“Này! Quản lí, tôi xin về trước nha! Bạn tôi mệt quá ngủ mất rồi!” “Vâng, cậu chủ về đi ạ!” Xin phép cho có phép tắc vậy thôi, chứ thân là một công tử như Ayman, chỉ cần nói một tiếng là được đáp ứng ngay. Nhưng không phải vì gia thế lớn như thế mà anh ỷ lại gia đình, mà chính anh cũng phải đi làm phụ giúp ba mẹ mình để nhận tiền lương trang trải cho bản thân. Ayman không chần chừ, bế Nigi lên, gọi xe taxi đến, đưa cô về nhà mình.
Đỡ Nigi lên chiếc giường êm ấm của mình, anh ngồi bên cạnh, khẽ lấy tay chạm nhẹ vào khuôn mặt mịn màng đáng yêu của cô. Ayman cảm nhận được hơi nóng toát ra từ thân nhiệt cô. Anh cúi đầu, đưa trán mình chạm vào trán cô để đo nhiệt độ “Nóng quá, đi mưa thế kia bệnh là phải rồi.” Anh ra ngoài lấy vào miếng làm giảm cơn sốt, nhẹ nhàng dán lên trán cô. Bỗng, có một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi cô. Rồi, giọng nói the thé của Nigi vang lên “Đồ biến thái….anh…tại sao…”. Ayman liền nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Nigi đang run lên. Ngay cả ngủ, cô ấy cũng mơ thấy Fuu, xem ra, đã quá tin vào Fuu rồi. Aymay nhủ thầm “Em gái dễ thương như vậy, sao Fuu lại làm thế chứ. Tên này thật là…” Anh thở dài, rồi lát sau, cả hai chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí im ắng đến buồn bã.
Trong lúc đó, Fuu chẳng thể nào yên giấc nỗi. Anh chạy đến nhà Nigi, không có, gọi điện bao nhiêu cuộc, cô cũng không bắt máy. Nhức nhói, tim anh như bị bóp thật chặt. Rốt cuộc thì, tại sao Nigi lại không tới, và tại sao, lại không liên lạc được với cô. Dáng vẻ đáng yêu nhỏ bé ấy, không lẽ anh đã bị mắc lừa. Không thể nào, anh không tin Nigi là người như vậy, anh không tin. Tức tối, Fuu đấm thật mạnh vào vách tường. Mưa cũng đã dần vơi hạt rồi, sao Nigi vẫn chưa về. Anh đứng trước cổng nhà Nigi, người ướt sũng. Nhức đầu quá, anh dựa mình vào cánh cửa. Nỗi lo sợ trong anh dấy lên. Người thân yêu của mình, anh đã mất hết rồi.Thế nên anh sợ, rằng, lỡ Nigi có mệnh hệ gì, anh sẽ mất cả cô luôn. Anh không muốn, anh thật sự rất sợ, sợ cái dáng người nhỏ bé, nụ cười đáng yêu và khuôn mặt dễ thương ấy sẽ rời xa anh mãi mãi. Đứng đó, anh chờ, chờ mãi đến tận sáng, vẫn không thấy bóng dáng Nigi đâu. Anh ôm trong mình một nỗi u ám nặng nề, lê bước về căn trọ của mình.