– Năm người, kề cả Hắc Đầu và Yamada đều chưa trở về?
Lý Hiếu Thành âm trầm ngồi ở phòng khách, phía dưới, ngoại trừ Lý Hiếu Nghiệp còn có vài người khác.
Em thứ hai của Lý Hiếu Thành là Lý Hiếu Công cũng xuất hiện ở đây. Y mới tới từ hôm nay. Ngoài ra là một nam tử gầy gò không khiến người chủ ý ngồi ở bên trái Lý Hiếu Thành. Nhưng từ rất xa cũng có thế cảm nhận được sự lạnh giá của y.
Đây là đệ nhất cao thủ của Lý gia. Lý Nghĩa. Trên thực tế, Lý Nghĩa chính là em ruột của Lý Hiếu Thành. Nhưng bởi vì từ nhỏ y đã được Lý gia bí mật đưa đi ra ngoài đào tạo. Tới tận khi hơn 30 tuổi, mới được quay về. Sau khi trở về, y vẫn một mực đi theo anh cả Lý Hiếu Thành. Y là người không hứng thú gì với quyền lực. Ngoại trừ đi theo bảo vệ Lý Hiếu Thành, chính là luyện công.
Vốn lần này Lý Hiếu Thành tới Phần Giang là việc gấp, nên chỉ dẫn theo Yamada. Về phần Lý Nghĩa, thì không dẫn theo. Hôm nay Lý Nghĩa mới theo chân Lý Hiếu Công tới.
– Đúng vậy, ở một chỗ cách nhà ga hơn hơn 10km. Phát hiện ra thi thể bốn người, trong đó có Hắc Đầu và chiếc xe Audi bị đốt cháy. Lúc đầu còn tưởng Yamada đã thoát được, nhưng về sau thì phát hiện thi thể của y ở một cái rãnh nước khá xa.
Lý Hiếu Thành lần nữa đứng lên, rồi lại chán chường ngồi xuống. Y đoán Yamada đã chết rồi, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe thông tin chính xác.
Không ngờ bốn người Hắc Đầu chết, một ninja như Yamada cũng không thoát khỏi. Hung thủ quả thật quá lợi hại. Lý Hiếu Thành thậm chí có chút hối hận vì đã đưa ra quyết định này.
Yamada là cao thủ gần bằng Lý Nghĩa của Lý gia. Lý Nghĩa có thể đả bại Yamada, nhưng muốn lấy tánh mạng của Yamada là không có khả năng. Mất đi Yamada, đối với Lý gia mà nói, giống như mất đi một bùa cứu mạng. Hơn nữa, còn đắc tội thêm một địch nhân mạnh mẽ.
– Anh cả, em cảm thấy chuyện này anh làm có chút lỗ mãng. Khiến Lý gia chúng ta vô duyên vô cớ có thêm kẻ thù. Huống hồ, từ vết thương trên người bọn Hắc Đầu kia, có thể thấy, người này trong nháy mắt đã giết chết bọn họ.
Bọn họ đến cơ hội phản kháng cũng không có. Càng kinh khủng hơn, người này có thể giết chết Yamada. Đây quả thực là điều không ai tưởng tượng ra được.
– Em tính toán một chút, theo tình báo của chúng ta. Cả Hoa quốc, cao thủ có thể giết chết Yamada không vượt quá mười ngón tay. Người lợi hại hơn Yamada có rất nhiều, nhưng muốn giết một cao thủ ninja, quả thực khó càng thêm khó. Có thể thấy, kẻ thù của chúng ta lợi hại như thế nào.
Lý Hiếu Công trầm giọng phát biểu ý kiến của mình.
– Cả Hoa quốc, có thể giết Yamada chỉ không quá mười người? Cái này…
Một người tuổi trẻ ngồi ở dưới, nghe Lý Hiếu Công nói vậ,. có chút không phục. Muốn nói lời phản đối. Nhưng đã bị Lý Hiếu Thành khoát tay ngăn lại.
– Danh Lực, chú hai của con nói không sai. Chú hai tính vậy là không bao gồm những thế ngoại cao nhân, con không cần nhiều lời. Hiếu Công nói rất đúng, chuyện này ta có chút lỗ mãng. Hiếu Công, em xem chúng ta nên xử lý chuyện này như thế nào?
Thanh âm của Lý Hiếu Thành có chút khàn khàn, nói xong y nhìn về Lý Hiếu Công.
Kỳ thật, tới tận tối hôm qua, vẫn không có tin tức của Hắc Đầu. Lý Hiếu Thành đã có dự cảm không tốt. Rạng sáng hôm nay, quả nhiên truyền tới tin tức bốn người Hắc Đầu bị giết. Y liền lập tức ra lệnh phong tỏa tất cả cửa nhà ga. Thậm chí đến hôm nay ở nhà ga Phần Giang, vẫn tiến hành phong tỏa.
Nhưng hiện tại, vốn tưởng Yamada mất tích cũng tìm thấy xác. Lý gia chẳng những không có tìm được “Ngũ Thải Phỉ”, còn bị tổn thất nghiêm trọng.
– Anh cả, tuy chúng ta bị người thanh niên kia phản kích, nhưng Lý gia chúng ta cũng không phải dễ khi dễ. Kẻ nào ăn của chúng ta đều phải nhổ ra. Huống hồ, chúng ta đã đắc tội người này, vậy thì phải nhổ cỏ tận gốc, triệt đề giải quyết hậu hoạn. Hiện tại không phát hiện người kia ở các nhà ga, rất có thể hắn đang ở Phần Giang. Chúng ta một bên điều tra khách hàng đi xe lửa hôm nay, một bên tiến hành lùng sục khắp Phần Giang. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://sachvui.com
Lý Hiếu Công rất quyết đoán đưa ra ý kiến của mình.
– Hiếu Nghiệp, em biết người thanh niên kia có đặc thù gì không? Lúc trước có phải thủ hạ của Hắc Đầu là Lão Tam là người đầu tiên phát hiện ra tung tích của hắn?
Lý Hiếu Thành gật đầu, sau đó nhìn về phía em trai thứ tư của mình.
– Đúng vậy, anh cả. Chuyện này là em chủ quan. Lúc ấy Hồ Hưng Tam đã báo cáo, nói rằng phát hiện ra hành tung của người này. Em nghĩ chỉ có một mình hắn, chúng ta bên này có năm người, còn có Yamada trong đó. Bắt được hắn không có vấn đề gì. Liền trực tiếp gọi cho bọn họ không cần kinh động tới người khác, tìm một chỗ vắng vẻ bắt người thanh niên kia lại. Lúc đó, cũng không hỏi kỹ càng, thật không ngờ…
Lý Hiếu Nghiệp có chút tự trách.
Những người ngồi ở đây đều yên lặng không nói gì. Trong lòng tự nhủ, đúng là lỗi của Lý Hiếu Nghiệp. Nếu như lúc ấy, Lý Hiếu Nghiệp hỏi một chút đặc thù của người thanh niên, thì hiện tại cũng không khó tìm như vậy. Cho dù hắn có lợi hại tới đâu đi chăng nữa, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả Lý gia?
– Hiếu Nghiệp, em lập tức phái người tới chỗ người thanh niên gặp mặt Tống Lôi kia. xem có thể tìm được nhân chứng nào không. Nếu như tìm được rồi, bảo y miêu tả kỹ càng hình dạng của người thanh niên. Hiếu Công, em mang Lý Nghĩa tới hiện trường nhìn qua xem. Quả nhiên hôm nay, Tống gia đã giao dịch với gia tộc Rodwell. Hiện tại, ta sẽ đi tới khu biệt thự Cảnh Thành, bái phỏng Tống Duy Sơn.
Lý Hiếu Thành nói xong, có chút mệt mỏi đứng lên.
…
Lâm Vân thấy Cam Dao đóng mạnh cửa, cũng lười để ý nàng ta. Vốn định ra ngoài ăn, nhưng thấy ở đây có sẵn canh thịt bò vẫn còn nóng, ở đâu còn khách khí, đảo mắt đã húp hét nửa bát. Tuy còn chút đói, nhưng đã đỡ hơn trước.
Thấy góc tường có một ít thức ăn mà Cam Dao ném ở đó, trong lòng tự nhủ, vẫn là đợi nàng ta nấu cơm thì mình đi ra ăn chực vậy. Ăn một ít chắc nàng ta không quá keo kiệt.
Cam Dao trốn trong phòng, thật sự là xấu hổ muốn chết. Vì sao mình lại phạm sai lầm như vậy? Cho dù muốn mở cửa, cũng không nên mở trước mặt hắn. Cái này chả phải nói rõ, mình lừa gạt hắn sao?
Do dự một lúc. Cam Dao vẫn là đi ra chuẩn bị nấu cơm. Nhìn bát canh thịt bò mà bác gái chủ nhà cho, rõ ràng chỉ còn có một nửa bát. Tên Lâm Vân này thật là mặt dày, ăn của người khác, mà chả xin phép gì.
Đang nghĩ ngợi, thì thấy Lâm Vân đi ra từ trong phòng. Trong nội tâm xấu hổ, nàng tranh thủ thời gian tìm lý do:
– Lâm quản lý, anh uống gần hết bát canh của em, mà lại không xin phép en một câu. Anh cũng quá…
– Cam Dao, hôm qua thực sự cảm ơn em. Còn bát canh này, anh tưởng là bác gái chủ nhà cho anh chứ. Buồi sáng bác gái chủ nhà còn nói ngày hôm qua anh vất vả, cho nên mới cho canh để uống, bồi bồ cơ thể. Không nghĩ tới buổi tối em lại còn mang về một bát nữa. Cảm ơn em nha! Anh còn lưu lại một nửa cho em nè. A, có phải bác gái biết chuyện gì không? Vì sao phải cho anh canh để bồi bổ cơ thể? Em đã nói cho bác ấy cái gì à?
Lâm Vân tranh thủ thời gian ngắt lời của Cam Dao.
Lời này của Lâm Vân, rơi vào tai của Cam Dao lại có chút mập mờ. Trong lòng tự nhủ, da mặt người này thật dày. Bác gái đã biết gì đâu. Bác đấy chỉ hiểu nhầm chúng ta mà thôi. Chẳng lẽ vấn đề này, tôi cũng phải bẩm báo cho anh sao?
KỲ thật, Cam Dao vốn không muốn uống bát canh này, chỉ là không tìm ra cái cớ nào để mình đỡ xấu hổ mà thôi.
– Lâm quản lý, bên chỗ em không đủ người, có thể tuyển thêm hai người hay không?
Cam Dao thấy Lâm Vân nói chuyện càng ngày càng mập mờ, vội vàng chuyển chủ đề.
– Đương nhiên có thể. anh không phải đã nói sao. nếu thiếu cử thoải mái thuê. A, ngày mai tới công ty. Em ứng cho anh trước 3000 nguyên nhé. Anh vừa bị mất ví tiền. Thuận tiện hỏi luôn, hiện tại bên công ty thế nào rồi?
Lâm Vân một mực ở trong xưởng của Hàn Phúc Nguyên, cho nên còn chưa biết tình hình của công ty.