NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Cưng Chiều Vô Hạn

Chương 77

Tác giả: Nhĩ Ky Dữ Thử Tiêu
Chọn tập
Ads Top

“. . . . . . Anh của tôi đã xảy ra chuyện gì?” Bầu trời đầy mây, gió bên bờ sông Thames thật to. Chung Tĩnh Ngôn che bụng, mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống ròng ròng.

Sa Lệ ở bên cạnh nhìn thấy cũng gấp gáp, liên tục ra hiệu bảo cô cúp điện thoại trước đã.

“Cô còn có mặt mũi hỏi tôi? Giả bộ vô tội cái gì hả? Từ nhỏ, Chấn Thanh và Chấn Văn đối xử với cô còn tốt hơn người mẹ ruột là tôi, cô lại muốn đưa bọn chúng vào ngục giam. . . . . .”

“Rầm!” Chung Tĩnh Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc ông ông, anh trai. . . . . . Vào ngục giam?

Cô muốn đứng lên, nhưng bụng lại đau như vậy, hai chân run run đứng dậy, trước mặt bỗng tối sầm, sau đó cái gì cũng không biết nữa.

Chuông điện thoại di động vang lên dồn dập, là của Sa Lệ.

Sa Lệ ôm chặt Chung Tĩnh Ngôn, một tay lấy ra vừa nhìn thấy vội vàng bắt máy, giọng nói hoảng sợ mang theo tiếng khóc nức nở, “Quý đổng. . . . . . Ngôn Ngôn không xong. . . . . .”

Lúc này, Quý Thiếu Kiệt đang ngồi ở một trong hội sở uống trà nghệ thuật hạng sang với đám người thị trưởng Vương Thư Nhớ, chủ tịch ngân hàng Trịnh Hành Trường và cục trưởng Trươn. Rất rõ ràng, đây là một hội nghị có mô hình nhỏ quan trọng không có nghi thức.

Trước khi ra cửa, Quý Thiếu Kiệt đã cảm thấy hai mí mắt nhảy liên tục, mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó, thậm chí mới vừa rồi, nhân viên pha trà biểu diễn xong nghệ thuật pha trà, dâng trà lên cho bọn họ, khi nâng ấm tử sa Nghi Hưng đến trước mặt anh, tay của nhân viên pha trà bỗng run một cái, nước trà nóng bỏng bị hắt lên mu bàn tay, đột nhiên, anh cảm thấy nhịp tim chưa bao giờ lại đập nhanh đến vậy.

Anh gạt đi ly trà của nhân viên pha trà đạng sợ hãi, cau mày, cầm điện thoại gọi cho Chung Tĩnh Ngôn, số máy bận.

Lúc này dường như cô đang ở cùng một chỗ với Sa Lệ, anh quả thật một phút cũng không thể đợi thêm, trực tiếp bấm vào số của Sa Lệ.

“. . . . . . Xảy ra ra chuyện gì? . . . . . . Cô ấy làm sao?” Sắc mặt anh đại biến, cả người cứng đờ.

“Sa Lệ, cô đừng sợ, bây giờ lập tức gọi điện thoại cho cấp cứu, không nên tùy tiện di chuyển cô ấy. Đồng thời thông báo ông Lôi và quản gia của tôi, bảo bọn họ lập tức tới ngay.” Khi anh sắp xếp những chuyện này, người đã đứng lên đi ra ngoài.

“Quý đổng? . . . . . .” Một bàn người chưa bao giờ thấy chủ tịch tập đoàn Quý Nhân lại căng thẳng như vậy, không khỏi lo lắng hỏi thăm.

“Chuyện của Phó thị trưởng Chung và em trai anh ta, tôi cho rằng nên xử lý nghiêm khắc. Những thứ khác, trợ lý của tôi sẽ tham dự thảo luận thay tôi, các vị, xin lỗi không tiếp được!” Anh nói xong những lời này, sau đó vội vã rời đi.

Khi anh ngồi máy bay tư nhân đến Luân Đôn thì đã là 20 giờ sau.

Cùng đi còn có ông nội, bà nội, mẹ, ông ngoại, vẻ mặt của tất cả mọi người đều nặng nề.

Sau khi xuống máy bay đã nhận được điện thoại của quản gia, “Tiểu phu nhân ở bệnh viện Saint Thomas, bác sĩ nói là có dấu hiệu trước sinh non, ông Lôi đang nói chuyện với bác sĩ. . . . . .”

Bác sĩ còn nói một câu, quản gia đắn đo một hồi lâu, cuối cùng không dám nói ra, “Thai nhi có thể không qua nổi. . . . . .”

Dấu hiệu trước sinh non!

“Nghiệp chướng. . . . . .” Bà nội Quý không nhịn được, đấm ông nội Quý liền khóc nức nở.

Trong bụng Chung Tĩnh Ngôn cũng không phải là nhân vật bình thường, đây chính là chắt trai duy nhất mấy đời chỉ có một con của nhà họ Quý và nhà ngoại Quý. Mấy người lớn này, người nào không phải duỗi thẳng cổ chờ ngày được ôm cháu? Trước kia bởi vì thân thể d.đ/l’q.d của Quý Thiếu Kiệt nên không dám thúc giục, bây giờ là bởi vì Chung Tĩnh Ngôn còn nhỏ tuổi nên cũng không dám thúc giục, nhưng mà, sắp có chắt trai lại phải trơ mắt mất đi, ngược lại là ai thì cũng khó có thể chấp nhận được.

Trong lòng Quý Thiếu Kiệt càng thêm buồn rầu, vô dùng ảo não.

Lúc trước, khi hai người bọn họ ở chung một chỗ, các biện pháp ngừa thai vẫn là do Quý Thiếu Kiệt làm. Nhưng từ ngày anh cầu hôn trong phòng làm việc đó trở đi, anh đã có suy nghĩ đến chuyện ngưng ngừa thai. Tuổi của anh đã không còn nhỏ, người trong nhà một mực trông mong, chính bản thân anh cũng hi vọng trên đời có thể có một tên nhóc chảy huyết mạch của mình.

Sau khi Chung Tĩnh Ngôn trở về Anh, mỗi lần gọi điện thoại anh đều vô tình hay cố ý hỏi thăm tình trạng thân thể của cô, quản gia cũng sẽ định kỳ báo cáo với anh. Cô tất cả đều bình thường, ăn được ngủ được, không hề có phản ứng gì khác, anh liền không chú ý, cho rằng sẽ không đúng như vậy, ai ngờ. . . . . . Ai ngờ, anh là một người gieo giống ưu tú nhưng lại không phải là một người chồng tốt.

Nhớ lại suốt dọc đường, anh thật muốn đập chết đầu mình.

Đã có suy nghĩ để cho cô mang thai, tại sao lại không qua bên đó với cô, lại chỉ cố ở lại chỗ này đối phó với hai anh em đáng ghét đó? Nếu như lần này Chung Tĩnh Ngôn có chuyện gì bất trắc, anh nhất định sẽ làm cho hai anh em họ chết rất khó coi.

Chạy tới bệnh viện Saint Thomas, Chung Tĩnh Ngôn đã được đưa vào phòng cấp cứu, Lôi Trí Viễn đang đứng ở cửa phòng bệnh nhỏ giọng nói chuyện với bác sĩ. Nhìn thấy đoàn người vội vàng bước tới, ra hiệu đừng lên tiếng, “Ngôn Ngôn còn chưa có tỉnh. Tôi đã mời bác sĩ nổi tiếng nhất khoa phụ sản ở Edinburgh tới đây chẩn bệnh, tạm thời bảo vệ được cục cưng, nhưng trước khi qua sáu tháng, Ngôn Ngôn vẫn cần phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể bị kích động nữa.”

Đứa bé đó cũng là người thừa kế của Lôi thị ông đấy.

Người lớn vừa nghe đứa bé không có việc gì, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Lôi Trí Viễn lại nghiêm nghị nhìn Quý Thiếu Kiệt, “Nếu Ngôn Ngôn đã mang thai, tại sao không sớm nhắc nhở để chúng ta kịp chú ý? Cậu làm chồng kiểu gì vậy? Quả thật hồ đồ!”

Quý Thiếu Kiệt im lặng, tự biết cha vợ phê bình có lý, dù có phách lối nữa cũng chỉ có thể nói xin lỗi trước, sớm không kềm chế được, đẩy cửa, sải bước chạy tới trước giường bệnh.

Bảo bối ngoan của anh đang lẳng lặng nằm ở trên ra giường bệnh màu trắng, sắc mặt trắng như tờ giấy, hô hấp nặng nề.

Anh ngồi ở bên giường, cầm lấy một cái tay nhỏ bé của cô dán vào mặt vào môi, liên tục vuốt ve, cảm nhận được phần mềm mại đó, mới cảm thấy yên ổn.

Tâm tình buông lỏng xuống, tức giận lại xông tới.

Nhóc con không nghe lời này, rõ ràng đồng ý với anh sẽ không chạy lung tung, lại cùng Sa Lệ chạy đi xem chèo thuyền, nói giỡn, uống bia lạnh! Ngộ nhỡ có sơ xuất gì, bảo anh phải làm thế nào?

Nghĩ tới đây, trong miệng anh không khỏi giận dỗi dùng sức cắn.

Khi Chung Tĩnh Ngôn mở mắt liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, giống như là đang ở trong mộng.

“Sao… Sao chú lại đến đây? Em bị bệnh gì vậy? Anh trai em xảy ra chuyện gì?” Vì ngủ mê man mới tỉnh nên giọng nói còn thỏ thẻ, nếu như bình thường, Quý Thiếu Kiệt nhất định cho rằng con mèo nhỏ này cố ý quyến rũ anh.

Quý Thiếu Kiệt không đáp một câu, chỉ lo bàn tay nhỏ bé đó, nhe răng cắn, miệng há rất lớn, lực dùng lại rất nhỏ.

Cắn xong rồi lại thấy thương tiếc, bắt đầu mút từng đầu ngón tay.

Hai người vừa tân hôn, tình đang nồng cháy thì lại cách xa nhau hai tháng không gặp mặt, lúc này tầm mắt giằng co với nhau, bất giác lại quên hai người đang ở chỗ nào. Đặc biệt là nếu không phải người lớn đang đứng ngoài cửa bất cứ lúc nào cũng có thể đi vào, Quý Thiếu Kiệt thật muốn đè cô ở dưới thân hôn đủ, sờ một lần mới được.

Chung Tĩnh Ngôn vốn dĩ có một bụng lời muốn hỏi, lại bị Quý Thiếu Kiệt hết nhìn rồi lại hôn, nhịp tim từ từ tăng nhanh, nũng nịu liếc anh một cái.

Quý Thiếu Kiệt bị cái nhìn này làm cho thân thể mềm mất một nửa, nghĩ tới bên trong thân thể nhỏ bé mềm mại đáng yêu này đang mang một sinh mệnh nhỏ thuộc về Quý Thiếu Kiệt anh, không khỏi mềm hết nửa còn lại.

Lúc này, bên ngoài phòng bệnh không đóng kín cửa, truyền đến một hồi cãi vả.

“Thai đầu dĩ nhiên là của nhà họ Quý tôi, ai cũng đừng nghĩ giành!” Giọng nói vang dội, không phải ông nội Quý thì còn ai?

“Lão Quý! Anh có thể nói lý một chút không? Con gái và cháu ngoại của tôi đều cho nhà họ Quý anh còn chưa đủ? Giờ tới chắt trai anh cũng muốn giành với tôi à?” Giọng nói này chính là của ông ngoại Quý.

“Vậy để cho Ngôn Ngôn sinh hai đứa, đứa sau theo họ anh là được rồi. . . . . .”

“Hai ông à, ở đây là phòng bệnh, xin đừng ầm ĩ đến con gái tôi nghỉ ngơi. Ngôn Ngôn không phải cái máy sinh con, muốn cục cưng, còn phải có sự đồng ý của Lôi thị tôi nữa.” Là giọng nói của Lôi Trí Viễn.

. . . . . .

Chung Tĩnh Ngôn càng nghe con mắt mở ra càng lớn, đợi đến khi nhìn đến chú Quý già cười giống như nhặt được bảo vật, không khỏi cả kinh nói, “Bọn họ nói là sự thật? Em. . . . . . Mang thai?”

Quý Thiếu Kiệt cúi người, hôn lên cánh môi của cô, ánh mắt thật sâu, “Bảo bối ngoan, chúng ta sắp có bảo bối nhỏ rồi. Thật xin lỗi, trong khoảng thời gian này ông xã không chăm sóc tốt cho em.”

Chung Tĩnh Ngôn đau buồn, “Đừng! Em chỉ mới vừa tốt nghiệp, cuộc sống muôn màu chỉ mới vừa bắt đầu. . . . . .”

“Em cứ tiếp tục vui chơi, chỉ là nhiều hơn một người xem nhỏ. . . . . .”

“Vậy anh nhất định phải làm thiếu đi hai người xem quan trọng khác của em sao?”

“. . . . . . Rất quan trọng sao? Quan trọng hơn anh?”

“Không cần phải đánh trống lãng. Nói cho em biết, rốt cuộc anh trai em xảy ra chuyện gì?”

Quý Thiếu Kiệt nhất thời không lên tiếng, cầm cái ly đổ nước ấm, từ từ đút cho cô uống.

Cô miễn cưỡng uống một hớp liền đẩy ra, mắt to nhìn anh, không nói rõ ràng sẽ không bỏ qua.

Quý Thiếu Kiệt nhìn cô đẩy ra đến nỗi hắt nước đọng trên giường, đùa cợt buông tay, “Bọn họ rất tốt. Anh cả Chung Chấn Thanh của em sắp kết hôn, anh hai Chung Chấn Văn chuẩn bị làm cha, như vậy, còn chưa đủ tốt sao?”

Cái gì? Chung Tĩnh Ngôn tuyệt đối không dự đoán được sự việc sẽ như vậy, kinh ngạc, không cách nào che giấu vẻ mặt không dám tin.

Quý Thiếu Kiệt cười lạnh, “Mấy tháng trước còn thề non hẹn biển, không phải em thì không lấy. . . . . .” Cuối cùng vẫn nhịn nửa đoạn sau.

“Không, em không tin! Bọn họ không phải là người như thế. . . . . .”

“Em cảm thấy bọn họ xa em, nên mất ăn mất ngủ sao? Không có em bốn năm, bọn họ vẫn thăng quan phát tài, không phải đều sống rất tốt sao? Trên đời này làm gì có có ai xa cách nhau mà không chịu được chứ? Ngoại trừ. . . . . .” Ngoại trừ anh ra, nếu rời khỏi em thật sự không chịu được.

Anh không muốn kích thích cô nữa nên đổi đề tài, “Bảo bối, em không ngoan, trêu đùa uống bia đá, đoán chừng tối hôm trước còn nhịn ăn đêm, có đúng không? Bác sĩ nói rồi, bây giờ thân thể em rất yếu, không thể bị kích thích nữa, hãy suy nghĩ cho bảo bảo, nhất định phải nằm trên d.đ/l’q;d giường nghỉ ngơi đến khi sinh mới được.” Anh cố ý cường điệu thời gian nằm trên giường, ôm cô vào trong ngực, hôn lên mí mắt cô, nhỏ giọng dụ dỗ, “Đừng nghĩ đến chuyện gì cả, bảo bối ngoan, em hãy chăm sóc tốt cho bản thân, chăm sóc tốt cho tiểu bảo bối của chúng ta là được. Tiểu bảo bối đã lớn ba tháng, nó mới là người quan trọng nhất. . . . . .”

“Không được, Thiếu Kiệt, em muốn trở về nước xem bọn họ. Em. . . . . . Không yên lòng.” Chung Tĩnh Ngôn nói xong liền muốn đứng dậy.

“Đừng động.” Quý Thiếu Kiệt đè cô lại, sắc mặt nghiêm túc, giọng nói cũng ngưng lại, “Nghe lời, bây giờ em phải nằm trên giường, em phải có trách nhiệm với tiểu bảo. . . . . .”

“Vậy anh nói cho em biết, chuyện anh trai em phải vào ngục giam là như thế nào? Nếu như không phải xảy ra chuyện, Mã. . . . . . Bà ấy sẽ không gọi điện thoại cho em.” Nói xong, mắt Chung Tĩnh Ngôn liền đỏ lên, “Thiếu Kiệt, em. . . . . . Không thể chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân. . . . . .”

“Có ba nuôi e ở đó, bọn họ có thể xảy ra chuyện gì? Tuy rằng ông Mã đã lui xuống nhưng ảnh hưởng vẫn còn. Em mù quáng quan tâm làm gì?”

“Nói cho em biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nếu không em nhất định sẽ tự trở về nước. . . . . .”

Chẳng biết từ lúc nào, người lớn đang trông giữ bên ngoài đã đẩy cửa tiến vào, nghe lời nói của Chung Tĩnh Ngôn, bà nội Quý bị sợ đến mức thiếu chút nữa làm đổ chén thuốc bổ của quản gia đưa tới, vẻ mặt của ông nội Quý nghiêm khắc chưa bao giờ có nhìn Chung Tĩnh Ngôn, “Ngôn Ngôn, trong khoảng thời gian này con không được đi đâu cả, dưỡng tốt thân thể mới là quan trọng nhất. Chúng ta cũng mong đợi con sinh hạ bảo bảo bình an khoẻ mạnh. . . . . .”

Cục cưng này, cả nhà bọn họ đã mong đợi quá lâu, làm sao có thể để sơ xuất?

*

Lúc Chung Tĩnh Ngôn về nước thì đã là mùa xuân.

Cục cưng ở trong bụng của cô đã hơn bốn tháng, cô mặc một chiếc váy trắng rộng thùng thình, bụng nổi lên, tóc dài rồi, búi một nửa ghim ở sau ót. Bởi vì được chăm sóc rất tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn ước chừng đã tròn hai vòng, càng giống như. . . . . . Càng giống như một cô vợ nhỏ thoải mái.

Chung Chấn Văn nhìn em gái như vậy, nơi cổ họng như bị nhét vào một cây mơ, chua xót qua đi lại còn cảm giác thê lương.

“Không phải nói đang dưỡng thai sao? Sao đột nhiên lại chạy về?”

“Em không yên tâm các anh. Mỗi lần gọi điện thoại, các anh đều úp úp mở mở lừa dối em.” Cô vẫn nghiêng đầu mỉm cười giống như trước đây, chỉ là, càng nhiều một loại quý khí được nuông chiều đến mức tận cùng.

“Có phải mẹ lại gọi điện thoại quấy rầy em không?”

“Không phải! Là tự bản thân em muốn về. . . . . .” Điện thoại của cô bị mẹ Quý quản rất nghiêm khắc, coi như Mã Hoa có gọi cho cô thì cô cũng không nhận được. Dĩ nhiên, cô sẽ không nói cho Chấn Văn biết là cô lén lút chạy về.”. . . . . . Trước tiên hãy đưa em đi gặp tiểu Từ.”

Tiểu Từ, đó chính là cô gái đã mai thai đứa nhỏ của Chấn Văn.

Sắc mặt Chung Chấn Văn lập tức trắng, khổ sở nói, “Ngôn Ngôn, em phải tin tưởng anh, đứa bé đó. . . . . . Hoàn toàn là một cái bẫy do Quý Thiếu Kiệt đặt ra. Rốt cuộc là con của ai, chỉ có thể đợi sinh ra mới biết được.”

Trong đầu Chung Tĩnh Ngôn hiện lên dáng vẻ của Tiểu Từ, gầy gầy nho nhỏ, thần sắc ngũ quan có ba phần tương tự với cô. Trước đó chính là nhân viên phục vụ của quán cà phê Thời gian, sau đó được anh hai đưa đến công ty làm trước đại sảnh, sau đó nữa. . . . . . Cùng anh hai say rượu mất lý trí, có bảo bảo. Bảo bảo này chỉ nhỏ hơn bảo bảo trong bụng cô có một tháng.

“Anh hai, con người của Tiểu Từ cũng không tệ, cũng là thật lòng thích anh, nếu như đứa bé sinh ra là của anh, thì anh hãy thử đối xử tốt với cô ấy đi.” Chung Tĩnh Ngôn có thể nhìn ra, cô gái tiểu d/đ/l’q;d Từ đó là thật lòng thích anh hai. Cô không muốn bởi vì cảm giác áy náy của mình mà miễn cưỡng anh hai yêu người nào, nhưng mà, cô hi vọng, anh có thể thử tiếp nhận người khác.

“Lạc Lạc, em không cần phải nói nữa. Đời này, anh hai không thể nào thích người khác được nữa. Quý Thiếu Kiệt có bản lĩnh thì hãy trông chừng em cả đời.” Mặt Chung Chấn Văn xám như tro tàn, “Quý Thiếu Kiệt bố trí mọi chuyện rất hoàn hảo, vừa sai khiến kẻ bắt được chuyện anh sửa lại tỷ số dung tích của hạng mục hồ Tùng Thạch, buộc Chấn Thanh đi cầu cha của Phương Thanh Ngọc ở bộ xây dựng, vừa sắp xếp phụ nữ bẫy anh. Anh ta cứ sợ bọn anh đi tìm em như vậy sao?”

Chung Tĩnh Ngôn im lặng. Bản thân mình nằm sụp sườn, há lại cho người khác ngủ yên? Với tính tình bá đạo của Quý Thiếu Kiệt, nhất định là phải xử lý tốt bọn họ mới yên tâm.

“Hiện giờ anh cả bị tạm giam, vẫn luôn bị cách ly thẩm tra, ba cũng bị dính líu, anh ta nên vui mừng được rồi chứ?”

“Trước khi em tới, cũng không biết mọi chuyện lại nghiêm trọng như thế. Em nhất định sẽ làm anh ấy buông tay, còn có ba ruột Lôi Trí Viễn của em nữa, em sẽ nhờ ông ấy nhanh chóng giúp đỡ, chuyện sẽ sẽ trở lại bình thường. . . . . .”

“Vô dụng thôi, Quý Thiếu Kiệt sẽ không bỏ qua cho bọn anh, cũng như vậy, chỉ cần bọn anh không sao, nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho anh ta. Về phần chú Lôi, cường long đấu không lại địa đầu xà, ở trên mảnh đất này, Quý Thiếu Kiệt thật lòng muốn chỉnh người, tóm lại là có biện pháp. “

Anh trai lúc nào cũng nuông chiều cô bây giờ lại hoàn toàn không chịu thỏa hiệp.

Chung Tĩnh Ngôn ngồi hơn mai mươi tiếng đồng hồ máy bay qua đây, hơi thở còn chưa kịp đều đặn đã nhanh chóng muốn gặp bọn họ, giờ phút này, cô chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer