Bùn cát đáy thủy nhãn bay lên, dòng nước trở nên đục ngầu dị thường.
Giữa vô số bùn cát bay múa, một con Vực so với hạt cát còn nhỏ hơn trăm ngàn lần lơ lửng trong cát bụi, nheo mắt nhìn chằm chằm đám người Cơ Hạo. Thanh âm Vực tổ khàn khàn quái dị, không ngừng từ trong mồm con Vực nho nhỏ này truyền đến.
“Được, một đám ăn cây táo, rào cây sung, mỗi đứa đều tìm được chỗ dựa tốt. Hàng Long đạo nhân, Phục Hổ đạo nhân, hai gã này năm đó lão tổ ta cũng có nghe nói. Được lắm, thật sự được lắm.”
“Nhưng thật tốt, đánh, đánh tới chết đi, chỗ dựa của các ngươi quá cứng rắn, lão tổ ta không thể trêu vào, trừ phi các đời Cộng Công thuận lợi quay về, nếu không Cộng Công nhất mạch cũng không thể trêu vào các ngươi. Đánh, đánh tới chết đi, các ngươi đánh chết hai ba người ngay tại chỗ, vậy mới gọi là náo nhiệt.”
Hàng Long đạo nhân cưỡi hắc long, cầm bạch kiếm; Phục Hổ đạo nhân cưỡi bạch hổ, cầm hắc đao.
Đỉnh đầu hai người đều lơ lửng một cái bồ đoàn màu tím, không ngừng phóng ra các luồng ánh sáng màu tím hóa thành dòng xoáy chảy xiết bảo vệ quanh thân. Trong ánh sáng tím mơ hồ có các tia ánh sáng công đức lóe lên, rất hiển nhiên hai vị này làm hảo sự cứu người khổ nạn không ít.
“Sư đệ cẩn thận, bảo kiếm trong tay thằng nhãi này dị thường sắc bén.” Hàng Long đạo nhân nghiêm nghị nhìn thoáng qua Thái Cực Thần Phong, từ trong tay áo lấy ra một cái lá bồ đề lóng lánh ráng màu mơ hồ, tùy tay run lên lá bồ đề liền hóa thành một tấm linh phù, được hắn thận trọng dán ở trên bảo kiếm trong tay.
Phục Hổ đạo nhân nghe thế cũng có động tác tương tự, cũng lấy ra một cái lá bồ đề hóa thành linh phù, dán trên trường đao.
Hắc đao bạch kiếm nhất thời bịt kín một tầng quang ảnh năm màu huyễn lệ, Cơ Hạo mơ hồ cảm thấy, thật ra có vài phần tương tự với cành cây năm màu trong tay Mộc đạo nhân từng thấy. Nghĩ đến cành cây năm màu của Mộc đạo nhân, sắc mặt Cơ Hạo liền trở nên có chút khó coi.
“Nghiêu Hầu Cơ Hạo, ngươi sau lưng đánh lén làm sư huynh ta bị thương nặng thì thôi, còn hủy Hàng Long Tỏa Liên hắn luyện thành lúc đắc đạo, Đó là hậu thiên linh bảo sư huynh hao phí vô số tâm huyết luyện thành!” Phục Hổ đạo nhân phồng mũi trừng mắt nhìn chằm chằm Cơ Hạo phẫn nộ quát: “Vì luyện chế Hàng Long Tỏa Liên, sư huynh đã chém giết ba trăm con ác long làm hại thiên hạ.”
Thở mạnh một ngụm, Phục Hổ đạo nhân lạnh lùng nói: “Sư huynh đem toàn bộ công đức ác long chém giết thu được tận tình rót vào Hàng Long Tỏa Liên, lúc này mới đạt được một món hậu thiên linh bảo tiện tay, không ngờ hôm nay lại bị ngươi làm hỏng!”
Hàng Long đạo nhân khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Cái này cũng là kiếp số của Hàng Long Tỏa Liên, vậy thì thôi… Chỉ là Nghiêu Hầu Cơ Hạo ngươi tổn hại pháp thể của ta, hỏng căn cơ của ta, ngươi phải cho lời giải thích!”
Cho cái giải thích?
Cơ Hạo nhìn Hàng Long Phục Hổ ngươi một lời ta một câu, đem một cái chụp mũ đánh lén đả thương người sau lưng chụp ở trên đầu mình, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Cho cái giải thích? Khoe khoang võ mồm như đàn bà ở nơi này làm gì? Giết!”
Hét to một tiếng, Cơ Hạo chân đạp thất tinh, kéo mấy chục tàn ảnh nháy mắt đến trước mặt Hàng Long đạo nhân, Thái Cực Thần Phong mang một đạo hàn quang sắc bén đâm thẳng ngực hắn. Một kiếm này hắn chỉ là thuần túy suy diễn Vũ Dư kiếm quyết, cũng chưa đem bốn chiêu thức hư ảnh truyền thụ dung nhập trong đó.
Hàng Long đạo nhân rống to một tiếng ‘Tới tốt’, bạch kiếm trong tay vạch ra một đường cong, rất dứt khoát hướng Thái Cực Thần Phong đi lên đón.
‘Ông’ một tiếng trầm nặng, hai thanh bảo kiếm va vào nhau, nhưng căn bản không có tiếng vang thanh thúy kim loại va chạm nên có, Cơ Hạo chỉ cảm thấy Thái Cực Thần Phong như bổ vào trên quả khí cầu nào đó cực kỳ dẻo dai, mềm nhũn hoàn toàn không dùng được lực đạo.
Trên thân bạch kiếm của Hàng Long đạo nhân lóe ra hào quang năm màu. Hắn thừa cơ hội Cơ Hạo thất thần, trường kiếm vẩy lên, kéo một dải ánh sáng đâm về phía Cơ Hạo ngực. Kiếm thế của Hàng Long đạo nhân tàn nhẫn sắc bén, ra tay là không lưu tình chút nào.
Phục Hổ đạo nhân thì thúc dục bạch hổ dưới mông vồ đến, trong mồm bạch hổ phun ra một đạo canh kim sát khí, hóa thành vô số đao thương kiếm kích hướng Cơ Hạo cuốn tới chém giết. Bản thể Phục Hổ đạo nhân xen lẫn trong sát khí trắng xoá, hắc đao mang một đạo hàn quang như dòng thác, nhằm vào đầu Cơ Hạo bổ xuống.
Một đao một kiếm hầu như là đồng thời bổ vào trên dòng khí hỗn độn Bàn Cổ Chung phát ra, Cơ Hạo đột nhiên thấp giọng kinh hô —— dòng khí hỗn độn Bàn Cổ Chung phóng ra ngày xưa cường hãn dị thường, lại bị một đao một kiếm mạnh mẽ phá vỡ mà vào một thước sáu tấc!
Mũi kiếm, lưỡi đao lóng lánh hào quang năm màu, hào quang năm màu mơ hồ tách dòng khí hỗn độn, mang theo tiếng ma sát chói tai mạnh mẽ vươn vào sâu một thước sáu tấc.
Dòng khí hỗn độn bao bọc Cơ Hạo nhiều vòng cũng chỉ dày ba thước, Cơ Hạo dựa vào lực phòng ngự cường hãn của Bàn Cổ Chung, cũng từng so chiêu với một số cao thủ đứng đầu, chưa có một ai có thể tách ra dòng khí hỗn độn của Bàn Cổ Chung một chút nào.
Hôm nay lại bị đao kiếm của Hàng Long đạo nhân, Phục Hổ đạo nhân cứng rắn phá vỡ, trong lòng Cơ Hạo cũng không khỏi bị dọa nhảy dựng.
Nhưng sắc mặt Hàng Long đạo nhân, Phục Hổ đạo nhân cũng run rẩy một trận, rất hiển nhiên bọn họ cũng bị dọa nhảy dựng. Phục Hổ đạo nhân khàn giọng cả kinh nói: “Bảo bối thật lợi hại… Có bồ đề linh phù sư tôn ban cho, lại còn không phá nổi cái chuông này?”
Trên mặt Hàng Long, Phục Hổ đồng thời hiện lên một mảng tham lam, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn Cơ Hạo một cái, đột nhiên đồng loạt thúc dục pháp lực, trên thân bạch kiếm có bóng trăm con rồng bay lên không lượn lờ, trong hắc đao có bóng dáng đám đông mãnh hổ rống giận liên tục, hào quang năm màu trên một đao một kiếm càng thêm mạnh mẽ. Hai người lớn tiếng quát, đao kiếm xuyên thấu dòng khí hỗn độn Bàn Cổ Chung phát ra từng tấc một, hướng bản thể Cơ Hạo đâm tới.
“Là bồ đề linh phù Mộc đạo nhân tự tay ban cho sao, vậy thì khó trách!”
Cơ Hạo trầm mặt nhìn một đao một kiếm dần dần tới gần. Hắn hít sâu một hơi, đại nhật nguyên thần chợt phóng ra ánh sáng đỏ mãnh liệt. Hắn thét dài một tiếng, vận toàn bộ pháp lực đánh một quyền nặng nề ở trên Bàn Cổ Chung.
Pháp lực toàn thân nháy mắt bị Bàn Cổ Chung rút sạch, trong cơ thể Cơ Hạo trống rỗng, sạch sẽ như tiểu lâu bị một ngàn tên trộm ghé thăm. Đại nhật nguyên thần chợt hào quang ảm đạm, vầng mặt trời màu đỏ thiếu chút nữa đã biến thành màu đen.
Bàn Cổ Chung vang lên ‘Ông’ một tiếng, một đợt chấn động kỳ dị nháy mắt bao phủ phạm vi mười trượng.
Trong vòng mười trượng thế giới sụp đổ, địa thủy hỏa phong vạn vật vỡ nát hết, một cảnh tượng khủng bố một lần nữa khai thiên tích địa, tái diễn hồng hoang thế giới.
Hàng Long, Phục Hổ cùng cất tiếng kinh hô, đao kiếm trong tay hai người kịch liệt chấn động, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ không chịu nổi gánh nặng, bồ đề linh phù bọn họ thêm vào ở trên đao kiếm phát ra hào quang năm màu chói mắt, đau khổ ngăn cản dòng lũ hỗn độn ở xung quanh đánh phá, nhưng mắt thấy hào quang của bồ đề linh phù càng thêm mỏng manh.
Hai bồ đoàn màu tím phát ra luồng sáng màu tím liên tiếp sụp đổ. Hai cái bồ đoàn màu tím này cũng là linh bảo cực kỳ lợi hại, ở dưới dòng lũ hỗn độn ập qua, thế mà ngăn cản thời gian ba nhịp thở chưa sụp đổ, nhưng rất hiển nhiên đây đã là cực hạn của hai cái bồ đoàn, Cơ Hạo thậm chí cũng nghe được tiếng vang linh bảo bảo cấm sụp đổ trong bồ đoàn.
Sắc mặt Hàng Long, Phục Hổ trở nên thê thảm, lớn tiếng quát vội lui lại, cùng lúc lui lại còn không quên đem vật cưỡi của mình đồng loạt dẫn theo ra ngoài.
Dù là bọn hắn lui nhanh, càng có bồ đề linh phù hộ thể, Bàn Cổ Chung kêu một tiếng, cũng chấn động khiến quần áo toàn thân bọn hắn vỡ nát, long hổ dưới thân thì càng là lân giáp, bộ lông tất cả đều bị lột sạch sẽ.
Không đợi Hàng Long, Phục Hổ kiểm kê tổn hại, Cơ Hạo đột nhiên xoay người một cái bắn ra, một bước đến bên người Viên Thánh, một kiếm nhằm vào đầu toàn lực vung xuống.
Viên Thánh đã thu toàn bộ thần thông bí thuật rú thảm một tiếng, bị một kiếm của Cơ Hạo chém thành hai mảnh.
Dòng lũ hỗn độn Bàn Cổ Chung kéo theo còn chưa tiêu tán, sương mù xám xịt cuốn một cái, Viên Thánh không kịp thi triển thần thông kéo dài sinh mệnh đã bị xay thành phấn.