Nằm nghiêng trên giường, tay Bối Lý khẽ vuốt cái bụng nhô ra. Người Đường Lâm đẫy đà lên không ít, khuôn mặt cũng có thêm không ít thịt, đồng tử đen nhánh tỏa ra hạnh phúc rực rỡ như mặt trăng sáng trong mà tuyệt mỹ.
“Hơi nóng, rút bớt củi đi.” Cô bất mãn, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, vừa há miệng ăn quả vân Arthur đút cho. Gần đây cục cưng động vô cùng vui vẻ trong bụng. Theo dạ trú lui đi, bạch trú lặng lẽ tới.
Cả vùng đất bắt đầu ấm lại. Không bao lâu sau bạch trú sẽ tới thật. Giống đực trong bộ lạc bắt đầu ra ngoài. Qua dạ trú khá dài, cuối cùng giống đực có thể triển lộ tài năng, khôi phục sức sống mạnh mẽ lần nữa. Trong hang động đá vôi buồn chán, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng đánh nhau và tiếng ồn ào của giống đực, hình như đang chuẩn bị một chút cho thời gian tới ••••••
“Nóng lắm hả? Không được. Mấy ngày này là giai đoạn nguy hiểm, Lâm vẫn nên nhẫn nại một chút.”
Lord không đồng ý mà lắc đầu nhưng vẫn dịch đống lửa về phía cửa. Sắp tới ngày sinh, toàn bộ hoạt động đi lại giải trí thường ngày của Đường Lâm bị bãi bỏ, do mấy người bọn họ thay phiên theo bên cạnh.
Giống cái chưa từng có kinh nghiệm chờ sinh chăm chú lắng nghe. Ngoài Đường Lâm còn có Joss sắp sinh. Dạ trú dài đằng dẵng trôi qua, bộ lạc Hắc Sơn không chỉ không có ai chết mà còn có thêm mười giống cái con. Đây là chuyện tuyệt không thể nào trước kia.
Núi Thiên Thần hoàn toàn được cải tạo thành nơi ở của bộ lạc Hắc Sơn. Lối đi bốn phía đã được thông, cửa rất đơn giản. Dã thú xung quanh núi Thiên Thần đều bị bắt hết. Vách đá sau lưng, ba mặt xung quanh đều được vây chặt. Ngoài cái cửa đá khổng lồ bên ngoài thì tất cả lối đi vào núi Thiên Thần đều bị che kín, dễ thủ khó công.
Cô bất an giật giật người, cái bụng bự nhô cao, ngay cả động cũng vô cùng phiền phức. Cô vô cùng căm phẫn mà nhéo thịt mềm ở eo Bối Lý. Khuôn mặt tuấn lãng của Bối Lý chợt lóe ý cười rồi biến mất, khẽ lắc đầu, dựa theo hành động của cô, đỡ cô dậy.
“Hôm nay không còn sớm, Lâm nghỉ ngơi trước. Anh đi cho thêm củi vào lò lửa bên ngoài.” Bối Lý cẩn thận mà kê cái gối mềm, từ từ hạ người Đường Lâm xuống. Lord tới phòng bên sắp xếp dược thảo, Arthur ra ngoài với Horry còn chưa về. Da La ngồi trong góc tước vỏ cây.
Đường Lâm gật đầu. Mấy ngày nay cục cưng trong bụng đạp rất vui vẻ khiến cô không thể ngủ, quầng thâm rất đậm, thật vất vả mới hơi buồn ngủ. Cô híp mắt nằm nghiêng, tay vỗ nhè nhẹ lên bụng. Nghĩ tới đứa bé trong bụng Joss cũng sắp ra đời. Có thể Joss sinh đôi, còn cực khổ hơn cô. Horry thân là tộc trưởng nên bận việc. Giống cái lớn tuổi trong bộ lạc thay phiên trông chừng Joss, điều này cũng để Horry thở phào nhẹ nhõm.
Dạ trú sắp kết thúc, mấy ngày sắp bắt đầu bạch trú này rất quan trọng. Tuy Joss sắp sinh, Horry không thể không bận chuyện khác nhưng ngày nào cũng bất chấp bao xa, nhất định phải chạy về bộ lạc, canh bên người Joss.
Bối Lý vừa thêm củi nấu nước nóng. Lạc Á đã sớm dặn bọn họ chuẩn bị nước nóng.
Lạc Á bảo bọn họ mấy ngày này không được rời khỏi Đường Lâm. Bên Joss cũng thời thời khắc khắc có người coi chừng. Đường Lâm vừa nằm xuống, mắt còn chưa nhắm lại thì bên ngoài đã truyền tới một loạt tiếng ồn ào đầy hoang mang. Cô nghi ngờ mà mở mắt ra, nhìn Da La trong góc, hỏi: “Da La, xảy ra chuyện gì vậy? Bọn Arthur về rồi à?”
Da La đứng dậy, nhìn ra ngoài một chút, xoay người, mang theo sắc mặt vui mừng: “Bọn Arthur còn chưa về. Anh thấy có vẻ Joss sắp sinh, Lạc Á đang thét bảo giống đực đưa Joss tới ao thánh.”
“Cái gì? Joss sắp sinh?” Đường Lâm ngạc nhiên, mức độ hành động hơi lớn, không khỏi bị đau. Thấy vậy, Da La vội vàng bước tới, quở trách mà đỡ cô lên, nhéo mũi cô.
“Cẩn thận chút. Sao lại xúc động như vậy? Có bị thương ở đâu không?” Động tác nhẹ nhàng, ôm cô vào lòng, bàn tay to đặt vào cái bụng nhô ra của cô, khẽ vuốt ve, sức rất nhẹ. Độ ấm trong lòng bàn tay khiến Đường Lâm thoải mái mà híp mắt.
Tiếng động bên ngoài kéo dài gần hai canh giờ, Đường Lâm buồn ngủ, vùi vào lòng Da La. Da La lo lắng nhìn về phía cửa, lắng tai nghe tiếng kinh hô truyền tới từ bên ao thánh, vẻ lo lắng trong mắt càng sâu.
Ngón tay từ từ luồn vào mái tóc đen như mun của Đường Lâm, chậm rãi vuốt ve mái tóc tới eo. Joss là thai đầu, còn là hai quả trứng nhưng không khỏi hơi lâu.
Trong đầu nhớ tới cảnh tượng lúc Đường Lâm sinh Luân Ân thì đáy mắt tràn đầy bối rối. Giống cái vì không sinh được mà chết, chuyện này không hiếm thấy. Đây cũng là lý do vì sao Lord vẫn luôn lqđ kiên trì bảo giống cái trong bộ lạc uống thuốc. Chén thuốc này không chỉ có thể tăng tỷ lệ giống cái mang thai mà có thể điều dưỡng thân thể giống cái ở một mức độ nhất định.
Tựa như cảm nhận được sự lo lắng của Da La, Đường Lâm vươn tay đặt lên tay hắn, khẽ vỗ mấy cái, nói nhỏ: “Không sao, đừng lo. Không biết tình hình Joss sao rồi?”
Đường Lâm còn chưa dứt lời thì người bỗng cứng đờ. Bụng dưới từ từ chảy ra chút nước ối. Da La kinh ngạc mà cúi đầu, không hiểu vì sao Đường Lâm đang tốt lành bỗng lập tức run lên. Chợt, hắn phát hiện khuôn mặt vốn hồng hào của cô lúc này trắng bệch, đôi môi đỏ mọng bị cắn chặt, ẩn ẩn còn có tia máu.
“Lâm, em làm sao vậy?” Da La hơi nóng nảy mà hỏi, ngón tay không khỏi run run.
Đệm phía dưới cái bụng nhô cao của Đường Lâm lập tức ướt hơn phân nửa. Từng cơn đau truyền tới từ bụng khiến cô thở hổn hển, ngửa đầu nhìn Da La, cố hết sức mà nói: “Nhanh báo cho bọn Lord, em sắp sinh, nhanh tới ao thánh.”
Cho rằng còn vài ngày nữa, thêm chuyện chỗ này cách ao thánh không xa, Đường Lâm và Joss không ở cạnh ao thánh.
“Cái gì?” Da La không khỏi thất kinh, bỗng chốc buông bàn tay ôm Đường Lâm ra, loanh quanh vài vòng trong phòng, đột nhiên lấy lại tinh thần, xông ra ngoài, rống to vào căn phòng bên cạnh, “Lord, Bối Lý, nhanh lên, Lâm sắp sinh.”
Vừa rống xong, trong nhà nhanh chóng có thêm hai bóng dáng. Rốt cuộc là y sư nên vẻ mặt Lord bình tĩnh hơn hai người Da La nhiều. Hắn bước nhanh tới giường Đường Lâm, ôm cô chạy nhanh về phía ao thánh. Có lẽ tại tiếng Da La khá lớn, một lát sau, mọi người trong bộ lạc đều biết Lâm sắp sinh, rối rít chạy tới giúp đỡ, dùng thùng gỗ đổ đầy nước nóng mà Bối Lý đã nấu, xách theo tới ao thánh.
Luân Ân căng thẳng vịn cổ Arthur, tay nắm một cái gói không lớn, không khó thấy không ít quả trám qua miệng gói.
“Cha, người nói mẹ có thể khen ngợi con không?” Luân Ân hứng thú dạt dào mà ngẩng đầu, nhìn Arthur, vịn cổ hắn. Mấy ngày nay Đường Lâm không ăn được gì. Không biết Luân Ân nghe từ đâu là cô thích ăn quả trám, biết Arthur phải ra ngoài đi săn, từ sáng sớm nó đã quấn lấy hắn, để hắn dẫn nó ra ngoài tìn hiểu thêm.
Thân là con dân của thiên thần, đương nhiên Arthur không từ hối yêu cầu của Luân Ân. Nó vừa ra đời đã có thể hóa thành hình thú, là dũng sĩ trời sinh. Hắn không báo cho Đường Lâm mà tự chủ trương, dẫn theo Luân Ân ra ngoài.
Mấy người Horry hài lòng mà nhìn Luân Ân. Không hổ là dũng sĩ trời sinh, gặp nguy không loạn, không luống cuống chút nào. Phải biết rằng năm đó bọn họ đều phải sau khi trưởng thành mới theo ha ra ngoài săn. Lần đầu tiên còn sợ quá mà khóc. Luân Ân thấy cảnh tượng máu tanh này chẳng những không sợ hãi mà còn dám ra tay.
Arthur xoa đầu Luân Ân, cười nói: “Nhất định mẹ sẽ khen Luân Ân dũng cảm. Có muốn tặng cho mẹ và muội muộ chút quà không?”
Luân Ân gật mạnh đầu, vỗ cái bọc trong ngực, hếch khuôn mặt tươi cười lên, “Đã cất kỹ, đều ở đây. Không biết bao lâu nữa muội muội mới ra đời. Đám Tư Địch đều thích khóc, nhìn như con búp bê bùn. Con không thích chút nào. Không biết muội muội có thích khóc như Tư Địch không.”
Luân Ân ra vẻ tiểu đại nhân mà sờ cằm, chọc cho mấy người Horry cười ha hả không thôi.
Nhưng nghe lời Luân Ân, Horry và Arthur nhìn nhau, tăng nhanh tốc độ thêm vài phần, hiển nhiên là hơi lo lắng về giống cái của mình trong bộ lạc. Khuôn mặt thô lỗ của Horry bị kìm nén tới đỏ bừng, xông lên đầu tiên, những giống đực khác ào ào cười to.
Giễu cợt vẻ mặt gấp gáp như khỉ của Horry ——
“Nhanh, để Đường Lâm xuống.”
Dù sao cũng là người từng trải, Lạc Á hiểu tình huống lúc này của Đường Lâm hơn Lord. Nước ối đã bắt đầu chảu ra, có kinh nghiệm nên Lạc Á không chút hoang mang, đỡ Đường Lâm vào ao thánh.
Tình trạng của Đường Lâm khác với giống cái khác trong bộ lạc. Giống cái trong bộ lạc đều sau khi mang thai thì hoa hành bên dưới tự động nứt ra thành một sản đạo. Nhưng sản đạo cũng không rộng. Nếu cục cưng trong bụng quá lớn thì có thể một xác hai mạnh.
Cho nên sau khi giống cái mang thai, giống đực sẽ phải thường xuyên nới rộng sản đạo để sinh cục cưng dễ hơn. Tình trạng của Đường Lâm đặc biệt hơn. Lạc Á bình phục hơi thở, những giống cái khác thì cẩn thận dùng vải thô lau mồ hôi trên mặt Đường Lâm. Tiếng rên rỉ của Joss vẫn không từng ngừng mà lại càng ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng to hơn!
Đường Lâm khó khăn quay đầu sang, nhìn thân thể mảnh khảnh của Joss. Lúc này mặt cô kiềm kiềm nén tới đỏ bừng, ánh mắt mơ màng nhưng lại như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất xỉu. Giống cái ngất xỉu lúc sinh con vô cùng nguy hiểm.
Những giống cái khác bên cạnh tranh thủ nhét ngải vào miệng Joss, không ngừng động viên cô.
“Horry khốn kiếp. Anh mà không về thì em không sinh con trai cho anh nữa. Sau này đừng nghĩ tới chuyện leo lên giường em, tới đỉnh núi Thiên Thần mà hóng gió đi ••••••” Lời Joss rất dũng mãnh, chọc cho đám giống cái bên cạnh ao thánh ào ào cười to, thoáng hạ lo lắng. Joss còn có sức mắng người, đương nhiên là không sao.
Nghe lời nói hung hãn của Joss, khuôn mặt đau đớn của Đường Lâm không khỏi méo mó vài phần khiến khóe mắt giật theo vài cái.
Nhưng, lập tức cô không còn tinh thần mà trông nom chuyện của Joss.
Bên cạnh ao thánh không ngừng vang lên đủ loại lời chửi bậy, còn có tiếng hít khí thật khẽ. Các loại tiếng động đan vào một chỗ, Lord và các giống đực khác đứng ngoài ao thánh, vẻ mặt vô cùng đặc sắc, lúc xanh lúc trắng, trán không ngừng nhỏ những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
Bên tai không ngừng nghe thấy tiếng mắng chửi đầy sức sống của Joss khiến bọn họ vừa buồn cười vừa cảm thấy tò mò. Nhưng trong tiếng mắng chửi này ẩn ẩn truyền tới tiếng thở dốc thật khẽ, mang theo đau đớn khó nhịn.
Lại khiến tay ba người Lord càng nắm chặt. Bọn họ thà rằng Đường Lâm cũng như Joss, lớn tiếng mắng chửi, cũng không nguyện cô hít thở ẩn nhẫn khẽ khàng như vậy. Tiếng thở dốc thật khẽ như tấm lưới vô hình lớn, bao chặt lấy trái tim mọi người. Họ nắm chặt tay, móng tay đâm rách da, máu tươi rơi ra từng giọt từng giọt từ lòng bàn tay, nhỏ xuống đất, trở nên dị thường yêu diễm dưới ánh sáng bàng bạc mờ mờ trong hang động đá vôi. Những giống đực khác cũng biết mấy người Lord lo lắng, ào ào im lặng.
Từ chân trời tối thui, một luồng ánh sáng mặt trời từ từ dâng lên, ban đầu không sáng lắm, từ từ càng ngày càng sáng hơn. Mặt đất đang ngủ say thoáng chốc bừng tỉnh, cả vùng đất khoác tấm áo bạc được ánh sáng buổi sớm chua thành những khu vực khác nhau. Ánh sáng chiếu lên, ánh sáng bao lấy cả vùng đất, tản ra sức sống bừng bừng, vô số dã thú ngửa mặt lên trời thét dài, thổi lên khúc nhạc bạch trú lại tới.
“Oa oa!”
Vài tiếng trẻ sơ sinh khóc cắt ngang chân trời, tộc nhân vây quanh ao thánh ào ào phát ra tiếng cười lanh lảnh.
“Sinh, sinh!” Lạc Á và giống cái đỡ đẻ bên cạnh Joss đồng thanh cười thành tiếng. Điều khác là Joss sinh hai tiểu thú nhân đực cường tráng. Lạc Á giơ đứa trẻ dính máu trong tay lên, hang động đá vôi thoáng chốc được ánh mặt trời bao phủ. Ánh mặt trời chiếu lên ba đứa trẻ dính máu trong tay tựa như khoác lên cho chúng một tầng ánh sáng.
Arthur và Horry vừa vào bộ lạc liền nghe thấy tiếng cười chào đón tân thú nhân ra đời thì mừng như điên, chạy thẳng tới ao thánh. Trong lúc hoảng loạn, Arthur một tay bắt lấy Luân Ân trước ngực lqđ ném cho Geogie phía sau, người lóe lên rồi biến mất không thấy. Luân Ân thật biết điều mà khéo léo vùi vào ngực Geogie, khuôn mặt căng thẳng từ từ hiện ra nụ cười. Muội muội ra đời rồi!
Hai tay nó vịn Geogie, thúc giục: “Geogie thúc thúc, nhanh lên!” Không phải nó không nghĩ tới chuyện tự mình chạy, nhưng biết tốc độ mình quá chậm, tốt hơn hết là để Geogie dẫn nó đi.
Nó quýnh lên, một đôi tai sư tử lông xù dựng lên trên đỉnh đầu, vô cùng đáng yêu.
Geogie ôm Luân Ân, liếc thấy tai sư tử mọc lên trên đầu nó thì cười. Hắn ôm Luân Ân chạy nhanh hơn. Con mồi trong tay đã sớm bị bọn họ quăng qua một bên, để giống đực khác cất đi.
Cẩn thận rửa đi vết máu trên người đứa trẻ, đám người Lord bên ngoài đã sớm sốt ruột mà vọt vào. Bối Lý túm lấy vải thô trên tay Lạc Á, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho Đường Lâm. Lord nhanh chóng trở về, chuẩn bị dược thảo điều dưỡng. Da La cẩn thận ôm lấy đứa trẻ vừa sinh mặt còn nhiều nếp nhăn mềm mại trong tay.
Hắn liếc nhìn tiểu thú nhân Joss vừa sinh rồi nhìn qua con mình, nhìn thế nào cũng thấy tiểu thú nhân nhà mình mới là dễ coi nhất, nhìn thế nào cũng thấy hai đứa con Joss khó coi.
Horry nhẹ nhàng nhận lấy Joss trong tay giống cái, nhìn hai đứa trẻ bên cạnh, môi càng mở to hơn, cười đến mức như người ngốc. Có điều lúc này không ai nói gì. Bàn tay to mang theo vết chai khẽ vuốt lên khuôn mặt đầy mồ hôi của Joss, gật đầu với Arthur, ôm Joss chạy về phía nhà mình, mang theo tiếng cười khúc khích và tiếng mọi người tiến lên chào hỏi chúc mừng.
Arthur bước tới trước mặt Đường Lâm, khẽ in một cái hôn lên trán cô, “Lâm, khổ cực rồi!” Ngay sau đó hắn gật đầu với Bối Lý, ý bảo Bối Lý đưa Đường Lâm về nhà nghỉ ngơi. Horry bận chuyện Joss, còn cần người xử lý con mồi đem về. Geogie đưa Luân Ân tới thánh trì liền chạy mất tăm, không cần nghĩ cũng biết chuồn về nhà thăm Kama.
Mở mắt lần nữa liền đối diện với cặp mắt vàng dịu dàng như nước của Arthur, trong mắt tràn đầy tình yêu nồng nàn, người Đường Lâm khựng lại, ngay sau đó nở nụ cười say lòng người.
Da La bóp đứa trẻ trên giường nhỏ. Đồ chơi và cái giường nhỏ là bọn hắn tự mình làm, trong cái tủ nhỏ phía dưới còn có váy thú nhỏ Đường Lâm tự tay may.
“Quả nhiên cục cưng giống anh nhất.” Da La dẫn đầu bóp đứa trẻ thơm mùi sữa ngủ trên giường, cái miệng d’đ’l’q’đ hồng hồng còn thổi bong bóng nhỏ. Đường Lâm ngủ hai ngày Maya, đứa bé đã sớm không còn hình tượng nhiều nếp nhăn như lúc mới sinh. Khuôn mặt lớn chưa bằng lòng bàn tay đã hiện ra ngũ quan xinh xắn.
Bị Da La làm phiền quá lâu, nó mở đôi manh ngập nước ra, đồng tử đen nhánh như diệu thạch, trong veo mê người như đồng tử Đường Lâm, chép chép miệng, nhìn mọi người khiến nó tỉnh.
Luân Ân bất mãn gạt tay Da La ra, nghiêm túc mà nhìn hắn, nói: “Cha, người nói sai rồi! Rõ ràng muội muội giống con!” Luân Ân trịnh trọng chỉ vào khuôn mặt đứa trẻ trên giường. Mặt trẻ con mập mạp còn chưa lộ rõ, tinh xảo như búp bê. Nghe lời Luân Ân xong, Lord nhìn Da La đầy hài hước.
“Cục cưng Luân Ân nói không sai, đứa bé giống nó nhất.” Hắn ôm Luân Ân lên, đặt lên vai, đùa với đứa bé vừa mở mắt.
Bối Lý lắc đầu, nhìn mấy người ngốc nghếch. Luân Ân không hiểu chuyện còn chưa tính, sao cả Da La và Lord cũng hợp vào? Hắn cầm lấy núm vú bên cạnh, đưa tới miệng đứa trẻ, “Đứa bé giống Lâm nhất. Đôi mắt này, mũi này ••••• rõ ràng chính là phiên bản thu nhỏ của Lâm. Không ngờ lúc còn nhỏ Lâm đáng yêu như thế.” Giọng nói thuần hậu, nói rất chậm nhưng lại vô cùng thoải mái. Hắn ôm lấy đứa trẻ trên giường, dùng bộ râu ngắn trên mặt cọ lung tung vào mặt đứa bé.
Nghe lời Bối Lý xong, mấy người nhìn kỹ đứa trẻ trên giường, khóe môi mở nụ cười ấm lòng người. Luân Ân nắm tóc Lord, vuốt ve, cười nói: “Muội muội giống mẹ nhất, xinh đẹp nhất! Sau này con nhất định phải tìm giống cái xinh đẹp như muội muội và mẹ!” Nó nắm hặt nắm đấm nhỏ trắng nõn, bộ dạng nghiêm túc này thoáng chốc khiến mấy người trong nhà cười to.
Da La ôm Luân Ân qua, ném lên không trung, “Không hổ là con của cha, lông chưa mọc dài đã biết theo đuổi giống cái rồi.” Đường Lâm trừng Da La đầy hung dữ. Rõ ràng mấy người này hỉ sợ thiên hạ không loạn. Luân Ân còn nhỏ vậy sao có thể nói ra những lời này? Chẳng phải là mấy người trong nhà dạy hư nó rồi sao?
“Bối Lý, ôm đứa bé tới chỗ em. Quyết định tên con chưa?” Arthur khẽ đỡ Đường Lâm dậy, đặt gối ở đầu giường, sau đó đỡ cô dựa vào đó, mình thì dựa bên cạnh.
Giường lớn này làm theo tiêu chuẩn của bọn họ, rất rộng rãi. Dù mấy người nằm hết lên cũng vẫn còn chỗ.
“Tira, tượng trưng cho ánh sáng mặt trời.” Lord khẽ nói. Đứa bé ra đời vào lúc tia nắng đầu tiên của bạch trú dâng lên. Cái tên Tira này vừa khéo.
Mắt Đường Lâm lóe lên, nhận lấy đứa bé trong tay Bối Lý, ngón tay rơi lên mặt nó, khẽ chạm vào. Nhìn đồng tử đen nhánh trong veo xoay tròn lia lịa, cô nở nụ cười nhàn nhạt! Tira! Nữ thần ánh sáng, cái tên mang tới hòa bình và hạnh phúc. Chúc mừng con! Con gái của mẹ, Tira.
Cô dựa sát vào Arthur, thạch nhũ trên đầu phát ra ánh sáng bạc, chiếu lên ánh lửa ấm áp và thoải mái trong nhà.
Cô từng nghĩ tới chuyện tìm nam nhân bình thường sống cùng cả đời, sống những ngày bình thản như nước. Đứa con đầu tiên là con gái, đứa thứ hai là con trai. Con gái lập gia đình, con trai thành gia lập nghiệp. Lúc già cô sẽ đi trước, không vướng không víu.
Nhưng những d.đ.l.q.d thứ này chỉ là trong mơ. Thân phận đặc biệt của cô đã định tất cả mọi chuyện hỉ là vọng tưởng. Không ngờ sư muội phản bội, cô lại ngoài ý muốn mà đi tới thời không này, gặp được mấy người cường thế. Vận mệnh luôn vô cùng kỳ diệu.
Quả thật cô rất hạnh phúc. Có bốn nam nhân cưng chiều cô, một trai một gái, không có gì hạnh phúc hơn. Từ sợ hãi lúc mới tới hóa thành ràng buộc sâu đậm.
Cô ôm lấy Tira nho nhỏ mềm mềm trong lòng. Một ý nghĩ thoáng qua đầu cô. Cô phất tay với Lord, để hắn cầm một miếng da thú và một hòn đá đen nhánh qua.
Mở da thú, Đường Lâm nhìn mấy người trong nhà một vòng, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Theo thời gian trôi đi, mấy người Arthur từ nghi ngờ ban đầu tới cảm động, cuối cùng là kinh ngạc.
Trong bức tranh là một nữ tử có đồng tử đen nhánh đang chơi đùa trong hồ nước. Trong bụi cây cách đó hơn mười bước có một con sư tử nhỏ đang nằm. Từng cảnh trong bức tanh đều là những gì Đường Lâm cùng trải qua với họ.
Vẽ tới cuối, khóe môi Đường Lâm nhếch lên thành độ cong xấu xa, liếc mấy người đang xúc động trong phòng, nói: “Các anh ra ngoài hết đi, để Luân Ân và Tira ở lại, chuẩn bị cho em một cái hộp gỗ thật chắc. Em muốn bỏ tấm da thú này vào, chôn trên vách núi Thiên Thần.”
Mấy người nhìn nhau, không rõ Đường Lâm đang bày trò gì nhưng cũng không hỏi.
Thấy bốn người Arthur rời khỏi căn phòng, Đường Lâm giao Tira cho Luân Ân, “Luân Ân ngoan! Đưa muộ muội con tới giường nhỏ chơi, mẹ có việc.” Hôn lên mặt Luân Ân và Tira, nhìn Luân Ân ôm lấy muội muội đi về phía giường nhỏ.
Ngay lập tức, cô lật da thú lại, cầm đá lên viết vài câu lên mặt sau. Viết xong thì tay vuốt ve chỗ để trống cuối cùng. Mỗi cảnh tượng trên da thú đều là những gì cô trải qua ở thời không này. Cô dùng nét vẽ đơn giản nhất để vẽ lại tất cả mọi chuyện.
Thật ra sâu trong lòng cô vẫn cho rằng đây là trái đất, chỉ là một phiên bản thu nhỏ mà không ai biết thôi. Cho nên cô vẽ tất cả lại, cũng có thể sau này được phát hiện ở một góc khác của trái đất!
Bức vẽ sau cùng là một thiếu nữ búi tóc, để lộ gáy trắng ngần, bên dưới có một con sói cao lớn đang ngồi, bên phải là một con sư tử trắng tinh thánh khiết, bên trái là một con báo đen nhanh nhẹn như tử thần. Trên người thiếu nữ có một con rắn lớn xanh thẫm đang quấn vài vòng. Con rắn lớn phun ra nuốt vào cái lưỡi rắn dài mảnh, đầu đặt trên vai thiếu nữ. Thiếu nữ ôm hai đứa bé một trái một phải.
Một chỗ khác cách đó rất xa trên trái đất.
Bụi màu vàng bay đầy trời, cát bay như múa. Trên mấy lều trại, trên bàn bày đầy đồ đạc có một bức vẽ.
Bỗng, một thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp nhảy ra từ bên dưới, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú tràn đầy vui sướng.
“Tiến sĩ Vương, tiến sĩ Vương, có phát hiện mới bên dưới.” Thiếu nữ quơ múa cái xẻng sắt, trong tay còn cầm một ít da thú cổ xưa.
Nghe tiếng kêu la của thiếu nữ, một người đàn ông lớn tuổi đi ra khỏi lều rất nhanh. Tóc mai hai bên đã hoa râm nhưng bước đi lại rất nhanh, đi theo thiếu nữ vào trong hầm lớn lần nữa. Nói là cái hầm lớn nhưng thật ra là một di tích không biết tên. Nền văn minh trong di tích không được gi lại trong bất cứ cuốn sách cổ nào. Nhưng bích họa hai bên động đá, đàn tế ngay giữa hang đá khiến không khó nhìn ra đây chắc chắn là một di tích lịch sử về nền văn minh cổ.
Hai người trèo lên thang đất dài dưới đất, đi thẳng lên trên. Bậc thang này cũng không phải do bọn họ đào mà là có sẵn trong hang động đá vôi. Xung quanh rộng rãi, chất không ít đồ dùng, đều được bảo tồn rất tốt, không chút dịch chuyển.
Bức họa trên thạch bích cũng có thể hiểu được, chỉ có chữ viết là không thể giải thích. Chuyện này gây trở ngại rất lớn cho việc khai quật.
“Tiến sĩ Vương, ở phía trên.” Thiếu nữ dẫn đầu đi vào, bên trong đã có hơn mười nhân viên, thấy ông cụ vào thì rối rít vui vẻ, nhìn cái hộp gỗ trên bàn đá duy nhất chằm chằm. Hộp gỗ không khóa, lúc này đã được mở ra, mùi cỏ cây thoang thoảng tỏa ra.
Trong hộp gỗ có một tấm da thú. Có lẽ là do hộp gỗ nên da thú bên trong toàn vẹn không tổn hao gì. Người phát hiện ra cũng không động vào da thú mà chờ ông cụ xuất hiện.
Ông cụ bước lên, vội vàng mở cái bọc trong hộp gỗ, đầu ngón tay hơi run run. Ông cầm da thú lên, còn có thể ngửi được mùi máu tươi trên đó. Thiếu nữ thấy thế thì nhanh chóng đoạt cái hộp. Một người đàn ông trung niên bên cạnh nhanh chóng kê vật cầm trong tay xuống dưới.
Ông cụ không vội vàng lật xem da thú mà là nhìn chằm chằm vào cạnh ngoài.
Một lúc sau, người run lên không ngừng, những người khác không hiểu ra sao, rối rít tiến lên nhìn ông cụ mở da thú ra từng chút từng chút. Nhìn mấy hàng chữ ngắn ngủi ở cạnh ngoài, lập tức hô hấp nặng nề.
“Không ngờ văn minh thất lạc, quốc gia bị quên lãng ••••••” Ông cụ lẩm bẩm hồi lâu mới hơi nghiêng người để người khác nhìn hàng chữ ở cạnh ngoài tấm da thú.
Tên tôi là Đường Lâm, một đặc công ngoài ý muốn đi tới thời không này. Cũng yêu bốn người đàn ông, sinh được một trai một gái. Không rõ có phải là trái đất viễn cổ hay không, đặc biệt để lại lqđ hộp gỗ này, có thể giải thích nghi ngờ. Mặt kia da thú chính là từng ly từng tí tôi đã trải qua. Nếu là trái đất thật, xin đừng tiết lộ tất cả ở đây!
Quá nhiều nền văn minh biến mất trong con sông dài lịch sử, Đường Lâm không mong cái hộp gỗ cô để lại này dẫn tới tranh chấp không cần thiết.
Nhịp tim mọi người trong hang đá đập dồn, nhìn nhau, đều thấy sự kinh hãi trong mắt người kia.
Ông cụ lật tấm da thú lại, nhìn từng cảnh tượng trong đó, nghẹn họng nhìn trân trối, nhất là khi tầm mắt rơi xuống bức vẽ cuối cùng, trên cùng viết bốn chữ: Cùng thú triền miên.
Xem tới cuối, ông cụ khẽ thở dài: “Xem ra người sói ở châu Âu, Vampire cũng không phải là tin đồn vô căn cứ. Chuyện hôm nay, không ai được tiết lộ. Xuyên qua thời không, cùng thú triền miên. Chúng ta kết thúc nền văn minh này ở đây đi! Tôn trọng di huấn của người xưa.”
Ngón tay khẽ lật da thú, tầm mắt rơi vào bốn chữ cuối cùng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn hiện lên nụ cười.
Ông biết có thì bị chìm đi còn tốt hơn công khai, lòng người tham lam.
Nhìn thiếu nữ tuyệt mỹ trong bức tranh, tựa như trong khoảnh khắc, cô gái sống lại, khuôn mặt nhỏ nhắn quay về phía mọi người. Từ từ, da thú trong tay ông cụ hóa thành tro bụi, tan đi theo gió. Cùng biến mất với thiếu nữ còn có hộp gỗ trong tay, ngay sau đó toàn bộ hang đá vôi bắt đầu phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, tựa như đang tuyên cáo gì đó.
Mọi người trong phòng biến sắc, “Chạy mau, hang động đá vôi sắp sập.” Thieeys nữ và người đàn ông trung niên bên cạnh đỡ ông cụ, chạy nhanh ra ngoài.
Chờ mọi người ra hết thì hang động đá vôi bọn họ đào gần ba năm từ từ chìm xuống đất, không để lại chút dấu vết nào. Trên cát vàng không thấy điểm cuối chỉ còn vài cái lều trại trơ trọi, tựa như cái hố to trước đó chưa từng xuất hiện. Mọi người kinh ngạc mà nhìn cảnh tượng này, không ai nói lời nào.