NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Vu Thần Kỷ

Chương 171: Quyết định

Tác giả: Huyết Hồng
Chọn tập
Ads Top

Chỗ cực sâu của Vu điện, cấm địa không để người ngoài biết.

Hư không, vô số tinh tú rạng rỡ tỏa sáng, tinh lực nồng đậm ở trong hư không tùy ý va chạm khuếch tán, ngẫu nhiên hai luồng tinh lực tính chất ngược hướng va chạm với nhau, trong một mảng hư không này sẽ vang lên tiếng nổ vang to rõ giống như chuông lớn.

Mấy chục vạn khối ngọc bản màu đen lơ lửng giữa không trung, mỗi khối ngọc bản dài rộng một trượng, dày một thước, toàn thân tinh quang mơ hồ. Bên trên dùng chữ nhỏ như hạt vừng viết, ghi lại toàn bộ tri thức Vu điện từ khi thành lập tới nay thu thập được.

Mấy trăm vu sư già nua mặc áo dài đay thô, khuôn mặt phong cách cổ xưa ngồi xếp bằng ở trên ngọc bản, ngọc bản theo tinh lực dao động mà phập phồng phiêu đãng, chỉ có mấy khối ngọc bản chính giữa tản mát ra vu lực dao động mạnh mẽ không chút sứt mẻ.

Tự Văn Mệnh an vị ở trên một khối ngọc bản chính giữa, thẳng lưng, đem đối thoại của hắn và Cơ Hạo nói ra không hề giữ lại một chữ nào.

“Cơ Hạo nói, hắn muốn làm vu mạnh nhất.” Hai tay Tự Văn Mệnh chống ở trên đầu gối giọng sang sảng nói: “Hắn nói, đã là mạnh nhất, như vậy vu dược mạnh nhất, vu phù mạnh nhất, đúc vu khí mạnh nhất, vu trận tế luyện mạnh nhất, tất cả vu cổ nguyền rủa, thỉnh thần trừ tà linh tinh, cũng đều là mạnh nhất.”

“Cho nên, hắn muốn đồng thời học tập tất cả hắn có khả năng học, hắn…”

Lời Tự Văn Mệnh nói, bị một lão nhân râu dài mặc áo dài màu đen, toàn thân thủy quang uyển chuyển cắt ngang. Trong đôi mắt lão nhân sóng đục quay cuồng, tựa như còn mơ hồ có tiếng sóng biển vỗ truyền đến tiếng cười nói lạnh giọng: “Cuồng vọng! Trẻ con không biết gì, hắn biết hay không, bí điển Vu điện bao hàm toàn diện, từ thái cổ đến nay, tất cả sở học thiên địa vạn tộc, thứ được biết, tám chín phần mười đều được Vu điện thu nạp.”

Dùng sức vỗ vỗ ngọc bản dưới mông, đôi mắt lão nhân râu dài phun ra thủy quang dài hơn một trượng, lớn tiếng quát: “Hắn vẻn vẹn tên nhóc Nam Hoang, thật sự không biết trời cao bao nhiêu, đất dày bao nhiêu, dám nói ra lời mạnh miệng như vậy?”

Ngoài mấy chục trượng, một lão nhân ngồi khối ngọc bản khác, cũng là áo dài màu đen, bên người cũng là sóng nước quay cuồng khẽ thở dài một tiếng: “Hắc, thật sự là trẻ con không biết gì, ngay cả chúng ta, chỉ nghiên cứu nhất mạch truyền thừa của Vu điện, cũng cảm thấy bác đại tinh thâm, hao hết sinh mệnh cũng không thể đem nghiên cứu đến mức tận cùng, hắn thế mà dám nói loại lời mạnh miệng này?”

Hai tay giao nhau đặt ở trên bụng, lão nhân này chậm rãi nói: “Tiểu tử cuồng vọng như vậy, ở lại Vu điện cũng là tai họa, dứt khoát đuổi đi.”

Ngũ Long Nghiêu ngồi ở cách đó không xa lạnh lùng cười, nhìn hai lão nhân cười khẩy nói: “Hai lão già không biết xấu hổ. Là Cơ Hạo ở Nam Hoang thiếu chút nữa diệt Thủy Viên bộ, các ngươi mới cố ý làm khó trẻ con người ta nhỉ? Cũng không xem xem các ngươi cũng cả đống tuổi rồi, lão bất tử phía dưới cổ cũng đã vùi vào trong đất, còn không biết có thể sống được mấy năm, tính kế một đứa bé như vậy, các ngươi còn biết xấu hổ không?”

Dùng sức vỗ ngọc bản dưới mông, Ngũ Long Nghiêu cười lạnh nói: “Cơ Hạo là đứa bé tốt, cái khác ta không dám nói, chỉ trên vu dược nhất đạo, thiên phú của hắn rất mạnh… Mạnh đến mức ta cũng không dám tính ra tiềm lực của hắn.”

Hai lão nhân đồ đen nhìn liếc nhau một cái, lão nhân mở miệng trước hết kia cười lạnh nói: “Ngũ Long Nghiêu, chúng ta luận sự. Không cần nói những thứ có cũng như không. Vẻn vẹn một thằng ranh, chúng ta sẽ cố ý làm khó dễ hắn? Ngươi cũng quá coi trọng hắn rồi, cũng quá coi thường chúng ta rồi.”

Hít sâu một hơi, lão nhân lạnh lùng nói: “Ta biết ngươi và tổ tiên của Cơ Hạo có giao tình, cái này không phải lý do ngươi bao che hắn. Ngươi nói hắn có thiên phú, hắn làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, khiến ngươi nói như vậy?”

Ngũ Long Nghiêu cười lạnh một tiếng, nắm lên một cái túi gấm bên hông, đem một lại một phiến ngọc mỏng như cánh ve, dài rộng ba thước không ngừng tung ra. Không lâu sau, ở bên người Ngũ Long Nghiêu đã lơ lửng mười mấy vạn phiến ngọc, chồng chất cùng một chỗ, cũng sắp to như một căn phòng nhỏ.

“Đây là《 Dược Kinh 》Vu điện biên soạn!” Ngũ Long Nghiêu nhìn hai lão nhân đồ đen cười lạnh nói: “Năm đó ta sau khi tấn thăng Đại Vu, dùng ba năm thời gian, mới đem toàn bộ nội dung Dược Kinh đọc làu làu. Cơ Hạo đứa nhỏ này, chỉ dùng hai mươi ngày.”

Ngũ Long Nghiêu lại từ trên đai lưng cầm lên một cái túi gấm, tiếp tục đem từng mảnh ngọc không ngừng ném ra.

“《 Dược Kinh 》 ghi lại, là trong thiên địa vạn tộc phát hiện, toàn bộ cỏ, gỗ, hoa, dây leo, xương, gân, máu, thịt cùng với các linh vật khác có thể làm thuốc. Mà một phần này là 《 vu dược tổng lục 》, các đơn phương vu dược kỳ môn tứ hoang đại địa, Trung Lục thế giới, toàn bộ bộ tộc tự nghiên cứu chế tạo, nội dung so với 《 Dược Kinh 》 còn nhiều hơn không chỉ gấp mười, hiện tại Cơ Hạo cũng đã ghi nhớ toàn bộ.”

Mấy trăm lão nhân ngồi ở trên ngọc bản đồng thời biến sắc, mắt mỗi người lộ ra tinh quang nhìn về phía Ngũ Long Nghiêu.

Hai lão nhân đồ đen sắc mặt không chút dao động, không nói một chữ.

Rất xa, mấy trăm khối ngọc bản ghép thành cả một khối, người khổng lồ trăm trượng trước đó vài ngày sửa giáp trụ cho Cơ Hạo thật cẩn thận ngồi ở trên ngọc bản, đột nhiên lớn tiếng quát lớn: “Hai lão xà quái đừng quấy rối ở đây, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc. Cơ Hạo đứa bé này, ta thích.”

Người khổng lồ lớn tiếng nói: “Ta cũng kỳ quái, đầu đứa bé này là sinh trưởng như thế nào, những hoa hoa cỏ cỏ đó của lão dược quỷ hắn đều nhớ được? Hắc, đầu óc ta không tốt, ta tiêu phí một trăm bảy mươi năm mới ghi nhớ 《 Quặng kinh 》, 《 Vu khí tổng lục 》, 《 Chú tạo bí pháp 》 những bí điển này, đứa bé này ngắn ngủn hai tháng cũng nhớ rồi!”

Thở hổn hển một hơi, cự nhân không biết từ đâu lấy ra một cái vò rượu cực kỳ lớn, há mồm trút hai ngụm rượu mạnh, hài lòng thở dài một hơi, lớn tiếng cười nói: “Đứa bé này có cái thiên phú đó, thì để hắn thử chút đi! Nếu không được, lại để hắn toàn tâm toàn ý đi theo ta rèn sắt là được.”

Ngũ Long Nghiêu hung tợn trừng mắt nhìn cự nhân một cái: “Cho dù hắn không thể làm được toàn diện, chỉ có thể nghiên cứu nhất mạch, vậy cũng phải theo ta học vu dược mới được.”

Mấy chục lão nhân đồng thời xôn xao hẳn lên, bọn họ ùn ùn mở miệng, nếu Cơ Hạo không thể làm được như lời hắn, ở mỗi một phương diện đều làm được mạnh nhất mà nói, như vậy nhất định bọn họ muốn Cơ Hạo theo mình, truyền thừa bí điển pháp môn nhất mạch này của bọn họ.

Hai lão nhân đồ đen sắc mặt chật vật đến cực điểm, bọn họ nhìn nhau, sau đó hướng trong các lão nhân chưa mở miệng, một số lão nhân vẻ mặt cũng không thích hợp nhìn qua. Nhưng không có ai mở miệng, cũng không có ai nói chuyện.

Tự Văn Mệnh nhìn mọi người ồn ào, ôn hòa cười lên: “Các vị trưởng lão đều đã nói như vậy, như vậy thì để Cơ Hạo thử xem đi. Từ hôm nay trở đi, toàn bộ tài nguyên của Vu điện, chỉ cần Cơ Hạo có thể sử dụng, chỉ cần hắn không cố ý lãng phí, như vậy tùy ý hắn lấy dùng là được.”

Tự Văn Mệnh mỉm cười nói: “Ta thật lòng hy vọng, Vu điện chúng ta có thể xuất hiện một kẻ toàn tài chân chính.”

Một lão nhân đồ đen hổn hển giận mắng: “Tự Văn Mệnh, ngươi lấy sự yêu ghét của mình làm xằng làm bậy. Thiên hạ, nào có cái gì toàn tài? Sao có thể có người làm được không gì không tinh, không gì không thông?”

Tự Văn Mệnh lạnh lùng nhìn lão nhân đồ đen, thản nhiên chất vấn: “Thực không có ‘người’ như vậy sao?”

Hai lão nhân đồ đen, còn có toàn bộ người ở đây thân thể đồng thời khẽ run rẩy, rốt cuộc không có ai có thể nói ra một chữ nào.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer