Cơ Hạo mở to mắt nhìn, mang theo một tia chấn động, một tia kinh hãi, cùng với vô cùng vô tận tuyệt vọng nhìn kiếm ảnh khắp hang động.
Đúng vậy, tuyệt vọng.
Kiếm của cực ác Vũ Dư cho người ta cảm giác chính là vô cùng vô tận tuyệt vọng, không chút thương hại, tuyệt không có hy vọng, sát khí tràn ngập, sát ý ngút trời. Kiếm đạo của hắn, là thuần túy vì hủy diệt mà sinh, người nhìn thấy kiếm của hắn, trong lòng chỉ có tuyệt vọng.
Toàn thân Cơ Hạo run rẩy, cố gắng nhấc lên tinh thần, thật cẩn thận nhìn từng kiếm ảnh màu đen hiện lên. Kiếm ảnh để lại ở trong lòng hắn những vết kiếm dày đặc, trong cối xay đại đạo phía sau hắn, từng tia kiếm ý màu đen hàn khí âm trầm đang ấp ủ, đang chuẩn bị tuôn trào ra.
Hủy diệt kiếm đạo, cũng là một chi mạch lớn hủy diệt đại đạo diễn sinh ra. Cực ác Vũ Dư không hề giữ lại toàn lực xuất kiếm ở trước mặt Cơ Hạo, điều này đủ khiến hủy diệt đại đạo của Cơ Hạo tiến lên một bước dài, bổ toàn một mảng lớn.
Hủy diệt, tạo hóa tương sinh phối hợp, hủy diệt đại đạo của Cơ Hạo nhanh chóng tăng lên, tạo hóa chi đạo trong cối xay đại đạo của hắn cũng lặng lẽ gia tăng.
Công đức kim quang chảy từng tia vào đạo đài của Cơ Hạo, giúp hắn lĩnh ngộ nhanh hơn, tốt hơn, toàn diện hơn hủy diệt kiếm đạo của cực ác Vũ Dư. Mỗi một kiếm ảnh hắn đều thấy rõ rệt, mỗi một đạo kiếm quang hắn đều nhìn thấy minh bạch rõ ràng, huyền diệu chất chứa trong mỗi một đạo kiếm khí hắn đều có thể ghi nhớ toàn bộ trong lòng.
Dần dần, trong mây lành ở đỉnh đầu Cơ Hạo nhỏ xuống kiếm khí âm u dần dần thay đổi màu sắc, dần dần mang theo một tầng u quang màu đen, cường độ đâm xuyên của kiếm quang càng thêm đáng sợ, vết kiếm lưu lại trên mặt đất hang động càng lúc càng sâu.
Cực ác Vũ Dư cố ý thành toàn Cơ Hạo, hắn cố ý thả chậm tốc độ xuất kiếm, nghiêm túc đem một môn kiếm đạo sát khí ngập trời, diệt tuyệt tất cả thi triển ra đầy đủ. Ở trong vô số kiếm quang màu đen, Đồng Cảnh đạo nhân giống như một con cá lớn đông lạnh cứng ngắc, lơ lửng ở giữa không trung không thể động đậy, chỉ có thể nhìn từng đạo kiếm quang màu đen giống như cá bơi xẹt qua ở bên người hắn.
Mỗi một đạo kiếm quang đều để lại ở trên người hắn một vết kiếm rõ ràng—— máu thịt trong vết kiếm không phải bị cắt xuống, mà là thời điểm kiếm quang đi ngang qua những máu thịt đó liền trực tiếp mất đi.
Không chỉ có máu thịt trên người Đồng Cảnh đạo nhân, nơi kiếm quang đi qua hư không, còn có tất cả pháp tắc trong hư không đều bị kiếm quang màu đen chặt đứt, chém nát, xay nhuyễn, triệt để hủy diệt. Tuy chỉ là một đạo kiếm quang vô cùng đơn giản, kiếm quang của cực ác Vũ Dư lại như cối xay đại đạo của Cơ Hạo, có được lực lượng khủng bố hủy diệt tất cả.
Toàn thân Cơ Hạo đều đang run rẩy, mỗi một sợi tóc gáy của hắn đều dựng thẳng lên, lỗ chân lông mở ra, không ngừng hướng ra phía ngoài phun khí lạnh.
Đây mới là thủ đoạn thật sự của Vũ Dư đạo nhân sao? Lấy đạo hạnh tu vi Cơ Hạo hiện nay, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được, mỗi một đạo kiếm quang của cực ác Vũ Dư, chất chứa uy năng đều cường đại hơn cối xay đại đạo của hắn gấp trăm lần!
Đáng sợ, đáng sợ, đáng sợ, trong đầu Cơ Hạo không ngừng hiện lên ý niệm như vậy. Đây mới là lực lượng Vũ Dư đạo nhân nên có, cực ác Vũ Dư áo bào đen giờ phút này ở trước mặt Cơ Hạo suy diễn ra, mới là lực lượng thánh nhân chân chính nên có. Mà vị sư tôn Cơ Hạo quen thuộc kia, vị Vũ Dư áo bào đỏ tiêu sái không gò bó, tính thích uống rượu kia, thực lực hắn ngày thường triển lãm ra, chỉ là một góc núi băng thực lực thật sự của hắn nhỉ?
Áo bào đen và áo bào đỏ, hai vị Vũ Dư này, cá tính bọn họ thật sự là hai cái cực đoan đối lập.
Đồng Cảnh đạo nhân đột nhiên hét rầm lên: “Vũ Dư đạo hữu, ta đã đem thần hồn ký thác hư không, ngươi sao có thể giết ta? Ngươi làm nhục ta như vậy, ta tất nhiên không phải đối thủ của ngươi, tương lai chớ có trách ta xuống tay đối với môn nhân đệ tử của ngươi!”
“Ngươi không phải đã xuống tay với Quy Linh sao? Nếu không phải bần đạo đến nhanh, Quy Linh sợ là đã thành một nồi canh rùa!” Cực ác Vũ Dư âm lạnh dị thường cười lạnh nói: “Bản tôn hiền hòa, chỉ sai người đem ngươi phong ấn ở đây… Vốn hôm nay đặc biệt đến đưa ngươi rời khỏi, không ngờ được ngươi lại còn đang tính kế môn đồ của bần đạo, thì đừng trách bần đạo ra tay độc ác!”
Cười quái dị ‘Khặc khặc’ một tiếng, rất có mấy phần khí chất ma đầu cự phách, cực ác Vũ Dư lạnh lùng nói: “Thần hồn ký thác hư không… Ghê gớm lắm sao? Ngươi cách cảnh giới chân chính kia, dù sao còn thiếu một chút như vậy!”
Thét dài một tiếng, trong đôi mắt cực ác Vũ Dư phun ra hai đạo hàn quang màu đen, chỉ thấy hư không trước mặt hắn run lên, một mảng hư không phạm vi mấy trăm trượng kịch liệt mấp máy, các đạo quỹ to lớn tia sáng kỳ dị vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt hắn.
Cơ Hạo hướng những đạo quỹ hào quang màu sắc khác nhau, mặt ngoài dày đặc vô số phù văn kỳ dị nhìn một cái, hắn lập tức rõ đây là ba ngàn đại đạo và vô số bàng môn tả đạo của Bàn Cổ thế giới bị đại pháp lực của cực ác Vũ Dư ngưng tụ ra đại đạo bổn tướng.
Đạo, vốn vô hình, vô tích, vô thanh, vô sắc, không thể nắm lấy. Cực ác Vũ Dư lại lấy pháp lực thần thông khổng lồ của hắn, mạnh mẽ khiến đại đạo của Bàn Cổ thế giới ở trước mặt hắn ngưng ra hình thái đạo quỹ Cơ Hạo cũng có thể liếc một cái là thấy rõ.
Từng đường đạo quỹ hoành tráng to lớn, bao phủ trời đất chậm rãi chảy xuôi ở trước mặt Cơ Hạo, cực ác Vũ Dư đột nhiên cười một tiếng quái dị, chỉ tay, một đạo quỹ bảy màu lưu động, bên trong có vô số phù văn cấp tốc cuộn lên giống như cháo loãng bống dưng nhảy ra. Đạo quỹ khác ùn ùn tiêu tán, chỉ có đạo quỹ này lơ lửng ở trước mặt cực ác Vũ Dư.
“Nguyên từ đại đạo? Ừm hừ?” Cực ác Vũ Dư hướng Đồng Cảnh đạo nhân mặt không còn chút máu cười lạnh một tiếng: “Không có bất cứ sự tiến bộ nào sao? Năm đó trước khi đem ngươi phong ấn vào, ngươi là đạo hạnh bực này; hiện tại ngươi vẫn thế, vẫn là tu vi năm đó. Chút lòng nhân từ đó của bản tôn, quả thực là đem cho chó ăn rồi!”
“Dạy ngươi, chỉ thần hồn dung nhập đại đạo, lại không cách nào thật sự nắm giữ đại đạo, kết hợp một thể với đại đạo… Cái này coi như đem một giọt dầu nhỏ vào trong biển lớn, mặc cho ngươi nấp kỹ nữa, ở trước mắt ta, dầu chính là dầu, nước chính là nước, ngươi cho dù cách lấy thân hợp đạo chỉ kém một tia, một tia này đã quyết định sinh tử!” Cực ác Vũ Dư cười một tiếng dữ tợn, một đạo kiếm quang màu đen nhanh chóng nhập vào nguyên từ đại đạo.
Từng đạo điện quang bảy màu gào thét dựng lên, theo tiếng thét chói tai hoảng sợ tuyệt luân của Đồng Cảnh đạo nhân, hắn đột nhiên quỳ rạp xuống trong hư không, điên cuồng hướng cực ác Vũ Dư quỳ lạy như giã tỏi, lớn tiếng khóc lóc cầu xin gã xuống tay lưu tình.
Cực ác Vũ Dư mặt đầy sát khí, cười lớn ‘Ha ha’ đem đạo kiếm quang màu đen kia vòng quanh nguyên từ đại đạo dạo qua một vòng. Chỉ nghe tiếng ‘Xẹt xẹt’ không dứt bên tai, đại khái qua một canh giờ, một bóng người năm màu sặc sỡ bị cực ác Vũ Dư từ trong nguyên từ đại đạo mạnh mẽ bóc ra.
Đồng Cảnh đạo nhân dùng một loại ánh mắt triệt để tuyệt vọng, khôn cùng oán độc nhìn chằm chằm cực ác Vũ Dư: “Đạo hữu hủy đạo cơ của ta, hận này mãi mãi…”
Cực ác Vũ Dư chợt hướng Đồng Cảnh đạo nhân quát to một tiếng: “Hận này mãi mãi, ngươi có thể làm gì? Quả hôm nay, nhân ngày đó. Đồng Cảnh, ngươi tự muốn chết, trách được ai đây?”
Một đạo kiếm quang màu đen hung hăng xuyên thủng mi tâm bóng người năm màu sặc sỡ.
Chỉ nghe một tiếng rú thảm, thân thể Đồng Cảnh đạo nhân chợt cứng đờ, trong thân thể hắn từng tia ánh sáng sương khói bảy màu không ngừng phun ra, thân thể giống như miếng băng dưới ánh mặt trời bắt đầu hòa tan, phân giải.