Cảnh cáo nghiêm trọng
Edit: Yunchan
***
Điện đình trống vắng, tiếng sáo từ đâu vang lên đứt quãng.
Lúc Hàn Ngâm bước ra khỏi đan phòng thì trời đã ngã hoàng hôn, cô bước đi lần theo tiếng sáo, thấy Mộ Thập Tam đang lười biếng ngồi dựa nghiêng trên lan can hành lang, mắt khép hờ, thổi cây sáo trúc trong tay.
Cô không lên tiếng, chỉ im lặng ngồi xuống đối diện hắn, thấy phía xa bên kia ngọn núi đang mọc lên ánh trăng đầu hôm.
Cây sáo trúc chợt rời khỏi môi, Mộ Thập Tam nhẹ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Hàn Ngâm xoắn xoắn sợi tơ của ngọc bội bên hông, thở dài nói: “Ta khuyên cả buổi phu tử mới chịu húp một chén cháo, ánh mắt chẳng có thần thái gì, không biết qua mấy tháng nữa phu tử có khá hơn chút nào không.”
Mộ Thập Tam không đáp, lại kề cây sáo trúc lên môi thổi nhẹ.
Hàn Ngâm nói tiếp: “Phu tử kể sau khi ông ấy bị bắt thì bị nhốt suốt trong một nơi yên tĩnh tối tăm, không thấy ánh mặt trời, làm cho ông rơi vào trạng thái nửa điên nửa tỉnh, phu tử không biết mình bị nhốt bao lâu, cho tới một ngày được người ta cứu ra.”
Tiếng sáo dừng lại.
Mộ Thập Tam trầm ngâm: “Để luyện Dẫn Hồn đăng cần mất khá nhiều thời gian, giam giữ ông ấy cũng bình thường, chẳng qua người cứu ông ấy… lẽ nào là Thượng Triêu Vân?”
Bằng không, một ông lão bình thường như Sở phu tử, muốn chạy thoát khỏi tay Ma môn, quả là chuyện khó thể tưởng tượng nổi.
“Có hơi bất ngờ.” Hàn Ngâm cười khổ: “Ban đầu ta còn thắc mắc Thượng Triêu Vân cứu Tô Tinh Trầm thì có thể đưa hắn tới nơi khác dưỡng thương, đâu cần phải ẩn núp bên dưới Ngũ hành linh mạch làm gì, nhưng sau khi nghe phu tử kể ta mới vỡ lẽ, người cô ta trốn tránh không phải chúng ta, mà là người của Ma môn.”
“Hồ ly chính là hồ ly, quả nhiên quỷ quyệt…” Mộ Thập Tam cười tự giễu: “Ngộ nhỡ hành tung của cô ta bại lộ, thì chúng ta sẽ trở thành người gác cửa cho cô ta.”
Chính xác! Lỡ người của Ma môn truy theo dấu vết tìm tới chỗ Thượng Triêu Vân, thì đệ tử Cửu Huyền chẳng hay biết gì sẽ phải đánh trận đầu thay cho cô ta, tranh thủ thời gian cho cô ta chạy trốn.
Hàn Ngâm tiếp lời: “Phu tử nói ông ấy không biết Thượng Triêu Vân, cũng không biết tại sao cô ta lại cứu mình. Thế nhưng đối với ông cũng chẳng có gì khác biệt, Thượng Triêu Vân không thả ông đi, mà giam cầm ông dưới Ngũ Hành linh mạch, khác chăng là đối đãi tốt hơn mà thôi. Để lại cho ông một ngọn đèn trong thạch thất, có thức ăn đầy đủ, thỉnh thoảng Thượng Triêu Vân còn tìm ông nói chuyện phiếm, hỏi chuyện Sở Mộ Tuyết…”
Mộ Thập Tam nâng mắt lên: “Sở Mộ Tuyết?”
“Phải.” Hàn Ngâm nhìn sang: “Sư thúc có suy đoán gì sao?”
“Cũng không chắc lắm.” Mộ Thập Tam lắc đầu như đang suy nghĩ điều gì: “Ta chỉ đoán cô ta cứu Sở phu tử là để ngăn cản Ma môn phục sinh Sở Mộ Tuyết, về phần làm việc này do xuất phát từ ân oán cá nhân, hay là có liên quan tới Nguyên Nhất chân nhân thì khó mà nói được. Lúc ngươi về gặp sư phụ, nhân tiện hỏi thăm thử xem, huynh ấy nhập môn sớm hơn ta, chuyện biết được cũng nhiều hơn.”
Hàn Ngâm gật đầu: “Có lẽ Thượng Triêu Vân ngại phu tử gây phiền phức cho mình nên lúc chạy trốn không mang theo ông. Phu tử nói trước khi gặp chúng ta, thạch thất nhốt ông đột nhiên sụp xuống, một cơn sóng nhiệt suýt chút nữa đã hong khô ông, ông vật lộn bò ra khỏi đống đất đá, chạy trốn một mạch tới Hỗn Độn Mê cốc thì hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại thì đã ở chỗ này.”
Mắt Mộ Thập Tam ánh lên ý cười áy náy: “Việc này cũng phải trách ta, khi đó ta nóng lòng đuổi theo Tô Tinh Trầm, mà lại không ngờ dưới Ngũ Hành linh mạch còn người, nên ra tay khá nặng.”
Hàn Ngâm lại thấy may mắn: “May mà ngài ra tay khá nặng đánh sập thạch thất, bằng không Thượng Triêu Vân với Tô Tinh Trầm đều chết hết, không còn ai biết phu tử bị giam ở bên trong, vậy chẳng phải ông sẽ bị chết đói sao?”
Nói đoạn cô sực nhớ tới cái gì, bèn lôi trận đồ thất tình lục dục ra giũ giũ, giũ tới khi một cái xác hồ ly cứng ngắc lăn ra mới ngừng, sau đó đen mặt nói: “Cái này, làm sao bây giờ?”
Nếu là hồ ly tầm thường, với tính hám lợi trời sinh thấy nhạn nhổ lông của cô thì đã nhanh tay lột da nó ra rồi, nhưng con Mị Linh hồ trước mắt này từng sống sờ sờ trước mặt cô trong hình dáng con người bằng xương bằng thịt, cô bị ám ảnh trong lòng nên không dám hạ thủ.
Mộ Thập Tam bật cười, lấy chuông Nhiếp Hồn và nội đan Mị Linh Hồ ra giúp cô. Thế nhưng hắn không đưa cho cô ngay, vì với tu vi hiện tại của cô, căn bản không thể phá được cấm chế trên chuông Nhiếp Hồn, vẫn cần hắn làm thay. Còn về nội đan, thật ra cả hai người đều không cần dùng tới, nhưng hắn chưa quên Hàn Ngâm từng thề độc phải dạy ra ba đồ đệ Ngũ Hành môn tới tu vi Đan Thành, thế thì cứ giữ lại nội đan này, biết đâu sau này sẽ cần tới.
“Da của Mị Linh hồ có thể luyện ra đồ phòng hộ, ngươi…” Hắn nhìn qua cô với ánh mắt dò hỏi.
“Miễn miễn.” Hàn Ngâm quay mặt đi: “Ta không muốn đắp lên người cái da hồ ly này đâu, cứ thấy mình mẩy mất tự nhiên, chúng ta nên tìm một nơi chôn cất cô ta ổn thỏa thì hơn.”
Mộ Thập Tam rũ mắt cười, hắn cũng có ý này. Xét cho cùng Thượng Triêu Vân là hồ ly đã tu thành hình người ngàn năm, nếu nghiêm túc tính ra, thì miễn cưỡng cũng có thể xưng là tiền bối tu tiên. Lấy pháp khí và nội đan của cô ta còn có thể biện minh là không muốn phí của trời, nhưng tới da cô ta cũng lột thì đúng là hơi quá đáng. Vả lại xưa nay hắn không tán thành hành động cướp đoạt nội đan của yêu thú để tư lợi cho bản thân, bởi vậy chuyện Giang Tĩnh Dạ ở Tru Yêu môn, hắn thật sự không có thiện cảm gì. Chẳng qua hắn đã chẳng còn là Thập Tam công tử của Diệp gia nữa, Giang Tĩnh Dạ cũng không còn là nha hoàn của hắn, cô ta vào môn phái nào thì hắn cũng chẳng thể xen vào.
Hắn vào điện lấy ra một cái tráp bạch ngọc, bỏ di thể của Thượng Triêu Vân vào, sau đó đi cùng với Hàn Ngâm, tìm một nơi yên tĩnh xinh đẹp trên Tập Hạc phong chôn cất, thấy trời đã tối, hắn bèn chia tay với Hàn Ngâm ở sườn núi, rồi ai về nhà nấy.
Hàn Ngâm không về nghỉ ngay mà tới Bất Cư điện, bẩm báo lại cho Lệ Thanh Hàn những chuyện gặp phải khi xuống núi, không giấu diếm thứ gì. Chỉ có tu vi của Mộ Thập Tam là cô thấy không tiện nói thật nên vụng về cho qua, đổ hết mọi công lao dồn ép Thượng Triêu Vân, ngăn chặn Tô Tinh Trầm lên người linh thú Hải Trãi và trận đồ thất tình lục dục có được từ tiên phủ động thiên.
Cũng may lần trước Lạc Vân Khanh gấp rút về núi lấy thuốc, nên chỉ kể sơ qua chuyện tìm kiếm hồ Lạc Tinh và đánh chết Hóa Xà, chứ chưa kịp nói kỹ. Lệ Thanh Hàn nghe xong cũng không nghi ngờ gì, có điều khi nghe tin Tô Tinh Trầm chết, y lại thở ra một hơi thật dài, đăm chiêu hồi lâu mới nói: “Tô Tinh Trầm là người nổi trội trong bát đại đệ tử(*), chẳng ai ngờ được hắn lại đi sai đường, Lý sư bá của ngươi biết được tin này có lẽ sẽ phải đau lòng.”
(*) Đời đệ tử thứ tám.
Hàn Ngâm không đồng tình với lời này lắm, Lý Biệt Hạc là người thận trọng, khi cô mới vào Cửu Huyền đã thấy được điều này, với chuyện của Tô Tinh Trầm y lại đặc biệt im lặng để tránh tị hiềm, thậm chí tới thương cảm cũng chưa thấy y lộ ra nửa phần. Đương nhiên, nó không sai, nhưng khi đem so sánh với sự đau lòng của Lạc Vân Khanh vốn có tính hướng nội, thì chẳng biết sao cô lại cảm thấy vị sư phụ Lý Biệt Hạc này lại có chút bạc tình. Chẳng qua người tu tiên nên cố gắng tuyệt tình tuyệt dục…
Ý nghĩ này vừa ngoi lên đã bị cô gạt phăng đi. Cô càng ngày càng thiên về quan điểm của Mộ Thập Tam, nếu tu tiên tu đến nỗi mất luôn thất tình lục dục, lời nói và việc làm phải dè dặt từng ly từng tý, vậy rốt cuộc tu tiên còn lý thú gì nữa?
Chậc, trời cao phù hộ, xin sư thúc giá nào cũng đừng sai, có vậy hai người họ mới không rơi vào cảnh tu tiên không thành vì chưa dứt tình tuyệt dục. Nhưng nói lại thì, có hắn làm bạn, lỡ mai không tu thành tiên thì hình như cũng không phải là chuyện đáng thất vọng lắm.
Cô sụp mắt mỉm cười, nhân lúc Lệ Thanh Hàn trầm mặc suy tư, bèn mở miệng hỏi một câu bất ngờ: “Sư phụ, người có biết tại sao Thượng Triêu Vân muốn cứu Sở phu tử không?”
Lệ Thanh Hàn đáp lơ đãng: “Đại khái là do chưa hết ân oán thôi.”
“Ân oán gì ạ?”
“Nguyên Nhất chân nhân và cô ta từng có một đoạn duyên…” Lệ Thanh Hàn nói đến giữa chừng thì sực phát hiện ra mình lỡ lời, vội dừng lại, phẫn nộ quát Hàn Ngâm: “Ân oán đời trước, ngươi hỏi kỹ như vậy làm gì!”
Chỉ với một câu buột miệng đó của y, Hàn Ngâm đã có thể đoán ra được phần nào, nhưng dựa vào thái độ thăm dò nghiêm túc, cô vẫn không sợ chết hỏi tới: “Do Thượng Triêu Vân khó quên được tình cảm đó, nên mới dùng độc Câu Tình để thử lòng Nguyên Nhất chân nhân, không ngờ rằng người Nguyên Nhất chân nhân yêu thật lòng lại là Sở Mộ Tuyết sao?”
Lệ Thanh hàn tiếp tục thổi râu trừng mắt, ảo não tới nỗi không nói nên lời.
Hàn Ngâm vẫn suy đoán tiếp: “Vì thế Thượng Triêu Vân mới oán hận Sở Mộ Tuyết, không muốn thấy cô ta phục sinh, nên mới cứu Sở phu tử ra sao?”
Lệ Thanh Hàn lấy lại tinh thần, vỗ bàn đánh rầm: “Chuyện của Sở Mộ Tuyết, sao ngươi lại điều tra ra?”
Hiện Hàn Ngâm đã là đệ tử nội môn, còn là chủ của Tạo Hóa Kim Tiền, nên cô biết rõ mình sẽ không bị đuổi khỏi môn phái vì chút sai lầm nhỏ, do đó gan cũng to ra, chẳng những không hoảng hốt mà trái lại còn trề môi than phiền: “Xem đi! Sư phụ biết rõ chuyện này, vậy mà lần trước lại lừa đệ tử là mình không biết, bảo đệ tử không nên điều tra.”
Sắc mặt Lệ Thanh Hàn thoắt trắng thoắt xanh, cuối cùng quát vào mặt cô: “Được rồi! Nếu việc này ngươi đã biết rõ mồn một, vậy bây giờ ngươi có nên giải thích cho ta rõ không, giữa ngươi và Mộ Thập Tam xảy ra chuyện gì? Đã có vết xe đổ mà còn muốn giẫm lên đó sao?”
“Hả —-” Hàn Ngâm ngỡ ngàng ra mặt, lòng thì thầm kêu khổ không thôi. Không thể nào, Vân Sơ Tâm nói y vẫn chưa nghe thấy tin đồn này mà, sao đột nhiên lại nhắc tới cô và Mộ Thập Tam.
Lệ Thanh Hàn quả thật chưa nghe thấy, nếu biết thì với tính tình nóng nảy của y, ngay từ lúc Hàn Ngâm bước vào điện y đã đánh gãy chân cô luôn rồi, nhưng dù không hay biết gì thì khi nghĩ tới chuyện này y vẫn tức giận: “Mộ Thập Tam luôn lười biếng không ra gì, bây giờ lại đột nhiên bôn ba thiên lý vì ngươi, có thể thấy trong đó có mờ ám! Nói, hai ngươi đã xảy ra chuyện gì!”
Tiếng gầm rít của y vang tới nỗi trong điện dội lại từng đợt hồi âm, Hàn Ngâm cũng giật bắn mình, thế nhưng đạo cao một thước ma cao một trượng, bàn về gian xảo lưu manh thì không ai sánh bằng cô. Chỉ thấy cô méo miệng ấm ức, trong mắt ầng ậng nước: “Sư phụ đúng là không nói lý.”
Lệ Thanh Hàn tức quá hóa cười: “Ta không nói lý?”
“Đúng vậy, đồng môn tương trợ, thiên kinh địa nghĩa, tôn trưởng dìu dắt tiểu bối là lẽ dĩ nhiên, sao sư phụ có thể nói chuyện đó là mờ ám được chứ?” Hàn Ngâm khóc thì khóc, nhưng bắt bẻ người ta vẫn cực nghiêm túc: “Lẽ nào sư phụ nghĩ đệ tử gặp nạn, Mộ sư thúc biết rõ lại ngồi yên bỏ mặc cho đệ tử tự sinh tự diệt, đó mới là thẳng thắng vô tư, hành vi quang minh chính đại sao?”
Lệ Thanh Hàn bị cô bẻ lại tới cứng họng, tuy trong lòng vẫn thấy có rất nhiều chỗ không hợp lý, nhưng tâm tư của y vốn không kín kẽ, cũng chẳng có tài ăn nói, lúc này còn bị cô khóc tới rối trí, đành phải nhường một bước, nói: “Mà thôi! Chuyện lần này ta không truy cứu nữa, nhưng ngươi hãy nhớ cho rõ, sau này phải cách xa hắn như cũ, nếu để ta biết ngươi lại đi tìm hắn, thì ta sẽ đánh gãy hai chân ngươi!”
Thôi xong, cảnh cáo nghiêm trọng!
Sau khi Hàn Ngâm ra khỏi Bất Cư điện thì lòng trĩu nặng phiền muộn, không biết rốt cuộc thì sư phụ cô kết thù gì với Mộ Thập Tam, sao cứ phải nhạy cảm với chuyện cô tiếp cận Mộ Thập Tam vậy chứ! Chẳng qua cô quen tìm vui trong đau khổ, cũng chẳng phiền lòng được bao lâu, về tới tiểu viện mình bèn viết ngay một tờ giấy nhắn: Mộ sư thúc, sư phụ ta nói nếu ta tìm ngài nữa thì người sẽ đánh gãy hai chân ta, thành ra sau này ngài tìm ta đi.
Viết xong, chờ mực khô rồi cô bèn gấp thành hạc giấy thả bay đi, sau đó ngả đầu xuống gối ngủ khò. Về phần Mộ Thập Tam tới tìm cô có bị Lệ Thanh Hàn đánh gãy hai chân hay không, việc này chẳng liên quan gì tới cô hết.
~ Hết chương 124 ~