Thống lĩnh đại quân nhân tộc, liên thủ dị tộc vây chặn Thái Dương Giới, vậy mà lại là sơ vu nhất mạch trưởng lão Vu Cốc.
Khiến sắc mặt Cơ Hạo và Cao Đào khó coi là, vô luận Vu Cốc, hay là sĩ tốt nhân tộc hắn thống lĩnh, mỗi người như điên như ma, mặc cho Cơ Hạo vận dụng một số thủ đoạn rất tàn khốc, sửa Vu Cốc kêu đau liên tục, bọn họ chỉ là khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ hướng tới Cơ Hạo nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa, hoàn toàn không đem cái mạng của mình coi là chuyện gì quan trọng cả.
Cơ Hạo xuống tay hơi không chú ý một chút, dùng sức hơi mạnh một chút, ngay tại chỗ đã có vài tên Đại Vu sơ vu nhất mạch máu thịt sụp đổ, linh hồn phát nổ mà chết, máu thịt Đại Vu chết đi hỗn hợp mảnh vỡ linh hồn, lập tức hóa thành một loại nguyền rủa cực kỳ ác độc tà dị đánh về phía đám người Cơ Hạo và Cao Đào, nếu không phải Cơ Hạo chặn nhanh, Cao Đào nguyên khí đại thương đã thiếu chút nữa trúng chiêu.
Hung hãn không sợ chết, hung hãn vô cùng, Cơ Hạo nhìn các sĩ tốt nhân tộc này, hoàn toàn không rõ bọn họ rốt cuộc là đã uống lầm thuốc hay là xảy ra vấn đề gì khác. Đặc biệt là bọn họ toàn thân khí đen quay cuồng, lực lượng trong cơ thể tà dị dị thường, Cơ Hạo cũng không rõ lực lượng của bọn họ rốt cuộc có lai lịch gì.
Nói tóm lại, Cơ Hạo từng đọc vô số bí điển Vu Điện, nhưng cũng không rõ loại khí đen này rốt cuộc bắt nguồn từ phương nào, chỉ biết loại khí tức này tà ác dị thường, hơn nữa có được sức lây nhiễm, sức ăn mòn rất mạnh, có thể làm người ta điên điên khùng khùng, vặn vẹo tâm tính hơn nữa linh hồn trầm luân.
Truy tra một phen, hỏi không ra bất cứ tin tức hữu dụng nào, Cơ Hạo chỉ có thể đem các chiến sĩ nhân tộc cùng sĩ tốt dị tộc đó giao cho Cao Đào, đưa bọn họ trấn áp ở trong nhà giam của Thái Dương Giới, Cơ Hạo tự ngồi Cửu Long Xa Liễn, hóa thành một đạo cường quang màu đen từ trên trời giáng xuống, nhanh chóng bay trở về Bàn Cổ đại lục.
Càng tới gần Bàn Cổ đại lục, Cơ Hạo lại càng có thể cảm nhận được tim đập nhanh từng đợt.
Ánh mặt trời chiếu khắp Bàn Cổ mỗ đại lục, Cơ Hạo mượn dùng ánh nắng, thấy rõ mọi việc xảy ra trên Bàn Cổ mỗ đại lục, tâm tình của hắn càng thêm trầm trọng, đạo đài cũng mơ hồ chấn động hẳn lên.
Ngoài thành Nghiêu Sơn, vô số cái xác không hồn dọc theo ven Thiên Địa Đại Trận đứng sừng sững rậm rạp, đám cương thi toàn thân tà khí dâng trào đó đem Nghiêu Sơn lĩnh bao vây hết lại, khí đen cuồn cuộn hóa thành đao thương kiếm kích, các loại cờ phướn, làm thành một tòa đại trận to lớn vô cùng tà ác, mỗi thời mỗi khắc đều có vô lượng khí đen hướng Nghiêu Sơn lĩnh không ngừng đánh phá.
May mà Nghiêu Sơn lĩnh có Thiên Địa Đại Trận che chở, Thiên Địa Đại Trận toàn lực mở ra, ức vạn dặm hư không quanh Nghiêu Sơn lĩnh đều được đại trận bao phủ. Ở trong một phương thiên địa rộng lớn này, con dân Nghiêu Sơn lĩnh có thể an cư lạc nghiệp, vô luận chăn thả, trồng trọt đều tự thành một thể, không chịu đại trận bên ngoài ảnh hưởng.
Lãnh địa của mấy trăm bá hậu nhân tộc quanh Nghiêu Sơn lĩnh, thì bị những cái xác không hồn kia tạo thành đại trận gây họa thành một khu vực dơ bẩn cằn cỗi. Núi rừng vốn phì nhiêu biến thành sa mạc đen sì, từng tia tà khí không ngừng từ trong cát đất phun ra, nơi khí tức màu đen đến không có một ngọn cỏ, từ trên cao nhìn lại, Nghiêu Sơn lĩnh to lớn đã bị một mảng sa mạc màu đen diện tích gấp trăm lần trở lên triệt để bao vây.
Cơ Hạo nhìn thấy trên tường thành Nghiêu Sơn thành, Man Man đang thống lĩnh quân đội lui tới tuần tra; ở trong ruộng đất quanh Nghiêu Sơn thành, đám người Thiếu Ti đang dẫn dắt con dân cố gắng canh tác, tích trữ lương thảo cùng tất cả đồ quân nhu; ở vùng ven Thiên Địa Đại Trận, Phong Hành, Vũ Mục thống lĩnh đại quân cảnh giác đi tuần bốn phương, một khi có cái xác không hồn xâm nhập Thiên Địa Đại Trận, lập tức bị bọn họ đón đầu đánh đau.
Trong khoảng thời gian ngắn, Nghiêu Sơn lĩnh chưa có bất cứ vấn đề gì, Cơ Hạo có chút đau lòng nhìn thoáng qua hoang mạc màu đen quanh Nghiêu Sơn lĩnh, đáng tiếc đất đai vốn màu mỡ, sau khi bị loại tà khí màu đen kia ăn mòn, muốn khôi phục bộ dáng ban đầu, còn không biết cần trả giá đắt bao nhiêu, tiêu phí bao nhiêu năm tháng.
Khiến Cơ Hạo càng thêm kinh hãi là, Hữu Sùng bộ Tự Văn Mệnh xuất thân đang bị vô số đại quân tấn công.
Nhân tộc và dị tộc trong mắt tỏa ra tà khí tạo thành liên quân vô biên vô hạn, khống chế vô số quân giới to lớn, thống lĩnh ức vạn chiến thú, chiến cầm, như một mảng sóng triều đen sì không ngừng tấn công phòng tuyến của Hữu Sùng bộ.
Hữu Sùng bộ thực lực hùng hậu, ở trong đại thị tộc của nhân tộc cũng có thể xếp trong một trăm hạng đầu, nhưng liên quân đại thị tộc vây công Hữu Sùng bộ quy mô lớn, thực lực mạnh mẽ, Cơ Hạo đứng ở bầu trời nhìn tới, địa bàn Hữu Sùng bộ đã bị liên quân công chiếm hơn sáu phần mười, liên quân hầu như đã sắp đánh vào cấm địa tổ miếu của Hữu Sùng bộ.
May mắn có Cơ Hạ dẫn đại quân thiên đình, không tiếc sức giúp Hữu Sùng bộ ngăn cản liên quân tấn công, càng có vô số Kim Ô đạo binh ở khu vực trung tâm Hữu Sùng bộ hợp thành Thuần Dương Tru Tuyệt Đại Trận buông tay giết chóc, lúc này mới miễn cưỡng chặn được thế công của liên quân.
Thời điểm Cơ Hạo từ trên cao nhìn xuống, vừa lúc nhìn thấy Cơ Hạ tự mình dẫn quân ra trận bị một vu tế nhân tộc dùng vu chú đánh trúng, Cơ Hạ ‘Hự’ bị đánh bay, trong mồm không ngừng phun ra máu. Mấy chục chiến tướng Kim Ô bộ vội vàng chắn trước người Cơ Hạ, phía sau vu tế nhân tộc kia vô số Đông Di tiễn thủ đồng thời thét dài, mấy ngàn mũi tên phù văn kéo theo luồng sáng chói mắt hướng các chiến tướng Kim Ô bộ đó bao trùm xuống.
“Đồ chết tiệt!” Cơ Hạo hét giận dữ một tiếng, hắn khoát tay, Bàn Cổ Chung phát ra tiếng vang lớn ầm ầm, chợt bành trướng thành kích cỡ vạn dặm, toàn thân Bàn Cổ Chung hỗn độn khí âm u bắn ra bốn phía xoay tròn từ trên cao rơi xuống, vang ‘Oành’ một tiếng lớn đem cấm địa tổ miếu Hữu Sùng bộ tính cả một mảng lãnh địa lớn xung quanh bao trùm ở bên trong.
Mũi tên trong hư không còn chưa rơi xuống, đã thấy các tia khí tức màu đen từ trong Bàn Cổ Chung phun ra, đem toàn bộ mũi tên vặn nát thành bột phấn.
Cơ Hạo ở trên không vỗ xuống một chưởng, Bàn Cổ Chung phát ra tiếng kêu đáng sợ, từng đợt sóng khí màu đen tản ra bốn phía, tộc nhân Hữu Sùng bộ và chiến sĩ thiên đình Cơ Hạ quản hạt không tổn hao gì, trong phạm vi mười vạn dặm toàn bộ binh sĩ liên quân rú thảm một tiếng, toàn bộ chiến sĩ bị dòng khí màu đen cuốn qua cơ thể đồng thời bốc cháy, ở trong từng đợt từng đợt lửa màu đen hóa thành hư ảo.
Ngay cả hơn một ngàn Vu Đế nhân tộc cầm quân tấn công Hữu Sùng bộ, Vu Đế có khả năng nhỏ máu trọng sinh cũng bị đốt trụi cơ thể.
Từng tia lửa màu đen bám vào trên vết thương của các Vu Đế đó, mặc cho bọn họ thúc dục tinh huyết khí tức trong cơ thể như thế nào, ngọn lửa màu đen đem tinh huyết khí của bọn họ cắn nuốt toàn bộ, không có một ai có thể khiến vết thương khép lại được một chút nào.
“Đợi lát nữa đấu với các ngươi tiếp!” Cơ Hạo hạ Cửu Long Xa Liễn xuống, lơ lửng ở trên không Bàn Cổ Chung đánh tiếng với Cơ Hạ, Cửu Long Xa Liễn kéo theo một đạo cường quang màu đen phóng lên cao, nhanh chóng hướng về phía thiên đình bay đi.
Vô số tộc nhân Hữu Sùng bộ cùng chiến sĩ thiên đình nhìn thấy Cơ Hạo, bọn họ trầm mặc một lúc, sau đó chợt bộc phát ra tiếng kêu vui sướng kinh thiên động địa.
Cơ Hạ nhìn Bàn Cổ Chung đứng sừng sững ở trên không Hữu Sùng bộ, chật vật đặt mông ngồi xuống đất, dùng sức lau mồ hôi trên trán: “Tiểu tử khốn kiếp, cuối cùng bỏ chịu về rồi? Sao mà… Mấy tháng không gặp, tiểu tử này trở nên càng thêm dọa người? Lão tử là cha ruột nó, nhìn thấy nó cũng cảm thấy cả người như nhũn ra? Tiểu tử này vốn ra tay đều là lửa màu vàng đầy trời, hiện tại là đầy trời lửa đen, nó sẽ không nhập tà rồi chứ?”
Lúc Cơ Hạ lẩm bẩm, Cơ Hạo đã lao tới trước cửa thiên đình.
Vô số liên quân long tộc, phượng tộc, tính cả đám đông quân đội dị tộc, nhân tộc đang điên cuồng tấn công cửa chính thiên đình.
Bí Hý Ngao Bạch thống lĩnh đám đông tinh binh hãn tướng thiên đình, phát động Thiên Địa Đại Trận, mặc cho vô số binh tướng ngoài thiên đình tấn công, mặc cho vô số người điên cuồng mắng, hắn thoải mái tự tại ngồi ở trên bậc cửa chính thiên đình không dao động.