NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Vu Thần Kỷ

Chương 354: Bị bắt

Tác giả: Huyết Hồng
Chọn tập
Ads Top

“Trúng!”“Trúng!”

“Trúng!”

Phong Hành sau khi chợt trúng một mũi tên, tiễn vệ bốn phương tám hướng đều hô to thành tiếng. Cũng không thấy bọn hắn kéo cung bắn tên, chỉ nghe từng tiếng hô to, từng mũi tên thiên kì bách quái hoặc theo đường thẳng, hoặc theo đường cong, hoặc là như bò, hoặc là té ngã từ bốn phương tám hướng hướng Phong Hành bắn nhanh đến.

Thậm chí có một số mũi tên bị ném mạnh lên trên trời cao cao, sau đó thẳng tắp hướng mặt đất rơi xuống; còn có mũi tên nhìn như bị bắn lung tung về phía mặt đất, sau khi ở trong lòng đất tiềm hành một khoảng cách, đột nhiên xuyên thấu tầng đất từ bên người Phong Hành bắn nhanh ra.

Càng có một số mũi tên thật nhỏ như que tăm, lúc bay vô thanh vô tức, một khi tới gần thân thể Phong Hành liền mãnh liệt bùng nổ giống như sấm.

Còn có một số mũi tên to lớn giống như thân một cây đại thụ, phát ra tiếng ‘Vù vù’ ném bay đến, giống như núi lớn áp đỉnh.

Cuồng phong màu xanh thổi lên sau lưng Phong Hành, hai cái cánh chim màu xanh mở ra dài mấy trượng, cánh chim cấp tốc run run, mang theo thân thể Phong Hành giống như tơ liễu trong gió điên cuồng quay cuồng, ở không trung tạo nên vô số quỹ tích hình cung to nhỏ.

Đổi làm ngày thường, cho dù có mấy ngàn cung tiễn thủ từ bốn phương tám hướng đồng thời bắn chụm, Phong Hành dựa vào một chiêu kỹ xảo né tránh cấp tốc biến ảo này, không có một mũi tên có thể thương tổn đến một sợi lông của hắn. Nhưng ở trước mặt các tiễn thủ này, toàn bộ quỹ tích né tránh của hắn đều bị người ta thấy rõ, nhìn thấu.

“Hữu dụng sao?” Một gã tiễn vệ lớn tiếng rống to: “Phong Hành, tất cả của ngươi đều là Nghệ Thần bộ ban cho ngươi! Tu vi của ngươi, tiễn thuật của ngươi, bao gồm kỹ xảo chạy trốn né tránh của ngươi, đều đến từ Nghệ Thần bộ! Ngươi có thể né tránh tên của toàn bộ tiễn thủ trong thiên hạ, duy nhất tránh không thoát, là tên của chúng ta!”

‘Phập’ một tiếng, một mũi tên xuyên thấu bả vai Phong Hành.

Trong tiếng ‘Phập’, một mũi tên xuyên thủng bụng Phong Hành.

‘Ầm’, một mũi tên nổ tung, một mảng ánh lửa đem nửa thân thể Phong Hành bao phủ.

Tiếng rít ‘Xẹt xẹt’, trên một mũi tên phun ra vô số điện quang, mang theo từng tia chớp nho nhỏ hung hăng bổ vào trên người Phong Hành.

Phong Hành như một con thuyền nát trong bão táp, gian nan ở trong núi rừng giãy dụa, quay cuồng, đem hết toàn lực hướng về trong hoang sơn dã lĩnh chạy trốn. Vô số công kích không ngừng rơi ở trên người hắn, cả đống máu bắn tung tóe, càng có mũi tên xuyên thấu xương hắn, kèm theo tiếng xương nứt thanh thúy, mũi tên xuyên thấu thân thể hắn, kéo ra vô số mảnh xương vỡ sáng long lanh.

Như lời đám tiễn vệ này nói, Phong Hành thi triển thân pháp né tránh, là kỹ xảo chiến đấu độc đáo Nghệ Thần bộ sáng tạo. Ở trên chiến trường, các tiễn thủ Nghệ Thần bộ một khi bắt đầu toàn tốc chạy như điên, toàn lực né tránh, bọn họ căn bản không ngại mũi tên của kẻ địch. Nhiều mũi tên nữa cũng chỉ là khúc nhạc đệm vũ điệu chiến đấu của bọn họ, chỉ có thể sát thân thể bọn họ bay qua, nhưng không cách nào thương tổn đến một sợi lông của bọn họ.

Nhưng các tiễn vệ này là một đám người tiễn thuật mạnh nhất, thực lực mạnh nhất, tâm tính sắc bén tàn nhẫn nhất Nghệ Thần bộ, kỹ xảo né tránh non nớt của Phong Hành theo bọn họ thấy khắp nơi đều là sơ hở, cho dù tốc độ chạy của Phong Hành vượt quá bọn họ tưởng tượng, mũi tên của bọn họ vẫn thoải mái làm bị thương nặng Phong Hành.

Phong Hành toàn lực thúc giục trường ngõa Vũ Dư đạo nhân luyện chế, tốc độ bôn tẩu của hắn tăng vọt mười mấy lần, một thời gian tốc độ chạy của hắn vượt qua các tiễn vệ kia. Nhưng theo một mũi lại một mũi tên không ngừng xuyên thấu thân thể hắn, khí huyết của Phong Hành cấp tốc tiêu hao, tốc độ chạy nhanh chóng chậm lại.

Nghiến răng, chảy máu, mở to mắt nhìn, Phong Hành tru lên ‘Ngao ngao’, như dã thú bị thương chạy như điên về phía trước.

Mười dặm, ba mươi dặm, năm mươi dặm. Một trăm dặm…

Hai trăm dặm, ba trăm dặm, năm trăm dặm…

Phong Hành thiêu đốt tinh huyết, vừa chữa trị vết thương trên người, vừa dốc hết toàn lực kích phát trường ngõa, thân hình giống như phi hành hướng về phía trước chạy trốn hết tốc độ. Hắn lên xuống một cái có thể lao ra mười mấy dặm, cho dù có đôi khi đầu va vào trên cây to, va vào trên tảng đá, bị va tới mức vỡ đầu máu chảy, va tới mức vách núi cũng sụp đổ xuống, hắn quay cuồng một cái bò dậy sau đó vẫn dốc hết tốc độ chạy trốn về phía trước.

‘Phập’, ‘Phập’, ‘Phập’ …

Mũi tên không ngừng xuyên thấu thân thể hắn, xé rách máu thịt hắn, đánh thủng xương hắn, làm bị thương nặng nội tạng hắn. Đau đớn từ các nơi toàn thân ập tới, vài chỗ vu huyệt đều bị tên xuyên thủng, vu huyệt tan vỡ, vu lực không khống chế được ở trong thân thể tàn sát bừa bãi, thỉnh thoảng có cả mảng lớn máu thịt bị vu lực bạo tẩu nổ bay.

Các tiễn vệ cười ‘hắc hắc’ quái dị, không ngừng bắn tên, tận tình bắn bị thương các nơi không nguy hiểm đến tính mạng trên thân Phong Hành, nhưng đủ khiến hắn thống khổ.

“Bắt sống, chết đưa về cũng không được quá nhiều phần thưởng, bắt sống, ban thưởng ít nhất nhiều gấp mười!”

“Không sai, năm đó hắn dám đánh chết đế tử, tộc trưởng tức giận đến hộc máu, chỉ giết hắn quá tiện nghi cho hắn.”

“Hừ hừ, tiểu tử đáng thương này không biết làm người, vốn tiền đồ tốt đẹp, hiện tại biến thành cái dạng này.”

‘Phập’, một mũi tên từ sau gáy Phong Hành xuyên vào, từ yết hầu hắn bắn nhanh ra. Một mũi tên này đem tới cho Phong Hành sự thống khổ thật lớn, thân thể hắn loạng choạng, chật vật cắm đầu ngã xuống đất liên tục quay cuồng, một hồi lâu chưa thể bò dậy.

Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, tổng cộng hai mươi tư gã tiễn vệ nhanh chóng xông tới. Áo lông vũ màu đen trên thân bọn hắn ở dưới ánh sao không chút hào quang, giống như đêm tối thâm trầm nhất cắn nuốt tất cả ánh sáng.

Áo choàng lông vũ phía sau bọn hắn hình thù kỳ lạ giống như cánh chim to, ở trong gió đêm nhẹ nhàng mở ra, kéo theo từng cơn gió xoáy màu đen.

“Thực có chim, giống gã a cha ma quỷ kia của hắn.” Một tiễn vệ hàm hồ nói: “Một thằng nhãi con như vậy, trúng của chúng ta ba trăm chín mươi bảy mũi tên, máu toàn thân cũng đã chảy cạn ba lượt, lại còn có thể trong thời gian ngắn như vậy chạy ra…”

Quay đầu lại, vươn mấy ngón tay múa máy một phen, dùng kỹ xảo bí truyền đo lường tính toán khoảng cách một phen, tiễn vệ này kinh hô: “Hảo tiểu tử, ngắn ngủn tám mươi mốt hơi thở, chạy ra hơn hai ngàn ba trăm dặm! Hắn sao có thể chạy nhanh như vậy?”

Một đám tiễn vệ đồng thời hít ngược một ngụm khí lạnh, thời gian tám mươi mốt lần hít thở, Phong Hành như kẻ điên chạy ra hơn hai ngàn ba trăm dặm? Tốc độ này, tốc độ này…

Cho dù tộc nhân Nghệ Thần bộ mỗi người đều là phi mao thối, mỗi người tốc độ kinh người, nhưng Phong Hành dọc theo đường đi còn liên tục trúng của bọn họ hơn ba trăm mũi tên, thân thể không ngừng bị thương nặng, thương thế xương chân nổ tung cũng có mười chín lần, dưới tình huống như vậy, hắn còn có thể chạy ra hơn hai ngàn dặm?

“Cái giày này có cổ quái!” Một gã tiễn vệ nhanh chóng tiến đến bên người Phong Hành tên xuyên thấu cổ, ngã vật xuống đất không ngừng giãy dụa, một tay đặt ở trên trường ngõa của hắn: “Tốc độ của tiểu tử này so với chúng ta còn nhanh hơn, là đôi giày này. Đáng chết, đây là vu bảo phẩm cấp gì?”

“Vu Vương? Vu Đế? Không, vu bảo cấp Vu Đế cũng không có loại khí tức này. Đây là…” Ngữ khí tiễn vệ trở nên cực kỳ cổ quái.

“Chết!” Rất xa, một tiếng thét dài truyền đến, một luồng ánh lửa bọc một con viêm long gào thét hướng vào đầu các tiễn vệ này chém xuống.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer