NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 98: Tiệm Hương khai trương

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập
Ads Top

Edit: Mạc Thiên Y

Nhắc tới phủ Vĩnh Bình Hầu hôm nay cũng thật là ứng với câu “thời kì giáp hạt” (dễ gây đói kém). Vô luận là đại lão gia Yến Nguy Nhiên hay là Yến Hoằng Bác mới thừa tước đều không phải là loại người tiến xa, lại không thấy nhận được chức quan nào trên triều đình, cũng không có phần tình cảm nào trong lòng hoàng đế. Chiếu theo dĩ vãng, không đến mười năm, phủ Vĩnh Bình Hầu nhất định suy bại ra khỏi trung tâm quyền quý, biến thành loại gia tộc bên lề có cũng được mà không có cũng không sao. Bây giờ thái độ của họ đối với Yến Hoằng Chân khác hẳn với dĩ vãng, chẳng qua là thấy hắn bây giờ “khí thế” dần vượng, có thể diện trước mặt hoàng đế mà thôi.

“Đúng rồi, Tuệ tỷ tỷ, ta có một chuyện hỏi nàng!” Đột nhiên, Yến Hoằng Chân như sực nhớ ra gì đó: “Nàng có biết Lữ quý nhân trong cung không?”.

Tô Tuệ Nương trong lòng chợt động, kinh nghi bất định hỏi: “Lữ quý nhân? Chàng nói Lữ Trĩ ư?”

Yến Hoằng Chân sâu xa nhìn vào con ngươi Tô Tuệ Nương, một lát sau, dùng giọng điệu thoải mái nói: “Phải! Chính là Lữ thị, vài ngày trước thị lén liên lạc với ta, nói với ta rằng, là bạn cũ của nàng.

“Thị liên lạc với chàng làm gì?” Tô Tuệ Nương nghe vậy lập tức khẩn trương: “Tiểu Thất, chàng cách xa thị một chút, nữ nhân kia không dễ chọc đâu.”

“Tuệ tỷ tỷ không cần kinh hoảng như thế, thị cũng không muốn ta làm gì cả.” Yến Hoằng Chân trấn an vỗ vỗ lưng Tô Tuệ Nương, nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta thậm chí cũng chưa từng diện kiến, chẳng qua là sai người truyền lời nhắn thôi.”

Tô Tuệ Nương nghe xong, cũng không yên tâm ngay, ngược lại nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi chàng gọi thị là Lữ quý nhân?”

“Không sai!” Yến Hoằng Chân cười vẻ mặt bí hiểm: “Mấy ngày trước thị được thái y chẩn ra mang thai long chủng, Hoàng thượng rất là cao hứng, đã phong thị làm quý nhân.”

Tô Tuệ Nương nghe xong, trong lòng cũng không thể nói rõ là tư vị gì, miễn cưỡng mà nói, cũng chỉ có loại cảm giác “định mệnh an bài” “quả nhiên là thế” linh tinh.

“Tuệ tỷ tỷ, hình như đối với thị đặc biệt để ý?” Yến Hoằng Chân khẽ chớp mắt, trong giọng nói có phần thăm dò.

Tô Tuệ Nương nhìn hắn một cái, lập tức chậm rãi đem chuyện nàng đến Lữ gia làm khách thế nào, trong lúc vô tình quen Lữ thị ra sao, được thị  nhờ đưa vào cung thế nào, lời ít ý nhiều nói ra một lần.

“Tiểu Thất, chàng phải cẩn thận mà nghe ta nói.” Tô Tuệ Nương cầm tay hắn, nghiêm túc dặn dò: “Ta cùng Lữ thị kia chẳng qua là chút giao tình mỏng nhạt mà thôi, căn bản không đáng cái gì, về sau nếu thị, nếu thị … muốn chàng đi làm chuyện gì đó không tốt, chàng phải cơ trí một chút, tìm cách ứng phó là được, nhớ lấy vạn lần không thể đắc tội thị, nếu không sẽ có hậu hoạn.”

Yến Hoằng Chân nghe lời này, cặp mắt chợt phát sáng, hắn không tự chủ nắm chặt hai tay Tô Tuệ Nương, hưng phấn hỏi: “Tuệ tỷ tỷ ý nàng nói là, đứa bé trong bụng thị…”

“Suỵt!” Tô Tuệ Nương ngẩng đầu, che kín miệng hắn.

“Ta không nói gì cả, chàng cũng không nghe thấy cái gì hết.”

Yến Hoằng Chân nhìn vẻ mặt Tô Tuệ Nương ẩn ẩn có hốt hoảng, nghe lời gật gật đầu, duỗi cánh tay dài, đem người ôm sát vào ngực.

“Tuệ tỷ tỷ yên tâm đi! Tiểu Thất sẽ không làm gì cả.” Hắn cười vẻ mặt nhu thuận.

Tô Tuệ Nương nằm sấp trên ngực hắn, sâu kín thở dài, cảm giác mình có thể là khéo lo trời sập, cho dù Lữ thị được phong quý nhân, dù con trai thị sau này sẽ là hoàng đế Đại Thụy, nhưng thì thế nào? Lo lắng vì chuyện của rất nhiều năm sau, mình như vậy, cũng thật ngốc, đủ nhát gan.

An định xong nội tâm, Tô Tuệ Nương mới có tâm tình hỏi cặn kẽ đầu đuôi sự việc.

Yến Hoằng Chân suốt ngày làm việc trong cung, tin tức tất nhiên rất linh thông, lập tức liền nhất nhất kể.

Thì ra là, Lữ thị kia sau khi vào cung, đầu tiên được phân đến Thượng y cục làm việc, sau đó run rủi lại đến hầu hạ bên người Lệ phi, không đến hai năm đã ngồi vào vị trí tâm phúc. Lệ phi trẻ tuổi mỹ mạo, quyến rũ vô song, là một vị cung phi được hoàng đế sủng ái nhất những năm gần đây. Tuy nhiên, nàng ta tiến cung đã rất nhiều năm, lại thủy chung không thể sinh được một mụn con, cũng không biết tại sao, liền có ý định mượn bụng sinh con, chuyện này ở trong cung đình là chuyện rất thường thấy. Cung phi cấp cao giữa lúc không tiện thị tẩm lại không muốn hoàng thượng đến chỗ những nữ nhân khác thì thường xuyên làm như vậy, đơn giản là hai chữ “nhường sủng” mà thôi. Lữ thị kia cứ thế được chọn, chẳng qua một đêm mây mưa, ấy mà thật sự làm cho thị hoài thai long chủng.

Hoàng đế nay tuổi đã lớn, trong cung đã rất nhiều năm không có đứa trẻ nào sinh ra. Lúc này bất thình lình có tin tức tốt như vậy, tất nhiên “Long nhan cực kỳ vui vẻ” rồi.

Tô Tuệ Nương nghe xong cũng chỉ có thể cảm thán thủ đoạn của Lữ thị, tiểu cô nương kia nhìn qua thành thành thật thật, đáng thương dễ bị ức hiếp, kỳ thật rất khôn ngoan, bằng không ban đầu cũng sẽ không vì hôn sự không vừa ý liền dứt khoát tiến cung. Loại nữ nhân có tâm kế, có thủ đoạn như này, thảng như con rắn ngủ đông, nhìn qua nhu thuận vô hại, chỉ khi nào đến lúc cần thiết cắn người, là quyết sẽ không nhu nhược.

Bánh xe lăn cộc cộc, kèm theo tiếng Tô Tuệ Nương thở dài, chạy khuất xa xa.

Như thế, lại một tháng trôi qua.

Khí trời đã vào giữa hè.

Từ sớm, Tô Tuệ Nương phân phó hạ nhân chuẩn bị đầy đủ màn trúc, vải thưa, giường hóng mát vân vân. Duyên tỷ nhi bây giờ đã lớn hơn một chút, tinh thần cũng càng linh hoạt, không còn hay ngủ ngày nữa, lúc bế cô bé sẽ mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn người, thân thể cũng khỏe, trắng trắng mập mập, không gặp bất kỳ chứng bệnh trẻ em dễ mắc phải nào. Chỉ là theo nhiệt độ lên cao, trên người thi thoảng sẽ nổi rôm, Tô Tuệ Nương bèn dùng loại vải lụa mềm nhất làm yếm cho con bé mặc, mỗi ngày dùng phấn em bé mà tiệm thuốc đặc chế, thoa sau lưng, dưới nách, bẹn đùi cho con bé.

“Nước hoa?” Tô Tuệ Nương nhẹ phẩy cây quạt trong tay, không rõ ràng cho lắm hỏi: “Đó là cái gì?”

Tề Mai Mai ngồi cạnh nàng, cười giải thích: “Là một loại nước thơm dùng trên người, cho người ta thoa, chẳng những có tác dụng làm thơm thân thể, còn có thể xua muỗi.”

“Thật sự thần kỳ như vậy.” Tô Tuệ Nương nhận lấy vật trông như một cái hồ lô nhỏ Tề Mai Mai đưa, mở nắp, ngửi nhẹ một cái, quả nhiên một hương thơm len vào mũi.

“Đây là thứ mà mấy ngày nay con mày mò ra đó hả?” Tô Tuệ Nương mặt đầy khen ngợi nói: “Mai Mai, con cũng thật là lợi hại!”

Tề Mai Mai nghe vậy nở nụ cười, trên mặt cũng là không cầm được kiêu ngạo, chỉ nghe cô nói: “Cái này còn phải đa tạ ngài hỗ trợ, chẳng những đem gian của hàng ở hẻm Tam Nhãn kia cho con mướn, còn giúp con tìm được dụng cụ chưng cất.”

Cửa hàng ở ngõ Tam Nhãn mà Tề Mai Mai nói là có trong 50 vạn lượng bạc lúc trước Vu thị đưa cho Yến Hoằng Chân, thị một lần không bỏ ra nổi số tiền kia bèn dùng hai gian cửa hàng kia đến gán, vốn là buôn bán chút lương thực, chỉ là do cửa hàng đổi chủ, Vu thị đều rút hết nhân thủ về. Khi ấy Tô Tuệ Nương đang mang thai, cũng không rảnh nghĩ những thứ này, bèn tạm gác đó cái đã, bây giờ vừa khéo cho Tề Mai Mai thuê. Về phần dụng cụ chưng cất là Tề Mai Mai vẽ bản vẽ, nhờ Yến Hoằng Chân đến chỗ đúc lưu ly đặt làm.

“Thế nào? Thời gian mở tiệm đã định chưa?”

“Cũng định rồi, là ba ngày sau, nhân trước khi trời hoàn toàn nóng lên sẽ mở tiệm.” Tề Mai Mai cười nói: “Đến lúc đó, còn mời ngài đến ủng hộ nhiều đó.”

Tô Tuệ Nương nhìn Tuệ Mai Mai anh khí bừng bừng, cả người toát vẻ thần thái sáng láng, không khỏi cảm thán một tiếng, cô bé này thật không giống với người bình thường, những cô gái cùng tuổi nàng, đều thâm tàng trong khuê phòng, còn cô bé lại phải ở bên ngoài liều mạng làm ăn, thế mà còn làm ra hình ra dạng. Đôi khi nàng cũng không khỏi tò mò, cô bé này “trước kia” rốt cuộc là làm cái gì a? Sao có thể nghĩ ra nhiều thứ kỳ quái như vậy.

“Dì, cái này cho ngài.”

Nhìn một tờ giấy khế mỏng tang trong tay, Tô Tuệ Nương khẽ ngạc nhiên: “Đây là?”

“Đây là văn kiện chia lợi nhuận của tiệm hương, hàng năm ngài sẽ được phân ba phần lợi nhuận từ tổng thu nhập tiền lời của tiệm.”

“Như vậy sao được!” Tô Tuệ Nương dứt khoát cự tuyệt nói: “Một cô bé như con, làm những thứ này đã không dễ dàng rồi, sao ta còn có thể muốn tiền của con, mau thu lại đi!”

“Không! Dì à, ngài hãy nghe con nói.” Tề Mai Mai nghiêm mặt, có phần kích động nói: “Ngài đối tốt với nhà chúng con, Mai Mai đều ghi tạc trong lòng, có thể nói không có sự giúp đỡ của ngài, vốn không có con và mẹ hôm nay… Hơn nữa, chuyện kia của cha con, ngài cũng bỏ bao nhiêu công sức, nếu không nhờ dì, cha con, và cả đệ đệ…” Tề Mai Mai rơm rớm nước mắt: “Con biết số tiền này, có lẽ chướng mắt ngài, nhưng đây là chút tâm ý của cả nhà con, ngài cứ nhận lấy đi, được không?”

“… Thật ra con không cần như vậy.” Tô Tuệ Nương thở dài một tiếng, ban đầu ‘nghĩa vô phản cố’ giúp mẹ con Tề thị, chẳng qua là xuất phát từ tình cảm đồng bệnh tương liên. (nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa chẳng từ nan)

Tề Mai Mai mặc kệ nàng nói gì, đều kiên trì ép Tô Tuệ Nương nhận giấy khế.

“Vậy thế này đi, tiền thuê cửa hàng, ta liền không thu, coi như là góp cổ phần, hơn nữa hàng năm chỉ cần hai phần hoa hồng. Con xem như vậy được không?”

Tề Mai Mai nghe vậy không khỏi nín khóc mà cười: “Được! Đều nghe ngài.”

Ngày tiệm hương khai trương, Tô Tuệ Nương sai Mộc Hương qua tặng quà, tiểu nha đầu sau khi trở về bắt đầu líu ríu kể.

“… Mỗi pháo thiên hưởng thôi đã treo liền tù tỳ mười chuỗi, còn có cả gõ chiêng, đánh trống… kể cả mở hội chùa cũng không náo nhiệt bằng a….”

Vạn sự khởi đầu nan, có thể có một sự bắt đầu thuận lợi may mắn vẫn luôn tốt.

Quả không sai, việc buôn bán của tiệm hương đặc biệt khấm khá.

“Nước hoa” kia cũng chia cấp bậc, loại cao nhất là dùng bình cổ hạc bằng ngọc bích* đựng, một lọ giá một trăm lượng bạc, mà không phải người nhà quan lại thì không bán.

Vật hiếm có mới quý, cộng thêm đủ loại mánh khóe tiếp thị của Tề Mai Mai, tiệm hương kia quả thật là ngày một thịnh vượng, tiền vào như nước.

Tô Tuệ Nương sau khi nghe cũng cao hứng không thôi.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer