“Không đánh nữa, không có tâm tình nữa. Đánh tiếp, các con của Vô Chi Kỳ ta phải bị diệt tộc.” Vô Chi Kỳ ngồi ở trên một bọt sóng, rất vô vị duỗi cổ ra, nghiêng đầu nhìn Cơ Hạo: “Lão tử… Thật đủ xui xẻo!”
Cơ Hạo nhìn Vô Chi Kỳ, nhìn hư ảnh đóa hoa sen kia ở mi tâm hắn.
Thật là đủ xui xẻo, bị Mộc đạo nhân, Hoa đạo nhân dõi vào, thật sự đủ xui xẻo.
“Chẳng qua, ngươi hoàn toàn có thể theo bọn họ khăng khăng một mực mà.” Cơ Hạo nheo mắt cười nhìn Vô Chi Kỳ: “Giống với Côn Bằng, mang theo các con của hắn đi đầu nhập bọn họ. Có lẽ, kết quả sẽ tốt hơn so với ngươi hiện tại nhiều lắm?”
Vô Chi Kỳ nheo mắt, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Lão tử quen làm yêu vương xưng bá một phương rồi, muốn lão tử đi làm trâu làm ngựa cho người ta… Năm đó bất đắc dĩ trở thành thần tử của Cộng Công nhất tộc đã đủ nghẹn khuất, tiếp tục nghe người ta sai sử? Lão tử thà rằng bị trọn đời trấn áp!”
Trong ánh mắt lóe ra một đợt ánh sáng lạnh, Vô Chi Kỳ ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Cơ Hạo: “Hầu tử hầu tôn của lão tử, có thể giao hết cho ngươi. Giống của lão tử rất khá, đám hầu tử hầu tôn này đứa nào cũng khỏe mạnh vô cùng, hơn nữa thiên phú tu luyện rất được. Lão tử càng có thể đi trước mặt Đế Thuấn nhận tội, tội danh lão tử nên gánh, lão tử nhất định sẽ không chống chế.”
“Dùng hầu tử hầu tôn của ta, đổi ngươi dạy cho Viên Lực Thái Âm đại đạo, làm hay không?” Vô Chi Kỳ rất dứt khoát hỏi Cơ Hạo, không có nửa điểm do dự và che giấu.
Trong lòng Cơ Hạo khẽ động. Vô Chi Kỳ lão hầu tử này, quả nhiên là khôn khéo dị thường. Hắn biết đi theo Mộc đạo nhân cùng Hoa đạo nhân, lấy xuất thân của hắn, nhất định là số phận làm vật hi sinh, cho nên hắn thà hướng nhân tộc đầu hàng, cho dù bị trấn áp trọn đời, cũng tốt hơn so với hóa thành tro bụi.
Dùng hầu tử hầu tôn của hắn, đổi Thái Âm đại đạo, một là tìm một chỗ dựa có đủ sự bảo đảm cho các hầu tử hầu tôn của hắn, một điều khác, khi hắn bị trấn áp trọn đời, vừa lúc dùng để tìm hiểu Thái Âm đại đạo.
Nếu là một ngày đại đạo có thành tựu, Vô Chi Kỳ hắn thật sự có thể đem Thái Âm đại đạo tìm hiểu thấu triệt, khi đó thần thông pháp lực của hắn hẳn đã chen chân hàng ngũ mạnh nhất thiên địa, vẻn vẹn nhân tộc trấn áp phong ấn đã tính là gì?
Mười mấy vạn con khỉ lông rậm đầy người đứng chỉnh tề ở xa xa, đứa nào cũng đảo mắt lung tung nhìn bên này. Các con khỉ đó con nào cũng gân cốt cường kiện, khí tức quanh thân nồng đậm kinh người, trong đó cự yêu có thể so với Vu Đế đã đông tới mấy trăm. Bọn hắn đều là con cháu Vô Chi Kỳ, như Vô Chi Kỳ nói, những con khỉ này đều là tài liệu tu luyện tốt.
“Thành giao!” Cơ Hạo hướng Vô Chi Kỳ vươn tay: “Thái Âm đại đạo, ta có thể truyền thụ cho ngươi, nhưng ta lĩnh ngộ cũng không nhiều, có thể tham ngộ bao nhiêu, phải xem chính ngươi. Ừm, về sau hầu tử hầu tôn của ngươi, đều đã là người của ta, ngươi thực nỡ từ bỏ?”
Khuôn mặt khỉ của Vô Chi Kỳ vặn vẹo một trận, nhe răng trợn mắt cười lên: “Lão tử còn sầu không có con sao?”
Thân thể cựa quậy một trận, Vô Chi Kỳ hóa thành hình tượng nam tử thanh niên mặc đồ đen, nho nhã phiêu dật, vươn bàn tay hung hăng vỗ bàn tay Cơ Hạo một phát: “Cứ quyết định như vậy. Ừm, mau mau khai thông Hoài Môn, mau đem lão tử đưa đi chỗ Đế Thuấn, mau đem lão tử tìm cái phong thuỷ bảo địa trấn áp đi… lão tử có chút, đau đầu!”
Vô Chi Kỳ chỉ chỉ hư ảnh hoa sen ở mi tâm, thân thể khẽ run rẩy.
Cơ Hạo gật gật đầu thật sâu. Hắn nhìn thoáng qua Bắc Minh Giao Vương đứng ở xa xa không nói một lời, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng: “Văn Mệnh đại thúc, chỉ thiếu một cửa ải cuối cùng! Mọi người liên thủ, phá vỡ Hoài Môn, nước lũ chết tiệt này có thể coi như rút lui!”
Cười to ‘Ha ha’ một tiếng, Tự Văn Mệnh nhìn thật sâu Bắc Minh Giao Vương, nhìn thật sâu Vô Chi Kỳ, giơ lên Cản Sơn Tiên hung hăng vung lên, sải bước hướng Hoài Môn lao đi.
Thân thể Cơ Hạo chợt bắt đầu cất cao, hắn nhanh chóng bành trướng đến vạn trượng, khiêng Bàn Cổ Chung lao về phía Hoài Môn.
Man Man cao hứng phấn chấn hoan hô, nàng vung hai thanh liên hoa chùy, như một con bọ chó khoái hoạt, ngụp lặn vài cái đã vượt qua Cơ Hạo, vượt ở trước Tự Văn Mệnh lao tới trong Hoài Môn, hai thanh trọng chùy hung hăng đánh một đòn, một đám mây lửa to lớn bay lên trời, một khối thân núi to khoảng mấy chục dặm bị trọng chùy của nàng đánh sập.
Vô số chiến sĩ nhân tộc hoan hô, vung binh khí và công cụ đủ loại màu sắc hình dạng hướng Hoài Môn lao đi.
Vô số chiến sĩ Nghiêu Sơn lĩnh hoan hô tương tự, theo sát đám người Cơ Hạo, Man Man, Thiếu Ti lao ra.
Vô số thủy yêu Cộng Công thị tụ tập lại để tăng thanh thế điên cuồng gào thét. Bọn chúng hoặc bỏ chạy tán loạn, hoặc trực tiếp quỳ gối trên đầu sóng hướng đám người Cơ Hạo, Tự Văn Mệnh đầu hàng cầu xin tha thứ.
Côn Bằng, Tương Liễu, Vô Chi Kỳ thủy yêu trọng thần như vậy đầu hàng, chạy trốn, hoàng đế Cộng Công thị trong lòng bọn chúng bị Cơ Hạo một kiếm chém giết, lòng quân của đám thủy yêu đã triệt để sụp đổ, bọn họ một lần nữa biến trở về năm bè bảy mảng, không còn chút dũng khí phản kháng.
Từng đám mây nồng đậm phóng lên trời, thân núi Hoài Môn bị phá vỡ từng đoạn một, nước mưa cương phong đầy trời không ngừng hướng trong Hoài Môn tràn đi.
Bảy ngày sau, đám người Cơ Hạo tới đoạn đuôi Hoài Môn, phía trước một trái một phải hai khối núi lớn cao vút trong mây đứng sừng sững như cánh cửa lớn, khe cửa chỉ rộng khoảng ba dặm, chính là một trở ngại cuối cùng của Hoài Môn.
Đánh vỡ xong hai cánh cửa này, phía trước một mảng đường bằng phẳng đến thẳng Quy Khư.
Truyền thuyết Quy Khư chính là dạ dày Bàn Cổ thánh nhân biến thành, là một cái hố đen không đáy có thể cắn nuốt vạn vật. Nước lũ đầy trời cũng thế, thủy nguyên chi lực vô biên cũng thế, chúng vĩnh viễn không có khả năng lấp đầy Quy Khư. Vạn vật rơi vào Quy Khư, cuối cùng đều sẽ bị Quy Khư cắn nuốt tiêu hóa, biến thành thuốc bổ cho Bàn Cổ thế giới.
“Văn Mệnh a thúc!” Cơ Hạo đứng ở trước hai ngọn núi lớn chặn đường đoạn cuối Hoài Môn, cười hướng Tự Văn Mệnh chắp tay: “Lên đi!”
Tự Văn Mệnh vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hai ngọn núi lớn kia. Hắn nhìn nhìn Cơ Hạo, chậm rãi gật gật đầu: “Vì hôm nay, nhân tộc ta đã trả giá bao nhiêu hy sinh? Nhưng, tất cả đều đã kết thúc, từ sau hôm nay, nhân tộc ta hẳn có thể sinh sản sinh lợi, an cư lạc nghiệp.”
Thét dài một tiếng, ngoài cơ thể Tự Văn Mệnh vu lực màu vàng quay cuồng, hắn hóa thành phi hùng gấu mọc hai cánh, giơ lên Cản Sơn Tiên hung hăng hướng hai ngọn núi lớn kia vụt tới: “Phá… cho ta!”
Hai ngọn núi khổng lồ cao tới mấy vạn dặm, dày nặng vô cùng ầm ầm sụp đổ, vô số đá vụn còn chưa rơi xuống đất, đã ở trong ánh sáng màu vàng do Cản Sơn Tiên tản mát ra hóa thành các làn sương mù màu vàng đất tự dưng tiêu tán.
Bàn Cổ thế giới chợt run lên một cái, nước lũ chín đại long môn phong tỏa mang theo tiếng vang đinh tai nhức óc lao ra, theo một mảng đường bằng phẳng phía sau long môn rống giận gào thét lao về phía Quy Khư.
Trên Quy Khư mênh mông cả mảng lớn sương mù mơ hồ bay lên trời, nước lũ cuồn cuộn rót vào Quy Khư, sau đó không bao giờ thấy bóng dáng nữa.
Thủy nguyên chi khí trong hư không Bàn Cổ thế giới đang cấp tốc giảm bớt, mây đen trên trời đang không ngừng mỏng đi, nhiều nơi mưa to tầm tã đột nhiên biến thành mưa thuận gió hòa, càng có một số nơi dứt khoát mây tan mưa tạnh, Thái Dương đã lâu không gặp lặng lẽ hắt xuống ánh vàng ấm áp.
Trên dãy núi, trong núi rừng, vô số con dân nhân tộc hiểm tử nhưng vẫn còn sống đi ra khỏi nơi ẩn thân.
Trên bè gỗ, trong thuyền lớn, nhiều con dân nhân tộc lộ ra nụ cười sáng lạn.
Các tòa thành trì hùng vĩ chắc chắn dần dần thu hồi hộ thành kết giới, các con dân ngơ ngác đứng ở đầu tường, tham lam nhìn một mảng non sông tươi đẹp dần dần khôi phục bình thường ngoài kết giới kỳ quái.