NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 244: Anh cõng em

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập
Ads Top

Hứa Đồng đã sớm ý thức được sự bất thường của mình. Cô làm việc bao nhiêu năm nay, mỗi lần họp hành lại giống như một lần xông pha trận mạc, chưa bao giờ thờ ơ như hôm nay.

“Xin lỗi tổng giám đốc, tôi sẽ điều chỉnh tốt trạng thái của mình.”

Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô, trong ánh mắt không có khiển trách. Thật ra không cần hỏi nhiều anh cũng biết nguyên nhân cô liên tục thất thần. Là lỗi của anh sao? Anh để cô ở lại bên cạnh mình, không đơn thuần chỉ vì cô thông minh giỏi giang, còn vì mỗi lần nhìn thấy cô, ánh mắt anh lại không kiềm chế được mà lưu lại trên người cô, nhưng chưa từng nghĩ sẽ mang lại phiền phức cho cô.

Anh nói cho cô biết chuyện của Thẩm Cường và những người trợ lý trước, những tưởng chuyện này đã trôi qua rồi. Vậy mà anh đã nhầm, anh phát hiện tinh thần Hứa Đồng càng lúc càng suy sụp, so với cô trước đây hệt như hai người khác nhau.

“Hứa Đồng.” Thịnh Thiên Vỹ lên tiếng. “Cá nhân tôi khuyên em nên xin nghỉ mấy hôm.”

Hứa Đồng hiểu tấm lòng của Thịnh Thiên Vỹ, cô lắc đầu: “Tôi làm được.”

“Theo tôi được biết tinh thần của em chưa từng tồi tệ như vậy.” Thịnh Thiên Vỹ thở dài: “Thế nên, em nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Hứa Đồng cười khẽ, ngẫm kỹ nhưng chỉ thấy đau khổ.

Anh nói đúng rồi, lần trước thất thần trong buổi họp là khi cô vừa vào Tinh Thạch làm việc. Lúc đó cô bị một mẫu nhẫn kim cương mới ra thu hút trong buổi họp, vì thế mà quên cả ghi chép. Con gái không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của kim cương, cô cũng vậy. Khi ánh sáng lấp lánh của kim cương chiếu vào mắt, điều cô suy nghĩ là bản thân mình phải nỗ lực tới mức nào mới có khả năng mua được những thứ này đây. Rồi sau đó, vị trí của cô dần dần được nâng cao, phòng làm việc càng ngày càng cao, tiền lương cũng ngày một hậu hĩnh hơn. Cô có thể mua bất kỳ đồ xa xỉ nào mà mình muốn nhưng lại mất đi sự say đắm ban đầu dành cho những viên kim cương ấy, nhất là chiếc nhẫn kim cương kia.

Sau này, thi thoảng cô cũng mua trang sức cho mình nhưng chưa bao giờ mua sản phẩm của công ty mình.

Đồ của Tinh Thạch trước nay không phải do phụ nữ tự mua cho mình.

Tiếc là, bao nhiêu năm nay, cô vẫn không tìm được người đàn ông có thể thanh toán cho cô.

Có thể khiến cô quên đi quá khứ, ngưỡng mộ, khâm phục, say đắm.

“Thành thật xin lỗi.” Đây là những lời thật lòng của Hứa Đồng.

Đến cô cũng không biết mình bị làm sao nữa.

“Để em trải qua nhiều chuyện khiếp đảm như vậy là lỗi của tôi.” Thịnh Thiên Vỹ chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ trách cứ cô, anh thở dài: “Em yên tâm, tôi đã cử người đi tìm Thẩm Cường rồi, cho dù đào ba tấc đất tôi cũng phải moi cậu ta lên.”

“Nếu như…” Trong đầu Hứa Đồng bất chợt ánh lên suy nghĩ này, cô nói: “Anh ta thật sự cần anh đào ba tấc đất thì sao?”

Thịnh Thiên Vỹ nhíu mày: “Em nghi ngờ cậu ta đã chết?”

“Cho dù anh ta có rắp tâm muốn trốn tránh anh, chỉ cần anh một lòng muốn tìm thì tuyệt đối có thể tìm thấy, không tìm thấy chỉ có một khả năng chính là anh ta đã chết rồi.” Hứa Đồng cảm thấy khi nói những lời này sống lưng mình lạnh toát, cảm giác lạnh lẽo này liều mạng len lỏi vào trong cơ thể cô, mỗi một lỗ chân lông đều cảm thấy rét buốt.

“Tôi không thể nghĩ ra còn ai có thể hù dọa em ngoài cậu ta ra.” Thịnh Thiên Vỹ hạ thấp giọng: “Năm xưa, cậu ta cùng dùng thủ đoạn tương tự khiến Tiffany phát điên.”

Hứa Đồng đan hai tay vào nhau, lúc này mới từ từ làm dịu đi cái lạnh nơi đầu ngón tay: “Có một bà lão sống đối diện nhà Thẩm Cường. Bà ấy nói với tôi rằng nhà Thẩm Cường có ma.”

“Bà lão?” Thịnh Thiên Vỹ nghi hoặc: “Bà lão nào cơ?”

“Một bà lão trông khá quái dị.” Hứa Đồng nhớ mãi dáng vẻ của bà ấy: “Đôi giày vải ba phân có thêu hoa. Buổi sáng hôm đó tới nhà Thẩm Cường tôi vừa hay bắt gặp bà ấy. Cánh cửa nhà bà ấy để ngỏ, bà ấy ngồi ngay trên chiếc ghế cập kênh ngoài phòng khách, rất… đáng sợ.”

Thịnh Thiên Vỹ nét mặt mơ màng.

“Không đúng.” Hứa Đồng đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn anh: “Lúc anh tới lẽ nào không nhìn thấy bà ấy sao?” Thịnh Thiên Vỹ nắm rất rõ địa chỉ nhà Thẩm Cường, thậm chí còn biết chìa khóa nhà Thẩm Cường để ở vị trí nào, chứng tỏ anh không chỉ tới đó một lần. Vậy thì anh chắc hẳn phải biết bà lão sống đối diện mới phải chứ.

Thịnh Thiên Vỹ nhìn cô với vẻ nặng nề: “Khu nhà mà Thẩm Cường ở sắp bị dỡ bỏ, đối diện nhà cậu ta bỏ hoang, vốn dĩ không có người ở.”

“Không thể nào!” Hứa Đồng khẽ hét lên theo phản xạ: “Hôm đó tôi đã bước vào căn nhà đối diện ấy, đúng là có một bà lão sống ở đó mà. Ngày anh tới, lẽ nào không nhìn thấy cánh cửa ấy mở toang sao?”

Từ lúc cô nói chuyện với bà lão xong tới lúc Thịnh Thiên Vỹ xuất hiện chưa quá hai mươi phút, Thịnh Thiên Vỹ nhất định sẽ nhìn thấy.

Vậy mà, Thịnh Thiên Vỹ lại cho cô một câu trả lời khác biệt.

“Không, hôm đó tôi tới nhà Thẩm Cường, căn nhà đối diện không hề mở cửa.” Anh thở dài, gần như nói hết nước hết cái: “Vì có Thẩm Cường nên tôi hiểu khá rõ về các hộ dân sống ở đó, nhà đối diện quả thật không có người sống.”

“Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy một bà lão.”

Thịnh Thiên Vỹ ngẫm nghĩ: “Có lẽ là một bà lão của nhà ở ai ở gần đó chạy ra ngoài. Bên đó tuy rằng hoang vắng nhưng trong vòng mấy cây vẫn có người ở.”

Lý do này rất khiên cưỡng.

Một người già sống cách đó mấy cây chạy ra ngoài, lại còn chạy vào một nhà đã lâu không có người ở để hóng gió ư? Cứ cho là thần kinh người đó có vấn đề thì sao bà ta có thể vào được các nhà khác?

Nhưng chỉ có cô mới nhìn thấy bà lão, Thịnh Thiên Vỹ thì không.

Tình huống này giống hệt như chuyện cô gặp ma kinh hãi lần trước trong nhà hàng, sao lại có nhiều trùng hợp đến vậy? Lẽ nào tất cả đều là ảo giác của cô? Nhưng không đúng…

Hứa Đồng lặng lẽ bấm ngón cái bên bàn tay trái, vết thương trên đó không lớn cũng không sâu, đã lành lại rồi nhưng khẽ bấm vào vẫn hơi nhức nhối. Đây là vết thương cô để lại khi chạy khỏi nhà bà lão, lúc đó ngón tay cô quẹt vào chiếc ghế cập kênh, khi về thành phố rồi cô mới phát hiện có vết thương.

Chỉ là một vết xước rất mờ, nếu không phải vì đau, ngay cả vết máu cô cũng không nhìn ra. Đủ để có thể chứng minh, cô từng vào căn phòng đối diện đó.

Nhưng cô không cãi lại được Thịnh Thiên Vỹ, lẽ nào còn phải ép anh một lần nữa tới căn nhà đối diện để điều tra rõ ràng?

Rất lâu sau, Hứa Đồng mới lên tiếng: “Có lẽ… là tôi nhìn nhầm.”

“Hứa Đồng, em qua đây.” Thịnh Thiên Vỹ khẽ ra lệnh.

Hứa Đồng đứng dậy, bước tới.

“Tới bên cạnh tôi.” Thịnh Thiên Vỹ muốn cô lại gần thêm một chút.

Hứa Đồng làm theo, cho tới khi dừng bước trước mặt anh.

Thịnh Thiên Vỹ không còn cười hi hi ha ha như mọi lần, gương mắt rắn rỏi trông cực kỳ nghiêm nghị, lại có phần lo lắng vì cô. Anh nhìn cô rất lâu rồi giơ tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Hứa Đồng sững người, khi muốn rút tay lại thì đã bị anh giữ chặt.

“Tổng giám đốc Thịnh…” Không hiểu sao, lòng bàn tay anh rõ ràng chỉ ấm áp nhưng lại đủ để làm cô bỏng rát.

“Em có tin tôi không?” Anh hỏi.

Hứa Đồng không ngờ anh lại hỏi vậy, nhất thời bỗng không trả lời được.

Thịnh Thiên Vỹ cười khổ: “Tôi biết rõ, em vốn không tin tôi, đúng không?”

Phải, cô không tin anh, thế nên mới bám theo anh tới tận khi phát hiện ra địa chỉ của Thẩm Cường. Cho dù sau này anh đã nói rõ sự thật nhưng cô vẫn sinh lòng hoài nghi. Những trợ lý hoặc mất tích hoặc đã lấy chồng ấy tuy rằng tình hình của ai cũng rất hợp lý nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, bên trong nhất định có vấn đề. Thẩm Cường kia sao có thể thần thông quảng đại đến vậy, liên tục hại cô mà không hiện hình? Nhưng những lời này cô phải nói thế nào đây?

Không có chứng cứ nào chứng minh Thịnh Thiên Vỹ đang nói dối.

Mà những chuyện của Thẩm Cường lại từ miệng anh mà ra cả.

Người đàn ông trước mắt này là sếp của cô. Cô nên tin tưởng Thịnh Thiên Vỹ như tin tưởng Niên Bách Ngạn mới phải. Nhưng vì sao anh chân thực đứng trước mặt cô như vậy lại không giành được sự tin tưởng của cô?

Hứa Đồng không thể cho anh một câu trả lời chắc chắn.

Cô không thể tin anh hoàn toàn, đồng thời cũng không thể nghi ngờ anh hoàn toàn.

Thấy cô trầm mặc, những tia sáng nơi đáy mắt Thịnh Thiên Vỹ tan rã từng chút, từng chút, trong tim dấy lên một nỗi đau vu vơ, một nỗi đau chẳng biết gọi tên là gì.

Anh chưa từng giống như bây giờ, khao khát có được niềm tin của một người con gái đến vậy.

“Nói cho tôi biết, tôi phải làm sao em mới có thể tin tưởng tôi?” Anh khẽ hỏi.

Giọng nói trầm thấp mà khó xử của anh lọt vào tai cô bỗng khiến tim cô thắt lại. Cô ngước mắt nhìn anh, nhất thời ánh mắt có phần bối rối: “Tổng giám đốc, anh không cần phải như vậy…”

“Cần.” Thịnh Thiên Vỹ ngắt lời cô: “Hứa Đồng, em phải biết rõ, tôi đối với em không giống những người con gái khác.”

Trái tim Hứa Đồng đập ‘thịch’ một cái, có những giây phút sững sờ ngắn ngủi, nhưng cô nhanh chóng cảnh cáo chính mình, bình tĩnh, bình tĩnh.

Đây là thế giới của những người trưởng thành nên có những lời nói và việc làm của Thịnh Thiên Vỹ, cô có cảm giác. Mặc dù chưa từng yêu đương nhưng cô có thể nhận ra gì đó từ thái độ mờ ám khi có khi không của anh. Cảm giác này rất tồi tệ. Cô không muốn dựa dẫm vào một người đàn ông nào, càng không muốn từ nay về sau trong tim và trong cuộc đời có thêm người đàn ông nào.

Cô chưa bao giờ kỳ vọng vào thứ gọi là tình yêu, không muốn cũng là không dám.

Kiểu vì yêu mà điên rồ, vì yêu mà si dại dĩ nhiên là sẽ kinh thiên động địa khốc quỷ thần. Nhưng cô cảm thấy cô không giỏi những chuyện này. Hơn nữa trên đời này thật sự có nhiều người đàn ông hay phụ nữ điên dại như vậy hay sao? Giống như đàn ông tốt đều dành cho người khác vậy.

Cô im lặng từ đầu chí cuối.

Thịnh Thiên Vỹ buông tay cô ra, đứng dậy.

Bàn tay to lớn nhẹ nhàng siết lấy bả vai cô. Giây phút nó đặt lên vai, anh rõ ràng cảm nhận được bả vai cô khẽ run lên.

“Tôi biết ấn tượng đầu tiên tôi để lại cho em rất tệ.” Anh rất muốn ôm cô vào lòng nhưng lại sợ làm cô hoảng hốt, đành phải nhẫn nhịn, bàn tay lớn dùng sức thêm một chút: “Nhưng tôi không thể quên được hình ảnh đầu tiên nhìn thấy em. Có lẽ kể từ giây phút ấy, tôi đã có suy nghĩ muốn có được em.”

Câu nói này quả thực đã dọa Hứa Đồng, trong đầu cô chợt hiện về lần đầu tiên tiếp xúc với anh. Anh uống say bí tỷ, cô đưa anh về khách sạn, tới phòng anh cười xấu xa, hỏi cô: Tôi cần một người làm ấm giường. Tiểu Hứa, em làm được không?

Quả thực chính vì câu nói đó khiến cô nảy sinh cảm giác sợ hãi với anh.

Bây giờ, nghe anh nói như vậy, sự bất an vô cớ ấy lại bắt đầu nảy nở trong lòng.

Dáng vẻ cô khi cúi gằm khiến Thịnh Thiên Vỹ thêm thương yêu. Anh mím môi cười, cánh tay thu chặt lại không thể kiểm soát, ôm cô vào lòng. Cả người cô cứng đờ trong khoảnh khắc, sau đó giãy giụa. Nhưng cánh tay anh chỉ càng thêm vững vàng, mạnh mẽ, bao quanh cô, không chút suy suyển, mặc kệ cô có giãy thế nào.

“Tổng giám đốc, anh mau buông tay.” Đây là công ty, lại còn là phòng họp. Mặc dù đã muộn lắm rồi nhưng phòng thư ký còn chưa tan ca, lỡ như có người xông vào thì phải làm sao?

Ai dè, Thịnh Thiên Vỹ ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ càng ôm cô gắt gao hơn.

Có lẽ vì đêm tối, có lẽ vì tới giờ phút này sẽ luôn khiến người ta bùng phát khao khát đáy lòng mong muốn nhất. Cô càng đứng không yên, anh càng khóa chặt cô lại. Cô có thể cảm nhận được hơi thở trên người anh, nóng rực, bỏng cháy, không dịu dàng như phụ nữ.

“Có những lời tôi muốn nói, cho dù sẽ khiến em ghét tôi.” Thanh âm của Thịnh Thiên Vỹ trầm ấm, mê hoặc, cánh tay ghìm chặt cô đầy rắn rỏi.

Anh biết lần đó ở khách sạn là ấn tượng đầu tiên của cô về anh. Nhưng còn anh, đó không phải là lần đầu tiên. Lần đầu anh gặp cô là trên màn hình tivi. Đó là một buổi họp báo của Tinh Thạch tại Mỹ, với tư cách là người phát ngôn của doanh nghiệp, cô đứng đắn đối mặt với đám phóng viên tọc mạch, điềm đạm trả lời từng câu hỏi gây khó dễ. Lần họp báo đó bắt nguồn từ một lần khủng hoảng sản xuất. Anh không kịp có mặt nhưng đã hủy mọi công việc để ngồi trước màn hình tivi, mục đích chỉ là muốn xem xem Niên Bách Ngạn có khả năng xử lý khó khăn hay không. Nếu không đối phó được, anh sẽ lập tức ra tay giúp đỡ.

Hôm ấy Niên Bách Ngạn không xuất hiện trước mặt phóng viên. Chính là Hứa Đồng đứng dưới ánh đèn flash, dùng thứ tiếng Anh lưu loát, nho nhã để đấu một cuộc chiến bằng miệng với đám phóng viên, tới tận khi những người nước ngoài kia phải tâm phục khẩu phục. Lúc ấy anh đã nghĩ, cô gái này rốt cuộc là ai, phải có một sự kiên nhẫn lớn đến mức nào mới có thể đối chọi với đám phóng viên bới lông tìm vết kia, hơn nữa còn giải quyết cả một khủng hoảng một cách hoàn hảo.

Sau này anh biết được thân phận của cô, một cô gái do chính tay Niên Bách Ngạn đào tạo ra, dưới gương mặt xinh đẹp đến sửng sốt là một trái tim mãi mãi lạnh lùng, lý trí.

Lúc ấy, anh có lòng ái mộ, nhưng hiềm một nỗi cô là người của Tinh Thạch.

Mãi về sau, anh có cơ hội tiếp xúc với cô. Một người trước nay có tửu lượng khá như anh tối đó đúng là hơi quá chén. Vì cô lại gần, chỉ trong gang tấc, anh bỗng muốn cảm nhận hương thơm của cô, nên đã nói với cô những lời ấy. Ai ngờ, kể từ ngày đó cô gặp anh như chuột gặp mèo.

Muốn thay đổi ấn tượng về một người không hề dễ dàng. Nhưng anh là Thịnh Thiên Vỹ, càng là chuyện có tính thách thức càng khiến anh hứng thú.

Hứa Đồng có chút hoang mang. Cô cảm thấy, gương mặt anh càng lúc càng sát gần, gần tới mức hơi thở của cả hai đã đan vào nhau.

“Hứa Đồng, muốn em thích tôi khó đến vậy sao?” Thịnh Thiên Vỹ lại gần cô.

Hơi thở của Hứa Đồng trở nên dồn dập, cô né tránh: “Tổng giám đốc, muộn lắm rồi, tôi phải về nhà.”

“Thay đổi xưng hô với tôi không được sao?” Anh cười khẽ.

Trái tim của Hứa Đồng cực kỳ rối loạn, đầu óc căng ra.

“Tôi không làm được, anh buông tôi ra.”

“Vì sao không làm được?”

Hứa Đồng hít sâu, lúc ấy mới dịu bớt được tâm trạng đang nhảy loạn cào cào: “Tôi không muốn có tin đồn gì với cấp trên, cũng sẽ không yêu cấp trên.”

“Em đang ép tôi đuổi việc em? Tiếc là… tôi không nỡ.”

“Xin anh… đừng ép tôi.”

Thịnh Thiên Vỹ thẳng thừng nâng cằm cô lên: “Tôi biết trong trái tim em đang chứa ai. Nhưng Hứa Đồng, vô ích thôi, giữa nam và nữ phần nhiều cần duyên phận, người có duyên với em là tôi chứ không phải cậu ấy.”

Hứa Đồng sững người.

“Em phải thử tiếp nhận người đàn ông khác mới biết được trên đời không chỉ có mình Niên Bách Ngạn.” Thịnh Thiên Vỹ buông tay ra, chống lên trán cô.

Bờ môi Hứa Đồng run rẩy, rất lâu sau mới nói: “Nếu như cả đời này tôi không quên được thì sao?”

“Vậy thì tôi sẽ cùng em điên cả đời.” Nói rồi, anh cúi đầu hôn lên môi cô.

Hứa Đồng chỉ còn nghe trong đầu ầm vang một tiếng, ngay sau đó là nổ tung, trắng xóa.

Cô chỉ cảm nhận được sức mạnh khi người đàn ông đè lên môi mình, lăn qua lăn lại dịu dàng nhưng rồi cũng trở nên tham lam nhanh chóng, càng lúc càng tìm tòi, ngang ngược.

Có một giây phút nào đó cô bỗng ngơ ngẩn.

Có một cảm giác ngọt ngào như đang âm thầm nổ ra trong trái tim.

Cửa phòng họp đúng lúc này bị người ta đẩy ra. Ngay sau đó là một tiếng hét khe khẽ.

Hứa Đồng chợt bừng tỉnh, lập tức đẩy Thịnh Thiên Vỹ ra, hơi thở gấp gáp, tâm tình bực bội, lập tức hoảng hốt bỏ chạy.

Cô thư ký nhỏ ngoài cửa bị dọa đến nỗi mặt mũi tái mét từ lâu, liên tục nói: “Tổng giám đốc, tôi xin lỗi, tôi… tôi không nhìn thấy gì cả…”

Thịnh Thiên Vỹ không để tâm tới vẻ hoang mang lo lắng của cô thư ký, đứng yên tại chỗ nhìn về phía cô vừa bỏ chạy, cười mà như không cười…

***

Tìm kiếm địa chỉ của Bàng Thành, phát hiện ra một vài manh mối có giá trị, điều này cũng có nghĩa là một đợt tăng ca, tăng giờ làm mới sắp bắt đầu.

Bữa tối ăn rất ngon miệng.

Về điểm này, Lục Bắc Thần chưa bao giờ là người để cái miệng của mình chịu thiệt. Tối nay Cố Sơ ăn không ít vì đây là lần đầu tiên cô xuất hiện ở hiện trường với tư cách đồng nghiệp của Lục Bắc Thần, mặc dù anh vẫn tận tay chỉ dạy cô vài thứ như trước đây nhưng lần này cô phát hiện được manh mối mà Lục Bắc Thần không nhận ra, hơn nữa còn được anh sử dụng, việc này quả thực khiến cô rất có cảm giác thành công.

Kết quả, không để ý đã ăn quá nhiều đến nỗi da dày khó chịu.

Trên đường trở về Xa Sơn, cô dựa vào ghế lái phụ, rên ư ử mãi. Lục Bắc Thần lái xe, để mặc cô ngồi bên cạnh gây ồn ào.

“Em nên về bến Thượng Hải.” Lục Bắc Thần cầm chắc tay lái, nói.

Cố Sơ dựa vào xe, cả người không còn chút sức lực nào: “Em không.”

“Em nghỉ ngơi ở Xa Sơn không tốt.”

Cô cười: “Anh nói ngược rồi. Em ngủ ở phòng nghỉ cực kỳ ngon luôn, chẳng mơ mộng chút nào, làm một giấc cho tới sáng.” Dù sao thì đó cũng là giường của cô, địa bàn quen thuộc sẽ sinh ra cảm giác an toàn quen thuộc.

Lục Bắc Thần nhẹ nhàng đánh tay lái. Chiếc xe quay một vòng, anh nói: “Em hiểu lầm rồi, ý anh là anh nghỉ ngơi không yên.”

“Hử?” Cố Sơ giật mình ngồi thẳng dậy: “Em làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của anh à?”

“Ừm.”

Cố Sơ nhíu mày rất chặt: “Không đúng, em ngủ đâu có ngáy nhỉ.” Cô biết anh ngủ rất khẽ, còn sợ ánh sáng nhưng cô chú ý cả mà.

“Anh đâu có nói lúc ngủ em ngáy.”

“Vậy sao lại ảnh hưởng tới anh?” Cô ấm ức.

Lục Bắc Thần liếc nhìn cô, bờ môi thấp thoáng nụ cười: “Đêm nào em cũng rút cạn tinh lực của anh, ban ngày làm gì còn tinh thần làm việc?”

Cố Sơ lập tức hiểu ra, gò má chợt nóng bừng rồi giơ tay đấm anh một cái: “Này, là anh tối nào cũng như sói đói ăn thì có, liên quan gì đến em?”

Anh bật cười.

“Không được cười.” Cố Sơ càng mất tự nhiên.

Anh vẫn cứ cười.

“Vừa ăn cướp vừa la làng, vậy được, đưa em về bến Thượng Hải.” Cố Sơ lườm anh.

“Muộn rồi.”

“Em không muốn để lại cái danh hại nước hại dân. Giáo sư Lục vĩ đại đây có thân phận gì chứ, lỡ như để con nhóc như em làm lỡ dở thì không tốt, đồn ra ngoài cũng không hay ho, lại nói là em quyến rũ anh, hại anh đêm hôm vui chơi, sáng không thể dậy làm việc.” Cố Sơ cố tình nói.

“Anh từng nghe nói một câu.”

“Hử?”

Lục Bắc Thần giơ tay véo má cô: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Cố Sơ phì cười: “Em là mỹ nhân, em thừa nhận, ông anh mà anh hùng gì?”

“Tối nay thử xem.” Anh cong môi.

Cố Sơ đỏ mặt: “Lưu manh.”

Đến biệt thự, trời cũng đã tối. Ánh sao rải rác cả một khoảng lớn trên nền trời đen, có vầng trăng tròn lơ lửng trên cao. Trung thu sắp tới gần, càng lúc càng tròn và sáng hơn.

Lục Bắc Thần dừng xe lại dưới lùm cây. Cố Sơ vẫn còn uể oải dựa vào ghế chưa nhúc nhích. Anh mở cửa xe cho cô rồi mỉm cười nhìn cô: “Định trốn nợ tối nay đấy à?”

“Tối nay bổn tiểu thư không phục vụ.” Cố Sơ cười.

Lục Bắc Thần rướn hơn nửa người vào trong, nửa đùa nửa thật: “Còn không xuống xe, anh xử em ngay trên này đấy.”

Cố Sơ đảo mắt tới tấp, lập tức nở nụ cười nịnh nọt, rồi vuốt ve ngực anh như đang vỗ về một con sư tử rục rích ngóc đầu dậy: “Đừng hù dọa người ta mà, người ta nhát gan, không chịu nổi bị dọa đâu.” Dứt lời, cô nhanh lẹ chui ra ngoài.

Lục Bắc Thần phì cười vì cô.

Vào trong biệt thự, con đường rậm rạp cây là bắt buộc phải đi qua.

Vẫn là những bước chân như thế nhưng dường như tối nay thoải mái lạ thường.

Có lẽ vì vụ án đã có một bước phát triển mới. Cũng có lẽ vì trăng hôm nay quá sáng. Hay phải chăng vì tối nay anh rất dịu dàng.

Cô khoác tay anh, chầm chầm bước về phía trước, giẫm trên lên con đường đá vụn, nghe những hàng cọ hai bên xì xào, tâm trạng cũng trở nên vui hơn. Một tay anh vẫn còn cầm chiếc áo blouse tại phòng thực nghiệm của cô, tay kia để mặc cho cô nắm, thi thoảng lại quay đầu nhìn cô. Khóe môi cô mỉm cười, anh nhìn thấy, dĩ nhiên trong lòng rất vui.

“Trước đây, nơi này không phải cọ đâu, là cây dương liễu.” Cô chủ động nhắc lại quá khứ. Dưới ánh trăng, cô chỉ những ngón tay nhỏ xinh, trắng trẻo vào hàng cọ: “Năm nào cũng có tơ liễu phấp phới, như tuyết rơi vậy, đẹp lắm. Mỗi lần gió thổi, tiếng cây lá chạm vào nhau còn to hơn thế này. Em thích nhất là nghe âm thanh ấy.”

Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.

“Em đặc biệt thích xuống đường nhỏ đón bố về, lần nào ông cũng cõng em về nhà. Em nằm trên lưng ông, nghe cây lá xào xạc, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.” Nói rồi, cô nhớ lại trước đây, lưng của bố rộng dài, vững chãi, là một ngọn núi mà cô đã nghĩ vĩnh viễn không đổi dời, vĩnh viễn không biến mất, thế mà…

Cô không nói nữa, tâm trạng buồn bã hơn.

Lục Bắc Thần nhìn cô. Dưới trăng, sự hụt hẫng trong đôi mắt cô rất rõ ràng, như một lớp màu khắc lên giấy vẽ, ngoằn ngoèo, rõ nét, khiến người ta đau nhói. Anh vẫn không nói gì, chỉ rút tay ra, khoác lên vai cô.

Con đường nhỏ rất dài.

Một lúc sau, Lục Bắc Thần hỏi: “Mệt chưa?”

Cố Sơ dựa vào anh, khẽ gật đầu.

Anh buông cô ra, đi tới trước mặt cô, ngồi xuống và nói: “Lên đây anh cõng.”

Cố Sơ chợt đờ người…

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer