Mưa nhỏ mịt mờ, trên bình nguyên rộng lớn phía nam Lương Chử đã mọc ra cỏ xanh cao ngang hông. Cỏ xanh vô biên điểm xuyết vòng nấm to nhỏ, vô số hoa dại tràn lan trên thảo nguyên, không có tiết chế, nơi tầm mắt có thể đạt tới khắp nơi đều là hoa dại đủ mọi màu sắc.
Nhiều sóc thảo nguyên, cầy thảo nguyện… các động vật nhỏ lui tới giữa bụi cỏ, từng đàn thỏ không biết từ nơi nào xông ra, bọn chúng gầy trơ cả xương đang điên cuồng cắn ăn cỏ non bổ sung dinh dưỡng tiêu hao của mấy năm qua.
Bầy sói cũng gầy tới mức da bọc xương như u linh xuyên qua trong bụi cỏ, ngẫu nhiên sẽ có tiếng kêu bén nhọn truyền đến, đó là các động vật nhỏ xui xẻo bị bầy sói bao vây tiễu trừ thành công, trong không khí còn có một mùi máu tươi thoang thoảng truyền ra, ngẫu nhiên sẽ có sói hoang hài lòng phát ra tiếng tru ngân nga.
Một đội đĩa kim loại hình tròn cách mặt đất mấy chục trượng chậm rãi lượn lờ, một đội phó binh Ám tộc, mấy tên học giả Tu tộc hợp thành đội ngũ tuần tra thông thường này. Phó binh Ám tộc cảnh giác đánh giá động tĩnh bốn phía, đám học giả Tu tộc thì dùng giấy bút ghi lại phát hiện mới lạ của bọn họ.
“Thế giới này sinh mệnh lực quá cường đại. Sau đại hồng thủy như vậy, lúc này mới bao nhiêu ngày, thế mà đã hầu như khôi phục toàn bộ sinh khí.”
“Sinh mệnh lực cường đại đại biểu vô số tài nguyên, đây là một thế giới phì nhiêu nhất trong thế giới chúng ta từng chinh phục. Thậm chí ta hoài nghi, bổn nguyên của thế giới này so với quê hương của chúng ta còn…”
“Câm miệng! Không cho nói loại lời đại nghịch bất đạo đó! Tạo vật Chúa tể Bàn Ngu chí cao vô thượng, Tam Nguyệt Cửu Nhật chính là mắt của ngài, ở dưới vô hạn quang huy của ngài chiếu rọi, chúng ta sẽ chinh phục tất cả!”
Mấy học giả Tu tộc ‘Xì xào’ thấp giọng thảo luận, đột nhiên một phó binh Ám tộc lớn tiếng kêu lên: “Nhìn kìa, phía nam có đội ngũ tới đây! Ừm? đây là đội săn nô nhà ai, thực may mắn, bọn họ chưa ở Xích Phản sơn đụng phải quân đoàn chủ lực của chúng ta sao? Bọn họ thế mà chưa bị mộ binh ngay tại chỗ tiến vào quân đoàn chủ lực góp sức!”
Một phó binh Ám tộc rất chán ghét hướng đồng bạn của mình trừng mắt nhìn một cái: “Ngươi cũng thật đủ ngu xuẩn, đã là đội săn nô, bọn họ sao có thể từ thông đạo chính của Xích Phản sơn thông qua? Bọn họ khẳng định sử dụng thông đạo bí mật của Xích Phản tập… Hắc, chỉ cần tránh đi quân đoàn chủ lực, các đội tuần tra bên ngoài rất dễ đuổi đi, chỉ cần…”
Các phó binh Ám tộc rất quen thuộc chà xát ba ngón tay, làm một động tác kiểm kê ngọc tệ.
Mấy chục đĩa kim loại hình tròn chậm rãi hạ độ cao, chậm rãi lơ lửng cách mặt đất không đến sáu thước, phía dưới đĩa kim loại hình tròn lóe ra từng đạo điện quang u ám, mặt ngoài cỏ dài phía dưới bịt kín một tầng điện quang cực nhạt, theo tiếng vang thanh thúy ‘Bốp bốp’, trong bụi cỏ dài không ngừng có tia lửa điện chói mắt lóe ra.
Trong bụi cỏ rậm rạp xuất hiện mười mấy vòng tròn đường kính cả trượng, toàn bộ cỏ dài bên trong theo một góc độ ngã rạp xuống đất.
Đội ngũ thật dài đi tới, mấy chục lá cờ xí đón gió tung bay, mấy phó binh Ám tộc thấp giọng lẩm bẩm: “Thiểm Kim thương hội, Diệu Kim thương hội, Khác Kim thương hội… a, vậy mà lại là bọn hắn liên hợp tạo thành quân đoàn săn nô! Hôm nay thật sự là vận khí tốt.”
Một đội quý tộc Ngu tộc vênh váo tự đắc cưỡi hươu trắng bốn sừng thân hình cao lớn mạnh mẽ nhanh chóng lao tới, nhìn thấy đội tuần tra Lương Chử thành phái ra này, các quý tộc Ngu tộc nháy mắt lẫn nhau, một chiến sĩ Già tộc liền sải bước đi tới.
“Ừm, các ngươi hôm nay cái gì cũng không thấy?” Chiến sĩ Già tộc ưỡn ngực, hung tợn nhìn chằm chằm phó binh Ám tộc trên đĩa kim loại tròn. Ở Ngu triều, Già tộc là quý tộc trong chiến tranh, địa vị của bọn họ vượt xa Ám tộc là phó binh.
Một đám binh sĩ Ám tộc ăn nói khép nép liên tục cúi đầu: “Đại nhân, chúng ta hôm nay cái gì cũng không thấy.”
Mấy học giả Tu tộc rất yên lặng đứng ở trên đĩa tròn, bọn họ tò mò đánh giá từng đại đội nô lệ nhân tộc trong đội săn nô.
Một học giả Tu tộc đột nhiên cười lên: “Vận khí của các ngươi cũng thật không tốt, hiện tại hầu như toàn bộ quý tộc đều đi phía nam chuẩn bị chiến tranh toàn diện với nhân tộc, Lương Chử bây giờ trống rỗng, các ngươi vận chuyển về nhiều nô lệ như vậy cũng không bán được giá cao.”
Một học giả Tu tộc cảm khái: “Các ngươi chỉ có thể đem bọn hắn nuôi ở trong doanh địa nô lệ, phí ăn ở cũng là một số tiền lớn.”
Lại một học giả Tu tộc đột nhiên ngạc nhiên chỉ vào một tên mập mạp trong đội ngũ nô lệ kinh ngạc than thở: “Nhìn kìa, đây là một quả oliu… trời ạ, nô lệ béo như vậy? Các ngươi trông cậy vào hắn có thể làm gì?”
Trong đám người, Vũ Mục so với người thường cao hơn nửa đoạn, vòng eo so với chiều cao càng thêm nổi bật trợn mắt, hắn vỗ vỗ cái bụng của mình, hung tợn hướng mấy học giả Tu tộc nhe răng trợn mắt kêu ‘Ngao ngao’ một tiếng.
Phong Hành đứng ở bên người Vũ Mục. Hắn dong dỏng gầy, càng thấp hơn Vũ Mục nửa cái đầu giống như cạnh một cái bánh bao cắm một que tăm, học giả Tu tộc cằn nhằn kia căn bản là chưa chú ý tới hắn. Ngón tay Phong Hành hung hăng chọc chọc thịt mềm trên lưng Vũ Mục, Vũ Mục lúc này mới hừ hừ một tiếng, chỉ vào mấy học giả Tu tộc kia ngạo nghễ nói: “Ta là đầu bếp tốt nhất trong bộ lạc… am hiểu nhất nướng thận Tu tộc!”
Sắc mặt mấy học giả Tu tộc chợt biến đổi, nhìn thấy Vũ Mục mập mạp như vậy, nghe được hắn nói chuyện hung tàn như thế, mấy người theo bản năng bịt kín phần eo của mình, nhe răng trợn mắt hướng chiến sĩ Già tộc trước mặt hừ hừ nói: “Các ngươi dẫn theo một đầu bếp bộ lạc ăn thịt người về?”
Chiến sĩ Già tộc sắc mặt có chút khó coi. Phó binh Ám tộc đối với hắn rất cung kính, không dám đối với hắn có nửa lời khó xử, nhưng mấy tên lùn Tu tộc này sao… Học giả, thợ thủ công Tu tộc ở Ngu triều có địa vị siêu quần, bọn họ cũng là quý tộc địa vị cực cao. Một chiến sĩ Già tộc bình thường, thân phận địa vị của hắn thường thường không bằng đám lùn Tu tộc này góp sức ở trong cơ cấu chính phủ nào đó của Ngu triều.
Mặt âm trầm từ trong tay áo lấy ra một cái túi da thú, chiến sĩ Già tộc trầm giọng nói: “Hôm nay mọi người cái gì cũng chưa nhìn thấy, có phải không? Hắc, hắc, vừa nãy nhìn thấy trong tay áo các vị đại nhân rơi ra cái này… ta thấy rất rõ, chính là từ trong tay áo các vị đại nhân rơi ra!”
Một học giả Tu tộc tiếp nhận túi da thú nặng trịch, mở ra.
Trong cái túi da thú to bằng đầu người, là nửa túi bảo thạch nguyên thạch còn chưa mài. Ngọc lục bảo to bằng ngón cái, ruby to bằng trứng bồ câu, ngọc bích to bằng hạt phỉ, thậm chí còn có hai viên đá kim cương to bằng quả trứng gà, phẩm chất hoàn mỹ!
“Ồ, thu hoạch không tệ?” Học giả Tu tộc từ trong cái túi vơ một nắm bảo thạch nguyên thạch, đưa cho một phó binh Ám tộc phía sau, toàn bộ phó binh Ám tộc đồng thời cười lên, tên nào cũng cười đến mức không khép được mồm. Một nắm bảo thạch nguyên thạch này, tự nhiên là lợi của bọn họ đám phó binh này rồi.
“Phi thường không tệ, chúng ta công phá một bộ lạc cỡ trung, trong lãnh địa của bọn họ có ba con sông, trong mỗi con sông đều là một quặng đá quý.” Chiến sĩ Già tộc ồm ồm nói: “Đáng tiếc, thời gian quá khẩn trương, chúng ta chưa kiếm được bao nhiêu đã vội vàng chạy ra rồi.”
Dừng một chút, chiến sĩ Già tộc hỏi: “Gần đây Lương Chử thế nào?”
Học giả Tu tộc đem túi da thú nhét vào trong tay áo mình, cười ha ha nói: “Lương Chử không có chiến sự, bình an vô sự, thái bình hơn nữa yên tĩnh… Đề nghị các ngươi đi cửa số chín tây nam, bên đó gần thư viện lớn, khá ít người tuần tra.”
Chiến sĩ Già tộc nghiêm túc gật gật đầu, sải bước quay trở về đội ngũ.