Mất một chân, vết thương còn có một tầng lửa màu vàng như lông tơ thong thả thiêu đốt, ở dưới Xích Nhật chi lực do Xích Lôi điều động toàn lực ngăn cản, vẫn kiên định thiêu hủy cơ thể hắn từng chút một, Xích Lôi cực kỳ gian nan nuốt một ngụm nước bọt.
So sánh với trước đó vài ngày nhìn thấy Bàn Cổ Long Văn, hôm nay Bàn Cổ Kiếm trong tay Cơ Hạo trở nên giản dị tự nhiên, không còn bộ dáng bộc lộ hoa lệ sắc bén của Bàn Cổ Long Văn ngày đó. Thoạt nhìn, Bàn Cổ Kiếm hào quang nội liễm, dày nặng giản dị, như một tảng đá lớn trên núi bị nước suối cọ rửa ngày đêm vô số năm, bề ngoài không chút kinh người, chỉ lộ ra một hương vị ‘Sạch sẽ’.
Sạch sẽ, không sai, cực kỳ sạch sẽ.
Giống như bất cứ thiên địa pháp tắc nào cũng không thể rót thêm cho nó chút nào, thiên địa linh khí bất cứ thuộc tính nào cũng không thể xâm nhiễm nửa phần, thanh trường kiếm bề ngoài không xuất chúng này lẳng lặng được Cơ Hạo nắm giữ, lại có được một loại ý nhị độc đáo siêu nhiên, quyết tuyệt.
Bởi vì siêu nhiên, cho nên lạnh lùng.
Bởi vì quyết tuyệt, cho nên vô tình.
Đây là một vô thượng hung khí thuần túy vì giết chóc mà sinh, Xích Lôi ở trên tay các đỉnh cấp đại năng của Bàn Ngu thế giới từng kiến thức vô số thần binh lợi khí, nhưng bao gồm bản mạng thần binh của chủ nhân hắn ở trong, không có một thần binh lợi khí nào có thể cho hắn cảm xúc cùng trùng kích tương tự với Bàn Cổ Kiếm.
Bản chất Bàn Cổ Kiếm, vượt qua toàn bộ chí bảo Xích Lôi đời này từng gặp bao gồm bản mạng thần binh của chủ nhân hắn.
Nếu không phải toàn thân Bàn Cổ Kiếm quanh quẩn vô cùng vô tận khí tức huyền hoàng công đức, luồng lực lượng thuần hậu ôn hòa mà quang minh đó trung hoà một bộ phận khí tức giết chóc của Bàn Cổ Kiếm, Xích Lôi thậm chí hoài nghi thanh kiếm này sẽ tự phóng lên cao, đem tất cả sinh mệnh trong phạm vi ‘tầm nhìn’ của nó chém giết hết hay không!
Bảo hắn chịu một kiếm của hung binh này? Nếu không chết có thể an toàn rời khỏi? Cơ Hạo cho rằng Xích Lôi hắn là kẻ ngốc sao?
Cười khan một tiếng, Xích Lôi thâm trầm nhìn Cơ Hạo trầm giọng nói: “Nếu ngươi buông tha ta, ta liền hạ lệnh bảo người ta dẫn đến dừng tay. Nếu không, ngoài thành Lương Chử sẽ xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.”
Bảo Cơ Hạo buông tha Xích Lôi? Như vậy hắn sẽ buông tha người ngoài thành Lương Chử? Xích Lôi cho rằng Cơ Hạo hắn là kẻ ngốc?
Cơ Hạo cười lên ‘Ha ha’, người ngoài thành Lương Chử chết bao nhiêu, có gì liên quan với Cơ Hạo hắn? Xích Lôi muốn giết, vậy cứ giết đi, dù sao mài mòn cũng là nguyên khí của dị tộc.
Chậm rãi giơ lên Bàn Cổ Kiếm, ngầm vận Vũ Dư kiếm quyết, vô thanh vô tức, trên thân Bàn Cổ Kiếm phun ra một mảng kiếm quang dài mười mấy trượng, như một con giao long sống sờ sờ xê dịch nhảy lên, không phát thành tiếng tản mát ra khí tức giết chóc dữ tợn khôn cùng.
“Xích Nhật chí cao, vĩ đại ơi!” Xích Lôi thì thào cầu nguyện, hắn giơ lên cao cao hai tay, một bộ giáp nửa người dự bị màu vàng nhạt đột nhiên hiện lên, bọc lại nửa thân trên của hắn. Trên ngực của giáp nửa người, một vầng Xích Nhật rạng rỡ tỏa sáng, chính giữa Xích Nhật là một con mắt dựng thẳng hơi mở ra, như vật còn sống nhìn chằm chằm Cơ Hạo.
Linh giác của Cơ Hạo giờ phút này cực kỳ cường đại, hắn rõ ràng cảm giác được, trong cơ thể Xích Lôi như xuất hiện một đường hầm nhỏ bé, nối thẳng về phía tồn tại nào đó vô cùng mạnh mẽ, vô cùng cổ xưa nơi cực kỳ xa xôi.
Một đạo Xích Nhật chi lực cường đại, tinh thuần, tản mát ra bạo lực cuồng bạo và dục vọng giết chóc theo đường hầm nhỏ bé rót vào thân thể Xích Lôi. Xích Lôi kêu đau một tiếng trầm thấp, trên vết thương bị cắt tới gốc đùi của hắn, tầng lửa màu vàng mờ mờ kia bị Xích Nhật chi lực hung hăng ập tới đột ngột dập tắt. Xích Lôi há mồm thở hổn hển, một cái chân đầy đủ phun huyết tương từ trong miệng vết thương của hắn cấp tốc sinh trưởng ra.
“Xích Nhật chí cao, vĩ đại, trao tặng ta lực lượng vô cùng, hủy diệt dân bản xứ vô năng, ngu muội các ngươi.” Xích Lôi lớn tiếng rít gào, Xích Nhật chi lực ùa vào hai tay hắn, cốt nhục hai tay hắn đã xảy ra vặn vẹo biến hóa kỳ dị, biến thành hai thanh trường kiếm màu đỏ rực, tản mát ra hồng quang mãnh liệt.
Khẽ vung đôi tay, Xích Lôi nhìn Cơ Hạo cười ‘khì khì’: “Xích Nhật chi lực dung hợp hoàn mỹ với thân thể ta. Hiện tại, lực lượng, tốc độ, phản ứng của ta, đều là gấp hơn năm lần trạng thái đỉnh phong của ta. Dân bản xứ, ngươi cảm thấy ngươi còn có hi vọng chiến thắng ta sao? Không bằng, ngươi đem kiếm của ngươi…”
Xích Lôi tham lam nhìn thoáng qua Bàn Cổ Kiếm: “Hiến cho ta? Tuy nó rất đáng sợ, nhưng ở trong tay dân bản xứ ngu xuẩn như ngươi, nó căn bản…”
Cơ Hạo không muốn nghe Xích Lôi tự cao tự đại lẩm bẩm, hắn hét to một tiếng, Vũ Dư kiếm quyết triển khai, Bàn Cổ Kiếm dựa theo tứ tượng phương vị liên tục bổ bốn kiếm. Bốn đạo kiếm quang linh động mạnh mẽ, dẫn dắt địa thủy hỏa phong hoá thành bốn bức tường ánh sáng đứng sừng sững trên không trung, triệt để bịt kín tất cả không gian né tránh của Xích Lôi.
Xích Lôi chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là kiếm quang dày đặc gào thét đánh tới, muốn tránh cũng không được, tránh cũng không thể tránh, kiếm thế của Cơ Hạo theo hắn thấy chỉ là bình thường, lại chất chứa kiếm đạo tinh nghĩa không thể tưởng tượng, thế mà đã dẫn động thiên địa pháp tắc, ép hắn không thể né tránh, chỉ có thể đón đỡ ngạnh kháng.
“Dân bản xứ! Tính cả kiếm quyết của ngươi đồng loạt hiến cho ta!” Xích Lôi kéo dài giọng điên cuồng gào thét, đôi tay biến thành trường kiếm màu máu kéo theo một mảng lớn tàn ảnh hướng Bàn Cổ Kiếm đón đỡ.
‘Xẹt xẹt’ hai tiếng, Xích Lôi cực đau đớn thét dài, cánh tay hắn biến thành trường kiếm, trường kiếm sau khi được Xích Nhật chi lực rót vào đủ để bổ nát ngôi sao, thế mà lại bị Bàn Cổ Kiếm sắc bén khẽ chạm, liền như đao sắc cắt đậu phụ rụng tận gốc.
Càng khiến Xích Lôi kinh hãi là, trên thân Bàn Cổ Kiếm tự nhiên mà vậy tản mát ra một luồng ý chí vô thượng hủy diệt tất cả, đôi tay rụng xuống của hắn đón gió khẽ run lên, liền đồng loạt hóa thành hai làn khói tiêu tán. Hắn kinh hô khàn cả giọng, Xích Nhật chi lực rót vào toàn thân, hai cánh tay lập tức một lần nữa sinh trưởng ra.
Cơ Hạo biến hóa kiếm quyết, Bàn Cổ Kiếm kéo theo ba bóng kiếm, dựa theo phương vị thiên địa nhân tam tài chém về phía Xích Lôi.
Cùng lúc kiếm quyết biến ảo, trên ba kiếm ảnh liền phân biệt phun ra một mảng thái dương chi lực màu vàng, một mảng Thái Âm chi lực màu bạc cùng với một mảng tinh thần chi lực bảy màu sặc sỡ thuộc tính cực độ phức tạp lại cực kỳ tinh thuần.
Trời có tam bảo nhật nguyệt tinh, lực lượng nhật nguyệt tinh tú rót vào Vũ Dư kiếm quyết, kiếm thế của Cơ Hạo trở nên càng thêm mơ hồ không thể nắm lấy, lại mang theo một thế đường đường chính chính, hùng hồn như Thái Sơn áp đỉnh hạ xuống.
Mơ hồ trộn lẫn làm một thể với hai loại khí tức hùng hồn khác hẳn, Xích Lôi chỉ nhìn thoáng qua kiếm thế của Cơ Hạo, đã khó chịu tới mức muốn hộc máu. Giống với một đòn vừa rồi, hắn thậm chí ngay cả lai lịch kiếm thế của Cơ Hạo cũng không thấy rõ, chỉ biết hắn không tránh được một kiếm này.
“Ta không có khả năng chết ở đây!” Xích Lôi tuyệt vọng rống to!
“Ngươi đương nhiên không thể chết ở chỗ này, ngươi là đội trưởng của chúng ta, nếu ngươi chết, chúng ta không thể ăn nói được!” Thanh âm U Vân xa xa truyền đến, sau đó mười một đạo khí tức cường đại như khói báo động phóng lên cao: “Xích Lôi à, để tên dân bản xứ chết tiệt này kiến thức một chút lực lượng đỉnh điểm thật sự của chúng ta đi! Nhật Nguyệt Luân Hồi!”
Xích Lôi lộ ra một nụ cười dữ tợn, hắn giơ hai tay bắt một cái ấn quyết cực kỳ cổ quái, quát một tiếng trầm thấp ‘Nhật Nguyệt Luân Hồi’.
Khí tức Tam Nhật Cửu Nguyệt đồng thời hiện lên, trước mắt Cơ Hạo chợt tối sầm, hắn như rơi vào không gian màu đen nào đó, bốn phía đều là lực lượng nặng nề mà sền sệt, làm hắn như ruồi bọ trong hổ phách, hành động trở nên ướt át bẩn thỉu vô cùng chật vật.