Hắn bay mất…
Trong miệng Tuyết Hoa vẫn là một góc trường bào bị Hạ Lăng Vân cắt bỏ, ngơ ngác nhìn lên bầu trời, trong miệng phát ra âm thanh ô ô trầm thấp, hai giọt nước mắt đọng trên khóe mắt không kìm được mà tràn mi.
“Tuyết Hoa nghe lời, sư phụ sẽ nhanh chóng quay về.” Lưu Thanh Bình tiến lên ngồi xổm xuống, hai tay đưa lên hơi do dự, sau đó đặt lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông Tuyết Hoa.
Ô ô… Hắn nhẫn tâm vứt bỏ nàng đi gặp Lệ Quân Hoa kia.
Ngaoooo…ngao…ooo Hắn sẽ yêu thương Lệ Quân Hoa, từ nay về sau đầu óc mơ màng cùng chung thê tử với kẻ khác.
Oa oa đừng, nàng không thích hắn yêu thương nữ nhân khác.
Oa oa oa Lệ Quân Hoa thích động vật nhỏ đáng yêu, nàng không muốn trở thành công cụ để hắn tranh thủ tình cảm.
Tuyết Hoa càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt không ngăn được mà ào ào chảy xuống, giống như vòi nước đóng không được.
“Tuyết Hoa đừng khóc, sư phụ yêu thương ngươi nhất, có lẽ, qua mấy ngày người sẽ nhớ ngươi, rồi triệu hồi ngươi qua đó.” Thấy Tuyết Hoa khóc than khổ sở, Lưu Thanh Bình đành phải an ủi nó như vậy. Linh hồ Mị nhi cũng từng khóc lóc nỉ non nhưng chưa bao giờ khóc lợi hại như vậy.
Tuyết Hoa quay đầu mặt đầy nước mắt nhìn hắn. Nàng và Hạ Lăng Vân không có khế ước linh sủng, hắn không thể triệu hoán nàng được.
“Ai, sư phụ cũng thật nhẫn tâm, làm gì có chuyện không tiện mang theo linh sủng? Tuyết Hoa, hay là do ngươi bám người quá, sư phụ mới huấn luyện ngươi tự lập một chút.”
Lưu Thanh Bình trấn an Tuyết Hoa đang vô cùng thương tâm. Hai mươi lăm năm trước, Tuyết Hoa quá bám sư phụ, bị sư phụ đuổi khỏi Vong Trần Cư tiến hành huấn luyện dã ngoại. Nhưng mà… Tuyết Hoa mới xuất quan một tháng, sư phụ đã bỏ rơi nó, thật sự là có chút nhẫn tâm rồi.
Hắn đã bay mất, nàng có thể làm gì đây?
Tuyết Hoa nức nở nghẹn ngạo, ủ rũ đem góc trường bào kia thu vào vòng trữ vật đeo ở cổ, nặng nề đi vào trong phòng.
Lưu Thanh Bình đi theo sau tiểu hồ ly dò hỏi: “Tuyết Hoa, gần đây sư phụ dạy ngươi cái gì? Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ lên kế hoạch dạy ngươi học tập.” Sư phụ đã căn dặn hắn phải dạy dỗ nàng cho tốt.
Đứng trong chính phòng, Tuyết Hoa đột nhiên nói: “Tiên Quân dạy ta pháp thuật, ta muốn giống Phi Vân, Hắc Hùng có thể bay, người nói sẽ làm cho ta một cây kiếm, dạy ta thuật ngự kiếm.” Phi Vân là tiên hạc, Hắc Hùng là phi thiên hổ.
“Ngươi, ngự kiếm? Ngươi là hồ ly, học phi hành làm gì?” Lưu Thanh Bình kinh ngạc nói, “Sư phụ không dặn ta chế tạo kiếm nhỏ.” Hắn thích luyện khí, cái vòng nhỏ trên cổ Tuyết Hoa ở dưới là không gian trữ vật chính là do hắn chế tạo.
“Tối qua Tiên Quân mới nhận được thư sau đó đột nhiên quyết định ra ngoài đấy.” Tuyết Hoa nghiêm túc nói ra.
“Ah, sư phụ đã định dạy ngươi ngự kiếm phi hành, vậy mai ta sẽ khai lò rèn cho ngươi một thanh kiếm thích hợp, mười ngày, không, tám ngày sau có thể dạy ngươi khống chế kiếm.” Lưu Thanh Bình nhiệt tình nói. Ngự kiếm phi hành không khó, mấu chốt là pháp trận pháp kiếm cùng với linh lực khống chế đưa vào. Tuyết Hoa là tứ phẩm linh hồ, chỉ cần thuần thục nắm giữ thuật ngữ kiếm phi hành, phi hành hai canh giờ cũng không thành vẫn đề.
“Không được, không được, ta muốn học bây giờ.” Tuyết Hoa lập tức vận dụng tuyệt kĩ làm nũng, hai chân trước lay lay ông quần Lưu Thanh Bình, ngửa đầu kêu lên. Hạ Lăng Vân bay rất nhanh, tám ngày sau nàng mới đuổi theo khẳng định không kịp.
“Linh sủng có móng vuốt cùng răng nanh, không cần vũ khí, Thiên Linh Môn cũng không có linh sủng dùng pháp khí phi hành.” Lưu Thành Bình hòa nhã giải thích. Tu sĩ phi hành không nhất thiết dùng pháp kiếm, chỉ là từ thời Thượng Cổ tu sĩ nhân loại thích dùng kiếm phi hành cho nên lúc rèn pháp kiếm cũng sẽ gia tăng thêm pháp trận, dùng để phòng thân cũng như là để tăng khả năng vận dụng phi kiếm.
“Đi tìm tìm, pháp khí trong nhà kho, ngươi đi tìm.” Tuyết Hoa ngoe nguẩy cái đuôi làm nũng.
Sủng vật có hình thể nhỏ nhắn so với những động vật lớn hơn khiến người khác yêu thích hơn nhiều, bởi vì linh sủng cũng là hồ ly cho nên Lưu Thanh Bình không nhịn được mà đồng ý với đề nghị của Tuyết Hoa, ôm lấy nó phi hành tới chánh điện Thiên Linh Môn.
Trong thư phòng cách vách chánh điện, chưởng môn Hàn Tu đang đọc sổ sách một năm trước của Thiên Linh Môn, thấy sư đệ đồng môn ôm tiểu hồ ly tuyết trắng đến.
“Sao Tuyết Hoa lại đồng ý để đệ ôm?” Chưởng môn Hàn Tu cười đứng dậy, phân phó đệ tử châm trà cho Lưu chân nhân.
“Hàn sư huynh, sư phụ ta tạm tời đi ra ngoài rồi, hai ba tháng sau sẽ trở lại. Người để Tuyết Hoa ở lại Vong Trần Cư, phân phó đệ mỗi ngày tới chăm sóc.” Lưu Thanh Bình mỉm cười gật đầu chào hỏi với sư huynh.
“Sư thúc nỡ để Tuyết Hoa lại? Người ra ngoài là vì thư mà đảo Hỏa Vân gửi tới sao?” Hàn Tu bình tĩnh hỏi. Một đệ tử của đảo Hỏa Vân tới đưa tin, ở lại một đêm rồi nhanh chóng đi.
“Vâng, sư phụ có việc phải tới đảo Hỏa Vân.” Lưu Thanh Bình nói, “Trước khi người đi dặn đệ dạy pháp thuật cho Tuyết Hoa. Tuyết Hoa muốn học ngự kiếm phi hành. Đệ định tới kho pháp khí của môn phái tìm xem, có cái nào thích hợp cho nó không.”
“Tuyết Hoa học phi hành?” Hàn Tu cúi đầu dò xét gương mặt Tuyết Hoa. Thấy hai mắt nàng ngập nước, cọng lông trên mặt vẫn còn ẩm ướt.
“Tiểu hồ ly giảo hoạt.” Hàn Tu cười ha ha nó, “Chủ nhân ngươi để ngươi lại, ngươi muốn học bay để đuổi theo người phải không?” Hồng Linh nhà hắn cũng hay lừa người khác, nhưng mà nó là vì cái ăn.
Lưu Thanh Bình giật mình, gương mặt kiên nghị bỗng đỏ bừng. Việc này… Hắn một lão đầu tử bốn trăm tuổi lại bị một tiểu hồ ly lường gạt.
“Ta muốn học bay, ta muốn học bay.” Bị người khác nhìn thấu, Tuyết Hoa đành phải làm ầm lên.
Lưu Thanh Bình vỗ nhẹ vào cái đầu nhỏ của nàng nói: “Vẫn là đợi sư phụ về rồi ngươi hãy học thuật phi hành.” Hồ ly tuy nhỏ nhưng vẫn là hồ ly, thông minh xảo trá, không thể khinh thường.
“Ngoan, Tuyết Hoa, sư thúc quen với việc có ngươi bên cạnh rồi, nói không chừng qua ba năm ngày sẽ nhớ ngươi, sau đó triệu hoán ngươi qua.”
Hàn Tu cười ha hả, sờ sờ vào ngọc bội màu xanh ngọc bên hông đó chính là pháp khí trữ vật, lấy ra hai quả táo lớn nhỏ đưa cho nàng: “Tuyết Hoa, đây Xích Đan quả, ta cũng không nỡ cho Hồng Linh ăn đâu. Ngươi hãy cầm lấy, lén ăn.” Nói xong hắn còn nháy mắt với Tuyết Hoa.
Quả Xích Đan là đồ tốt.
“Cám ơn chưởng môn.” Tuyết Hoa nói xong, lập tức duỗi thân mình, để vòng cổ tiếp cận quả Xích Đan, sau đó dùng ý niệm thu quả vào trong không gian trữ vật.
Chứng kiến nàng thông minh đáng yêu như vậy, Hàn Tu cảm khái nói: “Đúng là linh sủng do sư thúc nuôi dưỡng, so với Hồng Linh nhà ta còn ưu tú hơn.” Hắn không biết nếu làm cho Hồng Linh một vòng cổ pháp khí liệu Hồng Linh có thể sử dụng thuần thục như vậy không.
“Sư phụ thà làm thiếu chứ không làm ẩu, sáu bảy trăm năm không kí khế ước linh sủng, một lần kí chính là linh hồ thông minh hiếm thấy.” Lưu Thanh Bình khâm phục nói. Cùng là hồ ly giống cái, nhưng Tuyết Hoa thông minh hơn Mị nhi nhà hắn nhiều.
Hàn Tu cũng đưa tay vuốt ve bộ lông Tuyết Hoa nói, “Tuyết Hoa, ngươi trở về Vong Trần Cư tu luyện cho tốt. Đợi sư thúc trở về, nhìn thấy ngươi chăm chỉ như vậy, nhất định sẽ vô cùng cao hứng.”
Tuyết Hoa chán nản, thất vọng cúi thấp đầu, lỗ tai cụp xuống, cái đuôi cũng vô lực đặt trên cánh tay Lưu Thanh Bình.
“Hàn sư huynh, tâm trạng Tuyết Hoa không tốt, đệ sẽ mang nó đi dạo xung quanh. Sư huynh, đệ không quấy rầy huynh nữa.” Lưu Thanh Bình nhìn đống sổ sách trên bàn, lập tức cáo từ. Chưởng môn cần quản lí sự vụ môn phái, hẳn là bận rộn.
Hàn Tu quả thật rất bận, hắn còn phải dành thời gian để tu luyện, cũng không giữ Lưu Thanh Bình, dặn dò hắn chăm sóc cho linh sủng của trưởng lão thật tốt, sau đó nhìn bóng dáng Lưu Thanh Bình và tiểu hồ ly rời khỏi.
Ý đồ muốn dùng ngự kiếm phi hành đuổi theo Hạ Lăng Vân bị chưởng môn nhìn thấu, Tuyết Hoa phiền não nằm rạp trên tay Lưu Thanh Bình.
“Tuyết Hoa, nói với ngươi nhé…” Lưu Thanh Bình muốn dỗ nàng vui vẻ, liền đem những chuyện mà hắn biết về sư phụ nói cho nàng nghe.
Mặc dù Tuyết Hoa không lộ vẻ hứng thú, nhưng lỗ tai vẫn dựng thẳng lắng nghe.
“Sư phụ vì muốn ta nắm giữ pháp thuật biến dị hệ Thủy, đã đưa ta đến huấn luyện ở núi băng phía tây bắc Mông Tây Quốc, không quan tâm ta suốt ba năm.” Lưu Thanh Bình nói, nhớ lại năm đó, hắn vẫn cảm thán không thôi. Vương triều Mông Tây bị sụp đổ cách đây ba trăm năm, bây giờ thống trị là vương triều Tây Lăng. Tuổi thọ tu sĩ kéo dài, nhiều năm tu luyện bên ngoài, bất tri bất giác thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều.
“Đại khái khoảng bốn trăm hai mươi năm trước, ta nghe tam sư huynh nói, tứ sư huynh đấu pháp cùng tu sĩ khác, thân trúng tà độc, sư phụ vì tìm kiếm nguyên liệu quan trọng nhất trong quá trình chế thuốc giải đọc là huyết lân thủy xà đảm, ở trong mạch nước ngầm sâu nhất bên núi Đông Nam, nên suýt chút nữa chết đuối trong đó.”
Tu sĩ am hiểu pháp thuật hệ thủy bị chết đuối trong nước, đây là chuyện buồn cười cỡ nào? Có thể khi đó linh lực của Hạ Lăng Vân bị tổn hao hết nên suýt chút nữa xảy ra chuyện buồn cười này.
Lưu Thanh Bình nhớ lại, thở dài nói: “Tuy sư phụ giết được rắn nước, lấy được mật rắn, nhưng tứ sư huynh không đợi được tới lúc người về, độc phát bỏ mình. Cho nên về sau sư phụ càng nghiêm khắc đối với các đồ đệ, thực lực không được tam phẩm thì không thể xuất sư.”
Hạ Lăng Vân có mười hai đệ tử, bảy người còn sống, những người khác đều là do tu vi không đủ hết thọ trời.
“Tuyết Hoa, sư phụ có ý định thu ngươi làm đệ tử, người đối với ngươi nhất định nghiêm khắc, cho nên, ngươi nên ngoan ngoãn tu luyện, tranh thủ sớm ngày xuất sư.” Lưu Thanh Bình nói. Tiểu hồ ly đã có tu vi linh lực tứ phẩm, sư phụ định khiến nó tu luyện đến mức độ nào mới cho phép xuất sư?
“Tiên Quân nhất định rất đau lòng.” Tuyết Hoa nói, sống càng lâu, nhìn những người bên cạnh trải qua tử vong, trái tim cũng phải bị tôi luyện.
“Người tóc bạc tiễn người tóc đen, đương nhiên là sư phụ đau lòng.” Lưu Thanh Bình nói, “Chỉ là tám trăm năm trải qua những biến đổi của cuộc sống, thất tình lục dục cũng phai nhạt, dù chuyện gì cũng bảo trì tâm trạng bình thản. Nhưng mà, Tuyết Hoa, quả thật sư phụ rất sủng ái ngươi, khi chúng ta còn bé người cũng chưa từng sủng ái như vậy.”
“Yêu càng nhiều hận càng sâu, ngươi cần phải cố gắng, tranh thủ biến thành hồ tiên ngàn năm, luôn làm bạn với sư phụ.”
Lưu Thanh Bình nâng tiểu hồ ly lên mặt đối mặt, “Ngươi là linh hồ có tư chất rất đặc biệt.” Đại sư huynh là lục phẩm, nhị sư huynh là ngũ phẩm đều đang bế quan, lần trước bọn họ bế quan cũng đã xuất hiện sự thoái hóa rồi. Nếu lần này không vượt được, hai người sẽ già nua mà chết.
“Được, ta sẽ cố gắng.” Tuyết Hoa thận trọng đáp. Nàng có bàn tay vàng, nếu không tu thành tiên, không bằng mua khối đậu hũ đập đầu vào mà chết cho rồi.