– Trẫm tin ngươi là được. Rốt cuộc là cô gái nhà nào lại khiến ngươi đường đường thái tử như ngươi cảm mến như thế? Thiên Long Quốc ta tuy không sợ Đại Phong Quốc ngươi nhưng càng không mong nhìn thấy sinh linh đồ thán. Nếu thật sự đổi lấy năm năm an bình cho con dân, trẫm đương nhiên sẽ đáp ứng ngươi. Dẫu là con gái của trẫm, trẫm cũng sẽ đáp ứng không chút do dự. Trẫm tin rằng nhà ngươi nói đến nhất định cũng sẵn lòng đáp ứng.
Phong Lăng lộ ra vẻ hưng phấn và kích động đầy mặt, gã hơi thi lễ nói:
– Phong Lăng cảm ơn hoàng thượng đã thành toàn. –Sau đó dời ánh mắt lên người Diệp Uy:
– Phong Lăng nói chính là con gái của Diệp tướng quân…
– Đồ khốn nạn! –Diệp Uy vỗ bàn dậy, một tiếng hét trong cơn bạo nộ khiến chén trà đều loáng thoáng rung rinh. Khi Phong Lăng nhắc tới giao dịch lợi cả trăm bề này với Thiên Long Quốc, y liền cảm thấy có chút bất an. Khi Phong Lăng nhìn về phía y, y đã đoán được đại khái, trong lòng hết sức giận dữ, Phong Lăng vừa bật lời, y lập tức quát dữ dội.
– Con gái Diệp gia ta dù gả cho gà cho chó, cũng không gả cho người Đại Phong Quốc ngươi. Ngươi đừng SI TÂM VỌNG TƯỞNG nữa!
Ai hận người Đại Phong Quốc nhất? Là những kẻ chiến đấu đẫm máu trên chiến trường với họ. Như thể trên đại lục Hoa Hạ hận nhất là người Nhật Bản, là những người năm đó chiến đấu quyết tử với những kẻ xâm lấn này. Nhìn thân nhân, huynh đệ, chiến hữu bên người mình từng kẻ từng kẻ ngã xuống trong tay lũ xâm lược, thậm chí tay chân một nẻo, chết không toàn thây, loại thống khổ, loại hận ý ấy có thể nói đau thấu tim.
Mà Diệp Uy, lại há có thể dễ dàng để con gái mình gả cho người Đại Phong Quốc!
Toàn bộ chúng thần đưa mặt nhìn nhau, thuần một sắc duy trì trầm mặc. Một bên là Diệp gia, một bên là an nguy của Thiên Long Quốc. Tính tình của Diệp Uy, họ chung quy cũng hiểu hoặc ít hoặc nhiều. Đừng nói Diệp Uy, cho dù là mỗi một người ngồi ở đây đều tuyệt đối không cam lòng gả con gái mình cho một người Đại Phong Quốc, dẫu đối phương là thái tử Đại Phong Quốc. Nhưng nếu tình cảnh của Đại Phong Quốc trước mặt đúng như lời Phong Lăng… Họ không thể lên tiếng giúp Diệp gia, càng không thể lên tiếng ủng hộ Diệp gia gả con.
Phong Lăng lúc này không biểu hiện ra vẻ cuồng ngạo, càng không mượn thế ép bức, gã sao lại không biết, Diệp Uy không phải là một kẻ dễ bị lung lạc, gã đi xuống, trước bàn Diệp Uy cung kính nói:
– Diệp tướng quân, xin hãy thành toàn. Phong Lăng ta thật lòng thật dạ với tiểu thư, tuyệt không có ý gì khác. Nếu Diệp tướng quân thành toàn, Phong Lăng ắt sẽ đối tốt với Diệp tiểu thư, dẫu toàn bộ người Đại Phong Quốc phản đối Phong Lăng cũng sẽ cho nàng trở thành Thái tử phi!
Ba chữ “Thái tử phi” như ba tiếng sấm, khiếp sợ nơi nơi, ngay cả Long Dận đều kịch liệt động dung theo.
Thái tử phi là chính thê của hoàng thái tử, thông thường là hoàng thượng tuyển sẵn cho thái tử. Mà sau khi Hoàng thái tử lên ngôi, Thái tử phi sẽ trở thành hoàng hậu. Mà nếu Thái tử phi sinh con trai, bình thường chính là một Thái tử đời tiếp… Đến lúc ấy, con trai nàng sẽ là hoàng đế Đại Phong Quốc!
Thái tử Đại Phong Quốc nạp con gái Thiên Long Quốc làm Thái tử phi, hành động này điên cuồng đến cỡ nào. Mà Phong Lăng lại nghiêm túc nói ra như vậy, có thể thấy được độ si mê của gã với con gái Diệp gia mới chỉ gặp mặt một lần, thật như lời gã nói.
– Con mẹ ngươi thúi lắm! –Dưới cơn nổi giận, Diệp Uy thậm chí bộc phát thô lỗ:
– Thái tử phi cái gì, Diệp gia ta không thèm! Cho dù ngươi quỳ xuống cầu xin lão tử làm hoàng đế Đại Phong Quốc, lão tử cũng không đi làm! Muốn lấy con gái Diệp gia ta, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, hừ! Muốn đánh cứ đánh, cho dù Đại Phong Quốc ngươi có binh lực gấp mười lần ta, lão tử nhất định cũng có thể đánh các ngươi tan tác!
Sắc mặt Phong Lăng khó coi, nhưng cố nhịn không phát tác. Mà biểu hiện của Diệp Uy lúc này lại chẳng kém mấy với dự liệu của gã. Nếu Diệp Uy khẳng khái đáp ứng, y đã không phải Diệp Uy, ngược lại khiến Phong Lăng ngoài vui mừng thầm có chút khinh bỉ.
Vả lại, nếu thành công dễ dàng như thế gã há có thể thẳng thừng nói ra tình cảnh hiện giờ của Thiên Long Quốc, sau đó cắn răng đưa ra điều kiện khiến họ không thể cự tuyệt chứ.
Gã hẳn thấy may mắn Diệp Nộ không tới tham gia bữa tiếc tối này, bằng không trước Diệp Uy, gã còn sẽ gặp phải một trận mắng chửi thậm tệ của Diệp Nộ.
Phong Lăng vốn đã được định trước là trở thành một nhân vật cấp anh hùng của Đại Phong Quốc. Mà bi ai của anh hùng thường thường được dựng lên bởi hồng nhan. Biết rõ là hồng nhan họa thủy nhưng vẫn cam tâm tình nguyện bị họa. Phong Lăng tự biết khuyên can Phong Liệt sẽ phải trả cái giá lớn thế nào, nhưng không hề hối hận.
Long Dận lúc này chắc chắn không thể buông lời làm Diệp gia đau xót, y nghiêm túc nói:
– Nếu Diệp tướng quân đã không đồng ý, trẫm cũng không cách nào đáp ứng. –Song song nói chuyện, y hất mắt, nháy mắt cho Lâm Cuồng đang ngồi đối diện Diệp Uy.
Lâm Cuồng lập tức biết ý, từ từ đứng dậy nói:
– Diệp tướng quân nóng nảy bảo vệ con gái, đây là bổn phận của người làm cha, nhưng lão phu có vài câu không thể không nói…
– Ngươi không cần phải nói. –Diệp Uy trầm mặt, không chút lưu tình cắt ngang lời y:
– Cho dù toàn bộ trên dưới Lâm gia ngươi quỳ ở đây cầu xin ta, ta cũng sẽ không đáp ứng! Muốn lấy con gái Diệp gia ta, si tâm vọng tưởng!
Lâm Cuồng đặc biệt không tức giận, ngược lại than ngắn một tiếng, nói:
– Lão phu cũng có con gái, có con trai, tâm tình của Diệp tướng quân cũng hoàn toàn lý giải. Nhưng dẫu Diệp tướng quân không bằng lòng nghe, lão phu có vài câu vẫn là không thốt thì không hay. Diệp tướng quân nên tỉnh táo ngẫm nghĩ, nếu Quỳ Thủy Quốc thật sự nghiêng về Đại Phong Quốc như lời Phong thái tử nói, Kiếm Thần tiền bối cũng lánh đời đã lâu, nói không chừng đã không muốn can thiệp vào trần thế nữa. Nếu Đại Phong Quốc tiến quân ồ ạt trong khi nước ta không hề phòng bị… thì Thiên Long Quốc ta có thể chống chọi trong bao lâu?
Diệp Uy nheo mắt, trầm giọng nói:
– Đôn chí khí người khác, diệt uy phong mình, thảo nào Lâm gia ngươi năm ấy mãi mãi đều là bên thua trên chiến trường. Lâm Cuồng ngươi sợ nhưng Diệp Uy ta không sợ, chúng tới bao nhiêu ta giết bấy nhiêu! Còn một ngày Diệp gia ta tồn tại, Thiên Long Quốc vĩnh viễn không đổ!!
– Diệp tướng quân, nói rất hay, không hề thua kém Diệp lão tướng quân năm ấy! –Chúng thần ồ ạt vỗ tay khen ngợi. Thâm tâm Phong Lăng cũng thầm khen một tiếng, khí thế như thế, quyết tâm như vậy, chẳng trách có thể dẫn quân Diệp gia vượt mọi chông gai, đánh đâu thắng đó.
– Toàn là nói bậy! –Lâm Cuồng quát giận một tiếng:
– Ai nói Lâm gia ta sợ? Lâm Cuồng ta tuy vô năng nhưng trên chiến trường năm ấy, Lâm gia ta chưa từng có một lính đào ngũ nào cả! Lâm Cuồng ta há sợ hãi lũ ti tiện Đại Phong Quốc! Lão phu sợ không phải là Đại Phong Quốc mà là sợ lê dân trăm họ chịu khổ, sợ Thiên Long Quốc gặp khó, sợ hoàng triều Thiên Long cơ nghiệp ngàn năm của chúng ta thật sự hủy đi như thế! Diệp tướng quân, lẽ nào ngươi thật không không sợ chút nào ư? Hiện tại giao chiến với Đại Phong Quốc, khả năng Thiên Long Quốc ta có thể giành lấy thắng lợi có bao nhiêu… Bậc sáng suốt như ngươi, lẽ nào thật sự không biết sao?
– Ngươi không cần nói nữa. Cho dù Diệp gia ta chết hết cũng tuyệt không khuất phục Đại Phong Quốc, càng không thể gả con gái cho một người Đại Phong Quốc. – Sắc mặt Diệp Uy tái mét. Phong Lăng thăm dò qua cử chỉ lời nói, thấy môi Diệp Uy hơi run run, biết lời của Lâm Cuồng đã có xúc động to lớn với y, lập tức im lặng làm kẻ đứng bên.
– Diệp tướng quân!!! –Lâm Cuồng lại hô to một tiếng, thần sắc cực kỳ kích động:
– Năm năm, thời gian năm năm đó! Với tình cảnh này, đừng nói năm năm, cho dù là một năm đều là hết sức quan trọng với Thiên Long Quốc ta. Yêu cầu này của Phong thái tử không phải là nỗi nhục với Diệp gia ngươi mà là nỗi thương xót ông trời dành cho Thiên Long Quốc ta… Năm năm chuẩn bị, thăm dò, còn có thể hiệu lệnh binh mạnh toàn quốc trong vòng năm năm, cùng chống thù ngoài, Đại Phong Quốc muốn nắm lấy Thiên Long Quốc ta cũng không dễ dàng như vậy. Diệp tướng quân, chỉ cần một câu nói đơn giản của ngươi là có thể cứu vớt cả Thiên Long Quốc đó!
Toàn thân Diệp Uy run rẩy, nghiến răng ken két, trên mặt gồ gân xanh, nhưng một câu đều không nói thành lời. Mỗi một câu của Lâm Cuồng đều đâm thẳng vào nội tâm y, y sao không biết lời Lâm Cuồng đều là thực tế… Chỉ là, nếu có thể đổi lấy năm năm, dẫu khiến y lập tức bị tan xương nát thịt y cũng không hề do dự, nhưng gả con gái của mình vào Đại Phong Quốc… Điều này khiến y khó cả hai bề, khiến Diệp Thủy Dao khó xử thế nào.
– Diệp tướng quân! Diệp gia ngươi đời đời trung thành, vì bảo vệ lãnh thổ sẵn lòng mất đầu đổ máu, trên việc quan hệ đến sinh tử tồn vong của Thiên Long Quốc ta… thì không thể không đáp ứng. Hơn nữa, con gái ngươi là đi làm Thái tử phi mà không phải làm nô, chẳng những sẽ không chịu ủy khuất, ngược lại hưởng hết vinh hoa phú quý. Ngày sau làm Thái tử phi, rồi qua vài thập niên sau… Chính là mẫu hậu của một nước vĩnh viễn được ghi vào sử sách đó! Diệp tướng quân, vì an nguy của Thiên Long Quốc, lão phu cầu xin ngươi hãy đáp ứng đi!
Lâm Cuồng đụng đổ chiếc bàn trước người, bước nhanh ra, lao đến trước bàn Diệp Uy “phịch” một tiếng nặng nề quỳ xuống đất, đôi mắt đã chứa đầy lệ, khóc lóc kể lể, hô lớn khàn cả giọng:
– Lão phu quỳ xuống trước ngươi… Cầu xin ngươi đáp ứng đi… Cơ nghiệp ngàn năm của Thiên Long Quốc ta không thể hủy được, không thể hủy được!
Thâm tâm Lâm Cuồng rất hận, khoảng thời gian trước vừa mới quỳ xuống trước tiểu bối Diệp gia, hiện tại con mẹ nó lại quỳ trước mặt cha hắn… Nghẹn khuất, nghẹn khuất quá!
“Phịch”, lại là một lão thần tóc trắng xóa ngay sau đó quỳ gối trước mặt Diệp Uy, hô lớn:
– Cầu xin Diệp tướng quân đáp ứng, cứu Thiên Long Quốc thoát khỏi nguy nan…
Những người bình thường nghiêng về Lâm gia trong cuộc đấu tranh gay gắt giữa Diệp gia và Lâm gia tới tấp ra mặt quỳ xuống trước người Diệp Uy, thậm chí ngay cả nghiêng về Diệp gia cũng có vài người theo. Toàn thân Diệp Uy run rẩy kịch liệt, rất lâu sau mới bình tĩnh lại. Y lúc này nghĩ đến đầu tiên là Diệp Vô Thần… Nếu hắn ở đây, nhất định có thể giải quyết hoàn mỹ chuyện này. Bất kể đối mặt với bao nhiêu người, những lời bàn tán mê hoặc cỡ nào, hắn đều có thể biện bác đối phương nín miệng, bất kể là chuyện khó khăn cỡ nào, ở trong tay hắn luôn có thể hoàn thành dễ dàng… Phụ thân này tuy hiếm khi trao đổi với hắn, nhưng thâm tâm luôn thầm thán phục hắn, đồng thời lấy đó làm kiêu ngạo.
Chỉ là lúc này hắn đã rời xa Thiên Long Quốc, không biết ngày nào có thể trở về.
Y bình tĩnh, nhìn về phía Gia Cát Vô Ý vẻ mặt cũng trầm trọng như thế. Hai người từ nhỏ đã là bạn, là bằng hữu kiêm tri kỷ tốt nhất của y. Thấy y nhìn qua, Gia Cát Vô Ý lắc đầu, thở dài nói:
– Diệp lão đệ, đi thương lượng cho tốt với lão gia tử đi… Chuyện này thật sự không thể làm theo cảm tính. Nhưng bất kể ngươi chọn lựa thế nào, ta đều không phản đối. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Diệp Uy gật đầu, nhắm hai mắt lại, nội tâm cực kỳ rối loạn. Khi mở mắt, trước người y vẫn là đám người đang quỳ xuống không chịu đứng dậy, ngay cả hoàng thường luôn không nói gì cũng loáng thoáng mang theo nỗi mong chờ nhìn y. Y lạnh lùng liếc qua Phong Lăng sắc mặt bình tĩnh, bỗng đứng dậy, bước mau rời khỏi phòng tiệc, thậm chí không thèm cáo lui về phía Long Dận.