NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Nhược Xuân Và Cảnh Minh

Chương 68

Tác giả: Cửu Nguyệt Hi
Ads Top

Roẹt, roẹt, roẹt! Wall-E đi qua đi lại nơi góc giường, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn chú cá nhỏ chậm chạp bơi trong chậy thủy tinh và Đỗ Nhược đang vui đầu nằm chết gí trên giường. Điện thoại di động đổ chuông, cô lập tức bắt máy: “A lô?”

Giọng Vạn Tử Ngang vang lên: “Mình đợi cậu ở quán cà phê ngay ngã tư nhà cậu.

“Được, lập tức đến ngay.”

Cô chạy đến quán cà phê, Vạn Tử Ngang đã chờ bên trong.

“Sợ buổi tối cậu không ngủ được nên gọi cốc ca cao nóng cho cậu rồi này.”

“Ồ, cảm ơn.” Đỗ Nhược ngồi xuống đã hỏi ngay: “Hà Vọng thế nào rồi?”

“Một mình tức giận chạy đi chơi game, không thèm để ý đến mình.” Vạn Tử Ngang có chút dở khóc dở cười: “Cậu ta cũng y hệt Cảnh minh, tính tình trẻ con. Mất hứng là đùng đùng nổi giận, qua một hồi lại bình thường.”

Đỗ Nhược gật đầu: “Mình biết.”

“Cậu yên tâm đi, không giải tán được đâu.” Vạn Tử Ngang thôi cười, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Anh em thật sự không phải chỉ cãi nhau ầm ĩ, đánh nhau một trận là có thể trở mặt, đội nhóm chân chính cũng không phải chỉ xảy ra mâu thuẫn một trận là giải tán. Cảnh Minh là người thế nào, trong lòng bọn mình đều rõ, đều tin tưởng, kể cả Hà Vọng.”

“Ừ.”

“Nhưng mà…” Vạn Tử Ngang nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thở dài một hơi: “Cảnh Minh mới là vấn đề lớn nhất. Mình không nghĩ cậu ấy lại… khép kín bản thân đến thế. Chúng ta đều hoặc ít hoặc nhiều đã bước ra được để tiếp túc tiến về phía trước. Nhưng cậu ấy thì không.”

“Mình cũng không ngờ đến.” Đỗ Nhược cảm khái: “Sau khi anh ấy về nước, lần đầu tiên thấy anh ấy, mình còn tưởng Cảnh Minh trước kia đã về rồi. Sau này tiếp xúc mới phát hiện chỉ là ảo giác thôi. Sáu năm đã trôi qua, nhưng dường như anh ấy vẫn dừng lại ở năm đó.” Còn là khoảnh khắc chàng trai mang trái tim đau thương và tuyệt vọng năm đó.

Vạn Tử Ngang cúi đầu, hai tay ôm trán: “Cậu ấy là trưởng nhóm. Ban đầu cậu ấy gánh chịu tất cả tội lỗi thay mười một người chúng ta. Có lúc thậm chí mình cảm thấy,nếu cậu ấy không chịu trở về, thôi thì từ bỏ đi. Thế nhưng…” Chợt hạ thấp giọng: “Nếu cậu ấy không chịu trở về, Prime mãi mãi không thể nào bắt đầu lại được nữa. Vậy chúng ta phải làm sao đây Đỗ Nhược.”

Ngay cả Đỗ Nhược cũng không biết nên thế nào bây giờ. Cảnh đêm dần sâu ngoài cửa sổ, cốc ca cao trong tay cô dần nguội lạnh. Hai người đều trầm mặc, không có câu trả lời.

Vạn Tử Ngang đưa Đỗ Nhược về nhà. Hai người đi theo con ngõ tối đen về khu chung cư, đưa cô đến tận hành lang Vạn Tử Ngang mới rời đi, bảo cô về nhà thì nhắn tin cho mình.

Đỗ Nhược vào nhà, gửi tin nhắn báo bình an cho Vạn Tử Ngang rồi ngồi đờ đẫn trên sàn. Wall-E vẫn đi tới đi lui, thấy ống quần jeans của cô dính bùn thì vui mừng tíu tít lau chùi giúp cô.

Cô vuốt đầu nó, trong lòng phiền muộn khôn tả. Bỗng điện thoại đổ chuông, là dì Minh Y gọi đến. Cô ngạc nhiên bắt máy, hóa ra dì Minh Y bảo đã lâu không gặp cô, nói cô có rảnh đến nhà chơi. Đỗ Nhược nhận lời.

Hôm sau Đỗ Nhược đến thăm, cả căn nhà to như thế chỉ có mình dì ấy, chú Cảnh không có nhà.

“Chú tăng ca sao dì?”

“Ông ấy có người bạn bị bệnh, đến bệnh viện thăm rồi. Người có tuổi thì bệnh tật sẽ từ từ kéo đến, dì cũng thấy mấy năm nay sức khỏe giảm sút rất nhiều.”

“Dì vẫn còn trẻ như trước đây mà.”

“Lại chọc cho dì vui nữa rồi.”

“Thật đấy!”

“Mấy con đã lớn như vậy, làm sao dì vẫn còn trẻ được chứ.” Minh Y cười hiền hậu.

Thím Trần bưng trà bánh lên, dì Minh Y lại nói: “Mấy năm nay thấy con bận quá. Dù ban đầu khởi nghiệp không dễ dàng, phải chịu cực nhiều, nhưng con cũng phải chú ý sức khỏe, dì thấy con vẫn gầy quá.”

“Con khỏe mà dì, vẫn còn chịu được. Không tranh thủ hiện tại làm nhiều việc, sợ sau này sẽ hối hận ạ.”

Hai người uống trà tán gẫu chút việc thường ngày. Bỗng dì Minh Y nhẹ giọng thở dài: “Con có gặp Cảnh Minh không?”

Đỗ Nhược thoáng ngây người: “Dạ, từng gặp vài lần. Công ty bọn con hợp tác với Khoa học kỹ thuật Xuân Hòa.”

Dì Minh Y đặt tách trà xuống: “Nó về nước lâu rồi, dì không nói cho con biết, chính nó cũng không nhắc đến. Dì sợ nhúng tay vào chuyện của hai đứa, nó sẽ tức giận.”

“Con hiểu ạ.”

“Nhưng hôm nay tìm con cũng là vì chuyện của nó. Nghe nói… Hà Vọng và Vạn Tử Ngang cũng đã gặp Cảnh Minh, kết quả còn khiến cả nhóm mất vui phải không?”

Đỗ Nhược vừa xoay chiếc tách trong tay vừa kể lại chuyện hôm ấy. Sắc mặt dì Minh Y dần kém, cúi đầu đưa tay bóp trán. Cô thấy thế vội giải thích: “Dì, nhóm Hà Vọng đều hiểu, không phải tuyệt giao thật đâu, dì đừng lo lắng.”

Dì Minh Y khe khẽ cất lời: “Lúc nó về nước, dì cho rằng bệnh nó đã lành rồi.”

Đỗ Nhược nghe không rõ: “Gì cơ?”

“Không có gì.” Dì Minh Y lắc đầu nhìn cô. “Tiểu Nhược, dì biết nó bây giờ khiến bọn con rất đau lòng, nhưng thật ra nó không phải người như vậy. Chỉ là nó đang bị vây khốn, không sao bước ra được thôi. Giống như người đứng trên vách núi, khát vọng có người kéo mình lại, nhưng lại cảm thấy ngoại trừ nhảy xuống thì không còn đường nào để đi nữa. Dì vẫn hy vọng con có thể giúp nó một chút, có được không con? Nó thật…”

Bà nghẹn ngào không nói được nữa, rồi lại hít sâu: “Tiểu Nhược con đi theo dì lên đây.”

Đỗ Nhược đi theo bà lên tầng ba, Minh Y cầm chìa khóa mở cửa phòng sách của Cảnh Minh.

“Dì không vào đâu. Con cứ vào xem đi.” Bà khẽ nói rồi quay người xuống lầu.

Trái tim Đỗ Nhược chợt rộn ràng, nhẹ nhàng đẩy cửa tạo ra một khe hở. Hương vị quen thuộc trong phòng sách ập vào mặt như thể chỉ chớp mắt có thể đưa cô quay về sáu năm trước. Cô bước vào, vừa ngẩng đầu nhìn tìm đã thít lại, như bị một bàn tay bóp nghẹt.

Tầng tầng lớp lớp bản vẽ dán đầy ba vách tường. Trên trang giấy chi chít sơ đồ, chữ viết tiếng Trung lẫn tiếng Anh, nét đen nét đỏ đan xen lẫn nhau. Nào động cơ, phanh xe, ổ trục, con quay hồi chuyển, cảm biến tăng tốc, máy chủ AI, thiết kế chương trình, sơ đồ mạch điện… Từ tổng quát đến chi tiết, từ bản thiết kế đến hệ thống phân giải, từ thiết bị lớn cho đến linh kiện, tất cả những gì liên quan đến xe hơi không người lái đều ở đây.

Cô đứng lặng giữa thư phòng, ngước nhìn từng trang giấy, khí lạnh xộc lên từ lòng bàn chân lan tỏa khắp người.

Trên chiếc bàn sách dài màu trắng kê bên vách tường chất đầy mười mấy chồng bản vẽ, ngày đánh dấu đều là từ sáu năm trước cho đến tháng vừa rồi, sáu năm tâm huyết đều tập trung tại nơi đây. Bên dưới góc phải mỗi tờ đều ghi một cái tên: Prime.

Xưa nay anh chưa bao giờ buông bỏ. Đau khổ và căm hận, ước mơ và nguyện vọng trước đây anh chưa từng quên một khắc nào, chẳng qua, chàng trai ngày ấy chỉ muốn giam giữ tất cả mọi thứ trong thế giới của bản thân, một mình đơn độc thực hiện giấc mộng kia.

Anh vẫn bị vây khốn ở sáu năm trước không sao bước ra được. Anh đang gây dựng lại một tòa thành trên phế tích năm xưa, chỉ là tòa thành kia không thể để ai biết, cũng không muốn nói với bất cứ người nào.

Đỗ Nhược muốn cầm những bản thảo kia lên xem, nhưng đưa tay mãi vẫn không dám chạm vào, như sợ đánh thức gì đó tưởng đã ngủ yên trong quá khứ. Gò má cô râm ran, chạm tay lên mới biết mặt mình đã đẫm lệ từ lúc nào.

Chủ nhật, Đỗ Nhược dậy thật sớm. Cô tắm rửa gội đầu, soi gương ngắm nghía hồi lâu. Hôm nay cô không trang điểm, tóc buộc kiểu đuôi ngựa, mặc áo phông trắng với quần jeans, gọn gàng năng động.

Ra cửa gọi xe, Đỗ Nhược tìm được khu Cảnh Minh đang ở cách nhà cô không xe theo địa chỉ dì Minh Y cho. Ánh nắng buổi sớm đầu thu trong veo ấm áp bao phủ cảnh sắc trăm hoa đua nở trong khu biệt thự.

Cô ấn chuông nhà Cảnh Minh, lắng nghe tiếng bước chân đi xuống cầu thang rồi nhanh chóng đến gần cánh cửa. Đỗ Nhược giật thót tim khi cánh cửa đột ngột bật tung.

Cảnh Minh mặc chiếc áo phông trắng và quần thun vải bông rộng rãi, vẻ mặt vừa ngỡ ngàng vừa nghi ngờ nhìn cô từ trên xuống dưới. Sau cùng, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Đỗ Nhược giải thích: “Em xin dì địa chỉ của anh.”

“Có chuyện gì không?” Anh vẫn vịn tay nắm cửa, không có ý cho cô vào nhà.

“Đã lâu không gặp, em… định hẹn anh đi dạo phố thôi.” Đỗ Nhược căng thẳng đến mức lắp bắp.

Im lặng hồi lâu, anh mới lững thững quay người vào nhà. Cô lập tức đi vào, cố ý hỏi: “Cần đổi giày không?”

Anh quay lại nhìn cô, mày hơi chau lại: “Đổi đi.” Rồi bước thẳng đến phòng bếp.

Đỗ Nhược nhìn một vòng trong nhà, màu sắc trang trí trông rất lạnh lẽo, một người ở căn nhà to thế này rất quạnh quẽ: “Anh ăn sáng chưa?”

Anh uống nước trong bếp, không đáp lời.

Cô rướn cổ nói lớn: “Em còn chưa ăn sáng, nhà anh có gì ăn không?”

Cảnh Minh đặt cốc thủy tinh xuống: “Trong tủ lạnh có.” Sau đó đi thẳng lên tầng.

Trên tủ lạnh hai cánh dán giấy ghi chú viết “Mua ngày 14 tháng 9”. KHông phải chữ của Cảnh Minh, Đỗ Nhược đoán là cậu trợ lý chịu trách nhiệm sinh hoạt của anh rồi. Cô kéo ngăn lạnh ra, sữa tươi, bánh ngọt, jambon, thức ăn chín, rau cải, hoa quả chất đầy từ trên xuống dưới vô cùng ngay ngắn mà không hề được đụng đến. Hôm nay đã là ngày 18 rồi.

Đỗ Nhược lấy sandwich ra bỏ vào lò nướng bánh mì, ốp la trứng gà với dầu ô liu xong thì chiên jambon. Cô kẹp trứng ốp la, jambon và dưa leo vào bánh mì sandwich đã nướng, sau đó cho sốt và một miếng phô mai vào. Miếng bánh mì vuông vức được cắt theo đường chéo, món sandwich ngon lành đã hoàn thành.

Cảnh Minh về phòng sách thu dọn giấy tờ bản thảo và tài liệu, thay chiếc áo thun trắng và quần jeans gọn gàng rồi đi ra cửa. Eva lạch bạch đi theo anh: “Anh đi đâu thế?”

“Ra ngoài một chuyến.”

“Ừm…”

Eva đi theo đến cửa cầu thang, Cảnh Minh cúi xuống vuốt đầu nó, nó ngoan ngoãn nghiêng đầu cọ vào tay anh. Vì không thể đi xuống bậc thang nên đành đứng lại vẫy tay gọi với theo Cảnh Minh: “Anh nhớ về sớm nhé!”

Cảnh Minh cũng vẫy tay với nó. Anh rảo bước xuống bậc thang, vừa đến tầng một đã ngửi thấy hương thơm ngào ngạt.

Đỗ Nhược loay hoay rửa việt quất, anh đào trong phòng bếp rồi rót sữa vào cốc thủy tinh. Nhìn dáng điệu của cô, anh bỗng dừng bước. Phóng bếp nhà anh chưa bao giờ nổi lửa.

Đỗ Nhược nghe thấy động tĩnh bền ngẩng đầu cười: “Anh còn chưa ăn sáng đúng không, em có làm một phần cho anh này.”

Cảnh Minh ngồi xuống, nhìn hai miếng sandwich trông rất ngon lành trên đĩa.

Thấy anh cắn một miếng cô mới hỏi: “Ngon không?”

“Tạm được.”

“Ừm.”

Hai người không nói gì nữa, yên lặng ăn xong bữa sáng. Đỗ Nhược đứng dậy thu dọn bát đĩa, Cảnh Minh lên tiếng: “Bỏ trong bồn đi, dì giúp việc sẽ rửa.”

“À.”

Hai người ra cửa, rời khỏi khu biệt thự, lững thững dạo bước trên phố. Đỗ Nhược hỏi thăm: “Công việc anh có bận không?”

“Cũng tạm.” Anh đáp lời, lâu sau mới hỏi lại: “Còn em?”

“Khá bận.” Đỗ Nhược tâm sự: “Vốn chỉ định toàn tâm toàn ý làm nghiên cứu thôi, nhưng lên đến vị trí này phải quản lý rất nhiều việc. Mỗi ngày đều có cả đống chuyện phải xử lý, không thể tập trung.”

“Tính cách của em không hợp làm trong công ty nhỏ, đến viện nghiên cứu hoặc trung tâm nghiên cứu phát triển của doanh nghiệp lớn tốt hơn.”

Cô chỉ cười không đáp. Cảnh Minh thoáng nhìn Đỗ Nhược. Hôm nay cô không trang điểm, ăn mặc thoải mái, trông dáng vẻ có vài phần ngây ngô như thời đại học.

“Em hay tham gia mấy bữa tiệc như lần trước lắm sao?”

“Hả? Không có.” Đỗ Nhược lúng túng: “Lần đó cô bé cấp dưới của em không ứng phó được với Quách Hồng, em đến giúp đỡ thôi.”

Cô bé á? Cảnh Minh thầm chế giễu. Cô gái kia trông còn lớn tuổi hơn cô nữa là. Mà nghe giọng điệu này của Đỗ Nhược… e rằng sáu năm qua đã trải qua không ít chuyện đây.

“Bình thường em dự tiệc đều đi chung với đàn anh, không uống rượu. Anh ấy không cho em uống, cũng sẽ đỡ rượu giúp em.”

Cảnh Minh lặng thinh không đáp. Hai người đi qua một con phố, anh mới hỏi: “Mấy hệ thống thị giác lần trước ở hội chợ triển lãm đều do em chịu trách nhiệm nghiên cứu chính à?”

“Đúng vậy. Anh thấy hả? Cảm thấy thế nào?”

Anh không trả lời thẳng mà hỏi ngược lại: “Làm phó tổng bận đến vậy, thời gian đâu mà đến phòng thí nghiệm?”

“Tăng ca, bình thường buổi tối không có chuyện gì làm cả.”

Cảnh Minh lại trầm mặc. Nói đến đây, tâm tư Đỗ Nhược thoáng thay đổi: “Anh vẫn còn làm nghiên cứu sao?”

“Không có.”

Đỗ Nhược không hề vạch trần: “Vậy bình thường buổi tối và cuối tuần anh làm gì?”

Cảnh Minh nhất thời không đáp được, vài giây sau mới trả lời: “Xem tivi.”

Đỗ Nhược từ từ gật đầu: “Tivi… có gì hay?”

“… Cũng được.”

“Ừ, dù sao cuối tuần anh cũng rảnh, nếu không có việc gì làm thì đi xem thi đấu với em đi. Người ta tặng em hai tấm vé, còn dư một tấm, không đi thì lãng phí quá.”

Cảnh Minh hơi cảnh giác nhìn cô: “Thi gì?”

“Thi đấu robot của sinh viên đại học.” Đỗ Nhược bình tĩnh đáp.

Bình luận
Ads Footer