– Và nếu tôi từ chối đi với ông, Verena hỏi.

– Vậy thì có lẽ tôi phải cưỡng bách cô thôi, công tước trả lời giọng đùa cợt.

– Bắt buộc tôi ấy à? nàng hỏi và liếc nhìn chàng.

– Vâng, với tư cách là 1 người giám hộ tôi có những quyền lợi rất chắc chắn và tôi sẽ không do dự thực hiện đâu, Verena.

Nàng thốt lên giận dữ rồi ngẩng cao đầu hiên ngang bỏ đi, còn công tước chỉ khẽ mỉm cười khi bước vào cỗ xe về nhà.

Bình luận
Ads Footer