Thì ra vợ tương lai của anh ta lại lợi hại như vậy? Khó trách anh ta vẫn cảm thấy là lạ…
Thì ra, người đích thực giả bộ yếu ớt chính là bạn gái mảnh mai của anh ta.
“Tại sao anh đã tới rồi …” Chân Đa Trân cười nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Mạc Ưng Chí, làm nũng với anh.
“Anh thấy con đường này rất tối, sợ em gặp phải kẻ xấu…” Không ngờ kẻ xấu lại chính là em gái anh… Mạc Ưng Chí che mặt, không còn mặt mũi nào gặp Giang Đông phụ lão [1].
[1] Giang Đông phụ lão: Năm 202 tr. CN, Tây Sở Bá vương Hạng Vũ sau khi thua trận ở Cai Hạ, dẫn hơn 800 quân sĩ phá vòng vây chạy về phía nam, chạy đến khi gặp sông Ô Giang ở Hòa Huyện, chỉ còn vẻn vẹn hơn 20 người. Hạng Vũ cảm thấy mình không còn mặt mũi nào các vị Giang Đông phụ lão, nên đã tự vẫn ở Ô Giang.
“Ưm, ở đây lâu như vậy, tới bây giờ em cũng chưa từng gặp.” Ngay cả chó trong hẻm này cũng sợ Phán Nhu, kẻ xấu lại càng sợ, đã sớm chạy hết rồi.
“Anh!” Mạc Kiều Kiều tủi thân gọi.
Cô ta không ngờ anh trai không tới an ủi mình, ngược lại lại tới bên cạnh Chân Đa Trân, cô ta có cảm thấy mình bị bỏ rơi.
“Em về nhà tỉnh lại cho anh! Nếu lần sau còn nổi điên như vậy nữa, anh sẽ đem em đến khoa tâm thần, xem em rốt cuộc có bệnh hay không!” Mạc Ưng Chí tức giận, thấp giọng cảnh cáo bên tai em gái.
“Oa…” Không ngờ lại bị anh trai cảnh cáo như vậy, Mạc Kiều Kiều khóc lóc chạy đi.
Đưa mắt nhìn bóng lưng em gái, Mạc Ưng Chí rất mệt mỏi.
“Chúng ta vào trong nói chuyện phiếm đi, một đám người ở ngoài cũng không phải là cách.” Giữ lấy cánh tay tráng kiệt, Đỗ Phán Như nhẹ giọng đề nghị.
“Cũng được.” Tất cả mọi người đồng ý.
Dù sao, gây gổ ầm ĩ không cần thiết cho nhiều người nhìn, ngọt ngào cũng không cần thiết kể cho mọi người nghe, không phải sao?
“Tiểu Trâăn, Kiều Kiều có phải rất hay quấy rầy em như vậy không?”
Vừa bước vào phòng của Chân Đa Trân, Mạc Ưng Chí hỏi về tình huống mà anh đã dự đoán.
“Anh nói gần đây hả? Không có!” Chân Đa Trân vừa cởi áo cho anh vừa trả lời.
“Anh không tin.” Tính tình của em gái anh chẳng lẽ anh lại không biết? Đừng nghĩ sẽ gạt anh.
“Thật sự không có! Cô ấy chủ yếu quấy rầy là vào trước đây thôi. Ấy giờ thật sự rất ít.” Lấy áo trên người anh xuống, Chân Đa Trân đè lên người của người yêu, vừa vuốt ve lồng ngực rắn chắc của anh, vừa cười khúc khích.
Ưm, sờ thật tốt…
“Tiểu Trân, đừng nghịch ngợm!” Mạc Ưng Chí muốn hỏi cho rõ ràng chuyện của em gái, cô gái nhỏ này lại hết lần này tới lần khác phóng hỏa trên người anh, khiến anh không thể tập trung suy nghĩ.
“Yên tâm đi! Nếu trước đây cô ấy mắng em như vậy, em sẽ trúng kế…” Chân Đa Trân thổi khí bên tai anh.
“Vậy bây giờ?” Anh rất lo lắng.
“Đó là bởi vì em không biết anh có yêu em hay không…” Cô không thể làm gì khác hơn là tự lập, tự mình cố gắng, liều mạng kiếm tiền nuôi bản thân.
Nhưng lời của Chân Đa Trân còn chưa kịp nói hết đã bị anh cắt đứt.
“Anh rất yêu em! Từ nhỏ anh đã chờ em lớn lên, muốn lấy em về nhà.” Sợ người yêu thật sự bị em gái mình hù dọa chạy mất, anh vội vàng nói rõ tình ý của mình.
Nếu không, tại sao anh lại ở cùng với một cô bé ba tuổi chứ?
Bạn bè của anh luôn cười anh về chuyện này, được rồi?
“Bây giờ em đã biết, cũng sẽ không nghĩ như vậy nữa.” Chân Đa Trân vươn bàn tay nhỏ bé sờ xuống cậu bé của Mạc Ưng Chí, cọ xát qua lại.
“Tiểu Trân, em học chiêu này ở đâu…” Mạc Ưng Chí đã không chịu nổi, xoay người chặn cô lại.
“Anh không thích ư?” Chân Đa Trân ánh mắt mê loạn, hai má đỏ hồng, đôi môi đỏ thắm hé mở, trong lúc vô tình để lộ tư thái gợi cảm mà mê hoặc.
“Đương nhiên thích.”
“Anh… Còn có thể tiếp tục yêu em không?” Mặc dù ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn nhớ phải hỏi một chuyện rất quan trọng với mình.
“Dĩ nhiên. Anh sẽ tiếp tục yêu em, yêu em thiên trường địa cửu.” Đáp án của anh khẳng định mà kiên trì.
Anh thở gấp gáp, hô hấp vang vọng bên tai cô, anh dán nửa thân dưới vào bụng cô, để cô cảm nhận được thứ to lớn của anh vì cô mà dâng trào, sưng phồng hành hạ anh.
“Em cũng yêu anh.” Chân Đa Trân hài lòng ôm cổ anh.
“Vậy thì tốt quá.” Đầu ngón tay anh nhẹ xoa nắn hai đóa hoa của cô, để chúng nở rộ trong tay anh, đứng thẳng.
Ôm chặt thắt lưng của người đẹp, anh cởi quần dài của cô, bỏ đi quần lót của cô, tuỳ ý trêu chọc vùng cấm địa.
“A… Ưng Chí…” Một luồng khoái cảm đánh úp tới, Chân Đa Trân không khỏi ngâm nga.
“Không được quên những gì hôm nay em nói!” Anh liên tục dặn dò.
“Sẽ không…”
“Vậy thì tốt.” Anh cuối cùng cũng hài lòng, chậm rãi tiến vào hoa huyệt của cô, hưởng thụ khoái cảm được dũng đạo bao quanh.
Chân Đa Trân nhẹ nhàng cau mày, chịu đựng thuỷ triều tràn vào cơ thể.
Cô chặt chẽ đến nỗi khiến anh suýt nữa thì không kìm được, anh gào thét một tiếng, bắt đầu rong ruổi trong cơ thể cô.
“A…” Chân Đa Trân không nhịn được ham muốn sôi trào trong lòng, bất giác mở lớn hai chân, nâng cao cái mông, mong đợi anh tiến vào sâu hơn.
“Anh cảm thấy chúng ta sinh ra đúng là để dành cho nhau.” Anh đặt hai chân cô lên vai mình, lấy tiết tấu cực nhanh di chuyển trong cấm địa chật hẹp nóng bỏng, cô chỉ có thể ngửa đầu, để thân thể đến gần anh hơn, nắm chặt bờ vai của anh.
“Ừ…” Cô chỉ có thể phát ra âm thanh hò hét.
“Em thích anh làm vậy với em sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi bên tai cô, không ngừng chạy nước rút.
“Ừ…” Anh liên tục ra vào khiến cô thấp giọng nức nở, hai tay nắm chặt bả vai anh, cố gắng kiềm chế từng cơn khoái cảm như thuỷ triều đang dâng trào trong cơ thể.
Anh lại dùng lực đi vào, tiến đến chỗ sâu nhất trong hoa huyệt.
“Á…” Chân Đa Trân kêu lên một tiếng, cảm giác như bị đánh bay.
Mạc Ưng Chí Sờ dùng sức tiến lên, càng ngày càng nhanh, một lần lại một lần kích tình kết hợp, khiến cho cô gái phía dưới phía dưới ngây ngất đến phát điên.
“A…” Cơ thể cô lại co rút một lần nữa, một dòng nước ấm xông ra, không kìm được kích động, cô ôm chặt lấy cổ anh.
Anh gầm nhẹ một tiếng, bởi vì hoa kính co rút mà kích thích, thiếu chút nữa thả ra dục niệm.
“Không cần… Như vậy là tốt…” Bởi vì anh không ngừng luật động, khiến Chân Đa Trân khó chịu gào thét.
Cô sắp nổi điên…
Mạc Ưng Chí hưởng thụ mà lắng nghe, tiếp tục tăng nhanh động tác phía dưới.
Anh chính là muốn nổi điên! Anh chính là muốn cô biết, thân thể của cô bị anh khống chế!
Không cho cô thoát khỏi anh nữa, anh đã hoàn toàn chiếm được cô!
“Nhớ phải yêu anh cả đời.” Còn chưa lấy được đáp án, anh tuyệt đối sẽ không buông thả dục vọng, cũng tuyệt đối không buông cô ra.
“Được…” Chân Đa Trân hít thở dồn dập, khóc sụt sùi.
Anh ở trong cơ thể cô mãnh liệt mà tạo ra khoái cảm tê dại, để cho cô cứ muốn chết đi như vậy…
Cô không có dư lực phản kháng, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của anh; còn anh đạt được mục đích cuối cùng cũng hài lòng, tiến vào nơi sâu nhất của cô, đụng tới chỗ mẫn cảm nhất.
“A…” Kích tình như thế khiến cho cô quên mình rên lên.
Mạc Ưng Chí buông chống đỡ, buông thả dục niệm, điên cuồng kết hợp, cuối cùng cũng phun ra chất lỏng nóng ấm áp, hoà hợp cùng dòng nước ấm tuôn ra từ trong cơ thể cô.
Trong triền miên, hai người cuối cùng cũng tìm được điểm cân bằng đẹp nhất trong cuộc sống.
Bọn họ yêu nhau, cả đời như vậy.
Cũng không còn ai ngăn cản họ nữa!
Trước khi thiếp đi Chân Đa Trân tin, tin rằng trí nhớ sẽ in hằn khoảnh khắc yêu thương này, đến thiên trường địa cửu…