NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 92: Kinh thành tân quý

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập
Ads Top

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mạc Thiên Y

Nếu nói dạo gần đây trong Thượng Kinh, nhà ai được chú ý nhiều nhất, thì không hề nghi ngờ là nếu chẳng phải Yến Hoàng Thân xuất thân phủ Vĩnh Bình Hầu thì chẳng ai có thể hơn cả.

Kể từ lúc hoàng thượng đến sơn trang ôn tuyền của nhà hắn về, cơn đau chân rất giảm bớt, vậy là cứ thế ngụ lại đó, bây giờ ngay cả quốc sự cũng thảo luận tại đó. Mà Yến Hoằng Chân vì có công hiến trang, được gọi đến bên cạnh hoàng thượng bồi giá. Trong lúc nhất thời thật sự có thể nói là phong quang vô hạn, chạm tay có thể bỏng. Mà cùng lúc đó, Phố Sơn coi như là ngòi kíp nổ, ngọn núi kia rộng lớn, suối ôn tuyền lại không chỉ có một nơi, tuy không được chỗ tốt nhất kia, nhưng vớ được một cái cũng được a! Thế là, cổng lớn nhà họ Yến mọi ngày vắng tanh nay thiếu điều bị người ta giẫm nát, tới tới lui lui đều là các hoàng thân quốc thích, thế gia đại thần, đều là muốn đến mua đất của Yến gia.

Người ta quan lớn, Tô Tuệ Nương không dám đắc tội, chỉ có thể phụng bồi nhất nhất tiếp đãi, nhưng sau đó, nàng thật sự ghét ồn ào, hơn nữa nàng giờ đang mang thai, quan trọng nhất chính là khối thịt trong bụng này, chuyện còn lại chả có tâm tư quản. Thế là chuyện tình liên quan đến Phố Sơn, nàng toàn quyền giao cho Hoắc Cương xử lý, y là một kẻ ngoài thô lỗ trong gian xảo, tất sẽ không chịu lỗ lả.

Quả đúng như thế, Hoắc Cương kia cực kỳ thẳng thắn, trực tiếp công khai niêm giá, một con suối 10 vạn lượng bạc, tốt hơn thì 15 vạn lượng, mấy chỗ tốt nhất lại càng khai hơn giá 50 vạn lượng. Rất nhiều nhà nghe báo giá xong, thiếu điều phun một búng máu, mắng: “Sao ngươi sao không đi cướp luôn đi?”

Nhưng Hoắc Cương chả thèm để ý, rõ ràng là thái độ: một tay giao tiền, một tay giao đất. Không phải là không có người muốn đến ép buộc, nhưng vấn đề là Yến Hoằng Chân người ta hiện nay ấy mà là hồng nhân trước mặt Hoàng thượng, đang nóng hầm hập đây, lúc này ngươi mà có ý định không đứng đắn, chẳng phải tự tìm chết sao?

Thế là ôm được cái bắp đùi “Hoàng thượng” to nhất thiên hạ này, Yến gia quả này phát tài to, trừ hai nơi nhà mình lưu lại ra, còn lại tất cả đều bán không còn một mảnh, tổng cộng vớ bẫm được 500 vạn lượng bạc trắng bóng.

Cơ mà Yến Hoằng Chân người ta phải gọi là “Trung tâm báo quốc” cũng thật là đủ “chân chó”, 500 trăm vạn lượng bạc, cũng không thương lượng với Tô Tuệ Nương một tiếng, mắt cũng không chớp lấy một cái, toàn bộ đều hiến tặng cho Hoàng thượng, trong miệng còn nói, vi thần có thể được số tiền này tất cả đều là nhờ vào hồng phúc của hoàng thượng, vạn lần không dám giữ cho riêng mình, lý nên hiến tặng bệ hạ toàn bộ.

Chu Trọng Quốc nghe vậy trong lòng thật sự cảm động lắm thay.

Y nhìn Yến Hoằng Chân đầy mặt khiêm nhường trước mắt, bất tri bất giác cũng nhớ tới người cha chết sớm của hắn. Năm ấy Hạo Nhiên hắn chẳng phải dốc cạn gia tài giúp ta giành được nghiệp lớn đấy sao? Thật không hổ là phụ tử, đối với trẫm đều là trung tâm tuyệt đối như nhau!

Trong diện này không thể không đề cập một chút, nguyên nhân cái chết của Yến Hạo Nhiên, không giống với đám công thần bị Chu Trọng Quốc cố ý giết chết. Yến Hạo Nhiên hắn là do vào một lần uống say rồi trở về phủ, từ trên ngựa té xuống, gãy cổ chết. Cái chết này mặc dù khá là xàm xí, nhưng không thể không nói, hắn chết thì tốt hơn!! Không còn nằm trong đám quân thần đê hèn bỉ ổi sau này nữa, lưu lại trong lòng Chu Trọng Quốc dĩ nhiên là tất cả mặt tốt của đối phương. Hôm nay lại nhìn gương mặt Yến Hoằng Chân cơ hồ giống Yến Hạo Nhiên như đúc, Chu Trọng Quốc dĩ nhiên là bùi ngùi mãi thôi.

Thế là ngự khẩu hoàng đế bệ hạ vừa mở, Yến Hoằng Chân lập tức thăng quan tiến tước, ban đầu chức vị của hắn là Cẩm Y Vệ Bách hộ giờ lại thăng lên tới Cẩm Y Vệ Thiên hộ, còn tăng thêm một chức hành tẩu trước ngự tiền. Mà quan trọng nhất là, Chu Trọng Quốc thưởng xuống một tước vị, phong hắn là Tử tước. Phẩm cấp của Đại Thụy xếp từ cao đến thấp là: vương, công, hầu, bá, tử, năm cấp. Tử tước tuy là thấp nhất, nhưng tốt xấu cũng là một tước vị, biết bao người cầu còn không có. Dĩ nhiên kia năm trăm vạn lượng bạc kia, Chu Trọng Quốc vui vẻ thu nhận toàn bộ.

Sau khi Hoắc Cương hay tin này, một hơi không thở lên nổi, thiếu chút nữa tức chết, chỉ vào lỗ mũi Yến Hoằng Chân mắng hắn phá của. Năm trăm vạn lượng đó a, cứ như vậy bay mất trước mắt mình. Mà Tô Tuệ Nương nghe tin này xong, lại vỗ tay trầm trồ khen ngợi, khen Yến Hoằng Chân thông minh.

Ban đầu bọn họ mua Phố Sơn kia xác thật là ôm thái độ kiếm một khoản bộn, nhưng sau đó từ khi xa giá đến, hết thảy không còn giống vậy nữa rồi. Im ỉm mà phát tài to là đã không được rồi, bao nhiêu con mắt còn đang ngó chừng kia kìa, ngươi có thể vét được bao nhiêu tiền, trong lòng người ta rõ mồn một ấy chứ. Hơn nữa Chu Trọng Quốc kia là người lòng dạ hẹp hòi cỡ nào a, ngay cả huynh đệ đồng sinh cộng tử y còn không tha, còn có thể chứa chấp được có người mượn danh hiệu của y kiếm tiền ư?

Giờ ấy mà lại tốt, năm trăm vạn lượng bạc quang minh chánh đại “biếu” cho Hoàng thượng, khỏi có ai tơ tưởng, nên làm gì thì làm cái đó đi thôi~~

Tô Tuệ Nương chậm rãi vuốt ve vòng bụng đã dần nhô lên của mình, nhàn nhạt nghĩ, đời trước đem sơn trang ôn tuyền hiến tặng cho Thánh thượng chính là Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn, đời này, lại bị nam nhân nhà mình chặn họng mất, nếu hắn biết được, không biết sẽ tức thành cái dạng gì đây!

Ai bảo hắn nạp Yến Như Lan làm Trắc Phi chứ?

Tô Tuệ Nương khẽ thở dài, nàng thật đúng là nữ nhân lòng dạ hẹp hòi a.

Thế là cả mùa đông năm nay, Chu Trọng Quốc đều ở tại trên Phố Sơn, chỉ trở về kinh thành một chuyến vào năm mới. Tục truyền, tinh thần Hoàng thượng trông rất tốt, hiển nhiên là ôn tuyền an dưỡng rất có hiệu quả đó a! Mà nhờ lần ban tặng này, năm nay Yến gia nhận quà tết đến gần như vượt mức, chẳng cần biết có quen hay không quen, nhận vào một đống lớn, mà Tô Tuệ Nương là nữ chủ nhân, dĩ nhiên phải tỉ mỉ xem qua, tinh tế đáp lễ, mà ở trong đó có hai phần quà đặc biệt chói mắt, một phần là của phủ Vĩnh Bình Hầu đưa tới, một phần là phủ Hoàng thái tôn đưa tới.

Người trước đặc biệt dày, thể hiện ý giao hảo thân thiện, người sau ấy mà tầm tầm, lộ ý thanh cao.

Tô Tuệ Nương nhướn mày, đưa quà đáp lễ cho hai phủ lại là như nhau: lão sâm nhiều năm.

Sản phẩm từ không gian, chất lượng tuyệt đối đảm bảo.(Mạc Thiên Y: câu này giống quảng cáo nhỉ)

Đây là cái tết đầu tiên Tô Tuệ Nương ăn cùng Yến Hoằng Chân sau khi thành thân, do đó hai người đều cảm thấy rất vui vẻ. Bọn họ mời Hoắc Cương tới cùng đón năm mới, có thể nhìn ra được, đối phương cũng cực kỳ cao hứng, dẫu sao trong những ngày nhà nhà đoàn viên này, ai cũng không muốn ở một mình.

Trong khách sảnh, trên chiếc bàn tròn đã sớm bày đầy tiệc rươu, mấy món chính gồm có đầu sư tử kho, cá mè chiên sốt tương, thịt đông, vịt rim nguyên con. Còn có mấy món phụ như: bánh mè rán mật (giống bánh cam đường), rau trộn thịt băm, măng luộc, lại phối với táo đỏ, cam vàng, cùng với một dĩa dưa hấu không biết lấy được từ đâu, được bày biện đủ mọi màu sắc, khiến cho người ta miệng nhỏ dãi.

* đầu sư tử kho: thịt viên sốt tương

Tùng thử quyết ngư: cá mè chiên sốt tương đỏ

Thịt đông: giò thủ

Vịt rim nguyên con:

Cháu trai nhà mình con đường làm quan thuận lợi, trong lòng Hoắc Cương tất nhiên cao hứng, không khỏi thống khoái uống một hồi, hai cậu cháu nâng ly cạn chén uống đến mặt đỏ tía tai. Tô Tuệ Nương thì ở bên cạnh nhấp từng ngụm trà nóng, cười híp mắt nhìn họ.

Đến đêm trong nhà đốt pháo, Tô Tuệ Nương sợ kinh động bảo bối trong bụng, cố ý trốn vào phòng, đợi lúc Yến Hoằng Chân ý cười đầy mặt đi vào, không khỏi hỏi: “Chơi đã chưa?”

Yến Hoằng Chân cười híp mắt gật đầu, trên mặt lộ vẻ hồi tưởng.

“Trước kia trong nhà ăn tết, Tuệ tỷ tỷ đều mua pháo về nhà cho ta đốt, chỉ là căn bản chả đã ghiền, lần nào nàng cũng mua quá ít.” Nói đến cuối cùng, hắn cong môi lên, ra điều nũng nịu.

Đã bao lớn rồi còn làm như đứa trẻ, Tô Tuệ Nương âm thầm lắc lắc đầu, hai vợ chồng ngồi trên bàn để chân, vai tựa vai, chân chạm chân, ánh nết vàng trong phòng lấp lóe, phá lệ nhu hòa. Nàng nhìn người bên cạnh vừa chậm rãi vuốt bụng mình, chỉ cảm thấy lòng ngập tràn hạnh phúc, đời này, rốt cuộc nàng không nhìn lầm người.

Nguồn truyện: macthienyblog.wordpress.com

Mồng ba tết, hai vợ chồng trở về nhà mẹ đẻ, Tô Tuệ Nương ấy lại được niềm vui bất ngờ, nhìn Thường Nhuận Nga mặt mày thẹn thùng, Tô Tuệ Nương ngạc nhiên mở to hai mắt: “Quả thật có rồi?”

Thường Nhuận Nga đỏ bừng cả mặt gật gật đầu, “Hơn một tháng.”

“Vậy thật sự, thật sự là…” Tô Tuệ Nương có phần nói năng lộn xộn: “Thật là tốt quá, thật tốt quá, A Nga chúc mừng muội a!”

“Cũng là nhờ tỷ tỷ ấy!” Thường Nhuận Nga nắm tay nàng, đầy chân thành nói. Trong lòng nàng cho rằng bởi Tô Tuệ Nương mang thai trước, mang đến phúc khí, mình đi theo dính chút ít, thế nên mới có.

Tô Tuệ Nương cảm thấy gần đây vận khí nhà mình thật sự là có hơi vượng, liên tục đến từng chuyện tốt một, đúng là ngăn cũng ngăn không được. Nhưng giống như thịnh cực tất suy vậy, chuyện phiền phức của nàng cũng đến theo.

“Phu nhân nói mồng bảy là ngày nhà chúng ta tế tổ, mời ngài cùng Hoằng Chân thiếu gia trở về một chuyến.” Hình ma ma đứng bên dưới, hai mắt quét đến trên bụng Tô Tuệ Nương.

Đè nén đủ loại ý niệm trong lòng, nàng cười nói: “Xin chuyển cáo mẫu thân, đến lúc đó, ta và Hoằng Chân nhất định sẽ đến.”

Nàng nói dối.

Nàng căn bản không hề có ý định đi.

Phủ Vĩnh bình hầu kia không khác nào đầm rồng hang hổ, nếu mọi ngày Tô Tuệ Nương tất nhiên không sợ, nhưng bây giờ nàng đang mang thai, dẫu một chút xíu nguy cơ cũng không chịu nổi sao có thể đến chỗ nguy hiểm như vậy, nếu đến lúc đó xảy ra chuyện gì, nàng đến cả chỗ khóc cũng không có. Bất quá nàng đem chuyện này nói cho Yến Hoằng Chân, tên kia biểu hiện cũng rất ý vị sâu xa, hắn lại thế mà biểu thị nguyện ý đi, Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, rõ thật kỳ quái.

Khẳng định có âm mưu.

Thế nhưng tình huống sau đó hình như cũng không phải như Tô Tuệ Nương nghĩ, sau khi Yến Hoằng Chân từ phủ Vĩnh Bình Hầu trở về, ngược lại trông rất cao hứng. Tô Tuệ Nương hỏi hắn thế nào, hắn lại không trả lời, khiến nàng thắc mắc không thôi.

Ra giêng, xem như hết tết, một ngày nọ, Tô Tuệ Nương bỗng nhận được một phong thơ, mở ra xem, không khỏi chấn động.

Người gởi thư ấy lại là Tề Mai Mai nhiều năm không gặp.

Trong thư viết, ở quê xảy ra biến cố, là dượng của cô, đại ca của Yến Hoằng Chân, Vương Đại Lang bị dính kiện cáo liên quan đến mạng người, sắp bị phán hình, vì thế gởi thư cầu cứu Tô Tuệ Nương.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer