Xe Trình Viện ngừng ngay bờ biển kế bên chiếc xe Rolls-Royce màu xám đã đậu sẵn…
Trương Hải một thân quần tây đen..áo sơ mi trắng…dáng dấp cao lớn…dựa lưng vào xe, mái tóc bị gió biển thổi hơi rối càng làm vẻ ngoài của anh thêm lãng tử, Trương Hải cười như không cười nhìn Trình Viện…
Khi thấy Trình Viện đi vòng qua mở cửa xe định bế Giản Bình ra…
-” Để mình…”
Trình Viện ngừng lại động tác…tay vừa mở cửa..cũng nhanh chóng buông ra….xoay người nhìn Trương Hải cười cười…né qua một bên nhường chỗ cho anh….
Trương Hải không quan tâm nụ cười cợt nhã của anh ta….khom người bế lấy Giản Bình…cả thân người mềm mại nằm gọn trong vòng tay của anh….mùi hương thiếu nữ hòa cùng gió biển nhẹ nhàng thấm vào hơi thở…làm anh cảm thấy dễ chịu và an lòng….Cảm thấy gió biển hơi mạnh…anh lấy tay úp khuôn mặt Giản Bình vào ngực mình.
-” Cám ơn cậu…”
Trình Viện không để ý lời cám ơn của Trương Hải…anh ta chăm chú nhìn cử chỉ rồi hành động ôn nhu của Trương Hải dành cho người con gái đang ngủ say trên tay…
-” Động lòng “
Trình Viện nghiên đầu nhìn Trương Hải…
Đây cũng có thể xem là câu hỏi hoặc là câu khẳng định…
Trương Hải nhìn xuống Giản Bình…vì bị chụp thuốc mê…cô ngủ rất say…hàng mi dài cong vút..tạo thành bóng râm dưới mi mắt…Đôi má trắng mịn phớt hồng….cái miệng nhỏ nhắn…đỏ mọng hơi nhếch nhẹ nhìn rất đáng yêu…Khi ngủ của cô càng thêm non nớt và trong sáng…một vẻ an nhiên khiến người khác yêu thương…
Động lòng sao?
Anh cũng không rõ lắm…chỉ biết khi nghe tin cô bị bắt cóc…lòng anh cảm thấy bất an pha lẫn một chút lo lắng…Khi nghe những lời tục tĩu của bọn người bắt cóc…máu anh lại sôi lên..chỉ muốn cắt ngay lưỡi của bọn chúng làm mồi cho cá…
-” Cô ấy là thân chủ của mình “
Ánh mắt vẫn còn khóa chặt khuôn mặt của Giản Bình…Trương Hải điềm nhiên trả lời…
Không thừa nhận hay phủ nhận…mọi thứ hãy để thời gian trả lời…
Trình Viện nhún vai…anh quen biết Trương Hải hơn mười năm…hơn ai hết anh rất rõ tính tình của Trương Hải…Nhìn vẻ ngoài ôn nhu…ấm áp…phong thái đỉnh đạc ấy…là cả một con người thâm sâu khó lường…Nói dễ hiểu Trương Hải là một con hổ biết cười…
Với bạn bè thân thiết anh sẽ không tính toán điều gì…Còn lại anh rất thờ ờ và lạnh nhạt. Một điều đặc biệt chớ dại mà đắc tội với Trương Hải….nụ cười ấm áp đấy sẽ giết bạn chết lúc nào không hay biết…
Cô gái nhỏ này có thể khiến Trương Hải quan tâm là một điều khiến Trình Viện bất ngờ…Vẻ ngoài tuấn dật và cả gia thế đồ sộ chỉ nhắc sơ cũng khiến khối khuê nữ danh giá phải đổ rạp…Chưa nói đến sự nghiệp và những tiếng vang lừng danh trong ngành luật của anh..cũng khiến nhiều người trong giới thượng lưu phải ngã mũ muốn được một chàng rể quý như Trương Hải..
Nhưng anh vẫn dửng dưng không màn đến…nhiều lúc bọn Dương Phong còn trêu anh là cong không phải thẳng…Trương Hải chỉ cười nhạt không trả lời…Nhưng so với bọn người Dương Phong…Trình Viện tự tin mình biết rõ về người bạn này hơn họ…vì dù sao anh và Trương Hải cũng quen nhau từ hồ học cấp ba..
Anh biết Trương Hải thường giữ khoảng cách với phái nữ…vì anh không muốn họ hiểu lầm…rối để tự tổn thương chính mình…
Thời cấp ba còn đi học hai người bọn họ có một sư muội tên là Triều Vân…cô gái đấy rất xinh đẹp là hoa khôi trường họ bấy giờ lại rất thông minh…Nhưng tâm tư tình cảm của cô điều đặt lên người Trương Hải…Trương Hải thời đó như chàng hoàng tử trong mơ của các nữ sinh trong trường…
“Hoa rơi hữu ý..nước chảy vô tình “
Câu nói này có thể nói về mối quan hệ của hai người họ…Trương Hải một mực xem Triều Vân như em gái…chăm sóc thương yêu…hai nhà lại có giao tình trên thương trường…Triều Vân thì lại xem mọi hành động ân cần của Trương Hải mà động lòng và sinh tình dẫn đến hiểu lầm ngày càng trầm trọng..Lúc đấy cả trường ai cũng nghĩ hai người họ là một đôi..cả gia đình hai bên điều nghĩ thế…Đến khi Triều Vân lấy hết can đảm tỏ tình…lại bị Trương Hải thẳng thừng từ chối…cô đau lòng đến đi sống lại…tìm cách quên đi Trương Hải…Triều Vân ra nước ngoài du học và ra trường cô định cư làm việc tại Mỹ đến nay cũng đã bảy năm…
Trương Hải cũng như hiểu được tình bạn thân thiết bị rạn nứt một phần là do cách cư xử không rõ ràng của mình…Từ đó trở đi anh luôn giữ khoảng cách và thái độ nhất định với các mối quan hệ khác phái…Hành động của anh khiến người lớn Trương gia buồn rầu lo lắng không thôi…
Vì thế khi thấy trường hợp của Giản Bình khiến Trình Viện không nghi ngờ thì phí mười năm làm nghiệp vụ điều tra của chính mình quá rồi…
-” Bọn người đấy giao cậu giải quyết “
Trương Hải cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Viện….
-” Yên tâm…mình ngứa mắt bọn người của Kim Gia từ lâu rồi…Cái tên Kim Chính đấy..lần này mình sẽ chơi với hắn đến cùng.Mình đi đây…còn nhiều việc chờ mình giải quyết “
-” Ừ”
Trình Viện nhanh chóng lên xe rời đi….
Trương Hải cụp mắt nhìn người trong lòng…môi nhếch nhẹ…bàn tay ôn nhu vuốt nhẹ những sợi tóc mây bị gió thổi loạn trên đôi má cô gái…
*****************
Giản Bình mơ màng xoay người….cô không biết mình ngủ bao lâu…nhưng cả cơ thể rất mệt…dù ý thức đã có nhưng mắt chẳng muốn mở mắt ra tý nào…cô cảm thấy mình đang nằm trên vật gì rất êm,lại rất dễ chịu…
Lúc này Trương Hải bị cô cọ tới cọ lui trên người mà cả người ngứa ngáy….anh nhìn xuống cô nhóc mắt nhìn nghiền đang nằm trên đùi mình…cô xoay người úp cả khuôn mặt vào bụng anh….đôi tay mềm mại nhỏ nhắn còn không yên phận choàng qua ôm lấy thắt lưng của anh…Đây cũng là lần đầu tiên anh để một người con gái ngủ trên người mình…anh không bài xích ngược lại còn thích cảm giác mà cô mang lại…thích ngắm nhìn từng đường nét trên khuôn mặt xinh xắn của cô mà không hề biết chán….
Trương Hải lấy tay xoa xoa mặt Giản Bình…thấy cô nhột nhạt cau mày…chu mũi đẩy tay anh ra…Trương Hải thích thú bật cười càng thêm đùa dai…từ xoa chuyển thành béo má cô…Nhìn đôi mày thanh tú cau lại…môi đỏ chu lên bất mãn….Trương Hải nhìn chằm chằm vào cái miệng đang hé mở…tự nhiên anh có một suy nghĩ…muốn hôn lên đó… Anh lại không nghĩ ngợi gì…làm vậy không đúng hay suy nghĩ của mình lại đi quá giới hạn….Mà lại rất tự nhiên thực hiện những gì mình nghĩ…
Trương Hải khom người nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi Giản Bình chỉ là phớt nhẹ… cảm giác như có luồn điện chạy qua não và tụ lại ngay tim anh…môi cô mềm mại vô cùng..
Hương thơm trên người cô nhẹ nhàng thoang thoảng xộc vào mũi vào tràn ngập cả hơi thở anh…Bàn tay ôn nhu vuốt ve môi mềm của cô gái nhỏ…Không kìm lòng đặng anh một lần nữa tìm kiếm môi cô…nhưng còn cách chưa đầy một xăng ti mét…
Bỗng Giản Bình mở mắt ra…nhìn đôi mắt trong veo như hồ nước mùa thu…thay vì chột dạ với hành động hôn trộm của mình…Trương Hải lại tỉnh bơ mỉm cười vuốt nhẹ mi tâm của cô…
– ” Em tỉnh rồi…cảm thấy thế nào?”
Giản Bình nghe tiếng nói bên tai…cô vẫn không có phản ửng…vẫn thẩn thờ nhìn anh cũng không phát ra khoảng cách hai người lúc này có bao nhiêu là mập mờ….
Mắt đẹp chớp nhẹ mấy cái để xác định người trước mặt….Trương Hải cũng rất kiên nhẫn…chờ đợi cô lấy lại sự tỉnh táo….Từng chuyện trong đầu hiện ra một chuỗi dài được kết nối…và đến khi cô bị hai người đàn ông bịt khăn vào miệng…cô không còn nhớ bất cứ điều gì nữa….Nhưng sao bây giờ cô lại ở cùng anh…Giản Bình cảm thấy đầu vẫn còn choáng váng….
-” Sao…anh..anh lại ở đây?”
Giọng cô khản đặc…có lẽ vì cô ngủ quá nhiều….
Trương Hải không trả lời…cầm lấy chai nước…đỡ cô ngồi dậy…cho cô uống từng ngụm…Giản Bình cảm thấy cổ họng mình khô ráp nên cô không từ chối…ngoan ngoãn dựa trong lòng anh uống từng ngụm nước…dòng nước lành lạnh làm Giản Bình cảm thấy dễ chịu vô cùng…đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn hẳn…