NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Boss Tối Cao Cưng Chiều Vợ Yêu

Chương 26: Đại boss nổi giận

Tác giả: DarkMoon209 - Tường Vy Trắng
Chọn tập
Ads Top

Tập đoàn Thần Vũ

Các nhân viên từ những bộ phận khác nhau, đang làm việc hết sức hăng say. Tự nhiên họ cảm thấy áp lực đè lên người, nhiệt độ cũng giảm xuống đáng kể. Bọn họ không hẹn mà cùng xoay ra hướng cửa…

– Chào…tổng tài.

Lôi Lạc Dương mặt không đổi xem họ như không khí lướt qua, chỉ để lại một câu rồi biến mất chỗ thang máy dành cho tổng tài.

– Tập hợp tất cả các bộ phận ở phòng họp.

Không khí trong phòng họp rất quái dị, trừ âm thanh hít thở và ngón tay gõ trên bàn không theo một nhịp điệu nào của Lôi Lạc Dương ra, thì không có bất kỳ âm thanh nào. Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, sống lưng đã chảy rất nhiều mồ hôi. Họ chỉ dám cuối gầm mặt xuống, mà không dám ngước nhìn đại boss.

Mộc Kha cùng Tề Vũ cũng không thể nào chịu nổi không khí căng thẳng lúc này. Lý Mỹ Nhu đứng sau Lôi Lạc Dương mà run run, hai chân giống như không còn sức. Khí thế của đại boss thật đáng sợ, làm sao họ chịu nổi cảnh tra tấn như vậy chứ?

Cuối cùng Lôi Lạc Dương cũng lên tiếng, phá hủy bầu không khí quỷ dị.

– Ai làm?

Chỉ hai từ đơn giản nhưng họ biết đại boss đang nói gì. Mọi người chỉ biết nhìn nhau mà không nói gì, Tề Vũ thì cứ chăm chú nhìn vào mấy con số đang chạy trên màn hình máy tính. Mộc Kha chỉ ngồi im bên cạnh cũng không lên tiếng…

– Chưa tra ra? Tôi nuôi các người để làm cảnh sao?! Tôi chỉ muốn biết ai đã làm thông tin của công ty tiếc lộ ra ngoài?

Vừa dứt câu, thì Tề Vũ lên tiếng, cuối cùng anh cũng tra ra

– Là do Tập đoàn Lâm Thị, dưới sự trợ giúp của bang Bạch Hổ đã thành công phá vỡ màn bảo vệ thông tin.

Tề Vũ không nhanh không chậm nói, anh đang rất thắc mắc tại sao bang Bạch Hổ có thể phá lớp màn bảo vệ đó? Trong khi kĩ thuật phá vỡ phải đoạt đến trình độ S…

– Là Lâm Thị?

Mộc Kha nghi hoặc nói, rồi nhìn qua Lôi Lạc Dương nói

– Tổng tài, ngài muốn làm gì tiếp theo.

– Chờ.

Chỉ một chữ nhưng mang hàm ý sau xa. Nếu Lâm Thị đã nhắm đến Thần Vũ thì chắc chắn họ sẽ có hành động tiếp theo, bây giờ chỉ cần chờ đến lúc Lâm Thị hành động thì Thần Vũ sẽ khai trừ Lâm Thị khỏi thị trường kinh doanh.

=•=•=•=dải phân cách =•=•=•=

Biết tin Nhược Hy về, nên Lăng Ngọc cùng Nguyệt San San hẹn cô ra nói chuyện.

Tại quán cà phê “Ánh Sao”

– Quà của hai người.

Nhược Hy vừa nói vừa đưa hai hộp quà được gói cẩn thận và đẹp.

Hai người nhận lấy, Nguyệt San San vui vẻ hỏi

– Đi du lịch thấy thế nào?

– Ở đó chắc lãng mạn lắm?

Lăng Ngọc hai mắt sáng ngời nhìn Nhược Hy

– Nếu muốn biết thì sau này cùng Nguyệt Hạo đến đó một chuyến.

– Hừ, đừng nhắc đến anh ta.

– Có chuyện gì sao?

Nhược Hy nhìn qua Nguyệt San San chỉ thấy cô nhún nhún vai. Lăng Ngọc hậm hực kể lại cho cả hai nghe, nghe xong Nhược Hy há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng Nguyệt San San không có phản ứng gì.

– Bạn gái cũ quay về? Người như anh ta mà cũng có bạn gái?

– Phải, nhưng đã là chuyện của năm năm trước. Khi đó anh mình rất yêu cô ta, nhưng khi biết anh mình đang gặp khó khăn thì không nói một lời mà biến mất khỏi cuộc sống của anh mình. Năm năm sau, cô ta trở lại nói muốn làm lại từ đầu với anh mình.

Nguyệt San San nói một tràng, khiến đầu óc Nhược Hy với Lăng Ngọc lú lẫn luôn.

– Cậu biết?

Lăng Ngọc tức giận hỏi lại, nhưng chưa đợi cô trả lời Nhược Hy đã hỏi

– Cô ta tên gì?

– Lý Mỹ Kỳ, là chị em ruột của Lý Mỹ Nhu. Khi đó mình có gặp em cô ta mấy lần.

Nguyệt San San không nhanh không chậm nói, Nhược Hy nghe xong nổi đóa quát lớn

– Cô ta đã đi rồi còn quay lại đây làm gì? Muốn dành người yêu của Lăng Ngọc? Nếu thế tớ sẽ vạch trần bộ mặt của cô ta.

Nói xong, Nhược Hy thở phì phò mà không để ý đến sắc mặt hai cô bạn đã tối sầm lại.

– Ở ĐÂY LÀ NƠI CÔNG CỘNG ĐÓ LAM NHƯỢC HY!!!!!

Cả hai hét lên, nhưng biết mình làm hơi lố nên im bặt ngồi lại xuống ghế.

Uống một ngụm nước, Nhược Hy hỏi tiếp

– Vậy cậu định làm gì?

– Dĩ nhiên sẽ không để cô ta toại nguyện. Muốn dành người yêu của Lăng Ngọc phải xem cô ta có bản lĩnh gì.

Lăng Ngọc nở một nụ cười nham hiểm, khiến hai người cảm thấy lạnh sống lưng trong đầu thầm cầu nguyện cho cô gái tên Lý Mỹ Nhân gì gì đó.

– Đây mới là Lăng Ngọc mình biết.

Cả hai cũng nở nụ cười thâm hiểm, làm người khác phải sởn gai ốc.

Ở đây đang nói chuyện vui vẻ thì bầu không khí ở tổng bộ bang Hắc Ưng khác một trời một vực.

Tề Phúc đang báo cáo lại tình hình trong bang gần một tháng qua nhưng lại bỏ qua vụ lô vũ khí bị cướp, làm Lôi Lạc Dương nổi trận lôi đình. Đừng tưởng anh không có mặt ở đây thì không biết gì.

Mặt Lôi Lạc Dương lúc này còn hơn Tula địa ngục

– Lại là bang Bạch Hổ?

– Dạ, lão đại.

– Họ chán sống rồi phải không? Vậy tôi sẽ toại nguyện cho họ…cử hai mươi người đi san bằng tất cả những băng nhỏ của bang Bạch Hổ, sau đó thẳng tiến tổng bộ mà phá hủy. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

Lôi Lạc Dương không nhanh không chậm nói, nhưng trong mỗi từ đều mang theo độ sát thương cực lớn. Tề Phúc rùng mình một cái, thầm than “đại boss nổi giận rồi”

– Dạ, lão đại. Thuộc hạ lập tức đi ngay.

Tề Phúc nhanh chóng rời khỏi để thực thi, còn ở đây nữa anh sẽ tan chảy vì khí tức của lão đại mất.

Khi Lôi Lạc Dương về tới biệt thự đã là sáu giờ tối. Đi gần tới cửa phòng, anh nghe tiếng tivi đang bật thì nở một nụ cười. Mở cửa bước vào thì thấy một cục bông màu trắng đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa, vừa ăn trái cây vút xem tivi. Lôi Lạc Dương bỏ cặp tác cạnh ghế rồi bước lại gần Nhược Hy, lúc này cô mới để ý thấy anh. Liền ngồi bật dậy

– Anh đã về.

Nghe được tiếng nói ngọt ngào của Nhược, tâm trạng mệt mỏi với tức giận cũng vơi đi phần nào. Lôi Lạc Dương ôm Nhược Hy vào lòng, đầu vùi vào hõm cổ cô tham lam hít mùi hương tường vi quen thuộc của Nhược Hy.

– Chắc anh mệt rồi, em đi chuẩn bị nước tắm…. A….

Chưa nói hết câu,Nhược Hy đã bị anh bế ngang bước chân vững vàng đi lên phòng ngủ. Theo phản xạ cô ôm chặt lấy cổ anh để không bị ngã. Vừa vào tới phòng thì Lôi Lạc Dương đã áp môi anh lên môi anh đào của Nhược Hy.

– Lạc… Dương…. anh…đi tắm đi.

Cô khó khăn nói hết lời, nhưng lại tạo cơ hội để đầu lưỡi anh vào khoang miệng. Lôi Lạc Dương tham lam mút lấy mật ngọt trong miệng cô, đầu lưỡi tùy ý dây dưa, Nhược Hy muốn nói nhưng những lời nói đó đều biến thành tiếng rên rỉ yêu kiều. Bỗng chốc nhiệt độ trong phòng tăng cao, Lôi Lạc Dương tay cũng không yên phận mà sờ soạng lung tung. Môi anh rời khỏi môi cô, hôn xuống chiếc cổ trắng nõn rồi xương quai xanh của Nhược Hy.

– Ưm…ông xã…đi tắm.

Nhược Hy bắt lấy cánh tay của Lôi Lạc Dương đang sờ loạn, thở hổn hển nói

– Cùng tắm với anh.

Giọng Lôi Lạc Dương khàn khàn, dứt lời bế Nhược Hy vào phòng tắm. Một lát sau, trong phòng tắm truyền đến những tiếng thở dốc của đàn ông và tiếng rên rỉ của phụ nữ khiến người ta mặt đổ tim đập.

Nhược Hy không biết mình có được tắm sạch sẽ không, cô chỉ biết cô bị anh ăn sạch sẽ. Lôi Lạc Dương ôm Nhược Hy vào lòng ngủ một giấc đến sáng.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer