NÊN sao chép, chia sẻ, KHÔNG NÊN thương mại hoá.

Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ

Chương 117: Chia nhà

Tác giả: Nhất Cá Tiểu Bình Cái
Chọn tập
Ads Top

Edit: Mạc Thiên Y

Phủ Vĩnh Bình Hầu không có bạc, Tô Tuệ Nương đành lấy của nhà mình đắp vào.

Đây cũng là chuyện cực chẳng đã, người ngoài trông vào, Yến Hoằng Chân bây giờ là kẻ có tiền đồ nhất Yến gia, nếu tang sự của lão phu nhân khó coi như vậy, kẻ bị mọi người chê cười cũng sẽ là Yến Hoằng Chân, cái gọi là việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài chính là như thế, dù bên trong có thối nát thế nào, mặt ngoài nhất định phải hòa hòa khí khí, thân thân ái ái mới tốt.

Thế là dưới bản mặt đen thui của Yến Hoằng Chân, Tô Tuệ Nương lấy từ trong nhà mình hai ngàn lượng bạc ra bổ khuyết thiếu hụt. Có tiền rồi, hết thảy sau đó tất nhiên nước là chảy thành sông. Tô Tuệ Nương ở đó lập kế hoạch, phong thái chỉ huy một cách bình tĩnh, quả thật trấn áp được không ít người, ngay cả chúng phu nhân đến phúng viếng đều khen ngợi không ngớt. Nghe nói phu nhân Võ tiến bá xuất thân nông thôn tiểu hộ, chẳng ngờ lại có bản lĩnh như thế, làm việc một cách trật tự mạch lạc, quả là khiến người ta tìm không ra một chút lỗi nào, thực lợi hại.

Thế là, chờ Thủy lộ đạo tràng bảy bảy bốn mươi chín ngày kết thúc, Tô Tuệ Nương bèn gọi hai người Chu thị, Văn thị tới, giơ sổ sách ra nói: ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Chu thị đương tường lôi kéo tay Tô Tuệ Nương nói tạ ơn rối rít, gần như đỏ cả hốc mắt. Văn thị thì ngược lại, trong lúc nói chuyện luôn như có như không thăm dò thu nhập của nhà mình, ba hồi Nhị đệ nay thân ở địa vị cao trong tay thu vào đích thị là rất nhiều, ba hồi thì nom vòng tay bạch ngọc trên cổ tay chị dâu, chắc là đáng giá không ít tiền nhỉ! Tô Tuệ Nương bị cô ta hỏi đến phiền, lập tức biểu thị mình nên cáo từ.

Song, đúng lúc này, Hình ma ma bỗng đi đến, nói Thích phu nhân cho mời. Tô Tuệ Nương nhướn mày, cùng hai người Chu thị, Văn thị cũng đồng dạng thắc mắc, đi đến viện của Thích thị. Viện tử này so với lần đầu tiên Tô Tuệ Nương tới Hầu phủ làm khách, hiển nhiên tan hoang không ít, khắp nơi đều mang dáng vẻ đìu hiu, ba người vừa bước vào chính đường, liền bắt gặp đám người nhà họ Yến đều đang ngồi cả đây. Tô Tuệ Nương vấn an các vị trưởng bối trước, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Yến Hoằng Chân ngồi xuống.

Hai vợ chồng liếc nhau, hiển nhiên, có phần không rõ Thích thị định giở trò gì.

“Chẳng hay mẫu thân cho gọi mọi người chúng tôi tới đây, là có chuyện gì?” đương nhiệm Vĩnh Bình Hầu gia – Yến Hoằng Bác “thắc mắc” hỏi.

Chỉ thấy Thích thị không mặn không lạt nhấp ngụm trà nóng, song, sau đó mở miệng một câu nói, lại tựa như một tiếng sét nổ bên tai chúng nhân: “Hôm nay mời đại ca, nhị ca, còn có chúng tiểu bối lại đây, là vì chuyện chia nhà.”

“Chia nhà???” Đại lão gia đứng bật dậy, hai mắt trợn to, gào rống: “Chia nhà, chia cái rắm, ai cho cô chia nhà, ta không đồng ý!”

Thích thị lạnh lùng nhìn y một cái, trong cặp mắt tràn đầy giễu cợt, người đại ca này của phu quân thị, là một cái bao cỏ cực vô lại. Lúc còn ở quê, là một tên du côn, hàng ngày không chịu làm ăn, ngược lại hệt như đỉa hút máu không ngừng hút khô người thân của y, bản thân lại còn nghiễm nhiên chẳng có chút nào cảm thấy vô sỉ, trong lòng Thích thị đã chán ghét y từ lâu.

“Ồ? Đại ca không đồng ý.” Thích thị nói trở mặt liền trở mặt, vừa rồi còn lạnh như băng sương, lúc này nước mắt rơi như mưa, khóc đến đáng thương: “Đại ca tự huynh vỗ vỗ lương tâm mà ngẫm lại cho kỹ, mẫu thân tại sao lại đột nhiên qua đời. Trong phủ chúng ta vốn rất có của cải, không nói những thứ Hạo Nhiên để lại mà tự thân nhà họ Yến, cũng là hộ giàu có. Nhưng bây giờ thì sao, đến cả tiền làm hậu sự cho mẫu thân cũng không có, chẳng những như thế, đám chủ nợ của huynh mỗi ngày làm loạn trước cổng phủ…” lời chỉ trích của Thích thị giống như một thanh kiếm bén nhọn, rạch nát miếng khố che trên người Yến đại gia, nhất thời đem toàn bộ điều không thể chấp nhận được của y bày ra lồ lộ trên bàn.

Bấy giờ, sắc mặt của mọi người đều theo đó mà biến hóa, xét cho công bằng mà nói, Tô Tuệ Nương thì đồng ý ở riêng. ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ Thứ nhất là lão phu nhân đã qua đời, cây lớn phân cành là lẽ thường, truyền ra ngoài người ta cũng sẽ không dị nghị gì. Thứ hai, ở riêng rồi, bên Tô Tuệ Nương bớt đi rất nhiều điều cố kỵ đối với phủ Vĩnh Bình Hầu bên này, dù thế nào đi nữa bọn họ bây giờ cũng giống như là sống bên ngoài rồi, chia nhà rồi cũng xem như là có cái danh nghĩa.

Nhưng rất hiển nhiên không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, không nói bên đại lão gia, mà nhị phòng, từ vẻ mặt Chu thị là có thể nhìn ra một chút không muốn. Thị thường ngày tuy là đối với đám người Thích thị, Vu thị có lời oán thán, nhưng tục ngữ nói, dưới bóng đại thụ chỗ nào cũng mát, cả nhà họ ở trong hầu phủ nói chung ăn mặc không lo, nếu chia nhà chuyển ra ngoài, bọn họ sống dựa vào cái gì?

“Lão phu nhân vừa đi, cô đã muốn đuổi chúng ta ra ngoài?” Vu thị đại phòng đột nhiên đập bàn, mặt già đỏ bừng, chỉ thẳng mũi Thích thị mà mắng: “Nằm mơ đi, bà đây nói cho mi biết, kẻ nào cũng đừng hòng đuổi chúng ta ra khỏi Hầu phủ.”

Vu thị lúc này cũng kịp phản ứng, Yến Hoằng Bác bây giờ đích xác là Vĩnh Bình Hầu gia, nhưng mà người ta đã làm con thừa tự dưới danh nghĩa tam phòng, nhận Yến Hạo Nhiên làm cha, nhận Thích thị làm mẹ, căn bản không xem là người của đại phòng rồi. Nếu bây giờ mà ở riêng, kẻ ra riêng tuyệt đối không phải Thích thị, mà là cha mẹ ruột hắn đây.

Vu thị mơ làm Hầu thái phu nhân cả nửa đời người, mắt thấy đã sắp đoạt tới tay, sao có thể dễ dàng cho phép xuất hiện tình huống mình bị đuổi ra khỏi nhà, thế là lập tức bất chấp mà mắng to. Yến đại gia bên cạnh thấy vậy, xem như tìm được đồng đội, hai vợ chồng cùng lên trận, ngôn ngữ ô uế cứ thế mà liên tiếp phun lên người Thích thị.

Thích thị âu cũng rất nhẫn nại, sắc mặt lạnh nhạt mà chịu đựng, sau một lúc lâu chờ họ mắng chửi mệt rồi, mới quay sang Yến Hoằng Bác Yến Hoằng Chân từ đầu đến cuối hờ hững không nói, hỏi: “Ý hai người các ngươi thế nào?”

Yến Hoằng Chân đương trường “cười như không cười” giương khóe miệng, như có điều suy nghĩ nhìn Yến Hoằng Bác đối diện, sau đó rất không đứng đắn nói câu: “Tùy tiện.”

Trái lại, lời Yến Hoằng Bác nói ra, có chút ngoài dự liệu của mọi người: “Mẫu thân nói rất đúng!” y hơi khom người dùng giọng tôn kính nói: “Hài nhi toàn bộ đều do mẫu thân phân phó.”

“Hoằng Bác con nói cái gì vậy!” Vu thị không thể tin trừng mắt, gắt gao chỉ vào Thích thị quát: “Cha mẹ con sắp bị ả đàn bà này đuổi ra ngoài rồi, con có biết không hả, sao còn ở đó nói lời như vậy, con rốt cuộc có phải là con ta không!”

Yến Hoằng Bác nhìn Vu thị giương nanh múa vuốt, trong mắt thoáng qua tia chán ghét, y trời sanh tính tình lạnh bạc ích kỷ, ở trong lòng y tất cả sản nghiệp của Hầu phủ đều là của y, thế mà bây giờ bị đại lão gia phá cho tanh bành hết, chỗ đó đều là tiền của y a. Yến Hoằng Bác có thể không giận sao? Y nhớ tới những lời Thích thị nói với y: “Tính tình cha mẹ cậu, chính cậu rõ ràng nhất còn gì, đó là cái động bại không đáy, chẳng lẽ cậu muốn chờ tới khi cả tòa trạch viện này cũng bị mất mới có thể tỉnh ngộ?” chia nhà, phải chia nhà, chỉ có chia nhà, y mới có thể danh chánh ngôn thuận ném hai bao gánh nặng này. Yến Hoằng Bác kiên định siết quả đấm. Tô Tuệ Nương ở một bên cũng dần dần nhìn ra chút ý vị, bảo sao Thích thị hôm nay vững vàng như thế, hóa ra đã sớm móc nối với người ta rồi!

“Đại bá mẫu nói gì vậy? Chúng ta cho dù ở riêng rồi, về sau ngài cũng có thể thường trở về ngồi một chút mà, người một nhà chung quy vẫn là người một nhà, chẳng lẽ phân ra thì không phải nữa sao?” Yến Hoằng Bác lạnh nhạt nói.

Con trai mình gọi địch là mẫu thân, gọi mình là đại bá mẫu, trong lòng Vu thị đã không thể hình dung bằng hai chữ “tức giận” nữa, thương tâm, tuyệt vọng, không thể ngờ, thị gắt gao nhìn đứa con trai mà mình ôm hy vọng lớn nhất này, bỗng nhiên con mắt đảo một vòng, té xỉu. Một chuỗi trò khôi hài sau đó tất nhiên không cần nói thêm, nói tóm lại, vô luận Yến đại gia náo thế nào, mắng ra sao, cũng không thay đổi được sự thật phân nhà. Thích Thị hẳn là sớm có chuẩn bị, ngay cả sổ sách trong phủ, khế ước vân vân cũng chuẩn bị sẵn.

“Năm nay thôn trang sản xuất còn chưa báo lên, cho nên tiền dư trong sổ chỉ  có 821 lượng bạc.” Thích thị nhàn nhạt, lấy từng quyển sổ trong tay nói: “Dựa theo quy củ, hai trăm mẫu cung điền hoàng thượng ban cho không thể động tới, tổ điền của Yến gia tổng cộng là 730 mẫu, tam phòng chiếm năm phần, còn dư lại đại phòng cùng nhị phòng chiếm hai phần, Hoằng Chân chiếm một phần…”

Tô Tuệ Nương ngồi bên dưới lắng nghe, kỳ thật bây giờ Yến gia chỉ có thể đưa ra từng này đất đai. Nàng nhanh chóng tính toán, nếu thuận lợi, như vậy nhà nàng cũng có thể được khoảng một trăm mẫu đất, đường đường phủ Hầu gia, lúc phân nhà lại chỉ có thể chia được chừng ấy, cũng thật là đủ nghèo.

Thích thị nói một lèo đến hai khắc mới ngưng: “Nếu không có thắc mắc gì nữa, thì cứ theo thế mà làm đi?”

Yến Hoằng Bác lập tức gật đầu, tục ngữ nói đau dài không bằng đau ngắn đúng không!

Mắt thấy chuyện không thể tránh, Yến đại gia bên kia cũng thành thật hơn, nhưng vẫn nói câu: “Gượm đã, còn có một vấn đề.”

Mọi người đều nhìn sang.

Sắc mặt Yến đại gia có phần khó xử, cắn chặt răng, vẻ mặt vô lại: “Muốn phân nhà thì được, nhưng cũng phải trả hết nợ trong nhà đã hẵng nói.”

“Cái gì, ông muốn chúng tôi trả nợ cho ông?” người thứ nhất nhảy dựng lên không ai khác chính là Chu thị, mắt thấy sau này “cả đời không qua lại” với họ nữa, thị cũng quăng sạch nhu nhược của hàng ngày, rướn cổ kêu: “Đó là chính ông ở ngoài ghi nợ, tự ông đi mà trả, đừng hòng móc được một cắc từ chỗ chúng tôi.”

Mắt thấy Nhị đệ muội này mọi ngày khúm núm nay dám rống cổ với mình, mặt đại lão gia đen hơn đáy nồi, nâng tay lên, toan bạt tai Chu thị, nhưng giữa đường bị ngăn lại, là Nhị lão gia Yến Thành Nhiên, gã trời sinh bị câm không nói được, mà giờ khắc này hai con mắt đỏ bừng dữ dội đủ để biểu lộ sự phẫn nộ của gã.

Chọn tập
Bình luận
Ads Footer