NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 112: Tôi chỉ cần đáp án sau khi em phân tích bằng lý trí

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập
Ads Top

Về sau, Cố Sơ cuối cùng cũng hiểu một chuyện. Thì ra Cố Tư đã trưởng thành rồi. Nó không còn là con bé nhút nhát chỉ thích nắm chặt tay cô mới dám qua đường nữa. Nó đã 20 tuổi, đã là một người lớn. Liên quan tới chuyện bạn trai, thật ra họ cũng chưa bao giờ tâm sự nhưng trong lòng Cố Sơ thì luôn cảm thấy Tư Tư rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, chuyện hẹn hò, kết hôn rồi sinh con có vẻ vẫn còn rất xa vời.

Đó hình như là năm thứ hai sau khi họ trở về Quỳnh Châu, cũng là mùa hạ, chỉ có điều trời đổ mưa. Cơn mưa ấy rất đột ngột, không một dấu hiệu báo trước nào, làm ướt rượt hai người họ đang đi dạo bên bờ biển. Cô kéo Cố Tư vào đình trú mưa. Chiếc đình rất nhỏ, vừa đủ chứa được hai người họ, không thể chừa ra không gian cho người thứ ba nào nữa. Cô và Tư Tư ngồi tựa vào lưng nhau, nghe tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mái hiên, nhìn ra mặt biển bị mây đen nuốt chửng cách đó không xa, những con hải âu không kịp trú mưa đang bay dáo dác, đôi cánh gần như đã dính vào nước biển.

Cố Tư nói với cô: Chị à, sau này thế giới của chị chỉ có em, thế giới của em cũng chỉ có chị, giống như chiếc đình này, không chứa được người thứ ba nữa.

Lúc ấy giọng nói của Cố Tư rất thê lương. Cô không nhìn vào ánh mắt của Cố Tư nhưng cũng có thể đọc được từ giọng nó một cảm giác trơ trọi và khó khăn đối với cuộc sống. Cô bèn nắm tay Cố Tư và nói: Cuộc sống này vẫn cứ phải tiếp tục. Rồi em cũng phải có bạn trai, một trang hoàn toàn mới sớm muộn gì cũng sẽ lật mở.

Cô còn nhớ lúc nói xong câu này, đến chính cô còn cảm thấy mình giống hệt cha xứ. Cố Tư nằm bò lên chân cô mà đáp: Ngày nào chị còn chưa lấy chồng, em sẽ không tìm bạn trai, nếu không chị sẽ cô đơn lắm.

Cô chẳng tin vào lời của con nít, dẫu sao thì tình yêu là thứ không bao giờ chịu sự kiểm soát của lý trí. Tình yêu đi thì chẳng ai giữ được nhưng tình yêu đến, muốn tránh cũng nào có tránh nổi. Vậy mà cô đã tin vào sự chân thành của Cố Tư hôm đó.

Cũng giống như cô suy nghĩ vậy, một người làm chị như cô nhất định phải tự tay đeo khăn voan cho em gái mới được.

Cố Tư rốt cuộc vẫn phải lớn khôn, cuối cùng nó cũng có bạn trai. Nhưng Cố Sơ không ngờ là, yêu đương hẹn hò đàng hoàng là được rồi, sao lại khiến mọi chuyện phức tạp đến nông nỗi này? Lục Bắc Thần không trả lời câu hỏi của cô. Có lẽ đối với đàn ông mà nói, giải đáp một chuyện như vậy dù đáp án đưa ra có là khẳng định hay phủ định thì cũng có vẻ hơi nhiều chuyện.

Hơn nữa, đây vốn dĩ là một câu hỏi không cần Lục Bắc Thần trả lời. Cố Sơ hiểu rõ, Cố Tư và Tiêu Tuyết dính líu tới nhau, một phần rất lớn bắt nguồn từ người đàn ông tên Lưu Kế Cường kia.

“Chi phiếu là của Cố Tư.” Lục Bắc Thần nói.

Cố Sơ như bị ai đánh mạnh vào đầu, nhớ ra tờ chi phiếu đó. Ban đầu cô hiểu nhầm là của Kiều Vân Tiêu, thậm chí còn từng nghi ngờ Lục Bắc Thần, duy chỉ có Cố Tư là hoàn toàn không nghĩ tới. Cô quên mất Cố Tư từng bắt chước chữ ký của cô, còn nói với cô rằng: Chị, khi nào thì chữ em mới đẹp được như chữ chị?

Tất cả những bí ẩn dường như đều đã thông suốt.

“Cũng tức là, Lưu Kế Cường dùng tiền mua chuộc Tư Tư?”

Lục Bắc Thần đang ngẫm nghĩ.

Cố Sơ thấy anh không lên tiếng, gương mặt lại có phần nặng nề, trong lòng khó tránh khỏi những hoang mang lo sợ: “Không phải anh thật sự nghi ngờ Tư Tư đấy chứ?”

“La Trì nhắm tới Lưu Kế Cường.”

Cố Sơ nghe câu nói này có chút bất ổn, suy nghĩ rồi hỏi: “Còn anh không nhắm tới… hắn ta?”

Lục Bắc Thần trầm mặc một lúc rồi lên tiếng: “Điều tôi hiếu kỳ là khi Cố Tư ra nhận tội, vì sao Lưu Kế Cường lại bình thản như vậy?”

“Nếu hắn ta đã bỏ tiền ra để Cố Tư nhận tội thay mình, dĩ nhiên hắn sẽ thảnh thơi rồi.” Cố Sơ cảm thấy chuyện này không có gì phải nghi ngờ.

Ai ngờ Lục Bắc Thần lắc đầu, chống cánh lên, khoanh trước ngực, ngón tay cái khẽ mân mê cằm, giống như đang nhìn cô lại giống như đang thông qua cô để suy nghĩ gì đó: “Nếu tất cả những suy luận này thành lập thì chúng ta cũng có thể nghĩ tới chuyện nhận tội thay, lẽ nào Lưu Kế Cường lại không nghĩ tới? Chúng ta có thể đặt hai giả thiết. Thứ nhất, Cố Tư là hung thủ…”

“Nó không phải!” Cố Sơ không nhịn được, thẳng thừng ngắt ngang lời nói của Lục Bắc Thần: “Tư Tư tuyệt đối sẽ không vì ghen bóng ghen gió hoặc vì mấy lời cãi vã mà đi giết người.”

Lục Bắc Thần thở dài nhìn cô: “Tôi vừa nói xong, chỉ là giả thiết.”

Cố Sơ không lên tiếng nữa.

“Còn nữa, với tư cách là người can dự vào vụ án này, tôi khuyên em tốt nhất hãy xóa sạch mọi quan hệ riêng tư, như vậy mới có thể đứng nhìn toàn bộ cục diện vụ án. Nó đúng là em gái em nhưng đồng thời cũng là người dính líu tới vụ án. Thế nên, tôi hy vọng khi nhắc tới nó em phải xưng tên đầy đủ chứ không phải tên thân mật, hiểu rõ chưa?”

Đây là điều Cố Sơ không nghĩ tới. Vì nét mặt nghiêm nghị của Lục Bắc Thần khi nói những lời này, cô biết anh không đùa cợt bèn gật đầu.

“Chúng ta giả thiết Cố Tư là hung thủ, vậy thì con bé nên hiểu và nắm rõ toàn bộ quá trình xảy ra vụ án.”

Cố Sơ gật đầu.

“Nhưng tại sao khi tự thú nó lại chần chừ không thể kể được quá trình gây án?” Lục Bắc Thần ném câu hỏi tới cho cô.

Cố Sơ đáp không chút do dự: “Vì nó không thể giết người.”

“Tốt nhất em hãy dùng lý trí để trả lời, tôi không muốn nghe những đáp án cảm tính.” Lục Bắc Thần nhíu mày. Mỗi lần đầu mày anh hơi nhíu lại, gương mặt anh luôn khiến người ta cảm thấy cực kỳ xa cách.

Cố Sơ bị đả kích nhẹ, suy nghĩ rất lâu rồi lại lắc đầu. Ánh mắt Lục Bắc Thần nhìn cô rõ ràng đã lạnh đi: “Nghĩ không ra hay không muốn nghĩ?”

“Tôi… nghĩ không ra.”

“Nếu đối phương không phải là Cố Tư, tôi nghĩ một vấn đề đơn giản như vậy không lý nào em lại không nghĩ ra.”

Cố Sơ siết chặt ngón tay, cắn môi không nói.

“Nếu cửa ải này em cũng không vượt qua được vậy thì tôi nghĩ, em không đủ tư cách làm trợ lý của tôi, vì em hành xử quá cảm tính.” Dứt lời, Lục Bắc Thần đứng dậy, rời khỏi phòng nghỉ.

Cô cứ thế bị bỏ rơi trong phòng nghỉ. Lời nói không chút khách khí của anh vẫn còn văng vẳng bên tai. Cô cảm thấy sầu não trong lòng rồi thấy mình quá vô dụng. Nhưng sự thật chính là như vậy, cô không thể không làm việc bằng tình cảm. Đối phương là em gái cô, bắt cô giả thiết em gái mình là hung thủ giết người ư? Cô tưởng tượng không ra.

Nhưng lời nói của Lục Bắc Thần cũng không phải là không có lý. Chính vì đối phương là Tư Tư, cô mới càng phải điều tra rõ ràng chuyện này. Muốn làm sáng tỏ thì điều kiện tiên quyết là phải nhìn vụ án ở một góc độ khách quan.

“Vì Tư… Cố Tư muốn bao che cho đồng phạm.” Cố Sơ đuổi theo Lục Bắc Thần, nói thẳng thừng.

Lục Bắc Thần đang đi vào phòng thực nghiệm đột ngột dừng bước, quay đầu nhìn cô. Cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Nó còn điều kiêng dè nên mới không thẳng thắn khai báo với cảnh sát.”

Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu, quay người mở cửa phòng thực nghiệm. Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi cũng nối gót theo sau. Lục Bắc Thần giơ tay ra, ngón tay còn chưa chạm vào vạt áo blouse, Cố Sơ đã lập tức đặt áo vào trong tay anh, miễn cưỡng nở một nụ cười. Thật ra tim cô đang đập thình thịch, dáng vẻ nghiêm nghị của anh quả thực dọa người, cô thật sự sợ rằng anh sẽ đổi ý, đuổi cô về nhà.

“Sao lại nhìn ra nó có đồng phạm?” Lục Bắc Thần khoác áo lên, hờ hững hỏi.

Cố Sơ cố gắng gạt bỏ chuyện Cố Tư là em gái mình ra khỏi đầu, hít sâu một hơi, ổn định lại cảm xúc: “Từ hiện trường phát hiện ra thi thể của Tiêu Tuyết có thể thấy đó không phải hiện trường đầu tiên của vụ án, khả năng một cô gái một mình di chuyển cả một cái xác là không lớn, lại còn tới tận Nam Sơn. Cố Tư không theo học ngành y, nó hoàn toàn không hiểu về dược lý, hơn nữa dung dịch Propranolol không thể mua được ở những hiệu thuốc thông thường, cần phải tới chỗ bác sỹ hoặc những người làm ở nơi sản xuất thuốc mới được. Trên đường tới hiện trường thứ hai đi qua một lùm cây, trong quá trình vận chuyển xác chết, máu của Tiêu Tuyết đã dính lên cây. Để tránh lưu lại chứng cứ, lùm cây đó đã bị cắt xén. Cố Tư không phải người kỹ tính, thậm chí rất có thể ngay cả kéo cắt tỉa nghệ thuật nó còn chưa được nhìn trực diện bao giờ, sao có thể nghĩ tới chuyện dùng nó để cắt xén cành cây? Quan trọng hơn nữa là, từ nhỏ Cố Tư đã học rất tệ môn Địa lý, nguyên nhân ban đầu của việc dịch chuyển xác Tiêu Tuyết là vì hung thủ muốn cái xác thối rữa nhanh chóng. Cố Tư chưa từng tới Nam Sơn, đọc trong tài liệu cũng thấy nói đám La Trì tới Nam Sơn còn thường xuyên lạc đường, đủ để thấy địa hình Nam Sơn cực kỳ phức tạp. Thế nên cứ cho là Cố Tư đã từng tới Nam Sơn thì cũng không thể phân biệt được Đông Tây Nam Bắc, làm sao nó biết chỗ nào là nơi vứt xác tuyệt nhất?” Nói một hơi nhiều như vậy, cuối cùng cô bổ sung một câu: “Thế nên tôi cảm thấy, cho dù Cố Tư là hung thủ, nó nhất định cũng có đồng phạm hơn nữa kẻ đồng phạm này chắc chắn là người chủ mưu, lên kế hoạch.”

“Vì vậy?” Lục Bắc Thần uể oải dẫn dắt chủ đề của cô.

“Vì vậy?” Cố Sơ nhìn anh khó hiểu.

“Em phân tích nhiều như vậy, có đưa ra được kết luận gì không?” Cuối cùng Lục Bắc Thần cũng cười.

Đương nhiên là cô đưa ra được kết luận, hơn nữa cô cũng đã nói trước đó rồi, không nói ra vì sợ lại bị anh rầy một trận. Nhưng bây giờ thấy anh hỏi như thế, cô liếm môi, đằng hắng nói: “Thế nên, đây là một vấn đề logic, Cố Tư vốn dĩ không thể là hung thủ.”

Lục Bắc Thần cong môi, nụ cười càng đậm hơn.

Cố Sơ không cảm thấy có gì buồn cười, cô lẩm bẩm: “Câu này tôi đã nói từ đầu rồi.”

Giọng cô rất nhỏ nhưng vẫn bị Lục Bắc Thần nghe được. Anh đứng dậy đi tới bên cạnh hài cốt, từ tốn nói: “Cái tôi cần chỉ là một đáp án sau khi em đã phân tích một cách lý trí.”

Cố Sơ im lặng, trong bụng thầm nghĩ, rõ là tốn thời gian.

“Vậy thì chúng ta sẽ đặt ra giả thiết thứ hai, giả sử Lưu Kế Cường là hung thủ.” Cơ thể Lục Bắc Thần dựa vào bàn khám nghiệm, đưa ra phân tích thứ hai.

Cố Sơ dĩ nhiên sẽ không ngốc nghếch đâm đầu vào họng súng của anh lần nữa. Lần này cô cố gắng suy nghĩ: “Hắn ta đáng nghi nhất. Thứ nhất, hắn đưa cho Cố Tư một tờ chi phiếu, hơn nữa số tiền rất lớn. Thứ hai, hắn và Cố Tư có quan hệ yêu đương. Thứ ba, Cố Tư sau khi nhận được chi phiếu mới tự thú. Thứ tư, tôi đã xem qua tài liệu, hắn mở một xưởng sản xuất dược phẩm, muốn lấy được dung dịch Propranolol là chuyện dễ như trở bàn tay.”

Lục Bắc Thần cười khẽ: “Vậy thì nếu Cố Tư là con cừu non nhận tội thay, vì sao không khai báo quá trình gây án?”

Cố Sơ định buột miệng nói: Vì nó đang nhận tội thay Lưu Kế Cường. Nhưng chợt suy nghĩ lại, đầu cô bỗng nhiên nổ tung. Ừ nhỉ, Tư Tư nhận tội thay Lưu Kế Cường, vậy thì hắn ta chắc chắn sẽ nói với Tư Tư toàn bộ quá trình gây án, Tư Tư đáng nhẽ phải kể hết để phối hợp với cảnh sát mới đúng, chỉ cần đổi lại hung thủ là nó mà thôi, như vậy thì cảnh sát cũng không cần điều tra đi điều tra lại. Đây thật ra là một suy luận logic rất bình thường, chỉ có điều giống như Lục Bắc Thần đã nói, con người luôn thích tin vào ấn tượng ban đầu.

“Thế nên…” Cô ôm ngực, bàng hoàng.

Lục Bắc Thần lại gần cô, nhìn chăm chú vào mắt cô, đã có những dịu dàng được nhào nặn trong ánh mắt. Anh nói từng từ từng chữ: “Thế nên, Lưu Kế Cường hoàn toàn không thể là hung thủ.”

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer