NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Vu Thần Kỷ

Chương 237: Hải trãi

Tác giả: Huyết Hồng
Chọn tập
Ads Top

Lời Cơ Hạo mắng chửi người ta, tập hợp tinh túy ngôn ngữ phố phường dơ bẩn kiếp trước, vừa hung hăng vừa độc, ác độc vô cùng, hơn nữa còn chanh chua, người thường căn bản nghe không hiểu hắn rốt cuộc đã mắng cái gì.

Ít nhất các đại hán trong nhà tù cơ bắp nhiều hơn não, bọn họ không một ai nghe hiểu Cơ Hạo rốt cuộc mắng một câu gì.

Doanh Vân Bằng cau mày cẩn thận suy tư một hồi lâu. Hắn luôn cảm thấy một câu này của Cơ Hạo tràn ngập huyền cơ, nhưng huyền cơ này thật sự là quá thâm ảo. Lấy xuất thân của Doanh Vân Bằng, lấy hắn từ nhỏ ở Thập Nhật quốc đã được giáo dục tinh anh, hắn cũng không sao làm rõ được Cơ Hạo đã nói gì.

Chỉ có gương mặt Vô Diệp vốn trắng nõn nhẵn nhụi đột nhiên biến thành một mảng đỏ bừng, sau đó gương mặt đỏ rực biến thành một mảng tím ngắt, hai con mắt thiếu chút nữa đã từ trong hốc mắt nhảy ra. Hắn sững sờ nhìn chằm chằm Cơ Hạo, thân hình mỏng manh kịch liệt run rẩy lên.

“Ngươi, ngươi, ngươi… Ngươi bất vi, bất vi nhân tử!” Vô Diệp run rẩy hồi lâu, rốt cuộc mắng một câu.

“Ta có cha sinh, có mẹ đẻ, ta đương nhiên là nhân tử.” Cơ Hạo ngồi ở trên chiếu, hai tay khoanh ở trước ngực, lạnh lùng nhìn Vô Diệp quát: “Trái lại là ngươi, vô duyên vô cớ khuyên người ta vào môn hạ của ngươi. Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi có thế khiến người ta giải thoát? Ngươi có thể giải quyết nỗi khổ chúng sinh?”

Chợt nhấc lên vu lực trong một cái khiếu huyệt, Cơ Hạo lớn tiếng quát: “Ngươi cho rằng ngươi là ai? Thiên đế của thiên đình sao?”

Tiếng gầm thật lớn hóa thành lôi âm cuồn cuộn truyền khắp bốn phương, mặt đất xung quanh cũng nhẹ nhàng run rẩy một cái, Vô Diệp càng bị dọa cả người run run, lảo đảo chật vật lui về phía sau mấy bước. Hắn tức giận đến mặt đỏ tai hồng tức giận nhìn Cơ Hạo một phen, sau đó thân hình khẽ động, chợt hóa thành một điểm bạch quang đi xa nghìn trượng, sau đó lắc mình vài cái liền biến mất không thấy.

Doanh Vân Bằng mở mắt ra, lạnh lùng hướng Cơ Hạo cười: “Trẻ ranh không biết gì, tùy ý gây thù hằn. Theo lão phu thấy, ngươi sống không qua năm nay.”

Cơ Hạo ngồi ở trên chiếu, trấn định tự nhiên nhìn Doanh Vân Bằng: “Nói như vậy, ngươi và Vô Diệp này quen nhau?”

Doanh Vân Bằng rất thản nhiên nhìn Cơ Hạo cười nói: “Quen biết lại như thế nào? Lão phu cảm thấy, một số lời của hắn, nói rất đúng. Chúng sinh đều khổ, mỗi người khổ lại khác nhau. Ví dụ như lão phu, cùng bọn hạ lưu này khổ, tự nhiên là khác nhau.”

Cơ Hạo nhìn chằm chằm Doanh Vân Bằng, thoáng suy tư liền nhìn thấu ý tưởng của hắn. Hoặc là nói không phải Cơ Hạo nhìn thấu, mà là Cơ Hạo hiểu rất rõ, người như Doanh Vân Bằng, bọn họ nên lo lắng những gì, sợ hãi những gì.

Hắn trào phúng cười nói: “Khổ của ngươi, là sợ hãi đời này vinh hoa phú quý, xa hoa hưởng thụ, chờ ngươi hết dương thọ, thì không được hưởng thụ nữa? Ngươi muốn vĩnh sinh bất tử, ngươi muốn vĩnh viễn giữ được thanh xuân, ngươi muốn vĩnh viễn hưởng thụ quyền thế địa vị, tiền tài mỹ nhân của ngươi hiện tại!”

Doanh Vân Bằng rất hiển nhiên bị Cơ Hạo dọa giật mình, hắn theo bản năng run rẩy một chút, kinh hãi nhìn Cơ Hạo lạnh lùng nói: “Nam Hoang tiểu man tử, không ngờ được, ngươi thế mà có kiến thức như vậy? Nói như vậy… Hừ!”

Cơ Hạo sụp mí mắt cười lạnh liên tục. Nói như vậy, có kiến thức tốt như vậy, thế mà có thể một lời nói toạc ra ham muốn đáy lòng Doanh Vân Bằng, hiển nhiên điều này làm Doanh Vân Bằng có một loại thống khổ ham muốn không thể lộ ra bị người ta nhìn thấu. Cho nên hắn là dốc hết toàn lực muốn gạt bỏ mình.

Chẳng qua, ai lại sợ ai chứ?

Tiếng chân thanh thúy truyền đến, một con kỳ thú màu đen giống như kỳ lân, trán mọc một cái sừng duy nhất bén nhọn, bộ dạng uy nghiêm ngay thẳng, chính khí lạnh thấu xương nhẹ nhàng đi tới. Con kỳ thú này cao một trượng có thừa, thân thể thon dài mà cân xứng, dưới lân giáp màu đen có lông tơ giống nhau xoáy mây sinh ra.

Trừng đôi mắt đen sì cực lớn, kỳ thú đi đến trước nhà tù của Cơ Hạo, dùng độc giác húc húc cái đỉnh cỏ trên đỉnh đầu Cơ Hạo, sau đó mở miệng nhẹ giọng quát: “Cơ Hạo, đừng ở trong nhà tù lớn tiếng xôn xao. Nếu không tuy ngươi chưa bị định tội, nhưng tái phạm cũng sẽ chịu mười đại bổng, vô duyên cớ chịu khổ da thịt, thì không đáng. Lần này xét thấy ngươi là vi phạm lần đầu, lại còn trẻ chưa biết, ta sẽ không trừng phạt.”

Doanh Vân Bằng ở một bên cười lạnh ‘Khặc khặc’, Cơ Hạo thì tò mò nhìn con kỳ thú này.

Phụ trách đem Cơ Hạo và Doanh Vân Bằng nhốt vào nhà tù là Cao Đào, như vậy con kỳ thú này, chính là Cao Đào dùng để trấn áp nhà tù Hải Trãi sao?

“Hải Trãi à, Hải Trãi, nghe nói ngươi là thiên địa thần thú, có thể thấy rõ tội trạng trên thân người ta. Ngươi xem ta, ta là người có tội sao?” Cơ Hạo rất nghiêm túc nhìn Hải Trãi độc giác hỏi.

“Ừm, ngươi biết ta?” Hải Trãi kinh ngạc chớp mắt một cái, trầm mặc một phen, hắn ôn hòa nói: “Ta quả thật có thể nhìn ra một người có tội hay không, nhưng lời nói của ta, sao có thể khiến người khác tin tưởng chứ? Cho nên ta có thể làm, chỉ là quản lý tốt nhà tù, để cho người vô tội không chịu khổ, để người có tội không thể tùy ý chạy trốn.”

“Về phần giám định một người có tội hay không, đây là chuyện của nhân vương cùng đại thần hắn.” Hải Trãi rất nghiêm túc hướng Cơ Hạo giải thích một phen.

“Vậy ngươi nhìn xem, lão gia hỏa này có tội không?” Cơ Hạo cười hướng Doanh Vân Bằng chỉ chỉ. Sắc mặt Doanh Vân Bằng cực kỳ cổ quái, hắn thỉnh thoảng nhìn nhìn Cơ Hạo, lại nhìn nhìn Hải Trãi, tựa như hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói Hải Trãi có năng lực phân biện hành vi phạm tội của người khác.

“Hắn? Cái này phải xem cái gọi là tội là định nghĩa như thế nào.” Hải Trãi nheo mắt nhìn Cơ Hạo nói: “Ngươi cũng giết không ít người, nhưng ở trong lòng ngươi, ngươi cho rằng mình có tội sao?”

“Gia hỏa giảo hoạt, ngươi đem vấn đề ném cho ta?” Cơ Hạo cười nhìn Hải Trãi, đưa tay ở trong túi gấm bên hông sờ sờ, lấy ra một trái quả tươi hái ở dã ngoại ném cho Hải Trãi: “Mời ngươi ăn trái cây, ta sẽ không kêu to hét lớn bữa.”

Hải Trãi dở khóc dở cười nhìn Cơ Hạo, cái trán nhẹ nhàng chạm, lại đem trái cây bắn về: “Muốn hối lộ ta sao? Hay là ngươi đem ta coi là bọn thỏ, cừu thuần dưỡng kia, có thể tùy ý ăn uống? Tiểu gia hỏa, ngươi cũng thật có ý tứ.”

Lắc đầu, Hải Trãi lại nói cho Cơ Hạo vài câu, sau đó uy nghiêm hướng các đại hán vừa rồi đánh trống reo hò trừng mắt nhìn một cái, lúc này mới cất bước chân nhẹ nhàng đi xa.

“Hải Trãi?” Ở bên, Doanh Vân Bằng đột nhiên cười lạnh nói: “Súc sinh một sừng, là súc sinh Cao Đào gã kia không biết từ nơi nào nhặt được, quản lý nhà tù cho hắn. Gã này ở nhà tù, chẳng khác nào chó săn nhà thợ săn, nó còn có thể có gì cổ quái hay sao?”

“Ngươi không biết Hải Trãi?” Cơ Hạo kinh ngạc nhìn Doanh Vân Bằng: “Ngươi không biết? Ngươi thật sự không biết? Ngươi không biết nó có thể nhìn thấu lòng người, phân rõ thiện ác? Hoặc là, nó chưa từng ở trước mặt các ngươi triển lãm thiên phú thần thông này của nó?”

Khóe miệng Doanh Vân Bằng kịch liệt run rẩy vài cái, hắn ngơ ngác nhìn Cơ Hạo, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt trở nên cực kỳ cổ quái.

“Xem ra, các ngươi có không ít người đã chịu thiệt trên thân nó rồi!” Cơ Hạo khẽ thở dài một tiếng, lắc lắc đầu: “Sớm biết, ta đã không nói những cái này ở trước mặt ngươi. Ta còn tưởng, các ngươi đều biết chỗ lợi hại của Hải Trãi chứ.”

Doanh Vân Bằng không hé răng. Trên đường cái lại vài người đạp bóng đêm đi tới, khi đi qua nhà tù chỗ Cơ Hạo, một nữ tử đột nhiên dừng bước.

“Hả? Trên người ngươi, sao có thể có cái này?”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer