Edit: Đỗ Ngọc Ánh
Beta: NhoxPanda2
Hàn Thất Lục hiển nhiên có vẻ cực kì ngoài ý muốn, cầm máy tính một cách cứng nhắc thủ khẽ run lên, khuôn mặt vẫn chưa từng có bất kể biến hóa gì. Trừ bỏ ngay từ đầu kia một tia kinh ngạc, không còn cái khác.
Cũng cực kỳ hiển nhiên, Hướng Mạn Quỳ cũng không có chú ý tới Hàn Thất Lục đôi mắt không có nửa điểm biến hóa, chỉ chú ý tới tay anh run lên.
Điều này chứng minh, anh vẫn lại là vẫn còn lưu luyến cô? Dù sao cũng là mối tình đầu a… Con gái khó quên nhất là người lấy đi đêm đầu tiên của mình, mà con trai khó quên nhất, không phải là mối tình đầu sao?
Cảm thấy vui vẻ, tiến lên vài bước nhào vào trong lòng Hàn Thất Lục. Mùi hương quen thuộc trên người anh, vẫn như cũ, như thế để cho cô ta… không kìm chế được lòng mình. Lúc trước rời xa anh, chạy đi ôm ấp một người đàn khác, cô ta quả thật là có điều khó nói. Mà còn là vĩnh viễn cũng không thể nói ra điều đó…
Mà hiện tại… Toàn bộ đều đã qua rồi. Người đàn ông kia trong tai nạn xe cộ đã thành người sống đời sống thực vật, vĩnh viễn,mãi sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô ta nữa. Cho nên, cô ta hiện tại có thể trở về, trở về ôm ấp Hàn Thất Lục. Vòng tay ấm áp của anh, lại thuộc về cô ta.
“Thất Lục…” cô ta lại khẽ gọi. Nhắm mắt lại, cùng đợi Hàn Thất Lục đáp lại, còn có ôn nhu vuốt ve.
Nhưng mà, cuộc sống luôn luôn biến đổi. Ví như chuyện mặt trời mọc hằng ngày, mỗi ngày mặt trời mọc cũng đều là có như thế nhất điểm bất đồng. Huống chi là lòng người luôn thay đổi?
Hàn Thất Lục cũng không có đẩy cô ta ra, nhưng là, cũng không có động tác kế tiếp. Thật lâu sau, anh than nhẹ một tiếng, tầm mắt lạc ở chỗ mặt đất không xa, trên mặt đất lộn xộn, có rất nhiều đầu mẩu thuốc lá. Không cần nghĩ, cái này khẳng định là kiêt tác của Hướng Mạn Quỳ.
“Đã lâu không gặp.” Nói như vậy, tựa như không quen thuộc, cũng tựa như bạn bè lâu ngày mới gặp mặt một lần. Không làm bất hòa, cũng không quá đáng quen thuộc.
Nhưng Hướng Mạn Quỳ luôn cảm thấy có gì không đúng.
Cô ngẩng đầu, hai tay mảnh khảnh vòng qua eo Hàn Thất Lục, gắt gao ôm lấy anh: “Thất Lục, thực sự xin lỗi, trước kia đều là em không tốt, em…”
“Nói một chút đi, em có khỏe không?” Hàn Thất Lục nhàn nhạt đổi đề tài, sau đó tầm mắt lạc ở trên tay cô, bình tĩnh, làm như không hờn giận.
Hướng Mạn Quỳ hoàn toàn sửng sốt, ánh mắt của Anh như vậy quá xa lạ… Anh rất khác vẻ ôn nhu của ngày xưa…
“Muốn giữ tư thế này mãi sao?” Hàn Thất Lục lại thu hồi ánh mắt, lần này đem tầm mắt thẳng tắp đều đã rơi vào trên mặt Hướng Mạn Quỳ. Đã lâu không gặp, trên mặt anh yên tĩnh nhã nhặn từ lâu tiêu biến. Trong mắt anh, anh chỉ có thấy độ dày của phấn lót trên mặt cô ta, tại trong mắt cô ta, anh chỉ có thể nhìn đến đồng tử xinh đẹp.
Cô thay đổi. Hoặc cũng có thể là, là anh thay đổi. Ai biết được? Cũng không sao cả rồi.
Hướng Mạn Quỳ xấu hổ thu tay, trống trải, trong lúc này không biết nên là để ở nơi đâu. Tuy lớn hơn anh một tuổi, mọi lúc, Hàn Thất Lục cho cô ta một loại cảm giác không thể khinh thường. Đây là dáng vẻ của người từng trải mà rất ít nam sinh có thể có được.
Hàn Thất Lục vòng qua cô ta, lấy ra một cái thẻ mở ra cửa phòng mình. Hướng Mạn Quỳ cũng không nói nhiều, có khi là cơ hội của cô ta. Hàn Thất Lục hiện tại cũng bất quá là đang hờn dỗi với cô ta thôi, không ai lại không thích cô ta.
Đi theo Hàn Thất Lục vào phòng, cô ta đang muốn mở miệng, Hàn Thất Lục lại mở miệng trước: “Anh nghe nói tai nạn xe cộ rất nghiêm trọng, đã tỉnh lại chưa?”
Ngữ khí nhạt nhẽo, Hướng Mạn Quỳ ngực bắt đầu bất an