Một cơn mưa hạ nhỏ, Hoan Nhan đi tới đầu hẻm ngập ngừng một chút, đứng dưới mái hiên nhà người khác, nhìn cơn mưa tơ bạc, tóc cô có một chút vàng óng, vừa vặn chạm vai, tóc cắt ngang trán có hơi dài, che lông mi ở phía trên, đôi mắt như phủ sương mù. Làm sao có thể tốt đây? Quần áo nếu như ướt buổi chiều làm sao quay về trường học? Ngày hôm qua thay quần áo ở nhà trọ còn chưa có thời gian để tắm… Hoan Nhan cúi đầu nhìn giày trên chân một chút, cuối cùng khẽ cắn môi, đem cặp sách giơ lên đỉnh đầu hướng nhà ngõ hẻm sâu mà chạy.